Ngọc Ám đại nộ, đang muốn thi triển ra Lôi Đình sát thủ, nhưng lúc này, một cỗ khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện ra. - Ngọc Ám, ngươi không nghe được lời ta vừa nói sao?
Thanh âm thanh thúy của Quảng Hàn đại đế vọng trong không gian, bỗng nhiên tầm đó, khí tức chung quang, thoáng như trở thành một mảnh hàn băng.
Trên khuôn mặt âm trầm quanh năm không thay đổi của Ngọc ám lộ ra một nụ cười khổ. - Không dám!
Một thân sát khí và cơn tức giận, lại giống như tuyết tan mùa xuân, biến mất không thấy nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL - Ngài nói cái gì thì chính là cái đó, rượu mời Phần Bảo Nham không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy, trước tiên giải quyết hắn a!
Quảng Hàn Đại Đế có chút sờ hàm, khiến đám Địa Tiên chung quanh đều kinh hãi không thôi.
Xưa kia, lúc Thiên Giới Đại Đế, Ngọc Đế khống chế hết thảy, nhưng kỳ thật cửu thập cửu đế cũng không phải kết thành một đoàn, mà chia làm mấy đại thế lực, trong đó có một ít đại đế cường đại, Ngọc đế không khống chế được, thoáng như là mặc những đại đế kia muốn làm gì thì làm, cái gì cũng đều không nghe không thấy, trong đó đặc biệt là Quảng Hàn đại đế này.
Lôi Đế nắm giữ lôi kiếp, chính mình là một tồn tại đặc thù, mà lai lịch Quảng Hàn đại đế kia thập phần thần bí, cho dù Ngọc Hoàng đại đế hiện giờ đã thành tựu Thánh vị, cũng phải nể hắn ba phần mặt mũi, Ám đế Ngọc Ám này ai cũng không vung, tu vi cường đại, tính cách cao ngạo, nhưng trước mặt Quảng hàn đại đế này, tựa hồ như thật sự thấp hơn một đầu. - Phần Bảo Nham, giao đồ vật ra đây a, lúc này đây, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào!
Ngăn chặn Ngọc Ám, con ngươi bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quảng Hàn đại đế nhìn về phía Phần Bảo Nham, chỉ là lúc này, không còn bình thản như vừa rồi, đang lúc nói chuyện, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong Phần Bảo Nham, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng kia vô cùng quỷ dị, lúc mới bắt đầu còn giống như là một cơn gió mát, nhưng sau một hơi thở, hết thảy đều đông lại thành hào quang xanh thẳm.
Băng Phách Thần Quang!
Chu Báo ẩn từ một nơi gần đó mãnh liệt hít một hơi lãnh khí, đây là Băng Phách Thần Quang.
So với Băng Phách Thần Quang bán âm kia, khí phách Băng Phách Thần Quang của Quảng Hàn đại đế cực lớn, sơ khởi như gió mát quất vào mặt, đến lúc cảm giác được cơn mát thì không gian trong thiên địa đã bị đông lại hoàn toàn, hơn nữa, những Địa tiên Đại Đế tuyệt đỉnh khác, cho dù là kém Ám Đế Ngọc Ám, Quảng Hàn đại đế, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng dưới cỗ Băng Phách Thần Quang này, nguyên sắc mặt một đám Đại Đế đều bị đông cứng tái nhợt, không thể không tế ra đại thế giới của mình, rút ra lực lượng bên trong đại thế giới để duy trì thanh tỉnh.
Mà lúc này, sắc mặt Phần Bảo Nham cũng biến thành khó nhìn, bởi vì sau khi Quảng Hàn đại đế phát ra Băng phách thần quang, thân hình cũng biến mất tại chỗ cũ, đồng thời, Phần Bảo Nham cơ hồ cũng biến mất.
XÍU!!!
Trong khôn gian truyền đến một tiếng kêu to, tại một chỗ Địa Tiên tụ tập dày đặc, thân thể Phần Bảo Nham và Quảng Hàn đại đế đồng thời xuất hiện, Phần Bảo Nham vừa mới hiện ra, liền đánh bay ba bốn tên Địa Tiên Đại Đế, nhưng thân thể không dám cử động một chút nào, bởi vì ngón tay mảnh khảnh của Quảng Hàn đại đế đã điểm trên trán Phần Bảo Nham. - Ngươi không chạy được đâu, mau lấy đồ vật ra! - Quảng Hàn đại đế, ngươi một mực cho rằng Kỷ Nguyên này là cơ hội của ngươi sao?
Phần Bảo Nham bị Quảng hàn đại đế áp chế, nhưng trên mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, trái lại, nói với giọng điệu vui vẻ, vô cùng mỉa mai.
Ngọc Ám đại nộ, đang muốn thi triển ra Lôi Đình sát thủ, nhưng lúc này, một cỗ khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện ra.
- Ngọc Ám, ngươi không nghe được lời ta vừa nói sao?
Thanh âm thanh thúy của Quảng Hàn đại đế vọng trong không gian, bỗng nhiên tầm đó, khí tức chung quang, thoáng như trở thành một mảnh hàn băng.
Trên khuôn mặt âm trầm quanh năm không thay đổi của Ngọc ám lộ ra một nụ cười khổ.
- Không dám!
Một thân sát khí và cơn tức giận, lại giống như tuyết tan mùa xuân, biến mất không thấy nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Ngài nói cái gì thì chính là cái đó, rượu mời Phần Bảo Nham không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy, trước tiên giải quyết hắn a!
Quảng Hàn Đại Đế có chút sờ hàm, khiến đám Địa Tiên chung quanh đều kinh hãi không thôi.
Xưa kia, lúc Thiên Giới Đại Đế, Ngọc Đế khống chế hết thảy, nhưng kỳ thật cửu thập cửu đế cũng không phải kết thành một đoàn, mà chia làm mấy đại thế lực, trong đó có một ít đại đế cường đại, Ngọc đế không khống chế được, thoáng như là mặc những đại đế kia muốn làm gì thì làm, cái gì cũng đều không nghe không thấy, trong đó đặc biệt là Quảng Hàn đại đế này.
Lôi Đế nắm giữ lôi kiếp, chính mình là một tồn tại đặc thù, mà lai lịch Quảng Hàn đại đế kia thập phần thần bí, cho dù Ngọc Hoàng đại đế hiện giờ đã thành tựu Thánh vị, cũng phải nể hắn ba phần mặt mũi, Ám đế Ngọc Ám này ai cũng không vung, tu vi cường đại, tính cách cao ngạo, nhưng trước mặt Quảng hàn đại đế này, tựa hồ như thật sự thấp hơn một đầu.
- Phần Bảo Nham, giao đồ vật ra đây a, lúc này đây, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào!
Ngăn chặn Ngọc Ám, con ngươi bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quảng Hàn đại đế nhìn về phía Phần Bảo Nham, chỉ là lúc này, không còn bình thản như vừa rồi, đang lúc nói chuyện, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong Phần Bảo Nham, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng kia vô cùng quỷ dị, lúc mới bắt đầu còn giống như là một cơn gió mát, nhưng sau một hơi thở, hết thảy đều đông lại thành hào quang xanh thẳm.
Băng Phách Thần Quang!
Chu Báo ẩn từ một nơi gần đó mãnh liệt hít một hơi lãnh khí, đây là Băng Phách Thần Quang.
So với Băng Phách Thần Quang bán âm kia, khí phách Băng Phách Thần Quang của Quảng Hàn đại đế cực lớn, sơ khởi như gió mát quất vào mặt, đến lúc cảm giác được cơn mát thì không gian trong thiên địa đã bị đông lại hoàn toàn, hơn nữa, những Địa tiên Đại Đế tuyệt đỉnh khác, cho dù là kém Ám Đế Ngọc Ám, Quảng Hàn đại đế, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng dưới cỗ Băng Phách Thần Quang này, nguyên sắc mặt một đám Đại Đế đều bị đông cứng tái nhợt, không thể không tế ra đại thế giới của mình, rút ra lực lượng bên trong đại thế giới để duy trì thanh tỉnh.
Mà lúc này, sắc mặt Phần Bảo Nham cũng biến thành khó nhìn, bởi vì sau khi Quảng Hàn đại đế phát ra Băng phách thần quang, thân hình cũng biến mất tại chỗ cũ, đồng thời, Phần Bảo Nham cơ hồ cũng biến mất.
XÍU!!!
Trong khôn gian truyền đến một tiếng kêu to, tại một chỗ Địa Tiên tụ tập dày đặc, thân thể Phần Bảo Nham và Quảng Hàn đại đế đồng thời xuất hiện, Phần Bảo Nham vừa mới hiện ra, liền đánh bay ba bốn tên Địa Tiên Đại Đế, nhưng thân thể không dám cử động một chút nào, bởi vì ngón tay mảnh khảnh của Quảng Hàn đại đế đã điểm trên trán Phần Bảo Nham.
- Ngươi không chạy được đâu, mau lấy đồ vật ra!
- Quảng Hàn đại đế, ngươi một mực cho rằng Kỷ Nguyên này là cơ hội của ngươi sao?
Phần Bảo Nham bị Quảng hàn đại đế áp chế, nhưng trên mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, trái lại, nói với giọng điệu vui vẻ, vô cùng mỉa mai.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngọc Ám đại nộ, đang muốn thi triển ra Lôi Đình sát thủ, nhưng lúc này, một cỗ khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện ra. - Ngọc Ám, ngươi không nghe được lời ta vừa nói sao?
Thanh âm thanh thúy của Quảng Hàn đại đế vọng trong không gian, bỗng nhiên tầm đó, khí tức chung quang, thoáng như trở thành một mảnh hàn băng.
Trên khuôn mặt âm trầm quanh năm không thay đổi của Ngọc ám lộ ra một nụ cười khổ. - Không dám!
Một thân sát khí và cơn tức giận, lại giống như tuyết tan mùa xuân, biến mất không thấy nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL - Ngài nói cái gì thì chính là cái đó, rượu mời Phần Bảo Nham không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy, trước tiên giải quyết hắn a!
Quảng Hàn Đại Đế có chút sờ hàm, khiến đám Địa Tiên chung quanh đều kinh hãi không thôi.
Xưa kia, lúc Thiên Giới Đại Đế, Ngọc Đế khống chế hết thảy, nhưng kỳ thật cửu thập cửu đế cũng không phải kết thành một đoàn, mà chia làm mấy đại thế lực, trong đó có một ít đại đế cường đại, Ngọc đế không khống chế được, thoáng như là mặc những đại đế kia muốn làm gì thì làm, cái gì cũng đều không nghe không thấy, trong đó đặc biệt là Quảng Hàn đại đế này.
Lôi Đế nắm giữ lôi kiếp, chính mình là một tồn tại đặc thù, mà lai lịch Quảng Hàn đại đế kia thập phần thần bí, cho dù Ngọc Hoàng đại đế hiện giờ đã thành tựu Thánh vị, cũng phải nể hắn ba phần mặt mũi, Ám đế Ngọc Ám này ai cũng không vung, tu vi cường đại, tính cách cao ngạo, nhưng trước mặt Quảng hàn đại đế này, tựa hồ như thật sự thấp hơn một đầu. - Phần Bảo Nham, giao đồ vật ra đây a, lúc này đây, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào!
Ngăn chặn Ngọc Ám, con ngươi bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quảng Hàn đại đế nhìn về phía Phần Bảo Nham, chỉ là lúc này, không còn bình thản như vừa rồi, đang lúc nói chuyện, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong Phần Bảo Nham, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng kia vô cùng quỷ dị, lúc mới bắt đầu còn giống như là một cơn gió mát, nhưng sau một hơi thở, hết thảy đều đông lại thành hào quang xanh thẳm.
Băng Phách Thần Quang!
Chu Báo ẩn từ một nơi gần đó mãnh liệt hít một hơi lãnh khí, đây là Băng Phách Thần Quang.
So với Băng Phách Thần Quang bán âm kia, khí phách Băng Phách Thần Quang của Quảng Hàn đại đế cực lớn, sơ khởi như gió mát quất vào mặt, đến lúc cảm giác được cơn mát thì không gian trong thiên địa đã bị đông lại hoàn toàn, hơn nữa, những Địa tiên Đại Đế tuyệt đỉnh khác, cho dù là kém Ám Đế Ngọc Ám, Quảng Hàn đại đế, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng dưới cỗ Băng Phách Thần Quang này, nguyên sắc mặt một đám Đại Đế đều bị đông cứng tái nhợt, không thể không tế ra đại thế giới của mình, rút ra lực lượng bên trong đại thế giới để duy trì thanh tỉnh.
Mà lúc này, sắc mặt Phần Bảo Nham cũng biến thành khó nhìn, bởi vì sau khi Quảng Hàn đại đế phát ra Băng phách thần quang, thân hình cũng biến mất tại chỗ cũ, đồng thời, Phần Bảo Nham cơ hồ cũng biến mất.
XÍU!!!
Trong khôn gian truyền đến một tiếng kêu to, tại một chỗ Địa Tiên tụ tập dày đặc, thân thể Phần Bảo Nham và Quảng Hàn đại đế đồng thời xuất hiện, Phần Bảo Nham vừa mới hiện ra, liền đánh bay ba bốn tên Địa Tiên Đại Đế, nhưng thân thể không dám cử động một chút nào, bởi vì ngón tay mảnh khảnh của Quảng Hàn đại đế đã điểm trên trán Phần Bảo Nham. - Ngươi không chạy được đâu, mau lấy đồ vật ra! - Quảng Hàn đại đế, ngươi một mực cho rằng Kỷ Nguyên này là cơ hội của ngươi sao?
Phần Bảo Nham bị Quảng hàn đại đế áp chế, nhưng trên mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, trái lại, nói với giọng điệu vui vẻ, vô cùng mỉa mai.