Phải biết rằng, bất luận là cấm chế hồn phách cao thấp ra sao, mà có khế ước tâm hồn cổ quái như Tiểu Báo Tử và tiểu Độc, trên giang hồ đều thủ đoạn thượng thừa, người biết ít lại càng ít, mà thủ đoạn khu động độc trùng mãnh thú đều là thuần hóa, giống như quá trình huấn luyện chó săn vậy.
Rất rõ ràng, hiện giờ, từ phản ứng thân thể của Bích Lân Ngũ Độc chính là từ âm thanh bên tai kia, loại âm thanh này chỉ có con nhện này nghe được, mà đó là một loại tín hiệu, một loại hiệu lệnh.
Nghĩ tới đây, Bích Lân Ngũ Độc nhảy vài cái. Sau đó thích ứng với thân thể mới này, tám cái chân bắt đầu chuyển động, thân thể hóa thành một đạo bích quang, bắn về phía cửa sổ.
Men theo âm thanh, Bích Lân Ngũ Độc rất nhanh tìm được khởi nguồn của âm thanh, nhưng trong quá trình tiến lên, Tiểu Báo Tử cảm giác có chút không đúng.
Có hai điểm hắn thấy không đúng, hắn phát hiện, khống chế sinh vật và ngự kiếm không giống nhau, ngự kiếm là ngự kiếm, đó chỉ là một thanh binh khí thì bỏ đi, mà lúc ngự kiếm, thân thể của hắn còn có thể chuyển động, nhưng khi khống chế thân thể sinh vật, thân thể của hắn cứng ngắt ngồi ở chỗ đó, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú khống chế cỗ thân thể này, tinh thần tập trung độ cao hơn lúc ngự kiếm rất nhiều, lúc này mới có thể ra mệnh lệnh cho ý niệm điều khiển thân thể của Bích Lân Ngũ Độc, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, con Bích Lân Ngũ Độc này bị Bách Độc Hàn Quang Chướng ảnh hướng quá sâu, lúc ban đầu còn không biết, nhưng khi vận động kịch liệt, Tiểu Báo Tử liền cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này không được.
Khá tốt là tốc độ của con nhện này quá nhanh, mà người thao túng con nhện cũng ở trong khách sạn, cho nên, vào trước khi con nhện độc này xong đời, hắn đã nhìn thấy. - Ân?
Đây là một gian phòng khác trong khách sạn, gian phòng này nhỏ hơn gian phòng của Tiểu Báo Tử rất nhiều, cấp bậc gian phòng này không cao, trong phòng chỉ có một người, có một ngọn đèn lờ mờ, mượn ánh sáng của ngọn đèn Tiểu Báo Tử cũng nhìn thấy tướng mạo của người nọ.
Bộ dáng rất bình thường, ba mươi bốn mươi tuổi. Có điểm giống như một nông phu vừa đi ra khỏi ruộng, nhưng trong mắt có ánh sáng lạnh lùng chớp động, người nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Sau khi Bích Lân Ngũ Độc tiến vào phòng người này, liền té thẳng xuống mặt đất, mà từ ý niệm trong đầu, Tiểu Báo Tử cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này rất thống khổ, rất rõ ràng, khí quan trên người của nó đã bị Bách Độc Hàn Quang Chướng làm suy kiệt hoàn toàn, lại vừa mới đi một nơi xa như vậy, hoàn toàn là hồi quang phản chiếu.
Hiển nhiên người nọ không phán đoán được tình hình này, nhìn thấy bộ dạng Bích Lân Ngũ Độc biến thành như vậy, liền chấn động, cầm con nhện lên, đặt trong lòng bàn tay. Muốn nhìn kỹ thoáng một chút, không ngờ, cánh tay vừa đụng vào con nhện một cái, liền cảm thấy đầu ngón tay tê rần, cảm giác tê dại truyền ra khắp cánh tay.
Hắn nhanh chóng thối lui hai bước, khẽ quát một tiếng, tay trái vung lên. Chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh đoản đao, chỉ thấy hàn quang lóe lên, cắt toàn bộ cánh tay phải xuống. - Ách!
Đây cũng là một người hung ác, dù chặt cả cánh tay, cũng chỉ kêu rên một tiếng, thối lui đến bên giường, ném đoản đao sang một bên, lấy trong người ra một bình sứ trắng, dùng miệng cắn nắp lọ, đem dược vật trong bình đổ ra vài viên, sau đó đem một ít bột thuốc ra bôi lên vết thương.
Sau khi làm xong những việc này, bỗng nhiên hắn cảm giác không đúng, ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện, chẳng biết từ lúc nào trong phòng xuất hiện một người, đây chính là mục tiêu ám sát của hắn, đang mỉm cười nhìn mình.
Trong nội tâm giật mình cả kinh, vô ý thức muốn dùng tay trái sờ đao, nhưng khi sờ đến đao, đã nghĩ đến cái gì đó, tay dừng lại, vẻ mặt cười khổ nhìn Tiểu Báo Tử. - Ngươi thắng! - Ba!
Một bàn tay thô trực tiếp đánh lên mặt hắn, đánh hắn bay vào góc tường. - Tại sao muốn giết ta? - Người muốn giết ngươi rất nhiều!
Bị Tiểu Báo Tử tát một cái bay vào góc tường, gò má trái lập tức sưng đỏ, nhưng vẻ mặt người này không chút biểu tình, bộ dáng rất lãnh khốc. - Người như ngươi rất phiền, giả trang đến trước mặt của ta, mặt co quắp a!
Tiểu Báo Tử lạnh lùng cười cười nói ra. Tay nhấc lên, một cổ vô lực đạo vô hình tản ra, bắt hắn bay đến trước mặt Tiểu Báo Tử, một tay nắm cổ của hắn. - Ta hỏi lại một lần, là ai cho ngươi tới giết ta, không nói lời nào, ta liền giết ngươi, nói ra, ta sẽ tha cho người! - Ngươi sẽ thả ta?
Rốt cuộc thần sắc của nam tử này khẽ động, có chút khó tin nói ra. - Trả lời vấn đề của ta, ta sẽ thả ngươi! - Ta không biết ai muốn giết ngươi, ta chỉ được lệnh bảo mang đầu của ngươi cho thượng cấp! - Thượng cấp? - Ta là người Thanh Phong Lâu!
Tiểu Báo Tử buông tay, thả người này xuống mặt đất.
Thanh Phong Lâu là một tổ chức sát thủ, là một tổ chức sát thủ rất nổi tiếng trong giang hồ, giống như Tiên Cung. Tiên Cung vơ vét rất nhiều cường giả, mà dưới cờ Thanh Phong Lâu có rất nhiều sát thủ, chuyên tiếp nhận các loại nhiệm vụ giết người, nghe nói trong Thanh Phong Lâu có sát thủ thực lực cao đến Bát phẩm. - Cường giả Bát phẩm làm sát thủ?
Chưa từng nghe nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, làm thế cường giả Bát phẩm mất hết mặt mũi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người không biết xấu hổ chính là vô địch, mà cường giả Bát phẩm lại làm chức nghiệp sát thủ, cơ hồ không nói tới cái gì mặt mũi, chỉ cần tiền là được.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, cường giả Bát phẩm chức nghiệp sát thủ không thể tùy ý ra tay, nếu muốn mời hắn ra tay, cái giá phải trả thậm chí không phải một người một thế lực, ngay cả những thế gia đại phiệt cũng khó gánh nổi.
Huống chi, bởi vì là cường giả Bát phẩm, cho nên, nhiều khi, hành vi phải bị hạn chế một chút, nếu người nào cũng giết, rất dễ dàng chọc nhiều người tức giận. Cho nên, cường giả Bát phẩm sát thủ của Thanh Phong Lâu rất ít khi ra tay, chỉ tọa trấn Thanh Phong Lâu, uy hiếp người khác.
Nếu như người này đúng là sát thủ của Thanh Phong Lâu. Như vậy, hắn sẽ không biết người ủy thác, bởi vì Thanh Phong Lâu chỉ đem mục tiêu muốn giết nói cho hắn, còn tin tức người ủy thác thì không nói cho hắn nghe. - Đã như vậy, làm phiền ngươi nhắn với thượng cấp của ngươi rằng, đem người ủy thác giết cho ta, đem đầu của hắn đến trước mặt của ta!
Tiểu Báo Tử thản nhiên nói ra, còn không đợi tên nam tử này có phản ứng, liền cảm thấy bị xiết chặt, cả người bị ném ra ngoài cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài khách sạn, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cốt phát ra tiếng nổ.
Phải biết rằng, bất luận là cấm chế hồn phách cao thấp ra sao, mà có khế ước tâm hồn cổ quái như Tiểu Báo Tử và tiểu Độc, trên giang hồ đều thủ đoạn thượng thừa, người biết ít lại càng ít, mà thủ đoạn khu động độc trùng mãnh thú đều là thuần hóa, giống như quá trình huấn luyện chó săn vậy.
Rất rõ ràng, hiện giờ, từ phản ứng thân thể của Bích Lân Ngũ Độc chính là từ âm thanh bên tai kia, loại âm thanh này chỉ có con nhện này nghe được, mà đó là một loại tín hiệu, một loại hiệu lệnh.
Nghĩ tới đây, Bích Lân Ngũ Độc nhảy vài cái. Sau đó thích ứng với thân thể mới này, tám cái chân bắt đầu chuyển động, thân thể hóa thành một đạo bích quang, bắn về phía cửa sổ.
Men theo âm thanh, Bích Lân Ngũ Độc rất nhanh tìm được khởi nguồn của âm thanh, nhưng trong quá trình tiến lên, Tiểu Báo Tử cảm giác có chút không đúng.
Có hai điểm hắn thấy không đúng, hắn phát hiện, khống chế sinh vật và ngự kiếm không giống nhau, ngự kiếm là ngự kiếm, đó chỉ là một thanh binh khí thì bỏ đi, mà lúc ngự kiếm, thân thể của hắn còn có thể chuyển động, nhưng khi khống chế thân thể sinh vật, thân thể của hắn cứng ngắt ngồi ở chỗ đó, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú khống chế cỗ thân thể này, tinh thần tập trung độ cao hơn lúc ngự kiếm rất nhiều, lúc này mới có thể ra mệnh lệnh cho ý niệm điều khiển thân thể của Bích Lân Ngũ Độc, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, con Bích Lân Ngũ Độc này bị Bách Độc Hàn Quang Chướng ảnh hướng quá sâu, lúc ban đầu còn không biết, nhưng khi vận động kịch liệt, Tiểu Báo Tử liền cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này không được.
Khá tốt là tốc độ của con nhện này quá nhanh, mà người thao túng con nhện cũng ở trong khách sạn, cho nên, vào trước khi con nhện độc này xong đời, hắn đã nhìn thấy.
- Ân?
Đây là một gian phòng khác trong khách sạn, gian phòng này nhỏ hơn gian phòng của Tiểu Báo Tử rất nhiều, cấp bậc gian phòng này không cao, trong phòng chỉ có một người, có một ngọn đèn lờ mờ, mượn ánh sáng của ngọn đèn Tiểu Báo Tử cũng nhìn thấy tướng mạo của người nọ.
Bộ dáng rất bình thường, ba mươi bốn mươi tuổi. Có điểm giống như một nông phu vừa đi ra khỏi ruộng, nhưng trong mắt có ánh sáng lạnh lùng chớp động, người nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Sau khi Bích Lân Ngũ Độc tiến vào phòng người này, liền té thẳng xuống mặt đất, mà từ ý niệm trong đầu, Tiểu Báo Tử cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này rất thống khổ, rất rõ ràng, khí quan trên người của nó đã bị Bách Độc Hàn Quang Chướng làm suy kiệt hoàn toàn, lại vừa mới đi một nơi xa như vậy, hoàn toàn là hồi quang phản chiếu.
Hiển nhiên người nọ không phán đoán được tình hình này, nhìn thấy bộ dạng Bích Lân Ngũ Độc biến thành như vậy, liền chấn động, cầm con nhện lên, đặt trong lòng bàn tay. Muốn nhìn kỹ thoáng một chút, không ngờ, cánh tay vừa đụng vào con nhện một cái, liền cảm thấy đầu ngón tay tê rần, cảm giác tê dại truyền ra khắp cánh tay.
Hắn nhanh chóng thối lui hai bước, khẽ quát một tiếng, tay trái vung lên. Chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh đoản đao, chỉ thấy hàn quang lóe lên, cắt toàn bộ cánh tay phải xuống.
- Ách!
Đây cũng là một người hung ác, dù chặt cả cánh tay, cũng chỉ kêu rên một tiếng, thối lui đến bên giường, ném đoản đao sang một bên, lấy trong người ra một bình sứ trắng, dùng miệng cắn nắp lọ, đem dược vật trong bình đổ ra vài viên, sau đó đem một ít bột thuốc ra bôi lên vết thương.
Sau khi làm xong những việc này, bỗng nhiên hắn cảm giác không đúng, ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện, chẳng biết từ lúc nào trong phòng xuất hiện một người, đây chính là mục tiêu ám sát của hắn, đang mỉm cười nhìn mình. Nguồn:
Trong nội tâm giật mình cả kinh, vô ý thức muốn dùng tay trái sờ đao, nhưng khi sờ đến đao, đã nghĩ đến cái gì đó, tay dừng lại, vẻ mặt cười khổ nhìn Tiểu Báo Tử.
- Ngươi thắng!
- Ba!
Một bàn tay thô trực tiếp đánh lên mặt hắn, đánh hắn bay vào góc tường.
- Tại sao muốn giết ta?
- Người muốn giết ngươi rất nhiều!
Bị Tiểu Báo Tử tát một cái bay vào góc tường, gò má trái lập tức sưng đỏ, nhưng vẻ mặt người này không chút biểu tình, bộ dáng rất lãnh khốc.
- Người như ngươi rất phiền, giả trang đến trước mặt của ta, mặt co quắp a!
Tiểu Báo Tử lạnh lùng cười cười nói ra. Tay nhấc lên, một cổ vô lực đạo vô hình tản ra, bắt hắn bay đến trước mặt Tiểu Báo Tử, một tay nắm cổ của hắn.
- Ta hỏi lại một lần, là ai cho ngươi tới giết ta, không nói lời nào, ta liền giết ngươi, nói ra, ta sẽ tha cho người!
- Ngươi sẽ thả ta?
Rốt cuộc thần sắc của nam tử này khẽ động, có chút khó tin nói ra.
- Trả lời vấn đề của ta, ta sẽ thả ngươi!
- Ta không biết ai muốn giết ngươi, ta chỉ được lệnh bảo mang đầu của ngươi cho thượng cấp!
- Thượng cấp?
- Ta là người Thanh Phong Lâu!
Tiểu Báo Tử buông tay, thả người này xuống mặt đất.
Thanh Phong Lâu là một tổ chức sát thủ, là một tổ chức sát thủ rất nổi tiếng trong giang hồ, giống như Tiên Cung. Tiên Cung vơ vét rất nhiều cường giả, mà dưới cờ Thanh Phong Lâu có rất nhiều sát thủ, chuyên tiếp nhận các loại nhiệm vụ giết người, nghe nói trong Thanh Phong Lâu có sát thủ thực lực cao đến Bát phẩm.
- Cường giả Bát phẩm làm sát thủ?
Chưa từng nghe nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, làm thế cường giả Bát phẩm mất hết mặt mũi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người không biết xấu hổ chính là vô địch, mà cường giả Bát phẩm lại làm chức nghiệp sát thủ, cơ hồ không nói tới cái gì mặt mũi, chỉ cần tiền là được.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, cường giả Bát phẩm chức nghiệp sát thủ không thể tùy ý ra tay, nếu muốn mời hắn ra tay, cái giá phải trả thậm chí không phải một người một thế lực, ngay cả những thế gia đại phiệt cũng khó gánh nổi.
Huống chi, bởi vì là cường giả Bát phẩm, cho nên, nhiều khi, hành vi phải bị hạn chế một chút, nếu người nào cũng giết, rất dễ dàng chọc nhiều người tức giận. Cho nên, cường giả Bát phẩm sát thủ của Thanh Phong Lâu rất ít khi ra tay, chỉ tọa trấn Thanh Phong Lâu, uy hiếp người khác.
Nếu như người này đúng là sát thủ của Thanh Phong Lâu. Như vậy, hắn sẽ không biết người ủy thác, bởi vì Thanh Phong Lâu chỉ đem mục tiêu muốn giết nói cho hắn, còn tin tức người ủy thác thì không nói cho hắn nghe.
- Đã như vậy, làm phiền ngươi nhắn với thượng cấp của ngươi rằng, đem người ủy thác giết cho ta, đem đầu của hắn đến trước mặt của ta!
Tiểu Báo Tử thản nhiên nói ra, còn không đợi tên nam tử này có phản ứng, liền cảm thấy bị xiết chặt, cả người bị ném ra ngoài cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài khách sạn, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cốt phát ra tiếng nổ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phải biết rằng, bất luận là cấm chế hồn phách cao thấp ra sao, mà có khế ước tâm hồn cổ quái như Tiểu Báo Tử và tiểu Độc, trên giang hồ đều thủ đoạn thượng thừa, người biết ít lại càng ít, mà thủ đoạn khu động độc trùng mãnh thú đều là thuần hóa, giống như quá trình huấn luyện chó săn vậy.
Rất rõ ràng, hiện giờ, từ phản ứng thân thể của Bích Lân Ngũ Độc chính là từ âm thanh bên tai kia, loại âm thanh này chỉ có con nhện này nghe được, mà đó là một loại tín hiệu, một loại hiệu lệnh.
Nghĩ tới đây, Bích Lân Ngũ Độc nhảy vài cái. Sau đó thích ứng với thân thể mới này, tám cái chân bắt đầu chuyển động, thân thể hóa thành một đạo bích quang, bắn về phía cửa sổ.
Men theo âm thanh, Bích Lân Ngũ Độc rất nhanh tìm được khởi nguồn của âm thanh, nhưng trong quá trình tiến lên, Tiểu Báo Tử cảm giác có chút không đúng.
Có hai điểm hắn thấy không đúng, hắn phát hiện, khống chế sinh vật và ngự kiếm không giống nhau, ngự kiếm là ngự kiếm, đó chỉ là một thanh binh khí thì bỏ đi, mà lúc ngự kiếm, thân thể của hắn còn có thể chuyển động, nhưng khi khống chế thân thể sinh vật, thân thể của hắn cứng ngắt ngồi ở chỗ đó, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú khống chế cỗ thân thể này, tinh thần tập trung độ cao hơn lúc ngự kiếm rất nhiều, lúc này mới có thể ra mệnh lệnh cho ý niệm điều khiển thân thể của Bích Lân Ngũ Độc, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, con Bích Lân Ngũ Độc này bị Bách Độc Hàn Quang Chướng ảnh hướng quá sâu, lúc ban đầu còn không biết, nhưng khi vận động kịch liệt, Tiểu Báo Tử liền cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này không được.
Khá tốt là tốc độ của con nhện này quá nhanh, mà người thao túng con nhện cũng ở trong khách sạn, cho nên, vào trước khi con nhện độc này xong đời, hắn đã nhìn thấy. - Ân?
Đây là một gian phòng khác trong khách sạn, gian phòng này nhỏ hơn gian phòng của Tiểu Báo Tử rất nhiều, cấp bậc gian phòng này không cao, trong phòng chỉ có một người, có một ngọn đèn lờ mờ, mượn ánh sáng của ngọn đèn Tiểu Báo Tử cũng nhìn thấy tướng mạo của người nọ.
Bộ dáng rất bình thường, ba mươi bốn mươi tuổi. Có điểm giống như một nông phu vừa đi ra khỏi ruộng, nhưng trong mắt có ánh sáng lạnh lùng chớp động, người nào nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Sau khi Bích Lân Ngũ Độc tiến vào phòng người này, liền té thẳng xuống mặt đất, mà từ ý niệm trong đầu, Tiểu Báo Tử cảm giác được con Bích Lân Ngũ Độc này rất thống khổ, rất rõ ràng, khí quan trên người của nó đã bị Bách Độc Hàn Quang Chướng làm suy kiệt hoàn toàn, lại vừa mới đi một nơi xa như vậy, hoàn toàn là hồi quang phản chiếu.
Hiển nhiên người nọ không phán đoán được tình hình này, nhìn thấy bộ dạng Bích Lân Ngũ Độc biến thành như vậy, liền chấn động, cầm con nhện lên, đặt trong lòng bàn tay. Muốn nhìn kỹ thoáng một chút, không ngờ, cánh tay vừa đụng vào con nhện một cái, liền cảm thấy đầu ngón tay tê rần, cảm giác tê dại truyền ra khắp cánh tay.
Hắn nhanh chóng thối lui hai bước, khẽ quát một tiếng, tay trái vung lên. Chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh đoản đao, chỉ thấy hàn quang lóe lên, cắt toàn bộ cánh tay phải xuống. - Ách!
Đây cũng là một người hung ác, dù chặt cả cánh tay, cũng chỉ kêu rên một tiếng, thối lui đến bên giường, ném đoản đao sang một bên, lấy trong người ra một bình sứ trắng, dùng miệng cắn nắp lọ, đem dược vật trong bình đổ ra vài viên, sau đó đem một ít bột thuốc ra bôi lên vết thương.
Sau khi làm xong những việc này, bỗng nhiên hắn cảm giác không đúng, ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện, chẳng biết từ lúc nào trong phòng xuất hiện một người, đây chính là mục tiêu ám sát của hắn, đang mỉm cười nhìn mình.
Trong nội tâm giật mình cả kinh, vô ý thức muốn dùng tay trái sờ đao, nhưng khi sờ đến đao, đã nghĩ đến cái gì đó, tay dừng lại, vẻ mặt cười khổ nhìn Tiểu Báo Tử. - Ngươi thắng! - Ba!
Một bàn tay thô trực tiếp đánh lên mặt hắn, đánh hắn bay vào góc tường. - Tại sao muốn giết ta? - Người muốn giết ngươi rất nhiều!
Bị Tiểu Báo Tử tát một cái bay vào góc tường, gò má trái lập tức sưng đỏ, nhưng vẻ mặt người này không chút biểu tình, bộ dáng rất lãnh khốc. - Người như ngươi rất phiền, giả trang đến trước mặt của ta, mặt co quắp a!
Tiểu Báo Tử lạnh lùng cười cười nói ra. Tay nhấc lên, một cổ vô lực đạo vô hình tản ra, bắt hắn bay đến trước mặt Tiểu Báo Tử, một tay nắm cổ của hắn. - Ta hỏi lại một lần, là ai cho ngươi tới giết ta, không nói lời nào, ta liền giết ngươi, nói ra, ta sẽ tha cho người! - Ngươi sẽ thả ta?
Rốt cuộc thần sắc của nam tử này khẽ động, có chút khó tin nói ra. - Trả lời vấn đề của ta, ta sẽ thả ngươi! - Ta không biết ai muốn giết ngươi, ta chỉ được lệnh bảo mang đầu của ngươi cho thượng cấp! - Thượng cấp? - Ta là người Thanh Phong Lâu!
Tiểu Báo Tử buông tay, thả người này xuống mặt đất.
Thanh Phong Lâu là một tổ chức sát thủ, là một tổ chức sát thủ rất nổi tiếng trong giang hồ, giống như Tiên Cung. Tiên Cung vơ vét rất nhiều cường giả, mà dưới cờ Thanh Phong Lâu có rất nhiều sát thủ, chuyên tiếp nhận các loại nhiệm vụ giết người, nghe nói trong Thanh Phong Lâu có sát thủ thực lực cao đến Bát phẩm. - Cường giả Bát phẩm làm sát thủ?
Chưa từng nghe nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, làm thế cường giả Bát phẩm mất hết mặt mũi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người không biết xấu hổ chính là vô địch, mà cường giả Bát phẩm lại làm chức nghiệp sát thủ, cơ hồ không nói tới cái gì mặt mũi, chỉ cần tiền là được.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, cường giả Bát phẩm chức nghiệp sát thủ không thể tùy ý ra tay, nếu muốn mời hắn ra tay, cái giá phải trả thậm chí không phải một người một thế lực, ngay cả những thế gia đại phiệt cũng khó gánh nổi.
Huống chi, bởi vì là cường giả Bát phẩm, cho nên, nhiều khi, hành vi phải bị hạn chế một chút, nếu người nào cũng giết, rất dễ dàng chọc nhiều người tức giận. Cho nên, cường giả Bát phẩm sát thủ của Thanh Phong Lâu rất ít khi ra tay, chỉ tọa trấn Thanh Phong Lâu, uy hiếp người khác.
Nếu như người này đúng là sát thủ của Thanh Phong Lâu. Như vậy, hắn sẽ không biết người ủy thác, bởi vì Thanh Phong Lâu chỉ đem mục tiêu muốn giết nói cho hắn, còn tin tức người ủy thác thì không nói cho hắn nghe. - Đã như vậy, làm phiền ngươi nhắn với thượng cấp của ngươi rằng, đem người ủy thác giết cho ta, đem đầu của hắn đến trước mặt của ta!
Tiểu Báo Tử thản nhiên nói ra, còn không đợi tên nam tử này có phản ứng, liền cảm thấy bị xiết chặt, cả người bị ném ra ngoài cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài khách sạn, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cốt phát ra tiếng nổ.