Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng bước vào, lấy ra một cái thùng gỗ, đi đến cái giếng cạnh phòng, bắt đầu tắm rửa.
Trước kia hắn luyện Thái Cực quyền đều ở trong phòng tu luyện, nhưng sau khi có thêm ba người nữa đến, hắn không thể không đổi địa phương, chính là một hòn non bộ có chỗ che lấp ngay sau hậu viên của Ô gia thiết khí phô.
Những ngày này, hắn đã từ trong Loạn Phi Phong Chùy Pháp ngộ ra một chút ảo diệu của Thái Cực quyền pháp, nội tâm rất vui vẻ khoái hoạt, cho nên tắm rửa cũng có cảm giác thống khoái cả người, nếu như không phải sợ giờ đã là ban đêm, ảnh hưởng đến người khác, thì hắn thậm chí còn muốn cất cao giọng hát một bài nữa kìa. - Oanh --!
Ngay khi Tiểu Báo Tử đang tắm rửa sảng khoái thì một tiếng vang thật lớn nổ tung bên tai hắn, Tiểu Báo Tử giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn lên, quái dị kêu lên một tiếng, quăng cái thùng đi, quay đầu bỏ chạy.
Một bên chạy, một bên hô to - Cứu mạng ah, cứu mạng ah, giết người, giết người --!
Tiếng kêu thê lương vạch phá bầu trời, phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh của Thanh Dương trấn.
Lâm đại quản gia chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, toàn thân đẫm máu, thân thể như bị đạn pháo bắn tung lên, bay vào trong nội viện, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó không còn chút tiếng động nào nữa.
Cũng đồng thời trong lúc đó, Tiểu Báo Tử hét lên, dùng hết lực lượng toàn thân mà hét, thật sự là hắn rất sợ hãi, cũng không muốn chết không minh bạch ở chỗ này.
Một bên kêu, Tiểu Báo Tử tháo chạy vào phòng, hắn biết rõ, ở trong phòng, có một cái cửa nhỏ phía sau, chỉ cần chui ra từ chỗ đó thì mình cũng không còn nguy hiểm gì lớn nữa.
Bất quá, nguy hiểm trong tượng tưởng của hắn cũng không đến, sau khi Tiểu Báo Tử tiến vào trong phòng, liền đánh thức ba người khác, sau đó, chính là một hồi gà bay chó chạy, ánh đuốc sáng trưng, thiết khí phô vốn yên tĩnh theo thời gian dần trở nên huyên náo, lại qua một hồi, trong sân lại nữa nữa truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đó, dần lắng xuống.
Tiểu Báo Tử cuối cùng cũng không nhảy ra ngoài từ cái cửa sau kia, bởi vì hung thủ căn bản không có hứng thú gì với hắn cả.
Mục tiêu của hung thủ rất rõ ràng, chính là Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu, hai người hiện giờ cũng chết rồi.
So với Lâm đại quản gia mà nói, lão Hình Đầu chết thảm hơn rất nhiều, thi thể bị lợi khí cắt thành hai đoạn, sau khi chết, trong tay trái còn cầm một thanh thiết chùy ngăm đen, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng biểu hiện khác thường gần đây của lão Hình Đầu khiến Tiểu Báo Tử ẩn ẩn có cách nghĩ không tốt, nhưng hắn thật không ngờ kết quả lại thảm thiết như vậy, chứng kiến thi thể của lão Hình Đầu, trong tim Tiểu Báo Tử cảm giác chát đắng, thời gian ở chung với lão Hình Đầu tuy rằng không dài, nhưng bất tri bất giác, Tiểu Báo Tử đã xem hắn như thầy tốt bạn hiền rồi, hắn dạy mình rất nhiều thứ, giống như một sư trưởng vậy, tất cả những thứ hắn biết, hắn hiểu đều dạy cả cho Tiểu Báo Tử, hắn hi vọng Tiểu Báo Tử có thể thông qua chân tuyển Ô gia, hoàn thành tâm nguyện của hắn, nhưng không đợi hắn thấy được ngày hôm đó thì đã chết thê thảm như vậy rồi, việc này khiến lòng hắn không dễ chịu lắm, đương nhiên, đối với gã hung thủ không biết tên kia, Tiểu Báo Tử cũng đã hận hắn đến thấu xương. - Mười năm, nhiều nhất là mười năm, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, sau đó cũng giống như ngày hôm nay, chém ngươi thành hai khúc.
Tiểu Báo Tử thầm thề trong lòng, bất quá, chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến hắn không dám biểu lộ ý nghĩ của mình ra ngoài, thậm chí, ngay cả một tia tình cảm bi thương cũng không dám toát ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu là người phát ngôn của Ô gia thiết khí trong Thanh Dương trấn, bọn hắn chết rồi, ở Thanh Dương trấn có thể nói là một thiên đại chuyện lớn, sinh ra hiệu ứng oanh động rất lớn, Phủ nha tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, dù sao cũng là người của Ô gia nha, đã điều tra một phen rất là oanh oanh liệt liệt, là người đầu tiên trông thấy mọi chuyện, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng bị gọi đến hỏi vài lần, bộ dáng như thề quyết phải đưa đối thủ vào vòng pháp luật vậy.
Nhưng nhắc đến cũng kỳ, sau khi đại quản gia và tượng sư mới xuất hiện ở Thanh Dương trấn, chuyện này bị nhanh bị đè ép xuống, đổ cho giặc cỏ gây nên, đại quản gia và tượng sự mới tới kia thậm chí còn tìm ra được căn cứ chính xác việc hai người Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu tham ô đại lượng tiền ngân của Ô gia thiết khí phô ở Thanh Dương trấn, khiến mọi người kinh ngạc một hồi, qua một thời gian ngắn nữa, sự tình liền dần phai nhạt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu ra thì không còn ai nhắc tới nữa.
Kết quả như vậy không khỏi khiến Tiểu Báo Tử sinh lòng cảnh giác, từ đó ngửi được một tia hương vị của âm mưu.
Bình thường mà nói, trong thế gia lớn như Ô gia, xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là tự giội nước bẩn cho mình mà đè ép sự tình xuống, cho dù là lão gia trong phủ nha có chút lãnh đạm thì bọn hắn cũng là sẽ không bỏ qua, không như thế, nào còn đâu tôn nghiêm của thế gia chứ, nào giống như Ô gia?
Làm như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó chính là Ô gia muốn che dấu chuyện này, cho nên mới làm như vậy.
Vì sao phải che giấu?
Tiểu Báo Tử không biết, hắn cũng không muốn biết, ít nhất hiện giờ, trước khi hắn có được năng lực có thể tự bảo vệ mình, hắn không muốn biết.
Trải qua một thời gian ngắn, sự tình lắng xuống, Tiểu Báo Tử lại nhớ tới cuộc sống yên bình lúc trước, bởi vì lúc trước lão Hình đầu đã cố găng phủi sạch quan hệ với Tiểu Báo Tử nên trong chuyện này, hắn ngoài việc bị phủ nha gọi đến hỏi vài chuyện ra, cũng không có phiền toái gì cả, hơn nữa tư chất bản thân cũng không tệ, thuộc loại đứng đầu trong đám học đồ, bởi vậy theo thời gian trôi qua cũng được tượng sư mới trọng dụng và tín nhiệm.
Việc này giống như trường học kiếp trước của Tiểu Báo Tử vậy, lão sư chung quy vẫn ưu thích đệ tử có tính tình tốt, coi như là thay đổi một chủ nhiệm và lão sư mới thì cũng vậy thôi.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Báo Tử vẫn trôi qua tương đối thoải mái, khác với lão Hình Đầu bị phế tay phải, tượng sư Tần Tuyển Long mới này là một võ giả tượng sư có tu vị Tam phẩm chính thức, chính trực tráng niên, ngoại trừ một thân võ nghệ không tầm thường ra, hắn còn am hiểu ám khí, có tài ném phi tiêu rất giỏi, Tiểu Báo Tử đã từng thấy hắn rung tay lên, ba miếng phi tiêu đều dính vào hồng tâm ở ngoài trăm thước, trong nội tâm không khỏi rất hâm mộ.
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng bước vào, lấy ra một cái thùng gỗ, đi đến cái giếng cạnh phòng, bắt đầu tắm rửa.
Trước kia hắn luyện Thái Cực quyền đều ở trong phòng tu luyện, nhưng sau khi có thêm ba người nữa đến, hắn không thể không đổi địa phương, chính là một hòn non bộ có chỗ che lấp ngay sau hậu viên của Ô gia thiết khí phô.
Những ngày này, hắn đã từ trong Loạn Phi Phong Chùy Pháp ngộ ra một chút ảo diệu của Thái Cực quyền pháp, nội tâm rất vui vẻ khoái hoạt, cho nên tắm rửa cũng có cảm giác thống khoái cả người, nếu như không phải sợ giờ đã là ban đêm, ảnh hưởng đến người khác, thì hắn thậm chí còn muốn cất cao giọng hát một bài nữa kìa.
- Oanh --!
Ngay khi Tiểu Báo Tử đang tắm rửa sảng khoái thì một tiếng vang thật lớn nổ tung bên tai hắn, Tiểu Báo Tử giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn lên, quái dị kêu lên một tiếng, quăng cái thùng đi, quay đầu bỏ chạy.
Tiếng kêu thê lương vạch phá bầu trời, phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh của Thanh Dương trấn.
Lâm đại quản gia chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, toàn thân đẫm máu, thân thể như bị đạn pháo bắn tung lên, bay vào trong nội viện, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó không còn chút tiếng động nào nữa.
Cũng đồng thời trong lúc đó, Tiểu Báo Tử hét lên, dùng hết lực lượng toàn thân mà hét, thật sự là hắn rất sợ hãi, cũng không muốn chết không minh bạch ở chỗ này.
Một bên kêu, Tiểu Báo Tử tháo chạy vào phòng, hắn biết rõ, ở trong phòng, có một cái cửa nhỏ phía sau, chỉ cần chui ra từ chỗ đó thì mình cũng không còn nguy hiểm gì lớn nữa.
Bất quá, nguy hiểm trong tượng tưởng của hắn cũng không đến, sau khi Tiểu Báo Tử tiến vào trong phòng, liền đánh thức ba người khác, sau đó, chính là một hồi gà bay chó chạy, ánh đuốc sáng trưng, thiết khí phô vốn yên tĩnh theo thời gian dần trở nên huyên náo, lại qua một hồi, trong sân lại nữa nữa truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đó, dần lắng xuống.
Tiểu Báo Tử cuối cùng cũng không nhảy ra ngoài từ cái cửa sau kia, bởi vì hung thủ căn bản không có hứng thú gì với hắn cả.
Mục tiêu của hung thủ rất rõ ràng, chính là Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu, hai người hiện giờ cũng chết rồi.
So với Lâm đại quản gia mà nói, lão Hình Đầu chết thảm hơn rất nhiều, thi thể bị lợi khí cắt thành hai đoạn, sau khi chết, trong tay trái còn cầm một thanh thiết chùy ngăm đen, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng biểu hiện khác thường gần đây của lão Hình Đầu khiến Tiểu Báo Tử ẩn ẩn có cách nghĩ không tốt, nhưng hắn thật không ngờ kết quả lại thảm thiết như vậy, chứng kiến thi thể của lão Hình Đầu, trong tim Tiểu Báo Tử cảm giác chát đắng, thời gian ở chung với lão Hình Đầu tuy rằng không dài, nhưng bất tri bất giác, Tiểu Báo Tử đã xem hắn như thầy tốt bạn hiền rồi, hắn dạy mình rất nhiều thứ, giống như một sư trưởng vậy, tất cả những thứ hắn biết, hắn hiểu đều dạy cả cho Tiểu Báo Tử, hắn hi vọng Tiểu Báo Tử có thể thông qua chân tuyển Ô gia, hoàn thành tâm nguyện của hắn, nhưng không đợi hắn thấy được ngày hôm đó thì đã chết thê thảm như vậy rồi, việc này khiến lòng hắn không dễ chịu lắm, đương nhiên, đối với gã hung thủ không biết tên kia, Tiểu Báo Tử cũng đã hận hắn đến thấu xương.
- Mười năm, nhiều nhất là mười năm, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, sau đó cũng giống như ngày hôm nay, chém ngươi thành hai khúc.
Tiểu Báo Tử thầm thề trong lòng, bất quá, chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến hắn không dám biểu lộ ý nghĩ của mình ra ngoài, thậm chí, ngay cả một tia tình cảm bi thương cũng không dám toát ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu là người phát ngôn của Ô gia thiết khí trong Thanh Dương trấn, bọn hắn chết rồi, ở Thanh Dương trấn có thể nói là một thiên đại chuyện lớn, sinh ra hiệu ứng oanh động rất lớn, Phủ nha tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, dù sao cũng là người của Ô gia nha, đã điều tra một phen rất là oanh oanh liệt liệt, là người đầu tiên trông thấy mọi chuyện, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng bị gọi đến hỏi vài lần, bộ dáng như thề quyết phải đưa đối thủ vào vòng pháp luật vậy.
Nhưng nhắc đến cũng kỳ, sau khi đại quản gia và tượng sư mới xuất hiện ở Thanh Dương trấn, chuyện này bị nhanh bị đè ép xuống, đổ cho giặc cỏ gây nên, đại quản gia và tượng sự mới tới kia thậm chí còn tìm ra được căn cứ chính xác việc hai người Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu tham ô đại lượng tiền ngân của Ô gia thiết khí phô ở Thanh Dương trấn, khiến mọi người kinh ngạc một hồi, qua một thời gian ngắn nữa, sự tình liền dần phai nhạt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu ra thì không còn ai nhắc tới nữa.
Kết quả như vậy không khỏi khiến Tiểu Báo Tử sinh lòng cảnh giác, từ đó ngửi được một tia hương vị của âm mưu.
Bình thường mà nói, trong thế gia lớn như Ô gia, xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là tự giội nước bẩn cho mình mà đè ép sự tình xuống, cho dù là lão gia trong phủ nha có chút lãnh đạm thì bọn hắn cũng là sẽ không bỏ qua, không như thế, nào còn đâu tôn nghiêm của thế gia chứ, nào giống như Ô gia?
Làm như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó chính là Ô gia muốn che dấu chuyện này, cho nên mới làm như vậy.
Vì sao phải che giấu?
Tiểu Báo Tử không biết, hắn cũng không muốn biết, ít nhất hiện giờ, trước khi hắn có được năng lực có thể tự bảo vệ mình, hắn không muốn biết.
Trải qua một thời gian ngắn, sự tình lắng xuống, Tiểu Báo Tử lại nhớ tới cuộc sống yên bình lúc trước, bởi vì lúc trước lão Hình đầu đã cố găng phủi sạch quan hệ với Tiểu Báo Tử nên trong chuyện này, hắn ngoài việc bị phủ nha gọi đến hỏi vài chuyện ra, cũng không có phiền toái gì cả, hơn nữa tư chất bản thân cũng không tệ, thuộc loại đứng đầu trong đám học đồ, bởi vậy theo thời gian trôi qua cũng được tượng sư mới trọng dụng và tín nhiệm.
Việc này giống như trường học kiếp trước của Tiểu Báo Tử vậy, lão sư chung quy vẫn ưu thích đệ tử có tính tình tốt, coi như là thay đổi một chủ nhiệm và lão sư mới thì cũng vậy thôi.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Báo Tử vẫn trôi qua tương đối thoải mái, khác với lão Hình Đầu bị phế tay phải, tượng sư Tần Tuyển Long mới này là một võ giả tượng sư có tu vị Tam phẩm chính thức, chính trực tráng niên, ngoại trừ một thân võ nghệ không tầm thường ra, hắn còn am hiểu ám khí, có tài ném phi tiêu rất giỏi, Tiểu Báo Tử đã từng thấy hắn rung tay lên, ba miếng phi tiêu đều dính vào hồng tâm ở ngoài trăm thước, trong nội tâm không khỏi rất hâm mộ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng bước vào, lấy ra một cái thùng gỗ, đi đến cái giếng cạnh phòng, bắt đầu tắm rửa.
Trước kia hắn luyện Thái Cực quyền đều ở trong phòng tu luyện, nhưng sau khi có thêm ba người nữa đến, hắn không thể không đổi địa phương, chính là một hòn non bộ có chỗ che lấp ngay sau hậu viên của Ô gia thiết khí phô.
Những ngày này, hắn đã từ trong Loạn Phi Phong Chùy Pháp ngộ ra một chút ảo diệu của Thái Cực quyền pháp, nội tâm rất vui vẻ khoái hoạt, cho nên tắm rửa cũng có cảm giác thống khoái cả người, nếu như không phải sợ giờ đã là ban đêm, ảnh hưởng đến người khác, thì hắn thậm chí còn muốn cất cao giọng hát một bài nữa kìa. - Oanh --!
Ngay khi Tiểu Báo Tử đang tắm rửa sảng khoái thì một tiếng vang thật lớn nổ tung bên tai hắn, Tiểu Báo Tử giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn lên, quái dị kêu lên một tiếng, quăng cái thùng đi, quay đầu bỏ chạy.
Một bên chạy, một bên hô to - Cứu mạng ah, cứu mạng ah, giết người, giết người --!
Tiếng kêu thê lương vạch phá bầu trời, phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh của Thanh Dương trấn.
Lâm đại quản gia chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, toàn thân đẫm máu, thân thể như bị đạn pháo bắn tung lên, bay vào trong nội viện, lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó không còn chút tiếng động nào nữa.
Cũng đồng thời trong lúc đó, Tiểu Báo Tử hét lên, dùng hết lực lượng toàn thân mà hét, thật sự là hắn rất sợ hãi, cũng không muốn chết không minh bạch ở chỗ này.
Một bên kêu, Tiểu Báo Tử tháo chạy vào phòng, hắn biết rõ, ở trong phòng, có một cái cửa nhỏ phía sau, chỉ cần chui ra từ chỗ đó thì mình cũng không còn nguy hiểm gì lớn nữa.
Bất quá, nguy hiểm trong tượng tưởng của hắn cũng không đến, sau khi Tiểu Báo Tử tiến vào trong phòng, liền đánh thức ba người khác, sau đó, chính là một hồi gà bay chó chạy, ánh đuốc sáng trưng, thiết khí phô vốn yên tĩnh theo thời gian dần trở nên huyên náo, lại qua một hồi, trong sân lại nữa nữa truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đó, dần lắng xuống.
Tiểu Báo Tử cuối cùng cũng không nhảy ra ngoài từ cái cửa sau kia, bởi vì hung thủ căn bản không có hứng thú gì với hắn cả.
Mục tiêu của hung thủ rất rõ ràng, chính là Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu, hai người hiện giờ cũng chết rồi.
So với Lâm đại quản gia mà nói, lão Hình Đầu chết thảm hơn rất nhiều, thi thể bị lợi khí cắt thành hai đoạn, sau khi chết, trong tay trái còn cầm một thanh thiết chùy ngăm đen, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng biểu hiện khác thường gần đây của lão Hình Đầu khiến Tiểu Báo Tử ẩn ẩn có cách nghĩ không tốt, nhưng hắn thật không ngờ kết quả lại thảm thiết như vậy, chứng kiến thi thể của lão Hình Đầu, trong tim Tiểu Báo Tử cảm giác chát đắng, thời gian ở chung với lão Hình Đầu tuy rằng không dài, nhưng bất tri bất giác, Tiểu Báo Tử đã xem hắn như thầy tốt bạn hiền rồi, hắn dạy mình rất nhiều thứ, giống như một sư trưởng vậy, tất cả những thứ hắn biết, hắn hiểu đều dạy cả cho Tiểu Báo Tử, hắn hi vọng Tiểu Báo Tử có thể thông qua chân tuyển Ô gia, hoàn thành tâm nguyện của hắn, nhưng không đợi hắn thấy được ngày hôm đó thì đã chết thê thảm như vậy rồi, việc này khiến lòng hắn không dễ chịu lắm, đương nhiên, đối với gã hung thủ không biết tên kia, Tiểu Báo Tử cũng đã hận hắn đến thấu xương. - Mười năm, nhiều nhất là mười năm, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, sau đó cũng giống như ngày hôm nay, chém ngươi thành hai khúc.
Tiểu Báo Tử thầm thề trong lòng, bất quá, chuyện xảy ra kế tiếp, lại khiến hắn không dám biểu lộ ý nghĩ của mình ra ngoài, thậm chí, ngay cả một tia tình cảm bi thương cũng không dám toát ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu là người phát ngôn của Ô gia thiết khí trong Thanh Dương trấn, bọn hắn chết rồi, ở Thanh Dương trấn có thể nói là một thiên đại chuyện lớn, sinh ra hiệu ứng oanh động rất lớn, Phủ nha tự nhiên cũng không dám lãnh đạm, dù sao cũng là người của Ô gia nha, đã điều tra một phen rất là oanh oanh liệt liệt, là người đầu tiên trông thấy mọi chuyện, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng bị gọi đến hỏi vài lần, bộ dáng như thề quyết phải đưa đối thủ vào vòng pháp luật vậy.
Nhưng nhắc đến cũng kỳ, sau khi đại quản gia và tượng sư mới xuất hiện ở Thanh Dương trấn, chuyện này bị nhanh bị đè ép xuống, đổ cho giặc cỏ gây nên, đại quản gia và tượng sự mới tới kia thậm chí còn tìm ra được căn cứ chính xác việc hai người Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu tham ô đại lượng tiền ngân của Ô gia thiết khí phô ở Thanh Dương trấn, khiến mọi người kinh ngạc một hồi, qua một thời gian ngắn nữa, sự tình liền dần phai nhạt, ngoại trừ trở thành đề tài nói chuyện khi trà dư tửu hậu ra thì không còn ai nhắc tới nữa.
Kết quả như vậy không khỏi khiến Tiểu Báo Tử sinh lòng cảnh giác, từ đó ngửi được một tia hương vị của âm mưu.
Bình thường mà nói, trong thế gia lớn như Ô gia, xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là tự giội nước bẩn cho mình mà đè ép sự tình xuống, cho dù là lão gia trong phủ nha có chút lãnh đạm thì bọn hắn cũng là sẽ không bỏ qua, không như thế, nào còn đâu tôn nghiêm của thế gia chứ, nào giống như Ô gia?
Làm như vậy, chỉ có một cách giải thích, đó chính là Ô gia muốn che dấu chuyện này, cho nên mới làm như vậy.
Vì sao phải che giấu?
Tiểu Báo Tử không biết, hắn cũng không muốn biết, ít nhất hiện giờ, trước khi hắn có được năng lực có thể tự bảo vệ mình, hắn không muốn biết.
Trải qua một thời gian ngắn, sự tình lắng xuống, Tiểu Báo Tử lại nhớ tới cuộc sống yên bình lúc trước, bởi vì lúc trước lão Hình đầu đã cố găng phủi sạch quan hệ với Tiểu Báo Tử nên trong chuyện này, hắn ngoài việc bị phủ nha gọi đến hỏi vài chuyện ra, cũng không có phiền toái gì cả, hơn nữa tư chất bản thân cũng không tệ, thuộc loại đứng đầu trong đám học đồ, bởi vậy theo thời gian trôi qua cũng được tượng sư mới trọng dụng và tín nhiệm.
Việc này giống như trường học kiếp trước của Tiểu Báo Tử vậy, lão sư chung quy vẫn ưu thích đệ tử có tính tình tốt, coi như là thay đổi một chủ nhiệm và lão sư mới thì cũng vậy thôi.
Cho nên, cuộc sống của Tiểu Báo Tử vẫn trôi qua tương đối thoải mái, khác với lão Hình Đầu bị phế tay phải, tượng sư Tần Tuyển Long mới này là một võ giả tượng sư có tu vị Tam phẩm chính thức, chính trực tráng niên, ngoại trừ một thân võ nghệ không tầm thường ra, hắn còn am hiểu ám khí, có tài ném phi tiêu rất giỏi, Tiểu Báo Tử đã từng thấy hắn rung tay lên, ba miếng phi tiêu đều dính vào hồng tâm ở ngoài trăm thước, trong nội tâm không khỏi rất hâm mộ.