- Ha ha, tín vật của Tiên Cung, ngươi thât sự coi trong ta rồi!
Tiểu Báo Tử cười, cũng không đeo vào tay, trực tiếp đút vào tay áo:
- Chuyện này ta giúp ngươi. Ngươi bị thương không nhẹ, nghỉ ngơi sớm đi, nếu không, chúng ta đưa một cái thi thể về Thiên Long Đạo, có thể sẽ phiền phức lớn!
- Ngươi…!
Vương Xà chửi một tiếng, nhắm mắt lại, không để ý nữa.
Tiểu Báo Tử cũng lùi ra. Vừa ra đến cửa, hắn đã thấy hai lão đại của Ô gia đang chờ.
- Tiểu Báo, có chuyện gì không?
- Thương thể của Vương thủ tọa không nhẹ, cần nghỉ ngơi!
Tiểu Báo Tử nói:
- Ta xem ra nên sớm đuổi hắn về Thiên Long Đạo. Thân thể hắn cần rất nhiều linh dược điều dưỡng, có nhiều thứ chúng ta lại không có. Chỉ có môn phái lớn như Thiên Long Đạo mới có thể có!
- Đúng vậy!
Ô Duyên Thắng gật đầu:
- Mai chúng ta sẽ khởi hành. Chúng ta cũng đã chuyển tin đến Thiên Long Đạo, chắc là sẽ có người tiếp ứng sớm thôi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
- Đúng!
Tiểu Báo Tử ừ một tiếng, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Tin Vương Xà bị trọng thương đã được truyền ra từ khi hắn đang đi từ thảo nguyên về. Người này trước kia đã đắc tội không ít người, khi hắn còn khỏe không ai dám động vào. Nhưng hiện giờ, hắn đang trọng thương, chẳng may có một ít cừu nhân lại sinh ra ý tưởng xấu thì… Đã thế, người có thể kết thù với Vương Xà mà lại không chết có người nào mà không phải nổi danh giang hồ?
Chẳng may có một hai người tìm đến trả thù, Ô gia chưa chắc đã chống lại được. Mà nếu Vương Xà chẳng may bị làm sao, Ô gia cũng không chịu trách nhiệm nổi. Do đó, tốt nhất để cho người Thiên Long Đạo đến tiếp ứng sớm một chút.
- Đúng rồi, Tiểu Báo Tử, ngươi giờ có tính toán gì không?
Lữ Nhất Nguyệt làm ra vẻ lơ đãng, hỏi:
- Lại quay về với Lý đại soái sao?
- Không, ta sẽ viết thư từ chức cho Lý đại soái, chắc ngài ấy cũng hiểu. Vương thủ tọa có một việc muốn ta giúp, thế nhưng lại không thể vội được. Ta chuẩn bị về Tần Lăng quận thành bái kiến sư phụ, sau đó bế quan tu luyện. Mấy ngày ở thảo nguyên tuy hơi thê thảm một chút, nhưng vẫn có khá nhiều thu hoạch, ta cần có thời gian để hấp thụ!
Nghe thấy Tiểu Báo Tử cần bế quan tu luyện, tinh quang trong mắt Lữ Nhất Nguyệt lóe động:
- Ha ha, chẳng trách võ công của ngươi tăng nhanh đến vậy. Nếu nói về siêng năng, cả Ô gia đều kém ngươi đấy!
- Muốn tinh thông thì phải chuyên cần, đạo học võ như chèo thuyền ngược dòng, không tiến sẽ lùi. Đại trưởng lão đừng quên, sang năm ta vẫn còn một trường quyết đấu, chẳng lẽ ngài nghĩ Mạnh thị của Trữ Châu là dễ đối phó sao?
- Mạnh thị là thế gia đã ngàn năm, nội tình thâm hậu, đúng là khó đối phó. Thế nhưng, một tiểu nữ mà thôi, tu vi của ngươi đã đến ngũ phẩm, chiến lực lại kinh người. Ba năm, tiểu cô nương như nàng ta chắc cũng không làm được gì!
- Nếu là trước kia, ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng chẳng may nàng có cổ bảo thì sao?
Tiểu Báo Tử nói:
- Ngay cả thông huyền bí cảnh đều bị cổ bảo bắt lấy. Ta chỉ có ngũ phẩm, sao có thể ngăn chặn được?
- Cổ bảo?
Lữ Nhất Nguyệt cùng Ô Duyên Thắng cũng không nói được gì. Tuy khả năng này là rất thấp, nhưng cũng không phải không có. Chẳng may đến lúc đó tiểu nha đầu của Mạnh gia lại mang theo một cái cổ bảo xuất chiến, Tiểu Báo Tử khi đấy muốn khóc cũng không nổi!
- Ngươi có phương pháp chống lại cổ bảo?
- Nếu có thì ta còn phải khổ não thế này sao? Kế sách lần này chỉ có nâng cao thực lực bản thân, sau đó cầu nguyện, Mạnh thị không có cổ bảo uy lực cường đại thôi!
Tiểu Báo Tử cười khổ nói:
- Nếu mà có, lúc đó cũng chỉ có tùy cơ ứng biến!
Vân Châu, Tần Lăng quận thành.
Bây giờ đang là thời chiến, nhưng đại thắng lúc trước đã xua đi không khí khẩn trương của Tần Lăng quận thành.
Đại thắng khi trước đã làm cho Tần Lăng quận thành vô cùng vui mừng. Vô số người từ khắp nơi đổ về đây, tìm kiếm một cơ hội.
Chiến thắng bắc nguyên đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, không phải suy nghĩ gì nữa. Tiếp theo, là việc phân phối phần lãi của việc thắng lợi như thế nào mà thôi.
Tướng sĩ mang về đủ các loại chiến lợi phẩm của bắc nguyên sẽ xử lý như thế nào? Đây cũng là một vấn đề, mà người giải quyết mấy vấn đề này, là thương nhân!
Cho nên trong Tần Lăng quận thành, khách thương từ nam đến bắc đông hơn trước chiến tranh đến năm sáu lần, tất cả các khách điếm đều kín chỗ, ngay cả dân cư quận thành cũng được hưởng chút lợi.
Trên đường hàng ngày, người ta có thể chứng kiến rất nhiều đám đông ồn ào, các loại tin tức bay đầy trời, có thương cơ, có quân cơ, có chuyện phiếm, dù sao tin gì cũng có.
Đi trên đường phố hỗn loạn này, có một cảm giác cực kỳ thân thiết.
- Sao hả Tiểu Báo Tử, quận thành bây giờ náo nhiệt chứ?
Ô Duyên Thắng ngồi trong xe ngựa, nhìn dòng ngươi, cười nói.
- Quá náo nhiệt!
Tiểu Báo Tử nói:
- Không biết náo nhiệt hơn trước kia bao nhiêu lần!
Xe ngựa của Ô gia có dấu hiệu cực kỳ dễ nhận ra, ở trong Tần Lăng quận thành, số người không biết xe của Ô gia cũng rất ít. Do đó, đường xá tuy đông nhưng mọi người cũng rất biết điều, chỉ cần thấy xe của Ô gia là sẽ nhường đường, cho nên đi cũng không chậm.
- Phải rồi, sư phụ của ta vẫn chưa về hả gia chủ?
- Đúng vậy, Lý thị ở Bình Châu thật sự là bảo bối, lần trước sư phụ ngươi gửi thư về bảo, ít nhất cũng phải ba tháng nữa hắn mới về, còn có một phong thư gửi cho ngươi. Thế nhưng ngươi không có về, nên thư cũng để ở chỗ của ta. Lần này về, để ta lấy cho ngươi xem.
- Được!
Tiểu Báo Tử nói:
- Vậy làm phiền gia chủ!
- Có gì phiền toái đâu!
Ô Duyên Thắng vuốt râu cười nói. Bỗng nhiên xe ngựa dừng gấp, lại nghe người đánh xe quát lớn:
- Người nào dám chặn đường xe ngựa của Ô gia!
- Đệ tử Kim Quang Động Vũ Thiên Dương, đã nghe đại danh Chu trưởng lão của Ô gia từ lâu, hôm nay đặc biệt tới hỏi thăm.
Thanh âm vang lên mạnh mẽ, không hề nói thừa điều gì, nói thẳng vào mục đích của mình.
Mã phu của Ô gia đang giơ roi, dừng lại ở giữa không trung.
Hắn là mã phu của Ô gia, tất nhiên phải có mắt nhìn người, chuyện giang hồ cũng biết không ít. Vừa nghe thấy đây là đệ tử của Kim Quang Động, roi này chắc chắn không thể đánh xuống được.
Đệ tử của Kim Quang Động?
Tiểu Báo Tử khẽ cau mày, Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt cũng vậy, bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp đệ tử của Kim Quang Động ở Tần Lăng quận thành, hơn nữa lại còn chặn giữa đường thế này.