Phi Châu bay đến gần hòn đảo, bụi mù màu xám chung quanh bắt đầu nhiều hơn, những đám bụi mù này đều là từ miệng núi lửa phun ra, bao phủ trọn hòn đảo này, chỉ là quá mỏng manh, cho nên nhìn từ đằng xa, có thể thấy rõ bộ dáng hòn đảo, nhưng đến gần liền phát hiện, những đám tro bụi này không dễ dàng xuyên qua, Thái Hư Phi Châu vừa mới tiếp cận hòn đảo không lâu, bụi mù chung quanh liền tích đầy kim quang, những bụi mù này phảng phất như có linh tính, gắt gao khóa kim quang lại, vô luận Ngọc Nam Thiên cố gắng như thế nào cũng không thể loại trừ chúng.
- Trọ bụi này không phải tự nhiên mà hình thành đấy!
Đỗ Đại Ma Tướng phảng phất như nhìn ra điều không đúng, nói với thần sắc âm lãnh.
Thoạt nhìn những bụi mù màu xám bao phủ chung quanh hòn đảo này phảng phất như những đỉnh núi như những răng nanh phun ra, nhưng thực tế, sau khi phun những bụi mù này ra, liền bị một lực lượng thần bí khống chế tả hữu lơ lửng tại không trung hòn đảo, bao phủ hòn đảo này lại, tạo thành đạo bình chướng thứ nhất trên hòn đảo.
Nếu Thái Hư Phi Châu vẫn ở vào trạng thái toàn thịnh, có thể dễ dàng loại trừ đi những bụi mù này, nhưng đáng tiếc là Thái Hư Phi Châu đã đại thương nguyên khí, có thể bảo vệ thân tàu, không cho những tro bụi này dính vào bản thể đã là không tệ rồi, muốn thoát những bụi mù này, thật sự là chuyện không thể nào.
Thời gian dần trôi qua, toàn bộ Thái Hư Phi Châu đều bị bụi mù bao trùm, nếu thật sự không nghĩ ra biện pháp, phía trước liền không thể thấy rõ rồi.
Đúng lúc này, một gã Đại hòa thượng Tuyết sơn Đại Luân Tự đứng dậy, đi đến bên cạnh mạn thuyền, tay cầm một nhành cây, một đạo thanh sắc hào quang hiện lên, nhanh chóng bay ra, lúc mới bắt đầu, tia sáng này thập phần nhỏ, nhưng sau khi thoát ly Thái Hư Phi Châu liền nhanh chóng khuếch trương lên, tạo thành một đạo gió lốc cỡ nhỏ, chỉ thấy sau khi cỗ gió lốc này xuất hiện, liền bắt đầu mang tất cả khí lưu chung quanh, càng lúc càng lớn, sau cùng hình thành một đạo vòi rồng cuồng bạo, bao trọn Thái Hư Phi Châu vào bên trong, ở trung ương vòi rồng cuồng bạo này, Thái Hư Phi Châu sừng sững bất động, mà vòi rồng này không hề ảnh hưởng một tí tẹo nào đến Thái Hư Phi Châu, nhưng trong thời gian cực ngắn, những bụi mù màu xám bám trên thân Thái Hư Phi Châu đã bị thổi tứ tán, biến mất vô ảnh vô tung.
Trước mặt mọi người, hào quang lại phát sáng lên.
- Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn!
Đỗ Đại Ma Tướng vỗ tay khen, lời hắn còn chưa dứt, một âm thanh cự đại truyền ra từ trên đảo.
- Người nào cả gan dám xông vào Liêu nha đảo?
Thanh âm như sấm, cuồn cuộn tới, hình thành một đạo sóng âm vô hình, chấn động Thái Hư Phi Châu.
- Tại hạ Ngọc Nam Thiên, đi ngang qua đây, vì gặp phong bạo trên biển nên muốn mượn quý bảo địa một ngày để nghỉ ngơi và hồi phục, kính mong các hạ dàn xếp cho!
Ngọc Nam Thiên ôm quyền cao giọng nói.
Người trên Thái Hư Phi Châu, ngoại từ hai người hòa thượng Đại Luân Tự và Long Lôi Cung, những người khác đều nhíu mày, những người này đều quanh năm bôn tẩu giang hồ, nhìn quen các mặt của xã hội, nghe xong câu trả lời giống như công thức của Ngọc Nam Thiên này liền biết rõ, đây là một tên lính mới vừa bước chân vào giang hồ.
- Con mẹ nó, tên Linh Tiêu Điện này bị tâm thần à, phái ra một tên lính mới như vậy, đến tột cùng là có chủ ý gì?
Câu trả lời của Ngọc Nam Thiên thật sự quá mức công thức rồi, cũng không phải rất khách khí, rất dễ dàng làm người khác mệt mỏi, lại cảm thấy thập phần không thích.
Dàn xếp? Dễ dàng như vậy sao?
Nơi này chính là địa bàn người khác, ngươi tùy tiện xông vào, còn phá vỡ tầng phòng ngự thứ nhất bên ngoài, rất rõ ràng là không nể tình, lời này đáng ra phải nói trước khi hòa thượng Đại Luân Tự động thủ chứ không phải sau khi hắn động thủ.
Quả nhiên, sau khi nghe Ngọc Nam Thiên nói, người trên đảo cũng không cho Ngọc Nam Thiên hắn mặt mũi, chỉ thấy lúc đó bụi mù chung quanh bỗng nhiên nhiều hơn, ngưng tụ thành một đại thủ, mãnh liệt trảo hướng về phía Thái Hư Phi Châu trảo tới.
- Hảo hảo!
Chứng kia uy thế của đại thủ kia, thần sắc Ngọc Nam Thiên biến đổi, thân thể mãnh liệt nhảy lên, liền vọt tới không trung, cương khí màu vàng liên tục chớp động, ngưng tụ thành một nắm đấm cực lớn, ầm ầm một tiếng, đánh với đại thủ bụi mù kia.
- Không có tác dụng đâu, tiểu tử này thật đúng làm một tên lính mới!
Chu Báo càng nhíu mày sâu hơn, bụi mù này là vô hình đấy, coi như ngươi đánh tan chúng, chúng cũng sẽ ngưng tụ lại, không tìm được người điều khiển những bụi mù này, căn bản là phí lực phí công.
Hắn có thể nghĩ đến, những gia hỏa kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng đều có thể nghĩ đến, ngay cả vài tên kim y nhân Linh Tiêu cũng nghĩ đến, chỉ thấy bọn họ thoáng nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương, năm đạo kim quang bay ra từ Thái Hư Phi Châu, hướng về phía Liêu nha đảo vọt tới, năm người này đã có chủ ý, trước tiên tìm nhân vật chính rồi nói sau.
- Tựa hồ không đơn giản như vậy!
Trong ánh mắt Chu Báo lộ ra một tia cổ quái.
Một trận gió lăng không nổi lên, thân hình năm người lập tức bị tro bụi che dấu, thời điểm không nhìn thấy gì nữa, một đạo ánh sáng màu đỏ chói mắt mãnh liệt nhúc nhích, phá vỡ bụi mù màu xám.
- Thuần Dương pháp khí!
Cảm giác được trận trận dương hòa chi khí, Chu Báo biết rõ bọn hắn đã vận dụng Thuần Dương pháp khí, mà bên kia, Ngọc Nam Thiên đã đánh tan một mảng tro bụi lớn, nhưng bụi mù kia phảng phất như có tính mạng, rất nhanh hướng về hắn bao phủ lại, dây dưa cùng một chỗ với Ngọc Nam Thiên, tạm thời không thoát thân được.
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy? Nhanh dùng pháp khí a, nếu không sẽ tiếp tục bị cầm chân như vậy!
Đỗ Đại Ma Tướng nhìn Ngọc Nam Thiên đang chiến đấu hăng hái với bụi mù kia với ánh mắt khó hiểu.
Không có người trả lời hắn, Chu Báo chỉ nhún nhún vai, đứng bên trái mạn thuyền, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, bụi mù màu xám ngày càng nhiều, không có khả năng thanh trừ chúng, hiển nhiên chủ nhân hòn đảo này đã thu thập bụi mù phun ra từ núi lửa mấy năm qua, có trời mới biết số lượng là bao nhiêu.
Hơn nữa, rất rõ ràng, đại bộ phận bụi mù núi lửa đều bị luyện chế qua, biến thành một loại đồ vật vô cùng có linh tính, không phải có thể dễ đối phó như vậy.
- Thế nào, Chu Báo, có hứng thú giúp một hồi hay không, hao tổn ở chỗ này cũng không phải là một ý kiến hay a!
Tầm đó, Đỗ Đại Ma Tương chuyển ánh mắt về phía Chu Báo, thân mật nói.
- Ha ha, được a, chúng ta tới đây cũng không phải đánh nhau với chủ nhân hòn đảo này, chỉ là nghỉ ngơi và hồi phục mà thôi, không cần phải chiến đấu sinh tử!
Chu Báo cười nói, đột nhiên trên đảo truyền đến mấy tiếng quát lớn, hào quang màu đỏ lập lòe trong bụi mù màu xám, lực lượng chấn động mãnh liệt truyền đến Thái Hư Phi Châu, khiến nhân tâm vì sợ khí thế này mà rung động.
- Không tốt, đụng phải điểm chết rồi!
Cảm nhận được cỗ khí thế khổng lồ này, sắc mặt Đỗ Đại Ma Tướng liền biến đổi, ngẩng đầu nhìn Chu Báo, nói.
- Lực lượng một mình ta, không cách nào tạo thành uy hiếp với hắn!
Chu Báo gật đầu một cái, thản nhiên nói.