Nhất mạch này tách ra đã nhiều năm, phân nhánh của chủ mạch cũng không biết bao nhiêu mà đếm, có chút đã sụp đổ, nhưng vẫn có chút là có thực quyền, Ô gia ở Trung Hòa quận chính là nhất mạch như thế.
Trung Hòa quận Ô gia bàng chi, bàn về bối phận, còn dài hơn chủ mạch Ô gia đời này một đời, chủ sự hiện tại của nơi này là Ô Vân Thiên, một thân tu vi không tệ, đã đạt đến Tam phẩm đại thành, nghe nói sắp sửa trùng kích đoán cốt giới, làm người cũng cuồng ngạo, đào tạo ra một đám đệ tử cũng rất khá, tuy không đến mức khiêu chiến với chủ mạch, nhưng Trung Hòa quận Ô gia, đã là thiên hạ của hắn, chính vì có thực lực như vậy, cho nên, hắn làm việc, cũng rất tự cao tự đại, tin tưởng tại cả Trung Hòa quận Ô gia không có ai dám đến gây phiền toái, cho nên, thời điểm vận chuyển hàng hóa không mời tiêu cục, cho tới nay, cũng bình an vô sự, nhưng không ngờ lúc này lại lật thuyền.
Từ giá trị của hàng hóa bị mất, thì giá trị đám hàng hóa này không lớn, nhưng làm mất, thì đó lại quan hệ tới mặt mũi của Ô gia, bởi vậy, trong Ô gia mới treo nhiệm vụ này, mà thù lao chính là bảy phần giá trị của hàng hóa, hơn nữa nhưng chi phí phát sinh như ăn mặc ở của đệ tử chấp hành nhiệm vụ, cứ tính toán lại, Ô gia sẽ chi trả, còn giá trị hàng hóa sẽ giữ nguyên.
- Trung Hòa quận? Chỗ đó thuộc về Kiền Châu, muốn đi phải mất ít nhất mười ngày, không biết lần này có thể xem là hành tẩu giang hồ hay không, ha ha, cảm giác lần này rất mới lạ, Kim Nam Thanh là gia hỏa xấu nhất trong hàng ngũ đệ tử nội môn hạch tâm, nhưng luận trình độ gian xảo tuyệt đối là số một số hai, dọc đường phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị hắn bán!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thầm nghĩ ngợi, tên Kim Nam Thanh này cũng là một nhân vật trong hàng ngũ đệ tử nội môn hạch tâm, dù mình đã gặp mặt vài lần, thời điểm gặp mặt, tất cả mọi người rất thân mật, nhưng trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, không có người nào biết rõ.
...
Tính tình của Ô Vân Thiên gần đây rất táo bạo.
Dù là ai, sau khi bị cướp mất một đống lớn châu báu, đều sẽ táo bạo, mà trong đám hàng hóa này có bí mật hắn không thể nói ra, như vậy, bên trong táo bạo, còn mang theo chút sợ hãi.
- Đáng chết, rốt cuộc là tên nào dám làm như vậy, các ngươi tra lâu như vậy, vì sao một chút tin tức cũng không có?
Ô Vân Thiên rống giận, cái bàn trước mặt đã nát bấy, trên mặt của hắn đã lộ ra thần sắc mệt mỏi rã rời, nhưng cũng từ cái bàn cũng nhìn thấy công phu của hắn khá mạnh.
- Tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân đáng chết, đến giờ này mà vẫn không tìm được manh mối, nhưng có thể khẳng định một điểm!
Năm sáu tên đệ tử Ô gia đang quỳ trên mặt đất rất cẩn thận.
- Khẳng định cái gì?
- Chuyện này cùng mấy vị đương gia Đông Lĩnh không có vấn đề, vì lúc xảy ra chuyện này, bọn họ đang uống rượu tại Hạnh Hoa Lầu.
- Ta biết rõ, lúc ấy bọn họ mời ta!
Ô Vân Thiên quát:
- Trừ những chuyện này, các ngươi còn tra ra được cái gì không?
- Chưa, chưa có!
Một người đang quỳ dưới đất run run, lau mồ hôi trên trán.
Thầm nghĩ:
- Đương nhiên ta biết rõ lúc đó bọn họ đang uống rượu với ngươi, đây không phải là chuyện nên tra hay sao?
- Nếu không, đại quản gia, chúng ta báo quan đi?
Rầm! Một tiếng, Ô Vân Thiên dùng một cước đá bay cái bàn trước mặt đi, cái bàn vỡ tung tóe, rơi như mưa xuống trước mặt đám người đang quỳ.
- Đồ hỗn trướng, chẳng lẽ các ngươi cho rằng quan phủ không biết chuyện này sao? Hiện tại báo quan, chẳng lẽ muốn cho toàn bộ người trong Trung Hòa quận cười xấu mặt Ô gia chúng ta sao? Vô dụng, tất cả lăn đi cho ta.
Mấy người này không dám nhiều lời, nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh, một lúc sau liền không thấy bóng dáng. Nguồn truyện:
- Đúng là nuôi một đám vô dụng mà, thời điểm mấu chốt, thế mà một chút hiệu quả công việc cũng không có.
Thấy bộ dáng chật vật khi đám người này chạy đi, Ô Vân Thiên tức giận bốc hỏa, giơ tay lên, muốn vỗ bàn, nhưng mà, cái bàn mới bị hắn đá bay, cho nên hắn không vỗ được, đành phải oán hận vỗ đùi, vẻ mặt thống hận.
- Đại quản gia, đại quản gia!
Mấy người mới đến không bao lâu, liền có một người chạy vào.
- Vội cái gì, vội cái gì, ta vẫn chưa chết đâu!
Ô Vân Thiên vừa nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của hắn, trong chốc lát sắc mặt trầm xuống, quát lên.
- Không phải, không đúng, đúng...
Người nọ thở không ra hơi, nói cả buổi, cũng không nói rõ nguyên nhân.
- Là chuyện gì?
- Đệ tử Kim Nam Thanh, phụng mệnh của gia chủ, đến đây nghe theo Ô quản gia điều khiển.
Ô Vân Thiên nghe xong lời này, biểu lộ lập tức chuyển biến, nhiệt tình nghênh đón, nói:
- Thì ra là Kim sư điệt, đúng là khách quý khó gặp, khách quý khó gặp, làm sao không tới đây chào hỏi sư thúc ta thế nào.
- Ô đại quản gia nói quá lời, lần này phụng mệnh gia chủ tới nghe theo điều khiển của đại quản gia, tình huống khẩn cấp, cho nên có nào không phải, xin Ô đại quản gia thứ lỗi.
Vừa dứt lời, đoàn người Kim Nam Thanh tiến vào.
Sau khi gặp mặt Ô Vân Thiên, đương nhiên là phải hàn huyên một lúc, sau đó giới thiệu lẫn nhau.
Lúc nghe nói Tiểu Báo Tử là đệ tử Từ Ung, thái độ Ô Vân Thiên với hắn càng nhiệt tình hơn nhiều, nhưng bên trong cổ nhiệt tình này đã làm Tiểu Báo Tử cảm nhận được một tia... đề phòng.
- Hắc hắc, nơi này dù là phân bộ của Ô gia, nhưng trên thực tế là vương quốc độc lập của Ô Vân Thiên này, xem ra tên Ô Vân Thiên này không hi vọng chúng ta nhúng tay vào việc này a!
Trong bữa tiệc, Tiểu Báo Tử nhìn mặt mà nói chuyện, sau khi nhìn ra Kim Nam Thanh và Ô Vân Thiên hoà hợp êm thấm nhưng sau lưng lại bất hòa và đề phòng.
- Nhưng nơi có người, thì ở đó có giang hồ a!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử cảm thán, trong bữa tiệc mặc kệ là nói cái gì, hắn chỉ uống rượu.
Sau khi rượu qua ba tuần, men say mông lung, mọi người đứng dậy ra về.
Thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại, thì mặt trời đã lên cao.
- Tiểu sư đệ, rốt cuộc đã tỉnh rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ đến xế chiều đấy.
Thấy Tiểu Báo Tử tỉnh lại, Kim Nam Thanh nhịn không được trêu ghẹo.
Trải qua gần một tháng ở chung, hắn phát hiện, vị tiểu sư đệ này rất thức thời, hoặc là nói, rất trung thực, giống như sư phụ hắn, là người chân thật. Bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, ngươi không bảo hắn không làm, thập phần biết điều, cho nên Kim Nam Thanh cũng có tâm tư, tận lực giao hảo.
- Sư huynh, ta đêm qua có mất mặt không?
Sắc mặt Tiểu Báo Tử có chút lo sợ, hỏi.