Đinh Đức Thủy kéo thân hình mập mạp đi đến trước mặt Tiểu Báo Tử trước mặt, trên người tỏa ra mùi rượu.
- Đại nhân ah về sau ngài cần phải chiếu cố cho kho hàng của chúng ta nhiều hơn ah, cũng không thể giống như trước luôn làm khó dễ chúng ta được.
Tiểu Báo Tử cười cười cầm lấy chén rượu trong tay, chạm chén với hắn một cái, một ngụm uống cạn, một câu cũng không nói thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đinh Đức Thủy là người rất tinh ý, chỉ hắc hắc cười, uống cạn rượu trong chén, cũng không nhiều lời xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.
- Chậm đã Đinh chưởng quỹ ngươi mới vừa nói cái gì, sao trước đây ta chưa từng nghe qua ở Giang Thành còn có người dám làm khó dễ Đinh chưởng quỹ chứ?
Lời của Trịnh Hi vừa vang lên, trong đại sánh vốn ồn ào giờ trở nên yên tĩnh, Trịnh Hi mời tới đều là nhân vật có uy tin danh dự trong Giang Thành, về mặt tin tức linh thông cũng không kém Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng rõ quan hệ lợi hại trong đó, quan mới thượng nhiệm này châm một mồi lửa, với tư cách là người lãnh đạo trực tiếp của Tiểu Báo Tử, đi vào Giang Thành còn chưa đứng vững gót chân đã nhiều lần công khai nói phải đuổi Tiểu Báo Tử đi, coi như là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra giữa bọn họ có xung đột lợi ích.
Chỉ là vì đoạn thời gian trước Tiểu Báo Tử vẫn một mực không có ở đây nên mới không có xung đột, ngày hôm qua Tiểu Báo Tử vừa về đến hôm nay Thủ Bị Phủ liền mở tiệc mời tất cả nhân vật có uy tín danh dự ở Giang Thành đến, phải biết rằng người đang ngồi ở đây đều có uy tín danh dự ở Giang Thành, quan trọng nhất là bọn hắn đều đã từng muốn chiếm lấy bến cảng của Giang Tâm đảo hoặc nhiều hoặc ít có xung đột về mặt lợi ích với Tiểu Báo Tử, chỉ là trước kia Tiểu Báo Tử quá mức cường thế nên không người nào dám trêu chọc hắn thôi.
Giờ Trịnh Hi đã đến, lại mời bọn họ đến nói rõ là muốn làm chỗ dựa cho bọn hắn kéo Tiểu Báo Tử xuống, nói cách khác Trịnh Hi hắn sao lại không mời vị Triệu tổng quan của Ô gia kia tới.
Vừa rồi thấy đại chưởng quỹ đứng dậy mọi người liền biết rõ rõ hay đã đến, không nghĩ đến Tiểu Báo Tử lại căn bản không để ý đến Đinh chưởng quỹ, đang trong lúc thất vọng vị thủ bị đại nhân này lại lên tiếng, mọi người làm sao không biết vị Trịnh thủ bị này chỉ sợ là muốn mượn chuyện này để chỉnh Chu Báo rồi.
Thấy Trịnh Hi hỏi thăm, Đinh đại chưởng quỹ liền vội vàng khom người.
- Ah, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ thôi, không dám vì việc của tiểu nhân mà quấy rầy đại nhân.
- Sao lại nói cái gì mà hiểu lầm hay không hiểu lầm, chỉ cần là hiểu lầm đều phải đưa đến Thủ bị phủ của Giang Thành để giải quyết, tất cả quân sự đều do ta đến chưởng quản. Thuỷ quân Giang Thành cũng nằm trong phạm vi quản hạt của Thủ Bị Phủ, có hiểu lầm gì ngươi có thể nói ra xem ra có giải quyết được không.
Đinh đại chưởng quỹ này nghe xong trên mặt lộ ra biểu lộ khó xử, dùng một loại ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tiểu Báo Tử.
Song quỉ diễn trò này cũng quá rõ nha!
Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, liền ôm quyền về phía Trịnh Hi.
- Đại nhân, hiểu lầm này chỉ sợ không dễ giải quyết a!
- Ah, không dễ giải quyết, ở Giang Thành còn có hiểu lầm mà Chu Thống lĩnh ngươi không giải quyết được sao?
Trịnh Hi thấy Tiểu Báo Tử mở miệng, trên mặt liền hiện lên dáng tươi cười âm mưu được thực hiện.
- Đương nhiên không giải được, ta hoài nghi Nam Loan Hóa Sạn này và thủy phỉ trong Lạc giang có cấu kết cho nên mỗi lần kiểm tra đều để cho huynh đệ tra nghiêm một chút, không thể tưởng được tên này thế mà lại chạy đến đại nhân cáo trạng, quả thực là hỗn trướng cực kỳ.
Đinh một tiếng giòn vang, cũng không biết là người nào trong bữa tiệc không cần nổi chén của mình nữa.
Rớt xuống đất phát ra tiếng va đập thanh thúy, cái này cũng trở thành thanh âm duy nhất trong đại sảnh hiện giờ.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến Tiểu Báo Tử vừa mở miệng đã nói ra lời như thế.
Cho dù là Trịnh Hi và Đinh đại chưởng quỹ cũng không ngờ tới, dáng tươi cười trên mặt hai người đồng thời cứng lại, cũng không biết phải mở miệng trả lời thế nào mới phải.
Qua nửa ngày Đinh đại chưởng quỹ mới kịp phản ứng.
- Oan uổng ah đại nhân oan uổng ah, chúng ta sao lại cấu kết với thủy phỉ được, việc này quả thật là thiên đại oan uổng ah! Chu đại nhân ngươi cũng không nên ngậm máu phun người ah, Nam Loan Hóa Sạn ta lúc buôn bán đều rất thanh bạch, trời đất chứng giám ngươi nói chúng có cấu kết với thủy phỉ có chứng cớ gì không, nếu không có chính là mưu hại Nam loan hóa sạn, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đại nhân đâu.
- Đinh đại chưởng quỹ, ngươi có nghe rõ vừa rồi ta là nói hoài nghi mà không phải xác định không, bởi vì không có chứng cớ cho nên ta mới có thể dễ dàng tha thứ cho việc Nam Loan Hóa Sạn của ngươi hoành hành như thê, nếu như có chứng cớ thì ngươi cho rằng mình còn cơ hội mở miệng sao?
- Ngươi...
Dù Đinh đại chưởng quỹ vô cùng có hàm dưỡng cũng bị Tiểu Báo Tử cưỡng từ đoạt lý làm cho tức giận đến râu ria run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử cả buổi cũng không thốt ra được câu nào.
Nét cười lạnh trên mặt Tiểu Báo Tử càng đậm, nhẹ nhàng bưng lên một ly rượu nói với Trịnh Hi.
- Thủ Bị đại nhân, rượu này thật sự không tệ ah ta kính ngài một ly.
Trịnh Hi sắc mặt hơi trầm xuống, cũng giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
- Chu đại nhân, ta trước này luôn luôn là một mã quy một mã, rượu này ta uống, nhưng vấn đề này cũng phải giải quyết, ngươi là thống lĩnh thuỷ quân Giang Thành, lời nói ra không chỉ đại biểu cho mình người mà còn có toàn bộ Thuỷ quân Giang Thành, ngươi nói Nam Loan Hóa Sạch cấu kết với thủy phỉ, loại chuyện này không phải do ngươi nói là được, Đinh chưởng quỹ vừa rồi có nói là phải có chứng cớ, nếu như ngươi không có chứng cớ như vậy không thể nói lung tung, nếu như chỉ là hoài nghi thì trở về điều tra chứng cớ rõ ràng rồi nói sau.
- Ta vốn cũng không muốn nói, không phải Đinh đại chưởng quỹ ép ta sao, hắn nói huynh đệ thủy quân ta làm khó dễ hắn, đại nhân ngài lại hỏi chuyện này. Ngài là Thủ bị đại nhân, ngài hỏi ta cũng không thể không đáp ah, cũng không thể dùng lời lừa dối để trả lời ngài được. Nguồn truyện:
Tiểu Báo Tử cười nói hời hợt ngăn trở lời nói của Trịnh Hi lại, Trịnh Hi biến sắc, chén rượu trong tay xiết chặt đến muốn vỡ ra.
- Đại nhân...
Nhìn thấy Trịnh Hi đang muốn phát tác tại chỗ, một người bên trái Trịnh Hi vội vàng đứng dậy mở miệng khuyên bảo, nhưng hắn cũng chỉ thốt ra được hai từ liền dừng lại.