Đặc biệt là khi cách Tiểu Báo Tử ước một xích, liền bắt đầu mãnh liệt thêm.
Xoát xoát bay lên, phảng phất chỉ trong nháy mắt liền có thể đánh lên người Tiểu Báo Tử, khiến hắn nát bấy, nhưng cũng chính khoảng cách một xích này, phảng phất vĩnh viễn như đi không hết vậy.
Tình cảnh trông thấy trước mắt và sự thật tạo thành hai cái cực đoan, tại thời khắc này hắn thậm chí không thể tin mình nhìn thấy là sự thật nữa, mấy lần hô hấp qua đi Lục Châu kiếm trong tay Tiểu Báo Tử đã công kích mấy lần, ngoại trừ lần thứ nhất là mình dưới sự khinh thường mà trúng chiêu ra, mấy lần khác đều bị hắn tránh khỏi.
Mà roi của hắn lại không đánh lên người Tiểu Báo Tử.
Một xích chi cách, Chỉ Xích Thiên Nhai!
Càng thêm muốn chết chính là, roi của hắn hiện giờ đã không thể thu lại nữa, sau khi phát hiện dị tượng, hắn muốn thu hồi roi của mình lại, nhưng lại không được, roi của hắn phảng phất như bị cái gì đó kéo dài ra vô hạn, nhiều lần rút ra, cũng không hoàn toàn rút về được.
- Trên đời sao lại có quyền ý cổ quái như thế chứ?!
Thử liền mấy lần, roi không thể rút lại, đánh lại đánh không đến người Tiểu Báo Tử, dưới sự tiến công của Tiểu Báo Tử, hắn rốt cục bắt đầu sinh thoái ý.
Lui a!
Có thể không lui sao?
Bích Linh Vạn Độc Châu mặc dù tốt, nhưng cũng phải có mệnh để hưởng dụng a, hắn cả đời này gặp qua vô số địch nhân, trải qua vô số chiến đấu, nhưng địch nhân giống như Tiểu Báo Tử đây là lần đầu tiên hắn đụng phải.
Rõ ràng tu vị chẳng qua chỉ là lục phẩm, nhưng thủ đoạn cổ quái trên người lại tầng tầng lớp lớp, vậy mà lại khiến một cường giả thất phẩm như mình luống cuống tay chân, quan trọng nhất là, quyền ý của hắn quả thực nhanh đến yêu dị, dưới tình huống như vậy, hắn lựa chọn tạm thời lui bước. Đây cũng có thể xem là một lựa chọn cận thận đấy chứ?
Mà một khi lui bước, hắn liền không hề do dự. Nhẹ buông tay, vậy mà lại quăng cây roi tùy thân của mình ra ngoài, không quản đến nói nữa, thân hình giống như điện lùi thẳng về sau.
Hắn lựa chọn đúng lúc này lui bước cũng là có suy tính của hắn, tạm thời lui lại cũng không có nghĩa là hắn buông tha cho Bích Linh Vạn Độc Châu, trái lại, hắn là để tạo nên cơ hội tốt hơn để lấy Bích Linh vạn độc châu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Giao thủ với Tiểu Báo Tử lâu như vậy, hắn đã hiểu bọn người mình hoàn toàn đã đánh giá thấp thực lực của Tiểu Báo Tử, từ vừa mới bắt đầu liền bị Tiểu Báo Tử lấy được tiên cơ, một lần hành động đánh chết hai gã cao thủ lục phẩm, đây là sai lầm lớn nhất của hắn.
Nếu như bây giờ vẫn còn hai gã cao thủ lục phẩm kia thì, hắn quyết sẽ không lâm vào cục diện bị động thế này, hiện tại, phe mình đã có hai người chết, một người sợ đến bể mật, chiến lực duy nhất chỉ có mỗi mình, mà mình cũng đã bị lâm vào trong khổ chiến, đối mặt với quyền ý thâm bất khả trắc và quyền pháp còn chưa thi triển ra của đối phương, nếu như miễn cưỡng liều mạng thì cho dù mình thắng được thì cũng phải trả một cái giá tương đối lớn, kết quả là làm quần áo cưới cho người khác, thay vì thế thì chi bằng lưu manh một chút, giờ lui lại chờ cơ hội, dù sao đối phương còn có một bộ pháp khí ở trong tay hắn, lấy giá trị của bộ pháp khí này, nghĩ đến đối phương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ nghĩ cách cầm lại, mà tới lúc đó thì thời gian địa điểm, đã không phải do Tiểu Báo Tử lựa chọn nữa, cũng giống như hôm nay Tiểu Báo Tử lợi dụng địa thế có lợi để miểu sát hai gã cao thủ lục phẩm vậy, tiếp theo, mình cũng có thể lợi dụng địa thế có lợi.
Phủ tổng đốc Việt Châu ngoài trừ một cường giả hóa phẩm là hắn ra, còn có sáu gã cường giả lục phẩm, giờ chết mất hai người, còn lại bốn người, mượn nhờ địa lợi, lại thêm bốn gã cao thủ lục phẩm, dưới tình huống pháp khí đối phương đã mất đi hơn nữa uy lực, cho dù là Tiểu Báo Tử có được quyền ý cổ quái như thế, hắn cũng nắm chắc có thể chế ngự được.
Dù sao trước đó, hắn đối với việc Tiểu Báo Tử đột nhiên thi triển ra quyền ý quỷ dị cũng không có chuẩn bị, nhưng tiếp theo, hắn sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Với tư cách một gã cường giả thất phẩm, nếu như ngay cả điểm này cũng làm không được, hắn cũng không xứng trở thành cường giả thất phẩm .
Bởi vậy, giờ hắn bắt đầu lui
Tiểu Báo Tử đương nhiên sẽ không để hắn rời khỏi vòng chiến dễ dàng như vậy.
Việc lão giả rõ, hắn cũng rõ, huống chi, hết thảy hiện giờ đều là do hắn xếp đặt xuống, hắn sao có thể dưới tình huống chiếm ưu thế lại để cho đối phương đào tẩu được?
Thậm chí ngay cả sự lùi bước của đối phương, đã nằm trong tính toán của hắn rồi.
Dưới hắc động quyền ý của hắn, muốn lui, nào phải chuyện dễ?
Chỉ là sự quả quyết của đối phương có chút ngoài dự liệu của Tiểu Báo Tử, thậm chí ngay cả binh khí tùy thân cũng không cần, chỉ lo lui về phía sau.
- Ngươi đã không có đường lui rồi!
Tiểu Báo Tử cười lạnh, thân thể tháo chạy về phía trước, bắn về phía lão giả như mũi tên.
- Một bả bách luyện chân binh mà thôi, ngươi cho rằng thật có thể phá được cương khí của ta sao!
Lão trông thấy Tiểu Báo Tử xông đến, trên mặt hiện lên một tia tức giận, vừa rồi dưới sự khinh thường, bị Lục Châu kiếm của Tiểu Báo Tử đâm phá cương khí, đâm vào vai, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn cho rằng trong tay Tiểu Báo Tử chính là thần binh, nhưng sau khi bị Lục Châu kiếm liên tục đâm mấy nhác, hắn bắt đầu yên lòng lại, đó cũng không phải là thần binh.
Lần đầu bị đâm trúng chẳng qua là do mình không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào thôi, mà trong một kiếm kia của Tiểu Báo Tử cũng đồng thời tràn ngập một cổ nhiệt lượng mang tính hủy diệt, cho nên cương khí mới có thể bị một kích mà bại.
Trong công kích sau này, loại nhiệt lượng mang tính hủy diệt kia đã biến mất, việc này khiến lão giả không khỏi sinh ra một ít phỏng đoán.
- Có lẽ, công kích ẩn chứa nhiệt lượng mang tính hủy diệt kia, hắn chỉ có thể phóng chỉ có hạn lượng mấy lần thôi sao?
Ý nghĩ như vậy đương nhiên có thể thành lập, Tiểu Báo Tử đối diện chỉ là cao thủ lục phẩm, cho dù trong quá trình tranh đấu đã cho hắn "Kinh hỉ" thật lớn, nhưng là lục phẩm dù sao cũng là lục phẩm, cho dù có thủ đoạn phá vỡ cương khí, cũng không có khả năng có thể sử dụng không hạn chế, bằng không thì chênh lệch giữa thất phẩm và lục phẩm cũng không có lớn như vậy.
Hiện tại Tiểu Báo Tử lại lao đến, hắn liền nhiều hơn một cách nghĩ, có lẽ Tiểu Báo Tử sẽ lại lần nữa sử dụng cổ nhiệt lượng mang tính hủy diệt kia, nên vô thức, hắn bắt đầu nhanh chóng vận chùyển cương khí của mình, nghênh hướng một kiếm này của Tiểu Báo Tử, trong nội tâm thậm chí còn ẩn ẩn có chút chờ đợi, muốn xem mình đã có sự chuẩn bị rồi thì một kiếm này của Tiểu Báo Tử còn có thể đâm rách cương khí của mình không.