Lão Kim Kê lạnh lùng nói:
- Tiên Cung đã chứng thực. Có một tòa Cổ Khư xuất hiện tại Đông Hải, bất quá, cụ thể ở địa phương nào, chúng ta cũng không biết!
- Mẹ nó!
Lạc Hải Vân hung hăng đấm một cái, nét mặt lộ vẻ phẫn nộ khó hiểu.
- Lần này, ngươi thật sự là quá tham lam, nếu ngươi sớm đem tin tức thông tri Tiên Cung, há lại xảy ra sự tình như vậy!
Lão Kim Kê vỗ vỗ vai hắn, nét mặt lộ ra một tia đồng tình nói:
- Cường giả Vương gia kia có thể truy sát ngươi mấy vạn dặm, không đem được ngươi trừ khử, xem ra, Lạc gia các ngươi đã xong!
- Cừu này bất cộng đái thiên!
Lạc Hải Vân hít sâu một hơi, cả người run rẩy, hàm răng nghiến lên ken két, cho dù Tiểu Báo Tử cũng có thể cảm giác được oán khí vô biên trên người hắn.
Lão Kim Kê và Tiểu Báo Tử liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhắc lại loại chuyện này. Loại sự tình phá gia diệt môn này, đặt trên người ai, cũng đều phẫn nộ không ngớt. Hơn nữa rất rõ ràng, chuyện này là hắn tự mình rước lấy.
- Lão Lạc a, ngươi xem chúng ta nên trở lại Tiên Cung hay là đi Cổ Khư thử thời vận?
Kim Ngọc Tuyền chờ một lát, thấy khí tức của Lạc Hải Vân bình phục lại, mới lên tiếng hỏi.
- Đương nhiên phải đi Cổ Khư. Coi như là tin tức Cổ Khư xuất thế bị tiết lộ ra ngoài thì thế nào? Nhưng tên kia coi như là biết Cổ Khư xuất hiện tại Đông Hải lại làm sao, bọn họ cũng không biết phương vị cụ thể, cũng không nên tiến nhập Cổ Khư kiểu gì?
- Lẽ nào ngươi biết?
- Ta đương nhiên biết!
Lạc Hải Vân nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bắn ra quang mang cực oán độc:
- Ta còn biết Cổ Khư này là thuộc về môn phái nào ở Thượng Cổ thời đại, bên trong có thể thu được đồ vật gì!
- Trách không được Vương gia lại liều mạng truy sát ngươi. Nếu như đổi lại là ta, e là cũng không nhịn được loại mê hoặc này mất thôi!
Lão Kim Kê nghe rồi cười khổ nói:
- Lá gan của ngươi cũng quá lớn, chỗ tốt như vậy, ngươi cũng muốn độc chiếm!
Lạc Hải Vân không nói gì, chỉ là cơ mặt giật giật.
Lão Kim Kê từ trong lòng móc ra một bình sứ nhỏ, đưa tới trước mặt hắn:
- Trước đem Dưỡng Khí Đan ăn vào, điều tức một hồi, chờ khôi phục một ít, chúng ta cùng đi Cổ Khư!
- Đại trưởng lão, lẽ nào cứ bỏ đi như vậy! Chúng ta diệt cả nhà Lạc gia, chỉ để lại một mình Lạc Hải Vân, hắn chính là mầm tai họa a!
- Hắn là một đại họa căn. Bất quá, hiện tại chúng ta đã giết không được hắn!
Vương Nguyệt Bạch thở dài một hơi:
- Nghĩ không ra hắn dĩ nhiên là người trong Tiên Cung, chuyện này chúng ta phải lập tức bẩm báo gia chủ, để hắn sớm phòng bị.
- Thế nhưng...
- Ngươi cho là bọn họ chỉ có ba người, chúng ta nơi này có năm người có thể lưu lại bọn họ sao?
Vương Nguyệt Bạch cười lạnh nói:
- Bọn họ đều là một trong Tiên Cung nhị thập bát tú, chúng ta trước không biết, truy sát Lạc Hải Vân cũng không tính. Hiện tại lại thêm hai người, chúng ta đem bọn họ đều giết chết. Chẳng khác nào cùng Tiên Cung kết thành hận thù. Cừu này ta cũng không dám kết. Hơn nữa, hai người đến sau kia, một là bát phẩm cường giả, một là kiếm tu, chúng ta căn bản là không có thực lực lưu lại bọn họ. Kiếm tu kia chỉ một kiếm liền đem bốn người các ngươi bức lui. Thực lực có thể thấy được, ta khi phá pháp khí của Lạc Hải Vân đã bị pháp khí của hắn phản phệ, thụ thương. Phi La Tử Văn Đao cũng đã bị tổn thương, chiến lực giảm đi, không chỉ nói lưu lại bọn họ, thực xung đột, cũng có thể là chúng ta bị lưu lại hơn phân nửa!
- Thế nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, chuyện này quá lớn, chúng ta phải lập tức thông tri gia chủ, để hắn đến định đoạt. Chuyện này nói không chừng rất có thể liên quan đến sinh tử tồn vong của Vương gia chúng ta. Tiên Cung không thể so với nhà khác, bọn họ là thế lực cường đại lưu truyền từ Thượng Cổ thời đại tới nay. Nội tình so với các đại thế gia bây giờ muốn thâm hậu hơn nhiều. Cao thủ như mây, cường giả như mưa, trêu chọc bọn chúng, còn không bằng tìm cho mình một khối đậu hũ đập đầu chết!
- Chúng ta sẽ tùy ý Tiên Cung xâm lược sao?
- Vậy cũng không phải!
Vương Nguyệt Bạch lắc đầu nói:
- Thế lực như Tiên Cung lưu truyền từ Thượng Cổ tới nay cũng không phải một mình hắn. Hơn nữa trong bọn họ đều có một ước định thành quy củ, tuyệt sẽ không hành sự giống các môn phái, thế gia hiện nay. Bọn họ cứu Lạc Hải Vân là một chuyện, có giúp hắn báo thù hay không lại là chuyện khác. Do đó, chúng ta phải lo lắng chỉ là Lạc Hải Vân. Không cần lo lắng Tiên Cung, không phải như vậy, thế giới này đã sớm loạn.
- Đại trưởng lão, ý ngươi là những thế lực từ Thượng Cổ truyền xuống này sẽ không tùy tiện can thiệp giang hồ?
Một người cận trọng hỏi.
Vương Nguyệt Bạch liếc hắn một cái, thán một tiếng:
- Ta chỉ là một bát phẩm, nào biết nhiều sự tình như thế, trở vê đi, tất cả do gia chủ định đoạt!
- Như vậy Cổ Khư, chúng ta thực buông tha?
Lại một người hỏi.
- Còn có thể thế nào, sự tình đi đến bước này, ngươi cho là Lạc Hải Vân sẽ dẫn chúng ta đi Cổ Khư sao? Ngươi cho là lấy thực lực của chúng ta có thể đi theo phía sau ba người bọn họ sao?
Vương Nguyệt Bạch cười khổ nói:
- Lão Đinh a, đừng nghĩ nhiều vô dụng. Ngươi không chú ý tới sao, chúng ta một đường này gặp phải bao nhiêu cường gia. Cái này chứng tỏ sự tình Cổ Khư đã bị tiết lộ ra ngoài. Bên phía gia chủ cũng biết tin tức, hiện tại đã có kế sách ứng đối. Chúng ta chỉ cần đem sự tình Tiên Cung báo lại, chờ đợi gia chủ giao phó!
- Ngươi xác định Cổ Khư kia là di chỉ Tiểu Lôi Âm Tự?
Lão Kim Kê nghe Lạc Hải Vân kể lại sự tình Cổ Khư, dĩ nhiên nhịn không được kêu sợ hãi.
- Không sai, là di chỉ Tiểu Lôi Âm Tự!
Lạc Hải Vân mặt không biểu tình nói.
- Nghĩ không ra a, dĩ nhiên là di chỉ Tiểu Lôi Âm Tự, dĩ nhiên hiện thế lúc này, đáng tiếc a, coi như là chúng ta đi vào, chỉ sợ cũng không đạt được chỗ tốt gì. Bất quá, Tiểu Lôi Âm Tự từ Thượng Cổ thời đại đã bị Yêu tộc đập tan. Coi như chúng ta có thể đi vào, cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
- Vậy cũng không chắc!
Lạc Hải Vân âm lãnh nói:
- Thượng Cổ Yêu tộc cũng không có tìm được địa cung Tiểu Lôi Âm Tự a!
Tại một tòa đảo đơn độc sâu trong Đông Hải, Tiểu Báo Tử, Lão Kim Kê, Lạc Hải Vân phi hành tròn hai ngày rốt cục dừng lại.
Đứng ở trên bờ cát, Lạc Hải Vân từ trên người móc ra một tấm vải đen. Tấm vải này cũng không biết là vật gì chế thành, cũng không biết tồn tại bao lâu, phát ra một mùi hôi thối.