Tiểu Báo Tử phất ống tay áo một cái, bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm lập tức bay vào trong tay áo. Trải qua mười lăm ngày tu luyện, hắn đã triệt để đem bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm này hoàn toàn khống chế, không còn chút cảm giác trúc trắc nào nữa. Đặc biệt sau khi hắn mở ra Hoả Hồng Tinh (Con mắt màu đỏ lửa) thì bốn mươi chín căn Tu La Âm Sát Châm này không khác gì một bộ phận thân thể của hắn, loại cảm giác này thập phần kỳ diệu cho nên đối với người khác có lẽ việc tu luyện rất buồn tẻ nhưng đối với hắn lại thập phần thú vị. Trong quá trình tu luyện hắn thỉnh thoảng còn thử làm theo mấy động tác theo phim truyền hình ngày xưa hắn xem cho tận hứng.
Sau khi thu lại Tu La Âm Sát Châm, Tiểu Báo Tử đứng lên mở cửa sổ nhìn ra bầu trời đang dần trở về đêm hít sâu một hơi chuẩn bị đi ra ngoài một chút thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một hồi rối loạn ầm ĩ.
- Nhanh nhanh đi lấy nước!
Những tiếng kinh hô từ xa đến gần liên tiếp truyền tới khiến cho nội tâm Tiểu Báo Tử xiết lại, đưa mắt nhìn khói đen bốc lên khắp nơi, vẻ mặt hắn đầy vể sầu não.
- Cuối cùng vẫn không tránh được hay sao?
Lúc lửa cháy đúng lúc chạng vạng tối.
Cơ hồ ngay khi Tiểu Báo Tử đẩy cửa ra thì ánh lửa cũng bốc lên.
Những tiến kêu hỗn loạn vang lên như xé rách cả màng tai đã khiến cả Trung Hoà quận thành trở nên náo loạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thư phòng của Hắc Vân Thiện đột nhiên bốc cháy khiến cả thư phòng bốc khói nghi ngút, qua mấy lượt hô hấp thì cả thư phòng đã biến thành một biển lửa.
Tiểu Báo Tử vừa bước ra khỏi cửa thì phát hiện không chỉ phân bộ Ô gia xảy ra hoả hoạn mà trong Trung Hoà quận thành có rất nhiều nơi đồng thời bốc lên khói đen dày đặc.
Tiểu Báo Tử trở lại trong phòng, đi tới bên giường thay lại y phục chỉnh tề, giắt song chuỳ lên eo, sau đó đứng trước gương đồng sửa sang lại một chút mới đi ra ngoài.
Lúc này, toàn bộ phân bộ Ô gia đã triệt để hỗn loạn. Gia đinh, ngươi hầu, thợ rèn khắp nơi chạy tán loạn liên tục xách từng thùng nước chạy đi, hầu như bất cứ thứ gì có thể làm vật chứa đều được tận dụng.
Cái giếng bên cạnh đình viện hiện tại đã vây kín toàn người là người, có một số người còn chạy tới hồ nước chỗ hậu viện. Tiểu Báo Tử len qua đám người hỗn loạn này, không bao lâu đã tới chỗ thư phòng, lúc này trước cửa thư phòng đã đứng không ít người.
- Chu sư đệ!
Thấy Tiểu Báo Tử xuất hiện, Kim Nam Thanh mỉm cười chào hỏi.
- Sư huynh, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiểu Báo Tử hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, hình như là Ô đại tổng quảng tự mình phóng hoả đốt thư phòng cũng không biết hắn dùng thứ gì để đốt mà chỉ trong nháy mắt đã biến cả thư phòng thành biển lửa, cứu cũng không kịp!
- Là vậy a!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, phát hiện Kim Nam Thanh mặc dù đang nói chuyện với mình như lại có chút không yên lòng, dường như lực chú ý đang đặt ở chỗ khác.
Chung quanh rất hỗn loạn, xảy ra hoả hoạn nên mọi người đều tất bật chạy tới chạy lui lo cứu hoả cứu người cho nên âm thanh ở chỗ này cũng rất ầm ĩ, Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ chỉ đành mắt điếc tai ngơ.
Nhưng mà khi hắn phá thiện Kim Nam Thanh có chút không đúng thì ánh mắt cũng di chuyển về hướng chú ý của Kim Nam Thanh thì thấy trước cửa thư phòng đang có một đám nữ tử đang gào khóc thảm thiết. Tiểu Báo Tử nhận ra mấy nữ tử này chính là gia quyến của Hắc Vân Thiên.
Thế giới này cũng giống Trung Quốc thời cổ đại, nam nhân tam thê tứ thiếp vài chục nàng hầu là chuyện bình thường. Với thân phận của Hắc Vân Thiên thì trừ vợ chính ra cũng có thêm vài cơ thiếp, chính là mấy người đang xụi lơ trên mặt đất kia.
Mà mục tiêu chú ý của Kim Nam Thanh tất nhiên không phải là các nàng mà là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi. Trong đám nữ tử kia, thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi cũng không ít, trong đó người nhỏ nhất chính là một tiểu thiếp mà Hắc Vân Thiên vừa rước về chưa được nửa năm, tuổi còn chưa tới mười lăm.
"Ô Ngọc Châu?"
Mục quang của Tiểu Báo Tử khẽ chớp động một cái, hắn đã nhận ra thiếu nữ mà Kim Nam Thanh chú ý tới chính là con gái độc nhất của Hắc Vân Thiên. Ô Ngọc Châu dáng người thon thả, thanh tú là điển hình của một thiếu nữ khuê các từ nhỏ đã được giáo dưỡng đàng hoàng. Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là nàng mang họ Ô.
Qua thời gian tiếp xúc không dài, Tiểu Báo Tử cũng có thể nhìn ra được Kim Nam Thanh là người có dã tâm, nhưng mà địa vị của hắn ở trong Ô gia lại không tính là rất cao, mặc dù là đệ tử hạch tâm nhưng địa vị cao cả chỉ là trong mắt của đám đệ tử nội môn mà thôi.
Với tư chất của Kim Nam Thanh thì đời này ở tại Ô gia hắn tối đa chỉ có thể leo đến vị trí trưởng lão là hết, cũng giống như Từ Ung sư phụ của Tiểu Báo Tử có được một ít đặc quyền nhưng tuyệt đối không hề nắm được thực quyền trong Ô gia.
Thực quyền trong Ô gia luôn được nắm trong tay của người họ Ô. Hiện tại gia nghiệp của Ô gia rất lớn nhưng những thứ có liên quan đến mạch máu tài nguyên của Ô gia như các phân bộ thì người đảm nhiệm vị trí đại tổng quản đều là người mang họ Ô, hoặc là Ô gia trực hệ hoặc là Ô gia bàng hệ.
Ví dụ như Hắc Vân Thiên tên thật gọi là Ô Vân Thiên cũng là một người mang họ Ô.
Tại Ô gia, trừ phi ngươi có thể giống như Lữ Nhất Nguyệt, tu vi đạt tới Dịch Cân Giới mới có thể tiếp cận được quyền lực thực sự trong Ô gia, thậm chí Ô gia gia chủ còn hết sức kính trọng đối với ngươi.
Mà quyền lực như vậy cũng chỉ có rất ít người có thể có được, và cũng chỉ có tại khi ngươi còn sống mới có được, các đệ tử hậu bối của ngươi cũng sẽ được hưởng một chút đặc quyền từ ngươi, nhưng sau khi ngươi chết đi tất cả đều sẽ không còn.
Trừ khi trong đám đệ tử hậu bối của ngươi lại xuất hiện thêm một cường giả Dịch Cân Giới, mà đây cơ hồ là việc vô cùng khó xảy ra, không ai có thể cam đoan trong nhất mạch của bản thân lại liên tục xuất hiện Dịch Cân Giới cường giả.
Lữ Nhất Nguyệt không thể thì sư phụ của Kim Nam Thanh càng không ghể. Nhưng Kim Nam Thanh lại có dã tâm không nhỏ, hắn rất không cam lòng là một người tịch mịch, hắn muốn trong tương lại bản thân sẽ là một người ở trong tầng lớp cao cấp nắm giữ thực quyền của Ô gia chứ không muốn làm đại tổng quản ở một phân bộ nào đó. Đại tổng quán một phân bộ có lẽ đối với các Ô gia đệ tử khác là cầu còn không được, nhưng Kim Nam Thanh lại không hề để mắt tới.