- Ơ, đây không phải là Tiểu Báo Tử sao? Lại đây mua sách hả? !
Hôm nay đã đến ngày mười lắm, là thời gian đi chợ, hai bên đường Thanh Dương tâopj, đều là khách vãng lai bày hàng bán, đương nhiên, đây cũng là cơ hội cho phủ nha và hắc long hội ở Thanh Dương trấn vơ vét. - Đúng vậy a Trương đại ca, hôm nay ngươi có gì tốt không!
Trông thấy đại hán cười hì hì đến trước mặt chào hỏi Tiểu Báo Tử cũng cười cười, đại hán này gọi là Trương Dũng, chính là một gã tiểu đầu mục của Hắc Long hội, cơ hồ mỗi tháng đúng lúc này, đều đi thu phí bảo hộ, cứ tự nhiên như là phủ nha thu thuế vậy, Tiểu Báo Tử mấy tháng nay cứ đúng lúc này, đều chạy đến đường này, tự nhiên cũng nhận thức được.
Trương Dũng cũng biết, Tiểu Báo Tử tuy rằng nhỏ tuôi, nhưng lài là một Ô thị môn đồ có tiền đồ vô lượng, Ô gia thiết khí phô lại là thế lực khó gây nhất ngoài phủ nha ở cái Thanh Dương trấn này, cho nên cũng không dám đắc tội, gặp phải trên đường, cũng gật đầu chào hỏi, coi như là cũng có một chút giao tình.
Cáo từ Trương Dũng, Tiểu Báo Tử tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đầu phố, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm rao hàng quen thuộc, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui vẻ ôn hòa, đây là Vương Thiên Lôi mang theo một đám thợ săn đến chợ rồi, theo thu hoạch tăng nhiều, ngoại trừ con mồi đã thống nhất bán cho thương hội ra, các nhà khác đều có thừa lại, đám thợ săn, mỗi khi gặp phải lúc đi chợ, đám thợ săn đều sẽ mang như con mồi này ra chợ bán, việc này tự nhiên là lấy Vương Thiên Lôi làm chủ, bất quá việc này khác với buôn bán với thương hội, chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, mọi người tụ cùng một chỗ, tránh phải chịu thiệt thôi, sau khi bán xong hàng, mượn cơ hội phiên chợ, nhưng nam nhân này cũng sẽ đi dạo một vòng, vì bà nương của mình mua một ít vật lưu niệm, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Đại ca của Tiểu Báo Tử đương nhiên cũng ở trong đó, trong nửa năm qua, mỗi lần tiền công của Tiểu Báo Tử đều thông qua biện pháp như vậy để giao cho hắn, để hắn mang về nhà phụ cấp cho gia đình. - Nhiều như vậy? Cẩu Đản tử, ngươi có đủ dùng không? !
Đại ca của Tiểu Báo Tử trông thấy Tiểu Báo Tử đưa qua túi tiền, sau đó băn khoăn một chút, trên mặt cả kinh, sức nặng của túi tiền đó, đã vượt qua cả nửa năm thu vào của hắn rồi. - Ta đã đủ rồi, tháng này vận khí tốt, rèn được thêm vài món, khen thưởng cũng nhiều hơn!
Tiểu Báo Tử không thèm để ý nói. - Ha ha, hiện giờ Cẩu Đản tử cũng là trụ cột trong nhà rồi!
Mấy thợ săn ở một bên sinh ý không tệ, tâm tình tự nhiên cũng rất nhẹ nhàng, nghe được hai huynh đệ hỏi đáp, liền mở miệng vui đùa. - Đúng vậy a đúng vậy a, Tiểu Báo Tử, trong thôn ta ngươi rất có tiền đồ, cũng đã lên làm thợ rèn rồi, không bằng để ta làm mai giúp ngươi cho, tiểu nha đầu của cậu gia ta tuổi cũng sàn sàn ngươi lớn lên lại mặn mà ... ! - Cho dù muốn cũng không đến phiên cậu gia ngươi đâu, con gái của tiểu chất nhà ta cũng không tệ ... !
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ngươi một lời ta một câu khiến Tiểu Báo Tử đỏ bừng cả mặt. - Đủ rồi đủ rồi!
Mọi người cười đùa một hồi, Vương Thiên Lôi nói - Các ngươi nguyên một đám đều đã lớn cả rồi, còn ở chỗ nào làm loạn với tiểu hài tử nữa! - Chu đại ca, chỉ đùa một chút thôi mà, bất quá ta cũng nói thật, Tiểu Báo Tử mặc dù nhỏ, nhưng cũng có thể kết hôn mà! - Đúng vậy a đúng vậy a!
Mọi người lại phụ họa một hồi. - Tốt rồi tốt rồi, đại ca, tỷ phu, chúng ca ca, ta không quấy rầy việc buồn bán của các ngươi nữa!
Tiểu Báo Tử rơi vào đường cùng, chắp tay với đám hán tử này. - Cẩu Đản tử, gần đây ngươi có rãnh không?!
Thấy Tiểu Báo Tử phải đi, Đại cẩu tử liền mở miệng hỏi, Tiểu Báo Tử rời khỏi nhà đã hơn nữa năm rồi, người trong nhà cũng trách hắn, chỉ là làm học đồ có quỷ củ của học đồ, không dễ về nhà được, do dù là năm mới đến, cũng phải tại ở lại trong thiết khí phô, hiện giờ Tiểu Báo Tử tuy rằng đã thoát khỏi thân phận học đồ, thời gian nhàn rỗi cũng rất nhiều, nhưng muốn rời đi để về nhà thì vẫn còn chút khó khăn. - Ah, để ta xem, tháng sau có lẽ sẽ hơi nhàn rỗi, đến lúc đó ta xin phép, có lẽ không việc gì đâu!
Tiểu Báo Tử nói, cấp thiết rời đi.
Trọng sinh ở thế giới này, tuy rằng thay đổi thân phận, có một cha mẹ mới, nhưng dù sao vẫn là trí nhớ kiếp trước chiếm địa vị chủ đạo, tuy rằng đã có cảm tình sâu đậm với gia đình mới, cha mẹ mới này, nhưng hắn lại không muốn giả trang thành một đứa bé.
Hắn đi qua đoạn đường này, vượt qua một cái góc, Tiểu Báo Tử đi vào trong một góc đường quen thuộc, đây là một quầy bán sách cũ, bày hàng chính là một trung niên nam tử, nửa năm qua, sách của Tiểu Báo Tử đều là mua được từ chỗ hắn.
Còn chưa đi tới gần, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm quát lớn - Ngươi cái tên nhi tử phá sản chết tiệt này, ngay cả sạp hàng của ta mà cũng dám đoạt, ngươi cũng không nhìn một chút, đây là địa bàn của ai chứ! - Ồ? !
Tiểu Báo Tử nhướng mày, không cần nhìn, nghe xong thanh âm này liền biết rõ, chính là của trung niên nam tử bán sách. - Nơi này cũng không phải là do nhà ngươi mở, ngươi có thể bày, ta, ta vì sao lại không thể bày chứ!
Một thanh âm nhỏ bé yếu ớt vang lên sau đó, một thân hình gầy yếu đứng lên từ mặt đất, Tiểu Báo Tử lúc này mới nhìn rõ, đứng lên từ mặt đất là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, người trẻ tuổi lớn lên cũng coi như thanh tú, chỉ là trên mặt bám một lớp bụi đất, còn có một nơi bị tím bầm lên, hẳn là do lúc nãy khi bị ném lên mặt đấy, trường bào màu trắng vốn sạch sẽ trên người, cũng bị lấm lem, lại nhìn trong tay của hắn, ôm một cái bao phục màu xanh da trời, nhìn qua hình dáng, trong cái bao phục đó hẳn là có chứa sách, xem bộ dáng đó, tựa hồ là muốn bán sách ở chỗ này.
Chỉ là hắn lại không biết, phiên chợ này tuy rằng náo nhiệt, từng cái quầy hàng nhìn như tán loạn, nhưng mỗi quầy hàng đều có chủ cả, từng chủ quán đều phải giao phí cho Hắc Long hội, phí này phân làm hai bộ phận, một phần là giao phí bảo hộ cho Hắc Long hội, mặt khác là giao thuế cho phủ nha, do Hắc Long hội thay mặt thu lấy, coi như là bọn Vương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ, đây chính là quy củ của Thanh Dương trấn này, là ước định mà thành.
Người trẻ tuổi này hiển nhiên không biết loại quỷ củ này, cầm vài cuốn sách chạy đến nơi đây liền trực tiếp bày quầy bán hàng, không bị đánh mới là lạ đấy.
- Ơ, đây không phải là Tiểu Báo Tử sao? Lại đây mua sách hả? !
Hôm nay đã đến ngày mười lắm, là thời gian đi chợ, hai bên đường Thanh Dương tâopj, đều là khách vãng lai bày hàng bán, đương nhiên, đây cũng là cơ hội cho phủ nha và hắc long hội ở Thanh Dương trấn vơ vét.
- Đúng vậy a Trương đại ca, hôm nay ngươi có gì tốt không!
Trông thấy đại hán cười hì hì đến trước mặt chào hỏi Tiểu Báo Tử cũng cười cười, đại hán này gọi là Trương Dũng, chính là một gã tiểu đầu mục của Hắc Long hội, cơ hồ mỗi tháng đúng lúc này, đều đi thu phí bảo hộ, cứ tự nhiên như là phủ nha thu thuế vậy, Tiểu Báo Tử mấy tháng nay cứ đúng lúc này, đều chạy đến đường này, tự nhiên cũng nhận thức được.
Trương Dũng cũng biết, Tiểu Báo Tử tuy rằng nhỏ tuôi, nhưng lài là một Ô thị môn đồ có tiền đồ vô lượng, Ô gia thiết khí phô lại là thế lực khó gây nhất ngoài phủ nha ở cái Thanh Dương trấn này, cho nên cũng không dám đắc tội, gặp phải trên đường, cũng gật đầu chào hỏi, coi như là cũng có một chút giao tình.
Cáo từ Trương Dũng, Tiểu Báo Tử tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đầu phố, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm rao hàng quen thuộc, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui vẻ ôn hòa, đây là Vương Thiên Lôi mang theo một đám thợ săn đến chợ rồi, theo thu hoạch tăng nhiều, ngoại trừ con mồi đã thống nhất bán cho thương hội ra, các nhà khác đều có thừa lại, đám thợ săn, mỗi khi gặp phải lúc đi chợ, đám thợ săn đều sẽ mang như con mồi này ra chợ bán, việc này tự nhiên là lấy Vương Thiên Lôi làm chủ, bất quá việc này khác với buôn bán với thương hội, chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, mọi người tụ cùng một chỗ, tránh phải chịu thiệt thôi, sau khi bán xong hàng, mượn cơ hội phiên chợ, nhưng nam nhân này cũng sẽ đi dạo một vòng, vì bà nương của mình mua một ít vật lưu niệm, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Đại ca của Tiểu Báo Tử đương nhiên cũng ở trong đó, trong nửa năm qua, mỗi lần tiền công của Tiểu Báo Tử đều thông qua biện pháp như vậy để giao cho hắn, để hắn mang về nhà phụ cấp cho gia đình.
- Nhiều như vậy? Cẩu Đản tử, ngươi có đủ dùng không? !
Đại ca của Tiểu Báo Tử trông thấy Tiểu Báo Tử đưa qua túi tiền, sau đó băn khoăn một chút, trên mặt cả kinh, sức nặng của túi tiền đó, đã vượt qua cả nửa năm thu vào của hắn rồi.
- Ta đã đủ rồi, tháng này vận khí tốt, rèn được thêm vài món, khen thưởng cũng nhiều hơn!Tiểu Báo Tử không thèm để ý nói.
- Ha ha, hiện giờ Cẩu Đản tử cũng là trụ cột trong nhà rồi!
Mấy thợ săn ở một bên sinh ý không tệ, tâm tình tự nhiên cũng rất nhẹ nhàng, nghe được hai huynh đệ hỏi đáp, liền mở miệng vui đùa. Nguồn:
- Đúng vậy a đúng vậy a, Tiểu Báo Tử, trong thôn ta ngươi rất có tiền đồ, cũng đã lên làm thợ rèn rồi, không bằng để ta làm mai giúp ngươi cho, tiểu nha đầu của cậu gia ta tuổi cũng sàn sàn ngươi lớn lên lại mặn mà ... !
- Cho dù muốn cũng không đến phiên cậu gia ngươi đâu, con gái của tiểu chất nhà ta cũng không tệ ... !
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ngươi một lời ta một câu khiến Tiểu Báo Tử đỏ bừng cả mặt.
- Đủ rồi đủ rồi!
Mọi người cười đùa một hồi, Vương Thiên Lôi nói
- Các ngươi nguyên một đám đều đã lớn cả rồi, còn ở chỗ nào làm loạn với tiểu hài tử nữa!
- Chu đại ca, chỉ đùa một chút thôi mà, bất quá ta cũng nói thật, Tiểu Báo Tử mặc dù nhỏ, nhưng cũng có thể kết hôn mà!
- Đúng vậy a đúng vậy a!
Mọi người lại phụ họa một hồi.
- Tốt rồi tốt rồi, đại ca, tỷ phu, chúng ca ca, ta không quấy rầy việc buồn bán của các ngươi nữa!
Tiểu Báo Tử rơi vào đường cùng, chắp tay với đám hán tử này.
- Cẩu Đản tử, gần đây ngươi có rãnh không?!
Thấy Tiểu Báo Tử phải đi, Đại cẩu tử liền mở miệng hỏi, Tiểu Báo Tử rời khỏi nhà đã hơn nữa năm rồi, người trong nhà cũng trách hắn, chỉ là làm học đồ có quỷ củ của học đồ, không dễ về nhà được, do dù là năm mới đến, cũng phải tại ở lại trong thiết khí phô, hiện giờ Tiểu Báo Tử tuy rằng đã thoát khỏi thân phận học đồ, thời gian nhàn rỗi cũng rất nhiều, nhưng muốn rời đi để về nhà thì vẫn còn chút khó khăn.
- Ah, để ta xem, tháng sau có lẽ sẽ hơi nhàn rỗi, đến lúc đó ta xin phép, có lẽ không việc gì đâu!
Tiểu Báo Tử nói, cấp thiết rời đi.
Trọng sinh ở thế giới này, tuy rằng thay đổi thân phận, có một cha mẹ mới, nhưng dù sao vẫn là trí nhớ kiếp trước chiếm địa vị chủ đạo, tuy rằng đã có cảm tình sâu đậm với gia đình mới, cha mẹ mới này, nhưng hắn lại không muốn giả trang thành một đứa bé.
Hắn đi qua đoạn đường này, vượt qua một cái góc, Tiểu Báo Tử đi vào trong một góc đường quen thuộc, đây là một quầy bán sách cũ, bày hàng chính là một trung niên nam tử, nửa năm qua, sách của Tiểu Báo Tử đều là mua được từ chỗ hắn.
Còn chưa đi tới gần, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm quát lớn
- Ngươi cái tên nhi tử phá sản chết tiệt này, ngay cả sạp hàng của ta mà cũng dám đoạt, ngươi cũng không nhìn một chút, đây là địa bàn của ai chứ!
- Ồ? !
Tiểu Báo Tử nhướng mày, không cần nhìn, nghe xong thanh âm này liền biết rõ, chính là của trung niên nam tử bán sách.
- Nơi này cũng không phải là do nhà ngươi mở, ngươi có thể bày, ta, ta vì sao lại không thể bày chứ!
Một thanh âm nhỏ bé yếu ớt vang lên sau đó, một thân hình gầy yếu đứng lên từ mặt đất, Tiểu Báo Tử lúc này mới nhìn rõ, đứng lên từ mặt đất là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, người trẻ tuổi lớn lên cũng coi như thanh tú, chỉ là trên mặt bám một lớp bụi đất, còn có một nơi bị tím bầm lên, hẳn là do lúc nãy khi bị ném lên mặt đấy, trường bào màu trắng vốn sạch sẽ trên người, cũng bị lấm lem, lại nhìn trong tay của hắn, ôm một cái bao phục màu xanh da trời, nhìn qua hình dáng, trong cái bao phục đó hẳn là có chứa sách, xem bộ dáng đó, tựa hồ là muốn bán sách ở chỗ này.
Chỉ là hắn lại không biết, phiên chợ này tuy rằng náo nhiệt, từng cái quầy hàng nhìn như tán loạn, nhưng mỗi quầy hàng đều có chủ cả, từng chủ quán đều phải giao phí cho Hắc Long hội, phí này phân làm hai bộ phận, một phần là giao phí bảo hộ cho Hắc Long hội, mặt khác là giao thuế cho phủ nha, do Hắc Long hội thay mặt thu lấy, coi như là bọn Vương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ, đây chính là quy củ của Thanh Dương trấn này, là ước định mà thành.
Người trẻ tuổi này hiển nhiên không biết loại quỷ củ này, cầm vài cuốn sách chạy đến nơi đây liền trực tiếp bày quầy bán hàng, không bị đánh mới là lạ đấy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Ơ, đây không phải là Tiểu Báo Tử sao? Lại đây mua sách hả? !
Hôm nay đã đến ngày mười lắm, là thời gian đi chợ, hai bên đường Thanh Dương tâopj, đều là khách vãng lai bày hàng bán, đương nhiên, đây cũng là cơ hội cho phủ nha và hắc long hội ở Thanh Dương trấn vơ vét. - Đúng vậy a Trương đại ca, hôm nay ngươi có gì tốt không!
Trông thấy đại hán cười hì hì đến trước mặt chào hỏi Tiểu Báo Tử cũng cười cười, đại hán này gọi là Trương Dũng, chính là một gã tiểu đầu mục của Hắc Long hội, cơ hồ mỗi tháng đúng lúc này, đều đi thu phí bảo hộ, cứ tự nhiên như là phủ nha thu thuế vậy, Tiểu Báo Tử mấy tháng nay cứ đúng lúc này, đều chạy đến đường này, tự nhiên cũng nhận thức được.
Trương Dũng cũng biết, Tiểu Báo Tử tuy rằng nhỏ tuôi, nhưng lài là một Ô thị môn đồ có tiền đồ vô lượng, Ô gia thiết khí phô lại là thế lực khó gây nhất ngoài phủ nha ở cái Thanh Dương trấn này, cho nên cũng không dám đắc tội, gặp phải trên đường, cũng gật đầu chào hỏi, coi như là cũng có một chút giao tình.
Cáo từ Trương Dũng, Tiểu Báo Tử tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đầu phố, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm rao hàng quen thuộc, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui vẻ ôn hòa, đây là Vương Thiên Lôi mang theo một đám thợ săn đến chợ rồi, theo thu hoạch tăng nhiều, ngoại trừ con mồi đã thống nhất bán cho thương hội ra, các nhà khác đều có thừa lại, đám thợ săn, mỗi khi gặp phải lúc đi chợ, đám thợ săn đều sẽ mang như con mồi này ra chợ bán, việc này tự nhiên là lấy Vương Thiên Lôi làm chủ, bất quá việc này khác với buôn bán với thương hội, chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, mọi người tụ cùng một chỗ, tránh phải chịu thiệt thôi, sau khi bán xong hàng, mượn cơ hội phiên chợ, nhưng nam nhân này cũng sẽ đi dạo một vòng, vì bà nương của mình mua một ít vật lưu niệm, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Đại ca của Tiểu Báo Tử đương nhiên cũng ở trong đó, trong nửa năm qua, mỗi lần tiền công của Tiểu Báo Tử đều thông qua biện pháp như vậy để giao cho hắn, để hắn mang về nhà phụ cấp cho gia đình. - Nhiều như vậy? Cẩu Đản tử, ngươi có đủ dùng không? !
Đại ca của Tiểu Báo Tử trông thấy Tiểu Báo Tử đưa qua túi tiền, sau đó băn khoăn một chút, trên mặt cả kinh, sức nặng của túi tiền đó, đã vượt qua cả nửa năm thu vào của hắn rồi. - Ta đã đủ rồi, tháng này vận khí tốt, rèn được thêm vài món, khen thưởng cũng nhiều hơn!
Tiểu Báo Tử không thèm để ý nói. - Ha ha, hiện giờ Cẩu Đản tử cũng là trụ cột trong nhà rồi!
Mấy thợ săn ở một bên sinh ý không tệ, tâm tình tự nhiên cũng rất nhẹ nhàng, nghe được hai huynh đệ hỏi đáp, liền mở miệng vui đùa. - Đúng vậy a đúng vậy a, Tiểu Báo Tử, trong thôn ta ngươi rất có tiền đồ, cũng đã lên làm thợ rèn rồi, không bằng để ta làm mai giúp ngươi cho, tiểu nha đầu của cậu gia ta tuổi cũng sàn sàn ngươi lớn lên lại mặn mà ... ! - Cho dù muốn cũng không đến phiên cậu gia ngươi đâu, con gái của tiểu chất nhà ta cũng không tệ ... !
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ngươi một lời ta một câu khiến Tiểu Báo Tử đỏ bừng cả mặt. - Đủ rồi đủ rồi!
Mọi người cười đùa một hồi, Vương Thiên Lôi nói - Các ngươi nguyên một đám đều đã lớn cả rồi, còn ở chỗ nào làm loạn với tiểu hài tử nữa! - Chu đại ca, chỉ đùa một chút thôi mà, bất quá ta cũng nói thật, Tiểu Báo Tử mặc dù nhỏ, nhưng cũng có thể kết hôn mà! - Đúng vậy a đúng vậy a!
Mọi người lại phụ họa một hồi. - Tốt rồi tốt rồi, đại ca, tỷ phu, chúng ca ca, ta không quấy rầy việc buồn bán của các ngươi nữa!
Tiểu Báo Tử rơi vào đường cùng, chắp tay với đám hán tử này. - Cẩu Đản tử, gần đây ngươi có rãnh không?!
Thấy Tiểu Báo Tử phải đi, Đại cẩu tử liền mở miệng hỏi, Tiểu Báo Tử rời khỏi nhà đã hơn nữa năm rồi, người trong nhà cũng trách hắn, chỉ là làm học đồ có quỷ củ của học đồ, không dễ về nhà được, do dù là năm mới đến, cũng phải tại ở lại trong thiết khí phô, hiện giờ Tiểu Báo Tử tuy rằng đã thoát khỏi thân phận học đồ, thời gian nhàn rỗi cũng rất nhiều, nhưng muốn rời đi để về nhà thì vẫn còn chút khó khăn. - Ah, để ta xem, tháng sau có lẽ sẽ hơi nhàn rỗi, đến lúc đó ta xin phép, có lẽ không việc gì đâu!
Tiểu Báo Tử nói, cấp thiết rời đi.
Trọng sinh ở thế giới này, tuy rằng thay đổi thân phận, có một cha mẹ mới, nhưng dù sao vẫn là trí nhớ kiếp trước chiếm địa vị chủ đạo, tuy rằng đã có cảm tình sâu đậm với gia đình mới, cha mẹ mới này, nhưng hắn lại không muốn giả trang thành một đứa bé.
Hắn đi qua đoạn đường này, vượt qua một cái góc, Tiểu Báo Tử đi vào trong một góc đường quen thuộc, đây là một quầy bán sách cũ, bày hàng chính là một trung niên nam tử, nửa năm qua, sách của Tiểu Báo Tử đều là mua được từ chỗ hắn.
Còn chưa đi tới gần, Tiểu Báo Tử đã nghe được một hồi thanh âm quát lớn - Ngươi cái tên nhi tử phá sản chết tiệt này, ngay cả sạp hàng của ta mà cũng dám đoạt, ngươi cũng không nhìn một chút, đây là địa bàn của ai chứ! - Ồ? !
Tiểu Báo Tử nhướng mày, không cần nhìn, nghe xong thanh âm này liền biết rõ, chính là của trung niên nam tử bán sách. - Nơi này cũng không phải là do nhà ngươi mở, ngươi có thể bày, ta, ta vì sao lại không thể bày chứ!
Một thanh âm nhỏ bé yếu ớt vang lên sau đó, một thân hình gầy yếu đứng lên từ mặt đất, Tiểu Báo Tử lúc này mới nhìn rõ, đứng lên từ mặt đất là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, người trẻ tuổi lớn lên cũng coi như thanh tú, chỉ là trên mặt bám một lớp bụi đất, còn có một nơi bị tím bầm lên, hẳn là do lúc nãy khi bị ném lên mặt đấy, trường bào màu trắng vốn sạch sẽ trên người, cũng bị lấm lem, lại nhìn trong tay của hắn, ôm một cái bao phục màu xanh da trời, nhìn qua hình dáng, trong cái bao phục đó hẳn là có chứa sách, xem bộ dáng đó, tựa hồ là muốn bán sách ở chỗ này.
Chỉ là hắn lại không biết, phiên chợ này tuy rằng náo nhiệt, từng cái quầy hàng nhìn như tán loạn, nhưng mỗi quầy hàng đều có chủ cả, từng chủ quán đều phải giao phí cho Hắc Long hội, phí này phân làm hai bộ phận, một phần là giao phí bảo hộ cho Hắc Long hội, mặt khác là giao thuế cho phủ nha, do Hắc Long hội thay mặt thu lấy, coi như là bọn Vương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ, đây chính là quy củ của Thanh Dương trấn này, là ước định mà thành.
Người trẻ tuổi này hiển nhiên không biết loại quỷ củ này, cầm vài cuốn sách chạy đến nơi đây liền trực tiếp bày quầy bán hàng, không bị đánh mới là lạ đấy.