Nhưng mà, vào thời điểm này, hắn không dám tiến vào cốc, vừa rồi Huyết Vô Nhai đã dùng Huyết Diễm Chân Cương tạo thành vụ nổ cực lớn, ảnh hưởng vẫn còn chưa hết, Huyết Diễm Chân Cương xung quanh thân thể của hắn đã nhạt đi rất nhiều, có trời mới biết hắn có thể dùng lại một lần nữa hay không?
Đương nhiên, chắc chắn hắn có thể xuất ra chiêu này thêm một lần nữa, nếu tiến vào trong cốc, có trời mới biết hắn có dùng tiếp hay không?
Khẽ cắn môi, Tiểu Báo Tử cầm Ô Kim đoản kiếm ném về phía Huyết Vô Nhai, Ô Kim đoản kiếm hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Huyết Vô Nhai, cùng lúc đó, con thiềm thừ kia cũng động, sau một kích vừa rồi, nó và Huyết Vô Nhai đều lui về phía sau, thế nhưng rất rõ ràng, nó bị thương không nặng, so sánh với Huyết Vô Nhai, chẳng khác vào là trời và đất, mà nó cũng hận kẻ đã xông vào lãnh địa của mình, hơn nữa gia hỏa này còn đả thương nó, cho nên không thể buông tha cho hắn.
Một người một thú này, một trước một sau, đồng thời đánh về phía Huyết Vô Nhai. - Oa!
Lúc tấn công, liền có một âm thanh xiiii phát ra, chất nhầy màu xanh lá từ trong miệng thiềm thừ bay ra ngoài. - Tư!
Chất nhầy đánh lên Huyết Diễm Chân Cương đầu tiên, Huyết Diễm Chân Cương chấn động một hồi, sau đó, cả thân thể của thiềm thừ cũng nhào tới tấn công Huyết Vô Nhai. - Ách!
Thân thể của Huyết Vô Nhai bổ nhào về phía trước, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, Huyết Diễm Chân Cương với hai lần công kích đó, rốt cục nhịn không được, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. - Phốc!
Cơ hồ cùng một lúc với Huyết Diễm Chân Cương biến mất, Tiểu Báo Tử ném Ô Kim đoản kiếm cũng lao đến, đoản kiếm phá thể mà ra, đâm vào thân thể của Huyết Vô Nhai, đâm xuyên tim của hắn.
Cùng lúc đó, thời gian như đình chỉ lại, cùng lúc với đoản kiếm đâm vào thân thể Huyết Vô Nhai, thiềm thừ cũng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén đánh đầu của Huyết Vô Nhai thành hai nửa. - Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, huyết quang bắn ra bốn phía.
Lúc này, thân thể của hắn nổ tung, phạm vi nổ tung còn kém hơn lúc hằn dùng Huyết Diễm Chân Cương đã kích nổ, nhưng so về uy lực, thì lại mạnh hơn, đánh vào bụng và cằm của thiềm thừ một cái lỗ máu, bụng và cằm, chính là nhược điểm của thiềm thừ, là nơi có lực phòng hộ yếu nhất, làm sao mà ngăn cản được một kích tự bạo liều mạng của Huyết Vô Nhai chứ.
Phiền toái nhất là, vào lúc nổ tung, trong cảm giác của Tiểu Báo Tử cảm nhận thấy một cổ lực lượng cường đại đang đánh về phía mình, loại lực lượng này cũng không phải rất cường đại, nhưng rất lạ lẫm, tốc độ rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt Huyết Vô Nhai nổ tung, đã vọt tới trước mặt hắn, sau đó, trước mắt của hắn tối sầm lại, giống như bị đánh lén một côn, hai lỗ tai nổ vang, thất khiếu bắt đầu có máu tràn ra ngoài. - Đây là... Tinh thần công kích?
Tuy không rõ có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tiểu Báo Tử có thể khẳng định, thân thể của hắn không bị tổn thương gì, loại công kích này là công kích trực tiếp vào đầu của hắn, tinh thần, linh hồn của hắn, cho nên, cũng chỉ có cách giải thích duy nhất.
Đây chính là tinh thần công kích.
Hai mắt của Tiểu Báo Tử mở ra, ánh mắt của hắn lập tức hóa thành màu đỏ, một vòng hoa văn nhàn nhạt đang từ từ xoay trong trong đồng tử của hắn, hai con mắt của hắn biến hóa cùng lúc, hết thảy cảm giác mặt trái đều biến mất.
Thế giới đã khôi phục lại như thường, không, phải nói, thế giới càng thêm rõ ràng hơn so với lúc trước.
Vào lúc hắn mở to mắt ra, một đám huyết quang nhàn nhạt bắn ra trong lúc Huyết Vô Nhai tự bạo, bay từ trong cốc ra ngoài, cơ hồ cùng lúc đó, trong mắt của Tiểu Báo Tửu lóe lên ánh lửa, một đoàn hỏa diễm cực lớn bao trùm huyết quang. - Tê!
Huyết quang phát ra một tiếng bi thương, giống như muốn nói nó không cam lòng, suốt nửa ngày sau, hoàn toàn bị đoàn hỏa diễm kia luyện hóa mất.
Tâm tình của Tiểu Báo Tửu buông lỏng, cảm giác mệt mỏi bao phủ khắp toàn thân, cả người ngã xuống đất, ngất đi.
...
...
Tiểu Báo Tử cũng không hôn mê lâu, lúc tỉnh lại, thời gian hôn mê của hắn không vượt qua nửa canh giờ. - Đã chấm dứt rồi sao?
Chấm dứt, tất cả đều chấm dứt!
Tiểu Báo Tử thở phì phò, hắn dùng sức nâng thân thể của mình từ mặt đất dậy, toàn thân mệt mỏi rả rời, chỉ cần hắn động đậy một chút, xương cốt toàn thân sẽ gãy hết.
Cảnh tượng trước mắt đã không còn mơ hồ nữa, hai mắt của hắn như bị lửa đốt, từng cảm giác bỏng rát truyền vào thần kinh của Tiểu Báo Tử. - Đáng chết, ánh mắt của ta cũng không phải giống như Sharingan, vì sao dùng nhiều mà không bị mù?
Cảm giác được từ trong hai mắt của mình truyền ra cảm giác nóng rất, sắc mặt của Tiểu Báo Tử rất khó nhìn, một kích cuối cùng kia, cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Đột nhiên thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, sau đó đạo hồng sắc đó lóe lên, Tiểu Báo Tử theo bản năng cảm thấy tuyệt đối không thể để cho đạo ánh hồng sắc này trốn ra ngoài, loại cảm giác này lúc đó rất mãnh liệt, đến nỗi hắn không tự chủ được vận dụng lực lượng của đôi mắt, dùng hỏa diễm của nó hủy diệt đạo hồng quang kia.
Tinh tế nghĩ lại, một kích cuối cùng quá cổ quái.
Chuyện này cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau khi ánh mắt của hắn biến dị, nội khí hoàn toàn tập trung trong cơ thể, ngưng tụ vào đôi mắt, biến thành một hỏa cầu, cái hỏa cầu này có thể nói là tập trung toàn bộ nội khí trong cơ thể của hắn, bởi vậy uy lực thập phần cường đại, mà đồng thời, hao tổn cũng kinh người, sau khi phát ra, lực lượng toàn thân và nội khí bị rút sạch, không còn cơ hội làm bất cứ việc gì. - Nội khí lúc ấy của ta đã sử dụng hết, cho dù con mắt có thể triệu tập lực lượng còn sót lại cũng không có khả năng biến thành một hỏa cầu lớn như vậy?
Tiểu Báo Tử vuốt cái trán, cẩn thận tìm hiểu cảm giác trong nháy mắt cuối cùng, vào lúc đó, tinh thần của hắn vô cùng hoảng hốt, khi nhìn thấy đạo hồng quang kia bay đi, trong nội tâm của hắn khẩn trương, sau đó, sau đó, sau đó...
Trong giây lát, hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, đại não lại đau đớn một hồi. - Vào thời điểm cuối cùng kia, thứ bị rút đi không hoàn toàn là nội khí của ta, còn có tinh thần lực của ta, đúng rồi, nhất định là tinh thần lực, trách không được lại hư thoát như vậy!
Cuối cùng cũng biết được, hắn có cảm giác không giống, so với việc nội khí toàn thân bị rút đi, toàn thân lâm vào trạng thái kiệt sức, lúc này, cảm giác lại tăng thêm đau đầu, vô cùng đau đầu.
Đưa mắt nhìn về phía trước, tuyệt trong cốc, đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, thân thể của Huyết Vô Nhai đã nổ tung, không còn hi vọng sống sót, hóa thành một kiện áo choàng màu đỏ bay khắp nơi, sau đó hóa thành nhiều tấm vải, tán lạc trong cốc.
Nhưng mà, vào thời điểm này, hắn không dám tiến vào cốc, vừa rồi Huyết Vô Nhai đã dùng Huyết Diễm Chân Cương tạo thành vụ nổ cực lớn, ảnh hưởng vẫn còn chưa hết, Huyết Diễm Chân Cương xung quanh thân thể của hắn đã nhạt đi rất nhiều, có trời mới biết hắn có thể dùng lại một lần nữa hay không?
Đương nhiên, chắc chắn hắn có thể xuất ra chiêu này thêm một lần nữa, nếu tiến vào trong cốc, có trời mới biết hắn có dùng tiếp hay không?
Khẽ cắn môi, Tiểu Báo Tử cầm Ô Kim đoản kiếm ném về phía Huyết Vô Nhai, Ô Kim đoản kiếm hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Huyết Vô Nhai, cùng lúc đó, con thiềm thừ kia cũng động, sau một kích vừa rồi, nó và Huyết Vô Nhai đều lui về phía sau, thế nhưng rất rõ ràng, nó bị thương không nặng, so sánh với Huyết Vô Nhai, chẳng khác vào là trời và đất, mà nó cũng hận kẻ đã xông vào lãnh địa của mình, hơn nữa gia hỏa này còn đả thương nó, cho nên không thể buông tha cho hắn.
Một người một thú này, một trước một sau, đồng thời đánh về phía Huyết Vô Nhai.
- Oa!
Lúc tấn công, liền có một âm thanh xiiii phát ra, chất nhầy màu xanh lá từ trong miệng thiềm thừ bay ra ngoài.
- Tư!
Chất nhầy đánh lên Huyết Diễm Chân Cương đầu tiên, Huyết Diễm Chân Cương chấn động một hồi, sau đó, cả thân thể của thiềm thừ cũng nhào tới tấn công Huyết Vô Nhai.
- Ách!
Thân thể của Huyết Vô Nhai bổ nhào về phía trước, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, Huyết Diễm Chân Cương với hai lần công kích đó, rốt cục nhịn không được, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Phốc!
Cơ hồ cùng một lúc với Huyết Diễm Chân Cương biến mất, Tiểu Báo Tử ném Ô Kim đoản kiếm cũng lao đến, đoản kiếm phá thể mà ra, đâm vào thân thể của Huyết Vô Nhai, đâm xuyên tim của hắn.
Cùng lúc đó, thời gian như đình chỉ lại, cùng lúc với đoản kiếm đâm vào thân thể Huyết Vô Nhai, thiềm thừ cũng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén đánh đầu của Huyết Vô Nhai thành hai nửa.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, huyết quang bắn ra bốn phía.
Lúc này, thân thể của hắn nổ tung, phạm vi nổ tung còn kém hơn lúc hằn dùng Huyết Diễm Chân Cương đã kích nổ, nhưng so về uy lực, thì lại mạnh hơn, đánh vào bụng và cằm của thiềm thừ một cái lỗ máu, bụng và cằm, chính là nhược điểm của thiềm thừ, là nơi có lực phòng hộ yếu nhất, làm sao mà ngăn cản được một kích tự bạo liều mạng của Huyết Vô Nhai chứ.
Phiền toái nhất là, vào lúc nổ tung, trong cảm giác của Tiểu Báo Tử cảm nhận thấy một cổ lực lượng cường đại đang đánh về phía mình, loại lực lượng này cũng không phải rất cường đại, nhưng rất lạ lẫm, tốc độ rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt Huyết Vô Nhai nổ tung, đã vọt tới trước mặt hắn, sau đó, trước mắt của hắn tối sầm lại, giống như bị đánh lén một côn, hai lỗ tai nổ vang, thất khiếu bắt đầu có máu tràn ra ngoài.
- Đây là... Tinh thần công kích?
Tuy không rõ có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tiểu Báo Tử có thể khẳng định, thân thể của hắn không bị tổn thương gì, loại công kích này là công kích trực tiếp vào đầu của hắn, tinh thần, linh hồn của hắn, cho nên, cũng chỉ có cách giải thích duy nhất.
Đây chính là tinh thần công kích.
Hai mắt của Tiểu Báo Tử mở ra, ánh mắt của hắn lập tức hóa thành màu đỏ, một vòng hoa văn nhàn nhạt đang từ từ xoay trong trong đồng tử của hắn, hai con mắt của hắn biến hóa cùng lúc, hết thảy cảm giác mặt trái đều biến mất.
Thế giới đã khôi phục lại như thường, không, phải nói, thế giới càng thêm rõ ràng hơn so với lúc trước.
Vào lúc hắn mở to mắt ra, một đám huyết quang nhàn nhạt bắn ra trong lúc Huyết Vô Nhai tự bạo, bay từ trong cốc ra ngoài, cơ hồ cùng lúc đó, trong mắt của Tiểu Báo Tửu lóe lên ánh lửa, một đoàn hỏa diễm cực lớn bao trùm huyết quang.
- Tê!
Huyết quang phát ra một tiếng bi thương, giống như muốn nói nó không cam lòng, suốt nửa ngày sau, hoàn toàn bị đoàn hỏa diễm kia luyện hóa mất.
Tâm tình của Tiểu Báo Tửu buông lỏng, cảm giác mệt mỏi bao phủ khắp toàn thân, cả người ngã xuống đất, ngất đi.
...
...
Tiểu Báo Tử cũng không hôn mê lâu, lúc tỉnh lại, thời gian hôn mê của hắn không vượt qua nửa canh giờ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Đã chấm dứt rồi sao?
Chấm dứt, tất cả đều chấm dứt!
Tiểu Báo Tử thở phì phò, hắn dùng sức nâng thân thể của mình từ mặt đất dậy, toàn thân mệt mỏi rả rời, chỉ cần hắn động đậy một chút, xương cốt toàn thân sẽ gãy hết.
Cảnh tượng trước mắt đã không còn mơ hồ nữa, hai mắt của hắn như bị lửa đốt, từng cảm giác bỏng rát truyền vào thần kinh của Tiểu Báo Tử.
- Đáng chết, ánh mắt của ta cũng không phải giống như Sharingan, vì sao dùng nhiều mà không bị mù?
Cảm giác được từ trong hai mắt của mình truyền ra cảm giác nóng rất, sắc mặt của Tiểu Báo Tử rất khó nhìn, một kích cuối cùng kia, cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Đột nhiên thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, sau đó đạo hồng sắc đó lóe lên, Tiểu Báo Tử theo bản năng cảm thấy tuyệt đối không thể để cho đạo ánh hồng sắc này trốn ra ngoài, loại cảm giác này lúc đó rất mãnh liệt, đến nỗi hắn không tự chủ được vận dụng lực lượng của đôi mắt, dùng hỏa diễm của nó hủy diệt đạo hồng quang kia.
Tinh tế nghĩ lại, một kích cuối cùng quá cổ quái.
Chuyện này cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau khi ánh mắt của hắn biến dị, nội khí hoàn toàn tập trung trong cơ thể, ngưng tụ vào đôi mắt, biến thành một hỏa cầu, cái hỏa cầu này có thể nói là tập trung toàn bộ nội khí trong cơ thể của hắn, bởi vậy uy lực thập phần cường đại, mà đồng thời, hao tổn cũng kinh người, sau khi phát ra, lực lượng toàn thân và nội khí bị rút sạch, không còn cơ hội làm bất cứ việc gì.
- Nội khí lúc ấy của ta đã sử dụng hết, cho dù con mắt có thể triệu tập lực lượng còn sót lại cũng không có khả năng biến thành một hỏa cầu lớn như vậy?
Tiểu Báo Tử vuốt cái trán, cẩn thận tìm hiểu cảm giác trong nháy mắt cuối cùng, vào lúc đó, tinh thần của hắn vô cùng hoảng hốt, khi nhìn thấy đạo hồng quang kia bay đi, trong nội tâm của hắn khẩn trương, sau đó, sau đó, sau đó...
Trong giây lát, hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, đại não lại đau đớn một hồi.
- Vào thời điểm cuối cùng kia, thứ bị rút đi không hoàn toàn là nội khí của ta, còn có tinh thần lực của ta, đúng rồi, nhất định là tinh thần lực, trách không được lại hư thoát như vậy!
Cuối cùng cũng biết được, hắn có cảm giác không giống, so với việc nội khí toàn thân bị rút đi, toàn thân lâm vào trạng thái kiệt sức, lúc này, cảm giác lại tăng thêm đau đầu, vô cùng đau đầu.
Đưa mắt nhìn về phía trước, tuyệt trong cốc, đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, thân thể của Huyết Vô Nhai đã nổ tung, không còn hi vọng sống sót, hóa thành một kiện áo choàng màu đỏ bay khắp nơi, sau đó hóa thành nhiều tấm vải, tán lạc trong cốc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng mà, vào thời điểm này, hắn không dám tiến vào cốc, vừa rồi Huyết Vô Nhai đã dùng Huyết Diễm Chân Cương tạo thành vụ nổ cực lớn, ảnh hưởng vẫn còn chưa hết, Huyết Diễm Chân Cương xung quanh thân thể của hắn đã nhạt đi rất nhiều, có trời mới biết hắn có thể dùng lại một lần nữa hay không?
Đương nhiên, chắc chắn hắn có thể xuất ra chiêu này thêm một lần nữa, nếu tiến vào trong cốc, có trời mới biết hắn có dùng tiếp hay không?
Khẽ cắn môi, Tiểu Báo Tử cầm Ô Kim đoản kiếm ném về phía Huyết Vô Nhai, Ô Kim đoản kiếm hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Huyết Vô Nhai, cùng lúc đó, con thiềm thừ kia cũng động, sau một kích vừa rồi, nó và Huyết Vô Nhai đều lui về phía sau, thế nhưng rất rõ ràng, nó bị thương không nặng, so sánh với Huyết Vô Nhai, chẳng khác vào là trời và đất, mà nó cũng hận kẻ đã xông vào lãnh địa của mình, hơn nữa gia hỏa này còn đả thương nó, cho nên không thể buông tha cho hắn.
Một người một thú này, một trước một sau, đồng thời đánh về phía Huyết Vô Nhai. - Oa!
Lúc tấn công, liền có một âm thanh xiiii phát ra, chất nhầy màu xanh lá từ trong miệng thiềm thừ bay ra ngoài. - Tư!
Chất nhầy đánh lên Huyết Diễm Chân Cương đầu tiên, Huyết Diễm Chân Cương chấn động một hồi, sau đó, cả thân thể của thiềm thừ cũng nhào tới tấn công Huyết Vô Nhai. - Ách!
Thân thể của Huyết Vô Nhai bổ nhào về phía trước, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, Huyết Diễm Chân Cương với hai lần công kích đó, rốt cục nhịn không được, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. - Phốc!
Cơ hồ cùng một lúc với Huyết Diễm Chân Cương biến mất, Tiểu Báo Tử ném Ô Kim đoản kiếm cũng lao đến, đoản kiếm phá thể mà ra, đâm vào thân thể của Huyết Vô Nhai, đâm xuyên tim của hắn.
Cùng lúc đó, thời gian như đình chỉ lại, cùng lúc với đoản kiếm đâm vào thân thể Huyết Vô Nhai, thiềm thừ cũng bổ nhào tới, móng vuốt sắc bén đánh đầu của Huyết Vô Nhai thành hai nửa. - Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, huyết quang bắn ra bốn phía.
Lúc này, thân thể của hắn nổ tung, phạm vi nổ tung còn kém hơn lúc hằn dùng Huyết Diễm Chân Cương đã kích nổ, nhưng so về uy lực, thì lại mạnh hơn, đánh vào bụng và cằm của thiềm thừ một cái lỗ máu, bụng và cằm, chính là nhược điểm của thiềm thừ, là nơi có lực phòng hộ yếu nhất, làm sao mà ngăn cản được một kích tự bạo liều mạng của Huyết Vô Nhai chứ.
Phiền toái nhất là, vào lúc nổ tung, trong cảm giác của Tiểu Báo Tử cảm nhận thấy một cổ lực lượng cường đại đang đánh về phía mình, loại lực lượng này cũng không phải rất cường đại, nhưng rất lạ lẫm, tốc độ rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt Huyết Vô Nhai nổ tung, đã vọt tới trước mặt hắn, sau đó, trước mắt của hắn tối sầm lại, giống như bị đánh lén một côn, hai lỗ tai nổ vang, thất khiếu bắt đầu có máu tràn ra ngoài. - Đây là... Tinh thần công kích?
Tuy không rõ có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tiểu Báo Tử có thể khẳng định, thân thể của hắn không bị tổn thương gì, loại công kích này là công kích trực tiếp vào đầu của hắn, tinh thần, linh hồn của hắn, cho nên, cũng chỉ có cách giải thích duy nhất.
Đây chính là tinh thần công kích.
Hai mắt của Tiểu Báo Tử mở ra, ánh mắt của hắn lập tức hóa thành màu đỏ, một vòng hoa văn nhàn nhạt đang từ từ xoay trong trong đồng tử của hắn, hai con mắt của hắn biến hóa cùng lúc, hết thảy cảm giác mặt trái đều biến mất.
Thế giới đã khôi phục lại như thường, không, phải nói, thế giới càng thêm rõ ràng hơn so với lúc trước.
Vào lúc hắn mở to mắt ra, một đám huyết quang nhàn nhạt bắn ra trong lúc Huyết Vô Nhai tự bạo, bay từ trong cốc ra ngoài, cơ hồ cùng lúc đó, trong mắt của Tiểu Báo Tửu lóe lên ánh lửa, một đoàn hỏa diễm cực lớn bao trùm huyết quang. - Tê!
Huyết quang phát ra một tiếng bi thương, giống như muốn nói nó không cam lòng, suốt nửa ngày sau, hoàn toàn bị đoàn hỏa diễm kia luyện hóa mất.
Tâm tình của Tiểu Báo Tửu buông lỏng, cảm giác mệt mỏi bao phủ khắp toàn thân, cả người ngã xuống đất, ngất đi.
...
...
Tiểu Báo Tử cũng không hôn mê lâu, lúc tỉnh lại, thời gian hôn mê của hắn không vượt qua nửa canh giờ. - Đã chấm dứt rồi sao?
Chấm dứt, tất cả đều chấm dứt!
Tiểu Báo Tử thở phì phò, hắn dùng sức nâng thân thể của mình từ mặt đất dậy, toàn thân mệt mỏi rả rời, chỉ cần hắn động đậy một chút, xương cốt toàn thân sẽ gãy hết.
Cảnh tượng trước mắt đã không còn mơ hồ nữa, hai mắt của hắn như bị lửa đốt, từng cảm giác bỏng rát truyền vào thần kinh của Tiểu Báo Tử. - Đáng chết, ánh mắt của ta cũng không phải giống như Sharingan, vì sao dùng nhiều mà không bị mù?
Cảm giác được từ trong hai mắt của mình truyền ra cảm giác nóng rất, sắc mặt của Tiểu Báo Tử rất khó nhìn, một kích cuối cùng kia, cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Đột nhiên thân thể của Huyết Vô Nhai nổ tung, sau đó đạo hồng sắc đó lóe lên, Tiểu Báo Tử theo bản năng cảm thấy tuyệt đối không thể để cho đạo ánh hồng sắc này trốn ra ngoài, loại cảm giác này lúc đó rất mãnh liệt, đến nỗi hắn không tự chủ được vận dụng lực lượng của đôi mắt, dùng hỏa diễm của nó hủy diệt đạo hồng quang kia.
Tinh tế nghĩ lại, một kích cuối cùng quá cổ quái.
Chuyện này cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.
Sau khi ánh mắt của hắn biến dị, nội khí hoàn toàn tập trung trong cơ thể, ngưng tụ vào đôi mắt, biến thành một hỏa cầu, cái hỏa cầu này có thể nói là tập trung toàn bộ nội khí trong cơ thể của hắn, bởi vậy uy lực thập phần cường đại, mà đồng thời, hao tổn cũng kinh người, sau khi phát ra, lực lượng toàn thân và nội khí bị rút sạch, không còn cơ hội làm bất cứ việc gì. - Nội khí lúc ấy của ta đã sử dụng hết, cho dù con mắt có thể triệu tập lực lượng còn sót lại cũng không có khả năng biến thành một hỏa cầu lớn như vậy?
Tiểu Báo Tử vuốt cái trán, cẩn thận tìm hiểu cảm giác trong nháy mắt cuối cùng, vào lúc đó, tinh thần của hắn vô cùng hoảng hốt, khi nhìn thấy đạo hồng quang kia bay đi, trong nội tâm của hắn khẩn trương, sau đó, sau đó, sau đó...
Trong giây lát, hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, đại não lại đau đớn một hồi. - Vào thời điểm cuối cùng kia, thứ bị rút đi không hoàn toàn là nội khí của ta, còn có tinh thần lực của ta, đúng rồi, nhất định là tinh thần lực, trách không được lại hư thoát như vậy!
Cuối cùng cũng biết được, hắn có cảm giác không giống, so với việc nội khí toàn thân bị rút đi, toàn thân lâm vào trạng thái kiệt sức, lúc này, cảm giác lại tăng thêm đau đầu, vô cùng đau đầu.
Đưa mắt nhìn về phía trước, tuyệt trong cốc, đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, thân thể của Huyết Vô Nhai đã nổ tung, không còn hi vọng sống sót, hóa thành một kiện áo choàng màu đỏ bay khắp nơi, sau đó hóa thành nhiều tấm vải, tán lạc trong cốc.