Tiểu Báo Tử vội vàng cắt ngang lời nói của hắn,
- Lão Kim Kê này, ta chưa từng nói là sẽ làm chuyện này mà!
- Sẽ không để cho ngươi làm không công đâu!
- Vấn đề bây giờ không phải là vô ích hay không vô ích, mà là chuyện này quá mức nguy hiểm!
Tiểu Báo Tử nói.
- Ngay cả lão quái vật Thông Huyền Cảnh còn dễ dàng bị thu phục, ngươi muốn ta đi tìm chết à!
- Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình là cổ bảo không thể tùy ý sử dụng, mỗi một lần sử dụng đều phải trả một cái giá thật lớn!
Kim Ngọc Tuyền nói,
- Hơn nữa lần Trước Mã Thiên Trường đã dùng nó thu một tên cường giả Thông Huyền Cảnh, muốn sử dụng một lần nữa cũng không dễ dàng gì!
- Như vậy thì sao? Mã Thiên Trường cũng không phải là một nhân vật đơn giản!
Tiểu Báo Tử trầm lặng nói.
- Ngươi nghĩ đại chiến diệt quốc lúc này đây chỉ là chuyện trùng hợp sao?
- Người mời Tiên Cung ra tay lúc này chính là Tấn Đế!
- Cái gì?
- Đương kim Hoàng Đế Đại Tấn mời Tiên Cung chúng ta ra tay!
Kim Ngọc Tuyền nói.
- Mã Thiên Trường bên kia ngươi không cần phải lo lắng, tự nhiên sẽ có người xử lý, chuyện chúng ta phải làm rất đơn giản, chỉ cần lẻn vào bên trong lều. Tìm và đánh cắp Lưu Ly Ngọc Tịnh bình là xong!
- Nói cách khác chỉ là đi ăn trộm thôi sao?
- Nếu ngươi đã hiểu như thế. Ta cũng không còn gì để nói!
Kim Ngọc Tuyền cười khổ nói.
- Nguy hiểm trong chuyện này không lớn, chỉ cần chui vào bên trong lều cẩn thận tìm tòi là được.
- Nếu như không tìm thấy thì phải là thế nào?
- Không tìm thấy, thì sẽ trở về.
Kim Ngọc Tuyền nói,
- Bọn hắn gửi thư cho chúng ta tức là đồ vật đó ở trong lều, chúng ta chỉ cần tìm kiếm bên trong lều cẩn thận, nếu quả thật là không tìm được, đó cũng không phải là vấn đề của chúng ta!
- Ngươi xác định chỉ cần tìm kiếm bên trong lều?
Vẻ mặt Tiểu Báo Tử khó hiểu nói.
Chuyện này nghe thì rất đơn giản, chỉ cần ở trong lều tướng quân vơ vét một phen là được, nhưng nhìn hai bên nắm quyền lực. Một phương là Hoàng Đế Đại Tấn, công lao sự nghiệp đã có thể đuổi kịp và vượt qua toàn bộ Đế Vương trong lịch sử. Một bên khác là tổng đốc Văn Châu quyền thế ngập trời, thực lực khó lường. Bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hai người này cũng không phải là chuyện tình đơn giản, hậu hoạn vô cùng!
- Không phải là chúng ta bị cuốn vào, mà là Tiên Cung bị cuốn vào, chúng ta chỉ là người làm việc thôi, yên tâm đi, Tiên Cung sẽ không hy sinh chúng ta!
Kim Ngọc Tuyền nói.
- Ta vẫn cảm thấy không yên tâm !
Tiểu Báo tử nói.
- Trong chuyện này ta vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, để ta suy nghĩ vài ngày có được không ?
- Ngươi không cảm thấy lá gạn của ngươi rất nhỏ sao?
- Cũng là bởi vì nó nhỏ nên ta mới có thể sống được đến ngày hôm nay, mới có thực lực như bây giờ!
Tiểu Báo tử nói, đối với Kim Ngọc Tuyền hắn cũng không cần phải băn khoăn gì cả.
- Nói cách khác, giống như Vương Xà vậy, không hiểu sao lại đi đến thảo nguyên, nếu không phải ta ăn nói khéo léo, có lẽ phải gửi lại mạng ở đó rồi.
- Tiểu tử Vương Xà này thật to gan lớn mật, nhưng mà từ trong chuyến đi ấy hắn cũng lấy được không ít chỗ tốt, trải qua một phen tranh đấu như vậy, sinh tử ẩu đả đối với việc bước vào Thông Huyền Cảnh tương lai của hắn có được vô vàn chỗ tốt!
Kim Ngọc Tuyền nói,
- Những người như chúng ta, nói một cách dễ nghe là theo đuổi võ đạo đến cực điểm, sinh mệnh cực kì mong manh, nói khó nghe một chút là nghịch thiên hành sự, loại chuyện tình nghịch thiên này, nếu tâm tư không có vài phần hung ác, vài phần tàn nhẫn, thì không thể nào tiến bộ được.
- Nói có lý, nhưng mà ta vẫn cảm thấy chuyện này quá mức nguy hiểm!
- Ngươi không muốn nghe một chút xem thù lao là cái gì à?
- Không muốn nghe!
Tiểu Báo Tử lắc đầu liên tục.
- Ngày mai, ngày mai ngươi quay lại, ta cho ngươi một câu trả lời thuyết phục được không?
- Cũng tốt, vậy thì ngày mai đi. Hiện tại ngươi thay thế vị trí của Xà Vương, hiện tại hai người chúng ta làm cùng với nhau, nếu như ngươi không muốn đi, ta cũng không thể đi được, tổn thất này ta đều sẽ tính cho ngươi!
- Thôi đi, nói không chừng ta không đi là cứu mạng ngươi đấy, ân cứu mạng này, tính cho ai?
Tiểu Báo Tử kêu lên.
Kim Ngọc Tuyền không để ý tới hắn, trực tiếp rời đi. Chỉ để lại một mình Tiểu Báo Tử đang nhíu mày suy nghĩ.
- Chuyện này cũng không dễ quyết định, ta đang định chuẩn bị bế quan một thời gian, đem những chỗ tốt lấy được trên thảo nguyên hoàn toàn hấp thu. Không thể tưởng tượng được lại đụng phải chuyện tình này, lấy trộm Lưu Ly Ngọc Tịnh bình? Chuyện này nghĩ như thế nào cũng đều có vấn đề, Hoàng Đế Đại Tấn làm sao lại biết được sự tồn tại của Tiên Cung, tại sao hắn lại thuê Tiên Cung làm chuyện này đây? Lão Kim Kê không muốn ta suy nghĩ phức tạp, nhưng mà càng không phức tạp, trong lòng của ta lại càng không an ổn!
Tiểu Báo Tử sờ sờ cái cằm, nhíu chắt mày, đi đi lại lại trong phòng, tự hỏi sự tình được mất.
Nếu như không đi?
Nếu như không đi, Tiên Cung tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người khác. Nếu mà không đi, tìm một chỗ bế quan, hấp thu hết những chỗ tốt thu được trong chuyến đi thảo nguyên. Nói không chừng còn có thể tăng tiến tu vi của mình lên lục phẩm, không thể nghi ngờ đây chính là lựa chọn tốt nhất, chính mình cũng sẽ không tổn thất cái gì cả.
Nhưng mà, trong lòng của hắn lại có chút không nỡ, Kim Ngọc Tuyền nói không sai, tu luyện chi đạo, chính là làm chuyện nghịch thiên, phải có được một khí thế hung ác, chỉ dựa vào vận khí thì không được.
Từ lúc học võ công đến nay, Tiểu Báo Tử đều là một đường đi tới. Tuy rằng trong đó cũng có chút nguy hiểm, nhưng mà nó chung vẫn là thuận buồm xuôi gió, hơn nữa vẫn khí cũng rất tốt, chỉ trong một thời gian ngắn đã có được thực lực vô cùng cường đại, tuy rằng cũng phải trải qua vài lần ẩu đả sinh tử, nhưng mà lần nào hắn cũng không hề tổn thương gì cả, ỷ vào nhiều con bài chưa lật của mình, lúc ẩu đả trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng mà lúc này đây hoàn toàn không có giống như vậy.
Trong lòng hắn không yên.
Chính là bởi vì trong lòng không yên tâm cho nên mới không dám dễ dàng hạ quyết định, nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, lại sinh một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
Tổng đốc Văn Châu Mã Thiên Trường, ở trong lòng hắn luôn là hình tượng kỳ nhân thần bí khó lường. Mặc dù từ nhỏ tới giờ Tiểu Báo Tử vẫn chưa có gặp qua hắn nhưng thủ đoạn làm việc của hắn lại làm cho Tiểu Báo Tử âm thầm kinh sợ không thôi.