Đại Tấn lập quốc đã mấy trăm năm, đây là lần thứ có một Tổng đốc dám làm như thế, công khai nghi vấn quyết sách của triều đình, kháng nghị lại quyết định của triều đình, không để ý pháp luật và kỷ luật của triều đình.
Chuyện như vậy, thật sự quá ác liệt rồi.
Quan trọng nhất là, chuyện này lại do Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường làm ra.
Mấy năm trước, có đám quan lại đã vạch tội Mã Thiên Trường chùyên quyền độc đoán, coi thường triều đình, có ý đồ lập Vân Châu thành một quốc gia độc lập, bụng dạ khó lường, như không coi đương kim hoàng đế vào đâu, nên lập tức trị tội, hiện tại, ngự sử vẫn như trước, đều vạch tội, mong muốn triều đình trị tội đại bất kính của Mã Thiên Trường.
Bọn hắn xem ra, sở dĩ trước kia triều đình không trị tội Mã Thiên Trường, thứ nhất là lúc đó Mã Thiên Trường cũng không công khai đối nghịch với triều đình như vậy, thứ hai là thế cục Vân Châu lúc này khẩn trường, cần một người như hắn để áp chế.
Nhưng bây giờ, Mã Thiên Trường làm như vậy, đặt Vân Châu vào tình trạng báo động, có thể khiến mọi người yên tâm sao?
Xua quân bắc thượng, tử chiến cùng thiết kỵ Bắc nguyên, Mã Thiên Trường ngươi cho đó là quân đội Mã gia ngươi sao?
Đây là quân đội triều đình, là quân đội triều đình đấy, dù ngươi là Tổng đốc Vân Châu, nhưng không có hổ phù của triều đình thì ngươi chỉ có khả năng điều động tối đã không quá năm ngàn binh mà thôi.
Chả lẽ thế lực ngươi tại Vân Châu đã bành trướng tới mức không cần hổ phù liền có thể điều động tất cả binh mã sao?
Nếu quả thật như vậy, thì chết càng thêm chết rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng, đối với sự tình như vậy, triều đình sẽ đáp lại trong thời gian ngắn nhất, nhẹ thì cảnh cáo nghiêm khắc Mã Thiên Trường, nặng thì tước chức Tổng đốc Vân Châu của hắn.
Làm mọi người bất ngờ chính là, sau khi giám quan vào cung bẩm báo, hoàng đế nghe xong thì như cục đá chìm vào biển rộng, không đáp lại, không phê chỉ thị, cũng không phản ứng gì, phảng phất như không bình thường.
Thời điểm này, mọi người đều không bình tĩnh được, một đạo ý chỉ từ triều đình truyền ra, nói rằng Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, nhiều qua năm đã tận tâm làm hết mình phận sự, có công giữ gìn lãnh thổ, nay triều đình ban thưởng, thăng chức hắn lên Binh Bộ Thượng Thư kiêm Tổng đốc Vân Châu, hết thảy sự vụ Vân Châu đều có thể tự mình giải quyết, không cần bẩm báo trước với triều đình.
Lúc ày, chấn động lớn càng thêm lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không ai biết vì sao triều đình lại ra chỉ thị như vậy.
Rất nhanh, lại có một tin tức truyền ra, nghe nói ngọn nguồn bắt đầu từ sự bất mãn của hoàng đế khi giám quan hỏi, dù đại cục, ý tứ Bắc Nguyên biểu lộ là một thái độ, nhưng cũng chỉ là một thái độ mà ngoài trừ cái này ra, triều đình các ngươi còn chứng kiến hành động gì khác sao?
Ngược lại, Minh Nghĩa Kinh Viện như ngồi trên đống lửa, bốn phía đều không hài lòng với hoàng đế, tấu chương của Mã Thiên Trường vừa ra, tuy rõ ràng đối đầu với triều đình, nhưng hành vi của hắn, hoàng đế lại coi như là ái tướng tâm phúc, bởi vì hoàng đế mượn cơ hội này để tỏ thái độ của mình cho toàn bộ thiên hạ, thậm chí, đạo tấu chương của Mã Thiên Trường, rất có thể do hoàng đế bệ hạ tự mình bày mưu đấy.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, về phần có phải phát ra từ cung vua hay không, đã sớm không thể kháo thi rồi.
Bất quá, phản ứng của triều đinh, thực sự biểu lộ một việc, đó là, trong một đêm, hướng gió đã thay đổi hoàn toàn.
Một ít người từ đầu mắng to Vương Xà cũng bắt đầu chùyển qua tôn xưng Vương Xà là nghĩa sĩ, tiếng chỉ trích Mã Thiên Trường không để triều đình vào mắt cũng nhỏ dần, hơn nữa, có nghị luận như thế nào, tương lai cũng không ảnh hưởng gì.
Minh Nghĩa Kinh Viện cũng không hề muốn gióng trống khua chiên tuyên bố đối phó với Vương Xà rồi, bất quá vẫn không ngừng nói lời mờ ám.
Thời gian trôi qua, sự tình dần dần trở nên bình tĩnh đi, nhưng lúc bình tĩnh này mới là đáng sợ nhất, khỏi đầu của bão tố.
Nguyệt Dạ.
Trăng tròn cực lớn treo trên không, bạch quang sáng tỏ, ánh trăng như nước, chiếu vào giữa thiên địa, bao phủ thiên địa vào một mảnh mỹ lệ như ngọc.
Trong đêm khuya, Giang tâm đảo cũng không lộ ra yên lặng đến cỡ nào, vẫn đang tích lũy, đèn đuốc nơi bến cảng bến tàu sáng trưng, từng chiếc thuyền hình thức khác nhau đỗ tại bến cảng, từng đống hàng hóa được tháo trên thuyền xuống đưa lên xe, trên đường tháo gỡ hàng hóa, có người giữ trật tự, những người này đều là binh sĩ thủy quân giang thành, mỗi lúc trời tối đều có, không gián đoạn, tuy rằng vất vả, nhưng duy trì trật tự một đêm như vậy, phụ cấp tương đương với ngân thưởng nửa tháng, bởi vậy, vì số bạc này, không có một ai kêu mệt.
Đương nhiên, lúc này vẫn xảy ra một ít chuyện không vui, đặc biệt là thủ hạ tên tiểu tử Chu sẹo kia, tính tình bọn chúng như thổ phỉ, xảo trá vơ vét một ít tài sản, sau khi Tiểu Báo Tử biết được, gọi Chu sẹo tới, hung hăng mắng cho hắn một trận, sau lại gọi bọn thương nhân vơ vét tài sản lên, không đánh cũng không mắng, chỉ nói Chu sẹo, về sau không muốn cho bọn hắn làm, lúc này Tiểu Báo Tử đang tức giận, Chu sẹo cũng không dám làm gì, chỉ gật đầu đáp ứng.
Sau khi trở về, hắn hảo hảo sữa chữa lũ gia hỏa khiến mắt mất mặt này một phen, đày bọn hắn vào lãnh cung, từ đó về sau, mấy chuyện như vậy liền không xảy ra nữa, sau khi một đám binh sĩ chứng kiến kết cục mấy người kia như vậy, tay chân liền không dám gian dối gì, thành thành thật thật, nếu như giống mấy thằng xui xẻo kia, vì chút lợi nhỏ mà khiến thống lĩnh và các vị đại nhân không vui, thì quả thật là cái được không bù đủ cái mất.
Sau một thời gian ngắn, kỷ luật thủy quân chặt chẽ hẳn đi, không nghĩ lại là đội ngũ có quân kỷ tốt nhất Giang thành, một đám thống lĩnh không ai lường trước được sự tình này. - Thật không thể tưởng tượng được, không giờ thủy quân chúng ta lại có ngày hôm nay! Đứng trên một mảng dung nham nổi bật, Uông Đại Đồng nhìn khí thế ngất trời của bến cảng để hàng này, không khỏi cảm khái. - Vị đại nhân này của chúng ta, thật sự lợi hại a! - Vậy sao? Trước khi đại nhân tới, ngươi nói như thế nào? Giang Hiểu đứng bên cạnh hắn, ánh mắt thỏa mãn đồng dạng nhìn về bến cảng chứa hàng. - Ta nhớ ngươi lúc ấy nói cái gì đấy, tên tiểu tử chó má nào đến, chỉ bằng hắn mà muốn làm lão đại thủy quân giang thành, nằm mộng a, cái này là nguyên văn lời ngươi nói, ta nhớ không lầm chứ? - Hắc hắc! Uông đại đồng cười hắc hắc, lộ vẻ xấu hổ.
Đây là công khai đối nghịch với triều đình a!
Đại Tấn lập quốc đã mấy trăm năm, đây là lần thứ có một Tổng đốc dám làm như thế, công khai nghi vấn quyết sách của triều đình, kháng nghị lại quyết định của triều đình, không để ý pháp luật và kỷ luật của triều đình.
Chuyện như vậy, thật sự quá ác liệt rồi.
Quan trọng nhất là, chuyện này lại do Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường làm ra.
Mấy năm trước, có đám quan lại đã vạch tội Mã Thiên Trường chùyên quyền độc đoán, coi thường triều đình, có ý đồ lập Vân Châu thành một quốc gia độc lập, bụng dạ khó lường, như không coi đương kim hoàng đế vào đâu, nên lập tức trị tội, hiện tại, ngự sử vẫn như trước, đều vạch tội, mong muốn triều đình trị tội đại bất kính của Mã Thiên Trường.
Bọn hắn xem ra, sở dĩ trước kia triều đình không trị tội Mã Thiên Trường, thứ nhất là lúc đó Mã Thiên Trường cũng không công khai đối nghịch với triều đình như vậy, thứ hai là thế cục Vân Châu lúc này khẩn trường, cần một người như hắn để áp chế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng bây giờ, Mã Thiên Trường làm như vậy, đặt Vân Châu vào tình trạng báo động, có thể khiến mọi người yên tâm sao?
Xua quân bắc thượng, tử chiến cùng thiết kỵ Bắc nguyên, Mã Thiên Trường ngươi cho đó là quân đội Mã gia ngươi sao?
Đây là quân đội triều đình, là quân đội triều đình đấy, dù ngươi là Tổng đốc Vân Châu, nhưng không có hổ phù của triều đình thì ngươi chỉ có khả năng điều động tối đã không quá năm ngàn binh mà thôi.Chả lẽ thế lực ngươi tại Vân Châu đã bành trướng tới mức không cần hổ phù liền có thể điều động tất cả binh mã sao?
Nếu quả thật như vậy, thì chết càng thêm chết rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng, đối với sự tình như vậy, triều đình sẽ đáp lại trong thời gian ngắn nhất, nhẹ thì cảnh cáo nghiêm khắc Mã Thiên Trường, nặng thì tước chức Tổng đốc Vân Châu của hắn.
Làm mọi người bất ngờ chính là, sau khi giám quan vào cung bẩm báo, hoàng đế nghe xong thì như cục đá chìm vào biển rộng, không đáp lại, không phê chỉ thị, cũng không phản ứng gì, phảng phất như không bình thường.
Thời điểm này, mọi người đều không bình tĩnh được, một đạo ý chỉ từ triều đình truyền ra, nói rằng Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, nhiều qua năm đã tận tâm làm hết mình phận sự, có công giữ gìn lãnh thổ, nay triều đình ban thưởng, thăng chức hắn lên Binh Bộ Thượng Thư kiêm Tổng đốc Vân Châu, hết thảy sự vụ Vân Châu đều có thể tự mình giải quyết, không cần bẩm báo trước với triều đình.
Lúc ày, chấn động lớn càng thêm lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không ai biết vì sao triều đình lại ra chỉ thị như vậy.
Rất nhanh, lại có một tin tức truyền ra, nghe nói ngọn nguồn bắt đầu từ sự bất mãn của hoàng đế khi giám quan hỏi, dù đại cục, ý tứ Bắc Nguyên biểu lộ là một thái độ, nhưng cũng chỉ là một thái độ mà ngoài trừ cái này ra, triều đình các ngươi còn chứng kiến hành động gì khác sao?
Ngược lại, Minh Nghĩa Kinh Viện như ngồi trên đống lửa, bốn phía đều không hài lòng với hoàng đế, tấu chương của Mã Thiên Trường vừa ra, tuy rõ ràng đối đầu với triều đình, nhưng hành vi của hắn, hoàng đế lại coi như là ái tướng tâm phúc, bởi vì hoàng đế mượn cơ hội này để tỏ thái độ của mình cho toàn bộ thiên hạ, thậm chí, đạo tấu chương của Mã Thiên Trường, rất có thể do hoàng đế bệ hạ tự mình bày mưu đấy.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, về phần có phải phát ra từ cung vua hay không, đã sớm không thể kháo thi rồi.
Bất quá, phản ứng của triều đinh, thực sự biểu lộ một việc, đó là, trong một đêm, hướng gió đã thay đổi hoàn toàn.
Một ít người từ đầu mắng to Vương Xà cũng bắt đầu chùyển qua tôn xưng Vương Xà là nghĩa sĩ, tiếng chỉ trích Mã Thiên Trường không để triều đình vào mắt cũng nhỏ dần, hơn nữa, có nghị luận như thế nào, tương lai cũng không ảnh hưởng gì.
Minh Nghĩa Kinh Viện cũng không hề muốn gióng trống khua chiên tuyên bố đối phó với Vương Xà rồi, bất quá vẫn không ngừng nói lời mờ ám.
Thời gian trôi qua, sự tình dần dần trở nên bình tĩnh đi, nhưng lúc bình tĩnh này mới là đáng sợ nhất, khỏi đầu của bão tố.
Nguyệt Dạ.
Trăng tròn cực lớn treo trên không, bạch quang sáng tỏ, ánh trăng như nước, chiếu vào giữa thiên địa, bao phủ thiên địa vào một mảnh mỹ lệ như ngọc.
Trong đêm khuya, Giang tâm đảo cũng không lộ ra yên lặng đến cỡ nào, vẫn đang tích lũy, đèn đuốc nơi bến cảng bến tàu sáng trưng, từng chiếc thuyền hình thức khác nhau đỗ tại bến cảng, từng đống hàng hóa được tháo trên thuyền xuống đưa lên xe, trên đường tháo gỡ hàng hóa, có người giữ trật tự, những người này đều là binh sĩ thủy quân giang thành, mỗi lúc trời tối đều có, không gián đoạn, tuy rằng vất vả, nhưng duy trì trật tự một đêm như vậy, phụ cấp tương đương với ngân thưởng nửa tháng, bởi vậy, vì số bạc này, không có một ai kêu mệt.
Đương nhiên, lúc này vẫn xảy ra một ít chuyện không vui, đặc biệt là thủ hạ tên tiểu tử Chu sẹo kia, tính tình bọn chúng như thổ phỉ, xảo trá vơ vét một ít tài sản, sau khi Tiểu Báo Tử biết được, gọi Chu sẹo tới, hung hăng mắng cho hắn một trận, sau lại gọi bọn thương nhân vơ vét tài sản lên, không đánh cũng không mắng, chỉ nói Chu sẹo, về sau không muốn cho bọn hắn làm, lúc này Tiểu Báo Tử đang tức giận, Chu sẹo cũng không dám làm gì, chỉ gật đầu đáp ứng.
Sau khi trở về, hắn hảo hảo sữa chữa lũ gia hỏa khiến mắt mất mặt này một phen, đày bọn hắn vào lãnh cung, từ đó về sau, mấy chuyện như vậy liền không xảy ra nữa, sau khi một đám binh sĩ chứng kiến kết cục mấy người kia như vậy, tay chân liền không dám gian dối gì, thành thành thật thật, nếu như giống mấy thằng xui xẻo kia, vì chút lợi nhỏ mà khiến thống lĩnh và các vị đại nhân không vui, thì quả thật là cái được không bù đủ cái mất.
Sau một thời gian ngắn, kỷ luật thủy quân chặt chẽ hẳn đi, không nghĩ lại là đội ngũ có quân kỷ tốt nhất Giang thành, một đám thống lĩnh không ai lường trước được sự tình này.
- Thật không thể tưởng tượng được, không giờ thủy quân chúng ta lại có ngày hôm nay! Đứng trên một mảng dung nham nổi bật, Uông Đại Đồng nhìn khí thế ngất trời của bến cảng để hàng này, không khỏi cảm khái.
- Vị đại nhân này của chúng ta, thật sự lợi hại a!
- Vậy sao? Trước khi đại nhân tới, ngươi nói như thế nào? Giang Hiểu đứng bên cạnh hắn, ánh mắt thỏa mãn đồng dạng nhìn về bến cảng chứa hàng.
- Ta nhớ ngươi lúc ấy nói cái gì đấy, tên tiểu tử chó má nào đến, chỉ bằng hắn mà muốn làm lão đại thủy quân giang thành, nằm mộng a, cái này là nguyên văn lời ngươi nói, ta nhớ không lầm chứ?
- Hắc hắc! Uông đại đồng cười hắc hắc, lộ vẻ xấu hổ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đây là công khai đối nghịch với triều đình a!
Đại Tấn lập quốc đã mấy trăm năm, đây là lần thứ có một Tổng đốc dám làm như thế, công khai nghi vấn quyết sách của triều đình, kháng nghị lại quyết định của triều đình, không để ý pháp luật và kỷ luật của triều đình.
Chuyện như vậy, thật sự quá ác liệt rồi.
Quan trọng nhất là, chuyện này lại do Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường làm ra.
Mấy năm trước, có đám quan lại đã vạch tội Mã Thiên Trường chùyên quyền độc đoán, coi thường triều đình, có ý đồ lập Vân Châu thành một quốc gia độc lập, bụng dạ khó lường, như không coi đương kim hoàng đế vào đâu, nên lập tức trị tội, hiện tại, ngự sử vẫn như trước, đều vạch tội, mong muốn triều đình trị tội đại bất kính của Mã Thiên Trường.
Bọn hắn xem ra, sở dĩ trước kia triều đình không trị tội Mã Thiên Trường, thứ nhất là lúc đó Mã Thiên Trường cũng không công khai đối nghịch với triều đình như vậy, thứ hai là thế cục Vân Châu lúc này khẩn trường, cần một người như hắn để áp chế.
Nhưng bây giờ, Mã Thiên Trường làm như vậy, đặt Vân Châu vào tình trạng báo động, có thể khiến mọi người yên tâm sao?
Xua quân bắc thượng, tử chiến cùng thiết kỵ Bắc nguyên, Mã Thiên Trường ngươi cho đó là quân đội Mã gia ngươi sao?
Đây là quân đội triều đình, là quân đội triều đình đấy, dù ngươi là Tổng đốc Vân Châu, nhưng không có hổ phù của triều đình thì ngươi chỉ có khả năng điều động tối đã không quá năm ngàn binh mà thôi.
Chả lẽ thế lực ngươi tại Vân Châu đã bành trướng tới mức không cần hổ phù liền có thể điều động tất cả binh mã sao?
Nếu quả thật như vậy, thì chết càng thêm chết rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng, đối với sự tình như vậy, triều đình sẽ đáp lại trong thời gian ngắn nhất, nhẹ thì cảnh cáo nghiêm khắc Mã Thiên Trường, nặng thì tước chức Tổng đốc Vân Châu của hắn.
Làm mọi người bất ngờ chính là, sau khi giám quan vào cung bẩm báo, hoàng đế nghe xong thì như cục đá chìm vào biển rộng, không đáp lại, không phê chỉ thị, cũng không phản ứng gì, phảng phất như không bình thường.
Thời điểm này, mọi người đều không bình tĩnh được, một đạo ý chỉ từ triều đình truyền ra, nói rằng Tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, nhiều qua năm đã tận tâm làm hết mình phận sự, có công giữ gìn lãnh thổ, nay triều đình ban thưởng, thăng chức hắn lên Binh Bộ Thượng Thư kiêm Tổng đốc Vân Châu, hết thảy sự vụ Vân Châu đều có thể tự mình giải quyết, không cần bẩm báo trước với triều đình.
Lúc ày, chấn động lớn càng thêm lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người không ai biết vì sao triều đình lại ra chỉ thị như vậy.
Rất nhanh, lại có một tin tức truyền ra, nghe nói ngọn nguồn bắt đầu từ sự bất mãn của hoàng đế khi giám quan hỏi, dù đại cục, ý tứ Bắc Nguyên biểu lộ là một thái độ, nhưng cũng chỉ là một thái độ mà ngoài trừ cái này ra, triều đình các ngươi còn chứng kiến hành động gì khác sao?
Ngược lại, Minh Nghĩa Kinh Viện như ngồi trên đống lửa, bốn phía đều không hài lòng với hoàng đế, tấu chương của Mã Thiên Trường vừa ra, tuy rõ ràng đối đầu với triều đình, nhưng hành vi của hắn, hoàng đế lại coi như là ái tướng tâm phúc, bởi vì hoàng đế mượn cơ hội này để tỏ thái độ của mình cho toàn bộ thiên hạ, thậm chí, đạo tấu chương của Mã Thiên Trường, rất có thể do hoàng đế bệ hạ tự mình bày mưu đấy.
Tin tức này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, về phần có phải phát ra từ cung vua hay không, đã sớm không thể kháo thi rồi.
Bất quá, phản ứng của triều đinh, thực sự biểu lộ một việc, đó là, trong một đêm, hướng gió đã thay đổi hoàn toàn.
Một ít người từ đầu mắng to Vương Xà cũng bắt đầu chùyển qua tôn xưng Vương Xà là nghĩa sĩ, tiếng chỉ trích Mã Thiên Trường không để triều đình vào mắt cũng nhỏ dần, hơn nữa, có nghị luận như thế nào, tương lai cũng không ảnh hưởng gì.
Minh Nghĩa Kinh Viện cũng không hề muốn gióng trống khua chiên tuyên bố đối phó với Vương Xà rồi, bất quá vẫn không ngừng nói lời mờ ám.
Thời gian trôi qua, sự tình dần dần trở nên bình tĩnh đi, nhưng lúc bình tĩnh này mới là đáng sợ nhất, khỏi đầu của bão tố.
Nguyệt Dạ.
Trăng tròn cực lớn treo trên không, bạch quang sáng tỏ, ánh trăng như nước, chiếu vào giữa thiên địa, bao phủ thiên địa vào một mảnh mỹ lệ như ngọc.
Trong đêm khuya, Giang tâm đảo cũng không lộ ra yên lặng đến cỡ nào, vẫn đang tích lũy, đèn đuốc nơi bến cảng bến tàu sáng trưng, từng chiếc thuyền hình thức khác nhau đỗ tại bến cảng, từng đống hàng hóa được tháo trên thuyền xuống đưa lên xe, trên đường tháo gỡ hàng hóa, có người giữ trật tự, những người này đều là binh sĩ thủy quân giang thành, mỗi lúc trời tối đều có, không gián đoạn, tuy rằng vất vả, nhưng duy trì trật tự một đêm như vậy, phụ cấp tương đương với ngân thưởng nửa tháng, bởi vậy, vì số bạc này, không có một ai kêu mệt.
Đương nhiên, lúc này vẫn xảy ra một ít chuyện không vui, đặc biệt là thủ hạ tên tiểu tử Chu sẹo kia, tính tình bọn chúng như thổ phỉ, xảo trá vơ vét một ít tài sản, sau khi Tiểu Báo Tử biết được, gọi Chu sẹo tới, hung hăng mắng cho hắn một trận, sau lại gọi bọn thương nhân vơ vét tài sản lên, không đánh cũng không mắng, chỉ nói Chu sẹo, về sau không muốn cho bọn hắn làm, lúc này Tiểu Báo Tử đang tức giận, Chu sẹo cũng không dám làm gì, chỉ gật đầu đáp ứng.
Sau khi trở về, hắn hảo hảo sữa chữa lũ gia hỏa khiến mắt mất mặt này một phen, đày bọn hắn vào lãnh cung, từ đó về sau, mấy chuyện như vậy liền không xảy ra nữa, sau khi một đám binh sĩ chứng kiến kết cục mấy người kia như vậy, tay chân liền không dám gian dối gì, thành thành thật thật, nếu như giống mấy thằng xui xẻo kia, vì chút lợi nhỏ mà khiến thống lĩnh và các vị đại nhân không vui, thì quả thật là cái được không bù đủ cái mất.
Sau một thời gian ngắn, kỷ luật thủy quân chặt chẽ hẳn đi, không nghĩ lại là đội ngũ có quân kỷ tốt nhất Giang thành, một đám thống lĩnh không ai lường trước được sự tình này. - Thật không thể tưởng tượng được, không giờ thủy quân chúng ta lại có ngày hôm nay! Đứng trên một mảng dung nham nổi bật, Uông Đại Đồng nhìn khí thế ngất trời của bến cảng để hàng này, không khỏi cảm khái. - Vị đại nhân này của chúng ta, thật sự lợi hại a! - Vậy sao? Trước khi đại nhân tới, ngươi nói như thế nào? Giang Hiểu đứng bên cạnh hắn, ánh mắt thỏa mãn đồng dạng nhìn về bến cảng chứa hàng. - Ta nhớ ngươi lúc ấy nói cái gì đấy, tên tiểu tử chó má nào đến, chỉ bằng hắn mà muốn làm lão đại thủy quân giang thành, nằm mộng a, cái này là nguyên văn lời ngươi nói, ta nhớ không lầm chứ? - Hắc hắc! Uông đại đồng cười hắc hắc, lộ vẻ xấu hổ.