Hại người vì lợi ích bản thân chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn kiêng kị, vẫn còn nghĩ cho mình, còn hại người không vì mục đích gì hoàn toàn là vấn đề tâm tính. Nhiếp Vô Thương chính là loại người đó, mặc dù ngoài mặt nói cười, giọng điệu ngọt ngào mềm mại, đến thái giám trong cũng không không nói ngọt được như hắn nhưng Chu Báo nghe thì trong lòng cảnh giác vô cùng. - Đâu có đâu có, Chu Báo chỉ là một thôn phu sơn dã, ngẫu nhiên có được chút vận khí, đâu đáng để hoàng thượng và triều đình hậu đãi như vậy? - Đại nhân nói vậy là khiêm tốn rồi, kì thực, hoàng thượng và đại thần chư hầu hi vọng đại nhân có thể về cung hiệu lực. Dù sao đương kim triều đình rất hiếm những người tuổi trẻ tài cao như đại nhân! - Nói phét!
Chu Báo rủa thầm một câu, vào cũng hiệu lực, còn chư vị đại thần, e rằng đó chỉ là suy nghĩ của một mình hoàng đế, về phần đại thần trong triều, bây giờ triều cục ổn định, tuyệt đối không hi vọng một người vừa có thừa lực vừa có bối cảnh như Chu Báo đột nhiên chen chân, họ thà để Chu Báo tránh xa triều đình, cho dù là cắt đất phong vương, tự lập Tây Bắc, cũng không muốn hắn quay vào triều đình, tranh giành phần lợi ích sớm đã thuộc về họ.
Cho nên, những lời này, Chu Báo chỉ coi như trót lưỡi đầu môi, cười cười chắp quyền nói: - Đại nhân cứ đùa, Chu Báo ít học, sao có thể làm được việc trong triều? Cho dù là một nơi heo hút như thế này, mấy chuyện phiền phức ấy, cũng phải giao cho người khác làm, Chu Báo lười động thủ, cho dù là động thủ, cũng không biết phải làm như thế nào, ta bây giờ, tác dụng duy nhất, chính là giữ thể diện cho nơi này! - Đại nhân thực sự quá khiêm tốn!
Nghe Chu Báo hạ thấp mình như vậy, Nhiếp Vô Thương mắt lóe tinh quang, càng đánh giá Chu Báo cao hơn vài phần, nhưng, cũng vẫn chẳng quan tâm, chỉ cười nhạt, - Thực lực đại nhân thiên hạ đều biết, rõ như ban ngày, đừng nói Tây Bắc hoang vu này, đến Đại Tấn làm một tổng đốc tỉnh cũng là xứng đáng! - Ha ha, Nhiếp đại nhân, nếu ngài cứ tâng bốc Chu Báo như vậy, Chu Báo không nuốt nổi cơm đâu!
Chu Báo khoát tay cười nói, trong lòng thầm nghĩ. - Tổng đốc tỉnh gì chứ, cho dù cho ta tổng đốc mười tỉnh ta cũng không thèm, những hành tỉnh đó đều là của triều đình Đại Tấn, Tây Bắc này mặc dù hoang vắng, nhưng là của một mình ta! - Chu Báo, những gì ta nói đều là thực. Nhưng có chuyện này, đại nhân khiến diện hạ có chút khó xử!
Nhiếp Vô Thương thu bớt nụ cười trên mặt, lộ vẻ bối rối, ngữ khí đắn đó nói, - Yến Phi bất luận thế nào, cũng là thế tử Tây Ninh Vương, tông thất hoàng gia, thuần dương pháp khí cũng là triều đình ban thưởng, đại nhân ngài trực tiếp cướp của hắn, không phải có chút vô lý sao! - Ha ha, thì ra là vì chuyện này!
Chu Báo mỉm cười, - Ta chẳng cảm thấy có gì vô lý cả!
Nhiếp Vô Thương thần sắc hơi ngưng, nếu đổi thành người khác nói với hắn như vậy, hắn sớm đã nổi giận lôi đình, nhưng đối diện là Chu Báo, hắn không dám, tên Chu Báo này hung hăng có tiếng, hắn đã từng nghe qua, đừng nói một tiểu quan lục phẩm, thế gia ngàn năm như Vương thị, động vào hắn cũng bị hắn làm cho mất hết thể diện, thằng nhãi này không phải đám mọt sách trong triều.
Thằng nhãi này đúng như những gì hắn nói, là một thôn phu sơn dã, trừ man lực bản thân, hắn chẳng tin vào điều gì sất, thủ đoạn lại rất khốc liệt, bản thân nếu như chọc giận hắn, đừng nói đánh chết, cho dù là làm cho bán thân bất toại, cũng không xứng đáng.
Chỉ là một lần tuyên chỉ, tranh thủ thăm dò thái độ Chu Báo đối với triều đình, đầu cần làm căng như vậy!
Nghĩ đến đây, hắn nhếch nhếch miệng, cẩn thận nói, - Ồ, không có gì vô lý. Chu đại nhân có cao kiến gì? - Không có cao kiến gì, chỉ là cảm thấy không có gì vô lý mà thôi!
Chu Báo cười lạnh,
- Yến Phi ỷ mình tông thất, trong mắt chẳng có ai, truy sát Lý Tú ngàn dặm, ta ra mặt khuyên giải, hắn không những không nghe mà còn dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp, định giết luôn cả ta, hống hách như vậy, hành sự như vậy, nếu không loại bớt khí diệm của hắn, hắn sẽ tiếp tục dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp làm mấy chuyện xằng bậy, tương lai, bất lợi cho cả triều đình, đại nhân ngài thấy thế nào? - Có lý, có lý!
Nhiếp Vô Thường âm thầm chấm mồ hôi, hít ngược một hơi lãnh khí, bụng thầm nghĩ thanh niên bây giờ lứa sau hơn hẳn lứa trước, mặt không biến sắc trực tiếp hãm hại đối phương.
Yến Phi tại sao truy sát Lý Tú, chuyện này sớm đã truyền khắp thiên hạ, qua miệng Chu Báo chuyển ngày thành vô lý, cộng thêm, bản thân Yến Phi mặc dù có chút huênh hoang, nhưng cũng chưa từng nghe nói hắn đắc tội ai, về phần huênh hoang, thiếu niên đắc chí, gia thất ưu hậu, thực lực bản thân lại nổi bật xuất chúng, huênh hoang một chút cũng là chuyện đương nhiên, đưa đẩy như Chu Báo, trở mặt như trở bàn tay mới là không bình thường.
Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, chuyện đã qua, nói gì cũng vô dụng.
Cho nên hắn chỉ biết cười bối rối, kết thúc câu chuyện ở đây.
Nhìn theo cho đến khi Nhiếp Vô Thương đi khuất, Chu Báo quay sang phía Giang Hiểu, - Có chút cổ quái! - Cổ quái?
Giang Hiểu ngây ra, - Đại nhân, ý của ngài là! - Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Tự nhiên chạy đến, chỉ để tuyền một phần thánh chỉ vô nghĩa?
Chu Báo đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói, - Phần thánh chỉ này căn bản không có bất cứ nội dung nào mang tính thực chất! - Trừ thánh chỉ, hắn còn nói gì với ngài không?
Cuộc trò chuyện giữa Chu Báo và Nhiếp Vô Thương được tiến hành bí mật trong phòng kín, trừ hai người họ, không có người thứ ba, cho nên Giang Hiểu đương nhiên không biết cuộc trò chuyện giữa hai người, đến tiết mục dạo đầu cũng không phải. - Đúng là kì lạ thật. Hắn chạy mấy vạn dặm đường, không lẽ đến đây chỉ để nói với ngài mấy câu vớ vẩn, phong cho ngài chức tướng quân suông?
Nghe Chu Báo kể, Giang Hiểu cũng cảm thấy rất kì quái, - Không lẽ bên trong có âm mưu gì? - Âm mưu? Âm mưu gì? Thủ hạ hắn mang đến mạnh nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, hai trăm hộ vệ ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết chết toàn bộ, hắn không đủ tư cách giở âm mưu với ta, tuyệt đối không có!
Chu Báo nghĩ đến đám người Nhiếp Vô Thương mang theo, lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán. - Vậy hắn đến làm gì?
Giang Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, - Không lẽ hắn đến thăm dò đại nhân! - Thăm dò ta? Thăm dò ta làm gì?
Chu Báo lắc lắc đầu. - Ta đâu phải nhân vật gì lớn, mặc dù có chút danh tiếng ở khu vực Tây Bắc này, nhưng so với đại cục triều đình, ta đến một tên hề cũng không phải, Tây Bắc là nơi khổ hàn, cho dù ta thực sự có bản lĩnh, trong vòng ba mươi năm cũng không thể trở thành mối uy hiếp của triều đình, hắn đến thăm dò ta có ý nghĩa gì?
Hại người vì lợi ích bản thân chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn kiêng kị, vẫn còn nghĩ cho mình, còn hại người không vì mục đích gì hoàn toàn là vấn đề tâm tính. Nhiếp Vô Thương chính là loại người đó, mặc dù ngoài mặt nói cười, giọng điệu ngọt ngào mềm mại, đến thái giám trong cũng không không nói ngọt được như hắn nhưng Chu Báo nghe thì trong lòng cảnh giác vô cùng.
- Đâu có đâu có, Chu Báo chỉ là một thôn phu sơn dã, ngẫu nhiên có được chút vận khí, đâu đáng để hoàng thượng và triều đình hậu đãi như vậy?
- Đại nhân nói vậy là khiêm tốn rồi, kì thực, hoàng thượng và đại thần chư hầu hi vọng đại nhân có thể về cung hiệu lực. Dù sao đương kim triều đình rất hiếm những người tuổi trẻ tài cao như đại nhân!
- Nói phét!
Chu Báo rủa thầm một câu, vào cũng hiệu lực, còn chư vị đại thần, e rằng đó chỉ là suy nghĩ của một mình hoàng đế, về phần đại thần trong triều, bây giờ triều cục ổn định, tuyệt đối không hi vọng một người vừa có thừa lực vừa có bối cảnh như Chu Báo đột nhiên chen chân, họ thà để Chu Báo tránh xa triều đình, cho dù là cắt đất phong vương, tự lập Tây Bắc, cũng không muốn hắn quay vào triều đình, tranh giành phần lợi ích sớm đã thuộc về họ.
Cho nên, những lời này, Chu Báo chỉ coi như trót lưỡi đầu môi, cười cười chắp quyền nói:
- Đại nhân cứ đùa, Chu Báo ít học, sao có thể làm được việc trong triều? Cho dù là một nơi heo hút như thế này, mấy chuyện phiền phức ấy, cũng phải giao cho người khác làm, Chu Báo lười động thủ, cho dù là động thủ, cũng không biết phải làm như thế nào, ta bây giờ, tác dụng duy nhất, chính là giữ thể diện cho nơi này!
- Đại nhân thực sự quá khiêm tốn!
Nghe Chu Báo hạ thấp mình như vậy, Nhiếp Vô Thương mắt lóe tinh quang, càng đánh giá Chu Báo cao hơn vài phần, nhưng, cũng vẫn chẳng quan tâm, chỉ cười nhạt,
- Thực lực đại nhân thiên hạ đều biết, rõ như ban ngày, đừng nói Tây Bắc hoang vu này, đến Đại Tấn làm một tổng đốc tỉnh cũng là xứng đáng!
- Ha ha, Nhiếp đại nhân, nếu ngài cứ tâng bốc Chu Báo như vậy, Chu Báo không nuốt nổi cơm đâu!
Chu Báo khoát tay cười nói, trong lòng thầm nghĩ.
- Tổng đốc tỉnh gì chứ, cho dù cho ta tổng đốc mười tỉnh ta cũng không thèm, những hành tỉnh đó đều là của triều đình Đại Tấn, Tây Bắc này mặc dù hoang vắng, nhưng là của một mình ta!
- Chu Báo, những gì ta nói đều là thực. Nhưng có chuyện này, đại nhân khiến diện hạ có chút khó xử!
Nhiếp Vô Thương thu bớt nụ cười trên mặt, lộ vẻ bối rối, ngữ khí đắn đó nói,
- Yến Phi bất luận thế nào, cũng là thế tử Tây Ninh Vương, tông thất hoàng gia, thuần dương pháp khí cũng là triều đình ban thưởng, đại nhân ngài trực tiếp cướp của hắn, không phải có chút vô lý sao!
- Ha ha, thì ra là vì chuyện này!
Chu Báo mỉm cười,
- Ta chẳng cảm thấy có gì vô lý cả!
Nhiếp Vô Thương thần sắc hơi ngưng, nếu đổi thành người khác nói với hắn như vậy, hắn sớm đã nổi giận lôi đình, nhưng đối diện là Chu Báo, hắn không dám, tên Chu Báo này hung hăng có tiếng, hắn đã từng nghe qua, đừng nói một tiểu quan lục phẩm, thế gia ngàn năm như Vương thị, động vào hắn cũng bị hắn làm cho mất hết thể diện, thằng nhãi này không phải đám mọt sách trong triều.
Thằng nhãi này đúng như những gì hắn nói, là một thôn phu sơn dã, trừ man lực bản thân, hắn chẳng tin vào điều gì sất, thủ đoạn lại rất khốc liệt, bản thân nếu như chọc giận hắn, đừng nói đánh chết, cho dù là làm cho bán thân bất toại, cũng không xứng đáng. Nguồn:
Chỉ là một lần tuyên chỉ, tranh thủ thăm dò thái độ Chu Báo đối với triều đình, đầu cần làm căng như vậy!
Nghĩ đến đây, hắn nhếch nhếch miệng, cẩn thận nói,
- Ồ, không có gì vô lý. Chu đại nhân có cao kiến gì?
- Không có cao kiến gì, chỉ là cảm thấy không có gì vô lý mà thôi!
Chu Báo cười lạnh,
- Yến Phi ỷ mình tông thất, trong mắt chẳng có ai, truy sát Lý Tú ngàn dặm, ta ra mặt khuyên giải, hắn không những không nghe mà còn dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp, định giết luôn cả ta, hống hách như vậy, hành sự như vậy, nếu không loại bớt khí diệm của hắn, hắn sẽ tiếp tục dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp làm mấy chuyện xằng bậy, tương lai, bất lợi cho cả triều đình, đại nhân ngài thấy thế nào?
- Có lý, có lý!
Nhiếp Vô Thường âm thầm chấm mồ hôi, hít ngược một hơi lãnh khí, bụng thầm nghĩ thanh niên bây giờ lứa sau hơn hẳn lứa trước, mặt không biến sắc trực tiếp hãm hại đối phương.
Yến Phi tại sao truy sát Lý Tú, chuyện này sớm đã truyền khắp thiên hạ, qua miệng Chu Báo chuyển ngày thành vô lý, cộng thêm, bản thân Yến Phi mặc dù có chút huênh hoang, nhưng cũng chưa từng nghe nói hắn đắc tội ai, về phần huênh hoang, thiếu niên đắc chí, gia thất ưu hậu, thực lực bản thân lại nổi bật xuất chúng, huênh hoang một chút cũng là chuyện đương nhiên, đưa đẩy như Chu Báo, trở mặt như trở bàn tay mới là không bình thường.
Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, chuyện đã qua, nói gì cũng vô dụng.
Cho nên hắn chỉ biết cười bối rối, kết thúc câu chuyện ở đây.
Nhìn theo cho đến khi Nhiếp Vô Thương đi khuất, Chu Báo quay sang phía Giang Hiểu,
- Có chút cổ quái!
- Cổ quái?
Giang Hiểu ngây ra,
- Đại nhân, ý của ngài là!
- Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Tự nhiên chạy đến, chỉ để tuyền một phần thánh chỉ vô nghĩa?
Chu Báo đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói,
- Phần thánh chỉ này căn bản không có bất cứ nội dung nào mang tính thực chất!
- Trừ thánh chỉ, hắn còn nói gì với ngài không?
Cuộc trò chuyện giữa Chu Báo và Nhiếp Vô Thương được tiến hành bí mật trong phòng kín, trừ hai người họ, không có người thứ ba, cho nên Giang Hiểu đương nhiên không biết cuộc trò chuyện giữa hai người, đến tiết mục dạo đầu cũng không phải.
- Đúng là kì lạ thật. Hắn chạy mấy vạn dặm đường, không lẽ đến đây chỉ để nói với ngài mấy câu vớ vẩn, phong cho ngài chức tướng quân suông?
Nghe Chu Báo kể, Giang Hiểu cũng cảm thấy rất kì quái,
- Không lẽ bên trong có âm mưu gì?
- Âm mưu? Âm mưu gì? Thủ hạ hắn mang đến mạnh nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, hai trăm hộ vệ ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết chết toàn bộ, hắn không đủ tư cách giở âm mưu với ta, tuyệt đối không có!
Chu Báo nghĩ đến đám người Nhiếp Vô Thương mang theo, lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán.
- Vậy hắn đến làm gì?
Giang Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ,
- Không lẽ hắn đến thăm dò đại nhân!
- Thăm dò ta? Thăm dò ta làm gì?
Chu Báo lắc lắc đầu.
- Ta đâu phải nhân vật gì lớn, mặc dù có chút danh tiếng ở khu vực Tây Bắc này, nhưng so với đại cục triều đình, ta đến một tên hề cũng không phải, Tây Bắc là nơi khổ hàn, cho dù ta thực sự có bản lĩnh, trong vòng ba mươi năm cũng không thể trở thành mối uy hiếp của triều đình, hắn đến thăm dò ta có ý nghĩa gì?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hại người vì lợi ích bản thân chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn kiêng kị, vẫn còn nghĩ cho mình, còn hại người không vì mục đích gì hoàn toàn là vấn đề tâm tính. Nhiếp Vô Thương chính là loại người đó, mặc dù ngoài mặt nói cười, giọng điệu ngọt ngào mềm mại, đến thái giám trong cũng không không nói ngọt được như hắn nhưng Chu Báo nghe thì trong lòng cảnh giác vô cùng. - Đâu có đâu có, Chu Báo chỉ là một thôn phu sơn dã, ngẫu nhiên có được chút vận khí, đâu đáng để hoàng thượng và triều đình hậu đãi như vậy? - Đại nhân nói vậy là khiêm tốn rồi, kì thực, hoàng thượng và đại thần chư hầu hi vọng đại nhân có thể về cung hiệu lực. Dù sao đương kim triều đình rất hiếm những người tuổi trẻ tài cao như đại nhân! - Nói phét!
Chu Báo rủa thầm một câu, vào cũng hiệu lực, còn chư vị đại thần, e rằng đó chỉ là suy nghĩ của một mình hoàng đế, về phần đại thần trong triều, bây giờ triều cục ổn định, tuyệt đối không hi vọng một người vừa có thừa lực vừa có bối cảnh như Chu Báo đột nhiên chen chân, họ thà để Chu Báo tránh xa triều đình, cho dù là cắt đất phong vương, tự lập Tây Bắc, cũng không muốn hắn quay vào triều đình, tranh giành phần lợi ích sớm đã thuộc về họ.
Cho nên, những lời này, Chu Báo chỉ coi như trót lưỡi đầu môi, cười cười chắp quyền nói: - Đại nhân cứ đùa, Chu Báo ít học, sao có thể làm được việc trong triều? Cho dù là một nơi heo hút như thế này, mấy chuyện phiền phức ấy, cũng phải giao cho người khác làm, Chu Báo lười động thủ, cho dù là động thủ, cũng không biết phải làm như thế nào, ta bây giờ, tác dụng duy nhất, chính là giữ thể diện cho nơi này! - Đại nhân thực sự quá khiêm tốn!
Nghe Chu Báo hạ thấp mình như vậy, Nhiếp Vô Thương mắt lóe tinh quang, càng đánh giá Chu Báo cao hơn vài phần, nhưng, cũng vẫn chẳng quan tâm, chỉ cười nhạt, - Thực lực đại nhân thiên hạ đều biết, rõ như ban ngày, đừng nói Tây Bắc hoang vu này, đến Đại Tấn làm một tổng đốc tỉnh cũng là xứng đáng! - Ha ha, Nhiếp đại nhân, nếu ngài cứ tâng bốc Chu Báo như vậy, Chu Báo không nuốt nổi cơm đâu!
Chu Báo khoát tay cười nói, trong lòng thầm nghĩ. - Tổng đốc tỉnh gì chứ, cho dù cho ta tổng đốc mười tỉnh ta cũng không thèm, những hành tỉnh đó đều là của triều đình Đại Tấn, Tây Bắc này mặc dù hoang vắng, nhưng là của một mình ta! - Chu Báo, những gì ta nói đều là thực. Nhưng có chuyện này, đại nhân khiến diện hạ có chút khó xử!
Nhiếp Vô Thương thu bớt nụ cười trên mặt, lộ vẻ bối rối, ngữ khí đắn đó nói, - Yến Phi bất luận thế nào, cũng là thế tử Tây Ninh Vương, tông thất hoàng gia, thuần dương pháp khí cũng là triều đình ban thưởng, đại nhân ngài trực tiếp cướp của hắn, không phải có chút vô lý sao! - Ha ha, thì ra là vì chuyện này!
Chu Báo mỉm cười, - Ta chẳng cảm thấy có gì vô lý cả!
Nhiếp Vô Thương thần sắc hơi ngưng, nếu đổi thành người khác nói với hắn như vậy, hắn sớm đã nổi giận lôi đình, nhưng đối diện là Chu Báo, hắn không dám, tên Chu Báo này hung hăng có tiếng, hắn đã từng nghe qua, đừng nói một tiểu quan lục phẩm, thế gia ngàn năm như Vương thị, động vào hắn cũng bị hắn làm cho mất hết thể diện, thằng nhãi này không phải đám mọt sách trong triều.
Thằng nhãi này đúng như những gì hắn nói, là một thôn phu sơn dã, trừ man lực bản thân, hắn chẳng tin vào điều gì sất, thủ đoạn lại rất khốc liệt, bản thân nếu như chọc giận hắn, đừng nói đánh chết, cho dù là làm cho bán thân bất toại, cũng không xứng đáng.
Chỉ là một lần tuyên chỉ, tranh thủ thăm dò thái độ Chu Báo đối với triều đình, đầu cần làm căng như vậy!
Nghĩ đến đây, hắn nhếch nhếch miệng, cẩn thận nói, - Ồ, không có gì vô lý. Chu đại nhân có cao kiến gì? - Không có cao kiến gì, chỉ là cảm thấy không có gì vô lý mà thôi!
Chu Báo cười lạnh,
- Yến Phi ỷ mình tông thất, trong mắt chẳng có ai, truy sát Lý Tú ngàn dặm, ta ra mặt khuyên giải, hắn không những không nghe mà còn dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp, định giết luôn cả ta, hống hách như vậy, hành sự như vậy, nếu không loại bớt khí diệm của hắn, hắn sẽ tiếp tục dùng Thuần dương pháp khí linh lung tháp làm mấy chuyện xằng bậy, tương lai, bất lợi cho cả triều đình, đại nhân ngài thấy thế nào? - Có lý, có lý!
Nhiếp Vô Thường âm thầm chấm mồ hôi, hít ngược một hơi lãnh khí, bụng thầm nghĩ thanh niên bây giờ lứa sau hơn hẳn lứa trước, mặt không biến sắc trực tiếp hãm hại đối phương.
Yến Phi tại sao truy sát Lý Tú, chuyện này sớm đã truyền khắp thiên hạ, qua miệng Chu Báo chuyển ngày thành vô lý, cộng thêm, bản thân Yến Phi mặc dù có chút huênh hoang, nhưng cũng chưa từng nghe nói hắn đắc tội ai, về phần huênh hoang, thiếu niên đắc chí, gia thất ưu hậu, thực lực bản thân lại nổi bật xuất chúng, huênh hoang một chút cũng là chuyện đương nhiên, đưa đẩy như Chu Báo, trở mặt như trở bàn tay mới là không bình thường.
Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, chuyện đã qua, nói gì cũng vô dụng.
Cho nên hắn chỉ biết cười bối rối, kết thúc câu chuyện ở đây.
Nhìn theo cho đến khi Nhiếp Vô Thương đi khuất, Chu Báo quay sang phía Giang Hiểu, - Có chút cổ quái! - Cổ quái?
Giang Hiểu ngây ra, - Đại nhân, ý của ngài là! - Ngươi không cảm thấy cổ quái sao? Tự nhiên chạy đến, chỉ để tuyền một phần thánh chỉ vô nghĩa?
Chu Báo đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói, - Phần thánh chỉ này căn bản không có bất cứ nội dung nào mang tính thực chất! - Trừ thánh chỉ, hắn còn nói gì với ngài không?
Cuộc trò chuyện giữa Chu Báo và Nhiếp Vô Thương được tiến hành bí mật trong phòng kín, trừ hai người họ, không có người thứ ba, cho nên Giang Hiểu đương nhiên không biết cuộc trò chuyện giữa hai người, đến tiết mục dạo đầu cũng không phải. - Đúng là kì lạ thật. Hắn chạy mấy vạn dặm đường, không lẽ đến đây chỉ để nói với ngài mấy câu vớ vẩn, phong cho ngài chức tướng quân suông?
Nghe Chu Báo kể, Giang Hiểu cũng cảm thấy rất kì quái, - Không lẽ bên trong có âm mưu gì? - Âm mưu? Âm mưu gì? Thủ hạ hắn mang đến mạnh nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, hai trăm hộ vệ ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết chết toàn bộ, hắn không đủ tư cách giở âm mưu với ta, tuyệt đối không có!
Chu Báo nghĩ đến đám người Nhiếp Vô Thương mang theo, lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán. - Vậy hắn đến làm gì?
Giang Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, - Không lẽ hắn đến thăm dò đại nhân! - Thăm dò ta? Thăm dò ta làm gì?
Chu Báo lắc lắc đầu. - Ta đâu phải nhân vật gì lớn, mặc dù có chút danh tiếng ở khu vực Tây Bắc này, nhưng so với đại cục triều đình, ta đến một tên hề cũng không phải, Tây Bắc là nơi khổ hàn, cho dù ta thực sự có bản lĩnh, trong vòng ba mươi năm cũng không thể trở thành mối uy hiếp của triều đình, hắn đến thăm dò ta có ý nghĩa gì?