Tiền bạc của Thanh Phong Lâu là tiền đen, sát thủ là một chức nghiệp không hợp pháp ở Đại Tấn, cho nên, số tiền này không thể lấy danh nghĩa của Thanh Phong Lâu mà sử dụng được, với ánh mắt của một người hiện đại, những tấm ngân phiếu này là kỳ phiếu công trái, tích góp qua ba trăm năm, những kỳ phiếu công trái này đủ để đại bộ phận người trong thiên hạ điên cuồng, ngân hàng tư nhân cũng muốn thu của hắn. - Trách không được có rất nhiều người lại thích làm cường đạo như vậy, thì ra chỉ cần làm một chuyến thật lớn là tâm tính sảng khoái như vậy.
Từ trong mật thất đi ra, Tiểu Báo Tử quăng lại một hỏa cầu, đốt sạch sẽ mật thất. - Các vị tiền bối, ta diễn thì cũng diễn xong rồi, hiện tại phải rời đi, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Đi trở về trong nội viện, Tiểu Báo Tử cũng không có lập tức rời đi, mà nói vào không khí, sau khi đợi mấy hô hấp, chung quanh không có một tia âm thanh trả lời, Tiểu Báo Tử cười cười gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Thanh Phong Lâu cứ như vậy là xong?
Sau nửa ngày khi Tiểu Báo Tử san bằng Thanh Phong Lâu, diệt hết toàn bộ cao tầng của Thanh Phong Lâu, chuyện này lại truyền khắp giang hồ.
Trước sau điều làm giang hồ dậy sóng, nhưng lần này giang hồ cũng không oanh động bao lâu, mọi người phát hiện, mọi người đã chết lặng với những chuyện Tiểu Báo Tử làm ra, mặc kệ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, cũng từ từ có thể tiếp nhận.
Dù sao so với chuyện của Thanh Phong Lâu, chuyện hắn làm Diệt Trần bị trọng thương còn oanh động hơn nhiều, tuy nhiên, chuyện này cho đến bây giờ chưa được chứng minh.
Lúc này đây, mọi người càng quan tâm là Tiểu Báo Tử đã cướp được gì trong Thanh Phong Lâu.
Tuy không nhất định là toàn bộ của Thanh Phong Lâu, nhưng mà, có rất nhiều cường giả quan sát hành động lần này của Tiểu Báo Tử, đều nhìn về cái mật thất bị Tiểu Báo Tử mở ra, lại nhìn cái mật thất này bị một mồi lửa đốt thành tro bụi. Tuy không biết hắn đã lấy được cái gì ở trong mật thất, nhưng nhìn thấy thần sắc của hắn khi ra khỏi mật thất, tuyệt đối không phải ra về tay không.
Nhưng mà, cho dù trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại ghen ghét, nhưng không có người nào ngốc đến mức đứng ra hỏi Tiểu Báo Tử rốt cuộc là cái gì, cũng không có ai đi ngấp nghé đồ vật mà Tiểu Báo Tử đạt được.
Bởi vì lần này Tiểu Báo Tử bày ra không chỉ là thực lực của bản thân, mà hắn còn bày ra thế lực của mình.
Hai tên cường giả Thất phẩm bảo hộ người nhà của hắn, làm cho sát thủ của Thanh Phong Lâu ra về tay không, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
... - Chuyện này kỳ thật về mặt ý nghĩa, chẳng khác gì mấy tên côn đồ tranh đoạt địa bàn của nhau cả!
Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, Tấn đế Yến Vân Thiên híp mắt, nhìn công báo trên bay, bỗng nhiên cười, nói:
- Vừa đi ra ngoài lăn lộn, không có căn cơ, giống như phù du trong nước, gió lớn thổi là bay, thời điểm này, đấu với người ta rất hung ác, giống như không muốn sống, cầm đao lao tới chém lẫn nhau, ngươi chém ta một đao, ta cũng chém ngươi một đao, ai ngã xuống trước, thì người đó phải chết, người cuối cùng còn đứng được, chính là người thắng, chỉ khi ngươi biểu hiện ra mặt hung ác của bản thân mình trước mặt người khác, có đầy đủ thực lực, thời điểm người khác muốn tính toán ngươi, muốn đối đầu với ngươi, cũng phải suy nghĩ tới sự hung ác của ngươi, trong nội tâm mới có cố kỵ, bình thường sẽ không ra tay. Mà loại băn khoăn này, loại ra tay không cho người khác cơ hội thở dốc này, đã cho ngươi đại cơ hội, cho ngươi cơ hội tăng tiến thực lực, mà đợi đến lúc thực lực của ngươi tăng lên đến đỉnh điểm, thì không còn ai dám tính toán hay đối đầu với ngươi cả, càng thêm không dám xuống tay, như vậy, ngươi mới có thể kinh doanh, địa bàn của ngươi mới phát triển an toàn, mới có thể đánh ra uy phong của mình, đây chính là cách làm hiện tại của Chu Báo! - Ý ngài là, hắn cố tình biểu hiện hung ác?
- Đúng, nhất định là hắn cố ý, trước đó, dù thực lực của hắn không tệ, cũng có thanh danh to lớn trong giang hồ, nhưng người đánh chủ ý lên người hắn không ít, trong đó cũng không thiếu cao môn đại phiệt, cũng bởi vì hắn không có căn cơ, chỉ dựa vào thực lực bản thân và quan hệ với Vương Xà, cũng không mang tới bao nhiêu uy hiếp cho ngươi, cho nên Thanh Phong Lâu mới có lá gan tiếp sinh ý về hắn, cho nên mới dám phát sát thủ đi ám sát, cũng chính vì thế. Hắn mới ra tay hung ác, một lần hành động san bằng Thanh Phong Lâu, loại chuyện này nói dễ nghe là lập uy, nói khó nghe một chút, chính là hung ác, rất rõ ràng, hiện giờ, hắn rất hung ác với Thanh Phong Lâu! - Nói như vậy, tên Chu Báo kia, đúng là một nhân vật có số má. - Hắn đúng là nhân vật có số má!
Ánh mắt Tấn đề bình thản nhìn thiếu nữ trước mặt. - Ngươi có muốn đi gặp hắn một lần hay không?
Thiếu nữ được Yến Vân Thiên gọi là Yến nhi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trong đôi mắt chớp động hào quang thông minh, bị Yến Vân Thiên hỏi như vậy, biểu lộ có chút ngưng trọng. - Phụ hoàng, ta có thể gặp hắn sao?
- Tuổi ngươi không còn nhỏ, qua ngày mai, ngươi đã mười sáu, cũng nên tìm một tấm chồng, mà tuổi của tên Chu Báo này tương tự như ngươi, lại có một thân võ công cao tuyệt, cách làm người không tệ, trọng yếu nhất chính là hắn rất thông minh, có tiền đồ to lớn, hiện tại đã có rất rất nhiều cao môn đại phiệt đánh chủ ý lên người hắn, Bình Châu Lý thị, Sóc Châu Nghiêm thị, còn có rất nhiều tiểu thế gia, hình như cũng có ý đánh quan hệ thông gia với hắn, ngươi gả cho hắn, còn tốt hơn gả cho đám nhị thế tổ ở kinh thành, còn mạnh hơn đám tiểu vương tử man di a!
Yên nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nói chuyện, trên mặt xuất hiện ráng mây đỏ, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: - Phụ hoàng, ngài kỳ vọng vào hắn cao như vậy sao? - Vì sao lại hỏi vậy? - Hiện tại hắn chỉ là một huyện tử bình thường, hơn nữa đất phong nằm ở Bắc Nguyên xa xôi, tuy không có nhiều người lập công trong lần diệt Bắc Nguyên, nhưng cũng không ít, thế nhưng ta chỉ thấy phụ hoàng quan tâm nhất chỉ có một mình hắn, lại muốn gả ta cho hắn, điều này chẳng phải nói lên kỳ vọng của ngài vào hắn sao? - Đúng vậy a, đúng là ta có chút kỳ vọng vào hắn, nhưng hiện tại ta còn không có thăm dò rõ ràng quan hệ chính thức giữa hắn và Thiên Long Đạo, đợi đến lúc quan hệ này rõ ràng thì nói sau. - Vậy ngài muốn ta đi... - Không, đương nhiên không phải, ngươi cho rằng ta vì chuyện muốn biết rõ quan hệ giữa hắn và Thiên Long Đạo mới gả ngươi cho hắn sao?
Yến Vân Thiên lắc đầu.
Tiền bạc của Thanh Phong Lâu là tiền đen, sát thủ là một chức nghiệp không hợp pháp ở Đại Tấn, cho nên, số tiền này không thể lấy danh nghĩa của Thanh Phong Lâu mà sử dụng được, với ánh mắt của một người hiện đại, những tấm ngân phiếu này là kỳ phiếu công trái, tích góp qua ba trăm năm, những kỳ phiếu công trái này đủ để đại bộ phận người trong thiên hạ điên cuồng, ngân hàng tư nhân cũng muốn thu của hắn.
- Trách không được có rất nhiều người lại thích làm cường đạo như vậy, thì ra chỉ cần làm một chuyến thật lớn là tâm tính sảng khoái như vậy.
Từ trong mật thất đi ra, Tiểu Báo Tử quăng lại một hỏa cầu, đốt sạch sẽ mật thất.
- Các vị tiền bối, ta diễn thì cũng diễn xong rồi, hiện tại phải rời đi, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Đi trở về trong nội viện, Tiểu Báo Tử cũng không có lập tức rời đi, mà nói vào không khí, sau khi đợi mấy hô hấp, chung quanh không có một tia âm thanh trả lời, Tiểu Báo Tử cười cười gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Thanh Phong Lâu cứ như vậy là xong?
Sau nửa ngày khi Tiểu Báo Tử san bằng Thanh Phong Lâu, diệt hết toàn bộ cao tầng của Thanh Phong Lâu, chuyện này lại truyền khắp giang hồ.
Trước sau điều làm giang hồ dậy sóng, nhưng lần này giang hồ cũng không oanh động bao lâu, mọi người phát hiện, mọi người đã chết lặng với những chuyện Tiểu Báo Tử làm ra, mặc kệ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, cũng từ từ có thể tiếp nhận.
Dù sao so với chuyện của Thanh Phong Lâu, chuyện hắn làm Diệt Trần bị trọng thương còn oanh động hơn nhiều, tuy nhiên, chuyện này cho đến bây giờ chưa được chứng minh.Lúc này đây, mọi người càng quan tâm là Tiểu Báo Tử đã cướp được gì trong Thanh Phong Lâu.
Tuy không nhất định là toàn bộ của Thanh Phong Lâu, nhưng mà, có rất nhiều cường giả quan sát hành động lần này của Tiểu Báo Tử, đều nhìn về cái mật thất bị Tiểu Báo Tử mở ra, lại nhìn cái mật thất này bị một mồi lửa đốt thành tro bụi. Tuy không biết hắn đã lấy được cái gì ở trong mật thất, nhưng nhìn thấy thần sắc của hắn khi ra khỏi mật thất, tuyệt đối không phải ra về tay không.
Nhưng mà, cho dù trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại ghen ghét, nhưng không có người nào ngốc đến mức đứng ra hỏi Tiểu Báo Tử rốt cuộc là cái gì, cũng không có ai đi ngấp nghé đồ vật mà Tiểu Báo Tử đạt được.
Bởi vì lần này Tiểu Báo Tử bày ra không chỉ là thực lực của bản thân, mà hắn còn bày ra thế lực của mình.
Hai tên cường giả Thất phẩm bảo hộ người nhà của hắn, làm cho sát thủ của Thanh Phong Lâu ra về tay không, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
...
- Chuyện này kỳ thật về mặt ý nghĩa, chẳng khác gì mấy tên côn đồ tranh đoạt địa bàn của nhau cả!
Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, Tấn đế Yến Vân Thiên híp mắt, nhìn công báo trên bay, bỗng nhiên cười, nói:
- Vừa đi ra ngoài lăn lộn, không có căn cơ, giống như phù du trong nước, gió lớn thổi là bay, thời điểm này, đấu với người ta rất hung ác, giống như không muốn sống, cầm đao lao tới chém lẫn nhau, ngươi chém ta một đao, ta cũng chém ngươi một đao, ai ngã xuống trước, thì người đó phải chết, người cuối cùng còn đứng được, chính là người thắng, chỉ khi ngươi biểu hiện ra mặt hung ác của bản thân mình trước mặt người khác, có đầy đủ thực lực, thời điểm người khác muốn tính toán ngươi, muốn đối đầu với ngươi, cũng phải suy nghĩ tới sự hung ác của ngươi, trong nội tâm mới có cố kỵ, bình thường sẽ không ra tay. Mà loại băn khoăn này, loại ra tay không cho người khác cơ hội thở dốc này, đã cho ngươi đại cơ hội, cho ngươi cơ hội tăng tiến thực lực, mà đợi đến lúc thực lực của ngươi tăng lên đến đỉnh điểm, thì không còn ai dám tính toán hay đối đầu với ngươi cả, càng thêm không dám xuống tay, như vậy, ngươi mới có thể kinh doanh, địa bàn của ngươi mới phát triển an toàn, mới có thể đánh ra uy phong của mình, đây chính là cách làm hiện tại của Chu Báo!
- Ý ngài là, hắn cố tình biểu hiện hung ác?
- Đúng, nhất định là hắn cố ý, trước đó, dù thực lực của hắn không tệ, cũng có thanh danh to lớn trong giang hồ, nhưng người đánh chủ ý lên người hắn không ít, trong đó cũng không thiếu cao môn đại phiệt, cũng bởi vì hắn không có căn cơ, chỉ dựa vào thực lực bản thân và quan hệ với Vương Xà, cũng không mang tới bao nhiêu uy hiếp cho ngươi, cho nên Thanh Phong Lâu mới có lá gan tiếp sinh ý về hắn, cho nên mới dám phát sát thủ đi ám sát, cũng chính vì thế. Hắn mới ra tay hung ác, một lần hành động san bằng Thanh Phong Lâu, loại chuyện này nói dễ nghe là lập uy, nói khó nghe một chút, chính là hung ác, rất rõ ràng, hiện giờ, hắn rất hung ác với Thanh Phong Lâu!
- Nói như vậy, tên Chu Báo kia, đúng là một nhân vật có số má.
- Hắn đúng là nhân vật có số má!
Ánh mắt Tấn đề bình thản nhìn thiếu nữ trước mặt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Ngươi có muốn đi gặp hắn một lần hay không?
Thiếu nữ được Yến Vân Thiên gọi là Yến nhi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trong đôi mắt chớp động hào quang thông minh, bị Yến Vân Thiên hỏi như vậy, biểu lộ có chút ngưng trọng.
- Phụ hoàng, ta có thể gặp hắn sao?
- Tuổi ngươi không còn nhỏ, qua ngày mai, ngươi đã mười sáu, cũng nên tìm một tấm chồng, mà tuổi của tên Chu Báo này tương tự như ngươi, lại có một thân võ công cao tuyệt, cách làm người không tệ, trọng yếu nhất chính là hắn rất thông minh, có tiền đồ to lớn, hiện tại đã có rất rất nhiều cao môn đại phiệt đánh chủ ý lên người hắn, Bình Châu Lý thị, Sóc Châu Nghiêm thị, còn có rất nhiều tiểu thế gia, hình như cũng có ý đánh quan hệ thông gia với hắn, ngươi gả cho hắn, còn tốt hơn gả cho đám nhị thế tổ ở kinh thành, còn mạnh hơn đám tiểu vương tử man di a!
Yên nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nói chuyện, trên mặt xuất hiện ráng mây đỏ, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi:
- Phụ hoàng, ngài kỳ vọng vào hắn cao như vậy sao?
- Vì sao lại hỏi vậy?
- Hiện tại hắn chỉ là một huyện tử bình thường, hơn nữa đất phong nằm ở Bắc Nguyên xa xôi, tuy không có nhiều người lập công trong lần diệt Bắc Nguyên, nhưng cũng không ít, thế nhưng ta chỉ thấy phụ hoàng quan tâm nhất chỉ có một mình hắn, lại muốn gả ta cho hắn, điều này chẳng phải nói lên kỳ vọng của ngài vào hắn sao?
- Đúng vậy a, đúng là ta có chút kỳ vọng vào hắn, nhưng hiện tại ta còn không có thăm dò rõ ràng quan hệ chính thức giữa hắn và Thiên Long Đạo, đợi đến lúc quan hệ này rõ ràng thì nói sau.
- Vậy ngài muốn ta đi...
- Không, đương nhiên không phải, ngươi cho rằng ta vì chuyện muốn biết rõ quan hệ giữa hắn và Thiên Long Đạo mới gả ngươi cho hắn sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiền bạc của Thanh Phong Lâu là tiền đen, sát thủ là một chức nghiệp không hợp pháp ở Đại Tấn, cho nên, số tiền này không thể lấy danh nghĩa của Thanh Phong Lâu mà sử dụng được, với ánh mắt của một người hiện đại, những tấm ngân phiếu này là kỳ phiếu công trái, tích góp qua ba trăm năm, những kỳ phiếu công trái này đủ để đại bộ phận người trong thiên hạ điên cuồng, ngân hàng tư nhân cũng muốn thu của hắn. - Trách không được có rất nhiều người lại thích làm cường đạo như vậy, thì ra chỉ cần làm một chuyến thật lớn là tâm tính sảng khoái như vậy.
Từ trong mật thất đi ra, Tiểu Báo Tử quăng lại một hỏa cầu, đốt sạch sẽ mật thất. - Các vị tiền bối, ta diễn thì cũng diễn xong rồi, hiện tại phải rời đi, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Đi trở về trong nội viện, Tiểu Báo Tử cũng không có lập tức rời đi, mà nói vào không khí, sau khi đợi mấy hô hấp, chung quanh không có một tia âm thanh trả lời, Tiểu Báo Tử cười cười gật đầu, rời khỏi sân nhỏ.
Thanh Phong Lâu cứ như vậy là xong?
Sau nửa ngày khi Tiểu Báo Tử san bằng Thanh Phong Lâu, diệt hết toàn bộ cao tầng của Thanh Phong Lâu, chuyện này lại truyền khắp giang hồ.
Trước sau điều làm giang hồ dậy sóng, nhưng lần này giang hồ cũng không oanh động bao lâu, mọi người phát hiện, mọi người đã chết lặng với những chuyện Tiểu Báo Tử làm ra, mặc kệ hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, cũng từ từ có thể tiếp nhận.
Dù sao so với chuyện của Thanh Phong Lâu, chuyện hắn làm Diệt Trần bị trọng thương còn oanh động hơn nhiều, tuy nhiên, chuyện này cho đến bây giờ chưa được chứng minh.
Lúc này đây, mọi người càng quan tâm là Tiểu Báo Tử đã cướp được gì trong Thanh Phong Lâu.
Tuy không nhất định là toàn bộ của Thanh Phong Lâu, nhưng mà, có rất nhiều cường giả quan sát hành động lần này của Tiểu Báo Tử, đều nhìn về cái mật thất bị Tiểu Báo Tử mở ra, lại nhìn cái mật thất này bị một mồi lửa đốt thành tro bụi. Tuy không biết hắn đã lấy được cái gì ở trong mật thất, nhưng nhìn thấy thần sắc của hắn khi ra khỏi mật thất, tuyệt đối không phải ra về tay không.
Nhưng mà, cho dù trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại ghen ghét, nhưng không có người nào ngốc đến mức đứng ra hỏi Tiểu Báo Tử rốt cuộc là cái gì, cũng không có ai đi ngấp nghé đồ vật mà Tiểu Báo Tử đạt được.
Bởi vì lần này Tiểu Báo Tử bày ra không chỉ là thực lực của bản thân, mà hắn còn bày ra thế lực của mình.
Hai tên cường giả Thất phẩm bảo hộ người nhà của hắn, làm cho sát thủ của Thanh Phong Lâu ra về tay không, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
... - Chuyện này kỳ thật về mặt ý nghĩa, chẳng khác gì mấy tên côn đồ tranh đoạt địa bàn của nhau cả!
Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, Tấn đế Yến Vân Thiên híp mắt, nhìn công báo trên bay, bỗng nhiên cười, nói:
- Vừa đi ra ngoài lăn lộn, không có căn cơ, giống như phù du trong nước, gió lớn thổi là bay, thời điểm này, đấu với người ta rất hung ác, giống như không muốn sống, cầm đao lao tới chém lẫn nhau, ngươi chém ta một đao, ta cũng chém ngươi một đao, ai ngã xuống trước, thì người đó phải chết, người cuối cùng còn đứng được, chính là người thắng, chỉ khi ngươi biểu hiện ra mặt hung ác của bản thân mình trước mặt người khác, có đầy đủ thực lực, thời điểm người khác muốn tính toán ngươi, muốn đối đầu với ngươi, cũng phải suy nghĩ tới sự hung ác của ngươi, trong nội tâm mới có cố kỵ, bình thường sẽ không ra tay. Mà loại băn khoăn này, loại ra tay không cho người khác cơ hội thở dốc này, đã cho ngươi đại cơ hội, cho ngươi cơ hội tăng tiến thực lực, mà đợi đến lúc thực lực của ngươi tăng lên đến đỉnh điểm, thì không còn ai dám tính toán hay đối đầu với ngươi cả, càng thêm không dám xuống tay, như vậy, ngươi mới có thể kinh doanh, địa bàn của ngươi mới phát triển an toàn, mới có thể đánh ra uy phong của mình, đây chính là cách làm hiện tại của Chu Báo! - Ý ngài là, hắn cố tình biểu hiện hung ác?
- Đúng, nhất định là hắn cố ý, trước đó, dù thực lực của hắn không tệ, cũng có thanh danh to lớn trong giang hồ, nhưng người đánh chủ ý lên người hắn không ít, trong đó cũng không thiếu cao môn đại phiệt, cũng bởi vì hắn không có căn cơ, chỉ dựa vào thực lực bản thân và quan hệ với Vương Xà, cũng không mang tới bao nhiêu uy hiếp cho ngươi, cho nên Thanh Phong Lâu mới có lá gan tiếp sinh ý về hắn, cho nên mới dám phát sát thủ đi ám sát, cũng chính vì thế. Hắn mới ra tay hung ác, một lần hành động san bằng Thanh Phong Lâu, loại chuyện này nói dễ nghe là lập uy, nói khó nghe một chút, chính là hung ác, rất rõ ràng, hiện giờ, hắn rất hung ác với Thanh Phong Lâu! - Nói như vậy, tên Chu Báo kia, đúng là một nhân vật có số má. - Hắn đúng là nhân vật có số má!
Ánh mắt Tấn đề bình thản nhìn thiếu nữ trước mặt. - Ngươi có muốn đi gặp hắn một lần hay không?
Thiếu nữ được Yến Vân Thiên gọi là Yến nhi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trong đôi mắt chớp động hào quang thông minh, bị Yến Vân Thiên hỏi như vậy, biểu lộ có chút ngưng trọng. - Phụ hoàng, ta có thể gặp hắn sao?
- Tuổi ngươi không còn nhỏ, qua ngày mai, ngươi đã mười sáu, cũng nên tìm một tấm chồng, mà tuổi của tên Chu Báo này tương tự như ngươi, lại có một thân võ công cao tuyệt, cách làm người không tệ, trọng yếu nhất chính là hắn rất thông minh, có tiền đồ to lớn, hiện tại đã có rất rất nhiều cao môn đại phiệt đánh chủ ý lên người hắn, Bình Châu Lý thị, Sóc Châu Nghiêm thị, còn có rất nhiều tiểu thế gia, hình như cũng có ý đánh quan hệ thông gia với hắn, ngươi gả cho hắn, còn tốt hơn gả cho đám nhị thế tổ ở kinh thành, còn mạnh hơn đám tiểu vương tử man di a!
Yên nhi lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nói chuyện, trên mặt xuất hiện ráng mây đỏ, suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: - Phụ hoàng, ngài kỳ vọng vào hắn cao như vậy sao? - Vì sao lại hỏi vậy? - Hiện tại hắn chỉ là một huyện tử bình thường, hơn nữa đất phong nằm ở Bắc Nguyên xa xôi, tuy không có nhiều người lập công trong lần diệt Bắc Nguyên, nhưng cũng không ít, thế nhưng ta chỉ thấy phụ hoàng quan tâm nhất chỉ có một mình hắn, lại muốn gả ta cho hắn, điều này chẳng phải nói lên kỳ vọng của ngài vào hắn sao? - Đúng vậy a, đúng là ta có chút kỳ vọng vào hắn, nhưng hiện tại ta còn không có thăm dò rõ ràng quan hệ chính thức giữa hắn và Thiên Long Đạo, đợi đến lúc quan hệ này rõ ràng thì nói sau. - Vậy ngài muốn ta đi... - Không, đương nhiên không phải, ngươi cho rằng ta vì chuyện muốn biết rõ quan hệ giữa hắn và Thiên Long Đạo mới gả ngươi cho hắn sao?