Hoàng đế mỹ lệ đi qua hành lang gấp khúc, giơ tay lên sờ vào mái tóc đã được búi chặt. Mỗi ngày, cả chải tóc lẫn mặc y phục đều do Thư Ca hầu hạ cả. Đôi tay kia thế mà lại có thể búi tóc rất đẹp, sau đó sẽ ôm lấy mặt y, hôn lên đó từng cái một, sau đó nữa là bị y ôm vào trong lòng, dây dưa cùng một chỗ. Chỉ là, ngoại trừ lần nọ dùng thuốc, còn lại đều không thể nhìn thấy bộ dạng say đắm kia nữa...
Hoàng đế dừng bước, khẽ xoay người, nhìn chằm chằm nhánh cây đong đưa. Không sao cả, Thư Ca, chúng ta có rất nhiều thời gian. Hừ nhẹ một tiếng, thứ gì cũng có thể thay đổi, thứ gì cũng có thể cải tạo được cả. Vung ống tay áo, xoay người bước về phía thư phòng.
Bước vào trong phòng, liền hỏi bóng người đang đứng giữa phòng: "Sao rồi?"
Bóng người kia lập tức quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, Vương gia tới Chiếu phủ sớm một ngày, nghĩa là lộ trình quay về cũng sẽ rút ngắn."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Vội vã quay trở về vậy sao, quân vương nhặt lấy quyển sách trên bàn. Trở về nhìn xem trẫm và Thư ái phi của trẫm ân ái đến mức nào sao? Mở ra trang thứ nhất: Đế vương tương tương*, Hoàng đế nhàm chán đóng sách lại.
*帝王将相, tra không ra được là cái gì >"<
Thụy, nếu cả hai ta đều không buông tay. Đã vậy, làm thế này, xem như là cách tốt nhất.
...
Thư Ca để mặc cung nhân giúp cậu mặc quần áo. Đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, thong thả đi lang thang một vòng. Phát hiện bản thân mình dường như không được phép đi đâu cả, chỉ có thể quanh quẩn nơi này. Chỉ cần vượt qua một chút liền bị thị vệ cản lại, nói là Hoàng thượng phân phó, vì vết thương chưa lành, không thể tùy ý đi lại.
Thư Ca xoa chân, đã năm ngày rồi, chỉ cần qua năm ngày nữa, ngươi sẽ trở về. Chỉ cần chịu đựng tiếp năm ngày, mọi thứ rồi sẽ ổn thoả.
Từng lọn tóc bay phất phơ, gió hôm nay coi bộ rất lớn. Đưa tay gạt tóc, sờ vào cây trâm trên đầu. Sáng nay Hoàng đế đã tự tay cài cho cậu, là của Kỳ Quốc tiến cống. Gỡ xuống nắm trong tay, siết chặt, đau quá. Nhớ tới đêm nọ, cái đêm có cung yến, đã vui vẻ cực độ.
Hồi ức như từng sợi, từng sợi tơ, triền triền miên miên quấn chặt lấy tim. Có những thứ cho dù trải qua bao lâu, cũng sẽ không thay đổi, đúng vậy!
"Thụy" Thư Ca thì thào, nhẹ buông tay, cây trâm rơi trên mặt đất.
"Thư sài nhân ", ừm, Thư Ca lấy lại tinh thần, nhìn nữ tử cao quý trước mặt đoan chính thanh nhã. "Huyền quý phi" Thư Ca cúi người.
Với khí chất của nữ tử này, hẳn là người thích hợp nhất để làm quốc gia chi mẫu nhỉ.
"Thư sài nhân khí sắc hình như không tốt lắm" Huyền quý phi ôn hòa nhìn. Từ lần trước được cậu giúp vẫn luôn có cảm tình tốt với người này. Nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao nam tử này lại đột nhiên được nhận hết sủng ái, nếm trải mọi ân huệ. Làm sao mà quân vương mị hoặc như vậy, lại có thể vì cậu mà bỏ lâm triều, còn có cả Thụy vương lúc đó...
"Đa tạ quý phi, hạ thần vẫn khoẻ."
"Thư sài nhân" Huyền quý phi sải bước tới gần Thư Ca: "Có một số việc, bản thân đừng nghĩ nhiều thì tốt hơn, Hoàng thượng đối với người ngài để tâm liền sẽ hết mực thương yêu."
"Thế nhưng, những điều này không phải ai cũng cần." Trực giác đoán được nữ tử này ám chỉ điều gì, "Ta vốn cần những thứ khác.", Thư Ca cười cười: "Kỳ thực, Huyền quý phi mới thích hợp để Hoàng thượng nâng niu quý trọng, ta nghĩ, với năng lực của Huyền quý phi thật rất xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ." Không hề khen tặng giả tạo, chỉ có biểu lộ thành khẩn.
Hảo cảm lại tăng thêm, Huyền quý phi khẽ lắc đầu: "Thư sài nhân quá khen, tất cả tự có Hoàng thượng định đoạt, quan trọng là, Thư sài nhân phải biết bảo trọng thân thể, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, thiên hạ hôm nay đều thuộc về Hoàng thượng, thứ mà Hoàng thượng muốn người khác không thể chạm vào."
"Đúng vậy, tất cả đều thuộc về Hoàng thượng." Thư Ca có chút hoang mang quay đầu lại: "Nhưng trên đời này có vài thứ, có cố cách mấy cũng không tài nào đoạt được."
Vươn tay, chỉ vào bụi hoa, "Những thứ này ở trong cung đã lâu, nếu đem tới nhà bách tính tầm thường, sẽ không giữ được khí chất cao quý nữa, còn những cái cây thôn dã kia, nếu mang vào cung liền sẽ mất đi vẻ hoang dại vốn có."
"Thư sài nhân, tất cả, chỉ cần cố gắng làm quen là được."
Thư Ca nhếch mép: "Quen hay không với ta cũng chẳng quan trọng, vả lại, ta cũng sẽ không phải đợi quá lâu..." Cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không lâu nữa..."
Huyền quý phi nhìn khuôn mặt kia khẽ nhíu mày. Cả người mặc vào phục sức đẹp đẽ quý giá kia mặc dù rất lộng lẫy, nhưng lại cực kì tương phản. Nếu như thay bằng một ít y phục giản đơn hẳn là phù hợp với nam phi này hơn.
"Thư Ca" Sắc vàng nhạt chợt hiện ra, trong nháy mắt liền vô cùng thân thiết ôm lấy bờ vai Thư Ca, "Thân thể ngươi còn chưa khoẻ, đừng đi lung tung." Cúi xuống mân mê hai gò má Thư Ca đầy thương yêu. "Nhất định là đã mệt rồi nhỉ, theo trẫm trở về đi."
"Hoàng thượng" Huyền quý phi cúi người.
"Ừ, Huyền quý phi cũng về nghỉ ngơi đi, hy vọng ngươi sẽ vì trẫm sinh hạ hoàng tử."
Huyền quý phi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm hai bóng người dần đi xa, nhìn cánh tay quân vương vẫn ôm chặt lấy Thư ca. Hoàng thượng, người dù đi đường vẫn nhìn Thư phi, dù cho nói chuyện với ta vẫn không rời mắt nửa phần. Hoàng thượng, chẳng hay người có từng biết...
"Nương nương, trở về thôi, hôm nay gió lớn, cẩn thận thân thể."
Ừm, Huyền phi chậm rãi xoay người, chẳng hiểu sao, mấy ngày nay luôn có gió lớn...
...
"Thư Ca" Quân vương hôn nam tử trong lòng, "Sau này đừng đi lung tung nữa, cứ ở đây chờ trẫm không tốt sao?" Kéo lấy bàn tay Thư Ca, nắm chặt trong tay mình. "Ban nãy mấy cung nhân kia thật thất trách, trẫm sẽ phạt bọn họ."
Thư Ca hoảng hốt: "Hoàng thượng, là ta đòi đi ra ngoài, huống hồ cũng chỉ loanh quanh trong vườn."
"Thế nhưng, đã vượt qua phạm vi quy định, bọn họ cũng không lập tức mang ngươi trở về, vi phạm hoàng lệnh, ngươi nói, có nên phạt không?"
"Hoàng thượng" Thư Ca kéo áo quân vương, "Là lỗi của ta, không thể phạt người khác."
"Thư Ca, ngươi biết không, vừa nãy trẫm trở về không nhìn thấy ngươi, lòng có bao nhiêu bất an." Nhẹ nhàng mút lấy cổ nam tử trong lòng, hôn lên hầu kết nhô ra..." Trẫm giờ đây xem ra không thể rời xa ái phi được nữa, trẫm phát giác càng ngày càng thích ngươi rồi."
Thư Ca giật mình, giữ lấy quân vương, hốt hoảng: "Hoàng thượng đã đáp ứng thả ta đi, quân vô hí ngôn mà."
Thư Ca, nét dịu dàng trên mặt quân vương từ từ biến mất, nét lạnh lùng chậm rãi hiện lên trên con ngươi mỹ lệ. "Thư Ca, trẫm đối với ngươi không tốt sao, đã nhiều ngày nay, tâm tư của trẫm chỉ đặt ở trên người ngươi, đối với tần phi khác ở hậu cung hoàn toàn không đụng vào, Thư Ca, trẫm thực sự yêu ngươi." Hôn lên lòng bàn tay, giọng điệu đầy nghiêm túc.
Thư Ca tránh né ánh mắt kia, vẫn như cũ nói: "Hoàng thượng đã đáp ứng thả ta đi."
Thư Ca này, một cảm giác mờ mịt trào dâng, như khối đá đè nặng trên ngực, có chút chua xót khổ sở, có chút khó chịu, nhưng lại, không thể giận được. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được không chỉ có phẫn nộ, chiếm hữu cùng cứng rắn lạnh lùng.
Vừa rồi câu "yêu ngươi" kia, cứ như thế thốt ra, đã nhiều ngày nay cả hai đều nói với nhau như thế, chỉ là hôm nay đã có chút khác biệt, có lẽ là, vốn cũng chỉ có mình y muốn nói. Người trước mặt này, thứ cậu thật sự mong muốn, chính là rời đi.
Ai, quân vương cúi xuống, hôn lên gương mặt Thư Ca vì khẩn trương mà trắng bệch ra. "Thành thật nghĩ lại xem, mấy ngày nay, chẳng lẽ không có chút vui sướng nào sao?" Thân thể trong lòng cứng đờ, "Hoàng thượng, ta..."
"Thôi quên đi" Quân vương cắt ngang, không muốn nghe câu trả lời kia, cũng là lần đầu tiên cảm thấy muốn trốn tránh. "Thư ái phi, trẫm đã hứa để ngươi đi thì trẫm sẽ làm, chỉ là, trẫm cũng đã nói ngươi phải ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, sau này, trẫm không muốn nghe được những lời nào ngoại trừ nói yêu trẫm ra, bằng không, trẫm cũng không đảm bảo sẽ giữ đúng lời hứa kia."
Ôm lấy Thư Ca, Hoàng đế diễm lệ dùng nhiệt tình mãnh liệt hơn ngày thường mà xâm nhập, "Thư Ca" Tiếng rên tỉ có chút nặng nề, "Thư Ca của trẫm, ngươi đêm nay đừng mong sẽ ngủ được."
Lửa nóng của dục vọng bốc lên tận trời, thiêu đốt mọi ngóc ngách bên trong, cũng từ từ thiêu đốt một đêm dài. Trong gian phòng chỉ vang lên mỗi tiếng thở dốc, Sau đó mơ hồ vọng ra vài tiếng nức nở, cuối cùng hình như còn có một tiếng kêu nhỏ vang lên...
...
...
...
"Vương gia, sao vội vã đi như thế?" Nghiêm Lý nhìn người chỉ nghỉ ngơi có một đêm, sáng sớm ra đã thu dọn hành lý. Thụy vương sẽ đi sao, không khỏi có chút sốt ruột.
"Ừ" Thụy vương gật đầu: "Các ngươi hãy bảo trọng." Người hầu đưa ngựa tới, liền sải bước ra đi.
Nghiêm Lý tiến lên một bước, cung kính khom người: "Vương gia, Nghiêm Lý muốn theo hầu Vương gia trở về thành."
Chân mày Thụy vương khẽ động, nhìn Nghiêm Thanh đứng ở bên cạnh. "Trên đường đã có người hầu hạ, Lý nhi cứ yên tâm ở lại Chiếu tướng phủ đi."
"Vương gia", Nghiêm Lý vội vã kéo cương ngựa, "Lý nhi đối với Vương gia là một tấm chân tình, Lý nhi không cầu Vương gia cái gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ, đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Sắc mặt Thụy vương thay đổi, giật lấy dây cương. Sợi dây thô ráp lướt qua khiến cho tay Nghiêm Lý bỏng rát một trận. (cho chết =.=)
"Bản vương chỉ có một Vương phi, Nghiêm Thanh, trông coi muội muội của ngươi đi." Ánh mắt bắn về phía Nghiêm Thanh trầm mặc không nói.
Nghiêm Thanh khẽ động đậy, kéo Nghiêm Lý qua: "Muội muội, đừng làm Vương gia lỡ việc." Khom người với Thụy vương: "Vương gia xin bảo trọng."
Thụy vương ra roi quất vào mông ngựa, như một trận kình phong, nhanh chóng xông ra ngoài.
"Vương gia", Nghiêm Lý kêu lên thất thanh, gió táp lên trên mặt, lòng chợt thấy đau đớn. "Ca ca, ta cũng muốn trở về thành."
"Nghiêm Lý, ngươi đừng tùy hứng nữa, Thụy vương hắn sẽ không bao giờ để ý đến ngươi đâu."
"Ca ca" Nghiêm Lý khẩn thiết cầu xin: "Ngươi để ta tùy hứng một lần đi."
Nghiêm Thanh nhìn ánh mắt tha thiết của muội muội, nhìn lại bóng người càng ngày càng xa, không khỏi âm thầm thở dài.
...
Thụy vương ra sức quất roi vào ngựa, đường càng rút ngắn lại khiến lòng càng hạnh phúc. Thư, ta đã trở về, mấy ngày nay, ngươi có nhớ ta không? Buổi tối không có ta ôm, ngươi có lạnh không, ngươi có...
Gió thốc mạnh vào người, vào mặt, thổi tung y bào, thổi tung mái tóc...
...
...
...
Thư Ca bình thản lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa. Từ ngày hôm đó, y không hề ở lại đây. Nhưng hiện tại, điều duy nhất cậu quan tâm đến là đếm ngày. Hôm nay đã ngày thứ bảy rồi, cách ngày hắn trở về càng ngày càng gần... Thế nhưng Hoàng đế kia, cũng càng bám lấy cậu không ngừng.
Thư Ca sờ lên vai, coi bộ đêm qua y hung hăng cắn như vậy, hẳn là vẫn còn để lại dấu răng. Từ cổ kéo dài đến bụng dưới, toàn là dấu xanh tím. Phía dưới bụng càng nhiều, nếu những dấu này bị hắn thấy thì biết làm sao? Hay là cố gắng giấu không cho hắn biết nhỉ. Thư Ca đi tới trước cửa sổ, chạm lên bệ cửa, vuốt ve những hoa văn vuông vuông, tròn tròn được chạm trổ tỉ mẩn, đường nét gồ ghề lồi lõm lướt qua từng đầu ngón tay, trơn nhẵn mà bóng loáng. Hoàng thất quả thật không giống với bình dân, hình dạng hoa văn vừa phức tạp vừa tinh tế như thế này. Đơn cử như song cửa sổ này, dễ thấy giá trị cũng không tầm thường chút nào.
Cung nhân từ phía sau tiến đến, cúi người chào, rồi đóng cửa sổ lại, "Hoàng thượng đã phân phó, Thư sài nhân thân thể không tốt, không thích hợp đứng trước gió, thỉnh ngài quay về phòng đi."
Thư Ca quay người, ậm ừ trong cổ họng mấy tiếng, lại thong thả quay vào trong. Một lần nữa nằm xuống chiếc giường êm ái, chưa từng nhìn lại bên ngoài một chút gì.
...
"Bẩm hoàng thượng, chiếu theo hành trình của Thụy vương, sáng sớm ngày mai sẽ về tới."
"Ừm" Hoàng đế khẽ gật đầu, đường nhìn rơi vào lồng chim treo ngoài hành lang. Con chim trong lồng kia, bị treo ở đây hẳn đã được hai tháng rồi. Mỗi ngày cứ thế mà đùa nghịch, mệt mỏi thì nghỉ một lát, đến khi có sức lại chạy đông nhảy tây một hồi*. Ở đây có gì không tốt chứ, có người chuyên tâm chăm sóc, ra ngoài thì sao nào, nếu không phải chết đói, thì cũng sẽ bị người ta bắt giết.
*东冲西撞/ đông trùng tây chàng
Hoàng đế đi đến gần, càng tới gần chú chim kia càng kinh hoảng vỗ cánh tán loạn. A, Hoàng đế cười cợt: "Chim quả nhiên là rất sợ người nhỉ."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, loại chim này trời sinh đã như vậy, hễ có chút tiếng động liền giật mình mà bay loạn."
"Ừm, nhưng trông bộ dạng này cũng rất thú vị đấy chứ, nếu cứ bất động một chỗ, cũng chẳng có gì hay ho."
A, cung nhân hèn mọn hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, như vậy mới tốt." Nói xong, ra vẻ nịnh nọt cầm lấy gậy nhỏ, chọc chọc vào lồng. Chú chim kia kinh hoảng né phải né trái, phát ra tiếng kêu the thé, đồng thời khiến lồng sắt rung động một phen.
Tại hành lang gấp khúc bình thường vốn yên tĩnh, bất chợt vang lên tiếng động chói tai lạ thường.
Hoàng đế dừng bước, khẽ xoay người, nhìn chằm chằm nhánh cây đong đưa. Không sao cả, Thư Ca, chúng ta có rất nhiều thời gian. Hừ nhẹ một tiếng, thứ gì cũng có thể thay đổi, thứ gì cũng có thể cải tạo được cả. Vung ống tay áo, xoay người bước về phía thư phòng.
Bước vào trong phòng, liền hỏi bóng người đang đứng giữa phòng: "Sao rồi?"
Bóng người kia lập tức quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, Vương gia tới Chiếu phủ sớm một ngày, nghĩa là lộ trình quay về cũng sẽ rút ngắn."
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Vội vã quay trở về vậy sao, quân vương nhặt lấy quyển sách trên bàn. Trở về nhìn xem trẫm và Thư ái phi của trẫm ân ái đến mức nào sao? Mở ra trang thứ nhất: Đế vương tương tương*, Hoàng đế nhàm chán đóng sách lại.
*帝王将相, tra không ra được là cái gì >"<
Thụy, nếu cả hai ta đều không buông tay. Đã vậy, làm thế này, xem như là cách tốt nhất.
...
Thư Ca để mặc cung nhân giúp cậu mặc quần áo. Đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, thong thả đi lang thang một vòng. Phát hiện bản thân mình dường như không được phép đi đâu cả, chỉ có thể quanh quẩn nơi này. Chỉ cần vượt qua một chút liền bị thị vệ cản lại, nói là Hoàng thượng phân phó, vì vết thương chưa lành, không thể tùy ý đi lại.
Thư Ca xoa chân, đã năm ngày rồi, chỉ cần qua năm ngày nữa, ngươi sẽ trở về. Chỉ cần chịu đựng tiếp năm ngày, mọi thứ rồi sẽ ổn thoả.
Từng lọn tóc bay phất phơ, gió hôm nay coi bộ rất lớn. Đưa tay gạt tóc, sờ vào cây trâm trên đầu. Sáng nay Hoàng đế đã tự tay cài cho cậu, là của Kỳ Quốc tiến cống. Gỡ xuống nắm trong tay, siết chặt, đau quá. Nhớ tới đêm nọ, cái đêm có cung yến, đã vui vẻ cực độ.
Hồi ức như từng sợi, từng sợi tơ, triền triền miên miên quấn chặt lấy tim. Có những thứ cho dù trải qua bao lâu, cũng sẽ không thay đổi, đúng vậy!
"Thụy" Thư Ca thì thào, nhẹ buông tay, cây trâm rơi trên mặt đất.
"Thư sài nhân ", ừm, Thư Ca lấy lại tinh thần, nhìn nữ tử cao quý trước mặt đoan chính thanh nhã. "Huyền quý phi" Thư Ca cúi người.
Với khí chất của nữ tử này, hẳn là người thích hợp nhất để làm quốc gia chi mẫu nhỉ.
"Thư sài nhân khí sắc hình như không tốt lắm" Huyền quý phi ôn hòa nhìn. Từ lần trước được cậu giúp vẫn luôn có cảm tình tốt với người này. Nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao nam tử này lại đột nhiên được nhận hết sủng ái, nếm trải mọi ân huệ. Làm sao mà quân vương mị hoặc như vậy, lại có thể vì cậu mà bỏ lâm triều, còn có cả Thụy vương lúc đó...
"Đa tạ quý phi, hạ thần vẫn khoẻ."
"Thư sài nhân" Huyền quý phi sải bước tới gần Thư Ca: "Có một số việc, bản thân đừng nghĩ nhiều thì tốt hơn, Hoàng thượng đối với người ngài để tâm liền sẽ hết mực thương yêu."
"Thế nhưng, những điều này không phải ai cũng cần." Trực giác đoán được nữ tử này ám chỉ điều gì, "Ta vốn cần những thứ khác.", Thư Ca cười cười: "Kỳ thực, Huyền quý phi mới thích hợp để Hoàng thượng nâng niu quý trọng, ta nghĩ, với năng lực của Huyền quý phi thật rất xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ." Không hề khen tặng giả tạo, chỉ có biểu lộ thành khẩn.
Hảo cảm lại tăng thêm, Huyền quý phi khẽ lắc đầu: "Thư sài nhân quá khen, tất cả tự có Hoàng thượng định đoạt, quan trọng là, Thư sài nhân phải biết bảo trọng thân thể, Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, thiên hạ hôm nay đều thuộc về Hoàng thượng, thứ mà Hoàng thượng muốn người khác không thể chạm vào."
"Đúng vậy, tất cả đều thuộc về Hoàng thượng." Thư Ca có chút hoang mang quay đầu lại: "Nhưng trên đời này có vài thứ, có cố cách mấy cũng không tài nào đoạt được."
Vươn tay, chỉ vào bụi hoa, "Những thứ này ở trong cung đã lâu, nếu đem tới nhà bách tính tầm thường, sẽ không giữ được khí chất cao quý nữa, còn những cái cây thôn dã kia, nếu mang vào cung liền sẽ mất đi vẻ hoang dại vốn có."
"Thư sài nhân, tất cả, chỉ cần cố gắng làm quen là được."
Thư Ca nhếch mép: "Quen hay không với ta cũng chẳng quan trọng, vả lại, ta cũng sẽ không phải đợi quá lâu..." Cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không lâu nữa..."
Huyền quý phi nhìn khuôn mặt kia khẽ nhíu mày. Cả người mặc vào phục sức đẹp đẽ quý giá kia mặc dù rất lộng lẫy, nhưng lại cực kì tương phản. Nếu như thay bằng một ít y phục giản đơn hẳn là phù hợp với nam phi này hơn.
"Thư Ca" Sắc vàng nhạt chợt hiện ra, trong nháy mắt liền vô cùng thân thiết ôm lấy bờ vai Thư Ca, "Thân thể ngươi còn chưa khoẻ, đừng đi lung tung." Cúi xuống mân mê hai gò má Thư Ca đầy thương yêu. "Nhất định là đã mệt rồi nhỉ, theo trẫm trở về đi."
"Hoàng thượng" Huyền quý phi cúi người.
"Ừ, Huyền quý phi cũng về nghỉ ngơi đi, hy vọng ngươi sẽ vì trẫm sinh hạ hoàng tử."
Huyền quý phi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm hai bóng người dần đi xa, nhìn cánh tay quân vương vẫn ôm chặt lấy Thư ca. Hoàng thượng, người dù đi đường vẫn nhìn Thư phi, dù cho nói chuyện với ta vẫn không rời mắt nửa phần. Hoàng thượng, chẳng hay người có từng biết...
"Nương nương, trở về thôi, hôm nay gió lớn, cẩn thận thân thể."
Ừm, Huyền phi chậm rãi xoay người, chẳng hiểu sao, mấy ngày nay luôn có gió lớn...
...
"Thư Ca" Quân vương hôn nam tử trong lòng, "Sau này đừng đi lung tung nữa, cứ ở đây chờ trẫm không tốt sao?" Kéo lấy bàn tay Thư Ca, nắm chặt trong tay mình. "Ban nãy mấy cung nhân kia thật thất trách, trẫm sẽ phạt bọn họ."
Thư Ca hoảng hốt: "Hoàng thượng, là ta đòi đi ra ngoài, huống hồ cũng chỉ loanh quanh trong vườn."
"Thế nhưng, đã vượt qua phạm vi quy định, bọn họ cũng không lập tức mang ngươi trở về, vi phạm hoàng lệnh, ngươi nói, có nên phạt không?"
"Hoàng thượng" Thư Ca kéo áo quân vương, "Là lỗi của ta, không thể phạt người khác."
"Thư Ca, ngươi biết không, vừa nãy trẫm trở về không nhìn thấy ngươi, lòng có bao nhiêu bất an." Nhẹ nhàng mút lấy cổ nam tử trong lòng, hôn lên hầu kết nhô ra..." Trẫm giờ đây xem ra không thể rời xa ái phi được nữa, trẫm phát giác càng ngày càng thích ngươi rồi."
Thư Ca giật mình, giữ lấy quân vương, hốt hoảng: "Hoàng thượng đã đáp ứng thả ta đi, quân vô hí ngôn mà."
Thư Ca, nét dịu dàng trên mặt quân vương từ từ biến mất, nét lạnh lùng chậm rãi hiện lên trên con ngươi mỹ lệ. "Thư Ca, trẫm đối với ngươi không tốt sao, đã nhiều ngày nay, tâm tư của trẫm chỉ đặt ở trên người ngươi, đối với tần phi khác ở hậu cung hoàn toàn không đụng vào, Thư Ca, trẫm thực sự yêu ngươi." Hôn lên lòng bàn tay, giọng điệu đầy nghiêm túc.
Thư Ca tránh né ánh mắt kia, vẫn như cũ nói: "Hoàng thượng đã đáp ứng thả ta đi."
Thư Ca này, một cảm giác mờ mịt trào dâng, như khối đá đè nặng trên ngực, có chút chua xót khổ sở, có chút khó chịu, nhưng lại, không thể giận được. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được không chỉ có phẫn nộ, chiếm hữu cùng cứng rắn lạnh lùng.
Vừa rồi câu "yêu ngươi" kia, cứ như thế thốt ra, đã nhiều ngày nay cả hai đều nói với nhau như thế, chỉ là hôm nay đã có chút khác biệt, có lẽ là, vốn cũng chỉ có mình y muốn nói. Người trước mặt này, thứ cậu thật sự mong muốn, chính là rời đi.
Ai, quân vương cúi xuống, hôn lên gương mặt Thư Ca vì khẩn trương mà trắng bệch ra. "Thành thật nghĩ lại xem, mấy ngày nay, chẳng lẽ không có chút vui sướng nào sao?" Thân thể trong lòng cứng đờ, "Hoàng thượng, ta..."
"Thôi quên đi" Quân vương cắt ngang, không muốn nghe câu trả lời kia, cũng là lần đầu tiên cảm thấy muốn trốn tránh. "Thư ái phi, trẫm đã hứa để ngươi đi thì trẫm sẽ làm, chỉ là, trẫm cũng đã nói ngươi phải ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, sau này, trẫm không muốn nghe được những lời nào ngoại trừ nói yêu trẫm ra, bằng không, trẫm cũng không đảm bảo sẽ giữ đúng lời hứa kia."
Ôm lấy Thư Ca, Hoàng đế diễm lệ dùng nhiệt tình mãnh liệt hơn ngày thường mà xâm nhập, "Thư Ca" Tiếng rên tỉ có chút nặng nề, "Thư Ca của trẫm, ngươi đêm nay đừng mong sẽ ngủ được."
Lửa nóng của dục vọng bốc lên tận trời, thiêu đốt mọi ngóc ngách bên trong, cũng từ từ thiêu đốt một đêm dài. Trong gian phòng chỉ vang lên mỗi tiếng thở dốc, Sau đó mơ hồ vọng ra vài tiếng nức nở, cuối cùng hình như còn có một tiếng kêu nhỏ vang lên...
...
...
...
"Vương gia, sao vội vã đi như thế?" Nghiêm Lý nhìn người chỉ nghỉ ngơi có một đêm, sáng sớm ra đã thu dọn hành lý. Thụy vương sẽ đi sao, không khỏi có chút sốt ruột.
"Ừ" Thụy vương gật đầu: "Các ngươi hãy bảo trọng." Người hầu đưa ngựa tới, liền sải bước ra đi.
Nghiêm Lý tiến lên một bước, cung kính khom người: "Vương gia, Nghiêm Lý muốn theo hầu Vương gia trở về thành."
Chân mày Thụy vương khẽ động, nhìn Nghiêm Thanh đứng ở bên cạnh. "Trên đường đã có người hầu hạ, Lý nhi cứ yên tâm ở lại Chiếu tướng phủ đi."
"Vương gia", Nghiêm Lý vội vã kéo cương ngựa, "Lý nhi đối với Vương gia là một tấm chân tình, Lý nhi không cầu Vương gia cái gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ, đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Sắc mặt Thụy vương thay đổi, giật lấy dây cương. Sợi dây thô ráp lướt qua khiến cho tay Nghiêm Lý bỏng rát một trận. (cho chết =.=)
"Bản vương chỉ có một Vương phi, Nghiêm Thanh, trông coi muội muội của ngươi đi." Ánh mắt bắn về phía Nghiêm Thanh trầm mặc không nói.
Nghiêm Thanh khẽ động đậy, kéo Nghiêm Lý qua: "Muội muội, đừng làm Vương gia lỡ việc." Khom người với Thụy vương: "Vương gia xin bảo trọng."
Thụy vương ra roi quất vào mông ngựa, như một trận kình phong, nhanh chóng xông ra ngoài.
"Vương gia", Nghiêm Lý kêu lên thất thanh, gió táp lên trên mặt, lòng chợt thấy đau đớn. "Ca ca, ta cũng muốn trở về thành."
"Nghiêm Lý, ngươi đừng tùy hứng nữa, Thụy vương hắn sẽ không bao giờ để ý đến ngươi đâu."
"Ca ca" Nghiêm Lý khẩn thiết cầu xin: "Ngươi để ta tùy hứng một lần đi."
Nghiêm Thanh nhìn ánh mắt tha thiết của muội muội, nhìn lại bóng người càng ngày càng xa, không khỏi âm thầm thở dài.
...
Thụy vương ra sức quất roi vào ngựa, đường càng rút ngắn lại khiến lòng càng hạnh phúc. Thư, ta đã trở về, mấy ngày nay, ngươi có nhớ ta không? Buổi tối không có ta ôm, ngươi có lạnh không, ngươi có...
Gió thốc mạnh vào người, vào mặt, thổi tung y bào, thổi tung mái tóc...
...
...
...
Thư Ca bình thản lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa. Từ ngày hôm đó, y không hề ở lại đây. Nhưng hiện tại, điều duy nhất cậu quan tâm đến là đếm ngày. Hôm nay đã ngày thứ bảy rồi, cách ngày hắn trở về càng ngày càng gần... Thế nhưng Hoàng đế kia, cũng càng bám lấy cậu không ngừng.
Thư Ca sờ lên vai, coi bộ đêm qua y hung hăng cắn như vậy, hẳn là vẫn còn để lại dấu răng. Từ cổ kéo dài đến bụng dưới, toàn là dấu xanh tím. Phía dưới bụng càng nhiều, nếu những dấu này bị hắn thấy thì biết làm sao? Hay là cố gắng giấu không cho hắn biết nhỉ. Thư Ca đi tới trước cửa sổ, chạm lên bệ cửa, vuốt ve những hoa văn vuông vuông, tròn tròn được chạm trổ tỉ mẩn, đường nét gồ ghề lồi lõm lướt qua từng đầu ngón tay, trơn nhẵn mà bóng loáng. Hoàng thất quả thật không giống với bình dân, hình dạng hoa văn vừa phức tạp vừa tinh tế như thế này. Đơn cử như song cửa sổ này, dễ thấy giá trị cũng không tầm thường chút nào.
Cung nhân từ phía sau tiến đến, cúi người chào, rồi đóng cửa sổ lại, "Hoàng thượng đã phân phó, Thư sài nhân thân thể không tốt, không thích hợp đứng trước gió, thỉnh ngài quay về phòng đi."
Thư Ca quay người, ậm ừ trong cổ họng mấy tiếng, lại thong thả quay vào trong. Một lần nữa nằm xuống chiếc giường êm ái, chưa từng nhìn lại bên ngoài một chút gì.
...
"Bẩm hoàng thượng, chiếu theo hành trình của Thụy vương, sáng sớm ngày mai sẽ về tới."
"Ừm" Hoàng đế khẽ gật đầu, đường nhìn rơi vào lồng chim treo ngoài hành lang. Con chim trong lồng kia, bị treo ở đây hẳn đã được hai tháng rồi. Mỗi ngày cứ thế mà đùa nghịch, mệt mỏi thì nghỉ một lát, đến khi có sức lại chạy đông nhảy tây một hồi*. Ở đây có gì không tốt chứ, có người chuyên tâm chăm sóc, ra ngoài thì sao nào, nếu không phải chết đói, thì cũng sẽ bị người ta bắt giết.
*东冲西撞/ đông trùng tây chàng
Hoàng đế đi đến gần, càng tới gần chú chim kia càng kinh hoảng vỗ cánh tán loạn. A, Hoàng đế cười cợt: "Chim quả nhiên là rất sợ người nhỉ."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, loại chim này trời sinh đã như vậy, hễ có chút tiếng động liền giật mình mà bay loạn."
"Ừm, nhưng trông bộ dạng này cũng rất thú vị đấy chứ, nếu cứ bất động một chỗ, cũng chẳng có gì hay ho."
A, cung nhân hèn mọn hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, như vậy mới tốt." Nói xong, ra vẻ nịnh nọt cầm lấy gậy nhỏ, chọc chọc vào lồng. Chú chim kia kinh hoảng né phải né trái, phát ra tiếng kêu the thé, đồng thời khiến lồng sắt rung động một phen.
Tại hành lang gấp khúc bình thường vốn yên tĩnh, bất chợt vang lên tiếng động chói tai lạ thường.