Ngay lúc tổng tài bá đạo lạnh nhạt cao quý vừa thề son sắt nói chắc chắn sẽ không bị lật xe, lúc rẽ không cẩn thận xe đột nhiên đi vào một vũng bùn.
Thân xe lung lay, Tiểu Vương Đông Bắc từ xa chạy nhanh tới—
[Đại vương—Cô đến thăm tui đúng không?]
Chú hổ ‘piu’ một cái, mạnh mẽ nhào tới, nằm bò trên thân xe, xe lắc lư, suýt chút nữa đã lật rồi, làm hai người bạn nước ngoài và người lái xe sợ hãi hét lên.
Mạc Thần Trạch theo bản năng bảo vệ Cố Tiểu Khả vào trong ngực, cũng may xe chỉ là lung lay, cuối cùng vẫn vững vàng đứng lại ở ven đường, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại lập tức đẩy mạnh Mạc Thần Trạch ra, vừa nãy dưới tình huống khẩn cấp, hai má của cô vô tình chạm vào cổ của nam thần, bây giờ cảm xúc dao động, đang liều mạng kiềm chế dục vọng trong lòng.
Tất cả mọi người đều đang cảm khái thật nguy hiểm, nếu không cẩn thận phá hỏng cửa xe, thì e là không ai trong xe có thể may mắn thoát nạn rơi vào miệng hổ.
Chỉ có bản thân Cố Tiểu Khả biết, lúc này so với con hổ Đông Bắc ở bên ngoài, cô ở trong xe mới là mãnh thú thật sự đáng sợ.
Cố Tiểu Khả không hiểu gì nhìn về phía Mạc Thần Trạch, trước mắt trắng xóa, trong đầu mơ hồ một mảnh.
Cô cố nén đau đớn, lén lút thở dốc, cố gắng bình ổn lại máu đang dao động trong người, buộc chính mình phải giữ bình tĩnh.
Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ này của cô, lập tức phản ứng lại, đây là cô đang phát bệnh.
Mạc Thần Trạch tự động lùi về sau, lấy cơ thẻ ngăn tầm mắt của người ngoài, cố để cho Cố Tiểu Khả không gian lớn nhất có thể.
“Cần anh làm gì không?”
Cố Tiểu Khả cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng, cuối cùng dục vọng sắp không thể kiềm chế được khiến cô không thể tiếp tục ở lại trong xe nữa.
Cô đứng dậy, không hề do dự mở cửa xe nhảy ra ngoài, sau đó trở tay đóng cửa lại, xoay người chạy trối chết.
Một loạt động tác này của Cố Tiểu Khả làm đến mây bay nước chảy, cứ như gió cuốn, nhanh như chớp giật.
Mọi người còn lại trong xe: “…”
Người lái xe sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, run rẩy gọi điện thoại cầu cứu.
Mạc Thần Trạch nhìn bóng dáng rời đi của Cố Tiểu Khả, mặt sầm như nước.
Cũng may sau khi Cố Tiểu Khả vừa rời khỏi đám người, lập tức tìm được một cây đa cao lớn, nhanh nhẹn trèo lên, co lại ở trên cành cây cao, ôm chặt lấy chính mình.
Thấy cô an toàn ở trên cây, ngược lại Mạc Thần Trạch thở phào một hơi.
Cố Tiểu Khả liều mạng hít thở sâu, móng tay cấu vào mu bàn tay của chính mình, rốt cuộc đau đớn cũng dời được một chút dục vọng, máu đang dao động trong cơ thể cô bắt đầu khôi phục bình tĩnh.
Cũng may thời gian tiếp xúc ngắn, không khó chịu giống như lần trước.
Tiểu Vương Đông Bắc thấy Đại Vương từ xe đi xuống, vội vàng đi theo, một màn này doạ lái xe suýt nữa thì hai mắt trợn ngược ngất đi.
Ông ta ngừng thở, nghẹn họng nhìn chòng chọc đợi hình ảnh máu me hạn chế chiếu.
Nhưng mà—
Sau khi hổ Đông Bắc nhào vào dưới tàng cây, thì nằm ở trên mặt đất, để lộ ra cái bụng mềm mại, còn lắc cái đuôi lông xù.
Lái xe hàng năm đều làm việc ở vườn bách thú, tự nhiên biết rõ đây là động tác cầu chơi đùa của mèo lớn.
Mọi người: “…”
Tiểu Vương Đông Bắc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Cố Tiểu Khả, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập mê muội.
[Đại vương? Cô ở trên cây làm gì thế? Mau xuống dưới chơi với tui đi!]
[Hôm nay cũng muốn vuốt lông xoa bụng cả một ngày nha!]
Đột nhiên Cố Tiểu Khả nhảy từ trên cây xuống, vùi mặt vào bụng Tiểu Vương Đông Bắc, hít sâu một hơi, nháy mắt dời đi lực chú ý.
“Sao nhóc hôi vậy!”
Quả nhiên ngửi mèo có tác dụng giải toả áp lực, máu đang dao động trong cơ thể Cố Tiểu Khả từ từ bình ổn lại.
Tiểu Vương Đông Bắc vô tội chớp mắt mấy cái, gầm lên một tiếng.
[Vừa nãy tranh địa bàn với con hổ khác, bản vương hơi bị lợi hại đó, tiểu ở rất nhiều chỗ, trừ lão đại cô ra, ở đây tui chính là vua–]
Giọng điệu này, khá là(ngang ngược uy quyền, vô cùng tự hào.
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô xoa lông hổ mấy cái, xoa nắn từ đầu đến chân Tiểu Vương Đông Bắc một lần.
Nhưng dù sao tự ý rời khỏi xe là trái với quy định an toàn, Cố Tiểu Khả đợi dục vọng trong cơ thể hoàn toàn bình ổn lại xong, xoay người ôm Tiểu Vương Đông Bắc, vẫy vẫy tay, không đợi người cứu viện đến hiện trường, cô đã lưu loát vào trong xe một lần nữa.
Toàn bộ quãng đường, Mạc Thần Trạch đều tỉ mỉ chú ý vẻ mặt của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả vừa vào xe thì thấy hai mắt đầy lo lắng của nam thần, vội vàng mỉm cười, “Đã không sao rồi.”
Lái xe thấy Cố Tiểu Khả lên xe, không dám chậm một giây, nhanh chóng lái xe đi, sợ đầu óc bà cô này có vấn đề gì, không chú ý cái thì sẽ nhảy xuống xe leo lên cây nữa thì chết.
Vốn lái xe còn muốn giáo huấn Cố Tiểu Khả mấy câu, nhưng vừa mới mở miệng thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thần Trạch từ kính sau, nháy mắt đông cứng, không dám hó hé câu nào.
Sau khi ra khỏi vườn hổ, Mạc Thần Trạch dẫn Cố Tiểu Khả đi phòng trà nghỉ ngơi.
Anh không hỏi gì hết, để cho Cố Tiểu Khả một không gian cá nhân.
Vì để cho cô thoải mái thả lỏng hơn, Mạc Thần Trạch còn cố ý dựa vào ghế mây chợp mắt.
Cố Tiểu Khả thấy nam thần ngủ rồi, cuối cùng cũng hoàn toàn thở phào, hai vai sụp xuống ngồi phịch vào ghế dựa, thả lỏng đầu óc, ngồi ngẩn ngơ.
Mạc Thần Trạch không ngờ mình lại ngủ thật, bởi vì anh lại thấy kịch bản, trên đó biểu thị–
[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]
[Nguyệt thạch: 4 cái]
[Tiền JJ: 6 xu]
Mạc Thần Trạch nhớ lại phản ứng vừa rồi Cố Tiểu Khả, hỏi kịch bản: “Có cách gì giảm bớt được bệnh tình của cô ấy không?”
Kịch bản: [Không có, cái này chỉ có thể dựa vào chính cô ấy từ từ vượt qua.]
Mạc Thần Trạch: “…”
Đợi một chút, anh lại hỏi: “Có thể xem những manh mối khác liên quan đến vụ án năm đó của cô ấy không?”
Kịch bản dừng hai giây mới trả lời: [Còn chưa viết tới đó, không xem được.]
Mạc Thần Trạch: “… Vậy có thể xem cái gì?”
Kịch bản: [Có địa điểm và số liệu thí nghiệm liên quan mà Trịnh Cát An giấu, có hứng thú không?]
Mạc Thần Trạch gật đầu, “6 xu, có thể xem bao nhiêu thông tin?”
Kịch bản: [Anh có thể xem ba câu.]
Có ba câu, đắt quá rồi. Nhưng suy nghĩ đến giá trị của phần tư liệu kia, Mạc Thần Trạch vẫn quyết định mua nội dung kịch bản.
Kịch bản rất sảng khoái, lập tức hiện ra–
[Xác nhận tiêu hết tất cả tiền JJ để mua nội dung kịch bản có liên quan?]
[Mời trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch tính thử cách khác, muốn tổng kết nhiều thêm một ít quy luật sử dụng, nên trả lời: “Không.”
Kịch bản lại đơ mất hai giây, giống như là không được hời, hơi khó chịu, biểu thị một lần nữa—
[Nếu anh muốn tiết kiệm thì có thể không mua hết trong một lần, mua một câu một cũng được.]
[Xác nhận tiêu 2 điểm tiền JJ mua nội dung kịch bản có liên quan?]
[Xin trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch trả lời: “Có.”
Kịch bản hiển thị–
[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]
[Nguyệt thạch: 4 cái]
[Tiền JJ: 4 xu]
Sau ba giây, kịch bản biểu thị ra số liệu thí nghiệm và địa điểm liên quan mà Trịnh Cát An đã giấu, câu đầu tiên phải nói là…
[Khiếp sợ!]
Mạc Thần Trạch: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào hai chữ “Khiếp sợ” này khoảng năm giây, nhắm mắt, kiềm chế nói: “Tôi tiêu hai tệ, lại cho tôi xem câu vô nghĩa như thế à!?”
Kịch bản vô cùng không biết xấu hổ mà tiếp tục biểu thị–
[Xác nhận tiêu hai điểm tiền JJ mua tiếp nội dung kịch bản có liên quan?]
[Xin trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch khẽ cắn môi, trả lời: “Có.”
Ba giây sau, cuối cùng kịch bản biểu thị ra câu thứ hai—
[Trịnh Cát An thế mà lại giấu USB quan trọng như vậy ở chỗ đó–]
Mạc Thần Trạch: “…”
Này thì đảng tiêu đề chết tiệt!
Mạc Thần Trạch suýt nữa chửi thề, kịch bản run lên.
Sau đó tiếp, anh lại tiêu 2 tệ mua câu thứ ba.
[Cố Tiểu Khả bỗng nhiêu trừng lớn mắt, không thể tin nhìn về phía Tiểu Vương Đông Bắc.]
Có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Mạc Thần Trạch nhịn, cuối cùng lựa chọn ‘tu thân dưỡng tính’, bình tĩnh mở mắt.
Ít nhất Tiểu Khả biết chỗ để của USB, với cả, Tiểu Vương Đông Bắc… Là ai?
Cố Tiểu Khả thấy nam thần tỉnh ngủ, đưa cho anh một cốc trà.
Mạc Thần Trạch quan sát vẻ mặt của cô, sắc mặt hồng hào, tinh thần thoải mái.
Anh nhẹ nhàng thở ra, vừa uống trà vừa nói đơn giản chuyện liên quan đến Trịnh Cát An cho Cố Tiểu Khả nghe.
Sau khi nói xong, anh hỏi: “Em có tin tức về chỗ cất USB không?”
Cố Tiểu Khả chả hiểu gì lắc đầu, cô cũng nghe chuyện này lần đầu tiên.
Mạc Thần Trạch đổi đề tài, “Vậy em có biết Tiểu Vương Đông Bắc là ai không?”
“Hả?” Cố Tiểu Khả trừng lớn mắt nhìn nam thần, giật mình nói: “Làm sao anh lại biết nó gọi là Tiểu Vương Đông Bắc!?”
Chuyện này trừ cô và con hổ ra, trên đời này không ai có thể biết được!
Chẳng lẽ nam thần cũng có năng lực có thể nói chuyện được với đám lông xù!?
Mạc Thần Trạch không định nói dối, cũng không định cố ý trốn tránh câu hỏi, mà nói thẳng với Cố Tiểu Khả: “Anh có chỗ lấy tin tức đặc thù.”
Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt choáng váng trừng to đôi mắt sáng lấp lánh.
Muốn đạt được tín nhiệm của người khác, thì ít nhất phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi trước đã.
Cho nên Mạc Thần Trạch cười nhẹ, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Anh có thể thấy kịch bản, em có tin không?”
Cố Tiểu Khả: “?”
Mạc Thần Trạch dựa vào trên ghế, duỗi đầu ra nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười: “Kịch bản còn nói cho anh biết…”
“Cô gái xinh đẹp tuyệt trần là em, về sau sẽ là người yêu của anh.”
Lời thoại này, từ trước đến giờ, là câu mà Mạc Thần Trạch thích nhất.
Ngay lúc tổng tài bá đạo lạnh nhạt cao quý vừa thề son sắt nói chắc chắn sẽ không bị lật xe, lúc rẽ không cẩn thận xe đột nhiên đi vào một vũng bùn.
Thân xe lung lay, Tiểu Vương Đông Bắc từ xa chạy nhanh tới—
[Đại vương—Cô đến thăm tui đúng không?]
Chú hổ ‘piu’ một cái, mạnh mẽ nhào tới, nằm bò trên thân xe, xe lắc lư, suýt chút nữa đã lật rồi, làm hai người bạn nước ngoài và người lái xe sợ hãi hét lên.
Mạc Thần Trạch theo bản năng bảo vệ Cố Tiểu Khả vào trong ngực, cũng may xe chỉ là lung lay, cuối cùng vẫn vững vàng đứng lại ở ven đường, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại lập tức đẩy mạnh Mạc Thần Trạch ra, vừa nãy dưới tình huống khẩn cấp, hai má của cô vô tình chạm vào cổ của nam thần, bây giờ cảm xúc dao động, đang liều mạng kiềm chế dục vọng trong lòng.
Tất cả mọi người đều đang cảm khái thật nguy hiểm, nếu không cẩn thận phá hỏng cửa xe, thì e là không ai trong xe có thể may mắn thoát nạn rơi vào miệng hổ.
Chỉ có bản thân Cố Tiểu Khả biết, lúc này so với con hổ Đông Bắc ở bên ngoài, cô ở trong xe mới là mãnh thú thật sự đáng sợ.
Cố Tiểu Khả không hiểu gì nhìn về phía Mạc Thần Trạch, trước mắt trắng xóa, trong đầu mơ hồ một mảnh.
Cô cố nén đau đớn, lén lút thở dốc, cố gắng bình ổn lại máu đang dao động trong người, buộc chính mình phải giữ bình tĩnh.
Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ này của cô, lập tức phản ứng lại, đây là cô đang phát bệnh.
Mạc Thần Trạch tự động lùi về sau, lấy cơ thẻ ngăn tầm mắt của người ngoài, cố để cho Cố Tiểu Khả không gian lớn nhất có thể.
“Cần anh làm gì không?”
Cố Tiểu Khả cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng, cuối cùng dục vọng sắp không thể kiềm chế được khiến cô không thể tiếp tục ở lại trong xe nữa.
Cô đứng dậy, không hề do dự mở cửa xe nhảy ra ngoài, sau đó trở tay đóng cửa lại, xoay người chạy trối chết.
Một loạt động tác này của Cố Tiểu Khả làm đến mây bay nước chảy, cứ như gió cuốn, nhanh như chớp giật.
Mọi người còn lại trong xe: “…”
Người lái xe sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, run rẩy gọi điện thoại cầu cứu.
Mạc Thần Trạch nhìn bóng dáng rời đi của Cố Tiểu Khả, mặt sầm như nước.
Cũng may sau khi Cố Tiểu Khả vừa rời khỏi đám người, lập tức tìm được một cây đa cao lớn, nhanh nhẹn trèo lên, co lại ở trên cành cây cao, ôm chặt lấy chính mình.
Thấy cô an toàn ở trên cây, ngược lại Mạc Thần Trạch thở phào một hơi.
Cố Tiểu Khả liều mạng hít thở sâu, móng tay cấu vào mu bàn tay của chính mình, rốt cuộc đau đớn cũng dời được một chút dục vọng, máu đang dao động trong cơ thể cô bắt đầu khôi phục bình tĩnh.
Cũng may thời gian tiếp xúc ngắn, không khó chịu giống như lần trước.
Tiểu Vương Đông Bắc thấy Đại Vương từ xe đi xuống, vội vàng đi theo, một màn này doạ lái xe suýt nữa thì hai mắt trợn ngược ngất đi.
Ông ta ngừng thở, nghẹn họng nhìn chòng chọc đợi hình ảnh máu me hạn chế chiếu.
Nhưng mà—
Sau khi hổ Đông Bắc nhào vào dưới tàng cây, thì nằm ở trên mặt đất, để lộ ra cái bụng mềm mại, còn lắc cái đuôi lông xù.
Lái xe hàng năm đều làm việc ở vườn bách thú, tự nhiên biết rõ đây là động tác cầu chơi đùa của mèo lớn.
Mọi người: “…”
Tiểu Vương Đông Bắc ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Cố Tiểu Khả, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập mê muội.
[Đại vương? Cô ở trên cây làm gì thế? Mau xuống dưới chơi với tui đi!]
[Hôm nay cũng muốn vuốt lông xoa bụng cả một ngày nha!]
Đột nhiên Cố Tiểu Khả nhảy từ trên cây xuống, vùi mặt vào bụng Tiểu Vương Đông Bắc, hít sâu một hơi, nháy mắt dời đi lực chú ý.
“Sao nhóc hôi vậy!”
Quả nhiên ngửi mèo có tác dụng giải toả áp lực, máu đang dao động trong cơ thể Cố Tiểu Khả từ từ bình ổn lại.
Tiểu Vương Đông Bắc vô tội chớp mắt mấy cái, gầm lên một tiếng.
[Vừa nãy tranh địa bàn với con hổ khác, bản vương hơi bị lợi hại đó, tiểu ở rất nhiều chỗ, trừ lão đại cô ra, ở đây tui chính là vua–]
Giọng điệu này, khá là(ngang ngược uy quyền, vô cùng tự hào.
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô xoa lông hổ mấy cái, xoa nắn từ đầu đến chân Tiểu Vương Đông Bắc một lần.
Nhưng dù sao tự ý rời khỏi xe là trái với quy định an toàn, Cố Tiểu Khả đợi dục vọng trong cơ thể hoàn toàn bình ổn lại xong, xoay người ôm Tiểu Vương Đông Bắc, vẫy vẫy tay, không đợi người cứu viện đến hiện trường, cô đã lưu loát vào trong xe một lần nữa.
Toàn bộ quãng đường, Mạc Thần Trạch đều tỉ mỉ chú ý vẻ mặt của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả vừa vào xe thì thấy hai mắt đầy lo lắng của nam thần, vội vàng mỉm cười, “Đã không sao rồi.”
Lái xe thấy Cố Tiểu Khả lên xe, không dám chậm một giây, nhanh chóng lái xe đi, sợ đầu óc bà cô này có vấn đề gì, không chú ý cái thì sẽ nhảy xuống xe leo lên cây nữa thì chết.
Vốn lái xe còn muốn giáo huấn Cố Tiểu Khả mấy câu, nhưng vừa mới mở miệng thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thần Trạch từ kính sau, nháy mắt đông cứng, không dám hó hé câu nào.
Sau khi ra khỏi vườn hổ, Mạc Thần Trạch dẫn Cố Tiểu Khả đi phòng trà nghỉ ngơi.
Anh không hỏi gì hết, để cho Cố Tiểu Khả một không gian cá nhân.
Vì để cho cô thoải mái thả lỏng hơn, Mạc Thần Trạch còn cố ý dựa vào ghế mây chợp mắt.
Cố Tiểu Khả thấy nam thần ngủ rồi, cuối cùng cũng hoàn toàn thở phào, hai vai sụp xuống ngồi phịch vào ghế dựa, thả lỏng đầu óc, ngồi ngẩn ngơ.
Mạc Thần Trạch không ngờ mình lại ngủ thật, bởi vì anh lại thấy kịch bản, trên đó biểu thị–
[Dịch dinh dưỡng: bình]
[Nguyệt thạch: cái]
[Tiền JJ: xu]
Mạc Thần Trạch nhớ lại phản ứng vừa rồi Cố Tiểu Khả, hỏi kịch bản: “Có cách gì giảm bớt được bệnh tình của cô ấy không?”
Kịch bản: [Không có, cái này chỉ có thể dựa vào chính cô ấy từ từ vượt qua.]
Mạc Thần Trạch: “…”
Đợi một chút, anh lại hỏi: “Có thể xem những manh mối khác liên quan đến vụ án năm đó của cô ấy không?”
Kịch bản dừng hai giây mới trả lời: [Còn chưa viết tới đó, không xem được.]
Mạc Thần Trạch: “… Vậy có thể xem cái gì?”
Kịch bản: [Có địa điểm và số liệu thí nghiệm liên quan mà Trịnh Cát An giấu, có hứng thú không?]
Mạc Thần Trạch gật đầu, “ xu, có thể xem bao nhiêu thông tin?”
Kịch bản: [Anh có thể xem ba câu.]
Có ba câu, đắt quá rồi. Nhưng suy nghĩ đến giá trị của phần tư liệu kia, Mạc Thần Trạch vẫn quyết định mua nội dung kịch bản.
Kịch bản rất sảng khoái, lập tức hiện ra–
[Xác nhận tiêu hết tất cả tiền JJ để mua nội dung kịch bản có liên quan?]
[Mời trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch tính thử cách khác, muốn tổng kết nhiều thêm một ít quy luật sử dụng, nên trả lời: “Không.”
Kịch bản lại đơ mất hai giây, giống như là không được hời, hơi khó chịu, biểu thị một lần nữa—
[Nếu anh muốn tiết kiệm thì có thể không mua hết trong một lần, mua một câu một cũng được.]
[Xác nhận tiêu điểm tiền JJ mua nội dung kịch bản có liên quan?]
[Xin trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch trả lời: “Có.”
Kịch bản hiển thị–
[Dịch dinh dưỡng: bình]
[Nguyệt thạch: cái]
[Tiền JJ: xu]
Sau ba giây, kịch bản biểu thị ra số liệu thí nghiệm và địa điểm liên quan mà Trịnh Cát An đã giấu, câu đầu tiên phải nói là…
[Khiếp sợ!]
Mạc Thần Trạch: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào hai chữ “Khiếp sợ” này khoảng năm giây, nhắm mắt, kiềm chế nói: “Tôi tiêu hai tệ, lại cho tôi xem câu vô nghĩa như thế à!?”
Kịch bản vô cùng không biết xấu hổ mà tiếp tục biểu thị–
[Xác nhận tiêu hai điểm tiền JJ mua tiếp nội dung kịch bản có liên quan?]
[Xin trả lời: Có/ Không]
Mạc Thần Trạch khẽ cắn môi, trả lời: “Có.”
Ba giây sau, cuối cùng kịch bản biểu thị ra câu thứ hai—
[Trịnh Cát An thế mà lại giấu USB quan trọng như vậy ở chỗ đó–]
Mạc Thần Trạch: “…”
Này thì đảng tiêu đề chết tiệt!
Mạc Thần Trạch suýt nữa chửi thề, kịch bản run lên.
Sau đó tiếp, anh lại tiêu tệ mua câu thứ ba.
[Cố Tiểu Khả bỗng nhiêu trừng lớn mắt, không thể tin nhìn về phía Tiểu Vương Đông Bắc.]
Có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Mạc Thần Trạch nhịn, cuối cùng lựa chọn ‘tu thân dưỡng tính’, bình tĩnh mở mắt.
Ít nhất Tiểu Khả biết chỗ để của USB, với cả, Tiểu Vương Đông Bắc… Là ai?
Cố Tiểu Khả thấy nam thần tỉnh ngủ, đưa cho anh một cốc trà.
Mạc Thần Trạch quan sát vẻ mặt của cô, sắc mặt hồng hào, tinh thần thoải mái.
Anh nhẹ nhàng thở ra, vừa uống trà vừa nói đơn giản chuyện liên quan đến Trịnh Cát An cho Cố Tiểu Khả nghe.
Sau khi nói xong, anh hỏi: “Em có tin tức về chỗ cất USB không?”
Cố Tiểu Khả chả hiểu gì lắc đầu, cô cũng nghe chuyện này lần đầu tiên.
Mạc Thần Trạch đổi đề tài, “Vậy em có biết Tiểu Vương Đông Bắc là ai không?”
“Hả?” Cố Tiểu Khả trừng lớn mắt nhìn nam thần, giật mình nói: “Làm sao anh lại biết nó gọi là Tiểu Vương Đông Bắc!?”
Chuyện này trừ cô và con hổ ra, trên đời này không ai có thể biết được!
Chẳng lẽ nam thần cũng có năng lực có thể nói chuyện được với đám lông xù!?
Mạc Thần Trạch không định nói dối, cũng không định cố ý trốn tránh câu hỏi, mà nói thẳng với Cố Tiểu Khả: “Anh có chỗ lấy tin tức đặc thù.”
Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt choáng váng trừng to đôi mắt sáng lấp lánh.
Muốn đạt được tín nhiệm của người khác, thì ít nhất phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi trước đã.
Cho nên Mạc Thần Trạch cười nhẹ, vô cùng nhẹ nhàng nói: “Anh có thể thấy kịch bản, em có tin không?”
Cố Tiểu Khả: “?”
Mạc Thần Trạch dựa vào trên ghế, duỗi đầu ra nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười: “Kịch bản còn nói cho anh biết…”
“Cô gái xinh đẹp tuyệt trần là em, về sau sẽ là người yêu của anh.”
Lời thoại này, từ trước đến giờ, là câu mà Mạc Thần Trạch thích nhất.