Địa thế đảo giữa lòng sông bằng phẳng, phi thường thích hợp để làm nơi chứa hàng, mặc dù nói, trên danh nghĩa thủy quân Giang Thành chiếm cứ hòn đảo giữa lòng sông và bến tàu, nhưng không thể nuốt riêng một mình, đến lúc đó chỉ cần đem đại doanh thủy quân lớn hơn một chút, như vậy, đã đủ để biến nó thành nơi chứa hàng lớn nhất Giang Thành, nếu như thành lập nơi chứa hàng này, tin tưởng hòn đảo này sẽ phát triển thành một Giang Thành mới, thậm chí là nơi tập kết hàng hóa của cả Trung Hòa quận.
Mà người quản lý nơi chứa hàng này, chỗ tốt trong đó ít sao?
Cho nên, hai người quay mặt nhìn nhau, không ai biết nên mở miệng thế nào. - Tính tính toán toán, ta thấy các ngươi vẫn chưa có chuẩn bị gì, đợi các ngươi suy nghĩ kỹ thì nói sau.
Tiểu Báo Tử nhìn thấy bộ dạng khó xử của hai người, làm sao không biết tâm tư của bọn họ, chỉ khoát khoát tay nói: - Nói đến nơi chứa hàng, kỳ thật ta vẫn lo lắng một việc! - Mời đại nhân nói!
- Vị trí hòn đảo này quá trọng yếu, cũng quá mẫn cảm, tuy chúng ta chiếm được bến tàu của hòn đảo giữa lòng sông, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ hòn đảo giữa lòng sông sẽ là của chúng ta, trên thực tế ta nghĩ hai vị cũng biết rõ, Giang Thành không có khả năng đem cả hòn đảo giữa lòng sông giao cho chúng ta, duy trì tình thế hiện giờ là không tệ, ta tin tưởng, chỉ cần nghe tin tức chúng ta biến nơi này thành nơi chứa hàng, dù là huyện lệnh đại nhân hay phủ thủ bị cũng không thể thờ ơ! - Chẳng lẽ bọn họ dám ngăn cản đại nhân hay sao? - Bọn họ sẽ không ngăn cản, nhưng bọn họ cũng sẽ thành lập nơi chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông.
Tiểu Báo Tử cười nói: - Hòn đảo lớn như vậy, địa thế bằng phẳng như vậy, kiến xây bao nhiêu chỗ chứa hàng cũng được, chúng ta xây được thì bọn họ cũng xây được, dù sao hòn đảo giữa lòng sông thuộc về Giang Thành, ta đoán không được mấy ngày, Huyện lệnh đại nhân sẽ phái người tới đo đạc, đến xác định địa bàn với thủy quân Giang Thành chúng ta.
Vương Thành nghe xong, sắc mặt khó coi, ngược lại Giang Hiểu, bộ dáng vẫn như thường, trên mặt mang theo nụ cười, nói: - Xem ra đại nhân đã nghĩ ra đối sách rồi? - Ta không có đối sách gì, cơ hội duy nhất chính là thời điểm đo đạc tận lực kiếm thêm một ít địa bàn, đặc biệt là chung quanh bến cảng, tận lực chiếm nhiều một chút, bởi như vậy, cho dù tương lai Giang Thành có biến hòn đảo này thành nơi chứa hàng hay không, nơi để hàng của chúng ta cũng gần bến cảng nhất, vị trí cũng tốt nhất! - Đại nhân có nghĩ tới hay không, nếu đem cả hòn đảo giữa lòng sông thu vào trong tay thì thế nào?
Giang Hiểu mỉm cười hỏi. - Nghĩ tới, nhưng thời cơ không thành thục, hơn nữa, hiện tại nếu cưỡng ép chiếm lấy hòn đảo giữa lòng sông này là một chuyện ngu xuẩn!
Tiểu Báo Tử nói, liếc nhìn Giang Hiểu thật sâu, nói: - Giang đại nhân, phải biết rằng, có đôi khi làm quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Giang Hiểu cứng đờ, cười lớn nói: - Đại nhân cao kiến! - Không có gì cao kiến hay không cao kiến, hiện giờ không phải là thời điểm chúng ta có thể vô tư, tin tưởng hiện tại, huyện lệnh và Đinh thủ bị đang mưu tính làm cách nào để đuổi ta ra khỏi Giang Thành đây này. - Bọn họ dám...
Vương Thành nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, tròng mắt cũng mở lớn, nói: - Chỉ bằng bọn họ, sợ rằng không có bổn sự này. - Bọn họ có bổn sự này.
Tiểu Báo Tử nói ra: - Ta là ngươi do đô đốc phái tới, nhiệm vụ chủ yếu đến Giang Thành là tiêu diệt thủy phỉ, hiện tại thủy phỉ Đoạn Long Than đã tiêu diệt, mà thủy phỉ khác trên Lạc giang cũng đang nằm im thở khẽ, tin tưởng, không lâu sau, đô đốc đại nhân sẽ triệu hồi ta trở về! - Chuyện này...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng đã đoán được Tiểu Báo Tử muốn làm như, nhưng chuyện như thế, Tiểu Báo Tử không muốn tùy tiện nói ra, hơn nữa chỉ nói phân nửa, Giang Hiểu có chút bất đắc dĩ, nói: - Đó là ý của đại nhân!
Tiểu Báo Tử liếc hắn một cái, cười nói:
- Ý của ta chính là dưỡng tặc tự trọng, bên phía đô đốc đại nhân, Ô gia sẽ ra mặt, đô đốc đại nhân sẽ không dám không cho Ô gia mặt mũi. Sợ là sợ huyện lệnh và Đinh thủ bị có ý xấu, đem chuyện ta nhỏ tuổi, tư lịch không đủ viết thành công văn, trừ bọn họ, còn có một ít thương hộ ở Giang Thành, thế lực, cũng không hi vọng ta đứng ở Giang Thành, ta tới nơi này, chính là đối phó thủy phỉ, cho nên lúc tới nơi này không có chuyện gì quá lớn, nếu như thủy phỉ Lạc giang đã nằm im thở khẽ, và có người nhìn trúng vị trí của hòn đảo giữa lòng sông, nghĩ đến, cho dù đô đốc đại nhân cố tình lưu ta lại nơi đây, cũng không chịu không nổi áp lực.
Vương Thành và Giang Hiểu trầm mặc một lần nữa.
Lần đầu tiên trầm mặc là vì Tiểu Báo Tử không nói rõ ràng, bọn họ không dám mở miệng, hiện tại lời nói của Tiểu Báo Tử quá rõ ràng, dưỡng tặc tự trọng, bốn chữ này xuất hiện trong miệng của hắn, bọn họ không dám tiếp lời.
Đầu năm nay, làm thuỷ quân, chẳng phải có thù bất cộng đái thiên với thủy phỉ hay sao?
Tối đa chỉ là hai cổ thế lực có cừu oán với nhau thì cũng bỏ đi, thù này không quá sâu, tất cả mọi người đều ở trên Lạc giang kiếm chén cơm manh áo, nếu như không có thủy phỉ, có thương nhân nào nguyện ý không công hiếu kính cho thủy quân không?
Mà thủy phỉ trên Lạc giang này, năm đó nếu không có thủy quân bảo kê, thì làm cách nào có thể đuôi to khó vẫy như bây giờ sao?
Với tư cách là lão binh thủy quân Giang Thành, phó thống lĩnh Vương Thành đúng là có chút hối hận khi dung túng cho thủy phỉ làm bậy năm đó, nhưng dù thế nào, hắn cũng không cho rằng dù thái độ của mình có nghiêm khắc với thủy phỉ Lạc giang, thì cũng không làm được gì.
Đối với thủy phỉ, thái độ của thủy quân từ trước tới nay đều là khống chế trong phạm vi nhất định, cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt, cũng không thể quá mức phóng túng, cần phải nắm chặc trong tay, để cho ta sử dụng, cũng không để cho thủy phỉ dám khiêu chiến quyền uy của thủy quân, bởi vì tiền nhiệm thống lĩnh thủy quân không làm tốt điểm này, cho nên mới làm cho thủy phỉ lộng hành, tiền nhiệm thống lĩnh Cao Công là một gia hỏa không đủ năng lực, thế cho nên đến bây giờ, Lạc giang mới thành thiên đường của thủy phỉ.
Mà khi Tiểu Báo Tử đến, chuyện này đã chuyển biến, dùng thực lực của bản thân, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt một trong hai thế lực thủy phỉ lớn nhất Lạc giang, chấn nhiếp các nhóm thủy phỉ khác, làm cho Lạc giang yên tĩnh lại, lại thông qua phương thức vu oan tiêu diệt thế lực dám tranh đấu với thủy quân, một lần tái dựng uy phong của thủy quân, làm cho thủy quân Giang Thành đứng lên một lần nữa, hơn nữa còn đứng rất ổn, rất có lực.
Địa thế đảo giữa lòng sông bằng phẳng, phi thường thích hợp để làm nơi chứa hàng, mặc dù nói, trên danh nghĩa thủy quân Giang Thành chiếm cứ hòn đảo giữa lòng sông và bến tàu, nhưng không thể nuốt riêng một mình, đến lúc đó chỉ cần đem đại doanh thủy quân lớn hơn một chút, như vậy, đã đủ để biến nó thành nơi chứa hàng lớn nhất Giang Thành, nếu như thành lập nơi chứa hàng này, tin tưởng hòn đảo này sẽ phát triển thành một Giang Thành mới, thậm chí là nơi tập kết hàng hóa của cả Trung Hòa quận.
Mà người quản lý nơi chứa hàng này, chỗ tốt trong đó ít sao?
Cho nên, hai người quay mặt nhìn nhau, không ai biết nên mở miệng thế nào.
- Tính tính toán toán, ta thấy các ngươi vẫn chưa có chuẩn bị gì, đợi các ngươi suy nghĩ kỹ thì nói sau.
Tiểu Báo Tử nhìn thấy bộ dạng khó xử của hai người, làm sao không biết tâm tư của bọn họ, chỉ khoát khoát tay nói:
- Nói đến nơi chứa hàng, kỳ thật ta vẫn lo lắng một việc!
- Mời đại nhân nói!
- Vị trí hòn đảo này quá trọng yếu, cũng quá mẫn cảm, tuy chúng ta chiếm được bến tàu của hòn đảo giữa lòng sông, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ hòn đảo giữa lòng sông sẽ là của chúng ta, trên thực tế ta nghĩ hai vị cũng biết rõ, Giang Thành không có khả năng đem cả hòn đảo giữa lòng sông giao cho chúng ta, duy trì tình thế hiện giờ là không tệ, ta tin tưởng, chỉ cần nghe tin tức chúng ta biến nơi này thành nơi chứa hàng, dù là huyện lệnh đại nhân hay phủ thủ bị cũng không thể thờ ơ!
- Chẳng lẽ bọn họ dám ngăn cản đại nhân hay sao?
- Bọn họ sẽ không ngăn cản, nhưng bọn họ cũng sẽ thành lập nơi chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông.
Tiểu Báo Tử cười nói:- Hòn đảo lớn như vậy, địa thế bằng phẳng như vậy, kiến xây bao nhiêu chỗ chứa hàng cũng được, chúng ta xây được thì bọn họ cũng xây được, dù sao hòn đảo giữa lòng sông thuộc về Giang Thành, ta đoán không được mấy ngày, Huyện lệnh đại nhân sẽ phái người tới đo đạc, đến xác định địa bàn với thủy quân Giang Thành chúng ta.
Vương Thành nghe xong, sắc mặt khó coi, ngược lại Giang Hiểu, bộ dáng vẫn như thường, trên mặt mang theo nụ cười, nói:
- Xem ra đại nhân đã nghĩ ra đối sách rồi?
- Ta không có đối sách gì, cơ hội duy nhất chính là thời điểm đo đạc tận lực kiếm thêm một ít địa bàn, đặc biệt là chung quanh bến cảng, tận lực chiếm nhiều một chút, bởi như vậy, cho dù tương lai Giang Thành có biến hòn đảo này thành nơi chứa hàng hay không, nơi để hàng của chúng ta cũng gần bến cảng nhất, vị trí cũng tốt nhất!
- Đại nhân có nghĩ tới hay không, nếu đem cả hòn đảo giữa lòng sông thu vào trong tay thì thế nào?
Giang Hiểu mỉm cười hỏi.
- Nghĩ tới, nhưng thời cơ không thành thục, hơn nữa, hiện tại nếu cưỡng ép chiếm lấy hòn đảo giữa lòng sông này là một chuyện ngu xuẩn!
- Giang đại nhân, phải biết rằng, có đôi khi làm quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Giang Hiểu cứng đờ, cười lớn nói:
- Đại nhân cao kiến!
- Không có gì cao kiến hay không cao kiến, hiện giờ không phải là thời điểm chúng ta có thể vô tư, tin tưởng hiện tại, huyện lệnh và Đinh thủ bị đang mưu tính làm cách nào để đuổi ta ra khỏi Giang Thành đây này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Bọn họ dám...
Vương Thành nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, tròng mắt cũng mở lớn, nói:
- Chỉ bằng bọn họ, sợ rằng không có bổn sự này.
- Bọn họ có bổn sự này.
Tiểu Báo Tử nói ra:
- Ta là ngươi do đô đốc phái tới, nhiệm vụ chủ yếu đến Giang Thành là tiêu diệt thủy phỉ, hiện tại thủy phỉ Đoạn Long Than đã tiêu diệt, mà thủy phỉ khác trên Lạc giang cũng đang nằm im thở khẽ, tin tưởng, không lâu sau, đô đốc đại nhân sẽ triệu hồi ta trở về!
- Chuyện này...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng đã đoán được Tiểu Báo Tử muốn làm như, nhưng chuyện như thế, Tiểu Báo Tử không muốn tùy tiện nói ra, hơn nữa chỉ nói phân nửa, Giang Hiểu có chút bất đắc dĩ, nói:
- Đó là ý của đại nhân!
Tiểu Báo Tử liếc hắn một cái, cười nói:
- Ý của ta chính là dưỡng tặc tự trọng, bên phía đô đốc đại nhân, Ô gia sẽ ra mặt, đô đốc đại nhân sẽ không dám không cho Ô gia mặt mũi. Sợ là sợ huyện lệnh và Đinh thủ bị có ý xấu, đem chuyện ta nhỏ tuổi, tư lịch không đủ viết thành công văn, trừ bọn họ, còn có một ít thương hộ ở Giang Thành, thế lực, cũng không hi vọng ta đứng ở Giang Thành, ta tới nơi này, chính là đối phó thủy phỉ, cho nên lúc tới nơi này không có chuyện gì quá lớn, nếu như thủy phỉ Lạc giang đã nằm im thở khẽ, và có người nhìn trúng vị trí của hòn đảo giữa lòng sông, nghĩ đến, cho dù đô đốc đại nhân cố tình lưu ta lại nơi đây, cũng không chịu không nổi áp lực.
Vương Thành và Giang Hiểu trầm mặc một lần nữa.
Lần đầu tiên trầm mặc là vì Tiểu Báo Tử không nói rõ ràng, bọn họ không dám mở miệng, hiện tại lời nói của Tiểu Báo Tử quá rõ ràng, dưỡng tặc tự trọng, bốn chữ này xuất hiện trong miệng của hắn, bọn họ không dám tiếp lời.
Đầu năm nay, làm thuỷ quân, chẳng phải có thù bất cộng đái thiên với thủy phỉ hay sao?
Tối đa chỉ là hai cổ thế lực có cừu oán với nhau thì cũng bỏ đi, thù này không quá sâu, tất cả mọi người đều ở trên Lạc giang kiếm chén cơm manh áo, nếu như không có thủy phỉ, có thương nhân nào nguyện ý không công hiếu kính cho thủy quân không?
Mà thủy phỉ trên Lạc giang này, năm đó nếu không có thủy quân bảo kê, thì làm cách nào có thể đuôi to khó vẫy như bây giờ sao?
Với tư cách là lão binh thủy quân Giang Thành, phó thống lĩnh Vương Thành đúng là có chút hối hận khi dung túng cho thủy phỉ làm bậy năm đó, nhưng dù thế nào, hắn cũng không cho rằng dù thái độ của mình có nghiêm khắc với thủy phỉ Lạc giang, thì cũng không làm được gì.
Đối với thủy phỉ, thái độ của thủy quân từ trước tới nay đều là khống chế trong phạm vi nhất định, cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt, cũng không thể quá mức phóng túng, cần phải nắm chặc trong tay, để cho ta sử dụng, cũng không để cho thủy phỉ dám khiêu chiến quyền uy của thủy quân, bởi vì tiền nhiệm thống lĩnh thủy quân không làm tốt điểm này, cho nên mới làm cho thủy phỉ lộng hành, tiền nhiệm thống lĩnh Cao Công là một gia hỏa không đủ năng lực, thế cho nên đến bây giờ, Lạc giang mới thành thiên đường của thủy phỉ.
Mà khi Tiểu Báo Tử đến, chuyện này đã chuyển biến, dùng thực lực của bản thân, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt một trong hai thế lực thủy phỉ lớn nhất Lạc giang, chấn nhiếp các nhóm thủy phỉ khác, làm cho Lạc giang yên tĩnh lại, lại thông qua phương thức vu oan tiêu diệt thế lực dám tranh đấu với thủy quân, một lần tái dựng uy phong của thủy quân, làm cho thủy quân Giang Thành đứng lên một lần nữa, hơn nữa còn đứng rất ổn, rất có lực.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Địa thế đảo giữa lòng sông bằng phẳng, phi thường thích hợp để làm nơi chứa hàng, mặc dù nói, trên danh nghĩa thủy quân Giang Thành chiếm cứ hòn đảo giữa lòng sông và bến tàu, nhưng không thể nuốt riêng một mình, đến lúc đó chỉ cần đem đại doanh thủy quân lớn hơn một chút, như vậy, đã đủ để biến nó thành nơi chứa hàng lớn nhất Giang Thành, nếu như thành lập nơi chứa hàng này, tin tưởng hòn đảo này sẽ phát triển thành một Giang Thành mới, thậm chí là nơi tập kết hàng hóa của cả Trung Hòa quận.
Mà người quản lý nơi chứa hàng này, chỗ tốt trong đó ít sao?
Cho nên, hai người quay mặt nhìn nhau, không ai biết nên mở miệng thế nào. - Tính tính toán toán, ta thấy các ngươi vẫn chưa có chuẩn bị gì, đợi các ngươi suy nghĩ kỹ thì nói sau.
Tiểu Báo Tử nhìn thấy bộ dạng khó xử của hai người, làm sao không biết tâm tư của bọn họ, chỉ khoát khoát tay nói: - Nói đến nơi chứa hàng, kỳ thật ta vẫn lo lắng một việc! - Mời đại nhân nói!
- Vị trí hòn đảo này quá trọng yếu, cũng quá mẫn cảm, tuy chúng ta chiếm được bến tàu của hòn đảo giữa lòng sông, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ hòn đảo giữa lòng sông sẽ là của chúng ta, trên thực tế ta nghĩ hai vị cũng biết rõ, Giang Thành không có khả năng đem cả hòn đảo giữa lòng sông giao cho chúng ta, duy trì tình thế hiện giờ là không tệ, ta tin tưởng, chỉ cần nghe tin tức chúng ta biến nơi này thành nơi chứa hàng, dù là huyện lệnh đại nhân hay phủ thủ bị cũng không thể thờ ơ! - Chẳng lẽ bọn họ dám ngăn cản đại nhân hay sao? - Bọn họ sẽ không ngăn cản, nhưng bọn họ cũng sẽ thành lập nơi chứa hàng trên hòn đảo giữa lòng sông.
Tiểu Báo Tử cười nói: - Hòn đảo lớn như vậy, địa thế bằng phẳng như vậy, kiến xây bao nhiêu chỗ chứa hàng cũng được, chúng ta xây được thì bọn họ cũng xây được, dù sao hòn đảo giữa lòng sông thuộc về Giang Thành, ta đoán không được mấy ngày, Huyện lệnh đại nhân sẽ phái người tới đo đạc, đến xác định địa bàn với thủy quân Giang Thành chúng ta.
Vương Thành nghe xong, sắc mặt khó coi, ngược lại Giang Hiểu, bộ dáng vẫn như thường, trên mặt mang theo nụ cười, nói: - Xem ra đại nhân đã nghĩ ra đối sách rồi? - Ta không có đối sách gì, cơ hội duy nhất chính là thời điểm đo đạc tận lực kiếm thêm một ít địa bàn, đặc biệt là chung quanh bến cảng, tận lực chiếm nhiều một chút, bởi như vậy, cho dù tương lai Giang Thành có biến hòn đảo này thành nơi chứa hàng hay không, nơi để hàng của chúng ta cũng gần bến cảng nhất, vị trí cũng tốt nhất! - Đại nhân có nghĩ tới hay không, nếu đem cả hòn đảo giữa lòng sông thu vào trong tay thì thế nào?
Giang Hiểu mỉm cười hỏi. - Nghĩ tới, nhưng thời cơ không thành thục, hơn nữa, hiện tại nếu cưỡng ép chiếm lấy hòn đảo giữa lòng sông này là một chuyện ngu xuẩn!
Tiểu Báo Tử nói, liếc nhìn Giang Hiểu thật sâu, nói: - Giang đại nhân, phải biết rằng, có đôi khi làm quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.
Nụ cười trên mặt Giang Hiểu cứng đờ, cười lớn nói: - Đại nhân cao kiến! - Không có gì cao kiến hay không cao kiến, hiện giờ không phải là thời điểm chúng ta có thể vô tư, tin tưởng hiện tại, huyện lệnh và Đinh thủ bị đang mưu tính làm cách nào để đuổi ta ra khỏi Giang Thành đây này. - Bọn họ dám...
Vương Thành nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, tròng mắt cũng mở lớn, nói: - Chỉ bằng bọn họ, sợ rằng không có bổn sự này. - Bọn họ có bổn sự này.
Tiểu Báo Tử nói ra: - Ta là ngươi do đô đốc phái tới, nhiệm vụ chủ yếu đến Giang Thành là tiêu diệt thủy phỉ, hiện tại thủy phỉ Đoạn Long Than đã tiêu diệt, mà thủy phỉ khác trên Lạc giang cũng đang nằm im thở khẽ, tin tưởng, không lâu sau, đô đốc đại nhân sẽ triệu hồi ta trở về! - Chuyện này...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng đã đoán được Tiểu Báo Tử muốn làm như, nhưng chuyện như thế, Tiểu Báo Tử không muốn tùy tiện nói ra, hơn nữa chỉ nói phân nửa, Giang Hiểu có chút bất đắc dĩ, nói: - Đó là ý của đại nhân!
Tiểu Báo Tử liếc hắn một cái, cười nói:
- Ý của ta chính là dưỡng tặc tự trọng, bên phía đô đốc đại nhân, Ô gia sẽ ra mặt, đô đốc đại nhân sẽ không dám không cho Ô gia mặt mũi. Sợ là sợ huyện lệnh và Đinh thủ bị có ý xấu, đem chuyện ta nhỏ tuổi, tư lịch không đủ viết thành công văn, trừ bọn họ, còn có một ít thương hộ ở Giang Thành, thế lực, cũng không hi vọng ta đứng ở Giang Thành, ta tới nơi này, chính là đối phó thủy phỉ, cho nên lúc tới nơi này không có chuyện gì quá lớn, nếu như thủy phỉ Lạc giang đã nằm im thở khẽ, và có người nhìn trúng vị trí của hòn đảo giữa lòng sông, nghĩ đến, cho dù đô đốc đại nhân cố tình lưu ta lại nơi đây, cũng không chịu không nổi áp lực.
Vương Thành và Giang Hiểu trầm mặc một lần nữa.
Lần đầu tiên trầm mặc là vì Tiểu Báo Tử không nói rõ ràng, bọn họ không dám mở miệng, hiện tại lời nói của Tiểu Báo Tử quá rõ ràng, dưỡng tặc tự trọng, bốn chữ này xuất hiện trong miệng của hắn, bọn họ không dám tiếp lời.
Đầu năm nay, làm thuỷ quân, chẳng phải có thù bất cộng đái thiên với thủy phỉ hay sao?
Tối đa chỉ là hai cổ thế lực có cừu oán với nhau thì cũng bỏ đi, thù này không quá sâu, tất cả mọi người đều ở trên Lạc giang kiếm chén cơm manh áo, nếu như không có thủy phỉ, có thương nhân nào nguyện ý không công hiếu kính cho thủy quân không?
Mà thủy phỉ trên Lạc giang này, năm đó nếu không có thủy quân bảo kê, thì làm cách nào có thể đuôi to khó vẫy như bây giờ sao?
Với tư cách là lão binh thủy quân Giang Thành, phó thống lĩnh Vương Thành đúng là có chút hối hận khi dung túng cho thủy phỉ làm bậy năm đó, nhưng dù thế nào, hắn cũng không cho rằng dù thái độ của mình có nghiêm khắc với thủy phỉ Lạc giang, thì cũng không làm được gì.
Đối với thủy phỉ, thái độ của thủy quân từ trước tới nay đều là khống chế trong phạm vi nhất định, cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt, cũng không thể quá mức phóng túng, cần phải nắm chặc trong tay, để cho ta sử dụng, cũng không để cho thủy phỉ dám khiêu chiến quyền uy của thủy quân, bởi vì tiền nhiệm thống lĩnh thủy quân không làm tốt điểm này, cho nên mới làm cho thủy phỉ lộng hành, tiền nhiệm thống lĩnh Cao Công là một gia hỏa không đủ năng lực, thế cho nên đến bây giờ, Lạc giang mới thành thiên đường của thủy phỉ.
Mà khi Tiểu Báo Tử đến, chuyện này đã chuyển biến, dùng thực lực của bản thân, dùng thế lôi đình vạn quân tiêu diệt một trong hai thế lực thủy phỉ lớn nhất Lạc giang, chấn nhiếp các nhóm thủy phỉ khác, làm cho Lạc giang yên tĩnh lại, lại thông qua phương thức vu oan tiêu diệt thế lực dám tranh đấu với thủy quân, một lần tái dựng uy phong của thủy quân, làm cho thủy quân Giang Thành đứng lên một lần nữa, hơn nữa còn đứng rất ổn, rất có lực.