Nói đến đám thuyền bè qua lại Đoạn Long Than không đưa phí thì vẻ mặt của Chu sẹo đau đớn như bị bệnh tim, giống như mỗi chiếc thuyền qua lại nơi này không phải là thuyền, mà là một đám tiền tài.
- Chúng ta là thủy quân, không phải thủy phỉ, nếu như thu tiền, thì ta đã không còn ngồi ở đây được nữa!
Tiểu Báo Tử nói rất thản nhiên.
- Nhưng mà, phải thu tiền mới dùng đủ dùng chứ!
Chu sẹo lầm bầm.
- Nói cái gì đó? Cái gì mà thu tiền?
Tiểu Báo Tử cau mày bất mãn nói ra.
- A, a, a, là ta sai, sai rồi, là hai lần xuất binh, kiếm được không ít chỗ tốt, đủ cho ta dùng trong tháng, nhưng ta nhìn thấy thuyền lớn thuyền nhỏ chạy qua lại trên mặt sông, trong nội tâm rất khó chịu.
- Cái gì mà khó chịu, khó chịu thì ngươi đi làm thủy phỉ đi!
Tiểu Báo Tử hung hăng liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi nhìn ngươi đi, vĩnh viễn không ra bộ dáng gì cả, cả ngày đều nằm trên bụng đàn bà thì có thể làm được gì chứ, suốt ngày chỉ nghĩ cách đùa nghịch chơi nữ nhân, đầu óc của ngươi không thể suy nghĩ chút chính sự nào à!
Tức giận, Tiểu Báo Tử nói xong liền ném chén trà trong tay về phía Chu sẹo.
- Ôi!
- Xoảng!
Thân hình Chu sẹo lách qua, né tránh chén trà đang bay tới, chén trà vỡ vụn, nước trà bay tung tóe trên mặt đất.
- Hắc hắc... Thống lĩnh đại nhân, ta đang tiếc thay cho ngài, đây có phải là chính sự hay không?
- Chính sự cái rắm, tám phần là muốn đem Hạnh Hoa Lâu lên hòn đảo này rồi, không có khả năng!
Hiện tại Tiểu Báo Tử đã nhìn ra tính cách của Chu sẹo, thằng này chiến đấu thì anh dũng, võ nghệ cũng không tệ, tính tình táo bạo, những chuyện còn lại đều là gà mờ, chuyện gì cũng dám trách móc, cái gì cũng dám nói, hai ngày trước hắn uống say chạy đến chỗ Tiểu Báo Tử, lúc đó hắn vừa từ Hạnh Hoa Lâu ở Giang Thành quay trở lại, nói là Hạnh Hoa Lầu muốn mở kỹ viện ngay trên hòn đảo này, Tiểu Báo Tử suýt nữa nổi giận muốn bóp chết hắn.
Cái đại doanh thủy quân ở nơi này còn chưa kiến tạo xong, cái thằng này đã muốn mở kỹ viện, không biết trong não của hắn suy nghĩ cái gì.
- Không đúng không đúng, không phải chuyện này!
Chu sẹo nghe Tiểu Báo Tử đánh giá, kêu lên đầy oan khuất, nói:
- Ai nha, ngày đó là do ta say xỉn nên nói bậy, cộng thêm đám kỹ nữ châm ngòi thổi gió, chứ ta nào dám nói như vậy, lần này ta nói chính sự thật đấy.
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần úp mở thế đâu.
- Dạ dạ dạ dạ...
Chu sẹo liên tục gật đầu, nói với Tiểu Báo Tử.
- Là thế này, đại nhân. Người xem, chúng ta ở đảo giữa lòng sông mở ra một nơi chứa hàng được không?
- Nơi chứa hàng?
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, giống như cười mà không cười nhìn hắn, nói:
- Thuyền buôn qua lại Lạc giang rất nhiều, nhưng cũng chỉ có mấy đại thương buôn mới có nơi chứa hàng, mà ở Giang Thành lũ lụt tới định kỳ là xuất hiện, cho nên phải đem hàng hóa lên núi cao cất giữ, nhưng làm như thế tốn quá nhiều sức lực, nếu như ta mở một nơi chứa hàng trên đảo giữa lòng sông, có phải chủ ý của ngươi là như thế, đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Chu sẹo thấy Tiểu Báo Tử có cùng quan điểm với hắn nên rất hưng phấn, thích thú đầu lại, nói:
- Sắp tới mùa lũ rồi, thống lĩnh, chúng ta làm thôi!
- Làm cái gì?
Tiểu Báo Tử đảo con mắt, nói:
- Đây là chủ ý của ngươi?
- Dạ, đương nhiên là chủ ý của ta rồi!
Nói đến đây Chu mặt thẹo lập tức trang trong hẳn lên.
- Đây là cách nghĩ đầu tiên của ta, lúc ta ở trong Hạnh Hoa Lâu... Ách, không, lúc ta đi ngang qua bến tàu, nhìn thấy hàng hóa chồng chất trên tàu, mới nghĩ ra, mà hàng hóa chất đầy cả thuyền, cho nên ta nghĩ như thế, nếu như ta làm một nơi chứa hàng, chắc có lẽ là sẽ kiếm được không ít lợi nhuận!
- Thật sự là do ngươi nghĩ ra?
Tiểu Báo Tử cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn hắn vài lần, nói ra:
- Được rồi, nếu là do ngươi nghĩ ra, chuyện này ta giao cho ngươi, dù sao chúng ta chiếm được một mảnh đất rộng như vậy, không dùng làm gì thì cũng phí của.
- Ai, được rồi!
Nghe Tiểu Báo Tử nói thế, Chu sẹo lập tức hưng phấn, xoay người rời đi.
- Đợi đã nào...
Nhưng không được hắn bước ra ngoài, đã bị Tiểu Báo Tử gọi lại, nói:
- Ngươi gấp cái gì mà gấp, vẫn còn chưa nói xong, gọi Vương phó thống lĩnh và Giang đại nhân tới đây cho ta.
- Đại nhân có công việc ạ!
- Còn đứng đó đánh rắm nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi đi gọi thì đi gọi đi!
Tiểu Báo Tử tức giận, Chu sẹo lập tức xám xịt rời đi.
- Tên gia hỏa này, tuy không biết làm gì, nhưng cũng có vài phần khôn khéo, lại nhìn ra điểm quan trọng này a.
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ, thò tay nâng chén trà, lúc này mới phát hiện, thì ra đã bị hắn ném nát rồi, không khỏi cười khổ một hồi.
- Thuộc hạ Vương Thành ( Giang Hiểu ) tham kiến đại nhân!
Không bao lâu, Vương Thành và Giang Hiểu đã đi tới trước mặt Tiểu Báo Tử.
- Ngồi!
Tiểu Báo Tử nói.
Hai người tạ ơn, ngồi xuống.
Trải qua ở chung một thời gian ngắn, chẳng những Tiểu Báo Tử có thể tăng cường sức chiến đấu cho binh sĩ thủy quân, lại mang đến rất nhiều lợi ích và chỗ tốt, hơn nữa còn chiếm cả hòn đảo giữa lòng sông, hiện tại thuỷ quân doanh trên dưới cao thấp một lòng, đặc biệt là đám tướng lãnh như Vương Thành, Giang Hiểu, thái độ thân mật với Tiểu Báo Tử hơn trước rất nhiều, cũng cung kính hơn rất nhiều, chính thức xem hắn là thống lĩnh.
Mà Tiểu Báo Tử cũng tận lực lung lạc, cho nên, trong mấy ngày này, hắn và thủy quân Giang Thành thập phần hòa hợp, hắn tin tưởng, đoạn tình cảm hòa hợp này, còn có thể tiếp tục mãi.
- Chu sẹo đề nghị biến nơi này thành nơi chứa hàng, các ngươi đã biết chưa?
- Đương nhiên, tên miệng rộng kia, có chuyện gì mà giấu diếm được.
Vương Thành cười mắng một tiếng, nói:
- Nhưng mà ý kiến này của hắn, cũng là cách nghĩ của ta, chuẩn bị phân trần với đại nhân, không thể ngờ bị hắn vượt lên trước.
Tiểu Báo Tử cười cười, khóe miệng Giang Hiểu ngồi bên cạnh giật giật, thầm nghĩ Vương Thành ngươi càng sống càng độc a không ngờ còn dám tranh công với tên Chu sẹo gà mờ kia, đúng là quá mất mặt.
- Nơi chứa hàng là ý kiến hay, nhưng cũng không phải ta không yên tâm giao cho Chu sẹo phụ trách, thằng này mê rượu háo sắc không biết kín miệng, nếu giao chuyện này cho hắn, các ngươi yên tâm, ta không lo lắng đâu, hôm nay tìm các ngươi tới đây, chuyện đầu tiên là ta muốn tham khảo ý kiến của các ngươi, sau khi trùng kiến nơi chứa hàng xong, sẽ giao cho ai phụ trách.
- Chuyện này...
Hai người đều không có chuẩn bị gì, hiện tại, cũng không rõ cách nghĩ của Tiểu Báo Tử, phải biết rằng, kiến tạo một nơi chứa hàng ở lòng sông, chính là một miếng thịt béo rất lớn.