Nhìn xem tiểu Độc dẫn đàn sói đi xa, đám người già có cảm giác sống sót vượt qua tai nạn, Tiểu Báo Tử than nhẹ một tiếng. - Giang Hiểu, ngươi mang những người này tìm một nơi an trí cho bọn họ, Ôn Đô, ngươi đi theo đi, ngươi cũng là người trong thảo nguyên, câu thông tương đối dễ dàng, nói cho bọn họ biết, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của bọn họ. - Vâng, chủ nhân!
Ôn Đô khom người bái tạ Tiểu Báo Tử thật sâu, đi theo đằng sau Giang Hiểu, đi về phía đám người già kia. - Vương Thành! - Có thuộc hạ, dẫn theo các huynh đệ tìm hiểu tình hình xung quanh, tìm một nơi để hạ trại, những ngày này, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi! - Vâng!
Vương Thành lĩnh mệnh rời đi.
Vương Thành với tư cách là phó thống lĩnh của thủy quân Gianh Thành, Vương Thành dẫn binh đi rất có nghề, dù chưa đánh qua trận đại chiến nào, nhưng dùng để chỉ huy trăm người, vẫn dư xài.
Sau khi an bài tốt tất cả, Tiểu Báo Tử tung người nhảy lên, sử dụng Thừa Long Ngự Phong Quyết, bắt đầu dò xét địa bàn của mình.
Đất phong sáu trăm dặm, cũng không chỉ có diện tích, mà là phương viên, tính toán như vậy, lấy Hắc Thạch Dục làm cửa vào, phương viên sáu trăm dặm, đã tương đương với một đại châu của Đại Tấn, bằng diện tích hai tiểu châu, diện tích lớn như vậy, cho dù bay trên không trung, Tiểu Báo Tử cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh, đất phong của hắn, chủ yếu là đồi nói, nhưng ở biên giới phía tây có một rặng núi lớn, thế đất ở phía tây cao hơn phía đông, mà con sống lớn rõ ràng là chảy ra từ rặng núi lớn đó. - Địa phương này, đúng là rất tốt, nhưng đáng tiếc, người quá ít.
Người quá ít!
Đối với Tiểu Báo Tử thì đây chính là đại phiền toái, cũng là đại phiền toái của tất cả các thế lực, gia tộc khi đến đất phong của mình.
Một khối đất phong, muốn kiến thiết, nhất định phải có người, không có người, ngươi có đất phong cũng vô dụng, chẳng khác gì một khối đất hoang.
Bắc Nguyên đã bị diệt, thậm chí có thể nói, đã vong tộc diệt chủng, một thảo nguyên rộng lớn, hiện giờ ở trong tình trạng thiếu vắng dân cư, mà ở phía tây ở đây, là một rặng núi lớn, không ai biết đầu sơn mạch này trải dài bao nhiêu, cũng không người nào biết, bên trong tòa núi này có gì, rộng lớn mênh mông, rặng núi này rất cổ xưa, đồng thời cũng rất lạnh, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, trừ một ít cường giả ưa thích dò xét ra, không có người nào dám đi vào bên trong rặng núi này, chớ đừng nói chi là có người ở.
Sơn mạch, cường giả có thể vượt qua, nhưng người bình thường không được, tất cả mọi người biết rõ đằng sau sơn mạch còn có quốc gia, còn có rất nhiều người, nhưng muốn vượt qua rặng núi này, chỉ có thể bay.
Mà rặng núi này trải dài mấy vạn dặm, cho nên, từ xưa tới nay, bên trong núi này không xuất hiện người ở, chớ đừng nói chi là chiến tranh.
Mặt tây nam, chính là tây bắc của Đại Tấn, chỗ đó, có một phiến thổ địa khổng lồ, được gọi là Tây Vực, diện tích của Tây Vực cũng tương đương với Đại Tấn, nhưng khác với Đại Tấn, nó không thống nhất. có mấy trăm quốc gia lớn nhỏ, mỗi năm đều có chiến tranh, đánh nhau diễn ra không ngừng, nhưng mà, những năm gần đây, nghe nói thế cục đã có chút hòa hoãn, mấy đại quốc cũng thập phần giàu có và đông đúc, cũng có thông thương sinh ý với Đại Tấn, các nước Tây Vực, đặc sản là các loại hương liệu, bảo thạch cùng nhiều đặc sản khác, những thứ này, nếu bán cho Đại Tấn, giá trị tăng lên gấp mười lần, đồng thời, thương phẩm của Đại Tấn cũng bán sang Tây Vực, giá trị cũng tăng lên gấp mười lần, nhưng mà, Tây Vực và Đại Tấn ngăn cách với địa phương của Tiểu Báo Tử bằng một sa mạc vạn dặm, còn cách nhau một cái hồ Hàn Hải bao la bát ngát, chỉ có một thương lộ đi thông qua, giống như con đường tơ lụa ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, trên con đường này đạo phỉ rất nhiều, chỉ có một số ít thương nhân giàu có mới có thể đả thông thương lộ giữa hai bên.
Đối với Tiểu Báo Tử mà nói, có lẽ sau này các nước Tây Vực sẽ hữu dụng với hắn, nhưng hiện tại, không có giá trị gì, hắn cần không phải là thương phẩm, là nhân khẩu, đại lượng nhân khẩu.
Lại nhìn về hướng chính đông và chính nam, chính là đất phong của hai ngàn nhân sĩ, cũng gặp phải vấn đề giống như hắn, đều thiếu khiết nhân khẩu, thảo nguyên trống trải, căn bản là không có người, cho dù muốn nghĩ cách cũng không có khả năng.
Hướng chính bắc thì sao?
Đó là băng nguyên, băng nguyên bao la bát ngát, đừng nói là người, ngay cả thỏ cũng không có. - Mẹ kiếp, xem ra vẫn nên nghĩ cách từ Đại Tấn a!
Trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm định giá, đây là lãnh địa của hắn, hắn cũng cần nhân khẩu, nhưng mà, hắn cũng không muốn nhìn thấy trong lãnh địa của mình toàn người mắt xanh, mắt mũi sâu và cao a, cho nên cuối cùng, hắn quyết định đánh chủ ý về phía Đại Tấn.
- Hắc hắc, Yến Vân Thiên đánh chủ ý hay thật, phong đất cho rất nhiều người ở phương bắc, vừa không có nhân khẩu, nếu muốn khởi nghiệp ở Bắc Nguyên này, không có mấy trăm năm là không thể nào, mà đợi tới mấy trăm năm sau, khẳng định sẽ xuất hiện cảnh chư hầu tranh bá, muốn uy hiếp được Đại Tấn, khó càng thêm khó, chẳng những Đại Tấn có thêm ba châu, mà còn hóa giải uy hiếp từ phương bắc, đúng là cao a, bởi như vậy, nhân khẩu rất thưa thớt, chính là muốn làm cho đám chư hầu như chúng ta bắt người cướp của để tăng nhân khẩu a, hắn đem thổ địa ở đông bắc, đều phân cho tất cả các đại gia tộc, cao môn đại phiệt, còn những môn phái như Thiên Long Đạo, bởi vì thiếu nhân khẩu, những môn phái này sẽ trắng trợn tiến hành bắt người ở các bộ tộc xung quanh đông bắc, để tăng thêm nhân khẩu cho mình. Bởi làm vậy, chẳng những dập tan hi vọng giương lên của tất cả các bộ tộc Bắc Nguyên, mà còn giải quyết rất nhiều tai họa ngầm ở Đại Tấn, chỉ cần triều đình Đại Tấn không loạn, trong thiên hạ này, sẽ không còn lực lượng gì có thể uy hiếp được nó, kế tiếp thì sao? Yến Vân Thiên sẽ làm cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ tới hoàng đế Đại Tấn, hắn có hứng thú thành lập một công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời a.
- Yến Vân Thiên, Mã Thiên Trường, đúng là một đôi quân thần lợi hại a, Mã Thiên Trường vô thanh vô tức, âm thầm giấu tài ở Vân Châu mười năm, một khi động thủ, dùng thế lôi đình vạn quân diệt Bắc Nguyên. Yến Vân Thiên mượn chuyện Bắc Nguyên bị diệt, không chỉ thành công tiêu diệt uy hiếp từ Bắc Nguyên, còn cắt đất phong hầu khắp bốn phía, đem ánh mắt tất cả đại thế gia trong nước dời đến thảo nguyên, mỗi một nhà đều có đất phong, sẽ tập trung vào đó, làm cho những thế gia này kiêng kị lẫn nhau, cho dù tất cả mọi người đều biết đất phong này là một cục thịt mỡ có độc.
Nhìn xem tiểu Độc dẫn đàn sói đi xa, đám người già có cảm giác sống sót vượt qua tai nạn, Tiểu Báo Tử than nhẹ một tiếng.
- Giang Hiểu, ngươi mang những người này tìm một nơi an trí cho bọn họ, Ôn Đô, ngươi đi theo đi, ngươi cũng là người trong thảo nguyên, câu thông tương đối dễ dàng, nói cho bọn họ biết, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của bọn họ.
- Vâng, chủ nhân!
Ôn Đô khom người bái tạ Tiểu Báo Tử thật sâu, đi theo đằng sau Giang Hiểu, đi về phía đám người già kia. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Vương Thành!
- Có thuộc hạ, dẫn theo các huynh đệ tìm hiểu tình hình xung quanh, tìm một nơi để hạ trại, những ngày này, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi!
- Vâng!
Vương Thành lĩnh mệnh rời đi.
Vương Thành với tư cách là phó thống lĩnh của thủy quân Gianh Thành, Vương Thành dẫn binh đi rất có nghề, dù chưa đánh qua trận đại chiến nào, nhưng dùng để chỉ huy trăm người, vẫn dư xài.
Sau khi an bài tốt tất cả, Tiểu Báo Tử tung người nhảy lên, sử dụng Thừa Long Ngự Phong Quyết, bắt đầu dò xét địa bàn của mình.
Đất phong sáu trăm dặm, cũng không chỉ có diện tích, mà là phương viên, tính toán như vậy, lấy Hắc Thạch Dục làm cửa vào, phương viên sáu trăm dặm, đã tương đương với một đại châu của Đại Tấn, bằng diện tích hai tiểu châu, diện tích lớn như vậy, cho dù bay trên không trung, Tiểu Báo Tử cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh, đất phong của hắn, chủ yếu là đồi nói, nhưng ở biên giới phía tây có một rặng núi lớn, thế đất ở phía tây cao hơn phía đông, mà con sống lớn rõ ràng là chảy ra từ rặng núi lớn đó.
- Địa phương này, đúng là rất tốt, nhưng đáng tiếc, người quá ít.
Người quá ít!
Đối với Tiểu Báo Tử thì đây chính là đại phiền toái, cũng là đại phiền toái của tất cả các thế lực, gia tộc khi đến đất phong của mình.
Một khối đất phong, muốn kiến thiết, nhất định phải có người, không có người, ngươi có đất phong cũng vô dụng, chẳng khác gì một khối đất hoang.
Bắc Nguyên đã bị diệt, thậm chí có thể nói, đã vong tộc diệt chủng, một thảo nguyên rộng lớn, hiện giờ ở trong tình trạng thiếu vắng dân cư, mà ở phía tây ở đây, là một rặng núi lớn, không ai biết đầu sơn mạch này trải dài bao nhiêu, cũng không người nào biết, bên trong tòa núi này có gì, rộng lớn mênh mông, rặng núi này rất cổ xưa, đồng thời cũng rất lạnh, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, trừ một ít cường giả ưa thích dò xét ra, không có người nào dám đi vào bên trong rặng núi này, chớ đừng nói chi là có người ở.
Sơn mạch, cường giả có thể vượt qua, nhưng người bình thường không được, tất cả mọi người biết rõ đằng sau sơn mạch còn có quốc gia, còn có rất nhiều người, nhưng muốn vượt qua rặng núi này, chỉ có thể bay.
Mà rặng núi này trải dài mấy vạn dặm, cho nên, từ xưa tới nay, bên trong núi này không xuất hiện người ở, chớ đừng nói chi là chiến tranh.
Mặt tây nam, chính là tây bắc của Đại Tấn, chỗ đó, có một phiến thổ địa khổng lồ, được gọi là Tây Vực, diện tích của Tây Vực cũng tương đương với Đại Tấn, nhưng khác với Đại Tấn, nó không thống nhất. có mấy trăm quốc gia lớn nhỏ, mỗi năm đều có chiến tranh, đánh nhau diễn ra không ngừng, nhưng mà, những năm gần đây, nghe nói thế cục đã có chút hòa hoãn, mấy đại quốc cũng thập phần giàu có và đông đúc, cũng có thông thương sinh ý với Đại Tấn, các nước Tây Vực, đặc sản là các loại hương liệu, bảo thạch cùng nhiều đặc sản khác, những thứ này, nếu bán cho Đại Tấn, giá trị tăng lên gấp mười lần, đồng thời, thương phẩm của Đại Tấn cũng bán sang Tây Vực, giá trị cũng tăng lên gấp mười lần, nhưng mà, Tây Vực và Đại Tấn ngăn cách với địa phương của Tiểu Báo Tử bằng một sa mạc vạn dặm, còn cách nhau một cái hồ Hàn Hải bao la bát ngát, chỉ có một thương lộ đi thông qua, giống như con đường tơ lụa ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, trên con đường này đạo phỉ rất nhiều, chỉ có một số ít thương nhân giàu có mới có thể đả thông thương lộ giữa hai bên.
Đối với Tiểu Báo Tử mà nói, có lẽ sau này các nước Tây Vực sẽ hữu dụng với hắn, nhưng hiện tại, không có giá trị gì, hắn cần không phải là thương phẩm, là nhân khẩu, đại lượng nhân khẩu.
Lại nhìn về hướng chính đông và chính nam, chính là đất phong của hai ngàn nhân sĩ, cũng gặp phải vấn đề giống như hắn, đều thiếu khiết nhân khẩu, thảo nguyên trống trải, căn bản là không có người, cho dù muốn nghĩ cách cũng không có khả năng.
Hướng chính bắc thì sao?
Đó là băng nguyên, băng nguyên bao la bát ngát, đừng nói là người, ngay cả thỏ cũng không có.
- Mẹ kiếp, xem ra vẫn nên nghĩ cách từ Đại Tấn a!
Trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm định giá, đây là lãnh địa của hắn, hắn cũng cần nhân khẩu, nhưng mà, hắn cũng không muốn nhìn thấy trong lãnh địa của mình toàn người mắt xanh, mắt mũi sâu và cao a, cho nên cuối cùng, hắn quyết định đánh chủ ý về phía Đại Tấn.
- Hắc hắc, Yến Vân Thiên đánh chủ ý hay thật, phong đất cho rất nhiều người ở phương bắc, vừa không có nhân khẩu, nếu muốn khởi nghiệp ở Bắc Nguyên này, không có mấy trăm năm là không thể nào, mà đợi tới mấy trăm năm sau, khẳng định sẽ xuất hiện cảnh chư hầu tranh bá, muốn uy hiếp được Đại Tấn, khó càng thêm khó, chẳng những Đại Tấn có thêm ba châu, mà còn hóa giải uy hiếp từ phương bắc, đúng là cao a, bởi như vậy, nhân khẩu rất thưa thớt, chính là muốn làm cho đám chư hầu như chúng ta bắt người cướp của để tăng nhân khẩu a, hắn đem thổ địa ở đông bắc, đều phân cho tất cả các đại gia tộc, cao môn đại phiệt, còn những môn phái như Thiên Long Đạo, bởi vì thiếu nhân khẩu, những môn phái này sẽ trắng trợn tiến hành bắt người ở các bộ tộc xung quanh đông bắc, để tăng thêm nhân khẩu cho mình. Bởi làm vậy, chẳng những dập tan hi vọng giương lên của tất cả các bộ tộc Bắc Nguyên, mà còn giải quyết rất nhiều tai họa ngầm ở Đại Tấn, chỉ cần triều đình Đại Tấn không loạn, trong thiên hạ này, sẽ không còn lực lượng gì có thể uy hiếp được nó, kế tiếp thì sao? Yến Vân Thiên sẽ làm cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ tới hoàng đế Đại Tấn, hắn có hứng thú thành lập một công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời a.
- Yến Vân Thiên, Mã Thiên Trường, đúng là một đôi quân thần lợi hại a, Mã Thiên Trường vô thanh vô tức, âm thầm giấu tài ở Vân Châu mười năm, một khi động thủ, dùng thế lôi đình vạn quân diệt Bắc Nguyên. Yến Vân Thiên mượn chuyện Bắc Nguyên bị diệt, không chỉ thành công tiêu diệt uy hiếp từ Bắc Nguyên, còn cắt đất phong hầu khắp bốn phía, đem ánh mắt tất cả đại thế gia trong nước dời đến thảo nguyên, mỗi một nhà đều có đất phong, sẽ tập trung vào đó, làm cho những thế gia này kiêng kị lẫn nhau, cho dù tất cả mọi người đều biết đất phong này là một cục thịt mỡ có độc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn xem tiểu Độc dẫn đàn sói đi xa, đám người già có cảm giác sống sót vượt qua tai nạn, Tiểu Báo Tử than nhẹ một tiếng. - Giang Hiểu, ngươi mang những người này tìm một nơi an trí cho bọn họ, Ôn Đô, ngươi đi theo đi, ngươi cũng là người trong thảo nguyên, câu thông tương đối dễ dàng, nói cho bọn họ biết, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của bọn họ. - Vâng, chủ nhân!
Ôn Đô khom người bái tạ Tiểu Báo Tử thật sâu, đi theo đằng sau Giang Hiểu, đi về phía đám người già kia. - Vương Thành! - Có thuộc hạ, dẫn theo các huynh đệ tìm hiểu tình hình xung quanh, tìm một nơi để hạ trại, những ngày này, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi! - Vâng!
Vương Thành lĩnh mệnh rời đi.
Vương Thành với tư cách là phó thống lĩnh của thủy quân Gianh Thành, Vương Thành dẫn binh đi rất có nghề, dù chưa đánh qua trận đại chiến nào, nhưng dùng để chỉ huy trăm người, vẫn dư xài.
Sau khi an bài tốt tất cả, Tiểu Báo Tử tung người nhảy lên, sử dụng Thừa Long Ngự Phong Quyết, bắt đầu dò xét địa bàn của mình.
Đất phong sáu trăm dặm, cũng không chỉ có diện tích, mà là phương viên, tính toán như vậy, lấy Hắc Thạch Dục làm cửa vào, phương viên sáu trăm dặm, đã tương đương với một đại châu của Đại Tấn, bằng diện tích hai tiểu châu, diện tích lớn như vậy, cho dù bay trên không trung, Tiểu Báo Tử cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh, đất phong của hắn, chủ yếu là đồi nói, nhưng ở biên giới phía tây có một rặng núi lớn, thế đất ở phía tây cao hơn phía đông, mà con sống lớn rõ ràng là chảy ra từ rặng núi lớn đó. - Địa phương này, đúng là rất tốt, nhưng đáng tiếc, người quá ít.
Người quá ít!
Đối với Tiểu Báo Tử thì đây chính là đại phiền toái, cũng là đại phiền toái của tất cả các thế lực, gia tộc khi đến đất phong của mình.
Một khối đất phong, muốn kiến thiết, nhất định phải có người, không có người, ngươi có đất phong cũng vô dụng, chẳng khác gì một khối đất hoang.
Bắc Nguyên đã bị diệt, thậm chí có thể nói, đã vong tộc diệt chủng, một thảo nguyên rộng lớn, hiện giờ ở trong tình trạng thiếu vắng dân cư, mà ở phía tây ở đây, là một rặng núi lớn, không ai biết đầu sơn mạch này trải dài bao nhiêu, cũng không người nào biết, bên trong tòa núi này có gì, rộng lớn mênh mông, rặng núi này rất cổ xưa, đồng thời cũng rất lạnh, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, trừ một ít cường giả ưa thích dò xét ra, không có người nào dám đi vào bên trong rặng núi này, chớ đừng nói chi là có người ở.
Sơn mạch, cường giả có thể vượt qua, nhưng người bình thường không được, tất cả mọi người biết rõ đằng sau sơn mạch còn có quốc gia, còn có rất nhiều người, nhưng muốn vượt qua rặng núi này, chỉ có thể bay.
Mà rặng núi này trải dài mấy vạn dặm, cho nên, từ xưa tới nay, bên trong núi này không xuất hiện người ở, chớ đừng nói chi là chiến tranh.
Mặt tây nam, chính là tây bắc của Đại Tấn, chỗ đó, có một phiến thổ địa khổng lồ, được gọi là Tây Vực, diện tích của Tây Vực cũng tương đương với Đại Tấn, nhưng khác với Đại Tấn, nó không thống nhất. có mấy trăm quốc gia lớn nhỏ, mỗi năm đều có chiến tranh, đánh nhau diễn ra không ngừng, nhưng mà, những năm gần đây, nghe nói thế cục đã có chút hòa hoãn, mấy đại quốc cũng thập phần giàu có và đông đúc, cũng có thông thương sinh ý với Đại Tấn, các nước Tây Vực, đặc sản là các loại hương liệu, bảo thạch cùng nhiều đặc sản khác, những thứ này, nếu bán cho Đại Tấn, giá trị tăng lên gấp mười lần, đồng thời, thương phẩm của Đại Tấn cũng bán sang Tây Vực, giá trị cũng tăng lên gấp mười lần, nhưng mà, Tây Vực và Đại Tấn ngăn cách với địa phương của Tiểu Báo Tử bằng một sa mạc vạn dặm, còn cách nhau một cái hồ Hàn Hải bao la bát ngát, chỉ có một thương lộ đi thông qua, giống như con đường tơ lụa ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, trên con đường này đạo phỉ rất nhiều, chỉ có một số ít thương nhân giàu có mới có thể đả thông thương lộ giữa hai bên.
Đối với Tiểu Báo Tử mà nói, có lẽ sau này các nước Tây Vực sẽ hữu dụng với hắn, nhưng hiện tại, không có giá trị gì, hắn cần không phải là thương phẩm, là nhân khẩu, đại lượng nhân khẩu.
Lại nhìn về hướng chính đông và chính nam, chính là đất phong của hai ngàn nhân sĩ, cũng gặp phải vấn đề giống như hắn, đều thiếu khiết nhân khẩu, thảo nguyên trống trải, căn bản là không có người, cho dù muốn nghĩ cách cũng không có khả năng.
Hướng chính bắc thì sao?
Đó là băng nguyên, băng nguyên bao la bát ngát, đừng nói là người, ngay cả thỏ cũng không có. - Mẹ kiếp, xem ra vẫn nên nghĩ cách từ Đại Tấn a!
Trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm định giá, đây là lãnh địa của hắn, hắn cũng cần nhân khẩu, nhưng mà, hắn cũng không muốn nhìn thấy trong lãnh địa của mình toàn người mắt xanh, mắt mũi sâu và cao a, cho nên cuối cùng, hắn quyết định đánh chủ ý về phía Đại Tấn.
- Hắc hắc, Yến Vân Thiên đánh chủ ý hay thật, phong đất cho rất nhiều người ở phương bắc, vừa không có nhân khẩu, nếu muốn khởi nghiệp ở Bắc Nguyên này, không có mấy trăm năm là không thể nào, mà đợi tới mấy trăm năm sau, khẳng định sẽ xuất hiện cảnh chư hầu tranh bá, muốn uy hiếp được Đại Tấn, khó càng thêm khó, chẳng những Đại Tấn có thêm ba châu, mà còn hóa giải uy hiếp từ phương bắc, đúng là cao a, bởi như vậy, nhân khẩu rất thưa thớt, chính là muốn làm cho đám chư hầu như chúng ta bắt người cướp của để tăng nhân khẩu a, hắn đem thổ địa ở đông bắc, đều phân cho tất cả các đại gia tộc, cao môn đại phiệt, còn những môn phái như Thiên Long Đạo, bởi vì thiếu nhân khẩu, những môn phái này sẽ trắng trợn tiến hành bắt người ở các bộ tộc xung quanh đông bắc, để tăng thêm nhân khẩu cho mình. Bởi làm vậy, chẳng những dập tan hi vọng giương lên của tất cả các bộ tộc Bắc Nguyên, mà còn giải quyết rất nhiều tai họa ngầm ở Đại Tấn, chỉ cần triều đình Đại Tấn không loạn, trong thiên hạ này, sẽ không còn lực lượng gì có thể uy hiếp được nó, kế tiếp thì sao? Yến Vân Thiên sẽ làm cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ tới hoàng đế Đại Tấn, hắn có hứng thú thành lập một công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời a.
- Yến Vân Thiên, Mã Thiên Trường, đúng là một đôi quân thần lợi hại a, Mã Thiên Trường vô thanh vô tức, âm thầm giấu tài ở Vân Châu mười năm, một khi động thủ, dùng thế lôi đình vạn quân diệt Bắc Nguyên. Yến Vân Thiên mượn chuyện Bắc Nguyên bị diệt, không chỉ thành công tiêu diệt uy hiếp từ Bắc Nguyên, còn cắt đất phong hầu khắp bốn phía, đem ánh mắt tất cả đại thế gia trong nước dời đến thảo nguyên, mỗi một nhà đều có đất phong, sẽ tập trung vào đó, làm cho những thế gia này kiêng kị lẫn nhau, cho dù tất cả mọi người đều biết đất phong này là một cục thịt mỡ có độc.