Điểm chết người nhất là, hiện tại Hỏa Hồng Tình của hắn chỉ có thể nhiếp ra một lần, bởi vì công việc này hao phí rất nhiều tinh lực và thể lực, cho dù là tu vi Thất phẩm hiện tại của hắn, thân thể dịch cân giới, cũng chỉ có thể duy trì tráng thái này trong một nén hương, mà thần hồn càng cường đại, muốn nhiếp ra càng hao phí nhiều thời gian, sau khi vận dụng một lần, muốn tiếp tục dùng lần thứ hai, ít nhất phải đợi ba ngày sau, mà đối với sinh vật như vậy, không nói hồn phách bị nhiếp đi hơn phân nửa, chỉ cần mất đi một nửa hồn phách, sống được tối đa không quá một giờ.
Cho nên, đối với sinh vật có hồn phách cường đại, Tiểu Báo Tử không thể dùng cách này.
Chỉ có thể đợi đến lúc tu vi của mình cường đại, uy lực của Hỏa Hồng Tình tăng lên một bậc, mới có ý niệm này.
Cách Hắc Vĩ Nguyên, tốc độ của cả đội ngũ tăng lên rất nhiều, rốt cục nửa tháng sau, cũng tới lãnh địa.
Đất phong của Thiết Không Dực và đất phong của Tiểu Báo Tử liền kề nhau, nhưng đất phong lại xa xôi hơn Tiểu Báo Tử một chút, cần phải đi qua đất phong của Tiểu Báo Tử, đi thêm sáu trăm dặm, cho nên, hai đội nhân mã tới lãnh địa của Tiểu Báo Tử thì tách ra, Thiết Không Dực cần phải đi vòng qua Hắc Thạch Dục. Chỉ có như vậy, mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đất phong của mình, mà Tiểu Báo Tử, thì mang theo một đám thủ hạ dưới tay đi dò xét lãnh địa của mình.
Hắc Thạch Dục!
Đây chính là tên của đất phong, nhưng trên thực tế, Hắc Thạch Dục chỉ là một cái tên đại khái.
Ở đây là phía bắc của thảo nguyên, Hắc Thạch Dục chính là tên của một cái hạp cốc do hai tòa núi thấp tạo thành. Bởi vì đá trong hạp cốc đều là màu đen, cho nên mới có tên gọi là Hắc Thạch Dục.
Hạp cốc không dài, chỉ có lộ trình ba bốn dặm, trong cốc đá vụn khắp nơi, hai bên của vách núi đều là bụi cỏ và dây leo, cũng có đá tảng lộ ra, đều là màu đen, hoặc lớn hoặc nhỏ, ở xa xa nhìn lại, cái hạp cốc này giống như một thông đạo màu đen. Đi vào Hắc Thạch Dục, Tiểu Báo Tử cũng đã xuống ngựa, hắn dẫn theo thủ hạ đi vào Hắc Thạch Dục, vừa đi vào Hắc Thạch Dục, đã nhìn thấy một bộ hài cốt dựa vào một tảng đá lớn, hài cốt cũng không được trọn vẹn đầy đủ, chỉ còn lại nửa thân trên, vải trên thi cốt cũng đã bị phong hóa, bay phất phơ trong gió, nhìn cảnh này vô cùng thê lương.
Lại đi về phía trước, bước vào trong hạp cốc, lúc này mới phát hiện trong cốc phủ kín bởi thi cốt, tất cả đều không được trọn vẹn đầy đủ, phần lớn là bị dã thú trên thảo nguyên gặm thành nhiều mảnh nhỏ, trên thực tế, có thể lưu lại chút xương cốt đã là không tệ rồi. - Đại nhân, Hắc Thạch Dục này thuộc về một bộ tộc trung bình ở thảo nguyên, có biên giới là Hắc Thạch Dục này, Mã tổng đốc quét ngang thảo nguyên, bộ tộc này đã chống cự ở đây rất kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng bị công phá, diệt sạch toàn bộ, cho nên có rất nhiều thi thể.
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay, ngăn lời hắn nói, đương nhiên hắn biết chuyện gì xảy ra, Đại Tấn hướng diệt Bắc Nguyên, tạo ra một cơ nghiệp muôn đời bất hủ, nhưng đối với người Bắc Nguyên mà nói, đó là tai hoạ ngập đầu, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó chính là nói Mã Thiên Trường, thành tựu cho Đại Tấn, thành tựu cho Yến Vân Thiên, nhưng cũng từ số lượng hài cốt trên đất, có trời mới biết đã chết bao nhiêu người.
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không có ý kiến gì với việc Bắc Nguyên bị diệt, hắn không để trong lòng chuyện Bắc Nguyên bị diệt.
Nhưng không ai vì hành vi diệt chủng mà sinh ra một cảm giác khoái cảm âm tàn cả, nhìn thấy nhiều hài cốt như vậy, hắn vẫn sinh ra khó chịu, dù sao nơi đây là lãnh địa của hắn, không ai muốn trong nhà mình chồng chất nhiều thi cốt như vậy, đúng không?
Xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm trạng mọi người lộ ra một chút nặng nề, dù là ai khi đối mặt với nhiều thi cốt như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng mà, sau khi mọi người xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm tình phiền muộn cũng thoải mái hơn một chút. - Đúng là một nơi xinh đẹp a!
Sau khi đi qua Hắc Thạch Dục, chính là một gò núi, chỉ thấy núi thấp phập phồng, dòng sông chảy ngang, địa thế hơi nghiêng về hướng đông nam, xen kẽ giữa núi thấp và đồi chính là một con sông chảy qua, có nhiều dòng sông phân nhánh, giao nhau, hình thành một hệ thống kênh rạch chằng chịt, dòng sông nuôi dưỡng cỏ cây của thảo nguyên.
Phong cảnh đẹp thì đẹp, nhưng tính cảnh trên thảo nguyên, làm cho người ta cảm thán. - Đúng là con mẹ nó sát cảnh!
Chu sẹo mở miệng chửi một câu.
Trên thảo nguyên có người, có dê, có trâu, nhưng không nhiều lắm, hơn mười người, hơn mười đầu trâu và hơn mười dê đầu, mà chung quanh bọn họ, là một bầy sói.
Đàn sói trên thảo nguyên, lúc xảy ra chiến tranh, người được lợi nhất chính là đàn sói, sau khi trải qua trận bão tuyết trăm năm khó gặp, nguyên khí thảo nguyên đại thương, đàn sói phát hiện, đột nhiên có nhiều đồ ăn hơn, nhiều đến mức không cần phải đi săn, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là bữa ăn ngon, người trên thảo nguyên dùng sói làm đồ đằng, dùng đàn sói làm tấm gương, sau một hồi đại chiến diệt tộc, thi thể của bọn họ nuôi mập đàn sói, cũng có thể nói là chết có ý nghĩa! - Xem ra đám người kia là những người sống sót còn lại, đều là một ít người già yếu.
Nhìn đàn sói vây khốn bọn người này, Tiểu Báo Tử nhíu mày. - Mạng của bọn họ thật tốt, không ngờ tránh được một kiếp, còn sống tới bây giờ.
Giang Hiểu nói ra. - Trên thảo nguyên còn không ít người già yếu, Mã Thiên Trường chỉ giết chết người cường tráng, lưu lại những người già yếu để bọn họ tự sanh tự diệt, đại đa số người đã không còn sức lao động tay chân, nhưng vẫn có một ít người ương ngạnh sống sót!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ thân thể tiểu Độc một cái, bảo nó xông tới. - NGAO...OOO...
Một âm thanh vang vọng từ trong miệng của tiểu Độc tru lên, âm thanh tản ra khắp nơi.
Bầy sói đang vây công đám người già yếu, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng của tiểu Độc, trong ánh mắt, toát ra ý tứ hoảng sợ và thần phục.
Bọn sói này rất hung tàn, nhưng chỉ là hung tàn, cũng chỉ là đàn sói bình thường, tiểu Độc đã là yêu thú, trên người chảy huyết thống của Hoang Thú thời Thượng Cổ, đối với đồng loại, trời sinh đã có lực chấn nhiếp đàn sói, hơn nữa mấy năm gần đây, thực lực tiểu Độc tăng nhiều, hấp thu quyền ý của cường giả Bát phẩm, sớm đã không phải là đàn sói trước mắt có thể so sánh, chỉ tru lên một tiếng, đã đủ làm cho đàm sói trước mặt thần phục, đương nhiên, hình như lang vương trong đàn sói không cam lòng, nhưng mà, chỉ một kích, một đạo tia chớp màu bạc xuất hiện, móng vuốt của tiểu Độc đã xé nát đầu của lang vương ra làm hai, ngay cả thi thể của lang vương cũng bị xé thành hai nửa.
Điểm chết người nhất là, hiện tại Hỏa Hồng Tình của hắn chỉ có thể nhiếp ra một lần, bởi vì công việc này hao phí rất nhiều tinh lực và thể lực, cho dù là tu vi Thất phẩm hiện tại của hắn, thân thể dịch cân giới, cũng chỉ có thể duy trì tráng thái này trong một nén hương, mà thần hồn càng cường đại, muốn nhiếp ra càng hao phí nhiều thời gian, sau khi vận dụng một lần, muốn tiếp tục dùng lần thứ hai, ít nhất phải đợi ba ngày sau, mà đối với sinh vật như vậy, không nói hồn phách bị nhiếp đi hơn phân nửa, chỉ cần mất đi một nửa hồn phách, sống được tối đa không quá một giờ.
Cho nên, đối với sinh vật có hồn phách cường đại, Tiểu Báo Tử không thể dùng cách này.
Chỉ có thể đợi đến lúc tu vi của mình cường đại, uy lực của Hỏa Hồng Tình tăng lên một bậc, mới có ý niệm này.
Cách Hắc Vĩ Nguyên, tốc độ của cả đội ngũ tăng lên rất nhiều, rốt cục nửa tháng sau, cũng tới lãnh địa.
Đất phong của Thiết Không Dực và đất phong của Tiểu Báo Tử liền kề nhau, nhưng đất phong lại xa xôi hơn Tiểu Báo Tử một chút, cần phải đi qua đất phong của Tiểu Báo Tử, đi thêm sáu trăm dặm, cho nên, hai đội nhân mã tới lãnh địa của Tiểu Báo Tử thì tách ra, Thiết Không Dực cần phải đi vòng qua Hắc Thạch Dục. Chỉ có như vậy, mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đất phong của mình, mà Tiểu Báo Tử, thì mang theo một đám thủ hạ dưới tay đi dò xét lãnh địa của mình.
Hắc Thạch Dục!
Đây chính là tên của đất phong, nhưng trên thực tế, Hắc Thạch Dục chỉ là một cái tên đại khái.
Ở đây là phía bắc của thảo nguyên, Hắc Thạch Dục chính là tên của một cái hạp cốc do hai tòa núi thấp tạo thành. Bởi vì đá trong hạp cốc đều là màu đen, cho nên mới có tên gọi là Hắc Thạch Dục.
Hạp cốc không dài, chỉ có lộ trình ba bốn dặm, trong cốc đá vụn khắp nơi, hai bên của vách núi đều là bụi cỏ và dây leo, cũng có đá tảng lộ ra, đều là màu đen, hoặc lớn hoặc nhỏ, ở xa xa nhìn lại, cái hạp cốc này giống như một thông đạo màu đen. Đi vào Hắc Thạch Dục, Tiểu Báo Tử cũng đã xuống ngựa, hắn dẫn theo thủ hạ đi vào Hắc Thạch Dục, vừa đi vào Hắc Thạch Dục, đã nhìn thấy một bộ hài cốt dựa vào một tảng đá lớn, hài cốt cũng không được trọn vẹn đầy đủ, chỉ còn lại nửa thân trên, vải trên thi cốt cũng đã bị phong hóa, bay phất phơ trong gió, nhìn cảnh này vô cùng thê lương.
Lại đi về phía trước, bước vào trong hạp cốc, lúc này mới phát hiện trong cốc phủ kín bởi thi cốt, tất cả đều không được trọn vẹn đầy đủ, phần lớn là bị dã thú trên thảo nguyên gặm thành nhiều mảnh nhỏ, trên thực tế, có thể lưu lại chút xương cốt đã là không tệ rồi.
- Đại nhân, Hắc Thạch Dục này thuộc về một bộ tộc trung bình ở thảo nguyên, có biên giới là Hắc Thạch Dục này, Mã tổng đốc quét ngang thảo nguyên, bộ tộc này đã chống cự ở đây rất kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng bị công phá, diệt sạch toàn bộ, cho nên có rất nhiều thi thể.
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay, ngăn lời hắn nói, đương nhiên hắn biết chuyện gì xảy ra, Đại Tấn hướng diệt Bắc Nguyên, tạo ra một cơ nghiệp muôn đời bất hủ, nhưng đối với người Bắc Nguyên mà nói, đó là tai hoạ ngập đầu, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó chính là nói Mã Thiên Trường, thành tựu cho Đại Tấn, thành tựu cho Yến Vân Thiên, nhưng cũng từ số lượng hài cốt trên đất, có trời mới biết đã chết bao nhiêu người.
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không có ý kiến gì với việc Bắc Nguyên bị diệt, hắn không để trong lòng chuyện Bắc Nguyên bị diệt.
Nhưng không ai vì hành vi diệt chủng mà sinh ra một cảm giác khoái cảm âm tàn cả, nhìn thấy nhiều hài cốt như vậy, hắn vẫn sinh ra khó chịu, dù sao nơi đây là lãnh địa của hắn, không ai muốn trong nhà mình chồng chất nhiều thi cốt như vậy, đúng không?
Xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm trạng mọi người lộ ra một chút nặng nề, dù là ai khi đối mặt với nhiều thi cốt như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng mà, sau khi mọi người xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm tình phiền muộn cũng thoải mái hơn một chút.
- Đúng là một nơi xinh đẹp a!
Sau khi đi qua Hắc Thạch Dục, chính là một gò núi, chỉ thấy núi thấp phập phồng, dòng sông chảy ngang, địa thế hơi nghiêng về hướng đông nam, xen kẽ giữa núi thấp và đồi chính là một con sông chảy qua, có nhiều dòng sông phân nhánh, giao nhau, hình thành một hệ thống kênh rạch chằng chịt, dòng sông nuôi dưỡng cỏ cây của thảo nguyên.
Phong cảnh đẹp thì đẹp, nhưng tính cảnh trên thảo nguyên, làm cho người ta cảm thán.
- Đúng là con mẹ nó sát cảnh!
Chu sẹo mở miệng chửi một câu.
Trên thảo nguyên có người, có dê, có trâu, nhưng không nhiều lắm, hơn mười người, hơn mười đầu trâu và hơn mười dê đầu, mà chung quanh bọn họ, là một bầy sói.
Đàn sói trên thảo nguyên, lúc xảy ra chiến tranh, người được lợi nhất chính là đàn sói, sau khi trải qua trận bão tuyết trăm năm khó gặp, nguyên khí thảo nguyên đại thương, đàn sói phát hiện, đột nhiên có nhiều đồ ăn hơn, nhiều đến mức không cần phải đi săn, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là bữa ăn ngon, người trên thảo nguyên dùng sói làm đồ đằng, dùng đàn sói làm tấm gương, sau một hồi đại chiến diệt tộc, thi thể của bọn họ nuôi mập đàn sói, cũng có thể nói là chết có ý nghĩa!
- Xem ra đám người kia là những người sống sót còn lại, đều là một ít người già yếu.
- Mạng của bọn họ thật tốt, không ngờ tránh được một kiếp, còn sống tới bây giờ.
Giang Hiểu nói ra.
- Trên thảo nguyên còn không ít người già yếu, Mã Thiên Trường chỉ giết chết người cường tráng, lưu lại những người già yếu để bọn họ tự sanh tự diệt, đại đa số người đã không còn sức lao động tay chân, nhưng vẫn có một ít người ương ngạnh sống sót!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ thân thể tiểu Độc một cái, bảo nó xông tới.
- NGAO...OOO... Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Một âm thanh vang vọng từ trong miệng của tiểu Độc tru lên, âm thanh tản ra khắp nơi.
Bầy sói đang vây công đám người già yếu, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng của tiểu Độc, trong ánh mắt, toát ra ý tứ hoảng sợ và thần phục.
Bọn sói này rất hung tàn, nhưng chỉ là hung tàn, cũng chỉ là đàn sói bình thường, tiểu Độc đã là yêu thú, trên người chảy huyết thống của Hoang Thú thời Thượng Cổ, đối với đồng loại, trời sinh đã có lực chấn nhiếp đàn sói, hơn nữa mấy năm gần đây, thực lực tiểu Độc tăng nhiều, hấp thu quyền ý của cường giả Bát phẩm, sớm đã không phải là đàn sói trước mắt có thể so sánh, chỉ tru lên một tiếng, đã đủ làm cho đàm sói trước mặt thần phục, đương nhiên, hình như lang vương trong đàn sói không cam lòng, nhưng mà, chỉ một kích, một đạo tia chớp màu bạc xuất hiện, móng vuốt của tiểu Độc đã xé nát đầu của lang vương ra làm hai, ngay cả thi thể của lang vương cũng bị xé thành hai nửa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Điểm chết người nhất là, hiện tại Hỏa Hồng Tình của hắn chỉ có thể nhiếp ra một lần, bởi vì công việc này hao phí rất nhiều tinh lực và thể lực, cho dù là tu vi Thất phẩm hiện tại của hắn, thân thể dịch cân giới, cũng chỉ có thể duy trì tráng thái này trong một nén hương, mà thần hồn càng cường đại, muốn nhiếp ra càng hao phí nhiều thời gian, sau khi vận dụng một lần, muốn tiếp tục dùng lần thứ hai, ít nhất phải đợi ba ngày sau, mà đối với sinh vật như vậy, không nói hồn phách bị nhiếp đi hơn phân nửa, chỉ cần mất đi một nửa hồn phách, sống được tối đa không quá một giờ.
Cho nên, đối với sinh vật có hồn phách cường đại, Tiểu Báo Tử không thể dùng cách này.
Chỉ có thể đợi đến lúc tu vi của mình cường đại, uy lực của Hỏa Hồng Tình tăng lên một bậc, mới có ý niệm này.
Cách Hắc Vĩ Nguyên, tốc độ của cả đội ngũ tăng lên rất nhiều, rốt cục nửa tháng sau, cũng tới lãnh địa.
Đất phong của Thiết Không Dực và đất phong của Tiểu Báo Tử liền kề nhau, nhưng đất phong lại xa xôi hơn Tiểu Báo Tử một chút, cần phải đi qua đất phong của Tiểu Báo Tử, đi thêm sáu trăm dặm, cho nên, hai đội nhân mã tới lãnh địa của Tiểu Báo Tử thì tách ra, Thiết Không Dực cần phải đi vòng qua Hắc Thạch Dục. Chỉ có như vậy, mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đất phong của mình, mà Tiểu Báo Tử, thì mang theo một đám thủ hạ dưới tay đi dò xét lãnh địa của mình.
Hắc Thạch Dục!
Đây chính là tên của đất phong, nhưng trên thực tế, Hắc Thạch Dục chỉ là một cái tên đại khái.
Ở đây là phía bắc của thảo nguyên, Hắc Thạch Dục chính là tên của một cái hạp cốc do hai tòa núi thấp tạo thành. Bởi vì đá trong hạp cốc đều là màu đen, cho nên mới có tên gọi là Hắc Thạch Dục.
Hạp cốc không dài, chỉ có lộ trình ba bốn dặm, trong cốc đá vụn khắp nơi, hai bên của vách núi đều là bụi cỏ và dây leo, cũng có đá tảng lộ ra, đều là màu đen, hoặc lớn hoặc nhỏ, ở xa xa nhìn lại, cái hạp cốc này giống như một thông đạo màu đen. Đi vào Hắc Thạch Dục, Tiểu Báo Tử cũng đã xuống ngựa, hắn dẫn theo thủ hạ đi vào Hắc Thạch Dục, vừa đi vào Hắc Thạch Dục, đã nhìn thấy một bộ hài cốt dựa vào một tảng đá lớn, hài cốt cũng không được trọn vẹn đầy đủ, chỉ còn lại nửa thân trên, vải trên thi cốt cũng đã bị phong hóa, bay phất phơ trong gió, nhìn cảnh này vô cùng thê lương.
Lại đi về phía trước, bước vào trong hạp cốc, lúc này mới phát hiện trong cốc phủ kín bởi thi cốt, tất cả đều không được trọn vẹn đầy đủ, phần lớn là bị dã thú trên thảo nguyên gặm thành nhiều mảnh nhỏ, trên thực tế, có thể lưu lại chút xương cốt đã là không tệ rồi. - Đại nhân, Hắc Thạch Dục này thuộc về một bộ tộc trung bình ở thảo nguyên, có biên giới là Hắc Thạch Dục này, Mã tổng đốc quét ngang thảo nguyên, bộ tộc này đã chống cự ở đây rất kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng bị công phá, diệt sạch toàn bộ, cho nên có rất nhiều thi thể.
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay, ngăn lời hắn nói, đương nhiên hắn biết chuyện gì xảy ra, Đại Tấn hướng diệt Bắc Nguyên, tạo ra một cơ nghiệp muôn đời bất hủ, nhưng đối với người Bắc Nguyên mà nói, đó là tai hoạ ngập đầu, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó chính là nói Mã Thiên Trường, thành tựu cho Đại Tấn, thành tựu cho Yến Vân Thiên, nhưng cũng từ số lượng hài cốt trên đất, có trời mới biết đã chết bao nhiêu người.
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không có ý kiến gì với việc Bắc Nguyên bị diệt, hắn không để trong lòng chuyện Bắc Nguyên bị diệt.
Nhưng không ai vì hành vi diệt chủng mà sinh ra một cảm giác khoái cảm âm tàn cả, nhìn thấy nhiều hài cốt như vậy, hắn vẫn sinh ra khó chịu, dù sao nơi đây là lãnh địa của hắn, không ai muốn trong nhà mình chồng chất nhiều thi cốt như vậy, đúng không?
Xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm trạng mọi người lộ ra một chút nặng nề, dù là ai khi đối mặt với nhiều thi cốt như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng mà, sau khi mọi người xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm tình phiền muộn cũng thoải mái hơn một chút. - Đúng là một nơi xinh đẹp a!
Sau khi đi qua Hắc Thạch Dục, chính là một gò núi, chỉ thấy núi thấp phập phồng, dòng sông chảy ngang, địa thế hơi nghiêng về hướng đông nam, xen kẽ giữa núi thấp và đồi chính là một con sông chảy qua, có nhiều dòng sông phân nhánh, giao nhau, hình thành một hệ thống kênh rạch chằng chịt, dòng sông nuôi dưỡng cỏ cây của thảo nguyên.
Phong cảnh đẹp thì đẹp, nhưng tính cảnh trên thảo nguyên, làm cho người ta cảm thán. - Đúng là con mẹ nó sát cảnh!
Chu sẹo mở miệng chửi một câu.
Trên thảo nguyên có người, có dê, có trâu, nhưng không nhiều lắm, hơn mười người, hơn mười đầu trâu và hơn mười dê đầu, mà chung quanh bọn họ, là một bầy sói.
Đàn sói trên thảo nguyên, lúc xảy ra chiến tranh, người được lợi nhất chính là đàn sói, sau khi trải qua trận bão tuyết trăm năm khó gặp, nguyên khí thảo nguyên đại thương, đàn sói phát hiện, đột nhiên có nhiều đồ ăn hơn, nhiều đến mức không cần phải đi săn, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là bữa ăn ngon, người trên thảo nguyên dùng sói làm đồ đằng, dùng đàn sói làm tấm gương, sau một hồi đại chiến diệt tộc, thi thể của bọn họ nuôi mập đàn sói, cũng có thể nói là chết có ý nghĩa! - Xem ra đám người kia là những người sống sót còn lại, đều là một ít người già yếu.
Nhìn đàn sói vây khốn bọn người này, Tiểu Báo Tử nhíu mày. - Mạng của bọn họ thật tốt, không ngờ tránh được một kiếp, còn sống tới bây giờ.
Giang Hiểu nói ra. - Trên thảo nguyên còn không ít người già yếu, Mã Thiên Trường chỉ giết chết người cường tráng, lưu lại những người già yếu để bọn họ tự sanh tự diệt, đại đa số người đã không còn sức lao động tay chân, nhưng vẫn có một ít người ương ngạnh sống sót!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ thân thể tiểu Độc một cái, bảo nó xông tới. - NGAO...OOO...
Một âm thanh vang vọng từ trong miệng của tiểu Độc tru lên, âm thanh tản ra khắp nơi.
Bầy sói đang vây công đám người già yếu, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng của tiểu Độc, trong ánh mắt, toát ra ý tứ hoảng sợ và thần phục.
Bọn sói này rất hung tàn, nhưng chỉ là hung tàn, cũng chỉ là đàn sói bình thường, tiểu Độc đã là yêu thú, trên người chảy huyết thống của Hoang Thú thời Thượng Cổ, đối với đồng loại, trời sinh đã có lực chấn nhiếp đàn sói, hơn nữa mấy năm gần đây, thực lực tiểu Độc tăng nhiều, hấp thu quyền ý của cường giả Bát phẩm, sớm đã không phải là đàn sói trước mắt có thể so sánh, chỉ tru lên một tiếng, đã đủ làm cho đàm sói trước mặt thần phục, đương nhiên, hình như lang vương trong đàn sói không cam lòng, nhưng mà, chỉ một kích, một đạo tia chớp màu bạc xuất hiện, móng vuốt của tiểu Độc đã xé nát đầu của lang vương ra làm hai, ngay cả thi thể của lang vương cũng bị xé thành hai nửa.