- Ngươi không có nhận lầm, ta xác thực chính là Cổ gia Cổ Thanh Bình, nhưng cũng không phải là thiên tài gì cả!
Trong lòng Chu Báo khẽ động, ở Vạn Tinh Hải này thì đúng là hắn dùng thân phận Cổ Thanh Bình, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có người nhận ra thân phận này.
Chẳng lẽ Cổ Hoài Ngọc đã nói cho hắn biết?
Cũng không đúng a, Cổ Hoài Ngọc sẽ ngu như vậy sao? - Tại hạ gần đây không có đi đi lại lại trong Vạn Tinh Hải, Kim huynh vì sao lại biết tên của tại hạ? - Ha ha, vấn đề này đúng là trùng hợp!
Kim Diệu cười khổ nói ra.
- Ngươi cũng biết, Tích Vân Tinh chính là một tinh cầu mậu dịch lớn ở Vạn Tinh Hải, cùng tất cả đại tinh trong Vạn Tinh Hải đều có qua lại, trong đó kể cả người Cổ thị gia tộc của ngươi, sự thật là thế này, Cổ gia các ngươi trên Tích Vân Tinh cũng không phải tiểu thế lực, ta và bọn họ có kết giao, hơn mười năm trước, chúng ta đã có nghe tới một bàng chi của Cổ gia xuất hiện một thiên tài, tên là Cổ Thanh Bình, chỉ hai mươi tuổi, lại bằng vào chính mình tự tu luyện, một thân tu vi đạt tới Tán Tiên nhị cấp, quả thực đã làm cho người ta hâm mộ không ít, khi đó Cổ gia có có một tên tổng quản tên là Cổ Khái tại Tích Vân Tinh, cũng từng đem đồ ảnh của huynh đệ lấy ra xem, chúng ta cũng nhìn qua. - Thì ra là thế!
Chu Báo chưa từng gặp qua tên này, năm đó chính mình giả mạo tư cách địa vị Cổ Thanh Bình để đi lại trong Vạn Tinh Hải, Cổ Hoài Ngọc chính vì thuận tiện, cho nên đem đồ ảnh của mình truyền lưu trong gia tộc, nhưng không ngờ Cổ gia lại đem đồ ảnh truyền xuống cho chi nhanh các nơi của Cổ thị gia tộc tại Vạn Tinh Hải, cho nên hình dáng của mình cũng được truyền lưu ra, cho nên người trên Xích Duyến Tinh cũng nhận ra.
Đối với chuyện này, mặc dù hắn có chút phiền muộn, nhưng là chuyện không tránh được. - Thì ra Kim huynh đã sớm nhận ra tại hạ làm cho ta mơ hồ, đến đây, phạt một chén rượu!
Chu Báo cười ha hả nói ra. - Hảo hảo hảo, ta uống, ta uống!
Nhìn thấy Chu Báo cũng không có tức giận, tên Kim Diệu này không ngớt đáp lời, một hơi uống ba chén, nói. - Cổ tiểu huynh đệ thiếu niên anh kiệt, đương nhiên ta cũng được thơm lây. - Ha ha, Kim huynh không cần đa lễ như vậy, cái gì tiểu huynh đệ, về sau cứ gọi tại hạ là Thanh Bình, ta nghĩ tới tuổi của ta, có lẽ không sánh bằng Kim huynh a. - Tốt, tốt, tốt, Cổ huynh, không, Thanh Bình, ngươi là người sảng khoái, ta cũng không khách khí!
Chu Báo cười gật đầu. - Tốt, Kim huynh, tất cả mọi người không cần khách khí như thế, nhưng mà, ngươi mới vừa nói với ta, có quan hệ gì tới bí tàng? - Việc này có chút phiền phức!
Kim Diệu cười khổ nói ra. - Lại nói, chuyện này có quan hệ tới Cổ gia các ngươi a! - Có quan hệ tới Cổ gia, ha ha, Kim huynh yên tâm, tuy ta là người Cổ gia, nhưng chỉ là đệ tử chi thứ, cũng lớn lên trong Xích Duyến Tinh, nhưng quan hệ tới Cổ gia không lớn, cho nên... - Ha ha, ta biết rõ, nếu không, ta cũng không tới tìm Thanh Bình ngươi!
Kim Diệu cười nói.
- Chuyện là như thế này, ta ở Tích Vân Tinh mở một cửa hàng, tuy không lớn, nhưng cũng đủ để ấm no, hơn nữa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình, không ngờ nửa tháng trước, làm một số sinh ý, trong lần làm ăn này, mà đám hàng hóa này đám tu sĩ kia tìm được trong một cái bí tàng, từ bên trong đạt được một ít pháp khí cấp thấp, đến cửa hàng của ta chào bán, ra giá tuy không thấp, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, ta chuyển tay, không có khả năng bị thiệt thòi, hơn nữa trong đó ta tìm thấy một món pháp khí hợp ý, bởi vậy, lưu lại cho thủ hạ, không thể ngờ là thu được mớ pháp khí này, lại thu luôn cả phiền toái...
Đúng là thu phiền toái, đương nhiên, lúc ấy Kim Diệu cũng không hiểu biết, trong những pháp khí hắn thu được, có một kiện pháp khí khiến hắn chú ý, kiện pháp khí này biểu hiện ra là một kiện pháp khí cấp thấp, nhưng Kim Diệu là người nào chứ? Gia hỏa có thể mở cửa hàng buôn bán ở Tích Vân Tinh có tên nào là đèn cạn dầu không? Rất nhanh hắn liền phát hiện ra không đúng, bởi vì nhìn thì giống pháp khí cấp thấp, nhưng nó lại là một kiện Thuần Dương pháp khí, hơn nữa còn là một kiện Thuần Dương pháp khí có đại danh, Cổ thị gia tộc Thông Linh Ngọc Phù, mà nhìn cái Thông Linh Ngọc Phù này vô cùng bình thường, nhưng khi được tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ phát ra vòng bảo hộ, vòng bảo hộ bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng bởi vì chất liệu của món Thuần Dương pháp khí này, sau khi rót pháp lực vào sẽ sinh ra biến hóa, hình thành một vòng bảo hộ miễn dịch công kích, trừ phi thực lực đối phương cao hơn ngươi quá nhiều, hoặc giống như Chu Báo, nhờ man lực thuần túy đánh nhau, tu sĩ khác, đều khó phá được vòng bảo hộ này, nghe nói vòng bảo hộ của Thông Linh Ngọc Phù này, một lần có thể chống cự ba lượt công kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân, một kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân a, còn có thể ngăn ba lượt, trọng yếu nhất là, sau khi hao hết tiềm lực bên trong, chỉ cần tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ nhanh chóng khôi phục công năng, pháp khí như vậy, đương nhiên là vô cùng trân quý.
Cũng là vì vô cùng trân quý, cho nên, chỉ có dòng chính Cổ gia, lại là gia hỏa được bồi dưỡng trở thành gia chủ đời tiếp theo, mới có tư cách mang theo Thông Linh Ngọc Phù này, hơn nữa, phía trên ngọc phù, còn có cấm chế của vài tên tổ tông của Cổ thị gia tộc hạ xuống, cho dù ở địa phương nào, đều có thể cảm giác được, cho nên cũng đảm bảo an toàn cho người cầm ngọc phù này.
Cổ gia có bảo vật như vậy, cho nên trong Vạn Tinh Hải rất nổi danh, cho nên sau khi tìm hiểu kỹ càng một phen, rất nhanh, Kim Diệu liền xác định đây không phải là ngọc phù bình thường, chính là Thông Linh Ngọc Phù của Cổ gia, Thuần Dương pháp khí phòng ngự tinh khiết.
Sau khi phát hiện ra, hắn vốn vui vẻ, nhưng thời gian vui vẻ không dài, sau vui mừng là buồn phiền, bởi vì hắn phát hiện Cổ gia Đại trưởng lão đã lưu lại cấm chế trên Thuần Dương pháp khí này, nhưng không chỉ có một đạo, nói cách khác, trên cái Thông Linh Ngọc Phù này có cấm chế không chỉ của một trưỡng lão, điều này, đã dọa hỏng Kim Diệu.
Hắn tại Tích Vân Tinh có chút sản nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng không thể so sánh với Cổ thị gia tộc, cho nên sau khi vui sướng xong, liền phát hiện mình gặp phiền toái.
Mà cái Thông Linh Ngọc Phủ này vốn nắm trên người của đệ tử dòng chính trọng yếu nhất của Cổ gia, nhưng bây giờ chạy đến trên tay mình, vậy chủ nhân của nó đi đâu? Cái Thuần Dương pháp khí này tại sao lại biến thành một món hàng hóa, còn tưởng là một pháp khí cấp thấp nữa chứ, vậy là có ý gì?
- Ngươi không có nhận lầm, ta xác thực chính là Cổ gia Cổ Thanh Bình, nhưng cũng không phải là thiên tài gì cả!
Trong lòng Chu Báo khẽ động, ở Vạn Tinh Hải này thì đúng là hắn dùng thân phận Cổ Thanh Bình, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có người nhận ra thân phận này.
Chẳng lẽ Cổ Hoài Ngọc đã nói cho hắn biết?
Cũng không đúng a, Cổ Hoài Ngọc sẽ ngu như vậy sao?
- Tại hạ gần đây không có đi đi lại lại trong Vạn Tinh Hải, Kim huynh vì sao lại biết tên của tại hạ?
- Ha ha, vấn đề này đúng là trùng hợp!
Kim Diệu cười khổ nói ra.
- Ngươi cũng biết, Tích Vân Tinh chính là một tinh cầu mậu dịch lớn ở Vạn Tinh Hải, cùng tất cả đại tinh trong Vạn Tinh Hải đều có qua lại, trong đó kể cả người Cổ thị gia tộc của ngươi, sự thật là thế này, Cổ gia các ngươi trên Tích Vân Tinh cũng không phải tiểu thế lực, ta và bọn họ có kết giao, hơn mười năm trước, chúng ta đã có nghe tới một bàng chi của Cổ gia xuất hiện một thiên tài, tên là Cổ Thanh Bình, chỉ hai mươi tuổi, lại bằng vào chính mình tự tu luyện, một thân tu vi đạt tới Tán Tiên nhị cấp, quả thực đã làm cho người ta hâm mộ không ít, khi đó Cổ gia có có một tên tổng quản tên là Cổ Khái tại Tích Vân Tinh, cũng từng đem đồ ảnh của huynh đệ lấy ra xem, chúng ta cũng nhìn qua.
- Thì ra là thế!
Chu Báo chưa từng gặp qua tên này, năm đó chính mình giả mạo tư cách địa vị Cổ Thanh Bình để đi lại trong Vạn Tinh Hải, Cổ Hoài Ngọc chính vì thuận tiện, cho nên đem đồ ảnh của mình truyền lưu trong gia tộc, nhưng không ngờ Cổ gia lại đem đồ ảnh truyền xuống cho chi nhanh các nơi của Cổ thị gia tộc tại Vạn Tinh Hải, cho nên hình dáng của mình cũng được truyền lưu ra, cho nên người trên Xích Duyến Tinh cũng nhận ra.
Đối với chuyện này, mặc dù hắn có chút phiền muộn, nhưng là chuyện không tránh được.
- Thì ra Kim huynh đã sớm nhận ra tại hạ làm cho ta mơ hồ, đến đây, phạt một chén rượu!
Chu Báo cười ha hả nói ra.
- Hảo hảo hảo, ta uống, ta uống!
Nhìn thấy Chu Báo cũng không có tức giận, tên Kim Diệu này không ngớt đáp lời, một hơi uống ba chén, nói.
- Cổ tiểu huynh đệ thiếu niên anh kiệt, đương nhiên ta cũng được thơm lây.
- Ha ha, Kim huynh không cần đa lễ như vậy, cái gì tiểu huynh đệ, về sau cứ gọi tại hạ là Thanh Bình, ta nghĩ tới tuổi của ta, có lẽ không sánh bằng Kim huynh a.
- Tốt, tốt, tốt, Cổ huynh, không, Thanh Bình, ngươi là người sảng khoái, ta cũng không khách khí!
Chu Báo cười gật đầu.
- Tốt, Kim huynh, tất cả mọi người không cần khách khí như thế, nhưng mà, ngươi mới vừa nói với ta, có quan hệ gì tới bí tàng?
- Việc này có chút phiền phức!
Kim Diệu cười khổ nói ra.
- Lại nói, chuyện này có quan hệ tới Cổ gia các ngươi a!
- Có quan hệ tới Cổ gia, ha ha, Kim huynh yên tâm, tuy ta là người Cổ gia, nhưng chỉ là đệ tử chi thứ, cũng lớn lên trong Xích Duyến Tinh, nhưng quan hệ tới Cổ gia không lớn, cho nên...
- Ha ha, ta biết rõ, nếu không, ta cũng không tới tìm Thanh Bình ngươi!
Kim Diệu cười nói.
- Chuyện là như thế này, ta ở Tích Vân Tinh mở một cửa hàng, tuy không lớn, nhưng cũng đủ để ấm no, hơn nữa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình, không ngờ nửa tháng trước, làm một số sinh ý, trong lần làm ăn này, mà đám hàng hóa này đám tu sĩ kia tìm được trong một cái bí tàng, từ bên trong đạt được một ít pháp khí cấp thấp, đến cửa hàng của ta chào bán, ra giá tuy không thấp, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, ta chuyển tay, không có khả năng bị thiệt thòi, hơn nữa trong đó ta tìm thấy một món pháp khí hợp ý, bởi vậy, lưu lại cho thủ hạ, không thể ngờ là thu được mớ pháp khí này, lại thu luôn cả phiền toái...
Đúng là thu phiền toái, đương nhiên, lúc ấy Kim Diệu cũng không hiểu biết, trong những pháp khí hắn thu được, có một kiện pháp khí khiến hắn chú ý, kiện pháp khí này biểu hiện ra là một kiện pháp khí cấp thấp, nhưng Kim Diệu là người nào chứ? Gia hỏa có thể mở cửa hàng buôn bán ở Tích Vân Tinh có tên nào là đèn cạn dầu không? Rất nhanh hắn liền phát hiện ra không đúng, bởi vì nhìn thì giống pháp khí cấp thấp, nhưng nó lại là một kiện Thuần Dương pháp khí, hơn nữa còn là một kiện Thuần Dương pháp khí có đại danh, Cổ thị gia tộc Thông Linh Ngọc Phù, mà nhìn cái Thông Linh Ngọc Phù này vô cùng bình thường, nhưng khi được tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ phát ra vòng bảo hộ, vòng bảo hộ bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng bởi vì chất liệu của món Thuần Dương pháp khí này, sau khi rót pháp lực vào sẽ sinh ra biến hóa, hình thành một vòng bảo hộ miễn dịch công kích, trừ phi thực lực đối phương cao hơn ngươi quá nhiều, hoặc giống như Chu Báo, nhờ man lực thuần túy đánh nhau, tu sĩ khác, đều khó phá được vòng bảo hộ này, nghe nói vòng bảo hộ của Thông Linh Ngọc Phù này, một lần có thể chống cự ba lượt công kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân, một kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân a, còn có thể ngăn ba lượt, trọng yếu nhất là, sau khi hao hết tiềm lực bên trong, chỉ cần tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ nhanh chóng khôi phục công năng, pháp khí như vậy, đương nhiên là vô cùng trân quý.
Cũng là vì vô cùng trân quý, cho nên, chỉ có dòng chính Cổ gia, lại là gia hỏa được bồi dưỡng trở thành gia chủ đời tiếp theo, mới có tư cách mang theo Thông Linh Ngọc Phù này, hơn nữa, phía trên ngọc phù, còn có cấm chế của vài tên tổ tông của Cổ thị gia tộc hạ xuống, cho dù ở địa phương nào, đều có thể cảm giác được, cho nên cũng đảm bảo an toàn cho người cầm ngọc phù này.
Cổ gia có bảo vật như vậy, cho nên trong Vạn Tinh Hải rất nổi danh, cho nên sau khi tìm hiểu kỹ càng một phen, rất nhanh, Kim Diệu liền xác định đây không phải là ngọc phù bình thường, chính là Thông Linh Ngọc Phù của Cổ gia, Thuần Dương pháp khí phòng ngự tinh khiết. Nguồn:
Sau khi phát hiện ra, hắn vốn vui vẻ, nhưng thời gian vui vẻ không dài, sau vui mừng là buồn phiền, bởi vì hắn phát hiện Cổ gia Đại trưởng lão đã lưu lại cấm chế trên Thuần Dương pháp khí này, nhưng không chỉ có một đạo, nói cách khác, trên cái Thông Linh Ngọc Phù này có cấm chế không chỉ của một trưỡng lão, điều này, đã dọa hỏng Kim Diệu.
Hắn tại Tích Vân Tinh có chút sản nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng không thể so sánh với Cổ thị gia tộc, cho nên sau khi vui sướng xong, liền phát hiện mình gặp phiền toái.
Mà cái Thông Linh Ngọc Phủ này vốn nắm trên người của đệ tử dòng chính trọng yếu nhất của Cổ gia, nhưng bây giờ chạy đến trên tay mình, vậy chủ nhân của nó đi đâu? Cái Thuần Dương pháp khí này tại sao lại biến thành một món hàng hóa, còn tưởng là một pháp khí cấp thấp nữa chứ, vậy là có ý gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Ngươi không có nhận lầm, ta xác thực chính là Cổ gia Cổ Thanh Bình, nhưng cũng không phải là thiên tài gì cả!
Trong lòng Chu Báo khẽ động, ở Vạn Tinh Hải này thì đúng là hắn dùng thân phận Cổ Thanh Bình, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có người nhận ra thân phận này.
Chẳng lẽ Cổ Hoài Ngọc đã nói cho hắn biết?
Cũng không đúng a, Cổ Hoài Ngọc sẽ ngu như vậy sao? - Tại hạ gần đây không có đi đi lại lại trong Vạn Tinh Hải, Kim huynh vì sao lại biết tên của tại hạ? - Ha ha, vấn đề này đúng là trùng hợp!
Kim Diệu cười khổ nói ra.
- Ngươi cũng biết, Tích Vân Tinh chính là một tinh cầu mậu dịch lớn ở Vạn Tinh Hải, cùng tất cả đại tinh trong Vạn Tinh Hải đều có qua lại, trong đó kể cả người Cổ thị gia tộc của ngươi, sự thật là thế này, Cổ gia các ngươi trên Tích Vân Tinh cũng không phải tiểu thế lực, ta và bọn họ có kết giao, hơn mười năm trước, chúng ta đã có nghe tới một bàng chi của Cổ gia xuất hiện một thiên tài, tên là Cổ Thanh Bình, chỉ hai mươi tuổi, lại bằng vào chính mình tự tu luyện, một thân tu vi đạt tới Tán Tiên nhị cấp, quả thực đã làm cho người ta hâm mộ không ít, khi đó Cổ gia có có một tên tổng quản tên là Cổ Khái tại Tích Vân Tinh, cũng từng đem đồ ảnh của huynh đệ lấy ra xem, chúng ta cũng nhìn qua. - Thì ra là thế!
Chu Báo chưa từng gặp qua tên này, năm đó chính mình giả mạo tư cách địa vị Cổ Thanh Bình để đi lại trong Vạn Tinh Hải, Cổ Hoài Ngọc chính vì thuận tiện, cho nên đem đồ ảnh của mình truyền lưu trong gia tộc, nhưng không ngờ Cổ gia lại đem đồ ảnh truyền xuống cho chi nhanh các nơi của Cổ thị gia tộc tại Vạn Tinh Hải, cho nên hình dáng của mình cũng được truyền lưu ra, cho nên người trên Xích Duyến Tinh cũng nhận ra.
Đối với chuyện này, mặc dù hắn có chút phiền muộn, nhưng là chuyện không tránh được. - Thì ra Kim huynh đã sớm nhận ra tại hạ làm cho ta mơ hồ, đến đây, phạt một chén rượu!
Chu Báo cười ha hả nói ra. - Hảo hảo hảo, ta uống, ta uống!
Nhìn thấy Chu Báo cũng không có tức giận, tên Kim Diệu này không ngớt đáp lời, một hơi uống ba chén, nói. - Cổ tiểu huynh đệ thiếu niên anh kiệt, đương nhiên ta cũng được thơm lây. - Ha ha, Kim huynh không cần đa lễ như vậy, cái gì tiểu huynh đệ, về sau cứ gọi tại hạ là Thanh Bình, ta nghĩ tới tuổi của ta, có lẽ không sánh bằng Kim huynh a. - Tốt, tốt, tốt, Cổ huynh, không, Thanh Bình, ngươi là người sảng khoái, ta cũng không khách khí!
Chu Báo cười gật đầu. - Tốt, Kim huynh, tất cả mọi người không cần khách khí như thế, nhưng mà, ngươi mới vừa nói với ta, có quan hệ gì tới bí tàng? - Việc này có chút phiền phức!
Kim Diệu cười khổ nói ra. - Lại nói, chuyện này có quan hệ tới Cổ gia các ngươi a! - Có quan hệ tới Cổ gia, ha ha, Kim huynh yên tâm, tuy ta là người Cổ gia, nhưng chỉ là đệ tử chi thứ, cũng lớn lên trong Xích Duyến Tinh, nhưng quan hệ tới Cổ gia không lớn, cho nên... - Ha ha, ta biết rõ, nếu không, ta cũng không tới tìm Thanh Bình ngươi!
Kim Diệu cười nói.
- Chuyện là như thế này, ta ở Tích Vân Tinh mở một cửa hàng, tuy không lớn, nhưng cũng đủ để ấm no, hơn nữa cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình, không ngờ nửa tháng trước, làm một số sinh ý, trong lần làm ăn này, mà đám hàng hóa này đám tu sĩ kia tìm được trong một cái bí tàng, từ bên trong đạt được một ít pháp khí cấp thấp, đến cửa hàng của ta chào bán, ra giá tuy không thấp, nhưng đều là pháp khí cấp thấp, ta chuyển tay, không có khả năng bị thiệt thòi, hơn nữa trong đó ta tìm thấy một món pháp khí hợp ý, bởi vậy, lưu lại cho thủ hạ, không thể ngờ là thu được mớ pháp khí này, lại thu luôn cả phiền toái...
Đúng là thu phiền toái, đương nhiên, lúc ấy Kim Diệu cũng không hiểu biết, trong những pháp khí hắn thu được, có một kiện pháp khí khiến hắn chú ý, kiện pháp khí này biểu hiện ra là một kiện pháp khí cấp thấp, nhưng Kim Diệu là người nào chứ? Gia hỏa có thể mở cửa hàng buôn bán ở Tích Vân Tinh có tên nào là đèn cạn dầu không? Rất nhanh hắn liền phát hiện ra không đúng, bởi vì nhìn thì giống pháp khí cấp thấp, nhưng nó lại là một kiện Thuần Dương pháp khí, hơn nữa còn là một kiện Thuần Dương pháp khí có đại danh, Cổ thị gia tộc Thông Linh Ngọc Phù, mà nhìn cái Thông Linh Ngọc Phù này vô cùng bình thường, nhưng khi được tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ phát ra vòng bảo hộ, vòng bảo hộ bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng bởi vì chất liệu của món Thuần Dương pháp khí này, sau khi rót pháp lực vào sẽ sinh ra biến hóa, hình thành một vòng bảo hộ miễn dịch công kích, trừ phi thực lực đối phương cao hơn ngươi quá nhiều, hoặc giống như Chu Báo, nhờ man lực thuần túy đánh nhau, tu sĩ khác, đều khó phá được vòng bảo hộ này, nghe nói vòng bảo hộ của Thông Linh Ngọc Phù này, một lần có thể chống cự ba lượt công kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân, một kích toàn lực của Bát Kiếp Thiên Quân a, còn có thể ngăn ba lượt, trọng yếu nhất là, sau khi hao hết tiềm lực bên trong, chỉ cần tu sĩ cao cấp rót pháp lực vào, sẽ nhanh chóng khôi phục công năng, pháp khí như vậy, đương nhiên là vô cùng trân quý.
Cũng là vì vô cùng trân quý, cho nên, chỉ có dòng chính Cổ gia, lại là gia hỏa được bồi dưỡng trở thành gia chủ đời tiếp theo, mới có tư cách mang theo Thông Linh Ngọc Phù này, hơn nữa, phía trên ngọc phù, còn có cấm chế của vài tên tổ tông của Cổ thị gia tộc hạ xuống, cho dù ở địa phương nào, đều có thể cảm giác được, cho nên cũng đảm bảo an toàn cho người cầm ngọc phù này.
Cổ gia có bảo vật như vậy, cho nên trong Vạn Tinh Hải rất nổi danh, cho nên sau khi tìm hiểu kỹ càng một phen, rất nhanh, Kim Diệu liền xác định đây không phải là ngọc phù bình thường, chính là Thông Linh Ngọc Phù của Cổ gia, Thuần Dương pháp khí phòng ngự tinh khiết.
Sau khi phát hiện ra, hắn vốn vui vẻ, nhưng thời gian vui vẻ không dài, sau vui mừng là buồn phiền, bởi vì hắn phát hiện Cổ gia Đại trưởng lão đã lưu lại cấm chế trên Thuần Dương pháp khí này, nhưng không chỉ có một đạo, nói cách khác, trên cái Thông Linh Ngọc Phù này có cấm chế không chỉ của một trưỡng lão, điều này, đã dọa hỏng Kim Diệu.
Hắn tại Tích Vân Tinh có chút sản nghiệp, nhưng cho dù thế nào cũng không thể so sánh với Cổ thị gia tộc, cho nên sau khi vui sướng xong, liền phát hiện mình gặp phiền toái.
Mà cái Thông Linh Ngọc Phủ này vốn nắm trên người của đệ tử dòng chính trọng yếu nhất của Cổ gia, nhưng bây giờ chạy đến trên tay mình, vậy chủ nhân của nó đi đâu? Cái Thuần Dương pháp khí này tại sao lại biến thành một món hàng hóa, còn tưởng là một pháp khí cấp thấp nữa chứ, vậy là có ý gì?