Nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Báo Tử đối với bộ kiếm pháp này càng thêm hiếu kỳ:
- Cũng không biết Dương Châu Hạ gia này có lai lịch gì, lại có một bộ kiếm pháp thần kỳ như vậy. Nghĩ đến tổ tiên hẳn cũng là một đại nhân vật đi?
Hắn lại không biết, Dương Châu Hạ gia này tại một vạn năm trước cũng là nổi danh hiển hách. Bất quá khi đó không phải Hạ gia, mà là Ngân Nguyệt Kiếm Tông. Bộ Ngân Nguyệt Kiếm Pháp này chính là kiếm pháp trấn phái của Ngân Nguyệt, mà tâm pháp phối hợp cùng kiếm pháp đó là Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết.
Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết và Thái Cực Quyền có hiệu quả kì diệu như nhau. Tối ưu việc ngưng luyện nội khí. Khác nhau là Thái Cực Quyền nặng về tinh luyện nội khí, ngưng luyện chỉ là một tác dụng phụ. Còn Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết thì hoàn toàn là ngưng luyện nội khí. Trải qua vận chùyển Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết cũng sẽ càng lúc càng tinh thuần, cuối cùng đạt được tinh thuần như tơ.
Cửu Long Thần Hỏa Công cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, điều này đối với Tiểu Báo Tử chỉ có lợi mà không có hại. Nội khí càng là ngưng luyện, uy lực phát ra cũng càng cường đại. Đặc biệt như Tiểu Báo Tử tu luyện Cửu Long Thần Hỏa Công vậy, tu vi càng cao thâm, liền càng phải tổn hao tâm thần áp chế hỏa khí bạo liệt trong nội khí. Còn Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết hiển nhiên giải quyết vấn đề này, để hắn tu luyện cần lo lắng. Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để cho người ta tranh đoạt vỡ đầu.
- Ngao ô!
Ngoài động, đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru. Tiểu Báo Tử cười, đi tới cửa động, nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, chỉ thấy Tiểu Độc đang đứng tại bờ sông, dưới chân là một khối thi thể dê rừng, đang cùng ba con mãnh hổ giằng co.
Tiểu Báo Tử dứt khoát ngồi ở cửa động nhìn trò vui.
Bất quá trò vui này nhìn không đã nghiền, Tiểu Độc tuy rằng là lang và cẩu hỗn huyết, nhưng dù sao trời sinh linh dị, chính là yêu thú có linh trí. Hơn nữa lại vừa ăn yêu đan do Tiểu Báo Tử cho. Sau khi trải qua một đoạn thời gian thống khổ, thực lực đại tăng, chỉ một tiêng kêu to đã đem ba con mãnh hổ dọa cho sợ hãi. Ba con mãnh hổ kia nào dám ham chiến a, sau một phen giằng co, liền chạy nhanh như chớp, nhưng lại khiến Tiểu Báo Tử có chút thất vọng.
Tiểu Độc từ lúc ăn nội đan của yêu thú kia, thực lực đã tăng cường. Thế nhưng ngoại hình cũng phát sinh biến hóa rất lớn. Nguyên bản bộ lông ngân sắc sáng bóng toàn bộ biến thành ngân hôi sắc. Cùng dã lang bình thường không có gì khác nhau, thể hình cực lớn cũng nhỏ đi, chính là lớn cỡ dã lang thành niên. Đây là chùyện khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy khó chịu, bởi vì không thể cưỡi.
Bất quá, vô luận là tốc độ hay lực lượng, hoặc năng lực nguyên bản của Tiểu Độc đều có đề thăng trên diện rộng. Hiện tại Tiểu Độc tùy tiện chạy vài bước, liền có thể chạy ra chín đạo huyễn ảnh, so với lần đầu tiên gặp phải chỉ có thể chạy ra sáu đạo huyễn ảnh thì tiến bộ hơn nhiều. Quan trọng nhất là linh trí của nó tựa hồ cũng mở ra rất nhiều, so với trước đây thông minh hơn. Tiểu Báo Tử chỉ cần tâm niệm khẽ nhúc nhích, có yêu cầu gì, nó đều đi chấp hành, căn bản không gặp phải sai lầm gì. Nguồn truyện:
Đáng tiếc a, dẫn ra ngoài không uy phong! Tiểu Báo Tử thở dài một tiếng, xoay người trở lại trong nhai động, tiếp tục tu luyện.
Trong núi không có nhật nguyệt!
Chút bất tri bất giác, hắn đã ở lại Mãng Thương Sơn tròn bốn tháng. Đối với Ngân Nguyệt Kiếm Pháp lĩnh ngộ có đề cao rõ ràng, thi triển ra cũng có chút uy lực, quan hệ cùng Tiểu Độc cũng càng thêm thân mật. Tinh thần ba động cuồng bạo lúc ban đầu trong cơ thể Tiểu Độc cũng từ từ ổn định. Quan trọng nhất là ngoại đan của hắn trải qua nửa năm duy trì liên tục vận chùyển, Thanh Ngọc Càn Nguyên Công hỏa hậu đã đề thăng tới một trình độ khiến Tiểu Báo Tử không thể tin được.
Ngũ phẩm!
Triệt để vượt qua tu vi của bản thân hắn hiện tại. Trong lúc vận chùyển, nội khí như thanh ngọc cường đại lưu động trong nội đan, thông qua ngoại đan câu thông tự thân. Tuy rằng bởi nguyên nhân thân thể không thể đem Thanh Ngọc Càn Nguyên Công này nạp vào cơ thể, thế nhưng vận dụng vẫn như thường.
Một tháng gần nhất, hắn một mực luyện tập Thanh Ngọc Càn Nguyên Công phối hợp với Ngân Nguyệt Kiếm Pháp. Dưới tác dụng của Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết, Thanh Ngọc Càn Nguyên Công của hắn cũng đã ngưng luyện. Trên thực tế, nếu như không phải bởi vì hắn một mực vận dụng Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết. Hiện tại, ngoại đan của hắn e là đã lên tới lục phẩm, đạt được mục tiêu trong một năm mà Vương Xà giao cho hắn rồi.
- Minh Nguyệt Hóa Thần Quyết phối hợp với Ngân Nguyệt Kiếm Pháp thật sư là ngụy trang hoàn mỹ. hẳn là không có ai nghĩ đến mình đi!
Tiểu Báo Tử nghĩ trong lòng, mang theo một tia tiếc nuối rời khỏi Mãng Thương.
Xác thực có chút tiếc nuối. Đó là hắn không gặp được vật nhỏ, hơn nữa gốc cây bị chém đứt kia lại càng khiến hắn lo lắng, sợ rằng vật nhỏ đã gặp phải chùyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ là trong bốn tháng này, chu vi trăm dặm hắn đã tìm kiếm cả, lại vẫn không phát hiện được tung tích của vật nhỏ. Nếu thâm nhập vào sâu hơn, liền đã vượt qua phạm vi năng lực hiện tại của Tiểu Báo Tử, nên đành buông tha.
Rời khỏi Mãng Thương Sơn, ở lại sơn thôn vài ngày, giúp đỡ Thanh Dương Tập sắp đặt một số sản nghiệp, an trí phụ mẫu xong, mới yên lòng đi Tần Lăng Quận Thành.
Lại qua vài ngày đó là thọ thần của Từ Ung, hắn muốn trước ngày đó, phải về đến Tần Lăng Quận Thành.
- Cái gì? Chu Báo kia trở lại. Còn muốn đem Phá Không Kiếm làm như thọ lễ cho Từ trưởng lão?
Sau trong trạch viện, trong một gian phòng truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Sau đó là tiếng chén trà nơi xuống đất, nát bấy, nước trà văng khắp nơi, vẩy lên mặt đất, bạch khí bốc lên nhàn nhạt.
- Dạ, nghe nói hắn...hắn tại Mãng Thương gặp phải thích khách, thanh kiếm kia là từ trên người thích khách đoạt được!
Một thị nữ cúi đầu, ấp úng đáp. nàng thật sự không nghĩ ra vì sao nhị phu nhân khi nghe được tin tức lại thất thố như vậy. Bất quá lúc này, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên.
- Vậy thích khách ám sát hắn thế nào rồi?
Thanh âm của nhị phu nhân có chút biến dạng. bất quá, nàng tựa hồ cũng ý thức được chính mình thất thố, hít sâu một hơi, dùng hết sức bình tĩnh nói:
- Thích khách kia bắt được không?
- Nghe nói bị...bị giết!
Thị nữ đáp.
- Bị...bị giết...!
Thân thể nhị phu nhân khẽ run lên, lui về phía sau một bước, ngồi vào ghế, hai tay nắm chặt thanh vịn, mới đứng vững được:
- Ngươi xác định?
- Nghe nói bị hắn đốt thành tro, chỉ để lại thanh Phá Không Kiếm kia!
Thị nữ cẩn thận đáp, ngữ khí cũng có chút run rẩy, cảm giác được rõ ràng nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm xuống vài độ.