Đợi cho đến khi hắn tỉnh ngộ, thư tín trong tay đã bị nội khí của hắn chấn cho nát bấy.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu ra là chuyện gì, sắc mặt tái nhợt, một ngón tay chỉ vào Tiểu Báo Tử. - Ngươi... - Ngươi thật lớn mật, dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà tiêu hủy chứng cớ phạm tội, nhưng mà, cho dù ngươi có thể tiêu hủy ấn chứng và lời khai thì thế nào, lời khai ở chỗ của ta không chỉ có một!
Khi đang nói chuyện, lại vẫy tay, thấy Chu sẹo đem một người tiến đến, đồng thời lại móc ra một tờ khai khác, đưa đến tay Tiểu Báo Tử. Lúc này đây, hắn không đem tờ khai đưa cho Tiễn Mộ Phàm, mà xuống ngựa, đi đến trước mặt huyện lệnh, đem lời khai đưa tới trên tay hắn. - Đại nhân, đây chính là tờ khai của thủy phỉ Đoạn Long Than, đã lăn dấu tay đồng ý, kính xin đại nhân xem qua!
Tên huyện lệnh này vốn không tin lời Tiểu Báo Tử nói, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Hoàng Long Bang, cũng biết rõ chân tướng vì sao Cao Công chết, nhưng hắn không biết võ công a, cho dù biết võ công đi nữa, hắn cũng không có khả năng nhìn ra vừa rồi Tiểu Báo Tử ném thư tín đã giở trò, chỉ thấy Tiễn Mộ Phàm chấn nát ấn tin trước mặt mọi người, không khỏi có chút bán tín bán nghi. Lại nhìn tờ khai kia, ghi có đầu có đuôi, thậm chí nội dung nói chuyện của Tiễn Mộ Phàm và Lý Tam Bảo cũng rất kỹ càng, không khỏi tin tưởng vài phần.
Tiễn Mộ Phàm nhìn thấy sắc mặt huyện lệnh biến hóa, do có quan hệ nhiều năm với huyện lệnh nên hắn biết sắc mặt huyện lệnh biến hóa là có ý vị như thế nào, vội vàng nói: - Đại nhân, hắn đây đang ngậm máu phun người, ấn tín là giả, lời khai cũng là giả, là hắn gian dối! - Ta gian dối?
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, nói: - Tiễn đại bang chủ ỷ vào mình có võ công cao cường, cho nên ở trước mặt mọi người chấn vỡ ấn tín, bây giờ lại nói ta gian dối, cũng không biết ai ngậm máu phun ai a, chẳng lẽ, ngươi thực sự cho rằng người ở đây mù lòa, kẻ đần cả sao? - Ngươi...
Tiễn Mộ Phàm giơ ngón tay lên chỉ vào Tiểu Báo Tử, nộ khí công tâm, một câu cũng nói không nên lời. - Huyện lệnh đại nhân, người xem, chứng cớ Tiễn Mộ Phàm câu kết với thủy phỉ đã rõ ràng rồi. Hắn ở trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ là lỗi của thuộc hạ, kính xin đại nhân hạ lệnh, cho phép thuộc hạ bắt giữ người này, lấy công chuộc tội! - Chuyện này...
Cục diện biến hóa hiện giờ đã vượt qua dự đoán của huyện lệnh, đối mặt với tình huống như vậy, hắn không biết nên xử trí như thế nào.
- Đại nhân, ngài ngàn vạn lần không nên nghe hắn nói bậy, lần này hắn tới đây cũng không phải muốn báo thù cho Cao Công, hắn đến là vì bến cảng a, cũng là vì đại nhân quyết định giao quyền quản lý bến cảng cho Hoàng Long Bang chúng ta, thủy quân bọn họ không chiếm được chỗ tốt, lúc này mới lấy cớ như vậy, vu hãm tại hạ, kính xin đại nhân minh giám!
Một phen nói chuyện, những lời này đã điểm tỉnh cho huyện lệnh, đúng vậy a. Vừa rồi mình thật sự quá hồ đồ, tại sao lại quên chuyện này chứ, quan hệ giữa Tiễn Mộ Phàm và Cao Công rất mật thiết, cũng đã kết bái huynh đệ, làm sao hắn có thể hại chết Cao Công chứ?
Nhưng mà, dù lời nói là thế, nhưng tình thế trước mắt, hoàn toàn bất lợi cho Hoàng Long Bang a.
Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu lên, từ từ nhét tờ khai vào trong ống tay áo, nói: - Chu thống lĩnh, chuyện này khó bề phân biệt, cho nên không thể tùy tiện phán đoán a, Tiễn bang chủ là người tuân thủ pháp luật, cũng là một nhân sĩ trọng yếu nhất của bổn thành, chuyện này, ta thấy nên bàn bạc kỹ hơn a, được không? Trước hết để cho huynh đệ thủy quân trở về quân doanh, thế nào?
- Đại nhân, chuyện này ngài nói sai rồi, các huynh đệ thủy quân muốn báo thù cho Cao thống lĩnh, chuyện này có gì sai? Về phần cái gọi là khó bề phân biệt, cũng không giải thích thôi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, mà tên này lại còn trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ, chuyện này, mọi người ở đây có thể làm chứng, dưới tình huống như vậy, ngươi muốn bàn bạc kỹ hơn, lại cho bọn họ trở về, cho dù ta đáp ứng, bọn họ cũng không đáp ứng!
Vừa dứt lời, đã nghe Chu sẹo dẫn đầu rống lớn lên. - Không đáp ứng!
Sau đó, tất cả binh sĩ thủy quân đồng thành hô lên. - Không đáp ứng, không đáp ứng, không đáp ứng...
Lập tức, âm thanh chấn động khắp nơi, khí thế như cầu vồng, cả Giang Thành, đều bị ba chữ "Không đáp ứng" bao phủ!
Tiếng hô vang vọng như sóng biển gầm thét, chấn động khắp nơi.
Sắc mặt Đinh thủ bị biến đổi khó coi, võ công của hắn không tính là cao, chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Tam phẩm mà thôi. Nhưng dù sao hắn cũng là người từ chiến trường trở về, biết rõ thế nào là sĩ khí. Thứ nào có tầm quan trọng rất lớn trong quân đội, hắn ở Giang Thành nhiều năm, cũng có lý giải về thủy quân, từ khi thủy quân Giang Thành bị thủy phỉ trên sông đánh bại. Sĩ khí một mực sa sút, dù sức chiến đấu hay lực ngưng tụ đều xuống rất thấp, đã sớm bị thủy phỉ đánh sợ, biến thành một đám lính tản mạn, thậm chí còn không bằng đám quân thủ thành ô hợp, so với thủ bị doanh của mình đã không cùng cấp bậc.
Đó là diễn biến của một tháng trước, hắn có thể khẳng định, không cần nhiều, chỉ cần hắn mang theo hai mươi binh sĩ thủ bị doanh, đã có thể chiếm được đại doanh thủy quân. Cho nên, hắn hắn chưa từng đem thủy quân đặt vào trong mắt, cũng bởi vì như thế, trong vấn đề xử lý hòn đào giữa lòng sông, hắn mới có thể ném thủy quân qua một bên để mưu cầu lợi ích riêng, trên thực tế, nếu không phải do hắn kiêng kỵ võ công của Tiểu Báo Tử, chỉ sợ ngay cả nơi đóng quân trên hòn đảo cũng không thèm cho thủy quân, thậm chí còn đoạt lại toàn bộ bảo tàng của thủy phỉ trên Đoạn Long Than làm của riêng, tuy trong khoảng thời gian này, vì hòn đảo giữa sông, Vương Thành hiếu kính cho hắn và huyện lệnh số lượng khả quan, nhưng mà, lòng người luôn tham lam. Khi bọn họ nhìn thấy Vương Thành hiếu kính, bọn họ đã biết, điều này chứng minh thủy quân có rất nhiều tiền, nhưng bọn họ nhìn thấy lợi ích còn nhiều hơn ở Đoạn Long Than. Do đó trong lòng cảm thấy hành động phản nghịch hiện giờ của thủy quân mà sinh ra ghen ghét, do đó vô tình hữu ý có cảm giác bài xích thủy quân.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy toàn bộ binh sĩ trên dưới của thủy quân đồng lòng hoan hô một tiếng, rõ ràng sĩ khí đã đạt tới đỉnh điểm. Đâu còn bộ dáng tản mạn như một đám ô hợp như một tháng trước. Chỉ trong một tháng, tiểu tử này làm thế nào mà hoàn thành chuyện này?
Đợi cho đến khi hắn tỉnh ngộ, thư tín trong tay đã bị nội khí của hắn chấn cho nát bấy.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu ra là chuyện gì, sắc mặt tái nhợt, một ngón tay chỉ vào Tiểu Báo Tử.
- Ngươi...
- Ngươi thật lớn mật, dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà tiêu hủy chứng cớ phạm tội, nhưng mà, cho dù ngươi có thể tiêu hủy ấn chứng và lời khai thì thế nào, lời khai ở chỗ của ta không chỉ có một!
Khi đang nói chuyện, lại vẫy tay, thấy Chu sẹo đem một người tiến đến, đồng thời lại móc ra một tờ khai khác, đưa đến tay Tiểu Báo Tử. Lúc này đây, hắn không đem tờ khai đưa cho Tiễn Mộ Phàm, mà xuống ngựa, đi đến trước mặt huyện lệnh, đem lời khai đưa tới trên tay hắn.
- Đại nhân, đây chính là tờ khai của thủy phỉ Đoạn Long Than, đã lăn dấu tay đồng ý, kính xin đại nhân xem qua!
Tên huyện lệnh này vốn không tin lời Tiểu Báo Tử nói, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Hoàng Long Bang, cũng biết rõ chân tướng vì sao Cao Công chết, nhưng hắn không biết võ công a, cho dù biết võ công đi nữa, hắn cũng không có khả năng nhìn ra vừa rồi Tiểu Báo Tử ném thư tín đã giở trò, chỉ thấy Tiễn Mộ Phàm chấn nát ấn tin trước mặt mọi người, không khỏi có chút bán tín bán nghi. Lại nhìn tờ khai kia, ghi có đầu có đuôi, thậm chí nội dung nói chuyện của Tiễn Mộ Phàm và Lý Tam Bảo cũng rất kỹ càng, không khỏi tin tưởng vài phần.
Tiễn Mộ Phàm nhìn thấy sắc mặt huyện lệnh biến hóa, do có quan hệ nhiều năm với huyện lệnh nên hắn biết sắc mặt huyện lệnh biến hóa là có ý vị như thế nào, vội vàng nói:
- Đại nhân, hắn đây đang ngậm máu phun người, ấn tín là giả, lời khai cũng là giả, là hắn gian dối!
- Ta gian dối?
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiễn đại bang chủ ỷ vào mình có võ công cao cường, cho nên ở trước mặt mọi người chấn vỡ ấn tín, bây giờ lại nói ta gian dối, cũng không biết ai ngậm máu phun ai a, chẳng lẽ, ngươi thực sự cho rằng người ở đây mù lòa, kẻ đần cả sao?
- Ngươi...
Tiễn Mộ Phàm giơ ngón tay lên chỉ vào Tiểu Báo Tử, nộ khí công tâm, một câu cũng nói không nên lời.
- Huyện lệnh đại nhân, người xem, chứng cớ Tiễn Mộ Phàm câu kết với thủy phỉ đã rõ ràng rồi. Hắn ở trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ là lỗi của thuộc hạ, kính xin đại nhân hạ lệnh, cho phép thuộc hạ bắt giữ người này, lấy công chuộc tội!
- Chuyện này...
Cục diện biến hóa hiện giờ đã vượt qua dự đoán của huyện lệnh, đối mặt với tình huống như vậy, hắn không biết nên xử trí như thế nào.
- Đại nhân, ngài ngàn vạn lần không nên nghe hắn nói bậy, lần này hắn tới đây cũng không phải muốn báo thù cho Cao Công, hắn đến là vì bến cảng a, cũng là vì đại nhân quyết định giao quyền quản lý bến cảng cho Hoàng Long Bang chúng ta, thủy quân bọn họ không chiếm được chỗ tốt, lúc này mới lấy cớ như vậy, vu hãm tại hạ, kính xin đại nhân minh giám!
Một phen nói chuyện, những lời này đã điểm tỉnh cho huyện lệnh, đúng vậy a. Vừa rồi mình thật sự quá hồ đồ, tại sao lại quên chuyện này chứ, quan hệ giữa Tiễn Mộ Phàm và Cao Công rất mật thiết, cũng đã kết bái huynh đệ, làm sao hắn có thể hại chết Cao Công chứ?
Nhưng mà, dù lời nói là thế, nhưng tình thế trước mắt, hoàn toàn bất lợi cho Hoàng Long Bang a.
Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu lên, từ từ nhét tờ khai vào trong ống tay áo, nói:
- Chu thống lĩnh, chuyện này khó bề phân biệt, cho nên không thể tùy tiện phán đoán a, Tiễn bang chủ là người tuân thủ pháp luật, cũng là một nhân sĩ trọng yếu nhất của bổn thành, chuyện này, ta thấy nên bàn bạc kỹ hơn a, được không? Trước hết để cho huynh đệ thủy quân trở về quân doanh, thế nào?
- Đại nhân, chuyện này ngài nói sai rồi, các huynh đệ thủy quân muốn báo thù cho Cao thống lĩnh, chuyện này có gì sai? Về phần cái gọi là khó bề phân biệt, cũng không giải thích thôi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, mà tên này lại còn trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ, chuyện này, mọi người ở đây có thể làm chứng, dưới tình huống như vậy, ngươi muốn bàn bạc kỹ hơn, lại cho bọn họ trở về, cho dù ta đáp ứng, bọn họ cũng không đáp ứng!
Vừa dứt lời, đã nghe Chu sẹo dẫn đầu rống lớn lên.
- Không đáp ứng!
Sau đó, tất cả binh sĩ thủy quân đồng thành hô lên. Đọc Truyện Online Tại
- Không đáp ứng, không đáp ứng, không đáp ứng...
Lập tức, âm thanh chấn động khắp nơi, khí thế như cầu vồng, cả Giang Thành, đều bị ba chữ "Không đáp ứng" bao phủ!
Tiếng hô vang vọng như sóng biển gầm thét, chấn động khắp nơi.
Sắc mặt Đinh thủ bị biến đổi khó coi, võ công của hắn không tính là cao, chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Tam phẩm mà thôi. Nhưng dù sao hắn cũng là người từ chiến trường trở về, biết rõ thế nào là sĩ khí. Thứ nào có tầm quan trọng rất lớn trong quân đội, hắn ở Giang Thành nhiều năm, cũng có lý giải về thủy quân, từ khi thủy quân Giang Thành bị thủy phỉ trên sông đánh bại. Sĩ khí một mực sa sút, dù sức chiến đấu hay lực ngưng tụ đều xuống rất thấp, đã sớm bị thủy phỉ đánh sợ, biến thành một đám lính tản mạn, thậm chí còn không bằng đám quân thủ thành ô hợp, so với thủ bị doanh của mình đã không cùng cấp bậc.
Đó là diễn biến của một tháng trước, hắn có thể khẳng định, không cần nhiều, chỉ cần hắn mang theo hai mươi binh sĩ thủ bị doanh, đã có thể chiếm được đại doanh thủy quân. Cho nên, hắn hắn chưa từng đem thủy quân đặt vào trong mắt, cũng bởi vì như thế, trong vấn đề xử lý hòn đào giữa lòng sông, hắn mới có thể ném thủy quân qua một bên để mưu cầu lợi ích riêng, trên thực tế, nếu không phải do hắn kiêng kỵ võ công của Tiểu Báo Tử, chỉ sợ ngay cả nơi đóng quân trên hòn đảo cũng không thèm cho thủy quân, thậm chí còn đoạt lại toàn bộ bảo tàng của thủy phỉ trên Đoạn Long Than làm của riêng, tuy trong khoảng thời gian này, vì hòn đảo giữa sông, Vương Thành hiếu kính cho hắn và huyện lệnh số lượng khả quan, nhưng mà, lòng người luôn tham lam. Khi bọn họ nhìn thấy Vương Thành hiếu kính, bọn họ đã biết, điều này chứng minh thủy quân có rất nhiều tiền, nhưng bọn họ nhìn thấy lợi ích còn nhiều hơn ở Đoạn Long Than. Do đó trong lòng cảm thấy hành động phản nghịch hiện giờ của thủy quân mà sinh ra ghen ghét, do đó vô tình hữu ý có cảm giác bài xích thủy quân.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy toàn bộ binh sĩ trên dưới của thủy quân đồng lòng hoan hô một tiếng, rõ ràng sĩ khí đã đạt tới đỉnh điểm. Đâu còn bộ dáng tản mạn như một đám ô hợp như một tháng trước. Chỉ trong một tháng, tiểu tử này làm thế nào mà hoàn thành chuyện này?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đợi cho đến khi hắn tỉnh ngộ, thư tín trong tay đã bị nội khí của hắn chấn cho nát bấy.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, lập tức hiểu ra là chuyện gì, sắc mặt tái nhợt, một ngón tay chỉ vào Tiểu Báo Tử. - Ngươi... - Ngươi thật lớn mật, dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà tiêu hủy chứng cớ phạm tội, nhưng mà, cho dù ngươi có thể tiêu hủy ấn chứng và lời khai thì thế nào, lời khai ở chỗ của ta không chỉ có một!
Khi đang nói chuyện, lại vẫy tay, thấy Chu sẹo đem một người tiến đến, đồng thời lại móc ra một tờ khai khác, đưa đến tay Tiểu Báo Tử. Lúc này đây, hắn không đem tờ khai đưa cho Tiễn Mộ Phàm, mà xuống ngựa, đi đến trước mặt huyện lệnh, đem lời khai đưa tới trên tay hắn. - Đại nhân, đây chính là tờ khai của thủy phỉ Đoạn Long Than, đã lăn dấu tay đồng ý, kính xin đại nhân xem qua!
Tên huyện lệnh này vốn không tin lời Tiểu Báo Tử nói, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Hoàng Long Bang, cũng biết rõ chân tướng vì sao Cao Công chết, nhưng hắn không biết võ công a, cho dù biết võ công đi nữa, hắn cũng không có khả năng nhìn ra vừa rồi Tiểu Báo Tử ném thư tín đã giở trò, chỉ thấy Tiễn Mộ Phàm chấn nát ấn tin trước mặt mọi người, không khỏi có chút bán tín bán nghi. Lại nhìn tờ khai kia, ghi có đầu có đuôi, thậm chí nội dung nói chuyện của Tiễn Mộ Phàm và Lý Tam Bảo cũng rất kỹ càng, không khỏi tin tưởng vài phần.
Tiễn Mộ Phàm nhìn thấy sắc mặt huyện lệnh biến hóa, do có quan hệ nhiều năm với huyện lệnh nên hắn biết sắc mặt huyện lệnh biến hóa là có ý vị như thế nào, vội vàng nói: - Đại nhân, hắn đây đang ngậm máu phun người, ấn tín là giả, lời khai cũng là giả, là hắn gian dối! - Ta gian dối?
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, nói: - Tiễn đại bang chủ ỷ vào mình có võ công cao cường, cho nên ở trước mặt mọi người chấn vỡ ấn tín, bây giờ lại nói ta gian dối, cũng không biết ai ngậm máu phun ai a, chẳng lẽ, ngươi thực sự cho rằng người ở đây mù lòa, kẻ đần cả sao? - Ngươi...
Tiễn Mộ Phàm giơ ngón tay lên chỉ vào Tiểu Báo Tử, nộ khí công tâm, một câu cũng nói không nên lời. - Huyện lệnh đại nhân, người xem, chứng cớ Tiễn Mộ Phàm câu kết với thủy phỉ đã rõ ràng rồi. Hắn ở trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ là lỗi của thuộc hạ, kính xin đại nhân hạ lệnh, cho phép thuộc hạ bắt giữ người này, lấy công chuộc tội! - Chuyện này...
Cục diện biến hóa hiện giờ đã vượt qua dự đoán của huyện lệnh, đối mặt với tình huống như vậy, hắn không biết nên xử trí như thế nào.
- Đại nhân, ngài ngàn vạn lần không nên nghe hắn nói bậy, lần này hắn tới đây cũng không phải muốn báo thù cho Cao Công, hắn đến là vì bến cảng a, cũng là vì đại nhân quyết định giao quyền quản lý bến cảng cho Hoàng Long Bang chúng ta, thủy quân bọn họ không chiếm được chỗ tốt, lúc này mới lấy cớ như vậy, vu hãm tại hạ, kính xin đại nhân minh giám!
Một phen nói chuyện, những lời này đã điểm tỉnh cho huyện lệnh, đúng vậy a. Vừa rồi mình thật sự quá hồ đồ, tại sao lại quên chuyện này chứ, quan hệ giữa Tiễn Mộ Phàm và Cao Công rất mật thiết, cũng đã kết bái huynh đệ, làm sao hắn có thể hại chết Cao Công chứ?
Nhưng mà, dù lời nói là thế, nhưng tình thế trước mắt, hoàn toàn bất lợi cho Hoàng Long Bang a.
Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu lên, từ từ nhét tờ khai vào trong ống tay áo, nói: - Chu thống lĩnh, chuyện này khó bề phân biệt, cho nên không thể tùy tiện phán đoán a, Tiễn bang chủ là người tuân thủ pháp luật, cũng là một nhân sĩ trọng yếu nhất của bổn thành, chuyện này, ta thấy nên bàn bạc kỹ hơn a, được không? Trước hết để cho huynh đệ thủy quân trở về quân doanh, thế nào?
- Đại nhân, chuyện này ngài nói sai rồi, các huynh đệ thủy quân muốn báo thù cho Cao thống lĩnh, chuyện này có gì sai? Về phần cái gọi là khó bề phân biệt, cũng không giải thích thôi, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, mà tên này lại còn trước mặt mọi người tiêu hủy chứng cớ, chuyện này, mọi người ở đây có thể làm chứng, dưới tình huống như vậy, ngươi muốn bàn bạc kỹ hơn, lại cho bọn họ trở về, cho dù ta đáp ứng, bọn họ cũng không đáp ứng!
Vừa dứt lời, đã nghe Chu sẹo dẫn đầu rống lớn lên. - Không đáp ứng!
Sau đó, tất cả binh sĩ thủy quân đồng thành hô lên. - Không đáp ứng, không đáp ứng, không đáp ứng...
Lập tức, âm thanh chấn động khắp nơi, khí thế như cầu vồng, cả Giang Thành, đều bị ba chữ "Không đáp ứng" bao phủ!
Tiếng hô vang vọng như sóng biển gầm thét, chấn động khắp nơi.
Sắc mặt Đinh thủ bị biến đổi khó coi, võ công của hắn không tính là cao, chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Tam phẩm mà thôi. Nhưng dù sao hắn cũng là người từ chiến trường trở về, biết rõ thế nào là sĩ khí. Thứ nào có tầm quan trọng rất lớn trong quân đội, hắn ở Giang Thành nhiều năm, cũng có lý giải về thủy quân, từ khi thủy quân Giang Thành bị thủy phỉ trên sông đánh bại. Sĩ khí một mực sa sút, dù sức chiến đấu hay lực ngưng tụ đều xuống rất thấp, đã sớm bị thủy phỉ đánh sợ, biến thành một đám lính tản mạn, thậm chí còn không bằng đám quân thủ thành ô hợp, so với thủ bị doanh của mình đã không cùng cấp bậc.
Đó là diễn biến của một tháng trước, hắn có thể khẳng định, không cần nhiều, chỉ cần hắn mang theo hai mươi binh sĩ thủ bị doanh, đã có thể chiếm được đại doanh thủy quân. Cho nên, hắn hắn chưa từng đem thủy quân đặt vào trong mắt, cũng bởi vì như thế, trong vấn đề xử lý hòn đào giữa lòng sông, hắn mới có thể ném thủy quân qua một bên để mưu cầu lợi ích riêng, trên thực tế, nếu không phải do hắn kiêng kỵ võ công của Tiểu Báo Tử, chỉ sợ ngay cả nơi đóng quân trên hòn đảo cũng không thèm cho thủy quân, thậm chí còn đoạt lại toàn bộ bảo tàng của thủy phỉ trên Đoạn Long Than làm của riêng, tuy trong khoảng thời gian này, vì hòn đảo giữa sông, Vương Thành hiếu kính cho hắn và huyện lệnh số lượng khả quan, nhưng mà, lòng người luôn tham lam. Khi bọn họ nhìn thấy Vương Thành hiếu kính, bọn họ đã biết, điều này chứng minh thủy quân có rất nhiều tiền, nhưng bọn họ nhìn thấy lợi ích còn nhiều hơn ở Đoạn Long Than. Do đó trong lòng cảm thấy hành động phản nghịch hiện giờ của thủy quân mà sinh ra ghen ghét, do đó vô tình hữu ý có cảm giác bài xích thủy quân.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy toàn bộ binh sĩ trên dưới của thủy quân đồng lòng hoan hô một tiếng, rõ ràng sĩ khí đã đạt tới đỉnh điểm. Đâu còn bộ dáng tản mạn như một đám ô hợp như một tháng trước. Chỉ trong một tháng, tiểu tử này làm thế nào mà hoàn thành chuyện này?