Hiện trường im lặng, tất cả mọi người ở phía đối diện màn hình dừng lại, nhìn qua.
Rất tốt, âm thanh trực tiếp rất tốt, tín hiệu đường truyền rất tốt, vì vậy tất cả mọi người đều nghe thấy.
Sếp lớn im lặng trong năm giây rồi thông báo rằng cuộc họp tạm dừng năm phút.
Sau đó, ông đứng dậy, đi đến cửa sổ, đưa tay ra mở cửa sổ.
Dịch Tường Phi: “…….”
Sơ Nhất chỉ dựa vào sức mình, cứng rắn khiến toàn bộ cuộc họp online tất cả chi nhánh bị hoãn lại năm phút.
Tất cả những người tham gia rời khỏi phòng họp để tránh nguy hiểm khẩn cấp.
Sự kiện mất mặt lần này trong nháy mắt đã lấn át sự kiện quần xì đỏ mấy ngày trước, thiệt hại mà nó gây ra cũng vượt xa chiếc quần xì đỏ, Dịch Tường Phi cảm thấy mình không đi ra ngoài không gian trái đất quả thực có lỗi với Đảng, có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân.
Càng có lỗi hơn với Sơ Nhất đã chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến trong sự nghiệp đào hố chủ nhân!
Vì vậy.
Cái tên đáng chết Sơ Nhất!!! Lần này mày chết chắc rồi!!!!
Cuộc họp vẫn phải cắn răng kiên trì tiếp tục tiến hành. Dịch Tường Phi đã trải qua một lần mất mặt rồi, độ dày da mặt cũng tăng vọt.
Miễn là bạn không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Chỉ cần mình không cảm thấy rắm vừa nhiều vừa nặng mùi thì người khác nhất định phải làm bộ là không khí trong lành, tai thanh tịnh.
Cuộc họp online này cứ như vậy diễn ra trong một bầu không khí đặc biệt kỳ lạ, trong một khoảng thời gian rất dài.
Sơ Nhất đã suy nghĩ rất lâu rất cẩn thật về chuyện bỏ nhà ra đi, ngẫm nghĩ suy sét, nó mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Và có một giấc mơ đẹp.
Nội dung của giấc mơ cụ thể đã bị lãng quên, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn còn.
Thập Ngũ nhìn Sơ Nhất, chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.
Chiếc cún này có một trái tim lớn thật đấy.
Sơ Nhất nhìn Thập Ngũ, quan tâm hỏi: [Thập Ngũ cậu làm sao vậy? Tôi có thể cảm thấy sắc mặt cậu không tốt.]
Thập Ngũ mặt không chút thay đổi, […… Cậu có biết mình vừa ôm đồ ngủ vừa cười gian suốt nửa tiếng không?]
Thập Ngũ là bị đánh thức, tỉnh lại thì nhìn thấy bộ dạng nhếch miệng cười của Sơ Nhất, thiếu chút nữa cho rằng nó bị kích thích quá lớn, đã điên rồi.
[Tại sao cậu lại vui vẻ như vậy? Lẽ nào lúc này không nên bàng hoàng bất lực, nơm nớp lo sợ, run rẩy sao?]
Sơ Nhất cúi đầu, có chút xấu hổ nhưng không sợ hãi.
[Tuy rằng, nhưng mà, ờm… tôi biết cho dù chủ nhân có thực sự tức giận thế nào đi nữa, chủ nhân vẫn không nỡ làm gì tôi đâu!
[Huống hồ, chuyện này thật ra, cũng rất buồn cười đó chứ…]
Thập Ngũ một gương mặt như đã chết: [……..]
Thật không ngờ với chỉ số thông minh của Sơ Nhất, thế mà còn có thể thông qua hiện tượng nhìn bản chất, quả nhiên được ưu ái không sợ hãi.
Mỗi lần đều đặc biệt thành khẩn nhận sai, nhưng, lần sau vẫn dám.
Được chiều quá nên hư chính là nói cái loại cún có da mặt dày này.
Nhưng…
Cho dù tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.
Thập Ngũ giống như đợi những bộ xương lớn vào ngày Tết, rất phấn khích, hạt dưa cũng đã chuẩn bị xong.
Còn kết quả thì chờ thôi, lại chờ đến ngủ thiếp đi, chủ nhân còn chưa trở về.
Thoáng cái, ngày hôm sau đã đến.
Cô giáo lái xe buýt tới chờ ở cổng khu dân cư.
Tối hôm qua Dịch Tường Phi về nhà quá trễ, thấy hai chú chó đã ngủ say, nên nhịn xuống kích động tìm Sơ Nhất tính sổ, để cho nó ngủ một giấc ngon.
Sau đó, sáng sớm hôm sau túm nó tỉnh dậy.
Dịch Tường Phi túm lấy cổ Sơ Nhất, dữ tợn nói: “Mày cười cái gì, đừng tưởng rằng anh đây đưa tay không đánh chó mặt cười nhá!”
“Được rồi, anh thừa nhận mình quả thật không hạ được quyết tâm trừng phạt mày! Nhưng anh không trừng phạt, thì sẽ có người có thể trừng phạt! Anh đây đã yêu cầu cô giáo giáo dục nghiêm khắc rồi!”
Các bậc phụ huynh điển hình không thể giải quyết những đứa trẻ nghịch ngợm nhà mình, thì đều nghĩ rằng giáo viên có thể làm được điều đó.
Huân Tiểu Khả tiếp nhận công việc giáo dục đứa trẻ nghịch ngợm này cũng rất buồn rầu, gần đây sự nghiệp, tình cảm của cô tiến triển rất thuận lợi, tính tình dần tốt hơn, càng thêm phật hệ.
Cô cũng không nỡ tàn nhẫn mắng Sơ Nhất, hơn nữa Sơ Nhất cũng là có lòng tốt, cũng không phải cố ý.
Lúc này, Bình Đầu Ca đến nhận hàng, nó lo lắng suốt đêm, sợ lỡ đâu vì mình không tận lực thì công việc sẽ sa sút, mật ong cũng sẽ bay đi mất.
Huân Tiểu Khả đưa một thùng mật ong cho Bình Đầu Ca.
Lần đầu tiên Bình Đầu Ca lộ ra vẻ mặt như người nhà quê ra thành phố, cảm khái nói: [Wow—— nhiều, nhiều quá.]
Huân Tiểu Khả cười đề nghị: “Nếu cậu không tiện lấy đi, có thể gửi ở chỗ tôi, muốn ăn bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến lấy.”
[Được!] Bình Đầu Ca gật đầu như củ tỏi, [Cách này thật hay!]
Huân Tiểu Khả lanh lợi nói, “À… tôi muốn nhờ cậu một chuyện nữa.”
Bình Đầu Ca liếm liếm khóe miệng, không nhịn được, móng tay sắc bén nhẹ nhàng trượt, hiện trường cạy mở một chai mật ong, vừa ăn vừa hào phóng nói: [Cô giáo chính là anh em tốt của tôi! Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp, anh em chúng ta đều là vì nghĩa khí!]
Huân Tiểu Khả nhỏ giọng đề nghị, “Cậu giúp tôi cho Sơ Nhất một bài học nhỏ, để cho cậu ấy bị trừng phạt một chút, làm cho có lệ một chút là được rồi, không cần quá nghiêm túc đâu.”
[Ok, không thành vấn đề!] Bình Đầu Ca đồng ý rất sảng khoái.
Huân Tiểu Khả đột nhiên có chút lo lắng về sở thích đánh nhau của Bình Đầu Ca, nhiều lần dặn dò: “Tuyệt đối không thể để cậu ấy bị thương nha, dọa một tí là được rồi, để tôi có thể báo cáo lại cho chủ nhân cậu ấy là được.”
[Tôi biết rồi,] Bình Đầu Ca lại dùng ngón tay đào một thìa mật ong nhét vào miệng, [Chính là sấm sét đùng đùng nhưng không mưa chứ gì, chuyên môn này riết rồi cũng quen.]
Huân Tiểu Khả: “…”
Bình Đầu Ca, có phải chuyên môn này của cậu cũng quá mạnh rồi không.
Chỉ thấy Bình Đầu Ca ôm bình mật ong, cùng đồng chí Lý Ngọc Phân Nhi, đồng đội số một của nó, trốn ở trong góc thì thầm, một con vẹt và một con chồn mật, rõ ràng là ngôn ngữ các loài không giống nhau, cũng có thể thông qua khoa tay múa chân hiểu được ý tứ của đối phương.
Đàn em làm việc cho lão đại, vốn được mệnh danh là một người tận tâm tận lực, đều tự mình làm mọi việc.
Huân Tiểu Khả đang muốn rút lại lời giao phó cho Bình Đầu Ca, chỉ thấy Ngọc Phân Nhi bay lên đỉnh đầu đám cún đang nói chuyện phiếm, thì thà thì thầm phân phó như vậy lại phân phó như vậy, nghiêm khắc truyền đạt chỉ thị của lão đại.
Sau đó một giây sau, Ngọc Phân Nhi bay lên đèn chùm thủy tinh trên trần nhà đứng vững, hắng giọng, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sơ Nhất và Thập Ngũ vừa từ trong vườn chơi đùa trở về, chợt nghe thấy Ngọc Phân Nhi lớn tiếng hô: [Đóng cửa —— giăng lưới —— thả chó!]
Một chiếc khăn tắm khổng lồ từ trên trời rơi xuống, quấn Sơ Nhất không kịp đề phòng vào bên trong, biến thành một chiếc bánh trôi tròn trịa.
Sau đó tất cả chú chó ngậm các loại đồ chơi nhồi bông mềm mại xông lên, nhằm về phía Sơ Nhất bắt đầu ẩu đả cực kỳ tàn ác.
Ngọc Phân Nhi đang chỉ huy tổng thể từ trên không trung.
[Đánh đánh đánh, lấy ra những suy nghĩ làm tổn thương tinh thần và gây bất lợi cho bản thân đám cún các cậu, mà dùng sức đánh ——]
[Đao Đao xông lên phía trước đầu tiên, sau khi cậu đánh xong phiền cậu nhường đường một chút, cậu chắn mất đường của Áo Bông Nhỏ phía sau rồi, nó nhỏ, không dễ mà đánh được!]
[Đúng đầu đó, đánh xong làm phiền đi vào trong, bị tắc ở ngoài cửa rồi, phía sau còn xếp hàng dài, còn có rất nhiều chú cún ngay cả một cái cũng chưa đánh được ha!]
Ngọc Phân Nhi vừa giễu cợt vừa chỉ huy cuộc chiến.
[Ôi là trời, Tiểu Pudding cậu mở to mắt ra mà nhìn rõ mục tiêu, cậu đều đánh nhầm rồi kìa, mắt cậu to như vậy chỉ để cho đẹp thôi à, cậu đánh nhầm Điêu Điêu rồi, Điêu Điêu đó!!!]
Điêu Điêu gầm gừ kêu: [Bảo sao tôi cảm thấy mông lại đau như vậy, Tiểu Pudding cậu xuống tay không hề nhẹ nha…]
Tiểu Pudding nhỏ lúng túng nói: [Xin lỗi xin lỗi nha, tất cả đều là để hoàn thành nhiệm vụ.]
Ngọc Phân Nhi thấy vậy ngay lập tức chuyên nghiệp kiểm soát hiện trường.
[Mọi người khi nhanh tay lẹ mắt nhất định phải chú ý chuẩn đầu nha, dù sao mục tiêu quá ít các cậu lại quá nhiều, phải cẩn thận kẻo làm quần chúng ăn dưa bị thương nha ——]
Thập Ngũ và Sơ Nhất vừa vào cửa là bị một đám cún này trực tiếp từ khu trung tâm chen ra vòng vây.
Đầu tiên nó ngẩn ra, sau đó rất nhanh phản ứng lại.
[Ai ya ai ya chờ một chút! Chờ một chút!]
Thập Ngũ khom lưng cúi xuống cắn con búp bê lông thỏ trắng không biết ai đánh rơi trên mặt đất, xông lên.
[Còn tôi nữa! Còn tôi nữa!]
[Vậy cậu làm nhanh một chút đi, cái kiểu bắt nạt này cơ hội chỉ đến một lần, không nhanh lên một chút phỏng chừng rất khó có lần sau đấy.]
Ngọc Phân Nhi nhìn mọi người đánh gần hết, quyết định bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.
[Nào, các anh em, nâng Sơ Nhất lên!]
Một các bé cún nhấc Sơ Nhất bọc thành bánh trôi lên lưng.
[Mở cửa phía sau–]
Ngọc Phân Nhi hướng dẫn mọi người di chuyển từng người một.
[Kẹp cậu ấy!]
[Ừ đúng rồi!]
[Là như vậy đó!]
[Kẹp lại!]
[Được rồi, lão đại cũng dặn chúng ta dạy bảo đến đây thôi…]
[Tục ngữ nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, mọi người còn có phương pháp tốt hay không, chúng ta động não đi ha, tiếp tục cùng nhau nghĩ xem còn biện pháp nào trừng phạt Sơ Nhất!]
Nhóm các bạn nhỏ quả nhiên còn chưa thỏa mãn, nghe vậy thì nhiệt liệt thảo luận về phương thức trừng phạt, nghiệp không chịu nổi.
[Cho cậu ấy uống nước mướp đắng!]
[Hay để cậu ấy cũng ăn một bát bột đậu lớn đi!]
[Câm miệng đi, cậu là một tên ngu xuẩn, rốt cuộc cậu muốn trừng phạt cậu ấy hay trừng phạt đám vô tội chúng ta!!!]
[Hay là cạo lông cậu ấy đi? Chủ nhân nhà tớ vừa mua máy cạo râu mới, vừa đắt vừa dễ sử dụng!]
[Đúng đúng đúng, không cần cạo trọc toàn bộ, cạo một tạo hình là được.]
[Các cậu thấy cạo tạo hình một cái địa Trung Hải thế nào? Nghe nói rất nhiều người đều là tạo hình này, cảm giác hình như còn rất thịnh hành!]
Sơ Nhất hoảng sợ nhìn nhóm bạn nhỏ bình thường hiền lành đáng yêu, đầu chó lắc lắc như cái trống bỏi.
[Những thứ này cũng không tính là gì cả! Hổ Nha biết một cách hơi bị hay đấy!]
[Cách gì?]
[Thiến, để cậu ấy làm phẫu thuật khủng khiếp này!]
Hình phạt này đến cả Ngọc Phân Nhi cũng không nghe nổi nữa.
[Cái này à, cái ý kiến này cực kỳ thiếu đạo đức, thật tàn nhẫn!]
Thập Ngũ nhả con búp bê thỏ trắng cắn trong miệng ra, vừa rồi không thể vọt vào vòng vây, có chút tiếc nuối.
Nó hỏi mọi người từng chữ một: [Mọi người nhảy cao như vậy, biết cái gì gọi là phẫu thuật thiến không?]
Tất cả chiếc cún đồng loạt lắc đầu.
Thập Ngũ thở dài, buồn bã nói: [Các vị ở đây, ngoại trừ Hổ Nha bởi vì là cảnh khuyển, cho nên không thể đi triệt sản.]
[Còn lại toàn bộ, mọi người, thật ra, tất cả đều không có trứng ——]
Nhóm bạn nhỏ đồng loạt quét mắt quay đầu nhìn Hổ Nha, nhìn chằm chằm nó mà hoảng hốt.
Hở?
Tại sao ngọn lửa đột nhiên lại cháy lan sang người nó rồi?
Ngọc Phân Nhi đi theo Bình Đầu Ca học được làm việc phải có tầm nhìn xa, cho nên, lúc này, nó đột nhiên cao giọng hô: [Đóng cửa, giăng lưới, thả chó!]
[Các anh em, lên ——]
Điên thật rồi.