Chu Báo cười cười, chắp tay về phía Vương Xà, thân hình nhoáng lên, bay thẳng về phía lãnh chúa phủ. - Tiểu tử này, thật đúng là một tên quái thai, vậy mà lại luyện thành Nguyên Kiêm Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm trước cả ta, ta nhớ trước kia hắn ngay cả huyền bí của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm còn chưa biết rõ, sao lại mới qua vài ngày đã triệt để đại ngộ rồi, thật đúng là kỳ quái!
Nghĩ đến sự quái dị trong chuyện này, Vương Xà khó hiểu lắc đầu, những năm gần đây, Chu Báo mang đến cho hắn quá nhiều bí mật khó hiểu, cho tới bây giờ, hắn có lẽ đang quen với việc tiểu tử này không có chuyện gì lại cho hắn chút kinh hỉ, đã có chút chết lặng rồi.
Trong thời gian hơn hai tháng kế tiếp, Chu Báo một tấc cũng không rời khỏi người Yên Vân Phỉ, khuyên Yên Vân Phỉ, rốt cục cũng khiến tâm tình của Yên Vân Phỉ hòa hoãn một chút, mà một khía cạnh khác, toàn bộ Đại Tấn vương triều, đều bởi vì việc Yến Vân Thiên gặp chuyện mà thế cục bắt đầu trở nên quỷ dị.
Yến Vân Thiên ngừng đả kích với mấy người con trai, buông tha tất cả hành động đại quy mô, tháo chạy, thành thành thật thật ở trong nhà, nghiêm lệnh thủ hạ không có chuyện gì không được đi gây chuyện, trong thời kỳ phi thường này, ai cũng không muốn đi sờ lông mày của Yến Vân Thiên cả.
Điều tra vẫn đang tiếp tục, cũng như lời Lễ Thất nói với Chu Báo, vô luận như thế nào, cũng không điều tra được lên đầu thái tử, mọi chuyện đều chứng minh một chuyện, đây là vụ án mưu sát trong ngoài cấu kết, mưu đồ đã lâu, thái giám trong hoàng cung cũng đã bị rửa sạch hơn phân nửa, tất cả các manh mối đều tập trung vào trên đầu Bái Hỏa Giáo ở phía nam, Yến Vân Thiên gầm thét trên triều suốt hơn mười ngày, nói thẳng ra các manh mối điều tra được với các đại thần, nói thẳng hắn không tin đây là do Bái Hỏa Giáo làm, trọng tra.
Sau đó, manh mối che giấu hiện ra từng chút một, các loại manh mối đứt quãng, mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng tất cả các manh mối đáng ngờ đều tập trung vào ngươi ba đứa con của Yến Vân Thiên, trên người Trịnh Vương, chuyện đã đến bước này, bắt đầu trở nên quỉ dị.
Một tháng sau, Yến Vân Thiên hạ lệnh truyền Trịnh Vương vào kinh, nhưng trên nửa đường, Trịnh Vương lại gặp tập kích, tám gã thất phẩm cường giả triều đình phái ra toàn bộ đều bị đánh trọng thương, ba ngày sau, Trịnh Vương bị tước đoạt Vương tước, phủ Trịnh Vương bị tịch thu, cả nhà giam cầm, Trịnh Vương vẫn đang mất tích, Yến Vân Thiên hạ xuống mức thưởng mười vạn lượng hoàng kim, đại án mưu sát này mới theo đó chấm dứt.
Nhưng Chu Báo biết rõ, chuyện tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy.
Cái gọi là chấm dứt, bất quá chỉ giao phó cho mọi người một đáp án đáng tin phục thôi.
Sau khi giao phó xong, gió tanh mưa máu chính thức mới có thể bắt đầu, lấy tính tình của Yến Vân Thiên, tuyệt sẽ không ăn quả thiệt thòi này, ngay cả Chu Báo cũng có thể đoán được chuyện này là do thái tử nào, sao hắn lại không đoán ra được chỉ là lúc này thái tử liên thủ với Lễ Thất làm chuyện này quá tuyệt rồi, thế nên khiến người khác không tìm được chút sơ hở nào cả, còn làm ra người chịu tội thay như Trịnh Vương, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không đụng vào được thái tử. Nguồn truyện:
Bất quá hết thảy nội tình chuyện này, Yên Vân Phỉ cũng không biết, chấm dứt chuyện này, đối với Yên Vân Phỉ mà nói, cũng là một cái công đạo, Trịnh Vương trong tất cả nhi tử của Yến Vân Thiên cũng không tính là một người phi thường xuất sắc, quan hệ với Yên Vân Phỉ cũng không phải rất gần, nhưng vô luận thế nào, đều là ca ca của nàng, Yên Vân Phỉ đã không muốn chứng kiến phụ tử tương tàn, như vậy Chu Báo liền ra tay cứu hắn một phen, an trí trong Vũ Dương Lĩnh của mình, đương nhiên, cũng sẽ không để Yên Vân Phỉ gặp mặt với ca ca được xem là mưu sát phụ hoàng này, chỉ cần biết hắn không chết là được rồi.
Về phần cuối cùng xử lý chuyện này thế nào, còn phải đợi Chu Báo trở về từ Tây Tam Vực đã rồi nói sau.
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, gần hai tháng đã đến, một ngày này, Chu Báo cáo biệt Yên Vân Phỉ, giao phó mọi chuyện với bọn người Vương Thành một lần, liền thẳng hướng Lướng Giới Sơn mà đi, tốc độ của Trương Nguyệt Lộc chậm chạp, sớm đã lên đường vào mười ngày trước rồi.
Lưỡng Giới Sơn các Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo chừng vài chục vạn dặm, dù tốc độ của Chu Báo có nhanh hơn nữa, cũng mất trọn vẹn bốn ngày mới có thể đuổi tới.
Lúc hắn đuổi tới, người trên cơ bản đã đến đủ. Lướng Giới Sơn ở cực tây chi địa của Trung Thổ vực, đi qua Lưỡng Giới Sơn là biển cả vô tận, Lưỡng Giới Sơn rộng lớn vô cùng, so với Mãng Thương Sơn của Đại Tấn vương triều còn lớn hơn, tạo thành một hình vòng cung, bao vây toàn bộ cực tây của Trung Thổ vực lại.
Địa điểm mà đệ tử tất cả tông môn ước định là ở vào khu vực biên giới Lưỡng Giới Sơn, trong một cái trấn nhỏ dưới núi, tên là Vĩnh Ninh.
Vĩnh Ninh, Vĩnh Ninh, vĩnh viễn an bình!
Trấn như kỳ danh, thập phần an bình, nơi này lưng dựa Lưỡng Giới Sơn, chính là phạm vi thế lực thuộc về Dao Trì, không có ngươi nào dám gây chuyện thi phi ở đây cả, ai gây chuyện thì liền bị Dao Trì gây khó dễ.
Đồng thời, đây cũng là nơi trao đổi rộng nhất giữa Trung Thổ vực và Tây Tam Vực, bởi vì một mực đi dọc theo đường của trấn nhỏ này, liền có thể tìm được một đường nhỏ trong Lưỡng Giới Sơn, không cần trèo đèo lội suối, liền có thể xuyên qua Lưỡng Giới Sơn, đến bờ biển, đây cũng là thông đạo an toàn nhất.
Lưỡng Giới Sơn so với Mãng Thương Sơn lớn hơn nhiều, dị thú yêu thú trong núi cũng rất nhiều, quan trọng nhất nơi này dựa vào biển cả vô tận, yêu thú trong núi lại có liên hệ vô cùng chặt chẽ với yêu thú trên biển, mà yêu thú trên biển thỉnh thoáng cũng sẽ đi vào trong núi, cấu kết lẫn nhau, nếu không có Dao Trì vẫn một mực trấn áp trong mấy vạn năm này, nói không chừng nơi này đã bị yêu thú trên biển chiếm mất rồi.
Lúc Chu Báo tiến vào Vĩnh Ninh trấn, đã là đêm khuya, trên thị trấn không có mấy người, trong một cái khách sạn duy nhất, lóe lên ánh đèn dầu, mà Trương Nguyệt Lộc thì đang đứng ngoài khách sạn, lộ ra có chút lo nghĩ, đi tới đi lui, nhìn thấy Chu Báo chậm rãi từ ngoài trấn bước tới, không khỏi vui vẻ, tranh thủ chạy tới chào đón. - Chu Báo, tiểu tử ngươi rốt cục cũng đến rồi, làm cho ta gấp muốn chết! ! !
Chu Báo nhướng mày, biểu hiện của tên này thật sự quá nhiệt tình, giống như là bằng hữu lâu ngày gặp mặt vậy - Trương Nguyệt Lộc, tuy rằng ta trên danh nghĩa là người của Tiên Cung, nhưng ta làm thế nào là tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp.
- Đúng, ta có thể yên tâm ở cùng lão bà rồi!
Chu Báo cười cười, chắp tay về phía Vương Xà, thân hình nhoáng lên, bay thẳng về phía lãnh chúa phủ.
- Tiểu tử này, thật đúng là một tên quái thai, vậy mà lại luyện thành Nguyên Kiêm Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm trước cả ta, ta nhớ trước kia hắn ngay cả huyền bí của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm còn chưa biết rõ, sao lại mới qua vài ngày đã triệt để đại ngộ rồi, thật đúng là kỳ quái!
Nghĩ đến sự quái dị trong chuyện này, Vương Xà khó hiểu lắc đầu, những năm gần đây, Chu Báo mang đến cho hắn quá nhiều bí mật khó hiểu, cho tới bây giờ, hắn có lẽ đang quen với việc tiểu tử này không có chuyện gì lại cho hắn chút kinh hỉ, đã có chút chết lặng rồi.
Trong thời gian hơn hai tháng kế tiếp, Chu Báo một tấc cũng không rời khỏi người Yên Vân Phỉ, khuyên Yên Vân Phỉ, rốt cục cũng khiến tâm tình của Yên Vân Phỉ hòa hoãn một chút, mà một khía cạnh khác, toàn bộ Đại Tấn vương triều, đều bởi vì việc Yến Vân Thiên gặp chuyện mà thế cục bắt đầu trở nên quỷ dị.
Yến Vân Thiên ngừng đả kích với mấy người con trai, buông tha tất cả hành động đại quy mô, tháo chạy, thành thành thật thật ở trong nhà, nghiêm lệnh thủ hạ không có chuyện gì không được đi gây chuyện, trong thời kỳ phi thường này, ai cũng không muốn đi sờ lông mày của Yến Vân Thiên cả.
Điều tra vẫn đang tiếp tục, cũng như lời Lễ Thất nói với Chu Báo, vô luận như thế nào, cũng không điều tra được lên đầu thái tử, mọi chuyện đều chứng minh một chuyện, đây là vụ án mưu sát trong ngoài cấu kết, mưu đồ đã lâu, thái giám trong hoàng cung cũng đã bị rửa sạch hơn phân nửa, tất cả các manh mối đều tập trung vào trên đầu Bái Hỏa Giáo ở phía nam, Yến Vân Thiên gầm thét trên triều suốt hơn mười ngày, nói thẳng ra các manh mối điều tra được với các đại thần, nói thẳng hắn không tin đây là do Bái Hỏa Giáo làm, trọng tra.Sau đó, manh mối che giấu hiện ra từng chút một, các loại manh mối đứt quãng, mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng tất cả các manh mối đáng ngờ đều tập trung vào ngươi ba đứa con của Yến Vân Thiên, trên người Trịnh Vương, chuyện đã đến bước này, bắt đầu trở nên quỉ dị.
Một tháng sau, Yến Vân Thiên hạ lệnh truyền Trịnh Vương vào kinh, nhưng trên nửa đường, Trịnh Vương lại gặp tập kích, tám gã thất phẩm cường giả triều đình phái ra toàn bộ đều bị đánh trọng thương, ba ngày sau, Trịnh Vương bị tước đoạt Vương tước, phủ Trịnh Vương bị tịch thu, cả nhà giam cầm, Trịnh Vương vẫn đang mất tích, Yến Vân Thiên hạ xuống mức thưởng mười vạn lượng hoàng kim, đại án mưu sát này mới theo đó chấm dứt.
Nhưng Chu Báo biết rõ, chuyện tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy.
Cái gọi là chấm dứt, bất quá chỉ giao phó cho mọi người một đáp án đáng tin phục thôi.
Sau khi giao phó xong, gió tanh mưa máu chính thức mới có thể bắt đầu, lấy tính tình của Yến Vân Thiên, tuyệt sẽ không ăn quả thiệt thòi này, ngay cả Chu Báo cũng có thể đoán được chuyện này là do thái tử nào, sao hắn lại không đoán ra được chỉ là lúc này thái tử liên thủ với Lễ Thất làm chuyện này quá tuyệt rồi, thế nên khiến người khác không tìm được chút sơ hở nào cả, còn làm ra người chịu tội thay như Trịnh Vương, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không đụng vào được thái tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bất quá hết thảy nội tình chuyện này, Yên Vân Phỉ cũng không biết, chấm dứt chuyện này, đối với Yên Vân Phỉ mà nói, cũng là một cái công đạo, Trịnh Vương trong tất cả nhi tử của Yến Vân Thiên cũng không tính là một người phi thường xuất sắc, quan hệ với Yên Vân Phỉ cũng không phải rất gần, nhưng vô luận thế nào, đều là ca ca của nàng, Yên Vân Phỉ đã không muốn chứng kiến phụ tử tương tàn, như vậy Chu Báo liền ra tay cứu hắn một phen, an trí trong Vũ Dương Lĩnh của mình, đương nhiên, cũng sẽ không để Yên Vân Phỉ gặp mặt với ca ca được xem là mưu sát phụ hoàng này, chỉ cần biết hắn không chết là được rồi.
Về phần cuối cùng xử lý chuyện này thế nào, còn phải đợi Chu Báo trở về từ Tây Tam Vực đã rồi nói sau.
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, gần hai tháng đã đến, một ngày này, Chu Báo cáo biệt Yên Vân Phỉ, giao phó mọi chuyện với bọn người Vương Thành một lần, liền thẳng hướng Lướng Giới Sơn mà đi, tốc độ của Trương Nguyệt Lộc chậm chạp, sớm đã lên đường vào mười ngày trước rồi.
Lưỡng Giới Sơn các Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo chừng vài chục vạn dặm, dù tốc độ của Chu Báo có nhanh hơn nữa, cũng mất trọn vẹn bốn ngày mới có thể đuổi tới.
Lúc hắn đuổi tới, người trên cơ bản đã đến đủ. Lướng Giới Sơn ở cực tây chi địa của Trung Thổ vực, đi qua Lưỡng Giới Sơn là biển cả vô tận, Lưỡng Giới Sơn rộng lớn vô cùng, so với Mãng Thương Sơn của Đại Tấn vương triều còn lớn hơn, tạo thành một hình vòng cung, bao vây toàn bộ cực tây của Trung Thổ vực lại.
Địa điểm mà đệ tử tất cả tông môn ước định là ở vào khu vực biên giới Lưỡng Giới Sơn, trong một cái trấn nhỏ dưới núi, tên là Vĩnh Ninh.
Vĩnh Ninh, Vĩnh Ninh, vĩnh viễn an bình!
Trấn như kỳ danh, thập phần an bình, nơi này lưng dựa Lưỡng Giới Sơn, chính là phạm vi thế lực thuộc về Dao Trì, không có ngươi nào dám gây chuyện thi phi ở đây cả, ai gây chuyện thì liền bị Dao Trì gây khó dễ.
Đồng thời, đây cũng là nơi trao đổi rộng nhất giữa Trung Thổ vực và Tây Tam Vực, bởi vì một mực đi dọc theo đường của trấn nhỏ này, liền có thể tìm được một đường nhỏ trong Lưỡng Giới Sơn, không cần trèo đèo lội suối, liền có thể xuyên qua Lưỡng Giới Sơn, đến bờ biển, đây cũng là thông đạo an toàn nhất.
Lưỡng Giới Sơn so với Mãng Thương Sơn lớn hơn nhiều, dị thú yêu thú trong núi cũng rất nhiều, quan trọng nhất nơi này dựa vào biển cả vô tận, yêu thú trong núi lại có liên hệ vô cùng chặt chẽ với yêu thú trên biển, mà yêu thú trên biển thỉnh thoáng cũng sẽ đi vào trong núi, cấu kết lẫn nhau, nếu không có Dao Trì vẫn một mực trấn áp trong mấy vạn năm này, nói không chừng nơi này đã bị yêu thú trên biển chiếm mất rồi.
Lúc Chu Báo tiến vào Vĩnh Ninh trấn, đã là đêm khuya, trên thị trấn không có mấy người, trong một cái khách sạn duy nhất, lóe lên ánh đèn dầu, mà Trương Nguyệt Lộc thì đang đứng ngoài khách sạn, lộ ra có chút lo nghĩ, đi tới đi lui, nhìn thấy Chu Báo chậm rãi từ ngoài trấn bước tới, không khỏi vui vẻ, tranh thủ chạy tới chào đón.
- Chu Báo, tiểu tử ngươi rốt cục cũng đến rồi, làm cho ta gấp muốn chết! ! !
Chu Báo nhướng mày, biểu hiện của tên này thật sự quá nhiệt tình, giống như là bằng hữu lâu ngày gặp mặt vậy
- Trương Nguyệt Lộc, tuy rằng ta trên danh nghĩa là người của Tiên Cung, nhưng ta làm thế nào là tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Đúng, ta có thể yên tâm ở cùng lão bà rồi!
Chu Báo cười cười, chắp tay về phía Vương Xà, thân hình nhoáng lên, bay thẳng về phía lãnh chúa phủ. - Tiểu tử này, thật đúng là một tên quái thai, vậy mà lại luyện thành Nguyên Kiêm Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm trước cả ta, ta nhớ trước kia hắn ngay cả huyền bí của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm còn chưa biết rõ, sao lại mới qua vài ngày đã triệt để đại ngộ rồi, thật đúng là kỳ quái!
Nghĩ đến sự quái dị trong chuyện này, Vương Xà khó hiểu lắc đầu, những năm gần đây, Chu Báo mang đến cho hắn quá nhiều bí mật khó hiểu, cho tới bây giờ, hắn có lẽ đang quen với việc tiểu tử này không có chuyện gì lại cho hắn chút kinh hỉ, đã có chút chết lặng rồi.
Trong thời gian hơn hai tháng kế tiếp, Chu Báo một tấc cũng không rời khỏi người Yên Vân Phỉ, khuyên Yên Vân Phỉ, rốt cục cũng khiến tâm tình của Yên Vân Phỉ hòa hoãn một chút, mà một khía cạnh khác, toàn bộ Đại Tấn vương triều, đều bởi vì việc Yến Vân Thiên gặp chuyện mà thế cục bắt đầu trở nên quỷ dị.
Yến Vân Thiên ngừng đả kích với mấy người con trai, buông tha tất cả hành động đại quy mô, tháo chạy, thành thành thật thật ở trong nhà, nghiêm lệnh thủ hạ không có chuyện gì không được đi gây chuyện, trong thời kỳ phi thường này, ai cũng không muốn đi sờ lông mày của Yến Vân Thiên cả.
Điều tra vẫn đang tiếp tục, cũng như lời Lễ Thất nói với Chu Báo, vô luận như thế nào, cũng không điều tra được lên đầu thái tử, mọi chuyện đều chứng minh một chuyện, đây là vụ án mưu sát trong ngoài cấu kết, mưu đồ đã lâu, thái giám trong hoàng cung cũng đã bị rửa sạch hơn phân nửa, tất cả các manh mối đều tập trung vào trên đầu Bái Hỏa Giáo ở phía nam, Yến Vân Thiên gầm thét trên triều suốt hơn mười ngày, nói thẳng ra các manh mối điều tra được với các đại thần, nói thẳng hắn không tin đây là do Bái Hỏa Giáo làm, trọng tra.
Sau đó, manh mối che giấu hiện ra từng chút một, các loại manh mối đứt quãng, mặc dù không có chứng cớ xác thực, nhưng tất cả các manh mối đáng ngờ đều tập trung vào ngươi ba đứa con của Yến Vân Thiên, trên người Trịnh Vương, chuyện đã đến bước này, bắt đầu trở nên quỉ dị.
Một tháng sau, Yến Vân Thiên hạ lệnh truyền Trịnh Vương vào kinh, nhưng trên nửa đường, Trịnh Vương lại gặp tập kích, tám gã thất phẩm cường giả triều đình phái ra toàn bộ đều bị đánh trọng thương, ba ngày sau, Trịnh Vương bị tước đoạt Vương tước, phủ Trịnh Vương bị tịch thu, cả nhà giam cầm, Trịnh Vương vẫn đang mất tích, Yến Vân Thiên hạ xuống mức thưởng mười vạn lượng hoàng kim, đại án mưu sát này mới theo đó chấm dứt.
Nhưng Chu Báo biết rõ, chuyện tuyệt đối sẽ không chấm dứt như vậy.
Cái gọi là chấm dứt, bất quá chỉ giao phó cho mọi người một đáp án đáng tin phục thôi.
Sau khi giao phó xong, gió tanh mưa máu chính thức mới có thể bắt đầu, lấy tính tình của Yến Vân Thiên, tuyệt sẽ không ăn quả thiệt thòi này, ngay cả Chu Báo cũng có thể đoán được chuyện này là do thái tử nào, sao hắn lại không đoán ra được chỉ là lúc này thái tử liên thủ với Lễ Thất làm chuyện này quá tuyệt rồi, thế nên khiến người khác không tìm được chút sơ hở nào cả, còn làm ra người chịu tội thay như Trịnh Vương, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không đụng vào được thái tử. Nguồn truyện:
Bất quá hết thảy nội tình chuyện này, Yên Vân Phỉ cũng không biết, chấm dứt chuyện này, đối với Yên Vân Phỉ mà nói, cũng là một cái công đạo, Trịnh Vương trong tất cả nhi tử của Yến Vân Thiên cũng không tính là một người phi thường xuất sắc, quan hệ với Yên Vân Phỉ cũng không phải rất gần, nhưng vô luận thế nào, đều là ca ca của nàng, Yên Vân Phỉ đã không muốn chứng kiến phụ tử tương tàn, như vậy Chu Báo liền ra tay cứu hắn một phen, an trí trong Vũ Dương Lĩnh của mình, đương nhiên, cũng sẽ không để Yên Vân Phỉ gặp mặt với ca ca được xem là mưu sát phụ hoàng này, chỉ cần biết hắn không chết là được rồi.
Về phần cuối cùng xử lý chuyện này thế nào, còn phải đợi Chu Báo trở về từ Tây Tam Vực đã rồi nói sau.
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, gần hai tháng đã đến, một ngày này, Chu Báo cáo biệt Yên Vân Phỉ, giao phó mọi chuyện với bọn người Vương Thành một lần, liền thẳng hướng Lướng Giới Sơn mà đi, tốc độ của Trương Nguyệt Lộc chậm chạp, sớm đã lên đường vào mười ngày trước rồi.
Lưỡng Giới Sơn các Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo chừng vài chục vạn dặm, dù tốc độ của Chu Báo có nhanh hơn nữa, cũng mất trọn vẹn bốn ngày mới có thể đuổi tới.
Lúc hắn đuổi tới, người trên cơ bản đã đến đủ. Lướng Giới Sơn ở cực tây chi địa của Trung Thổ vực, đi qua Lưỡng Giới Sơn là biển cả vô tận, Lưỡng Giới Sơn rộng lớn vô cùng, so với Mãng Thương Sơn của Đại Tấn vương triều còn lớn hơn, tạo thành một hình vòng cung, bao vây toàn bộ cực tây của Trung Thổ vực lại.
Địa điểm mà đệ tử tất cả tông môn ước định là ở vào khu vực biên giới Lưỡng Giới Sơn, trong một cái trấn nhỏ dưới núi, tên là Vĩnh Ninh.
Vĩnh Ninh, Vĩnh Ninh, vĩnh viễn an bình!
Trấn như kỳ danh, thập phần an bình, nơi này lưng dựa Lưỡng Giới Sơn, chính là phạm vi thế lực thuộc về Dao Trì, không có ngươi nào dám gây chuyện thi phi ở đây cả, ai gây chuyện thì liền bị Dao Trì gây khó dễ.
Đồng thời, đây cũng là nơi trao đổi rộng nhất giữa Trung Thổ vực và Tây Tam Vực, bởi vì một mực đi dọc theo đường của trấn nhỏ này, liền có thể tìm được một đường nhỏ trong Lưỡng Giới Sơn, không cần trèo đèo lội suối, liền có thể xuyên qua Lưỡng Giới Sơn, đến bờ biển, đây cũng là thông đạo an toàn nhất.
Lưỡng Giới Sơn so với Mãng Thương Sơn lớn hơn nhiều, dị thú yêu thú trong núi cũng rất nhiều, quan trọng nhất nơi này dựa vào biển cả vô tận, yêu thú trong núi lại có liên hệ vô cùng chặt chẽ với yêu thú trên biển, mà yêu thú trên biển thỉnh thoáng cũng sẽ đi vào trong núi, cấu kết lẫn nhau, nếu không có Dao Trì vẫn một mực trấn áp trong mấy vạn năm này, nói không chừng nơi này đã bị yêu thú trên biển chiếm mất rồi.
Lúc Chu Báo tiến vào Vĩnh Ninh trấn, đã là đêm khuya, trên thị trấn không có mấy người, trong một cái khách sạn duy nhất, lóe lên ánh đèn dầu, mà Trương Nguyệt Lộc thì đang đứng ngoài khách sạn, lộ ra có chút lo nghĩ, đi tới đi lui, nhìn thấy Chu Báo chậm rãi từ ngoài trấn bước tới, không khỏi vui vẻ, tranh thủ chạy tới chào đón. - Chu Báo, tiểu tử ngươi rốt cục cũng đến rồi, làm cho ta gấp muốn chết! ! !
Chu Báo nhướng mày, biểu hiện của tên này thật sự quá nhiệt tình, giống như là bằng hữu lâu ngày gặp mặt vậy - Trương Nguyệt Lộc, tuy rằng ta trên danh nghĩa là người của Tiên Cung, nhưng ta làm thế nào là tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp.