- Hừ, dễ dàng vậy sao, Kim Nhạn Bôi này còn hai lần sử dụng, sau khi ta dùng xong tự nhiên sẽ giao ra! - Lý Kiếm Tâm, ngươi ngược lại suy nghĩ toàn mỹ quá! Hoàng Đức Quang nghe xong, trong nội tâm khẩn trương.
- Ngươi xem bảo vật này là gì, người có đức mới có được, ngươi may mắn có thần vật này, đã là thông thiên chi hạnh, còn muốn gì nữa? Lời còn chưa dứt, sắc măt hắn mãnh liệt cứng đờ, vừa rồi thao thao bất tuyệt hét lớn, nói ra một câu, thần thái bên trong hắn dần mất đi, lực lượng chống đỡ thân thể cũng bắt đầu biến mất, "bịch" một tiếng, ngã trên mặt đất, vô thanh vô tức như chết rồi vậy. - Cái này từng người đều có!
Sau khi giữ vững hô hấp trong mảnh yên tĩnh quỷ dị này, những người vây công Lý Kiếm Tâm nhìn Hoàng Đức Quang vô thanh vô tức chết đi, trong nội tâm đều phát lạnh, nhịn không được lui về sau hai bước, lúc này, đối với Lý Kiếm Tâm mà nói thì đúng là một cơ hội tốt, thấy mọi người vừa lui, đại đao trong tay hắn mãnh liệt giơ lên, chuẩn bị hành đột đột phá vòng vây, nhưng hắn không nghĩ tới, đao của hắn vừa mới giơ lên, liền đứng tại không trung, giống như là Hoàng Đức Quang vừa rồi, không còn một tia sinh cơ nào, thân thể đổ ập xuống mặt đất.
Hai người tử vong một cách quỷ dị, mọi người chung quanh đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, bóng đen lóe lên, một đạo nhân ảnh màu đen lướt qua cực nhanh, tựa như một cơn gió vô hình, không đợi bọn hắn phản ứng, bao phục trong tay Lý Kiếm Tâm liền không thấy rồi, cơ hồ cùng lúc đó, một đạo bóng đen khác cũng lướt ngang qua, sau vài cái nhấp nhô đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy người tham gia vây công Lý Kiếm Tâm liếc nhìn nhau, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thủ đoạn giết người như vậy, bọn hắn cũng chỉ là nghe đồn đãi qua trong giang hồ, sau khi kinh hãi, là trận trận thất lạc, vô cùng thất lạc, bởi vì bọn hắn biết rõ, Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết, vừa xuất hiện trước mắt bọn hắn, nay đã vô duyên rồi, vừa rồi lưỡng đạo bóng đen kia, dù chỉ là một người, bọn hắn cũng không có khả năng đối phó, dù là đối phó được, thì lúc này đuổi theo cũng không kịp rồi. - Ai, đi thôi, đi thôi! Lão nhân vừa rồi nói chuyện với Lý Kiếm Tâm hít sâu một hơi! - Hoàng Đức Quang nói không sai, bảo vật này, người có đức mới có được, chúng ta được liếc nhìn nó, chỉ sợ cũng đã là phúc khí rồi! - Liếc nhìn, con mẹ nó ta liếc cũng không thấy đây này! Một người bên cạnh mắng to một tiếng, cắm mạnh trường đao trong tay trên mặt đất, quay đầu đi. - Này, Lão Kim kê, bảo bối như vậy, ngươi không thể độc chiếm a! Tiểu Báo Tử hoàn toàn thả cước lực, vận chùyển tâm pháp điên cuồng, chạy nhanh về phía trước, cách hắn ba mươi trượng, Lão Kim Kê Kim Ngọc Tuyền cũng triển khai thân pháp đồng dạng, chạy như gió về phía trước.
Hai ngươi này cứ chạy như vậy, sau hai canh giờ, rốt cuộc Lão Kim kê cũng giảm cước lực, ngừng lại, khoảng cách ba mươi trượng đối với Tiểu Báo TỬ mà nói, bất quá chỉ là hai cái nhấp nhô mà thôi. - Ta nói này Lão Kim kê, ngươi cũng thật quá mức a, thứ đồ vật chúng ta nắm giữ hiện giờ, không có ai đuổi theo, ngươi chạy làm cái gì? Tiểu Báo Tử vọt tới trước mặt Kim Ngọc Tuyền, hung dữ kêu lên. - Tiểu tử, khinh công ngươi không phải không được sao? Vừa rồi tốc độ của ta ít nhất là gấp hai ban đêm, vậy mà ngươi có thể đuổi theo phía sau, thật đúng là để ta rửa mắt mà nhìn a! Lão Kim Kê nói ra, có chút thở gấp, hiển nhiên, chạy nhanh trong hai canh giờ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. - Không nhiều lời, lấy thứ đó ra đi! Tiểu Báo Tử không dài dòng, nói thẳng. - Vật này như củ khoai lang nóng bỏng tay, mau chóng dùng rồi ly khai, ta không muốn trêu chọc cái gì không phải! - Tốt! Lão Kim Kê cười khổ dưới lớp mặt nạ xanh bằng đồng, cởi bỏ bao phục trên tay, trong bao quần áp là một hộp gỗ nhỏ, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy khí tức khẩn trương phát ra từ trên người đối phương.
Vô luận là ai, đối mặt với bảo bối như Kim Nhạn Bôi, tâm tình đều khó có khả năng mà trầm ổn như lúc bình thường.
Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng mở cái hộp ra, mỗ cái chén nhỏ cỡ nắm tay hiện ra trước mặt hai người.
Cái chén này chính là một bát trà nhỏ, kiểu dáng không sai biệt lắm với bát trà, nhưng cực mỏng, bên ngoài là một lớp men răng màu thiên thanh, bên trong trắng noãn vô cùng, không chứa một tia tạp chất nào, trừ mấy cái đó ra thì không có gì đặc biệt. - Đây là Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết sao? Kim Ngọc Tuyền khẽ thở dài một tiếng, đưa Kim Nhạn Bôi lên lật qua lật lại, chỉ thấy dưới đáy chén có hai chữ cổ "Kim nhạn" màu vàng kim. - Đây đúng là Kim Nhạn Bôi, giống như đúc trong truyền thuyết, Lão Kim Kê, không nên kéo dài thời gian, ta không biết ngươi muốn chia sẻ cái này cho ai, nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta sẽ không buông tha nó! - Không thể thương lượng sao? - Ngươi xem ta là người ngu vậy sao? Tiểu Báo Tử cười lạnh nói. - Thần vật này, coi như là thánh nhân cũng không thể bảo trì bình tĩnh được a! Huống gì Tiểu Báo Tử ta cũng không phải là thánh nhân, như thế nào lại buông tha cơ hội thế này! Ngươi cứ nói đi.
Kim Ngọc Tuyền cười khan hai tiếng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ. - Ta cần ngươi giúp ta một chuyện! - Chuyện gì? - Giúp ta giữ kín bí mật này! Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng nói. - Vừa rồi Lý Kiếm Tâm kia tự nói rằng chén này còn có hai lần sử dụng, nhưng cũng chưa chắc là đúng, nếu sau khi dùng xong, phải chờ một trăm năm mới có thể sử dụng, vậy thì cũng không thú vị a! - Ngươi muốn giữ lại cái chén này? - Đúng vậy, ta nhường cơ hội sử dụng lần thứ nhất lại cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng giữ bí mật cho ta một trăm năm! - Một trăm năm? Tiểu Báo Tử nói. - Cái này có chút phiền phức, ta không thể cam đoan! - Ngươi nhất định phải cam đoan, nếu không, ta sẽ bóp nát cái chén này! Kim Ngọc Tuyền thản nhiên nói, chỉ là trong thanh âm lộ ra ý tứ quyết liệt, đang lúc nói chuyện cũng vận chùyển cương khí vây kín toàn thân. - Ngươi có thể vô thanh vô tức giết chết những người kia, những không thể vô thanh vô tức giết chết ta! - Xem ra, ta không cam đoan không được rồi! Tiểu Báo Tử cười khổ. - Tốt, Tiểu Báo Tử ta hôm nay thề ở đây, vô luận khi nào, ở đâu, dưới tình huống gì, ta cũng sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào về Kim Nhạn Bôi này, nếu để lộ ra, bất luận là phương thức nào, trái với lời thế này, ta sẽ... ta sẽ.. sẽ...: ) ) ) ) )
- Hừ, dễ dàng vậy sao, Kim Nhạn Bôi này còn hai lần sử dụng, sau khi ta dùng xong tự nhiên sẽ giao ra!
- Lý Kiếm Tâm, ngươi ngược lại suy nghĩ toàn mỹ quá! Hoàng Đức Quang nghe xong, trong nội tâm khẩn trương.
- Ngươi xem bảo vật này là gì, người có đức mới có được, ngươi may mắn có thần vật này, đã là thông thiên chi hạnh, còn muốn gì nữa? Lời còn chưa dứt, sắc măt hắn mãnh liệt cứng đờ, vừa rồi thao thao bất tuyệt hét lớn, nói ra một câu, thần thái bên trong hắn dần mất đi, lực lượng chống đỡ thân thể cũng bắt đầu biến mất, "bịch" một tiếng, ngã trên mặt đất, vô thanh vô tức như chết rồi vậy.
- Cái này từng người đều có!
Sau khi giữ vững hô hấp trong mảnh yên tĩnh quỷ dị này, những người vây công Lý Kiếm Tâm nhìn Hoàng Đức Quang vô thanh vô tức chết đi, trong nội tâm đều phát lạnh, nhịn không được lui về sau hai bước, lúc này, đối với Lý Kiếm Tâm mà nói thì đúng là một cơ hội tốt, thấy mọi người vừa lui, đại đao trong tay hắn mãnh liệt giơ lên, chuẩn bị hành đột đột phá vòng vây, nhưng hắn không nghĩ tới, đao của hắn vừa mới giơ lên, liền đứng tại không trung, giống như là Hoàng Đức Quang vừa rồi, không còn một tia sinh cơ nào, thân thể đổ ập xuống mặt đất.
Hai người tử vong một cách quỷ dị, mọi người chung quanh đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, bóng đen lóe lên, một đạo nhân ảnh màu đen lướt qua cực nhanh, tựa như một cơn gió vô hình, không đợi bọn hắn phản ứng, bao phục trong tay Lý Kiếm Tâm liền không thấy rồi, cơ hồ cùng lúc đó, một đạo bóng đen khác cũng lướt ngang qua, sau vài cái nhấp nhô đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy người tham gia vây công Lý Kiếm Tâm liếc nhìn nhau, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thủ đoạn giết người như vậy, bọn hắn cũng chỉ là nghe đồn đãi qua trong giang hồ, sau khi kinh hãi, là trận trận thất lạc, vô cùng thất lạc, bởi vì bọn hắn biết rõ, Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết, vừa xuất hiện trước mắt bọn hắn, nay đã vô duyên rồi, vừa rồi lưỡng đạo bóng đen kia, dù chỉ là một người, bọn hắn cũng không có khả năng đối phó, dù là đối phó được, thì lúc này đuổi theo cũng không kịp rồi.
- Ai, đi thôi, đi thôi! Lão nhân vừa rồi nói chuyện với Lý Kiếm Tâm hít sâu một hơi!
- Hoàng Đức Quang nói không sai, bảo vật này, người có đức mới có được, chúng ta được liếc nhìn nó, chỉ sợ cũng đã là phúc khí rồi!- Liếc nhìn, con mẹ nó ta liếc cũng không thấy đây này! Một người bên cạnh mắng to một tiếng, cắm mạnh trường đao trong tay trên mặt đất, quay đầu đi.
- Này, Lão Kim kê, bảo bối như vậy, ngươi không thể độc chiếm a! Tiểu Báo Tử hoàn toàn thả cước lực, vận chùyển tâm pháp điên cuồng, chạy nhanh về phía trước, cách hắn ba mươi trượng, Lão Kim Kê Kim Ngọc Tuyền cũng triển khai thân pháp đồng dạng, chạy như gió về phía trước.
Hai ngươi này cứ chạy như vậy, sau hai canh giờ, rốt cuộc Lão Kim kê cũng giảm cước lực, ngừng lại, khoảng cách ba mươi trượng đối với Tiểu Báo TỬ mà nói, bất quá chỉ là hai cái nhấp nhô mà thôi.
- Ta nói này Lão Kim kê, ngươi cũng thật quá mức a, thứ đồ vật chúng ta nắm giữ hiện giờ, không có ai đuổi theo, ngươi chạy làm cái gì? Tiểu Báo Tử vọt tới trước mặt Kim Ngọc Tuyền, hung dữ kêu lên.
- Tiểu tử, khinh công ngươi không phải không được sao? Vừa rồi tốc độ của ta ít nhất là gấp hai ban đêm, vậy mà ngươi có thể đuổi theo phía sau, thật đúng là để ta rửa mắt mà nhìn a! Lão Kim Kê nói ra, có chút thở gấp, hiển nhiên, chạy nhanh trong hai canh giờ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
- Không nhiều lời, lấy thứ đó ra đi! Tiểu Báo Tử không dài dòng, nói thẳng.
- Vật này như củ khoai lang nóng bỏng tay, mau chóng dùng rồi ly khai, ta không muốn trêu chọc cái gì không phải!
- Tốt! Lão Kim Kê cười khổ dưới lớp mặt nạ xanh bằng đồng, cởi bỏ bao phục trên tay, trong bao quần áp là một hộp gỗ nhỏ, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy khí tức khẩn trương phát ra từ trên người đối phương. Truyện Sắc Hiệp -
Vô luận là ai, đối mặt với bảo bối như Kim Nhạn Bôi, tâm tình đều khó có khả năng mà trầm ổn như lúc bình thường.
Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng mở cái hộp ra, mỗ cái chén nhỏ cỡ nắm tay hiện ra trước mặt hai người.
Cái chén này chính là một bát trà nhỏ, kiểu dáng không sai biệt lắm với bát trà, nhưng cực mỏng, bên ngoài là một lớp men răng màu thiên thanh, bên trong trắng noãn vô cùng, không chứa một tia tạp chất nào, trừ mấy cái đó ra thì không có gì đặc biệt.
- Đây là Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết sao? Kim Ngọc Tuyền khẽ thở dài một tiếng, đưa Kim Nhạn Bôi lên lật qua lật lại, chỉ thấy dưới đáy chén có hai chữ cổ "Kim nhạn" màu vàng kim.
- Đây đúng là Kim Nhạn Bôi, giống như đúc trong truyền thuyết, Lão Kim Kê, không nên kéo dài thời gian, ta không biết ngươi muốn chia sẻ cái này cho ai, nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta sẽ không buông tha nó!
- Không thể thương lượng sao?
- Ngươi xem ta là người ngu vậy sao? Tiểu Báo Tử cười lạnh nói.
- Thần vật này, coi như là thánh nhân cũng không thể bảo trì bình tĩnh được a! Huống gì Tiểu Báo Tử ta cũng không phải là thánh nhân, như thế nào lại buông tha cơ hội thế này! Ngươi cứ nói đi.
Kim Ngọc Tuyền cười khan hai tiếng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Ta cần ngươi giúp ta một chuyện!
- Chuyện gì?
- Giúp ta giữ kín bí mật này! Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng nói.
- Vừa rồi Lý Kiếm Tâm kia tự nói rằng chén này còn có hai lần sử dụng, nhưng cũng chưa chắc là đúng, nếu sau khi dùng xong, phải chờ một trăm năm mới có thể sử dụng, vậy thì cũng không thú vị a!
- Ngươi muốn giữ lại cái chén này?
- Đúng vậy, ta nhường cơ hội sử dụng lần thứ nhất lại cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng giữ bí mật cho ta một trăm năm!
- Một trăm năm? Tiểu Báo Tử nói.
- Cái này có chút phiền phức, ta không thể cam đoan!
- Ngươi nhất định phải cam đoan, nếu không, ta sẽ bóp nát cái chén này! Kim Ngọc Tuyền thản nhiên nói, chỉ là trong thanh âm lộ ra ý tứ quyết liệt, đang lúc nói chuyện cũng vận chùyển cương khí vây kín toàn thân.
- Ngươi có thể vô thanh vô tức giết chết những người kia, những không thể vô thanh vô tức giết chết ta!
- Xem ra, ta không cam đoan không được rồi! Tiểu Báo Tử cười khổ.
- Tốt, Tiểu Báo Tử ta hôm nay thề ở đây, vô luận khi nào, ở đâu, dưới tình huống gì, ta cũng sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào về Kim Nhạn Bôi này, nếu để lộ ra, bất luận là phương thức nào, trái với lời thế này, ta sẽ... ta sẽ.. sẽ...: ) ) ) ) )
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Hừ, dễ dàng vậy sao, Kim Nhạn Bôi này còn hai lần sử dụng, sau khi ta dùng xong tự nhiên sẽ giao ra! - Lý Kiếm Tâm, ngươi ngược lại suy nghĩ toàn mỹ quá! Hoàng Đức Quang nghe xong, trong nội tâm khẩn trương.
- Ngươi xem bảo vật này là gì, người có đức mới có được, ngươi may mắn có thần vật này, đã là thông thiên chi hạnh, còn muốn gì nữa? Lời còn chưa dứt, sắc măt hắn mãnh liệt cứng đờ, vừa rồi thao thao bất tuyệt hét lớn, nói ra một câu, thần thái bên trong hắn dần mất đi, lực lượng chống đỡ thân thể cũng bắt đầu biến mất, "bịch" một tiếng, ngã trên mặt đất, vô thanh vô tức như chết rồi vậy. - Cái này từng người đều có!
Sau khi giữ vững hô hấp trong mảnh yên tĩnh quỷ dị này, những người vây công Lý Kiếm Tâm nhìn Hoàng Đức Quang vô thanh vô tức chết đi, trong nội tâm đều phát lạnh, nhịn không được lui về sau hai bước, lúc này, đối với Lý Kiếm Tâm mà nói thì đúng là một cơ hội tốt, thấy mọi người vừa lui, đại đao trong tay hắn mãnh liệt giơ lên, chuẩn bị hành đột đột phá vòng vây, nhưng hắn không nghĩ tới, đao của hắn vừa mới giơ lên, liền đứng tại không trung, giống như là Hoàng Đức Quang vừa rồi, không còn một tia sinh cơ nào, thân thể đổ ập xuống mặt đất.
Hai người tử vong một cách quỷ dị, mọi người chung quanh đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, bóng đen lóe lên, một đạo nhân ảnh màu đen lướt qua cực nhanh, tựa như một cơn gió vô hình, không đợi bọn hắn phản ứng, bao phục trong tay Lý Kiếm Tâm liền không thấy rồi, cơ hồ cùng lúc đó, một đạo bóng đen khác cũng lướt ngang qua, sau vài cái nhấp nhô đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy người tham gia vây công Lý Kiếm Tâm liếc nhìn nhau, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ sợ hãi, thủ đoạn giết người như vậy, bọn hắn cũng chỉ là nghe đồn đãi qua trong giang hồ, sau khi kinh hãi, là trận trận thất lạc, vô cùng thất lạc, bởi vì bọn hắn biết rõ, Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết, vừa xuất hiện trước mắt bọn hắn, nay đã vô duyên rồi, vừa rồi lưỡng đạo bóng đen kia, dù chỉ là một người, bọn hắn cũng không có khả năng đối phó, dù là đối phó được, thì lúc này đuổi theo cũng không kịp rồi. - Ai, đi thôi, đi thôi! Lão nhân vừa rồi nói chuyện với Lý Kiếm Tâm hít sâu một hơi! - Hoàng Đức Quang nói không sai, bảo vật này, người có đức mới có được, chúng ta được liếc nhìn nó, chỉ sợ cũng đã là phúc khí rồi! - Liếc nhìn, con mẹ nó ta liếc cũng không thấy đây này! Một người bên cạnh mắng to một tiếng, cắm mạnh trường đao trong tay trên mặt đất, quay đầu đi. - Này, Lão Kim kê, bảo bối như vậy, ngươi không thể độc chiếm a! Tiểu Báo Tử hoàn toàn thả cước lực, vận chùyển tâm pháp điên cuồng, chạy nhanh về phía trước, cách hắn ba mươi trượng, Lão Kim Kê Kim Ngọc Tuyền cũng triển khai thân pháp đồng dạng, chạy như gió về phía trước.
Hai ngươi này cứ chạy như vậy, sau hai canh giờ, rốt cuộc Lão Kim kê cũng giảm cước lực, ngừng lại, khoảng cách ba mươi trượng đối với Tiểu Báo TỬ mà nói, bất quá chỉ là hai cái nhấp nhô mà thôi. - Ta nói này Lão Kim kê, ngươi cũng thật quá mức a, thứ đồ vật chúng ta nắm giữ hiện giờ, không có ai đuổi theo, ngươi chạy làm cái gì? Tiểu Báo Tử vọt tới trước mặt Kim Ngọc Tuyền, hung dữ kêu lên. - Tiểu tử, khinh công ngươi không phải không được sao? Vừa rồi tốc độ của ta ít nhất là gấp hai ban đêm, vậy mà ngươi có thể đuổi theo phía sau, thật đúng là để ta rửa mắt mà nhìn a! Lão Kim Kê nói ra, có chút thở gấp, hiển nhiên, chạy nhanh trong hai canh giờ, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. - Không nhiều lời, lấy thứ đó ra đi! Tiểu Báo Tử không dài dòng, nói thẳng. - Vật này như củ khoai lang nóng bỏng tay, mau chóng dùng rồi ly khai, ta không muốn trêu chọc cái gì không phải! - Tốt! Lão Kim Kê cười khổ dưới lớp mặt nạ xanh bằng đồng, cởi bỏ bao phục trên tay, trong bao quần áp là một hộp gỗ nhỏ, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy khí tức khẩn trương phát ra từ trên người đối phương.
Vô luận là ai, đối mặt với bảo bối như Kim Nhạn Bôi, tâm tình đều khó có khả năng mà trầm ổn như lúc bình thường.
Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng mở cái hộp ra, mỗ cái chén nhỏ cỡ nắm tay hiện ra trước mặt hai người.
Cái chén này chính là một bát trà nhỏ, kiểu dáng không sai biệt lắm với bát trà, nhưng cực mỏng, bên ngoài là một lớp men răng màu thiên thanh, bên trong trắng noãn vô cùng, không chứa một tia tạp chất nào, trừ mấy cái đó ra thì không có gì đặc biệt. - Đây là Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết sao? Kim Ngọc Tuyền khẽ thở dài một tiếng, đưa Kim Nhạn Bôi lên lật qua lật lại, chỉ thấy dưới đáy chén có hai chữ cổ "Kim nhạn" màu vàng kim. - Đây đúng là Kim Nhạn Bôi, giống như đúc trong truyền thuyết, Lão Kim Kê, không nên kéo dài thời gian, ta không biết ngươi muốn chia sẻ cái này cho ai, nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta sẽ không buông tha nó! - Không thể thương lượng sao? - Ngươi xem ta là người ngu vậy sao? Tiểu Báo Tử cười lạnh nói. - Thần vật này, coi như là thánh nhân cũng không thể bảo trì bình tĩnh được a! Huống gì Tiểu Báo Tử ta cũng không phải là thánh nhân, như thế nào lại buông tha cơ hội thế này! Ngươi cứ nói đi.
Kim Ngọc Tuyền cười khan hai tiếng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ. - Ta cần ngươi giúp ta một chuyện! - Chuyện gì? - Giúp ta giữ kín bí mật này! Kim Ngọc Tuyền nhẹ nhàng nói. - Vừa rồi Lý Kiếm Tâm kia tự nói rằng chén này còn có hai lần sử dụng, nhưng cũng chưa chắc là đúng, nếu sau khi dùng xong, phải chờ một trăm năm mới có thể sử dụng, vậy thì cũng không thú vị a! - Ngươi muốn giữ lại cái chén này? - Đúng vậy, ta nhường cơ hội sử dụng lần thứ nhất lại cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng giữ bí mật cho ta một trăm năm! - Một trăm năm? Tiểu Báo Tử nói. - Cái này có chút phiền phức, ta không thể cam đoan! - Ngươi nhất định phải cam đoan, nếu không, ta sẽ bóp nát cái chén này! Kim Ngọc Tuyền thản nhiên nói, chỉ là trong thanh âm lộ ra ý tứ quyết liệt, đang lúc nói chuyện cũng vận chùyển cương khí vây kín toàn thân. - Ngươi có thể vô thanh vô tức giết chết những người kia, những không thể vô thanh vô tức giết chết ta! - Xem ra, ta không cam đoan không được rồi! Tiểu Báo Tử cười khổ. - Tốt, Tiểu Báo Tử ta hôm nay thề ở đây, vô luận khi nào, ở đâu, dưới tình huống gì, ta cũng sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào về Kim Nhạn Bôi này, nếu để lộ ra, bất luận là phương thức nào, trái với lời thế này, ta sẽ... ta sẽ.. sẽ...: ) ) ) ) )