Một ngày này, xuất hiện trước Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan, chính là Tạo Hóa Đồng Tử.
Mà Tạo Hóa Đồng Tử vẫn mặc một thân như ngoan đồng, đáp xuống trước Ngũ Trang Quan, cũng không dám vô lễ, đi bộ vào trong, vừa tiến vào, đã thấy một gã đạo đồng tử bên trong đi ra chào đón.
- Thanh Phong suy huynh, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ!
Nhìn thấy vị đồng tử chừng mười ba mười bốn tuổi này, Tạo Hóa Đồng Tử thi lễ chào, cười nói.
- Không dám nhận, mục đích Tạo Hóa Giả đến đây, lão gia đã phân phó xuống, chuyện trong Thiên Giới Đại Thế Giới, lão gia sẽ không quản, cho dù là ngươi, hay là những người khác, hắn cũng không nhìn, chỉ cần không tổn hại đến Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan, như vậy, tât cả vẫn bình thường, cho nên, ngươi không cần phải lo lắng.
- Đã như vầy, ta cũng yên tâm!
Nghe đạo đồng nói thế, Tạo Hóa Đồng Tử gật đầu thật sâu, cũng không có đi về phía trước, càng không có ý tứ muốn gặp chủ nhân của Ngũ Trang Quan, thập phần dứt khoát, quay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy Tạo Hóa Đồng Tử rời đi, trên mặt đạo đồng Thanh Phong kia cũng xuất hiện một bất đắc dĩ, quay người đi vào sâu bên trong Ngũ Trang Quan.
Bên trong Ngũ Trang Quan có mấy tầng lầu các, mà đồng tử kia đi vào chính điện, chính điện nằm ở phía nam giữa đại điện, phía trên có khắc phù điêu hoa và ô vuông, đạo đồng kia đẩy một ô vuông ra, phía trên vách tường có treo một bức tranh năm màu có hai chữ "Thiên Địa", chữ to, phía trước có một bộ hoàng kim lô bình, ở trên bình có cả hương.
Ở phía trước mặt, còn có một người không xê xích bao nhiêu tuổi với đạo đồng, hắn đang dùng vải lau chùi hoàng kim lô bình, nhìn thấy Thanh Phong đi tới, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
- Tạo Hóa Đồng Tử đi rồi hả?
- Đi rồi, có thể không đi được sao, chúng ta nói rõ ràng như vậy mà.
- Nói cũng đúng, nhưng mà, dù sao chúng ta ở bên trong Thiên Giới Đại Thế Giới sự tình gì đều mặc kệ, vạn nhất...
- Minh Nguyệt, không nên nghi vấn quyết định của lão gia!
Thanh Phong chen ngang lời của Minh Nguyệt, nói.
- Thiên Giới Đại Thế Giới này nước quá đục, chúng ta không chơi nổi, cũng không muốn chơi!
Minh Nguyệt gật đầu, không nói gì, chỉ buồn bực lau chùi hoàng kim lô bình.
- Thanh Phong, ngươi tiến vào đây!
Thời điểm hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên tai của Thanh Phong xuất hiện một đạo âm thanh.
- Dạ, lão gia!
Ứng một tiếng, Thanh Phong liếc nhìn Minh Nguyệt, đi vào bên trong.
Hắn đi ra phía sau, không gian giống như xuất hiện ba động, giống như đang bước qua một màn nước, lập tức liền biến mất.
- Lão gia, ngài tìm ta?
Sau khi vượt qua không gian bình chướng như mặt nước kia, chính là một tĩnh thất không lớn, tĩnh thất bày biện cũng không phức tạp, ở trong này chỉ có một cái bồ đoàn, phía trên có một đạo sĩ trung niên khuôn mặt tuấn nhã.
- Ngươi tới xem!
Chỉ thấy đạo sĩ kia đưa tay vẽ một cái, một cái gương xuất hiện trống rỗng trong không không, mặt gương chớp động một cái, giống như mặt nước, hình ảnh bắt đầu mờ ảo, sau đó, liền xuất hiện một bộ ảnh hoạt động, nếu như Chu Báo có ở nơi đây sẽ hét lên đầy kinh ngạc, bởi vì hình ảnh trong gương, chính là hình ảnh của hắn và huyết y nhân trên khỏa đại tinh Hỏa Hồng Tinh kia. Từ đầu tới cuối, không có mảy may bỏ sót chỗ nào, thậm chí những chi tiết rất nhỏ trong chiến đấu, tỉ mĩ, cũng được biểu lộ ra không chút khác biệt.
Đây là thời điểm hai người đang đánh nhau, giống như có một cái video đang quay lại cảnh này.
- Lão gia, đây là?
- Nhìn kỹ!
Thanh Phong muốn nói cái gì đó, lại bị đạo sĩ trung niên cắt đứt, đành phải đứng một chỗ xem cho kỹ hình ảnh trong gương, thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt, sau khi tên Thiên Quân huyết y nhân rời đi, Chu Báo lại xuất hiện, sau đó rời đi.
- Như thế nào?
Nhìn thấy tràng diện Chu Báo chiến đấu, Thanh Phong có chút nhíu mày.
- Phong cách chiến đấu rất bạo lực!
- Ngươi có cảm thấy hắn rất giống một người hay không?
- Đúng là rất giống, nếu như có thêm cây gậy thì giống hơn!
Thanh Phong cười nói.
- Lão gia, ngài bảo ta xem hắn làm gì?
- Không phải xem hắn, mà là xem quá trình hắn chiến đấu, ngươi cảm thấy như thế nào?
Trung niên nam tử cười chỉ vào một cái hình ảnh.
- Tên huyết y nhân này là người mà Tiên Trì Thú nhờ tới giúp đỡ, cũng đệ nhất tay chân của Tiên Trì Thú ở Thiên Giới Đại Thế Giới, ngươi thấy hắn thế nào?
- Không được, người này quá tự tin, quá tự cho là đúng, quá đánh giá thấp đối thủ của hắn!
Thanh Phong liên tục lắc đầu.
- Bởi vì chiến đấu trên tổ tinh cho nên hắn mới có thể áp đảo lực lượng của Chu Báo, nhưng thằng này lại không biết Chu Báo tinh thông Chư Thiên Vạn Giới đại pháp, cho nên hắn cảm thấy thời không mê cung với hắn rất khó ra, nhưng với Chu Báo thì đây chỉ là trò đùa mà thôi.
- Không sai, bởi thế có thể thấy được Chu Báo này đúng là nhân tài!
Đạo sĩ trung niên gật đầu.
- So với hai năm trước đã mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn có Chí Tôn tiên khí, có được Bích Lạc Đại Thế Giới, là một gã Chưởng Khống Giả!
- Nhưng cái Bích Lạc Đại Thế Giới này, cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, rốt cuộc Bích Lạc có thành tựu đại sư hay không, cũng không do hắn, mà do thiên ý, mà Chu Báo cũng giống như vậy, thành tựu cuối cùng, cũng phải nhìn thiên ý!
Đạo sĩ trung niên cười nói.
- Hiện tại thiên ý không lộ ra, cho nên cái gì cũng không nhìn ra, ta gọi ngươi tới, chính là bảo ngươi phải chú ý người này hơn một chút, có lẽ, trong tương lai hắn sẽ trở thành nhân vật mấu chốt trong quá trình thành đạo của các ngươi!
- Hắn?
Thanh Phong nghe xong, sững sờ một cái thật mạnh, chỉ vào hình ảnh của Chu Báo.
- Lão gia, ý của ngài là...
- Đây chỉ là cảm giác của ta thôi, Thiên Đạo không lộ ra, thiên ý tối tăm, cho nên ta không dám phỏng đoán, lời vừa mới nói, chỉ là cảm giác mà thôi!
Nói đến đây, hắn mỉm cười.
- Ta có bốn mươi tám tên đệ tử, đến nay, cũng chỉ còn lại ngươi và Minh Nguyệt hai người là chưa thành đạo mà thôi!
- Đệ tử ngu muội, xin lão gia trách phạt.
Thanh Phong nghe xong, vội vàng quỳ xuống.
- Phạt cái gì mà phạt, đi ra bên ngoài, các ngươi cũng là nhân vật được xưng là Đạo Tổ, cần gì phải làm như tiểu nhi tử thế này chứ.
Đạo sĩ trung niên cảm thán một tiếng.
- Cũng nên trách ta năm đó cắt tóc phát đại nguyện, cần có được môn hạ đệ tử thành tựu Địa Tiên chi đạo mới có thể chấm dứt đạo tràng trên Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan này, cũng khổ cho các ngươi.
Thanh Phong yên lặng quỳ đó, không dám nói tiếp.
- Bỏ đi bỏ đi, việc này không nên nhắc lại, dù sao hai người các ngươi hiện tại đã thành tựu Thần Tiên nghiệp vị, Địa Tiên chi đạo tuy vẫn xa xôi, nhưng so với trước kia, thực sự là không cao hơn bao nhiêu, đi thôi.
- Vâng, lão gia!
Thanh Phong không dám nói thêm cái gì, yên lặng rời khỏi tĩnh thất, nhưng lời nói của đạo sĩ trung niên kia đã khắc sâu vào trong óc của hắn.
Có lẽ, tương lai hắn chính là người mấu chốt trong quá trình thành đạo của các ngươi!
Lời này đã làm hắn kinh ngạc quá lớn.
Tuy sau đó lão gia nói tới Thiên Đạo không lộ ra, thiên ý tối tăm, những đó chỉ là suy luận nhỏ, nhưng thân phận của lão gia là bực nào chứ, nhiều năm như vậy, hắn có suy luận qua chưa?
Không có, một lần cũng không có, nếu lão gia đã nói tên Chu Báo này là nhân vật cực kỳ mấu chốt trong quá trình thành tựu Địa Tiên nghiệp vị của mình, như vậy việc này đã có tám phần nắm chắc, đã có tám phần nắm chắc, nói cách khác, Chu Báo là nhân vật không thể thiếu.
- Có lẽ, ta phải âm thầm giúp đỡ hắn mới được.
Trong lòng của hắn suy nghĩ thế, rời khỏi đại điện, sau đó liền đi lấy cây chổi trúc, bước ra bên ngoài điện.
- Thanh Phong, lão gia gọi ngươi là chuyện gì?
- Còn không phải Tạo Hóa Giả sao, nhưng còn nói về chuyện thành tựu Địa Tiên nghiệp vị của chúng ta!
Đối với Minh Nguyệt, Thanh Phong cũng không có giấu diếm, lập tức nói toàn bộ chuyện của đạo sĩ trung niên vừa nói với hắn.
- Lão gia thật sự nói như vậy?
- Đương nhiên, chuyện như vậy, ta sẽ lừa ngươi sao?
- Nói như vậy, tên Chu Báo này rất quan trọng với chúng ta sao?
- Hẳn là như vậy, mặc dù lão gia không nói rõ, nhưng ta nghĩ, chí ít có tám phần nắm chắc a!
- Tám phần, ít nhất tám phần, không có tám phần nắm chắc, lão gia tuyệt đối không mở miệng.
Minh Nguyệt thập phần chắc chắn mà gật đầu.
- Như vậy, chúng ta nên giúp đỡ tên Chu Báo này nhiều hơn?
- Không nên làm nhiều chuyện như vậy, không phải lão gia đã nói sao, Thiên Đạo không lộ ra, thiên ý tối tăm, với tốc độ hiện giờ của Chu Báo, căn bản không cần chúng ta đi tìm hắn, rất nhanh, hắn sẽ đi tới trước mặt chúng ta, đến lúc đó, nhìn xem chúng ta nên giúp đỡ hắn cái gì.
- Cũng tốt!
Thiên Giới Đại Thế Giới, một đạo lưu tinh kim sắc phá toái hư không, xuyên qua trùng trùng điệp điệp thời không của Thiên Giới Đại Thế Giới, xuất hiện trong Thất Thần Vực, đạo lưu tinh kim sắc này, cũng không có trực tiếp rơi xuống, mà dừng lại trên không trung của Thất Thần Vực, sau đó, sau đó mới rơi xuống Tây Tam Vực.
Oanh!
Lưu tinh rơi vào phía trên, rơi vào trong một sơn mạch khổng lồ của Tây Tam Vực, trực tiếp rơi xuống sơn mạch, từng âm thanh chấn động kịch liệt truyền ra từ trong sơn mạch, trong thời gian ngắn, làm nát bấy tất cả mọi vật trong phạm vi năm ngàn dặm.
- Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm khiêu khích ở Đại Đường Du Tiên Quan.
Đây là sơn mạch khổng lồ trong Tây Tam Vực Đại Đường Quốc địa vực, tên là Hắc Phong Sơn, tuy diện tích Hắc Phong Sơn này không thể so sánh được với quê quán Mãng Thương sơn của Chu Báo, nhưng cũng không kém nhiều, chính là giao giới bình chướng giữa Đại Đường quốc và Ấn Nguyệt Quốc, đây là sơn mạch ngăn hai bên với nhau, nhưng bây giờ tình huống khác biệt, bởi vì ở gần Đại Đường Quốc, gần thành trì, về phần Ấn Nguyệt Quốc, so với Đại Đường Quốc, rớt lại phía sau rất nhiều, bởi đây là vùng khỉ ho cò gáy không có người ở, thậm chí Yêu tộc hoành hành, cho nên, khi lưu tinh rơi xuống, đối với Ấn Nguyệt Quốc không có ảnh hưởng gì.
Đại Đường Quốc, chính là phạm vi thế lực của Đại Đường Du Tiên Quan, Du Tiên Quan biết rõ đây là Thiên Giới Đại Thế Giới, tuyệt đối sẽ không có chuyện lưu tinh quỷ dị như thế này, không nói tới lưu tinh, cho dù là Tiểu Thế Giới, từ trong hư không đến, cũng lâm vào trong vô tận không trung phía trên Thiên Giới Đại Thế Giới, cuối cùng bị thời không đồng hóa mất, làm sao mà có chuyện rơi xuống được chứ, nhưng lại tạo ra lực phá hoại lớn thế này, đây quả thực là chuyện không có khả năng, cho nên, chuyện này rất dễ dàng đoán được, nhất định là có người tới gây phiến toái cho Đại Đường, gây phiền toái cho Du Tiên Quan.
- Yêu nghiệt sao? Ha ha, ta không phải là yêu nghiệt, ta tới đây tính sổ với Du Tiên Quan, mẹ kiếp, một đám vương bát đản, cũng dám vào thời điểm lão tử độ hư không lôi kiếp chơi ám chiêu đùa nghịch thủ đoạn, ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi mà!
Chu Báo cũng không có che dấu âm thanh của chính mình, trái lại, âm thanh của hắn rất lớn, truyền ra khắp một nửa Đại Đường Quốc.
- Lần này ta tới đây chính là gây phiền toái cho Đại Đường Du Tiên Quan, chính là đến báo thù, thế nào, ngươi cắn ta đi.
Âm thanh hung hăng càn quấy liên tiếp truyền ra, hóa thành từng đạo sóng âm, truyền ra ngoài, đồng thời, ý niệm vô cùng cường hoành quét ngang qua Đại Đường Quốc, truyền ra tin tức đồng dạng.
Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ của Đại Đường Quốc cả kinh đứng lên.
Người không rõ chân tướng sẽ không biết có chuyện gì đang xảy ra, biết rõ chân tướng đều chạy về hướng Đại Đường Du Tiên Quan mà đi, bởi vì đây là tuồng hay khó gặp.
Đại Đường Du Tiên Quan, hùng cứ Tây Tam Vực vài vạn năm, tuy quyền uy đã từng có người khiêu chiến qua, nhưng không có người nào giết tới cửa trần truội như lần này.
Trò hay thế nào, thân là một tu sĩ, thì làm sao mà bỏ qua chuyện lần này chứ?
- Chu Báo, ngươi thật lớn mật, thật sự xem Tây Tam Vực không người hay sao?
Âm thanh giận dữ truyền ra từ Đại Đường Du Tiên Quan, đồng dạng, cái âm thanh cường hoành này cũng truyền ra khắp Đại Đường Quốc, truyền vào trong óc của mỗi tu sĩ.
- Ha ha, hiện tại mới nhớ tới việc gọi cứu binh sao, đúng là quá muộn, hơn nữa, cho dù ngươi tìm được cứu binh thì sao, thiên hạ này, không ai có thể cứu các ngươi.
Chu Báo cười ha hả, đã xuất hiện tại bên ngoài Đại Đường Du Tiên Quan, nhìn thấy hòa quang bảy màu hiện ra, xem ra Đại Đường Du Tiên Quan đã chuẩn bị đầy đủ, khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười lạnh.
- Chỉ bằng một cái trận pháp bảo hộ như thế này mà có thể ngăn được ta sao, Đại Đường Du Tiên Quan các ngươi đúng là quá xem thường Chu mỗ rồi.
Chu Báo cười lạnh, chỉ thấy trong tay của hắn vung song chùy màu xanh lên, không chút do dự nện xuống đạo hào quang bảy màu kia.
Oanh!
Chỉ một chùy, Đại Đường Du Tiên Quan hao hết tâm tư bố trí xuống cái trận pháp phòng ngự này bị nện cho thất linh bát lạc.
- Điều này không có khả năng!
- Không thể nào sao? Trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng!