Khi biết thân phận của Trác Phàm sau đó, những người này nhìn Trác Phàm ánh mắt cũng biến thành lớn mật, thậm chí mang tới mấy phần hoài nghi, dù sao Trác Phàm trong trường học nhưng không có cái gì ánh sáng chói lọi sự tích, bọn hắn lại không biết, Trác Phàm trải qua tận thế một năm rèn luyện, đã dục hỏa trùng sinh.
Những lời thì thầm và ánh mắt dò hỏi này đương nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của Trác Phàm, nhưng hắn không quan tâm, đó là nguyên tắc ban đầu, ta sẽ cho cơ hội, có thể nắm bắt được hay không là tùy ngươi.
"Tôi sẽ cho các người một phút để suy nghĩ về điều đó.
Sau một phút, tôi sẽ đi với những người sẵn sàng theo tôi.
Đầu tiên tôi tuyên bố rằng nếu các người đi theo tôi, phải tuân thủ các quy tắc của tôi.
Bất cứ ai không tuân theo mệnh lệnh hoặc vi phạm mệnh lệnh, lập tức cút khỏi đội ngũ!"
Trác Phàm thanh âm không lớn, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại rất cứng rắn.
"Cái gì? Đó không phải là một chế độ độc tài sao?"
"Cộng hòa Michigan là một quốc gia dân chủ và tự do.
Chúng ta không thể chấp nhận kẻ độc tài!"
"Nó chỉ là một thằng nhóc, tại sao nó lại kiêu ngạo như vậy!"
Thời gian trôi qua, nhưng họ không có ai có ý định đi theo Trác Phàm.
Helena và Wolfgang nhìn nhau, cong môi nghĩ rằng những tên quá ngây thơ, trong trường hợp này, những người có con mắt tinh tường sẽ thấy rằng chỉ đi theo họ là cách duy nhất để tồn tại.
Những cậu bé ngớ ngẩn này vẫn đang suy nghĩ về dân chủ.
Xin lỗi những ngày bình yên, giờ đã trở thành ngày tận thế! Các ngươi có hiểu ngày tận thế là gì không?
Trong tận thế, dân chủ có thể tồn tại?
Hơn nữa, trang trại Hoàng Hôn do Trác Phàm lãnh đạo cũng có thể coi như là độc tài, nhưng trong tận thế này, nó có cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ nền dân chủ nào.
Tuy nhiên, vì Trác Phàm không cố ý giải thích nên Helena và Wolfgang sẽ không bao giờ nói một lời.
Ricardo đang cuộn mình trong góc nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm cười, ai bảo ngươi đánh Lão tử, không phải ngươi cảm thấy kiêu ngạo lắm sao, thế nào? Sau khi ngươi đi rồi, không phải những tên nhóc chưa bước vào xã hội sẽ bị Lão tử lừa tiếp sao?
Tuy nhiên, nửa phút sau, ngay khi một số người đang do dự có nên đi theo Trác Phàm không thì giáo sư Carlos, người đã im lặng bấy lâu nay, đột nhiên tuyên bố:
"Người trẻ tuổi, ta tin tưởng ngươi, ta nguyện ý cùng ngươi đi! Nhưng là ta hi vọng ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta."
Uy tín của Giáo sư Carlos là rất cao, và các sinh viên đột nhiên giật mình khi ông đưa ra một tuyên bố như vậy.
Giáo sư Carlos thực sự đồng ý? Chẳng lẽ Trác Phàm thật sự là đáng tin cậy?
Ngay sau đó, hai giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch cất lên: "Tôi, chúng tôi cũng muốn tham gia."
Đó là Michelle và Annie!
Khi hai cô gái này khi thấy Trác Phàm xuất hiện, trong lòng kỳ thật liền tin tưởng hắn.
Đặc biệt là với Annie, khi Trác Phàm xuất hiện đã chứng minh rằng những gì cô nghe thấy không phải là ảo giác, với cô gái nhỏ này, Trác Phàm giống như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.
Với tuyên bố của Carlos và hai người họ, tất cả mọi người đều chấn động.
Vài người ngay lập tức bày tỏ nguyện vọng muốn đi theo Trác Phàm.
Phải, họ đã đến con đường cùng, họ còn lựa chọn nào khác sao?
Đặc biệt là Karl, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng nữ thần của hắn đã gia nhập, vậy thì hắn nhất định phải tham gia! Bằng không, nếu nữ thần bị người khác cướp đi thì phải làm sao?
"Trác Phàm, tôi cũng tham gia! Tôi hy vọng cậu không nói dối chúng tôi." Karl tỏ thái độ nói, ngoại trừ Ricado ra và thêm hai tên sinh viên bình thường rất xem thường Trác Phàm thì tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo.
"Được rồi, hết giờ rồi, số người đã xác định." Trác Phàm nhìn bàn bên dưới ngẩng đầu nhìn Ricardo, "Vì ba người các ngươi đều không muốn đi theo ta, cho nên an toàn của ngươi sẽ không liên quan gì đến ta.
Và tôi không phải là người Chấp nhận hối hận và cho bạn một cơ hội, nếu bạn bỏ lỡ, bạn sẽ bỏ lỡ."
Bùng nổ.
Ba người Ricardo không biết tại sao đột nhiên đình chỉ, bọn họ vốn đã hối hận rồi, nhưng là không thể cầu xin Trác Phàm, cho nên bọn họ chỉ có thể đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao.
"Các vị, dẹp bỏ mọi thứ chắn cửa, chúng ta từ đây xông ra ngoài." Trác Phàm chỉ huy Karl và một vài thành viên trong đội thể thao của trường.
"Cái gì? Đi ra khỏi đây không phải là tìm đường chết sao? Có ít nhất Tang thi bên ngoài!" Khi Karl nghe thấy lời này, sắc mặt hắn ta thay đổi, đầu lắc như xúc sắc.
Trác Phàm liếc nhìn Karl, "Tôi nhắc lại, tôi không thích người khác chất vấn quyết định của tôi, bởi vì anh là người vi phạm đầu tiên, lần này tôi tha thứ cho anh.
Bây giờ, lập tức bỏ những thứ này cho tôi!"
Trác Phàm nhìn chằm chằm.
Nhìn thoáng qua, Karl cảm thấy lạnh gáy, không khỏi nghĩ đến tên này đã trải qua tại sao lại đột nhiên trở nên kinh khủng như vậy.
Hắn không dám có ý kiến gì nữa, vội vàng khoát tay áo kêu hai người khác, ba người cùng nhau làm việc, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ hết vật cản cửa.
"Bây giờ, mọi người im lặng đi! Muốn tìm chết thì cứ làm ồn." Trác Phàm nói xong liền chia tay mở cửa.
Cánh cửa phòng thay đồ từ từ mở ra, khe hở trên cửa tiếp tục mở rộng, vô số Tang thi đang say ngủ lọt vào tầm mắt của mọi người.
"..."
Annie sợ hãi trước cảnh tượng khủng khiếp này, cô chỉ muốn hét lên, nhưng đã được Michelle bên cạnh che lại kịp thời, và nó không gây ra thảm họa.
Trác Phàm nhận thấy cảnh này, quay lại nhìn Michelle và gật đầu tán thưởng.
Những học sinh khác cũng sắc mặt tái nhợt, trước đó đều bị nhốt trong phòng thay quần áo, mặc dù biết bên ngoài đều là Tang thi, nhưng lại bị ngăn cách bởi một cánh cửa.
Lúc này, "khu rừng" Tang thi hiện ra trần trụi trước mặt mọi người, cho mọi người cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Thoát khỏi đây? Không thể nào!
Không ít người cũng đã có chút hối hận, nếu như không phải Trác Phàm sẽ cho ư.
Trác Phàm đã bắt đầu hành động, sau khi ra hiệu cho Tiểu Hoàng bọc hậu, Trác Phàm, Wolfgang và Helena lần lượt rút vũ khí lạnh ra.
Khi nắm đấm của Wolfgang khoan thủng xương, mọi người đều hít một hơi.
Đôi mắt của giáo sư Carlos càng sáng lên, khẳng định chắc chắn trong lòng ông đã có suy đoán.
Chiến thuật của Trác Phàm rất đơn giản, từ vị trí của họ đến lối ra của sân vận động, đi một đường thẳng, sau đó giết tất cả Tang thi ở đường thẳng để mở một lối đi an toàn!
Để không đánh thức những Tan thi khác, Tiểu Phạng toàn lực sử dụng kỷ năng "chấn nhiếp vong linh" để phong tỏa năm giác quan của những Tang thi xung quanh.
Cả ba người giống như quỷ mị lặng lẽ đến phía sau của những Tang thi, từ phía sau họ đâm một lưỡi dao sắc nhọn hoặc một chiếc vuốt xương vào đầu của Tang thi, đặt nó xuống sàn.
Ba người bọn họ đều là người tiến hóa, hiệu quả của cuộc giết chóc thầm lặng này cực kỳ cao, một lúc sau, bọn họ hạ được một mảnh lớn Tang thi giống như thu hoạch lúa mì vậy.
Đi theo ba người sau lưng các học sinh trong lòng tựa như phát sinh một trận cấp động đất, "Ba tên này còn là người sao? Đây cũng quá mạnh đi?".