Cơ mặt của Tiểu Báo Tử run rẩy, nói thật ra, hắn biết tiểu sơn thôn cách Thanh Dương Thành không xa, chỉ năm mươi dặm, tính ra chỉ có hai mươi lăm km, nếu là hắn ở kiếp trước, lái xe, cũng chỉ mất ba mươi phút là đi hết, nhưng ở thế giới này lại không có xe, ở đây là đường núi, lại có mưa rơi, con đường lầy lội, thậm chí Tiểu Báo Tử có thể tưởng tượng ra bộ dáng của mình khi về đến nhà là thế nào.
Do dự cả buổi, Tiểu Báo Tử hay vẫn quyết định quay về, dù sao so với ở đây, trở về nhà trong sơn thôn chim không thèm ỉa kia, còn an toàn hơn Thanh Dương Thành này không ít.
Cho nên, hắn phải lấy một cái áo tơi, hắn đi đến nơi cho mướn xe ngựa của Đinh gia, loại thời tiết này, đi ngựa còn tốt hơn đi bộ nhiều, hắn không cưỡi ngựa, cũng không có nghĩa là hắn không biết cưỡi, cho nên hắn muốn thuê một con lừa da lông ngắn cường tráng.
Cỡi lên con lừa lông ngắn, mặc áo tơi, một đường đi về phía tiểu sơn thôn, trời đang đổ mưa phùn, cũng rất nhàn nhã. - Nhìn không ra, thời tiết như vậy, không ngờ cảnh sắc chung quanh lại mỹ diệu như vậy.
Bên ngoài Thanh Dương Thành, chính là núi non trùng điệp, tuy không cao, nhưng chúng lại mông lung mờ ảo trong cơn mưa phùn, trong núi còn xuất hiện sương mù, ngồi trên con lừa, nhìn quang cảnh chung quanh, cũng có một phong vị khác, một đường đi tới, nhưng trong lòng của hắn xuất hiện một cổ hương vị không thoải mái.
Chính vào lúc không thoải mái, bỗng nhiên xuất hiện một hồi sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, sấm sét đánh xuống dồn dập trong mưa, gió mạnh thổi bay cái nón tơi đang che đầu của Tiểu Báo Tử.
Không có nón tơi, gương mặt của Tiểu Báo Tử lộ diện ra trước mưa gió, nước mưa làm ướt của đầu, ngay cả còn mắt cũng không mở ra được. - Đi mau đi mau!
Tiểu Báo Tử không dám ở lâu, ở chung quanh không có nơi nào để tránh mưa, cho nên dùng sức thúc con lừa đi nhanh hơn, còn lừa lông ngắn bị đau, cũng không phân biệt phương hướng, xông loạn một hồi, chạy khoảng một phát trong mưa, mưa to dần dần dừng lại, cong lừa lông ngắn đã xuất hiện một chỗ bên cạnh khe núi thì dừng lại.
Vốn trong khe núi này có một con sông nhỏ, cũng là con đường Tiểu Báo Tử phải đi về nhà, trong dĩ vãng, không chỉ con lừa, dù là người, cũng có thể nhảy qua, nhưng dưới cơn mưa như trút nước, đã làm nước lũ dâng lên, nước tràn khắp khe núi, tạo thành một con sông lớn, bề rộng chừng ba bốn trượng, nước từ trên núi cao tràn xuống, thế nước rất nhanh, đôi lúc có cây cối và động vật trôi xuôi theo dòng, chắn ngang đường của hắn đi. - Đúng là nhà đã dột còn gặp phải mưa lớn!
Nhìn nước sông chảy xuôi, Tiểu Báo Tử thở dài, đang lo không biết nên làm gì, thời điểm đang suy nghĩ nên làm cách nào để qua sông, bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có một tiếng kêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đạo huyết ảnh hàn nhạt đang bay tới, tốc độ huyết ảnh này rất nhanh, lúc Tiểu Báo Tử vưa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, chỉ trong hai cái chớp mắt, cái bóng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu, Tiểu Báo Tử vừa mới nhìn rõ, nhưng lại thấy một đạo huyêt quang, thời điểm ý niệm vừa quay trở lại trong đầu của Tiểu Báo Tử, một đạo huyết khí đậm đặc đã xông vào mũi.
Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy gáy của mình bị xiết chặt, bị một cổ lực đạo cường đại bóp chặt, nâng hắn bay lên không trung mười trượng, mà còn lừa lông ngắn tọa kỵ của hắn, bị một cổ lực đạo nâng lên, ném rơi vào trong dòng nước, giãy dụa vài cái, hoàn toàn chìm vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa. - Ah!
Trong miệng Tiểu Báo Tử vừa mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, khi tiếng hét dừng lại, một cổ lực đạo cực nóng dung nhập vào trong thân thể của hắn, trực tiếp phong bế toàn thân của hắn, hắn chỉ có thể mở to mắt, mờ mịt nhìn lên màn sương mù giữa không trung, hắn cảm thấy thân thể đã không thuộc về mình nữa, hắn có cảm giác bản thân lúc này biến thành một u hồn không biết gì nữa. - Ồ?
Vào thời điểm này, Tiểu Báo Tử không thể nào lên tiếng được, nhưng thính lực và thị lực vẫn bình thường, sau khi lực đạo cực nóng kia tiến vào thân thể, Tiểu Báo Tử nghe được bên tai truyền đến một âm thanh kinh dị.
Âm thanh này rất ngắn, nhưng lại thập phần rõ ràng, nhưng sau đó không còn tiếng động nào nữa, Tiểu Báo Tử cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đang nắm lấy cổ của mình, bay thẳng vào sâu trong Mãng Thương Sơn, thậm chí, trong quá trình phi hành, hắn còn nhìn thấy nhà hắn trong tiểu sơn thôn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ trong nháy mắt là biến mất. - Ta đang bay sao?
Thời điểm này, đầu óc của Tiểu Báo Tử vô cùng thanh tỉnh, hắn cảm thấy thân thể không thể cử động, dùng muốn lúc lắc đầu một chút cũng không được, hắn muốn nhìn xem là người nào mà có thể xách hắn bay giữa bầu trời như thế. - Mẹ khiếp, chẳng phải đây là thế giới võ hiệp sao? Vì sao người này có thể bay chứ? Chẳng lẽ những truyền thuyết về cương khí là thật, cương khí, chẳng lẽ có thể làm cho người ta bay sao?
Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử ngàn ngập nghi ngờ, dù hắn có muốn nói ra, nhưng không cảm thấy chút cảm giác nguy cơ nào, trong nội tâm, ngược lại có cảm giác hưng phấn.
Lại bay một hồi, quang cảnh trong tầm mắt của Tiểu Báo Tử đang mở rộng, Tiểu Báo Tử biết rõ, lần phi hành này, hắn đã bay vào chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn.
Mãng Thương Sơn, kéo dài vạn dặm, lúc này hắn bị người ta mang theo bay trên không trung, cũng đã nhìn thấy, quang cảnh đều là núi sông rộng lớn, có một ít vực thẩm, có khi thấy biển cả sóng nước phập phòng. Có khi lọt vào tầng mây, bay ra ngoài cả tầng mây, cảm thấy gió mạnh thổi bay, hư vô phiêu miểu, mây bay thành từng đoàn, tiện tay là có thể bắt được. - Cảm giác lúc này còn tốt hơn cả lúc đi trực thăng trước kia!
Tầng mây chung quanh tụ tập lại thành một đoàn, mềm mại như bông, - Đáng tiếc hiện tại thân thể của ta không thể động đậy, bằng không, ta muốn thử chạm vào một phen.
Trong nội tâm đang âm thầm tiếc nuối, Tiểu Báo Tử chợt thấy thân thể trầm xuống, rơi nhanh xuống dưới, trong nháy mắt cấm chế trong thân thể biến mất, hắn nhìn thấy mình còn cách ngọn núi đầy nham thạch lõm chỏm càng ngày càng gần, những nham thạch này giống như kiếm tiên đang đâm vào thân thể của mình, nếu quả thật rơi xuống mà nói, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn cảm thấy hơi sợ, không ngừng kêu la. - Ha ha ha ha...
Vào thời điểm hắn đang kêu la, cổ huyết sát khí đậm đặc lại truyền đến, sau đó, xu thế ngã của hắn đã dừng lại, hắn lại bị một bàn tay lớn xách lên, từ từ hạ xuống.
- Chẳng lẽ ta phải tự trở về một mình sao?
Cơ mặt của Tiểu Báo Tử run rẩy, nói thật ra, hắn biết tiểu sơn thôn cách Thanh Dương Thành không xa, chỉ năm mươi dặm, tính ra chỉ có hai mươi lăm km, nếu là hắn ở kiếp trước, lái xe, cũng chỉ mất ba mươi phút là đi hết, nhưng ở thế giới này lại không có xe, ở đây là đường núi, lại có mưa rơi, con đường lầy lội, thậm chí Tiểu Báo Tử có thể tưởng tượng ra bộ dáng của mình khi về đến nhà là thế nào.
Do dự cả buổi, Tiểu Báo Tử hay vẫn quyết định quay về, dù sao so với ở đây, trở về nhà trong sơn thôn chim không thèm ỉa kia, còn an toàn hơn Thanh Dương Thành này không ít.
Cho nên, hắn phải lấy một cái áo tơi, hắn đi đến nơi cho mướn xe ngựa của Đinh gia, loại thời tiết này, đi ngựa còn tốt hơn đi bộ nhiều, hắn không cưỡi ngựa, cũng không có nghĩa là hắn không biết cưỡi, cho nên hắn muốn thuê một con lừa da lông ngắn cường tráng.
Cỡi lên con lừa lông ngắn, mặc áo tơi, một đường đi về phía tiểu sơn thôn, trời đang đổ mưa phùn, cũng rất nhàn nhã.
- Nhìn không ra, thời tiết như vậy, không ngờ cảnh sắc chung quanh lại mỹ diệu như vậy.
Bên ngoài Thanh Dương Thành, chính là núi non trùng điệp, tuy không cao, nhưng chúng lại mông lung mờ ảo trong cơn mưa phùn, trong núi còn xuất hiện sương mù, ngồi trên con lừa, nhìn quang cảnh chung quanh, cũng có một phong vị khác, một đường đi tới, nhưng trong lòng của hắn xuất hiện một cổ hương vị không thoải mái.
Chính vào lúc không thoải mái, bỗng nhiên xuất hiện một hồi sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, sấm sét đánh xuống dồn dập trong mưa, gió mạnh thổi bay cái nón tơi đang che đầu của Tiểu Báo Tử.
Không có nón tơi, gương mặt của Tiểu Báo Tử lộ diện ra trước mưa gió, nước mưa làm ướt của đầu, ngay cả còn mắt cũng không mở ra được.
- Đi mau đi mau!
Tiểu Báo Tử không dám ở lâu, ở chung quanh không có nơi nào để tránh mưa, cho nên dùng sức thúc con lừa đi nhanh hơn, còn lừa lông ngắn bị đau, cũng không phân biệt phương hướng, xông loạn một hồi, chạy khoảng một phát trong mưa, mưa to dần dần dừng lại, cong lừa lông ngắn đã xuất hiện một chỗ bên cạnh khe núi thì dừng lại.
Vốn trong khe núi này có một con sông nhỏ, cũng là con đường Tiểu Báo Tử phải đi về nhà, trong dĩ vãng, không chỉ con lừa, dù là người, cũng có thể nhảy qua, nhưng dưới cơn mưa như trút nước, đã làm nước lũ dâng lên, nước tràn khắp khe núi, tạo thành một con sông lớn, bề rộng chừng ba bốn trượng, nước từ trên núi cao tràn xuống, thế nước rất nhanh, đôi lúc có cây cối và động vật trôi xuôi theo dòng, chắn ngang đường của hắn đi.
- Đúng là nhà đã dột còn gặp phải mưa lớn!
Nhìn nước sông chảy xuôi, Tiểu Báo Tử thở dài, đang lo không biết nên làm gì, thời điểm đang suy nghĩ nên làm cách nào để qua sông, bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có một tiếng kêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đạo huyết ảnh hàn nhạt đang bay tới, tốc độ huyết ảnh này rất nhanh, lúc Tiểu Báo Tử vưa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, chỉ trong hai cái chớp mắt, cái bóng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu, Tiểu Báo Tử vừa mới nhìn rõ, nhưng lại thấy một đạo huyêt quang, thời điểm ý niệm vừa quay trở lại trong đầu của Tiểu Báo Tử, một đạo huyết khí đậm đặc đã xông vào mũi.
Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy gáy của mình bị xiết chặt, bị một cổ lực đạo cường đại bóp chặt, nâng hắn bay lên không trung mười trượng, mà còn lừa lông ngắn tọa kỵ của hắn, bị một cổ lực đạo nâng lên, ném rơi vào trong dòng nước, giãy dụa vài cái, hoàn toàn chìm vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa.
- Ah!
Trong miệng Tiểu Báo Tử vừa mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, khi tiếng hét dừng lại, một cổ lực đạo cực nóng dung nhập vào trong thân thể của hắn, trực tiếp phong bế toàn thân của hắn, hắn chỉ có thể mở to mắt, mờ mịt nhìn lên màn sương mù giữa không trung, hắn cảm thấy thân thể đã không thuộc về mình nữa, hắn có cảm giác bản thân lúc này biến thành một u hồn không biết gì nữa.
- Ồ?
Vào thời điểm này, Tiểu Báo Tử không thể nào lên tiếng được, nhưng thính lực và thị lực vẫn bình thường, sau khi lực đạo cực nóng kia tiến vào thân thể, Tiểu Báo Tử nghe được bên tai truyền đến một âm thanh kinh dị.
Âm thanh này rất ngắn, nhưng lại thập phần rõ ràng, nhưng sau đó không còn tiếng động nào nữa, Tiểu Báo Tử cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đang nắm lấy cổ của mình, bay thẳng vào sâu trong Mãng Thương Sơn, thậm chí, trong quá trình phi hành, hắn còn nhìn thấy nhà hắn trong tiểu sơn thôn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ trong nháy mắt là biến mất.
- Ta đang bay sao?
Thời điểm này, đầu óc của Tiểu Báo Tử vô cùng thanh tỉnh, hắn cảm thấy thân thể không thể cử động, dùng muốn lúc lắc đầu một chút cũng không được, hắn muốn nhìn xem là người nào mà có thể xách hắn bay giữa bầu trời như thế. Truyện Sắc Hiệp -
- Mẹ khiếp, chẳng phải đây là thế giới võ hiệp sao? Vì sao người này có thể bay chứ? Chẳng lẽ những truyền thuyết về cương khí là thật, cương khí, chẳng lẽ có thể làm cho người ta bay sao?
Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử ngàn ngập nghi ngờ, dù hắn có muốn nói ra, nhưng không cảm thấy chút cảm giác nguy cơ nào, trong nội tâm, ngược lại có cảm giác hưng phấn.
Lại bay một hồi, quang cảnh trong tầm mắt của Tiểu Báo Tử đang mở rộng, Tiểu Báo Tử biết rõ, lần phi hành này, hắn đã bay vào chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn.
Mãng Thương Sơn, kéo dài vạn dặm, lúc này hắn bị người ta mang theo bay trên không trung, cũng đã nhìn thấy, quang cảnh đều là núi sông rộng lớn, có một ít vực thẩm, có khi thấy biển cả sóng nước phập phòng. Có khi lọt vào tầng mây, bay ra ngoài cả tầng mây, cảm thấy gió mạnh thổi bay, hư vô phiêu miểu, mây bay thành từng đoàn, tiện tay là có thể bắt được.
- Cảm giác lúc này còn tốt hơn cả lúc đi trực thăng trước kia!
Tầng mây chung quanh tụ tập lại thành một đoàn, mềm mại như bông,
- Đáng tiếc hiện tại thân thể của ta không thể động đậy, bằng không, ta muốn thử chạm vào một phen.
Trong nội tâm đang âm thầm tiếc nuối, Tiểu Báo Tử chợt thấy thân thể trầm xuống, rơi nhanh xuống dưới, trong nháy mắt cấm chế trong thân thể biến mất, hắn nhìn thấy mình còn cách ngọn núi đầy nham thạch lõm chỏm càng ngày càng gần, những nham thạch này giống như kiếm tiên đang đâm vào thân thể của mình, nếu quả thật rơi xuống mà nói, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn cảm thấy hơi sợ, không ngừng kêu la.
- Ha ha ha ha...
Vào thời điểm hắn đang kêu la, cổ huyết sát khí đậm đặc lại truyền đến, sau đó, xu thế ngã của hắn đã dừng lại, hắn lại bị một bàn tay lớn xách lên, từ từ hạ xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Chẳng lẽ ta phải tự trở về một mình sao?
Cơ mặt của Tiểu Báo Tử run rẩy, nói thật ra, hắn biết tiểu sơn thôn cách Thanh Dương Thành không xa, chỉ năm mươi dặm, tính ra chỉ có hai mươi lăm km, nếu là hắn ở kiếp trước, lái xe, cũng chỉ mất ba mươi phút là đi hết, nhưng ở thế giới này lại không có xe, ở đây là đường núi, lại có mưa rơi, con đường lầy lội, thậm chí Tiểu Báo Tử có thể tưởng tượng ra bộ dáng của mình khi về đến nhà là thế nào.
Do dự cả buổi, Tiểu Báo Tử hay vẫn quyết định quay về, dù sao so với ở đây, trở về nhà trong sơn thôn chim không thèm ỉa kia, còn an toàn hơn Thanh Dương Thành này không ít.
Cho nên, hắn phải lấy một cái áo tơi, hắn đi đến nơi cho mướn xe ngựa của Đinh gia, loại thời tiết này, đi ngựa còn tốt hơn đi bộ nhiều, hắn không cưỡi ngựa, cũng không có nghĩa là hắn không biết cưỡi, cho nên hắn muốn thuê một con lừa da lông ngắn cường tráng.
Cỡi lên con lừa lông ngắn, mặc áo tơi, một đường đi về phía tiểu sơn thôn, trời đang đổ mưa phùn, cũng rất nhàn nhã. - Nhìn không ra, thời tiết như vậy, không ngờ cảnh sắc chung quanh lại mỹ diệu như vậy.
Bên ngoài Thanh Dương Thành, chính là núi non trùng điệp, tuy không cao, nhưng chúng lại mông lung mờ ảo trong cơn mưa phùn, trong núi còn xuất hiện sương mù, ngồi trên con lừa, nhìn quang cảnh chung quanh, cũng có một phong vị khác, một đường đi tới, nhưng trong lòng của hắn xuất hiện một cổ hương vị không thoải mái.
Chính vào lúc không thoải mái, bỗng nhiên xuất hiện một hồi sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, sấm sét đánh xuống dồn dập trong mưa, gió mạnh thổi bay cái nón tơi đang che đầu của Tiểu Báo Tử.
Không có nón tơi, gương mặt của Tiểu Báo Tử lộ diện ra trước mưa gió, nước mưa làm ướt của đầu, ngay cả còn mắt cũng không mở ra được. - Đi mau đi mau!
Tiểu Báo Tử không dám ở lâu, ở chung quanh không có nơi nào để tránh mưa, cho nên dùng sức thúc con lừa đi nhanh hơn, còn lừa lông ngắn bị đau, cũng không phân biệt phương hướng, xông loạn một hồi, chạy khoảng một phát trong mưa, mưa to dần dần dừng lại, cong lừa lông ngắn đã xuất hiện một chỗ bên cạnh khe núi thì dừng lại.
Vốn trong khe núi này có một con sông nhỏ, cũng là con đường Tiểu Báo Tử phải đi về nhà, trong dĩ vãng, không chỉ con lừa, dù là người, cũng có thể nhảy qua, nhưng dưới cơn mưa như trút nước, đã làm nước lũ dâng lên, nước tràn khắp khe núi, tạo thành một con sông lớn, bề rộng chừng ba bốn trượng, nước từ trên núi cao tràn xuống, thế nước rất nhanh, đôi lúc có cây cối và động vật trôi xuôi theo dòng, chắn ngang đường của hắn đi. - Đúng là nhà đã dột còn gặp phải mưa lớn!
Nhìn nước sông chảy xuôi, Tiểu Báo Tử thở dài, đang lo không biết nên làm gì, thời điểm đang suy nghĩ nên làm cách nào để qua sông, bỗng nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có một tiếng kêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đạo huyết ảnh hàn nhạt đang bay tới, tốc độ huyết ảnh này rất nhanh, lúc Tiểu Báo Tử vưa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, chỉ trong hai cái chớp mắt, cái bóng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu, Tiểu Báo Tử vừa mới nhìn rõ, nhưng lại thấy một đạo huyêt quang, thời điểm ý niệm vừa quay trở lại trong đầu của Tiểu Báo Tử, một đạo huyết khí đậm đặc đã xông vào mũi.
Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy gáy của mình bị xiết chặt, bị một cổ lực đạo cường đại bóp chặt, nâng hắn bay lên không trung mười trượng, mà còn lừa lông ngắn tọa kỵ của hắn, bị một cổ lực đạo nâng lên, ném rơi vào trong dòng nước, giãy dụa vài cái, hoàn toàn chìm vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa. - Ah!
Trong miệng Tiểu Báo Tử vừa mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, khi tiếng hét dừng lại, một cổ lực đạo cực nóng dung nhập vào trong thân thể của hắn, trực tiếp phong bế toàn thân của hắn, hắn chỉ có thể mở to mắt, mờ mịt nhìn lên màn sương mù giữa không trung, hắn cảm thấy thân thể đã không thuộc về mình nữa, hắn có cảm giác bản thân lúc này biến thành một u hồn không biết gì nữa. - Ồ?
Vào thời điểm này, Tiểu Báo Tử không thể nào lên tiếng được, nhưng thính lực và thị lực vẫn bình thường, sau khi lực đạo cực nóng kia tiến vào thân thể, Tiểu Báo Tử nghe được bên tai truyền đến một âm thanh kinh dị.
Âm thanh này rất ngắn, nhưng lại thập phần rõ ràng, nhưng sau đó không còn tiếng động nào nữa, Tiểu Báo Tử cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đang nắm lấy cổ của mình, bay thẳng vào sâu trong Mãng Thương Sơn, thậm chí, trong quá trình phi hành, hắn còn nhìn thấy nhà hắn trong tiểu sơn thôn lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ trong nháy mắt là biến mất. - Ta đang bay sao?
Thời điểm này, đầu óc của Tiểu Báo Tử vô cùng thanh tỉnh, hắn cảm thấy thân thể không thể cử động, dùng muốn lúc lắc đầu một chút cũng không được, hắn muốn nhìn xem là người nào mà có thể xách hắn bay giữa bầu trời như thế. - Mẹ khiếp, chẳng phải đây là thế giới võ hiệp sao? Vì sao người này có thể bay chứ? Chẳng lẽ những truyền thuyết về cương khí là thật, cương khí, chẳng lẽ có thể làm cho người ta bay sao?
Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử ngàn ngập nghi ngờ, dù hắn có muốn nói ra, nhưng không cảm thấy chút cảm giác nguy cơ nào, trong nội tâm, ngược lại có cảm giác hưng phấn.
Lại bay một hồi, quang cảnh trong tầm mắt của Tiểu Báo Tử đang mở rộng, Tiểu Báo Tử biết rõ, lần phi hành này, hắn đã bay vào chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn.
Mãng Thương Sơn, kéo dài vạn dặm, lúc này hắn bị người ta mang theo bay trên không trung, cũng đã nhìn thấy, quang cảnh đều là núi sông rộng lớn, có một ít vực thẩm, có khi thấy biển cả sóng nước phập phòng. Có khi lọt vào tầng mây, bay ra ngoài cả tầng mây, cảm thấy gió mạnh thổi bay, hư vô phiêu miểu, mây bay thành từng đoàn, tiện tay là có thể bắt được. - Cảm giác lúc này còn tốt hơn cả lúc đi trực thăng trước kia!
Tầng mây chung quanh tụ tập lại thành một đoàn, mềm mại như bông, - Đáng tiếc hiện tại thân thể của ta không thể động đậy, bằng không, ta muốn thử chạm vào một phen.
Trong nội tâm đang âm thầm tiếc nuối, Tiểu Báo Tử chợt thấy thân thể trầm xuống, rơi nhanh xuống dưới, trong nháy mắt cấm chế trong thân thể biến mất, hắn nhìn thấy mình còn cách ngọn núi đầy nham thạch lõm chỏm càng ngày càng gần, những nham thạch này giống như kiếm tiên đang đâm vào thân thể của mình, nếu quả thật rơi xuống mà nói, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn cảm thấy hơi sợ, không ngừng kêu la. - Ha ha ha ha...
Vào thời điểm hắn đang kêu la, cổ huyết sát khí đậm đặc lại truyền đến, sau đó, xu thế ngã của hắn đã dừng lại, hắn lại bị một bàn tay lớn xách lên, từ từ hạ xuống.