Kết quả Tiểu Báo Tử cũng không đi vào bình thường, mà trực tiếp phá tường mà đi, làm cho những bố trí của chúng tan thành bong bóng, hoặc là nói, chỉ có thể cải biến bố trí mà thôi.
Đối với lộ tuyến tiến lên của Tiểu Báo Tử, Thanh Phong Lâu không phải là không có nghiên cứu qua, bọn họ cũng biết, tường cao đối với Tiểu Báo Tử cũng vô dụng mà thôi.
Hắn có thể dùng quyền để phá, cũng có thể dùng khinh công lướt qua, tóm lại, tường viện không ngăn cản được Tiểu Báo Tử.
Nhưng trước kia, bọn họ cũng không cho rằng Tiểu Báo Tử sẽ phá tường mà đi, bởi vì dùng nắm đấm phá tường hao phí quá nhiều sức lực, đặc biệt đây là hang ổ của sát thủ, lúc phá tường còn phải coi chừng sát thủ của bọn họ ám sát, dù là phương diện nào, cũng không có điều kiện thuận lợi nhất để dùng kinh công. Mà làm như vậy, lúc bay trên không trung, rất dễ dàng biến thành bia ngắm của người khác, nhưng mà, nếu không có kinh công cực cao hoặc ngưng luyện ra cương khí, thì không có ngoại lệ, đối phó đối thủ như vậy, Thanh Phong Lâu cũng có thủ đoạn tương ứng, hơn nữa đã bố trí tốt.
Nhưng mà, cuối cùng bọn họ cũng không ngờ Tiểu Báo Tử lại phá tường mà đi, mà đối mặt với phương pháp phá tường, sát thủ bí mật ẩn ở gần đó cũng bất lực vì thiết chùy của Tiểu Báo Tử quá nặng, tốc độ cũng quá nhanh, mà tường viện đối mặt với thiết chùy, chẳng khác nào là giấy, không tạo thành hiệu quả ngăn trở nào, cho nên phải nhìn Tiểu Báo Tử dùng một chùy nện xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho đến khi Tiểu Báo Tử dùng chùy nện vào bức tường thứ hai, mà Hô Duyên Bình một mực ẩn trong khúc quẹo, lúc này cực kỳ giận dữ, trong mắt ẩn hiện tức giận và nhục nhã, hắn cảm thấy đang bị đùa nghịch, hoàn toàn bị đùa nghịch, giống như kẻ ngu nấp trong khúc quẹo, tùy thời ám sát, nhưng lại không biết đối phương căn bản không đem hắn để vào mắt, trực tiếp phá tường mà đi. - Lúc nào sát thủ Thanh Phong Lâu thích chiến đấu chính diện rồi?
Tiểu Báo Tử cười cười nhìn nhuyễn đao trong tay của Hô Duyên Bình chớp động hàn quang, tay trái vung chùy lên, đem bảo vệ toàn thân, tay phải nện một cái, nện xuống Hồ Duyên Bình.
Chùy chưa tới, thế đã tới, đại chùy như núi, hoàn toàn phong kín đường lui của Hô Duyên Bình.
Ánh đao vừa ẩn, Hô Diên Bình nhảy lên không trung, giống như cá trong nước, một tầng lực lượng âm nhu bao phủ đại chùy nện tới, giống như có linh tính đánh úp Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như rất nhẹ, giống như nước chảy, như khí tức, tốc độ rất nhanh, cũng không ngạnh kháng với đại chùy, mà đại chùy trượt ra ngoài. Bởi vậy, trong lúc lơ đãng, lực lượng này đã vượt qua phòng ngự của đại chùy và xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như này đã vượt qua đại chùy, đao phong lạnh thấu xương xuất hiện trước mặt, giống như muốn chém cái trán của Tiểu Báo Tử thành hai nửa. - Mẹ kiếp!
Mục quang Tiểu Báo Tử ngưng tụ, thanh mang trên người hiện ra. Thanh mang đụng vào công kích của đối phương, lập tức triệt tiêu thành vô hình, không chỉ có như thế, bên trong thanh mang ẩn chứa sát khí vô cùng tĩnh mịch, mà lực lượng này tan vào trong cơ thể Hô Duyên Bình.
Thân hình Hô Duyên Bình như cá bơi lội, chùy ảnh xuyên qua, bỗng nhiên cảm giác cương khí trước mặt hòa tan lực lượng âm nhu thành vô hình, trong nội tâm cả kinh, hắn nhìn thanh mang lóe lên rồi biến mất trên người của Tiểu Báo Tử. - Cương khí!
Đây là ý niệm cuối cùng của hắn, hàn khí lẫm liệt của sát khí đã làm hắn rùng mình, sau đó, hắn cảm thấy toàn thân chết lặng, cương khí vừa động đã tiêu tán thành vô hình, cũng không ý niệm tiếp theo của hắn xuất hiện, thiết chùy của Tiểu Báo Tử đã tới trước mặt của hắn, đánh một cái thật mạnh lên người của hắn.
Lúc cương khí của Hô Diên Bình biến mất không hiểu, hết thảy lo lắng cũng biến mất, Ngọc Hư Thông Thiên Kính ẩn trong thiết chùy đã nện lên thân thể của hắn, giống như người đi đường trên đường lớn, bị một chiếc xe ngựa bảy mươi con ngựa kéo chạy qua cán trúng, chùy của Tiểu Báo Tử còn mang theo tính hủy diệt.
Bởi vậy, hắn cũng không bị đánh bay, mà bị nện thành cà chua, biến thành một bãi nhão nhoẹt, trong nhất thời, máu tươi bắn tung tóe, thịt nát bay loạn, ngay cả xương cốt cũng biến thành nát vụng.
Đây chính là giết đến mức không còn cặn bã!
Một chùy nện xuống, hào khí chung quanh ngưng tụ.
Thân hình mấy thân ảnh của sát thủ nhưng bóng ma sắp công kích cũng trì trệ, thế công dừng lại, tuy che mặt, Tiểu Báo Tử có thể nhìn thấy dưới lớp vải đen che mặt của chúng nhìn ra tâm tình khiếp sợ và do dự.
Đương nhiên hắn không bỏ qua cơ hội này, song chùy vung mạnh, chỉ trong nháy mắt, mấy tên sát thủ chạy tới đều đi gặp diêm vương.
Sau khi giải quyết Hô Duyên Bình, linh giác Tiểu Báo Tử phát hiện, những sát thủ ẩn ở xung quanh đã lui lại.
Phục kích đã mất đi ý nghĩa, Thanh Phong Lâu cũng nhìn ra, bọn sát thủ ẩn cho rằng tuyệt kỹ thu liễm khí tức đã không còn bất kỳ hiệu quả gì, cặp thiết chùy trong tay Tiểu Báo Tử quá mức biến thái, cát bụi bay mù mịt, đám sát thủ biết rõ năng lực của mình, bị đụng trúng liền chết, dập đầu là bị tổn thương, dưới tình huống như vậy, cho dù là sát thủ kiên cường, cũng phải lựa chọn lui lại.
Bọn họ là sát thủ, không phải là tử sĩ, tuy có một vài thời điểm, cả hai đều giống nhau. - Xem ra thân phận của Hô Duyên Bình cũng không đơn giản a, hắn vừa chết, người của Thanh Phong Lâu liền lui lại, xem ra chuẩn bị trú đóng ở đây!
Tiểu Báo Tử giơ song chùy lên, đặt song chùy vào sau lưng, ánh mắt đảo quanh, hang ổ của Thanh Phong Lâu, đã nằm trong phạm vi tầm mắt của hắn, ở giữa bọn họ, chỉ cách một bức tường, mà Tiểu Báo Tử tin tưởng, ở đâu đó, vẫn còn cất dấu rất nhiều sát thủ, đồng thời còn có ba gã cường giả, hai gã Thất phẩm, một gã Bát phẩm, còn có lâu chủ Thanh Phong Lâu Lam Vũ. Tuy hắn là một cao thủ Lục phẩm, nhưng chiến lực của hắn không thua kém gì Thất phẩm, đây là tin tức mà Tiên Cung nhận được.
Bên trong Thanh Phong Lâu, còn ẩn dấu sát cục gì?
Tiểu Báo Tử đứng trước tường vây, nhìn vào tiểu viện đang tản ra sát cơ lăng lệ ác liệt, có trời mới biết nơi này có bao nhiêu bẫy rập, bao nhiêu sát thủ đang chờ hắn? - Chẳng lẽ cấc ngươi cho rằng cứ núp trong đó thì ta không làm gì được sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh, đem hai thanh đại chùy đều đặt lên tay phải, tay trái nâng lên, ở trên nắm đấm có ba đạo hỏa diễm màu kim sắc, khóe miệng của Tiểu Báo Tử xuất hiện nụ cười ác ý, nhẹ nhàng vung lên. - Hô!
Ba đoàn hỏa diễm nhanh chóng bay vào Thanh Phong Lâu, là ba đoàn hỏa diễm a.
Kết quả Tiểu Báo Tử cũng không đi vào bình thường, mà trực tiếp phá tường mà đi, làm cho những bố trí của chúng tan thành bong bóng, hoặc là nói, chỉ có thể cải biến bố trí mà thôi.
Đối với lộ tuyến tiến lên của Tiểu Báo Tử, Thanh Phong Lâu không phải là không có nghiên cứu qua, bọn họ cũng biết, tường cao đối với Tiểu Báo Tử cũng vô dụng mà thôi.
Hắn có thể dùng quyền để phá, cũng có thể dùng khinh công lướt qua, tóm lại, tường viện không ngăn cản được Tiểu Báo Tử.
Nhưng trước kia, bọn họ cũng không cho rằng Tiểu Báo Tử sẽ phá tường mà đi, bởi vì dùng nắm đấm phá tường hao phí quá nhiều sức lực, đặc biệt đây là hang ổ của sát thủ, lúc phá tường còn phải coi chừng sát thủ của bọn họ ám sát, dù là phương diện nào, cũng không có điều kiện thuận lợi nhất để dùng kinh công. Mà làm như vậy, lúc bay trên không trung, rất dễ dàng biến thành bia ngắm của người khác, nhưng mà, nếu không có kinh công cực cao hoặc ngưng luyện ra cương khí, thì không có ngoại lệ, đối phó đối thủ như vậy, Thanh Phong Lâu cũng có thủ đoạn tương ứng, hơn nữa đã bố trí tốt.
Nhưng mà, cuối cùng bọn họ cũng không ngờ Tiểu Báo Tử lại phá tường mà đi, mà đối mặt với phương pháp phá tường, sát thủ bí mật ẩn ở gần đó cũng bất lực vì thiết chùy của Tiểu Báo Tử quá nặng, tốc độ cũng quá nhanh, mà tường viện đối mặt với thiết chùy, chẳng khác nào là giấy, không tạo thành hiệu quả ngăn trở nào, cho nên phải nhìn Tiểu Báo Tử dùng một chùy nện xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho đến khi Tiểu Báo Tử dùng chùy nện vào bức tường thứ hai, mà Hô Duyên Bình một mực ẩn trong khúc quẹo, lúc này cực kỳ giận dữ, trong mắt ẩn hiện tức giận và nhục nhã, hắn cảm thấy đang bị đùa nghịch, hoàn toàn bị đùa nghịch, giống như kẻ ngu nấp trong khúc quẹo, tùy thời ám sát, nhưng lại không biết đối phương căn bản không đem hắn để vào mắt, trực tiếp phá tường mà đi.
- Lúc nào sát thủ Thanh Phong Lâu thích chiến đấu chính diện rồi?
Tiểu Báo Tử cười cười nhìn nhuyễn đao trong tay của Hô Duyên Bình chớp động hàn quang, tay trái vung chùy lên, đem bảo vệ toàn thân, tay phải nện một cái, nện xuống Hồ Duyên Bình.
Chùy chưa tới, thế đã tới, đại chùy như núi, hoàn toàn phong kín đường lui của Hô Duyên Bình.Ánh đao vừa ẩn, Hô Diên Bình nhảy lên không trung, giống như cá trong nước, một tầng lực lượng âm nhu bao phủ đại chùy nện tới, giống như có linh tính đánh úp Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như rất nhẹ, giống như nước chảy, như khí tức, tốc độ rất nhanh, cũng không ngạnh kháng với đại chùy, mà đại chùy trượt ra ngoài. Bởi vậy, trong lúc lơ đãng, lực lượng này đã vượt qua phòng ngự của đại chùy và xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như này đã vượt qua đại chùy, đao phong lạnh thấu xương xuất hiện trước mặt, giống như muốn chém cái trán của Tiểu Báo Tử thành hai nửa.
- Mẹ kiếp!
Mục quang Tiểu Báo Tử ngưng tụ, thanh mang trên người hiện ra. Thanh mang đụng vào công kích của đối phương, lập tức triệt tiêu thành vô hình, không chỉ có như thế, bên trong thanh mang ẩn chứa sát khí vô cùng tĩnh mịch, mà lực lượng này tan vào trong cơ thể Hô Duyên Bình.
Thân hình Hô Duyên Bình như cá bơi lội, chùy ảnh xuyên qua, bỗng nhiên cảm giác cương khí trước mặt hòa tan lực lượng âm nhu thành vô hình, trong nội tâm cả kinh, hắn nhìn thanh mang lóe lên rồi biến mất trên người của Tiểu Báo Tử.
- Cương khí!
Đây là ý niệm cuối cùng của hắn, hàn khí lẫm liệt của sát khí đã làm hắn rùng mình, sau đó, hắn cảm thấy toàn thân chết lặng, cương khí vừa động đã tiêu tán thành vô hình, cũng không ý niệm tiếp theo của hắn xuất hiện, thiết chùy của Tiểu Báo Tử đã tới trước mặt của hắn, đánh một cái thật mạnh lên người của hắn.
Lúc cương khí của Hô Diên Bình biến mất không hiểu, hết thảy lo lắng cũng biến mất, Ngọc Hư Thông Thiên Kính ẩn trong thiết chùy đã nện lên thân thể của hắn, giống như người đi đường trên đường lớn, bị một chiếc xe ngựa bảy mươi con ngựa kéo chạy qua cán trúng, chùy của Tiểu Báo Tử còn mang theo tính hủy diệt.
Bởi vậy, hắn cũng không bị đánh bay, mà bị nện thành cà chua, biến thành một bãi nhão nhoẹt, trong nhất thời, máu tươi bắn tung tóe, thịt nát bay loạn, ngay cả xương cốt cũng biến thành nát vụng.
Đây chính là giết đến mức không còn cặn bã!
Một chùy nện xuống, hào khí chung quanh ngưng tụ.
Thân hình mấy thân ảnh của sát thủ nhưng bóng ma sắp công kích cũng trì trệ, thế công dừng lại, tuy che mặt, Tiểu Báo Tử có thể nhìn thấy dưới lớp vải đen che mặt của chúng nhìn ra tâm tình khiếp sợ và do dự.
Đương nhiên hắn không bỏ qua cơ hội này, song chùy vung mạnh, chỉ trong nháy mắt, mấy tên sát thủ chạy tới đều đi gặp diêm vương.
Sau khi giải quyết Hô Duyên Bình, linh giác Tiểu Báo Tử phát hiện, những sát thủ ẩn ở xung quanh đã lui lại.
Phục kích đã mất đi ý nghĩa, Thanh Phong Lâu cũng nhìn ra, bọn sát thủ ẩn cho rằng tuyệt kỹ thu liễm khí tức đã không còn bất kỳ hiệu quả gì, cặp thiết chùy trong tay Tiểu Báo Tử quá mức biến thái, cát bụi bay mù mịt, đám sát thủ biết rõ năng lực của mình, bị đụng trúng liền chết, dập đầu là bị tổn thương, dưới tình huống như vậy, cho dù là sát thủ kiên cường, cũng phải lựa chọn lui lại.
Bọn họ là sát thủ, không phải là tử sĩ, tuy có một vài thời điểm, cả hai đều giống nhau.
- Xem ra thân phận của Hô Duyên Bình cũng không đơn giản a, hắn vừa chết, người của Thanh Phong Lâu liền lui lại, xem ra chuẩn bị trú đóng ở đây!
Tiểu Báo Tử giơ song chùy lên, đặt song chùy vào sau lưng, ánh mắt đảo quanh, hang ổ của Thanh Phong Lâu, đã nằm trong phạm vi tầm mắt của hắn, ở giữa bọn họ, chỉ cách một bức tường, mà Tiểu Báo Tử tin tưởng, ở đâu đó, vẫn còn cất dấu rất nhiều sát thủ, đồng thời còn có ba gã cường giả, hai gã Thất phẩm, một gã Bát phẩm, còn có lâu chủ Thanh Phong Lâu Lam Vũ. Tuy hắn là một cao thủ Lục phẩm, nhưng chiến lực của hắn không thua kém gì Thất phẩm, đây là tin tức mà Tiên Cung nhận được.
Bên trong Thanh Phong Lâu, còn ẩn dấu sát cục gì?
Tiểu Báo Tử đứng trước tường vây, nhìn vào tiểu viện đang tản ra sát cơ lăng lệ ác liệt, có trời mới biết nơi này có bao nhiêu bẫy rập, bao nhiêu sát thủ đang chờ hắn?
- Chẳng lẽ cấc ngươi cho rằng cứ núp trong đó thì ta không làm gì được sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh, đem hai thanh đại chùy đều đặt lên tay phải, tay trái nâng lên, ở trên nắm đấm có ba đạo hỏa diễm màu kim sắc, khóe miệng của Tiểu Báo Tử xuất hiện nụ cười ác ý, nhẹ nhàng vung lên.
- Hô!
Ba đoàn hỏa diễm nhanh chóng bay vào Thanh Phong Lâu, là ba đoàn hỏa diễm a.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Kết quả Tiểu Báo Tử cũng không đi vào bình thường, mà trực tiếp phá tường mà đi, làm cho những bố trí của chúng tan thành bong bóng, hoặc là nói, chỉ có thể cải biến bố trí mà thôi.
Đối với lộ tuyến tiến lên của Tiểu Báo Tử, Thanh Phong Lâu không phải là không có nghiên cứu qua, bọn họ cũng biết, tường cao đối với Tiểu Báo Tử cũng vô dụng mà thôi.
Hắn có thể dùng quyền để phá, cũng có thể dùng khinh công lướt qua, tóm lại, tường viện không ngăn cản được Tiểu Báo Tử.
Nhưng trước kia, bọn họ cũng không cho rằng Tiểu Báo Tử sẽ phá tường mà đi, bởi vì dùng nắm đấm phá tường hao phí quá nhiều sức lực, đặc biệt đây là hang ổ của sát thủ, lúc phá tường còn phải coi chừng sát thủ của bọn họ ám sát, dù là phương diện nào, cũng không có điều kiện thuận lợi nhất để dùng kinh công. Mà làm như vậy, lúc bay trên không trung, rất dễ dàng biến thành bia ngắm của người khác, nhưng mà, nếu không có kinh công cực cao hoặc ngưng luyện ra cương khí, thì không có ngoại lệ, đối phó đối thủ như vậy, Thanh Phong Lâu cũng có thủ đoạn tương ứng, hơn nữa đã bố trí tốt.
Nhưng mà, cuối cùng bọn họ cũng không ngờ Tiểu Báo Tử lại phá tường mà đi, mà đối mặt với phương pháp phá tường, sát thủ bí mật ẩn ở gần đó cũng bất lực vì thiết chùy của Tiểu Báo Tử quá nặng, tốc độ cũng quá nhanh, mà tường viện đối mặt với thiết chùy, chẳng khác nào là giấy, không tạo thành hiệu quả ngăn trở nào, cho nên phải nhìn Tiểu Báo Tử dùng một chùy nện xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho đến khi Tiểu Báo Tử dùng chùy nện vào bức tường thứ hai, mà Hô Duyên Bình một mực ẩn trong khúc quẹo, lúc này cực kỳ giận dữ, trong mắt ẩn hiện tức giận và nhục nhã, hắn cảm thấy đang bị đùa nghịch, hoàn toàn bị đùa nghịch, giống như kẻ ngu nấp trong khúc quẹo, tùy thời ám sát, nhưng lại không biết đối phương căn bản không đem hắn để vào mắt, trực tiếp phá tường mà đi. - Lúc nào sát thủ Thanh Phong Lâu thích chiến đấu chính diện rồi?
Tiểu Báo Tử cười cười nhìn nhuyễn đao trong tay của Hô Duyên Bình chớp động hàn quang, tay trái vung chùy lên, đem bảo vệ toàn thân, tay phải nện một cái, nện xuống Hồ Duyên Bình.
Chùy chưa tới, thế đã tới, đại chùy như núi, hoàn toàn phong kín đường lui của Hô Duyên Bình.
Ánh đao vừa ẩn, Hô Diên Bình nhảy lên không trung, giống như cá trong nước, một tầng lực lượng âm nhu bao phủ đại chùy nện tới, giống như có linh tính đánh úp Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như rất nhẹ, giống như nước chảy, như khí tức, tốc độ rất nhanh, cũng không ngạnh kháng với đại chùy, mà đại chùy trượt ra ngoài. Bởi vậy, trong lúc lơ đãng, lực lượng này đã vượt qua phòng ngự của đại chùy và xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử.
Lực lượng âm như này đã vượt qua đại chùy, đao phong lạnh thấu xương xuất hiện trước mặt, giống như muốn chém cái trán của Tiểu Báo Tử thành hai nửa. - Mẹ kiếp!
Mục quang Tiểu Báo Tử ngưng tụ, thanh mang trên người hiện ra. Thanh mang đụng vào công kích của đối phương, lập tức triệt tiêu thành vô hình, không chỉ có như thế, bên trong thanh mang ẩn chứa sát khí vô cùng tĩnh mịch, mà lực lượng này tan vào trong cơ thể Hô Duyên Bình.
Thân hình Hô Duyên Bình như cá bơi lội, chùy ảnh xuyên qua, bỗng nhiên cảm giác cương khí trước mặt hòa tan lực lượng âm nhu thành vô hình, trong nội tâm cả kinh, hắn nhìn thanh mang lóe lên rồi biến mất trên người của Tiểu Báo Tử. - Cương khí!
Đây là ý niệm cuối cùng của hắn, hàn khí lẫm liệt của sát khí đã làm hắn rùng mình, sau đó, hắn cảm thấy toàn thân chết lặng, cương khí vừa động đã tiêu tán thành vô hình, cũng không ý niệm tiếp theo của hắn xuất hiện, thiết chùy của Tiểu Báo Tử đã tới trước mặt của hắn, đánh một cái thật mạnh lên người của hắn.
Lúc cương khí của Hô Diên Bình biến mất không hiểu, hết thảy lo lắng cũng biến mất, Ngọc Hư Thông Thiên Kính ẩn trong thiết chùy đã nện lên thân thể của hắn, giống như người đi đường trên đường lớn, bị một chiếc xe ngựa bảy mươi con ngựa kéo chạy qua cán trúng, chùy của Tiểu Báo Tử còn mang theo tính hủy diệt.
Bởi vậy, hắn cũng không bị đánh bay, mà bị nện thành cà chua, biến thành một bãi nhão nhoẹt, trong nhất thời, máu tươi bắn tung tóe, thịt nát bay loạn, ngay cả xương cốt cũng biến thành nát vụng.
Đây chính là giết đến mức không còn cặn bã!
Một chùy nện xuống, hào khí chung quanh ngưng tụ.
Thân hình mấy thân ảnh của sát thủ nhưng bóng ma sắp công kích cũng trì trệ, thế công dừng lại, tuy che mặt, Tiểu Báo Tử có thể nhìn thấy dưới lớp vải đen che mặt của chúng nhìn ra tâm tình khiếp sợ và do dự.
Đương nhiên hắn không bỏ qua cơ hội này, song chùy vung mạnh, chỉ trong nháy mắt, mấy tên sát thủ chạy tới đều đi gặp diêm vương.
Sau khi giải quyết Hô Duyên Bình, linh giác Tiểu Báo Tử phát hiện, những sát thủ ẩn ở xung quanh đã lui lại.
Phục kích đã mất đi ý nghĩa, Thanh Phong Lâu cũng nhìn ra, bọn sát thủ ẩn cho rằng tuyệt kỹ thu liễm khí tức đã không còn bất kỳ hiệu quả gì, cặp thiết chùy trong tay Tiểu Báo Tử quá mức biến thái, cát bụi bay mù mịt, đám sát thủ biết rõ năng lực của mình, bị đụng trúng liền chết, dập đầu là bị tổn thương, dưới tình huống như vậy, cho dù là sát thủ kiên cường, cũng phải lựa chọn lui lại.
Bọn họ là sát thủ, không phải là tử sĩ, tuy có một vài thời điểm, cả hai đều giống nhau. - Xem ra thân phận của Hô Duyên Bình cũng không đơn giản a, hắn vừa chết, người của Thanh Phong Lâu liền lui lại, xem ra chuẩn bị trú đóng ở đây!
Tiểu Báo Tử giơ song chùy lên, đặt song chùy vào sau lưng, ánh mắt đảo quanh, hang ổ của Thanh Phong Lâu, đã nằm trong phạm vi tầm mắt của hắn, ở giữa bọn họ, chỉ cách một bức tường, mà Tiểu Báo Tử tin tưởng, ở đâu đó, vẫn còn cất dấu rất nhiều sát thủ, đồng thời còn có ba gã cường giả, hai gã Thất phẩm, một gã Bát phẩm, còn có lâu chủ Thanh Phong Lâu Lam Vũ. Tuy hắn là một cao thủ Lục phẩm, nhưng chiến lực của hắn không thua kém gì Thất phẩm, đây là tin tức mà Tiên Cung nhận được.
Bên trong Thanh Phong Lâu, còn ẩn dấu sát cục gì?
Tiểu Báo Tử đứng trước tường vây, nhìn vào tiểu viện đang tản ra sát cơ lăng lệ ác liệt, có trời mới biết nơi này có bao nhiêu bẫy rập, bao nhiêu sát thủ đang chờ hắn? - Chẳng lẽ cấc ngươi cho rằng cứ núp trong đó thì ta không làm gì được sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh, đem hai thanh đại chùy đều đặt lên tay phải, tay trái nâng lên, ở trên nắm đấm có ba đạo hỏa diễm màu kim sắc, khóe miệng của Tiểu Báo Tử xuất hiện nụ cười ác ý, nhẹ nhàng vung lên. - Hô!
Ba đoàn hỏa diễm nhanh chóng bay vào Thanh Phong Lâu, là ba đoàn hỏa diễm a.