Thư Ca tựa vào lòng một bóng người vàng nhạt, mặc cho người đó đùa nghịch lung tung trên người cậu. Quân vương cài thêm một cây trâm ngọc lên mái tóc Thư Ca xong, hài lòng mỉm cười: "Thế này mới đúng là quý phi của trẫm." Đỡ lấy khuôn mặt Thư Ca xoay qua gương đồng trên bàn. Bóng dáng hai người thân mật bên nhau hiện ra trên gương: "Ngươi xem, Thư Ca của trẫm thật đẹp biết bao." Giữ lấy cằm, đột nhiên nhíu mày: "Làm sao vậy, sao sắc mặt lại xanh xao như thế?" Ngón tay nâng lên chạm vào đôi môi khô nứt: "Môi cũng không có chút huyết sắc nào." Đưa tay quệt lấy một ít son, thoa lên môi Thư Ca: "Ừ, như vậy mới đẹp, lát nữa bảo trù phòng chuẩn bị thêm nhiều thuốc bổ, nhớ là phải ăn hết, bằng không, trẫm cũng không ngại đút ngươi ăn hết đâu."
Nhìn đôi môi giờ đã thắm đỏ, khoé miệng khẽ nhếch trông lại càng quyến rũ, mê mẩn tiến lại gần, hai đôi môi lập tức quấn lấy nhau. Khát khao bùng cháy, nhịn không được liền thăm dò thân thể đang yếu ớt phản kháng kia, trực tiếp đè ép tiến vào nụ hoa phía sau, hẳn là vì đêm qua quá điên cuồng nên vẫn còn sưng... Lạnh lẽo mà rung động, nhìn gương mặt đối phương thoáng khó chịu, không khỏi thầm than một tiếng: "Thư Ca, trẫm rất yêu ngươi, thực sự rất yêu, trên đời này, chỉ có trẫm sẽ không rời bỏ ngươi, người mà ngươi có thể tin tưởng chỉ có một mình trẫm..."
Dán sát vào mặt đối phương: "An tâm nghỉ ngơi đi, lát nữa trẫm sẽ trở lại."
Cắn lên vành tai một cái rồi mới chịu đứng dậy đi ra ngoài, ra tới cửa, lại dừng một chút: "Thư Ca, Thụy thân vương hai ngày nữa sẽ cưới trắc phi, người được chọn là muội muội của Nghiêm chiếu tướng, trẫm đã gặp qua nàng ta, hai người rất xứng đôi."
Thư Ca chấn động, sau bao nhiêu ngày chỉ biết đờ đẫn, rốt cục cũng có phản ứng. Thật lâu sau đó, quay sang cung nhân trong phòng, có cả tiểu cung nữ cũng bị triệu tới đây, bình thản nói: "Ta thấy hơi mệt, các ngươi lui xuống dưới hết đi."
Căn phòng trở nên an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng thở rất khẽ của bản thân. Lại quay sang, nhìn người trong gương, trang sức hoa lệ đầy đầu, thậm chí còn bị son môi của nữ tử tô trát ở trên miệng...
Bất chợt một tiếng cười khẽ cất lên, rõ ràng một nam nhân đấy... lại thành ra phi tử của người khác... Lại còn là quý phi nữa chứ, quý phi sao -- ngày ấy sau khi tỉnh lại đã bị người nọ sắc phong...
Vuốt ve gương mặt hiện ra trên kính, thì thào: "Quý phi, ngươi xem ngươi giống cái gì đây, khó coi như vậy, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, thật khó coi, kỳ thực, là ngươi tự làm tự chịu đó mà, hạnh phúc à, hừ" lại bật cười khanh khách.
Hạnh phúc dễ dàng đến như vậy sao, đáng đời, tất cả đều là đáng đời ta... Cứ giống như ban đầu tự do tự tại, như vậy không tốt sao, lại đi mơ tưởng đến yêu đương này nọ... Đều là đáng đời mà, hiện tại, còn lại cái gì, tự do sao?
Chạm lên món đồ trang sức trên tóc, đúng vậy, tự do...
Ngẩn ngơ ngắm nhìn, ánh vàng rực rỡ của trang sức chợt lóe, sáng đến loá mắt...
Lần này, có thể tự do, giải thoát rồi sẽ thực sự tự do...
Thụy... Chậm rãi giơ tay lên... Ngươi... bảo trọng, ánh kim nhoáng lên, thứ ánh sáng chói mắt đó cuối cùng lại biến mất sau làn môi mềm mại...
A, Huyền quý phi còn cách một tấm rèm thưa thớt, liền thấy Thư Ca đang đem trâm cài bằng vàng đâm vào trong miệng. Bởi vì nó hơi lớn, người nọ liền ngửa cổ, nỗ lực nuốt vào...
"Người, người đâu mau tới đây!" Huyền quý phi không để ý đến thân thể cồng kềnh bất tiện của mình, vội vàng lao vào.
"Thư quý phi!" Huyền quý phi kêu to, cung nhân cũng lao vào đè Thư Ca lại, "Ngươi mau há mồm ra!"
Cung nhân đầy hoảng loạn lẫn sợ hãi, lao vào vừa giữ chặt vừa cầu xin. Nếu như nam phi này mà xảy ra chuyện, cả đám bọn họ cũng đừng mong sống sót.
Thư Ca chỉ cảm thấy có vô số cánh tay đang ngăn cản, ngăn cản cậu có được tự do... Chút nguyện vọng nhỏ bé này, tuyệt đối không thể đánh mất, tuyệt đối không thể lại bị đoạt đi được...
Thư Ca gắt gao cắn chặt răng, thứ đồ kia mắc kẹt nơi cuống họng, đau đớn đến không thở được... Có phải cậu sắp chết không, chung quanh đầy bóng người hoảng loạn qua lại, gương mặt lo lắng của Huyền quý phi, còn có tiếng kêu khóc của tiểu cung nữ... Ráng nhẫn nại một chút nữa nào, thêm chút nữa thôi, tất cả mọi người chúng ta có thể được giải thoát rồi.
Âm thanh ồn ào dần trở nên an tĩnh, một đống cánh tay kia cũng đều rụt trở lại...
"Thư Ca, ngươi mở miệng ra cho trẫm! Mở ra!" Màu vàng nhạt hiện lên trên đầu, hai gò má bị bóp chặt. "Thư Ca, nếu như ngươi chết, mọi người ở đây đều phải chôn cùng ngươi!"
Quân vương gầm lên, dùng tay cạy mở hai hàm răng đang nghiến chặt, ngón tay run rẩy, "Trẫm thề, nếu như mất ngươi, trẫm liền lập tức san bằng Thụy vương phủ, trẫm thề!" Từng chữ một được phun ra.
Lửa giận bùng lên trong mắt quân vương, sáng rực như muốn thiêu đốt Thư Ca, đầu tóc rối bù, ngực phập phồng, nhưng tay, lại buông thõng vô lực.
Ưm, Thư Ca giật mình, bàn tay đang chực chờ kia liền chớp lấy thời cơ nhét vào. Tìm cách cạy miệng cậu ra, quân vương lập tức lôi hết trang sức trong miệng ra.
Ánh vàng rực rỡ, trang sức hoa lệ lướt qua da thịt mềm mại, mang theo vệt máu đỏ đi ra ngoài. Từng mảnh trang sức vốn lấp lánh, giờ lại lấm tấm máu.
Ư... Thư Ca đau đớn vươn tay, liền bị kéo lại giữa không trung.
"Nói, đã nuốt cái gì rồi, nói mau, còn có gì không, nói!" Quân vương nói như gào lên, "Mau nhổ ra cho ta, nhổ ra!" Ngón tay luồn vào cổ họng cố gắng khua khoắng, khiến cho Thư Ca phải đau đớn nôn khan.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng" Huyền quý phi đánh liều kéo tay quân vương, "Thư quý phi cậu ấy đang rất khó chịu, lúc nãy nô tì vào chỉ nhìn thấy thứ này thôi, quả thật không còn vật gì khác."
Quân vương hung hăng giữ chặt gò má Thư Ca, móng tay đâm vào da thịt, gương mặt trắng xanh khẽ nhăn nhó: "Thư Ca, trẫm hỏi lại lần nữa, có nuốt cái nào khác không, nếu dám nói dối trẫm, trẫm lập tức biến những lời vừa rồi thành sự thực!"
Thư Ca nghẹn ngào một tiếng, gắng gượng lắc đầu.
Quân vương nhìn chằm chằm miệng Thư Ca giờ đây đã đầy máu đỏ lòm, sắc đỏ kia đâm thẳng vào mắt, khắc sâu vào tim...
"Các ngươi, cút hết cho trẫm, tất cả đều cút!" Trong nháy mắt, tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Tiếng thở dốc hồng hộc hòa cùng tiếng rên rỉ khẽ khàng vọng trong không trung.
Chát, quân vương vung tay lên, không chút kiêng nể, mạnh mẽ giáng xuống. Ưm, Thư Ca đau đớn kêu lên một tiếng, liền lập tức bị đôi môi nóng rực chặn lại. Quân vương ôm chặt lấy nam tử trước mắt, mang theo gấp gáp khôn cùng, mãnh liệt quấn siết cả người đối phương. Máu tanh trong miệng trộn lẫn với mùi vị của chết chóc ngày một nồng nặc khiến cho quân vương cứng người, càng thêm điên cuồng cắn mút, cọ sát, chiếm đoạt. Trong nháy mắt, miệng cả hai đều là một vùng đỏ thắm. Quân vương ngẩng đầu, đôi môi đã loang đỏ màu máu, con ngươi sang rực đầy nóng cháy, gần như bùng nổ, nguy hiểm mà đẹp đẽ.
"Thư Ca, ngươi thế mà lại dám tìm cái chết, trẫm không cho phép, có nghe hay không, trẫm không cho phép, nếu như còn có lần sau, trẫm nhất định y như lời vừa nói, để mọi người chôn cùng ngươi, kể cả hắn!"
Cánh tay siết chặt, lạnh buốt mà hung bạo, "Trẫm không nói giỡn đâu, ngươi lẽ nào muốn cho bọn họ vì ngươi mà toi mạng, ngươi muốn để Thụy hắn chết trên tay ngươi sao!"
Thư Ca mờ mịt kéo lấy quân vương, khàn giọng mở miệng: "Không được... Làm hại... Hắn..."
Hừ, quân vương nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng đối phương, xoa cần cổ bị thương: "Nhớ cho kỹ, sống chết của ngươi đều do trẫm định đoạt!" Bàn tay đang lau khóe môi đột ngột tăng thêm lực, "Mọi thứ của ngươi đều do trẫm quyết định!"
Một đường ôm lấy Thư Ca đang nói không nên lời, đi về phía long tháp*.
*1 dạng ghế trường kỉ hoặc cái sạp nhỏ.
"Ngươi là của trẫm!" Mơn trớn mái tóc, vành tai, "Chỗ này cũng là của trẫm!" quét qua mày liễu, đến xương quai xanh, "Tất cả đều là của trẫm, chỉ có mình trẫm mới có quyền tuỳ ý đối xử với ngươi!" Mạnh bạo mà độc đoán, tham lam mà chân thật áp xuống. Để lại trên khắp thân thể người kia những dấu vết đỏ thắm như trên môi.
Trải qua một trận ầm ĩ, số lượng cung nhân bên cạnh Thư Ca liền được tăng gấp đôi. Mà cổ họng Thư Ca bị tổn thương, nói năng tạm thời sẽ có chút khó khăn. Khi ngự y đem kết quả này báo cho Hoàng đế thì sắc mặt y càng âm u, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn Thư Ca, sau đó càng không ngừng vuốt ve nơi đó. Từ đấy về sau, chỉ có Huyền quý phi đến thăm hỏi, mà quân vương cũng chỉ cho phép một mình Huyền quý phi đến.
Huyền quý phi nhìn nam tử trên cổ quấn một vòng vải trắng. Ở lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tuy rằng trang phục đơn giản, nhưng rất có tinh thần. Lần thứ hai vì che chở cho nàng mà ngã vào ao, lại trở nên khiêm tốn nhưng có phần lãnh đạm. Vậy mà giờ đây, ánh mắt kia hoàn toàn trống rỗng, rời rạc yếu ớt. Nhớ lại lúc đó nuốt trâm vàng, vẫn là vẻ mặt hờ hững này, liền không khỏi cảm thương.
"Thư quý phi, Hoàng thượng đối với ngươi thực sự không giống với kẻ khác, cũng không nên nghĩ nhiều làm gì, bằng không, chỉ có làm khổ chính mình thôi."
Huyền quý phi xoa nhẹ lên cái bụng đã nhô cao, "Ngươi, có một số việc nên quên đi thì tốt hơn, ngươi hiện tại đã là quý phi, nhất định phải sống trong cung cả đời."
Vậy sao, Thư Ca có chút trắc trở mở miệng: "Quên ư, ta cũng muốn chứ, thế nhưng, đã khắc sâu vào xương tuỷ rồi, không thể quên được." Nghiêng mặt dịu dàng cười, "Được rồi, cảm tạ ngươi, ngày ấy cứu ta."
Huyền quý phi sửng sốt, vị chua xót bỗng tràn lên.
"Nếu như, khi đó thật sự chết đi, chẳng biết hắn sẽ thế nào nhỉ, khụ khụ." Thư Ca chậm rãi siết chặt vạt áo, nét thống khổ hiện ra trên mặt, "Dường như chỗ này của ta rất khó chịu..."
"Khó chịu ư, có muốn gọi ngự y không, có phải vết thương..."
Thư Ca lắc đầu, ấn vào ngực: "Là ở đây, cảm thấy rất khó chịu."
Huyền quý phi khẽ nói: "Khó chịu thì khóc đi, khóc ra rồi sẽ tốt hơn." (hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng=]])
"Ừm, nhưng ta không khóc được." Thư Ca nhẹ nhàng đáp, "Hơn nữa, một nam nhân mà khóc, rất khó coi."
Thư Ca, Huyền quý phi đau xót... Mắt chợt thấy cay cay...
...
"Sao rồi?" Tiếng nói trầm thấp đột ngột vang lên trong gian phòng vắng vẻ.
"Vương gia, Thư quý phi đã không còn lo ngại, chỉ là giọng nói bị tổn thương."
Thư, trái tim Thuỵ vương khẽ nhói lên. Bao nhiêu đớn đau đâm thật mạnh vào tận chỗ sâu nhất...
Cúi người đứng dậy, người kia, lại để cậu phải chịu khổ rồi...
...
Cung nhân tắt hết đèn, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Huyền quý phi mơ mơ màng màng nghiêng người, hai ngày nay hầu như đều mất ngủ. Chợt một bóng đen lờ mờ ẩn hiện, hô hấp của Huyền quý phi như đông lại, chỉ cảm thấy bóng ma đó mạnh mẽ đè xuống.
Ngươi, chưa kịp mở miệng, đã bị đè lại.
"Huyền quý phi..." Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, đôi mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm đen.
"Vương gia." Huyền quý phi sửng sốt một hồi, nhìn nam tử quen thuộc trước mặt, tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên trong đêm tối.
...
"Chủ tử, tới giờ uống thuốc rồi."
"Ừ, đặt ở đó đi!"
Tiểu cung nữ ngập ngừng: "Thế nhưng, lát nữa còn có..."
"Ta thực sự ăn không vô." Thư Ca đè lên dạ dày. Mấy ngày nay uống thuốc như điên, vừa dùng hết một chén, một chén khác lại được bưng tới, toàn bộ tẩm cung đều tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Thư Ca nhìn gian nhà rộng thênh thang, sau ngày ấy, bất kì đồ vật nào có hơi bén nhọn đều bị giấu đi, ngay cả trên người cậu cũng không có bất kỳ trang sức nào. Đưa tay lên cổ, nơi đó vẫn còn âm ỉ đau nhức.
"Thư phi, bị ép ăn không bằng tự mình ăn, như thế mới thấy ngon miệng được" Mang theo thị vệ vào, Huyền quý phi quay đầu nói với tiểu cung nữ, "Để xuống đó đi, các ngươi cũng đều lui xuống hết, để bản cung ở đây là được."
Tiểu cung nữ thở ra nhẹ nhõm, lui ra ngoài cửa.
Huyền quý phi nhìn chén thuốc đen đặc than thở: "Khó trách ngươi ăn không vô, sao chẳng ai chuẩn bị chút đồ ngọt giã đắng vậy, để ta đi lấy mang về cho ngươi."
"Ai, không cần đầu" Chất giọng khàn khàn chưa kịp nói hết, bóng người đã biến mất sau bức rèm. Thư Ca đứng dậy thong thả bước tới, chậm rãi uống vào, dược tính kích thích vết thương, gây ra đau đớn khôn cùng.Tayrun lên, liền buông chén, bỗng nhiên, một thị vệ theo Huyền quý phi tới tiến đến bên cạnh, giữ lấy bàn tay đang cầm chén của cậu, siết chặt, như không muốn buông ra.
Thư Ca chấn động, nhìn chằm chằm người đang ôm lấy mình, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng. Thuốc trong chén từng giọt rơi ra, chảy qua khe hở trên tay người nọ, len vào lòng bàn tay, năm ngón tay dần dần siết chặt, siết chặt không ngừng.
"Thư" Một tiếng gọi khẽ, kích động ngập tràn đớn đau, đi vào trong tai, ngấm vào thân thể, thâm nhập nội tâm.
"Thư" Hai tay giữ chặt thắt lưng cậu: "Ta rất nhớ ngươi." Xoay người lại, đôi môi nóng bỏng ướt át, hôn lên cần cổ quấn đầy băng...
Thư Ca tròn mắt nhìn, cổ họng đau đớn như lửa thiêu, theo từng nụ hôn càng trở nên nóng rực, thiêu đốt tứ chi, thiêu đỏ con mắt.
"Thụy" Thư Ca giữ lấy đầu vai Thụy vương, "Ngươi, ngươi sao lại..." nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng, "Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi."
"Thư" Thụy vương khẽ nói: "Ta yêu ngươi, chưa bao giờ ngừng yêu ngươi cả."
Ngươi, Thư Ca khẽ dùng sức, móng tay đâm thật sâu lên da thịt mềm mại, lần đầu tiên tỏ ra oán giận: "Ngươi tên khốn này."
"Phải, ta là đồ khốn nạn, đã để ngươi phải chịu khổ." Vuốt ve băng vải trắng, Thụy vương đau lòng khổ sở, lời nói ra kèm theo tiếng thở dốc, lại có chút nghẹn ngào, chẳng biết rốt cục mình đã gây nên bao nhiêu tội lỗi...
"Thư, ta không có nhiều thời gian, ngươi hãy nghe ta nói." Giữ lấy mặt Thư Ca, giọng nói vội vàng nhưng đầy nghiêm túc, "Ta yêu ngươi, chưa bao giờ thay đổi, hôm đó khi trở về, ta đã nhìn thấy Hoàng thượng hắn chiếm đoạt ngươi..."
Thấy sắc mặt Thư Ca càng thêm tái nhợt, liền mân mê mái tóc đen, "Nhìn biểu hiện của hắn, ta đã biết hắn với ta đều cố chấp như nhau, lúc ngươi tới chỗ ta, vương phủ đã bị theo dõi rồi, Thư."
Sắc mặt Thụy vương trầm xuống, con ngươi đen càng thêm sâu thẳm, "Lần đầu tiên hắn hao tốn nhiều tâm tư với một người như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, bất luận chúng ta chạy bao xa, hắn vẫn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu nhượng bộ không có tác dụng, vậy thà thẳng thắn cướp đoạt, lần này, ta nhất định sẽ mang ngươi đi."
"Ngươi, rốt cuộc là có ý gì, ta, có chút khó hiểu, ta không rõ, ngươi hôm đó ở vương phủ không phải đã nói..."
"Thư, lời nói khi ấy, là bất đắc dĩ, ta yêu ngươi, vĩnh viễn, ta cũng vừa nói, Hoàng thượng hắn luôn theo dõi vương phủ, vì vậy, lần này cần phải thay đổi phương thức đem ngươi đi, vốn dĩ hôm nay ta không nên tới đây, thế nhưng nghe được ngươi tự hại mình, ta nhịn không được."
Thấy Thụy vương đang mặc trang phục thị vệ, Thư Ca có chút nghi ngại: "Ngươi cải trang như vậy, lại còn theo Huyền quý phi vào..."
"Ừ, ngươi không cần nghĩ gì cả, chỉ cần tin tưởng ta, cũng đừng bao giờ làm ra những chuyện như vậy nữa."
Sờ lên vải trắng trên cổ, "Ta phải đi rồi!"
"Khoan đã" Thư Ca nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, gắng gượng mở miệng: "Hoàng thượng nói ngươi đang ở cùng muội muội của chiếu tướng."
Ừm, Thụy vương gật đầu: "Xin lỗi, cái này là thật, ta sợ Nghiêm Thanh hai lòng, Thư..."
Thụy vương vẻ mặt nghiêm túc, "Bản vương dùng sinh mệnh để thề, ta Thụy thân vương chỉ có một Vương phi chân chính -- Thư Ca, đời đời kiếp kiếp, bất luận trải qua bao nhiêu luân hồi."
Hôn lên cánh môi run rẩy kia, "Chờ ta."
Thư Ca ngắm thật kĩ Thụy vương, bàn tay đang giữ lấy vai đối phương siết chặt đến ngay cả cậu cũng cảm thấy đau. Bỗng nhiên đánh mạnh vào vai người nọ, sức lực của nam nhân mảnh khảnh này lại có thể khiến Thụy vương lảo đảo mấy cái.
Sửng sốt, Thụy vương thấp giọng cười: "Thư của ta cũng biết đánh người cơ đấy." Hôn lên nắm tay kia "Chờ ta" nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, "Không còn thời gian nữa, sau này cho ngươi từ từ phạt, từ từ đánh vậy." lập tức lui ra ngoài.
Cửa mở ra, Huyền quý phi gật nhẹ đầu: "Thư quý phi cứ nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy nữa." Xoay người liền biến mất ở ngoài cửa.
Thư Ca chạm lên nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm của làn môi kia, thật giống như một giấc mộng. Trong đầu cậu là một mảng hỗn độn mơ hồ, chỉ cảm thấy Thụy vương tuyệt tình kia vẫn còn in sâu trong đầu, khiến cho cậu đau xót tận tâm can, thậm chí nản lòng thoái chí mà muốn kết thúc cuộc sống. Nhưng hiện tại...Thư Ca thở sâu, hiện tại, lại khôi phục thứ chân tình sâu nặng như trước kia...
Chuyển biến lớn như vậy rõ ràng là khiến người ta không kịp phản ứng, nếu như sự kiện xảy ra ban nãy là thật, thật đến từng chi tiết...
Như vậy, Thụy, Thụy vẫn là Thụy của lúc trước, vẫn là Thụy trước kia yêu cậu và cũng là người cậu yêu. Thật vậy sao, quả thực chưa từng đổi thay sao? Vậy những đau khổ mà cậu phải chịu cũng thật đáng giá, Thư Ca vuốt ve cổ, những lời vừa nói lúc nãy...
Thụy lại muốn làm chuyện gì đó, Hoàng thượng quả thực không chịu buông tha cho cậu sao, còn có, những gì phát sinh trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, những lời nói bên tai cũng đều là sự thực.
Xác thực không phải là mộng, Thư Ca ngồi ở mép giường, một hồi nhíu mày, một hồi lại thoải mái. Có chút sợ hãi, có chút bàng hoàng, lại bình ổn, rồi lại tim đập loạn nhịp, cảm giác bất an vẫn triền miên ở trong lòng...
Vài ngày sau, Thư Ca không hề gặp lại người kia, cũng không có chút tin tức gì, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, lúc này nơi hậu cung lại có đại sự. Huyền quý phi mang thai bảy tháng sinh hạ một vị tiểu hoàng tử, Hoàng thượng ban thưởng danh Khu Lê. Vì thế, càng thêm củng cố địa vị đứng đầu hậu cung của nàng, ai cũng đoán được, ngôi vị Hoàng hậu không thể ngoài tầm tay.
Thư Ca nghiêng đầu nghe tiểu cung nữ không ngừng thao thao bất tuyệt, để giúp cậu giải buồn, tiểu cung nữ mỗi ngày dành hết sức lực đi nghe ngóng chuyện trong cung để kể cho cậu nghe.
Thành ra chỉ ngồi một chỗ thôi cũng biết đủ thứ chuyện, Thư Ca hít sâu. Huyền quý phi, hẳn là đã có được vị trí xứng đáng với nàng, còn bản thân thì sao đây, lại chỉ có thể ngồi đợi, Thư Ca ngồi tư lự...
"Thư Ca" Quân vương vừa vào phòng liền ôm lấy thân thể mảnh khảnh, hôn lên đôi môi càng lúc càng nhợt nhạt, vừa kết thúc nụ hôn thật sâu, lập tức vén vạt áo lên, nhìn lên mảng da đầy vết cắn xanh tím. Hạ phúc quân vương nóng lên, tình ý trào dâng. "Thư Ca, ngươi thật khiến cho trẫm không thể rời xa được mà" giữ lấy thắt lưng kéo sát vào, để cậu ngồi khoá trên người y.
Dục vọng của quân vương trong phút chốc đã liên tục đâm vào trong cơ thể đối phương, "Chà, ở đây của ái phi càng ngày càng khiến trẫm thư thái." Bàn tay giữ lấy thứ nam tính của Thư Ca, chỗ dục vọng kia ở trong tay vẫn mềm nhũn như ban đầu.
"Thư Ca, ngươi cũng thoải mái đi" nhìn Thư Ca đau đớn mà không hề có chút gì vui thích. Ý muốn ngược đãi càng thêm mãnh liệt, dục vọng hưng phấn càng chuyển động điên cuồng mạnh mẽ, móng tay sắc nhọn đâm vào thắt lưng Thư Ca, làn da nhợt nhạt chảy ra một dòng máu đỏ.
Lần thứ hai liên tục xâm nhập vào chỗ sâu nhất, lửa dục nhuốm đỏ gương mặt xinh đẹp của quân vương, đôi mắt dài mảnh long lanh ánh lên nét yêu kiều.
Ưm, Thư Ca cắn chặt môi dưới, hai chân bị giữ chặt khẽ run lên. Cổ họng bỏng rát, mồ hôi ướt đẫm băng vải trắng trên cổ.
Quân vương bỗng xoay người Thư Ca lại, đè chặt thắt lưng, từ phía sau điên cuồng bắn ra. Thấp thoáng, một dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ nơi tiếp xúc của cả hai. Thư Ca ngẩng mặt, gian nan mở miệng: "Cứu, buông tha cho ta..."
Tiếng thở dốc hồng hộc truyền vào bên tai: "Được rồi, trẫm sẽ dùng cái này tới cứu ngươi."
Quân vương hết sức thoải mái lên tới đỉnh, dữ dội đâm vào dưới thân thể Thư Ca. Sắc đỏ kia càng trở nên đậm màu hơn, chậm rãi dọc theo bắp đùi chảy xuống.
"Thư Ca, ngươi thật khiến trẫm sung sướng tột độ, Thư Ca của trẫm." Ôm lấy thân thể cậu, hôn lên đôi môi không chút huyết sắc. "Bảo bối của trẫm, trẫm yêu ngươi, yêu đến muốn đem ngươi nghiền nát ra, sau đó nuốt vào bụng, ai cũng không đoạt đi được."
Quân vương liếm ngón tay đối phương "Thư Ca, làm Hoàng hậu của trẫm nhé."
Thư Ca khẽ động: "Không, không thể."
"Sao lại không muốn, trẫm có thể cho ngươi."
"Ta không muốn, không cần đâu, khụ khụ" Giọng khàn đục, "Không thể được, khụ, Huyền quý phi, để nàng làm thì tốt hơn, khụ."
"Thư Ca, tùy ngươi vậy." cưng chiều vỗ nhẹ lưng "Huyền quý phi cũng không tồi, khá là thích hợp, ừ."
Hoàng đế mỉm cười, "Thư Ca nói thế nào thì thế nấy, trẫm đều nghe lời ngươi, bảo bối của trẫm."
Quân vương buông tay ra, cố sức xoa nắn thứ nam tính của Thư Ca. Dục vọng đến cùng vẫn không thể ngẩng đầu, sắc đỏ phía sau càng ngày càng đậm, vừa gai mắt vừa thống khổ...
...
Ngày hôm sau lâm triều, Hoàng đế liền lập Huyền quý phi làm Hoàng hậu Đại Lương. Theo đúng như mong đợi, cũng không có nhiều tranh luận. Về thái tử vị, mọi người suy đoán, cũng không thể nào ngoài Hoàng tử của Huyền quý phi rồi. Chỉ là trong danh sách đại điển sắc phong, theo ý chỉ của Hoàng đế Đại Lương, còn có cả Thư Ca, người vốn trong thời gian này bị bàn tán rất nhiều, song song tiến hành sắc lập Hoàng hậu cùng quý phi.
Khi hai mũ phượng giống hệt nhau đội lên trên đầu Huyền quý phi lẫn Thư Ca thì, nghi thức đạt đến cao trào, rộ lên một loạt tiếng cười nhạo hoà lẫn bất mãn, trở thành đại điển phong hậu kỳ lạ nhất trong lịch sử Đại Lương. Quả thực rất buồn cười, mũ phượng châu ngọc bao quanh quanh, lộng lẫy không gì sánh được lại được đặt trên đầu một người nam tử, quá khôi hài mà.
Nhìn đôi môi giờ đã thắm đỏ, khoé miệng khẽ nhếch trông lại càng quyến rũ, mê mẩn tiến lại gần, hai đôi môi lập tức quấn lấy nhau. Khát khao bùng cháy, nhịn không được liền thăm dò thân thể đang yếu ớt phản kháng kia, trực tiếp đè ép tiến vào nụ hoa phía sau, hẳn là vì đêm qua quá điên cuồng nên vẫn còn sưng... Lạnh lẽo mà rung động, nhìn gương mặt đối phương thoáng khó chịu, không khỏi thầm than một tiếng: "Thư Ca, trẫm rất yêu ngươi, thực sự rất yêu, trên đời này, chỉ có trẫm sẽ không rời bỏ ngươi, người mà ngươi có thể tin tưởng chỉ có một mình trẫm..."
Dán sát vào mặt đối phương: "An tâm nghỉ ngơi đi, lát nữa trẫm sẽ trở lại."
Cắn lên vành tai một cái rồi mới chịu đứng dậy đi ra ngoài, ra tới cửa, lại dừng một chút: "Thư Ca, Thụy thân vương hai ngày nữa sẽ cưới trắc phi, người được chọn là muội muội của Nghiêm chiếu tướng, trẫm đã gặp qua nàng ta, hai người rất xứng đôi."
Thư Ca chấn động, sau bao nhiêu ngày chỉ biết đờ đẫn, rốt cục cũng có phản ứng. Thật lâu sau đó, quay sang cung nhân trong phòng, có cả tiểu cung nữ cũng bị triệu tới đây, bình thản nói: "Ta thấy hơi mệt, các ngươi lui xuống dưới hết đi."
Căn phòng trở nên an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng thở rất khẽ của bản thân. Lại quay sang, nhìn người trong gương, trang sức hoa lệ đầy đầu, thậm chí còn bị son môi của nữ tử tô trát ở trên miệng...
Bất chợt một tiếng cười khẽ cất lên, rõ ràng một nam nhân đấy... lại thành ra phi tử của người khác... Lại còn là quý phi nữa chứ, quý phi sao -- ngày ấy sau khi tỉnh lại đã bị người nọ sắc phong...
Vuốt ve gương mặt hiện ra trên kính, thì thào: "Quý phi, ngươi xem ngươi giống cái gì đây, khó coi như vậy, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, thật khó coi, kỳ thực, là ngươi tự làm tự chịu đó mà, hạnh phúc à, hừ" lại bật cười khanh khách.
Hạnh phúc dễ dàng đến như vậy sao, đáng đời, tất cả đều là đáng đời ta... Cứ giống như ban đầu tự do tự tại, như vậy không tốt sao, lại đi mơ tưởng đến yêu đương này nọ... Đều là đáng đời mà, hiện tại, còn lại cái gì, tự do sao?
Chạm lên món đồ trang sức trên tóc, đúng vậy, tự do...
Ngẩn ngơ ngắm nhìn, ánh vàng rực rỡ của trang sức chợt lóe, sáng đến loá mắt...
Lần này, có thể tự do, giải thoát rồi sẽ thực sự tự do...
Thụy... Chậm rãi giơ tay lên... Ngươi... bảo trọng, ánh kim nhoáng lên, thứ ánh sáng chói mắt đó cuối cùng lại biến mất sau làn môi mềm mại...
A, Huyền quý phi còn cách một tấm rèm thưa thớt, liền thấy Thư Ca đang đem trâm cài bằng vàng đâm vào trong miệng. Bởi vì nó hơi lớn, người nọ liền ngửa cổ, nỗ lực nuốt vào...
"Người, người đâu mau tới đây!" Huyền quý phi không để ý đến thân thể cồng kềnh bất tiện của mình, vội vàng lao vào.
"Thư quý phi!" Huyền quý phi kêu to, cung nhân cũng lao vào đè Thư Ca lại, "Ngươi mau há mồm ra!"
Cung nhân đầy hoảng loạn lẫn sợ hãi, lao vào vừa giữ chặt vừa cầu xin. Nếu như nam phi này mà xảy ra chuyện, cả đám bọn họ cũng đừng mong sống sót.
Thư Ca chỉ cảm thấy có vô số cánh tay đang ngăn cản, ngăn cản cậu có được tự do... Chút nguyện vọng nhỏ bé này, tuyệt đối không thể đánh mất, tuyệt đối không thể lại bị đoạt đi được...
Thư Ca gắt gao cắn chặt răng, thứ đồ kia mắc kẹt nơi cuống họng, đau đớn đến không thở được... Có phải cậu sắp chết không, chung quanh đầy bóng người hoảng loạn qua lại, gương mặt lo lắng của Huyền quý phi, còn có tiếng kêu khóc của tiểu cung nữ... Ráng nhẫn nại một chút nữa nào, thêm chút nữa thôi, tất cả mọi người chúng ta có thể được giải thoát rồi.
Âm thanh ồn ào dần trở nên an tĩnh, một đống cánh tay kia cũng đều rụt trở lại...
"Thư Ca, ngươi mở miệng ra cho trẫm! Mở ra!" Màu vàng nhạt hiện lên trên đầu, hai gò má bị bóp chặt. "Thư Ca, nếu như ngươi chết, mọi người ở đây đều phải chôn cùng ngươi!"
Quân vương gầm lên, dùng tay cạy mở hai hàm răng đang nghiến chặt, ngón tay run rẩy, "Trẫm thề, nếu như mất ngươi, trẫm liền lập tức san bằng Thụy vương phủ, trẫm thề!" Từng chữ một được phun ra.
Lửa giận bùng lên trong mắt quân vương, sáng rực như muốn thiêu đốt Thư Ca, đầu tóc rối bù, ngực phập phồng, nhưng tay, lại buông thõng vô lực.
Ưm, Thư Ca giật mình, bàn tay đang chực chờ kia liền chớp lấy thời cơ nhét vào. Tìm cách cạy miệng cậu ra, quân vương lập tức lôi hết trang sức trong miệng ra.
Ánh vàng rực rỡ, trang sức hoa lệ lướt qua da thịt mềm mại, mang theo vệt máu đỏ đi ra ngoài. Từng mảnh trang sức vốn lấp lánh, giờ lại lấm tấm máu.
Ư... Thư Ca đau đớn vươn tay, liền bị kéo lại giữa không trung.
"Nói, đã nuốt cái gì rồi, nói mau, còn có gì không, nói!" Quân vương nói như gào lên, "Mau nhổ ra cho ta, nhổ ra!" Ngón tay luồn vào cổ họng cố gắng khua khoắng, khiến cho Thư Ca phải đau đớn nôn khan.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng" Huyền quý phi đánh liều kéo tay quân vương, "Thư quý phi cậu ấy đang rất khó chịu, lúc nãy nô tì vào chỉ nhìn thấy thứ này thôi, quả thật không còn vật gì khác."
Quân vương hung hăng giữ chặt gò má Thư Ca, móng tay đâm vào da thịt, gương mặt trắng xanh khẽ nhăn nhó: "Thư Ca, trẫm hỏi lại lần nữa, có nuốt cái nào khác không, nếu dám nói dối trẫm, trẫm lập tức biến những lời vừa rồi thành sự thực!"
Thư Ca nghẹn ngào một tiếng, gắng gượng lắc đầu.
Quân vương nhìn chằm chằm miệng Thư Ca giờ đây đã đầy máu đỏ lòm, sắc đỏ kia đâm thẳng vào mắt, khắc sâu vào tim...
"Các ngươi, cút hết cho trẫm, tất cả đều cút!" Trong nháy mắt, tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Tiếng thở dốc hồng hộc hòa cùng tiếng rên rỉ khẽ khàng vọng trong không trung.
Chát, quân vương vung tay lên, không chút kiêng nể, mạnh mẽ giáng xuống. Ưm, Thư Ca đau đớn kêu lên một tiếng, liền lập tức bị đôi môi nóng rực chặn lại. Quân vương ôm chặt lấy nam tử trước mắt, mang theo gấp gáp khôn cùng, mãnh liệt quấn siết cả người đối phương. Máu tanh trong miệng trộn lẫn với mùi vị của chết chóc ngày một nồng nặc khiến cho quân vương cứng người, càng thêm điên cuồng cắn mút, cọ sát, chiếm đoạt. Trong nháy mắt, miệng cả hai đều là một vùng đỏ thắm. Quân vương ngẩng đầu, đôi môi đã loang đỏ màu máu, con ngươi sang rực đầy nóng cháy, gần như bùng nổ, nguy hiểm mà đẹp đẽ.
"Thư Ca, ngươi thế mà lại dám tìm cái chết, trẫm không cho phép, có nghe hay không, trẫm không cho phép, nếu như còn có lần sau, trẫm nhất định y như lời vừa nói, để mọi người chôn cùng ngươi, kể cả hắn!"
Cánh tay siết chặt, lạnh buốt mà hung bạo, "Trẫm không nói giỡn đâu, ngươi lẽ nào muốn cho bọn họ vì ngươi mà toi mạng, ngươi muốn để Thụy hắn chết trên tay ngươi sao!"
Thư Ca mờ mịt kéo lấy quân vương, khàn giọng mở miệng: "Không được... Làm hại... Hắn..."
Hừ, quân vương nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng đối phương, xoa cần cổ bị thương: "Nhớ cho kỹ, sống chết của ngươi đều do trẫm định đoạt!" Bàn tay đang lau khóe môi đột ngột tăng thêm lực, "Mọi thứ của ngươi đều do trẫm quyết định!"
Một đường ôm lấy Thư Ca đang nói không nên lời, đi về phía long tháp*.
*1 dạng ghế trường kỉ hoặc cái sạp nhỏ.
"Ngươi là của trẫm!" Mơn trớn mái tóc, vành tai, "Chỗ này cũng là của trẫm!" quét qua mày liễu, đến xương quai xanh, "Tất cả đều là của trẫm, chỉ có mình trẫm mới có quyền tuỳ ý đối xử với ngươi!" Mạnh bạo mà độc đoán, tham lam mà chân thật áp xuống. Để lại trên khắp thân thể người kia những dấu vết đỏ thắm như trên môi.
Trải qua một trận ầm ĩ, số lượng cung nhân bên cạnh Thư Ca liền được tăng gấp đôi. Mà cổ họng Thư Ca bị tổn thương, nói năng tạm thời sẽ có chút khó khăn. Khi ngự y đem kết quả này báo cho Hoàng đế thì sắc mặt y càng âm u, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn Thư Ca, sau đó càng không ngừng vuốt ve nơi đó. Từ đấy về sau, chỉ có Huyền quý phi đến thăm hỏi, mà quân vương cũng chỉ cho phép một mình Huyền quý phi đến.
Huyền quý phi nhìn nam tử trên cổ quấn một vòng vải trắng. Ở lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tuy rằng trang phục đơn giản, nhưng rất có tinh thần. Lần thứ hai vì che chở cho nàng mà ngã vào ao, lại trở nên khiêm tốn nhưng có phần lãnh đạm. Vậy mà giờ đây, ánh mắt kia hoàn toàn trống rỗng, rời rạc yếu ớt. Nhớ lại lúc đó nuốt trâm vàng, vẫn là vẻ mặt hờ hững này, liền không khỏi cảm thương.
"Thư quý phi, Hoàng thượng đối với ngươi thực sự không giống với kẻ khác, cũng không nên nghĩ nhiều làm gì, bằng không, chỉ có làm khổ chính mình thôi."
Huyền quý phi xoa nhẹ lên cái bụng đã nhô cao, "Ngươi, có một số việc nên quên đi thì tốt hơn, ngươi hiện tại đã là quý phi, nhất định phải sống trong cung cả đời."
Vậy sao, Thư Ca có chút trắc trở mở miệng: "Quên ư, ta cũng muốn chứ, thế nhưng, đã khắc sâu vào xương tuỷ rồi, không thể quên được." Nghiêng mặt dịu dàng cười, "Được rồi, cảm tạ ngươi, ngày ấy cứu ta."
Huyền quý phi sửng sốt, vị chua xót bỗng tràn lên.
"Nếu như, khi đó thật sự chết đi, chẳng biết hắn sẽ thế nào nhỉ, khụ khụ." Thư Ca chậm rãi siết chặt vạt áo, nét thống khổ hiện ra trên mặt, "Dường như chỗ này của ta rất khó chịu..."
"Khó chịu ư, có muốn gọi ngự y không, có phải vết thương..."
Thư Ca lắc đầu, ấn vào ngực: "Là ở đây, cảm thấy rất khó chịu."
Huyền quý phi khẽ nói: "Khó chịu thì khóc đi, khóc ra rồi sẽ tốt hơn." (hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng=]])
"Ừm, nhưng ta không khóc được." Thư Ca nhẹ nhàng đáp, "Hơn nữa, một nam nhân mà khóc, rất khó coi."
Thư Ca, Huyền quý phi đau xót... Mắt chợt thấy cay cay...
...
"Sao rồi?" Tiếng nói trầm thấp đột ngột vang lên trong gian phòng vắng vẻ.
"Vương gia, Thư quý phi đã không còn lo ngại, chỉ là giọng nói bị tổn thương."
Thư, trái tim Thuỵ vương khẽ nhói lên. Bao nhiêu đớn đau đâm thật mạnh vào tận chỗ sâu nhất...
Cúi người đứng dậy, người kia, lại để cậu phải chịu khổ rồi...
...
Cung nhân tắt hết đèn, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Huyền quý phi mơ mơ màng màng nghiêng người, hai ngày nay hầu như đều mất ngủ. Chợt một bóng đen lờ mờ ẩn hiện, hô hấp của Huyền quý phi như đông lại, chỉ cảm thấy bóng ma đó mạnh mẽ đè xuống.
Ngươi, chưa kịp mở miệng, đã bị đè lại.
"Huyền quý phi..." Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, đôi mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm đen.
"Vương gia." Huyền quý phi sửng sốt một hồi, nhìn nam tử quen thuộc trước mặt, tiếng thở dốc rất nhỏ vang lên trong đêm tối.
...
"Chủ tử, tới giờ uống thuốc rồi."
"Ừ, đặt ở đó đi!"
Tiểu cung nữ ngập ngừng: "Thế nhưng, lát nữa còn có..."
"Ta thực sự ăn không vô." Thư Ca đè lên dạ dày. Mấy ngày nay uống thuốc như điên, vừa dùng hết một chén, một chén khác lại được bưng tới, toàn bộ tẩm cung đều tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Thư Ca nhìn gian nhà rộng thênh thang, sau ngày ấy, bất kì đồ vật nào có hơi bén nhọn đều bị giấu đi, ngay cả trên người cậu cũng không có bất kỳ trang sức nào. Đưa tay lên cổ, nơi đó vẫn còn âm ỉ đau nhức.
"Thư phi, bị ép ăn không bằng tự mình ăn, như thế mới thấy ngon miệng được" Mang theo thị vệ vào, Huyền quý phi quay đầu nói với tiểu cung nữ, "Để xuống đó đi, các ngươi cũng đều lui xuống hết, để bản cung ở đây là được."
Tiểu cung nữ thở ra nhẹ nhõm, lui ra ngoài cửa.
Huyền quý phi nhìn chén thuốc đen đặc than thở: "Khó trách ngươi ăn không vô, sao chẳng ai chuẩn bị chút đồ ngọt giã đắng vậy, để ta đi lấy mang về cho ngươi."
"Ai, không cần đầu" Chất giọng khàn khàn chưa kịp nói hết, bóng người đã biến mất sau bức rèm. Thư Ca đứng dậy thong thả bước tới, chậm rãi uống vào, dược tính kích thích vết thương, gây ra đau đớn khôn cùng.Tayrun lên, liền buông chén, bỗng nhiên, một thị vệ theo Huyền quý phi tới tiến đến bên cạnh, giữ lấy bàn tay đang cầm chén của cậu, siết chặt, như không muốn buông ra.
Thư Ca chấn động, nhìn chằm chằm người đang ôm lấy mình, trái tim bỗng chốc đập điên cuồng. Thuốc trong chén từng giọt rơi ra, chảy qua khe hở trên tay người nọ, len vào lòng bàn tay, năm ngón tay dần dần siết chặt, siết chặt không ngừng.
"Thư" Một tiếng gọi khẽ, kích động ngập tràn đớn đau, đi vào trong tai, ngấm vào thân thể, thâm nhập nội tâm.
"Thư" Hai tay giữ chặt thắt lưng cậu: "Ta rất nhớ ngươi." Xoay người lại, đôi môi nóng bỏng ướt át, hôn lên cần cổ quấn đầy băng...
Thư Ca tròn mắt nhìn, cổ họng đau đớn như lửa thiêu, theo từng nụ hôn càng trở nên nóng rực, thiêu đốt tứ chi, thiêu đỏ con mắt.
"Thụy" Thư Ca giữ lấy đầu vai Thụy vương, "Ngươi, ngươi sao lại..." nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng, "Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi."
"Thư" Thụy vương khẽ nói: "Ta yêu ngươi, chưa bao giờ ngừng yêu ngươi cả."
Ngươi, Thư Ca khẽ dùng sức, móng tay đâm thật sâu lên da thịt mềm mại, lần đầu tiên tỏ ra oán giận: "Ngươi tên khốn này."
"Phải, ta là đồ khốn nạn, đã để ngươi phải chịu khổ." Vuốt ve băng vải trắng, Thụy vương đau lòng khổ sở, lời nói ra kèm theo tiếng thở dốc, lại có chút nghẹn ngào, chẳng biết rốt cục mình đã gây nên bao nhiêu tội lỗi...
"Thư, ta không có nhiều thời gian, ngươi hãy nghe ta nói." Giữ lấy mặt Thư Ca, giọng nói vội vàng nhưng đầy nghiêm túc, "Ta yêu ngươi, chưa bao giờ thay đổi, hôm đó khi trở về, ta đã nhìn thấy Hoàng thượng hắn chiếm đoạt ngươi..."
Thấy sắc mặt Thư Ca càng thêm tái nhợt, liền mân mê mái tóc đen, "Nhìn biểu hiện của hắn, ta đã biết hắn với ta đều cố chấp như nhau, lúc ngươi tới chỗ ta, vương phủ đã bị theo dõi rồi, Thư."
Sắc mặt Thụy vương trầm xuống, con ngươi đen càng thêm sâu thẳm, "Lần đầu tiên hắn hao tốn nhiều tâm tư với một người như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, bất luận chúng ta chạy bao xa, hắn vẫn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu nhượng bộ không có tác dụng, vậy thà thẳng thắn cướp đoạt, lần này, ta nhất định sẽ mang ngươi đi."
"Ngươi, rốt cuộc là có ý gì, ta, có chút khó hiểu, ta không rõ, ngươi hôm đó ở vương phủ không phải đã nói..."
"Thư, lời nói khi ấy, là bất đắc dĩ, ta yêu ngươi, vĩnh viễn, ta cũng vừa nói, Hoàng thượng hắn luôn theo dõi vương phủ, vì vậy, lần này cần phải thay đổi phương thức đem ngươi đi, vốn dĩ hôm nay ta không nên tới đây, thế nhưng nghe được ngươi tự hại mình, ta nhịn không được."
Thấy Thụy vương đang mặc trang phục thị vệ, Thư Ca có chút nghi ngại: "Ngươi cải trang như vậy, lại còn theo Huyền quý phi vào..."
"Ừ, ngươi không cần nghĩ gì cả, chỉ cần tin tưởng ta, cũng đừng bao giờ làm ra những chuyện như vậy nữa."
Sờ lên vải trắng trên cổ, "Ta phải đi rồi!"
"Khoan đã" Thư Ca nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, gắng gượng mở miệng: "Hoàng thượng nói ngươi đang ở cùng muội muội của chiếu tướng."
Ừm, Thụy vương gật đầu: "Xin lỗi, cái này là thật, ta sợ Nghiêm Thanh hai lòng, Thư..."
Thụy vương vẻ mặt nghiêm túc, "Bản vương dùng sinh mệnh để thề, ta Thụy thân vương chỉ có một Vương phi chân chính -- Thư Ca, đời đời kiếp kiếp, bất luận trải qua bao nhiêu luân hồi."
Hôn lên cánh môi run rẩy kia, "Chờ ta."
Thư Ca ngắm thật kĩ Thụy vương, bàn tay đang giữ lấy vai đối phương siết chặt đến ngay cả cậu cũng cảm thấy đau. Bỗng nhiên đánh mạnh vào vai người nọ, sức lực của nam nhân mảnh khảnh này lại có thể khiến Thụy vương lảo đảo mấy cái.
Sửng sốt, Thụy vương thấp giọng cười: "Thư của ta cũng biết đánh người cơ đấy." Hôn lên nắm tay kia "Chờ ta" nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, "Không còn thời gian nữa, sau này cho ngươi từ từ phạt, từ từ đánh vậy." lập tức lui ra ngoài.
Cửa mở ra, Huyền quý phi gật nhẹ đầu: "Thư quý phi cứ nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy nữa." Xoay người liền biến mất ở ngoài cửa.
Thư Ca chạm lên nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm của làn môi kia, thật giống như một giấc mộng. Trong đầu cậu là một mảng hỗn độn mơ hồ, chỉ cảm thấy Thụy vương tuyệt tình kia vẫn còn in sâu trong đầu, khiến cho cậu đau xót tận tâm can, thậm chí nản lòng thoái chí mà muốn kết thúc cuộc sống. Nhưng hiện tại...Thư Ca thở sâu, hiện tại, lại khôi phục thứ chân tình sâu nặng như trước kia...
Chuyển biến lớn như vậy rõ ràng là khiến người ta không kịp phản ứng, nếu như sự kiện xảy ra ban nãy là thật, thật đến từng chi tiết...
Như vậy, Thụy, Thụy vẫn là Thụy của lúc trước, vẫn là Thụy trước kia yêu cậu và cũng là người cậu yêu. Thật vậy sao, quả thực chưa từng đổi thay sao? Vậy những đau khổ mà cậu phải chịu cũng thật đáng giá, Thư Ca vuốt ve cổ, những lời vừa nói lúc nãy...
Thụy lại muốn làm chuyện gì đó, Hoàng thượng quả thực không chịu buông tha cho cậu sao, còn có, những gì phát sinh trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, những lời nói bên tai cũng đều là sự thực.
Xác thực không phải là mộng, Thư Ca ngồi ở mép giường, một hồi nhíu mày, một hồi lại thoải mái. Có chút sợ hãi, có chút bàng hoàng, lại bình ổn, rồi lại tim đập loạn nhịp, cảm giác bất an vẫn triền miên ở trong lòng...
Vài ngày sau, Thư Ca không hề gặp lại người kia, cũng không có chút tin tức gì, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, lúc này nơi hậu cung lại có đại sự. Huyền quý phi mang thai bảy tháng sinh hạ một vị tiểu hoàng tử, Hoàng thượng ban thưởng danh Khu Lê. Vì thế, càng thêm củng cố địa vị đứng đầu hậu cung của nàng, ai cũng đoán được, ngôi vị Hoàng hậu không thể ngoài tầm tay.
Thư Ca nghiêng đầu nghe tiểu cung nữ không ngừng thao thao bất tuyệt, để giúp cậu giải buồn, tiểu cung nữ mỗi ngày dành hết sức lực đi nghe ngóng chuyện trong cung để kể cho cậu nghe.
Thành ra chỉ ngồi một chỗ thôi cũng biết đủ thứ chuyện, Thư Ca hít sâu. Huyền quý phi, hẳn là đã có được vị trí xứng đáng với nàng, còn bản thân thì sao đây, lại chỉ có thể ngồi đợi, Thư Ca ngồi tư lự...
"Thư Ca" Quân vương vừa vào phòng liền ôm lấy thân thể mảnh khảnh, hôn lên đôi môi càng lúc càng nhợt nhạt, vừa kết thúc nụ hôn thật sâu, lập tức vén vạt áo lên, nhìn lên mảng da đầy vết cắn xanh tím. Hạ phúc quân vương nóng lên, tình ý trào dâng. "Thư Ca, ngươi thật khiến cho trẫm không thể rời xa được mà" giữ lấy thắt lưng kéo sát vào, để cậu ngồi khoá trên người y.
Dục vọng của quân vương trong phút chốc đã liên tục đâm vào trong cơ thể đối phương, "Chà, ở đây của ái phi càng ngày càng khiến trẫm thư thái." Bàn tay giữ lấy thứ nam tính của Thư Ca, chỗ dục vọng kia ở trong tay vẫn mềm nhũn như ban đầu.
"Thư Ca, ngươi cũng thoải mái đi" nhìn Thư Ca đau đớn mà không hề có chút gì vui thích. Ý muốn ngược đãi càng thêm mãnh liệt, dục vọng hưng phấn càng chuyển động điên cuồng mạnh mẽ, móng tay sắc nhọn đâm vào thắt lưng Thư Ca, làn da nhợt nhạt chảy ra một dòng máu đỏ.
Lần thứ hai liên tục xâm nhập vào chỗ sâu nhất, lửa dục nhuốm đỏ gương mặt xinh đẹp của quân vương, đôi mắt dài mảnh long lanh ánh lên nét yêu kiều.
Ưm, Thư Ca cắn chặt môi dưới, hai chân bị giữ chặt khẽ run lên. Cổ họng bỏng rát, mồ hôi ướt đẫm băng vải trắng trên cổ.
Quân vương bỗng xoay người Thư Ca lại, đè chặt thắt lưng, từ phía sau điên cuồng bắn ra. Thấp thoáng, một dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ nơi tiếp xúc của cả hai. Thư Ca ngẩng mặt, gian nan mở miệng: "Cứu, buông tha cho ta..."
Tiếng thở dốc hồng hộc truyền vào bên tai: "Được rồi, trẫm sẽ dùng cái này tới cứu ngươi."
Quân vương hết sức thoải mái lên tới đỉnh, dữ dội đâm vào dưới thân thể Thư Ca. Sắc đỏ kia càng trở nên đậm màu hơn, chậm rãi dọc theo bắp đùi chảy xuống.
"Thư Ca, ngươi thật khiến trẫm sung sướng tột độ, Thư Ca của trẫm." Ôm lấy thân thể cậu, hôn lên đôi môi không chút huyết sắc. "Bảo bối của trẫm, trẫm yêu ngươi, yêu đến muốn đem ngươi nghiền nát ra, sau đó nuốt vào bụng, ai cũng không đoạt đi được."
Quân vương liếm ngón tay đối phương "Thư Ca, làm Hoàng hậu của trẫm nhé."
Thư Ca khẽ động: "Không, không thể."
"Sao lại không muốn, trẫm có thể cho ngươi."
"Ta không muốn, không cần đâu, khụ khụ" Giọng khàn đục, "Không thể được, khụ, Huyền quý phi, để nàng làm thì tốt hơn, khụ."
"Thư Ca, tùy ngươi vậy." cưng chiều vỗ nhẹ lưng "Huyền quý phi cũng không tồi, khá là thích hợp, ừ."
Hoàng đế mỉm cười, "Thư Ca nói thế nào thì thế nấy, trẫm đều nghe lời ngươi, bảo bối của trẫm."
Quân vương buông tay ra, cố sức xoa nắn thứ nam tính của Thư Ca. Dục vọng đến cùng vẫn không thể ngẩng đầu, sắc đỏ phía sau càng ngày càng đậm, vừa gai mắt vừa thống khổ...
...
Ngày hôm sau lâm triều, Hoàng đế liền lập Huyền quý phi làm Hoàng hậu Đại Lương. Theo đúng như mong đợi, cũng không có nhiều tranh luận. Về thái tử vị, mọi người suy đoán, cũng không thể nào ngoài Hoàng tử của Huyền quý phi rồi. Chỉ là trong danh sách đại điển sắc phong, theo ý chỉ của Hoàng đế Đại Lương, còn có cả Thư Ca, người vốn trong thời gian này bị bàn tán rất nhiều, song song tiến hành sắc lập Hoàng hậu cùng quý phi.
Khi hai mũ phượng giống hệt nhau đội lên trên đầu Huyền quý phi lẫn Thư Ca thì, nghi thức đạt đến cao trào, rộ lên một loạt tiếng cười nhạo hoà lẫn bất mãn, trở thành đại điển phong hậu kỳ lạ nhất trong lịch sử Đại Lương. Quả thực rất buồn cười, mũ phượng châu ngọc bao quanh quanh, lộng lẫy không gì sánh được lại được đặt trên đầu một người nam tử, quá khôi hài mà.