Yến Vân Thiên cười nói, lôi kéo Minh Nguyệt Thắng đi vào trong ngự thư phòng.
... - Đại nhân, ta đã đem phương viên hai trăm dặm nhìn qua một lần, tất cả mọi người đã bị ta kéo tới.
Bắc Nguyên, Hắc Thạch Dục.
Trên một cánh đồng cỏ trống trải, hơn mười lều vải chằng chịt xếp thành hàng.
Mười ngày trước Tiểu Báo Tử dẫn đoàn người đi tới lãnh địa Hắc Thạch Dục, sau khi thu thập được một đám người già, liền giao cho Chu sẹo một nhiệm vụ, bảo hắn dẫn theo binh lính và tiểu Độc đi xung quanh, tuần tra một vòng quanh lãnh địa, phàm là nhìn thấy người, liền bảo hắn kéo qua, trong mười ngày, đã kéo được hơn một trăm người, những người này, đều là dân chăn nuôi ở các bộ tộc kế bên, vào lúc diễn ra chiến tranh, bộ lạc bị diệt, thanh cường tráng tử vong, một đám già yếu trốn thoát được, vốn trong phương viên mấy trăm dặm này có mấy ngàn người còn sống, nhưng một năm trôi qua, lại không có ăn, không có uống, thi cốt trên thảo nguyên nuôi dưỡng đàn sói béo ú, lại muốn nếm thử hương vị người sống, trải qua giày vò, cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Hơn một trăm người này, quần áo tả tơi, hình dáng tiều tụy, có nhiều người có bộ dáng hấp hối. - Lương thực đủ không? - Không kém bao nhiêu đâu, dù sao đã nuôi đàn sói trên thảo nguyên mập như vậy, nhưng lại không thể giết sói, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, bầy dê bò của chúng ta lớn mạnh, vấn đề gì đều được giải quyết!
Chu sẹo lộ ra chút hưng phấn nói ra. - Ân, như vậy cũng tốt, ta đã nhìn trúng nơi này, chuẩn bị thành lập một thị trấn, đem toàn bộ nhân khẩu trong lãnh địa tụ tập lại đây, cũng quản lý cho tốt! - Vâng, đã biết! - Ngươi không cần phải đi, chuyện này giao cho Giang Hiểu là được, Chu sẹo, ngươi mang theo mấy thủ hạ đắc lực trở vể Trung Nguyên một chuyến, nói cho bọn lão Uông, nghĩ biện pháp mở rộng thông lộ An Viễn Đường, tìm một thương lộ đi thông tới thảo nguyên này.
Lão Uông chính là Uông Đại Đồng, vốn là thủy quân Giang Thành chuyên môn phụ trách hậu cần lương thảo, hiện tại đã là phó đường chủ An Viễn Đường, là chủ lực kiếm tiền của Tiểu Báo Tử, mà hiển nhiên, với hắn mà nói, hắn có thiên phú thương nghiệp hơn làm quan quân nhiều, mấy năm qua, cũng bởi vì hắn cố gắng, thực lực cả An Viễn Đường mới có thể bành chướng, tuy không tính là đại thương đoàn, nhưng có chút danh tiếng. - Quá tốt, đúng lúc ta phải trở về a!
Chu sẹo nghe Tiểu Báo Tử nói, cao hứng nói. - Ta biết rõ ngươi muốn trở về, ở cái nơi chim không thèm ỉa này làm sao mà tốt bằng nơi phồn hoa như Trung Nguyên chứ! - Hắc hắc, đại nhân, không phải ta có ý tứ này, chỉ là vài tháng không gặp vợ, có chút nhớ nhung a! - Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm, đúng rồi, mi đi ra, đi cùng với lão Vương là được, lưu lại đây mười người là được rồi!
Tiểu Báo Tử nói ra. - Vâng!
Chu sẹo hưng phấn chạy trở về. - Đại nhân, mặc dù ở đây chúng ta có hơn trăm người, nhưng những người có thể lao động chân chính cũng không quá hai ba mươi người thôi, muốn thành lập một thị trấn, quá mức miễn cưỡng a! - Trước tiên xây dựng sơ sơ là được rồi, nơi này là phương bắc, sắp qua mùa Hạ rồi, chỉ cần hết mùa Hạ, khí trời sẽ lạnh, nếu trước khi tuyết rơi mà không làm nhà cho tốt, đám người này sẽ không qua được màu đông này đâu.
Tiểu Báo Tử nói với Giang Hiểu, ánh mắt nhìn lên trời, một mảnh trống trải, làm cho hắn có cảm giác như mình vừa trở lại xã hội nguyên thuỷ, một lần nữa kiến tạo văn minh. - Vâng, ta sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, ân, trong chốc lát ta sẽ đi vào trong núi lấy đá đem về, người ở đây không nhiều lắm, chỉ cần xây mấy gian phòng lớn là được, sau đó làm khung, chỉ cần che gió cản tuyết là xong.
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, làm lãnh chúa tới mức của hắn, đúng là thiên hạ ít có, tự mình chạy đến giúp dân trong lãnh địa đập đá, còn vận chuyển xuống núi, lại giúp dân xây dựng phòng ốc, trình tự nào cũng có hắn tham gia, nhưng mà, cũng chính vì như vậy, đám người lưu dân thảo nguyên bị Chu sẹo dùng vũ lực ép buộc tới đây mới yên tâm ở lại, nhiều thế hệ dân cư thảo nguyên chuyên lo việc chăn nuôi, trải qua trận đại chiến thảm thiết đã giết sạch trai tráng khỏe mạnh, bọn họ cũng đánh mất đi trụ cột sinh tồn, hiện tại Tiểu Báo Tử đã đến, đã cho bọn họ hi vọng được sống, trọng yếu nhất là, tuy Tiểu Báo Tử lợi hại, nhưng cũng không làm gì bọn họ, không giống như bọn quý tộc trong bộ lạc trước kia, ỉa đái trên đầu của bọn họ, cho nên, trải qua một đoạn thời gian, bọn họ có cảm giác Tiểu Báo Tử còn tốt hơn cả thủ lĩnh trước kia của bọn họ. - Đại nhân đại nhân!
Có âm thanh dồn dập truyền tới, sau đó là âm thanh thở dốc từ phía sau truyền tới. - Ơ, không phải Ôn Đô lão gia của chúng ta sao? Tìm ta có chuyện gì? - Hắc hắc, đại nhân, ngài nhìn ngài kìa, không ngờ lại hay nói giỡn như thế!
Ôn Đô nghe Tiểu Báo Tử nói thế, khóe miệng co quắp. - Ai nói giỡn với ngươi, ngươi xem, bây giờ ngươi rất ngăn nắp a.
Nhìn thấy quần áo mới tinh của Ôn Đô, Tiểu Báo Tử cười ha hả nói ra. - Đều là phúc của đại nhân, nếu không phải đại nhân trọng dụng, Ôn Đô đã không có hôm nay!
Ôn Đô cười nói.
Từ khi đến nơi này, Tiểu Báo Tử liền để cho Ôn Đô phụ trách quản lý đám dân chăn nuôi do Chu sẹo mang về. Cái khác không nói, hắn xuất thân từ một tiểu quý tộc trong bộ tộc nên hắn có quản lý rất ngay ngắn, hắn quản lý trăm người này rất ngăn nắp, nhưng hắn cũng không vì một chút quyền lực Tiểu Báo Tử cho hắn mà lên mặt tiểu nhân đắc chí, hắn tậm tâm tận lực quản lý tất cả, làm thật tốt công tác câu thông đám dân chăn nuôi với Tiểu Báo Tử, bình thường đám dân chăn nuôi này có yêu cầu gì cũng được đáp ứng, bây giờ hắn bên trong đám dân này, cũng có được một ít danh khí, được bọn họ gọi là Ôn Đô lão gia. - Nói đi, tìm ta có chuyện gì? - Đại nhân, lão nhân Cách Tang cầu kiến! - Lão nhân Cách Tang!
Tiểu Báo Tử nhướng mày, lão nhân Cách Tang này hắn biết rõ, hắn là trưởng lão trong đám dân chăn nuôi, lớn tuổi nhất, kiến thức cũng rất uyên bác, trên người hắn có huyết thống của quý tộc, trọng yếu nhất là, cái mạng của hắn rất dài, hơn bảy mươi tuổi, trải qua một phen dài vò như vậy, hắn vẫn sống đến bây giờ, sinh mệnh lực rất ương ngạnh, cho dù là Tiểu Báo Tử cũng phải bội phục. - Tội dân Cách Tang, bái kiến chủ nhân!
Ôn Đô dẫn Cách Tang đến trước mặt Tiểu Báo Tử, vừa thấy Tiểu Báo Tử, Cách Tang đã quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ với Tiểu Báo Tử.
- Vậy thì thử xem!
Yến Vân Thiên cười nói, lôi kéo Minh Nguyệt Thắng đi vào trong ngự thư phòng.
...
- Đại nhân, ta đã đem phương viên hai trăm dặm nhìn qua một lần, tất cả mọi người đã bị ta kéo tới.
Bắc Nguyên, Hắc Thạch Dục.
Trên một cánh đồng cỏ trống trải, hơn mười lều vải chằng chịt xếp thành hàng.
Mười ngày trước Tiểu Báo Tử dẫn đoàn người đi tới lãnh địa Hắc Thạch Dục, sau khi thu thập được một đám người già, liền giao cho Chu sẹo một nhiệm vụ, bảo hắn dẫn theo binh lính và tiểu Độc đi xung quanh, tuần tra một vòng quanh lãnh địa, phàm là nhìn thấy người, liền bảo hắn kéo qua, trong mười ngày, đã kéo được hơn một trăm người, những người này, đều là dân chăn nuôi ở các bộ tộc kế bên, vào lúc diễn ra chiến tranh, bộ lạc bị diệt, thanh cường tráng tử vong, một đám già yếu trốn thoát được, vốn trong phương viên mấy trăm dặm này có mấy ngàn người còn sống, nhưng một năm trôi qua, lại không có ăn, không có uống, thi cốt trên thảo nguyên nuôi dưỡng đàn sói béo ú, lại muốn nếm thử hương vị người sống, trải qua giày vò, cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Hơn một trăm người này, quần áo tả tơi, hình dáng tiều tụy, có nhiều người có bộ dáng hấp hối.
- Lương thực đủ không?
- Không kém bao nhiêu đâu, dù sao đã nuôi đàn sói trên thảo nguyên mập như vậy, nhưng lại không thể giết sói, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, bầy dê bò của chúng ta lớn mạnh, vấn đề gì đều được giải quyết!
Chu sẹo lộ ra chút hưng phấn nói ra.
- Ân, như vậy cũng tốt, ta đã nhìn trúng nơi này, chuẩn bị thành lập một thị trấn, đem toàn bộ nhân khẩu trong lãnh địa tụ tập lại đây, cũng quản lý cho tốt!
- Vâng, đã biết!
- Ngươi không cần phải đi, chuyện này giao cho Giang Hiểu là được, Chu sẹo, ngươi mang theo mấy thủ hạ đắc lực trở vể Trung Nguyên một chuyến, nói cho bọn lão Uông, nghĩ biện pháp mở rộng thông lộ An Viễn Đường, tìm một thương lộ đi thông tới thảo nguyên này.
Lão Uông chính là Uông Đại Đồng, vốn là thủy quân Giang Thành chuyên môn phụ trách hậu cần lương thảo, hiện tại đã là phó đường chủ An Viễn Đường, là chủ lực kiếm tiền của Tiểu Báo Tử, mà hiển nhiên, với hắn mà nói, hắn có thiên phú thương nghiệp hơn làm quan quân nhiều, mấy năm qua, cũng bởi vì hắn cố gắng, thực lực cả An Viễn Đường mới có thể bành chướng, tuy không tính là đại thương đoàn, nhưng có chút danh tiếng.
- Quá tốt, đúng lúc ta phải trở về a!
Chu sẹo nghe Tiểu Báo Tử nói, cao hứng nói.
- Ta biết rõ ngươi muốn trở về, ở cái nơi chim không thèm ỉa này làm sao mà tốt bằng nơi phồn hoa như Trung Nguyên chứ!
- Hắc hắc, đại nhân, không phải ta có ý tứ này, chỉ là vài tháng không gặp vợ, có chút nhớ nhung a!
- Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm, đúng rồi, mi đi ra, đi cùng với lão Vương là được, lưu lại đây mười người là được rồi!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Vâng!
Chu sẹo hưng phấn chạy trở về.
- Đại nhân, mặc dù ở đây chúng ta có hơn trăm người, nhưng những người có thể lao động chân chính cũng không quá hai ba mươi người thôi, muốn thành lập một thị trấn, quá mức miễn cưỡng a!
- Trước tiên xây dựng sơ sơ là được rồi, nơi này là phương bắc, sắp qua mùa Hạ rồi, chỉ cần hết mùa Hạ, khí trời sẽ lạnh, nếu trước khi tuyết rơi mà không làm nhà cho tốt, đám người này sẽ không qua được màu đông này đâu.
Tiểu Báo Tử nói với Giang Hiểu, ánh mắt nhìn lên trời, một mảnh trống trải, làm cho hắn có cảm giác như mình vừa trở lại xã hội nguyên thuỷ, một lần nữa kiến tạo văn minh.
- Vâng, ta sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, ân, trong chốc lát ta sẽ đi vào trong núi lấy đá đem về, người ở đây không nhiều lắm, chỉ cần xây mấy gian phòng lớn là được, sau đó làm khung, chỉ cần che gió cản tuyết là xong. Đọc Truyện Online Tại
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, làm lãnh chúa tới mức của hắn, đúng là thiên hạ ít có, tự mình chạy đến giúp dân trong lãnh địa đập đá, còn vận chuyển xuống núi, lại giúp dân xây dựng phòng ốc, trình tự nào cũng có hắn tham gia, nhưng mà, cũng chính vì như vậy, đám người lưu dân thảo nguyên bị Chu sẹo dùng vũ lực ép buộc tới đây mới yên tâm ở lại, nhiều thế hệ dân cư thảo nguyên chuyên lo việc chăn nuôi, trải qua trận đại chiến thảm thiết đã giết sạch trai tráng khỏe mạnh, bọn họ cũng đánh mất đi trụ cột sinh tồn, hiện tại Tiểu Báo Tử đã đến, đã cho bọn họ hi vọng được sống, trọng yếu nhất là, tuy Tiểu Báo Tử lợi hại, nhưng cũng không làm gì bọn họ, không giống như bọn quý tộc trong bộ lạc trước kia, ỉa đái trên đầu của bọn họ, cho nên, trải qua một đoạn thời gian, bọn họ có cảm giác Tiểu Báo Tử còn tốt hơn cả thủ lĩnh trước kia của bọn họ.
- Đại nhân đại nhân!
Có âm thanh dồn dập truyền tới, sau đó là âm thanh thở dốc từ phía sau truyền tới.
- Ơ, không phải Ôn Đô lão gia của chúng ta sao? Tìm ta có chuyện gì?
- Hắc hắc, đại nhân, ngài nhìn ngài kìa, không ngờ lại hay nói giỡn như thế!
Ôn Đô nghe Tiểu Báo Tử nói thế, khóe miệng co quắp.
- Ai nói giỡn với ngươi, ngươi xem, bây giờ ngươi rất ngăn nắp a.
Nhìn thấy quần áo mới tinh của Ôn Đô, Tiểu Báo Tử cười ha hả nói ra.
- Đều là phúc của đại nhân, nếu không phải đại nhân trọng dụng, Ôn Đô đã không có hôm nay!
Ôn Đô cười nói.
Từ khi đến nơi này, Tiểu Báo Tử liền để cho Ôn Đô phụ trách quản lý đám dân chăn nuôi do Chu sẹo mang về. Cái khác không nói, hắn xuất thân từ một tiểu quý tộc trong bộ tộc nên hắn có quản lý rất ngay ngắn, hắn quản lý trăm người này rất ngăn nắp, nhưng hắn cũng không vì một chút quyền lực Tiểu Báo Tử cho hắn mà lên mặt tiểu nhân đắc chí, hắn tậm tâm tận lực quản lý tất cả, làm thật tốt công tác câu thông đám dân chăn nuôi với Tiểu Báo Tử, bình thường đám dân chăn nuôi này có yêu cầu gì cũng được đáp ứng, bây giờ hắn bên trong đám dân này, cũng có được một ít danh khí, được bọn họ gọi là Ôn Đô lão gia.
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
- Đại nhân, lão nhân Cách Tang cầu kiến!
- Lão nhân Cách Tang!
Tiểu Báo Tử nhướng mày, lão nhân Cách Tang này hắn biết rõ, hắn là trưởng lão trong đám dân chăn nuôi, lớn tuổi nhất, kiến thức cũng rất uyên bác, trên người hắn có huyết thống của quý tộc, trọng yếu nhất là, cái mạng của hắn rất dài, hơn bảy mươi tuổi, trải qua một phen dài vò như vậy, hắn vẫn sống đến bây giờ, sinh mệnh lực rất ương ngạnh, cho dù là Tiểu Báo Tử cũng phải bội phục.
- Tội dân Cách Tang, bái kiến chủ nhân!
Ôn Đô dẫn Cách Tang đến trước mặt Tiểu Báo Tử, vừa thấy Tiểu Báo Tử, Cách Tang đã quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ với Tiểu Báo Tử.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Vậy thì thử xem!
Yến Vân Thiên cười nói, lôi kéo Minh Nguyệt Thắng đi vào trong ngự thư phòng.
... - Đại nhân, ta đã đem phương viên hai trăm dặm nhìn qua một lần, tất cả mọi người đã bị ta kéo tới.
Bắc Nguyên, Hắc Thạch Dục.
Trên một cánh đồng cỏ trống trải, hơn mười lều vải chằng chịt xếp thành hàng.
Mười ngày trước Tiểu Báo Tử dẫn đoàn người đi tới lãnh địa Hắc Thạch Dục, sau khi thu thập được một đám người già, liền giao cho Chu sẹo một nhiệm vụ, bảo hắn dẫn theo binh lính và tiểu Độc đi xung quanh, tuần tra một vòng quanh lãnh địa, phàm là nhìn thấy người, liền bảo hắn kéo qua, trong mười ngày, đã kéo được hơn một trăm người, những người này, đều là dân chăn nuôi ở các bộ tộc kế bên, vào lúc diễn ra chiến tranh, bộ lạc bị diệt, thanh cường tráng tử vong, một đám già yếu trốn thoát được, vốn trong phương viên mấy trăm dặm này có mấy ngàn người còn sống, nhưng một năm trôi qua, lại không có ăn, không có uống, thi cốt trên thảo nguyên nuôi dưỡng đàn sói béo ú, lại muốn nếm thử hương vị người sống, trải qua giày vò, cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Hơn một trăm người này, quần áo tả tơi, hình dáng tiều tụy, có nhiều người có bộ dáng hấp hối. - Lương thực đủ không? - Không kém bao nhiêu đâu, dù sao đã nuôi đàn sói trên thảo nguyên mập như vậy, nhưng lại không thể giết sói, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, bầy dê bò của chúng ta lớn mạnh, vấn đề gì đều được giải quyết!
Chu sẹo lộ ra chút hưng phấn nói ra. - Ân, như vậy cũng tốt, ta đã nhìn trúng nơi này, chuẩn bị thành lập một thị trấn, đem toàn bộ nhân khẩu trong lãnh địa tụ tập lại đây, cũng quản lý cho tốt! - Vâng, đã biết! - Ngươi không cần phải đi, chuyện này giao cho Giang Hiểu là được, Chu sẹo, ngươi mang theo mấy thủ hạ đắc lực trở vể Trung Nguyên một chuyến, nói cho bọn lão Uông, nghĩ biện pháp mở rộng thông lộ An Viễn Đường, tìm một thương lộ đi thông tới thảo nguyên này.
Lão Uông chính là Uông Đại Đồng, vốn là thủy quân Giang Thành chuyên môn phụ trách hậu cần lương thảo, hiện tại đã là phó đường chủ An Viễn Đường, là chủ lực kiếm tiền của Tiểu Báo Tử, mà hiển nhiên, với hắn mà nói, hắn có thiên phú thương nghiệp hơn làm quan quân nhiều, mấy năm qua, cũng bởi vì hắn cố gắng, thực lực cả An Viễn Đường mới có thể bành chướng, tuy không tính là đại thương đoàn, nhưng có chút danh tiếng. - Quá tốt, đúng lúc ta phải trở về a!
Chu sẹo nghe Tiểu Báo Tử nói, cao hứng nói. - Ta biết rõ ngươi muốn trở về, ở cái nơi chim không thèm ỉa này làm sao mà tốt bằng nơi phồn hoa như Trung Nguyên chứ! - Hắc hắc, đại nhân, không phải ta có ý tứ này, chỉ là vài tháng không gặp vợ, có chút nhớ nhung a! - Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm, đúng rồi, mi đi ra, đi cùng với lão Vương là được, lưu lại đây mười người là được rồi!
Tiểu Báo Tử nói ra. - Vâng!
Chu sẹo hưng phấn chạy trở về. - Đại nhân, mặc dù ở đây chúng ta có hơn trăm người, nhưng những người có thể lao động chân chính cũng không quá hai ba mươi người thôi, muốn thành lập một thị trấn, quá mức miễn cưỡng a! - Trước tiên xây dựng sơ sơ là được rồi, nơi này là phương bắc, sắp qua mùa Hạ rồi, chỉ cần hết mùa Hạ, khí trời sẽ lạnh, nếu trước khi tuyết rơi mà không làm nhà cho tốt, đám người này sẽ không qua được màu đông này đâu.
Tiểu Báo Tử nói với Giang Hiểu, ánh mắt nhìn lên trời, một mảnh trống trải, làm cho hắn có cảm giác như mình vừa trở lại xã hội nguyên thuỷ, một lần nữa kiến tạo văn minh. - Vâng, ta sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, ân, trong chốc lát ta sẽ đi vào trong núi lấy đá đem về, người ở đây không nhiều lắm, chỉ cần xây mấy gian phòng lớn là được, sau đó làm khung, chỉ cần che gió cản tuyết là xong.
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, làm lãnh chúa tới mức của hắn, đúng là thiên hạ ít có, tự mình chạy đến giúp dân trong lãnh địa đập đá, còn vận chuyển xuống núi, lại giúp dân xây dựng phòng ốc, trình tự nào cũng có hắn tham gia, nhưng mà, cũng chính vì như vậy, đám người lưu dân thảo nguyên bị Chu sẹo dùng vũ lực ép buộc tới đây mới yên tâm ở lại, nhiều thế hệ dân cư thảo nguyên chuyên lo việc chăn nuôi, trải qua trận đại chiến thảm thiết đã giết sạch trai tráng khỏe mạnh, bọn họ cũng đánh mất đi trụ cột sinh tồn, hiện tại Tiểu Báo Tử đã đến, đã cho bọn họ hi vọng được sống, trọng yếu nhất là, tuy Tiểu Báo Tử lợi hại, nhưng cũng không làm gì bọn họ, không giống như bọn quý tộc trong bộ lạc trước kia, ỉa đái trên đầu của bọn họ, cho nên, trải qua một đoạn thời gian, bọn họ có cảm giác Tiểu Báo Tử còn tốt hơn cả thủ lĩnh trước kia của bọn họ. - Đại nhân đại nhân!
Có âm thanh dồn dập truyền tới, sau đó là âm thanh thở dốc từ phía sau truyền tới. - Ơ, không phải Ôn Đô lão gia của chúng ta sao? Tìm ta có chuyện gì? - Hắc hắc, đại nhân, ngài nhìn ngài kìa, không ngờ lại hay nói giỡn như thế!
Ôn Đô nghe Tiểu Báo Tử nói thế, khóe miệng co quắp. - Ai nói giỡn với ngươi, ngươi xem, bây giờ ngươi rất ngăn nắp a.
Nhìn thấy quần áo mới tinh của Ôn Đô, Tiểu Báo Tử cười ha hả nói ra. - Đều là phúc của đại nhân, nếu không phải đại nhân trọng dụng, Ôn Đô đã không có hôm nay!
Ôn Đô cười nói.
Từ khi đến nơi này, Tiểu Báo Tử liền để cho Ôn Đô phụ trách quản lý đám dân chăn nuôi do Chu sẹo mang về. Cái khác không nói, hắn xuất thân từ một tiểu quý tộc trong bộ tộc nên hắn có quản lý rất ngay ngắn, hắn quản lý trăm người này rất ngăn nắp, nhưng hắn cũng không vì một chút quyền lực Tiểu Báo Tử cho hắn mà lên mặt tiểu nhân đắc chí, hắn tậm tâm tận lực quản lý tất cả, làm thật tốt công tác câu thông đám dân chăn nuôi với Tiểu Báo Tử, bình thường đám dân chăn nuôi này có yêu cầu gì cũng được đáp ứng, bây giờ hắn bên trong đám dân này, cũng có được một ít danh khí, được bọn họ gọi là Ôn Đô lão gia. - Nói đi, tìm ta có chuyện gì? - Đại nhân, lão nhân Cách Tang cầu kiến! - Lão nhân Cách Tang!
Tiểu Báo Tử nhướng mày, lão nhân Cách Tang này hắn biết rõ, hắn là trưởng lão trong đám dân chăn nuôi, lớn tuổi nhất, kiến thức cũng rất uyên bác, trên người hắn có huyết thống của quý tộc, trọng yếu nhất là, cái mạng của hắn rất dài, hơn bảy mươi tuổi, trải qua một phen dài vò như vậy, hắn vẫn sống đến bây giờ, sinh mệnh lực rất ương ngạnh, cho dù là Tiểu Báo Tử cũng phải bội phục. - Tội dân Cách Tang, bái kiến chủ nhân!
Ôn Đô dẫn Cách Tang đến trước mặt Tiểu Báo Tử, vừa thấy Tiểu Báo Tử, Cách Tang đã quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ với Tiểu Báo Tử.