Bọn chúng phái người đi ám sát mình, nói rõ, trong suy nghĩ của bọn chúng, thực lực của mình hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của bọn chúng, có lẽ giết mình sẽ phải trả một cái giá khá lớn, nhưng bỏ ra một cái giá lớn, khi thành công sẽ thu về một thu hoạch không kém.
Thanh Phong Lâu có thể có cách nghĩ này, thì người khác cũng có suy nghĩ này, cho nên, tổ chức Thanh Phong Lâu này nhất định phải san bằng, cho dù nó có khó gặm hơn nữa cũng phải gặm, sau khi gặm xong Thanh Phong Lâu, sau này sẽ ít đi rất nhiều phiền toái.
Chuyện này, mới là nguyên nhân chính thức dẫn tới hành động san bằng Thanh Phong Lâu.
- Ta biết rõ tín tâm của ngươi đến từ đâu rồi!
Sau khi nhìn thấy Tiểu Báo Tử giắt hai thành đại chùy ở sau lưng, dù lão Kim kê đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Báo Tử cho song chùy xuất hiện, chỉ thấy mỗi tay hắn cầm một thanh chùy, hai tay đưa ra phía sau, hai thanh thiết chùy giao nhau, ở xa xa nhìn thấy, Tiểu Báo Tử biến thành thân cao tám thước, là một quái vật có hai cái đầu.
Đúng là hai đại chùy này quá nặng, cho nên mỗi bước đi của Tiểu Báo Tử, dưới mặt đất sẽ lõm xuống hình dấu chân sâu vài tấc, dấu chân này bắt đầu từ cửa thành tới đầu một con hẻm.
Dấu chân ở cửa thành là sâu nhất, nhưng càng về sau, dấu chân càng nông, thời điểm Tiểu Báo Tử đứng ở đầu hẻm, chân hắn đứng trên mặt đất vững vàng, dưới chân, không còn dấu chân nào nữa, cùng lúc đó, khí thế trên người của hắn đã ngưng luyện đến cực điểm.
Thân thể không quá cường hãn, giống như không phải cầm hai thanh đại chùy, mà là một ngọn núi, hắn vừa đứng ở đầu hẻm, cả phố nhỏ đều bị một cổ khí thế khổng lồ bao phủ, giống như bất cứ lúc này, thì ngọn núi này sẽ đè xuống, đem sinh linh trong ngõ hẻm đè chết.
Đây chính là hang ổ của Thanh Phong Lâu, sau khi Tiểu Báo Tử đi tới hang ổ của Thanh Phong Lâu, thì cả vùng phía nam của Trung Hòa quận thành này biến thành một vùng yên tĩnh quỷ dị.
Cũng không phải trong thành này không có người trong võ lâm. Cũng không phải không có môn phái giang hồ, mà những nhân vật võ lâm, môn phái giang hồ, chỉ là tôm tép trong giang hồ, bỗng nhiên nghe nói ở bên cạnh của mình, có một con quái vật ăn thịt người đang ngủ say, hoặc là không tin, hoặc là bị sợ hãi nên không dám làm gì, mà trong một con hẻm nhỏ bình thường, lúc này biến thành tiêu điểm của võ lâm.
Về phần phủ nha, cho dù như thế nào, cũng không có khả năng vì những đồn đãi trên giang hồ liền đi bắt người, dù phái mấy bộ khoái đi tra xét, bọn họ trở về báo cáo, trong hẻm nhỏ này làm gì có sát thủ nào đâu, chỉ là một trang viên hiền hòa mà thôi.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề đáng chú ý, nếu cái Thanh Phong Lâu này bị mấy bộ khoái bình thường tùy tùy tiện tiện tìm ra sơ hở, thì đó không phải là Thanh Phong Lâu.
Mà trong hẻm nhỏ này cũng không có chuyện gì xảy ra, một đêm có sao sáng đầy trời, người ở trong thành cũng không ngờ rằng Tiểu Báo Tử xuất hiện ở cửa thành, trên lưng giắt hai thành đại chùy mà lão Kim kê cũng phải hít một ngụm khí lạnh, từng bước một đi đến trước hẻm, ngừng lại.
Phố nhỏ rất dài, có chỗ quẹo ngoặt, dưới thị giác ba trăm sáu mươi độ của Tiểu Báo Tử, cũng không nhìn thấy cảnh tượng phái sau chỗ quẹo ngoặt, cho nên hắn không nhìn thấy gì ở phía sau đó.
Trong ngõ hẻm không có người, thậm chí hơi thở của động vật nhỏ cũng không có, mặt đất rất sạch sẽ, rất bằng phẳng, cũng rất khô ráo.
Đứng ở đầu hẻm, Tiểu Báo Tử vuốt cằm, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện ra ý cười.
- Đừng đứng ở nơi đó, tuy ánh mắt của ta không nhìn thấy chỗ quẹo ngoặt, nhưng linh giác của ta cảm thấy sự tồn tại của ngươi.
- Vân Châu Chu Báo đúng là danh bất hư truyền!
Trong chỗ quẹo ngoặt có tiếng vỗ tay, một người từ trong đó đi ra.
- Mẹ, đầu năm nay, ngay cả sát thủ cũng học giả bộ, hôm nay lão tử đến phá quán, ngươi lại vỗ tay hoan nghênh, đầu óc bị hư à!
Tiểu Báo Tử cười lạnh nhìn người này.
- Xem ra cái Thanh Phong Lâu này đã sa đọa rồi, sát thủ nha, nên ẩn trong bóng tối nhất kích tất sát, giả trang cái gì chứ!
- Ta danh bất hư truyền là chuyện của ta, ngươi là vị nào?
- Thanh Phong Lâu Hô Diên Bình!
Người này đi tới ngõ hẻm thì dừng lại, giống như không để ý tới khí thế như núi của Tiểu Báo Tử.
- Vân Châu Chu Báo, danh truyền thiên hạ, không thể ngờ lại là người không giữ lời hứa. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tiểu Báo Tử cười cười, nói ra.
- Hứa hẹn cái rắm, lão tử đã bảo các ngươi đem đầu của người ủy thác tới gặp, các ngươi lại đi giết người nhà của ta, giữa chúng ta đã không tồn tại hứa hẹn rồi!
- Ngươi cho chúng ta thời gian một tháng để đi lấy đầu người ủy thác, nhưng cũng không nói không cho chúng ta đi giết người nhà của ngươi a!
Người nọ không thay đổi sắc mặt nói ra.
- Ân, cũng có đạo lý!
Tiểu Báo Tử cũng cười nói:
- Như vậy, coi như lão tử không tuân thủ lời hứa đi, lão tử là đùa nghịch các ngươi, thì sao nào, cắn ta đi!
Khi đang nói chuyện, khí thế bàng bạc như trời long đất lở xuất hiện, một đạo cuồng phong thổi qua, lập tức, bụi đất tung bay, vẻ mặt mỉm cười của nam tử biến mất, hừ lạnh một tiếng, một cổ khí thế âm nhu từ trên người của hắn xuất hiện, hóa giải khí thế phô thiên cái địa của Tiểu Báo Tử, nhưng mà, thân thể vẫn lui về phái sau hai bước, trên mặt đất xuất hiện hai dấu chân, sắc mặt trong nháy mắt đã đỏ bừng.
- Thất phẩm, không ngờ ngươi đã tiến vào Thất phẩm dịch cân giới!
Hắn có chút kinh dị hô lên.
Trừ những người quen biết ra, cũng không có bao nhiêu người biết tu vi của Tiểu Báo Tử đã đạt tới Thất phẩm, tuy thời điểm Tiểu Báo Tử chiến đấu với Mạnh Thanh Dung thể hiện ra ưu thế mang tính áp đảo, nhưng trong mắt của người giang hồ, tu vi của hắn chỉ là Lục phẩm mà thôi.
Cho dù là dạng thiên tài nào, Thất phẩm cũng là một cánh cửa cực lớn, trước kia chiến lực của Tiểu Báo Tử rất mạnh, thậm chí vượt qua Thất phẩm, nhưng chiến lực không có nghĩa là tu vi, chiến lực do rất nhiều nhân tố tạo thành, như pháp khí, như pháp bảo, như vũ kỹ công pháp, thậm chí là binh khí bình thường, mà trong tính toán chiến lực, chính là tu vi phẩm cấp, chỉ có thể dùng số lượng nội khí và trình độ ngưng luyện của nội khí để cân nhắc.
Nhưng hiện tại, nam tử này từ khí thế bạo phát vừa rồi của Tiểu Báo Tử, rốt cục cảm giác được tu vi của Tiểu Báo Tử không phải là Lục phẩm, mà đã bước qua đại hạm, trở thành Thất phẩm.