Cố Tiểu Khả thật sự rất ngượng, nói sang chuyện khác, hỏi một vấn đề mình quan tâm khác, “Kịch bản là cái gì?”
Mạc Thần Trạch giải thích đơn giản: “Giấc mơ của anh có thể báo trước cho anh thấy một vài đoạn ngắn về các tin tức tương lai, chỉ là không kỹ càng mấy.”
Cố Tiểu Khả há to miệng, chính mình tiêu hoá mất năm giây, sau đó mới nghiêm túc tự sắp xếp logic cho mình.
“Cho nên, vào một lúc nào đó trong tương lai, em và Tiểu Vương Đông Bắc sẽ biết địa điểm mà Trịnh Cát An giấu USB à?”
Mạc Thần Trạch gật đầu, cười nói: “Em cũng không nghi ngờ gì sao, nhanh như vậy đã tin anh rồi à?”
Cố Tiểu Khả sửng sốt, điều này có gì để nghi ngờ đâu, tam quan của cô đã bị xây dựng lại từ sớm rồi, dù sao thì đến cả cô đều có khả năng không phải là người mà.
Cho nên Cố Tiểu Khả lúng ta lúng túng mà hỏi lại: “Tại sao lại không tin?”
Mạc Thần Trạch bật cười, hỏi: “Tiểu Vương Đông Bắc là ai vậy?”
Nghe qua thì cái tên này rất giống một anh chàng nào đó người Đông Bắc, đẹp trai cao to còn thẳng thắn, còn là cái loại có tính hài hước.
Nhìn thái độ của Cố Tiểu Khả, thật giống như vô cùng quen thuộc với anh ta, nên anh cũng nâng cao cảnh giác.
Khóe miệng Cố Tiểu Khả giật giật, trả lời: “Tiền bối, thật ra nó là… Một con hổ Đông Bắc.”
Mạc Thần Trạch: “…”
Ghen với cả một con hổ, đúng là có hơi xấu hổ.
Nhận thấy tương lai Mạc Thần Trạch sẽ là một cổ đông lớn của vườn bách thú, người phụ trách của khu vực thú dữ cũng tương đối niềm nở, một mình chủ động lái xe chở hai người đến vườn hổ tìm chú hổ Đông Bắc.
Bọn họ đi dọc theo đường đi ngắm cảnh một lần, không phát hiện bóng dáng của Tiểu Vương Đông Bắc.
Người phụ trách cười, đột nhiên ngớ Tiểu Vương Đông Bắc là một bá chủ ở vườn bách thú, địa bàn của nó rất lớn, bình thường khu vực nghỉ ngơi quen thuộc cũng rất nhiều.
Đoàn người đành chia ra mỗi người một chỗ mà tìm, cuối cùng phát hiện con hổ ở đằng sau một tảng đá ở bên cạnh ao.
Con hổ đang livestream.
Livestream còn rất ‘high’.
Một lát nhảy tưng tưng qua, một lát lại đi vòng quanh điện thoại di động hai vòng, một lát lại tạt ngang trái phải qua lại.
Con hổ diễn vô cùng tinh thần, chơi cùng với đồng loại tưởng tượng của mình vui đến quên mình.
Xa xa, người phụ trách nhìn thấy Tiểu Vương Đông Bắc, ông ta đã biết thói xấu tuỳ tiện mở cửa xuống xe của Cố Tiểu Khả từ chỗ người lái xe, liếc mắt nhìn Mạc tổng cao ngạo lạnh lùng một cái, không dám ở trước mặt anh mà nghiêm khắc giáo dục về an toàn cho bạn gái của anh.
Người phụ trách sợ hãi mà ấn khoá cửa tự động xuống, còn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, sợ vừa không chú ý một cái thì Cố Tiểu Khả lại chạy xuống leo cây.
Chóp mũi của Tiểu Vương Đông Bắc bỗng giật giật, ánh mắt sáng lên.
Nó bỗng nhảy dựng lên, vèo một cái chạy ra xa.
Trong bình luận là một mảnh ngây ngốc.
[Con hổ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy, có chuyện gì xảy ra sao? Hay là người đưa đồ ăn tới rồi?]
[A a a a chủ phòng đâu? Nghe nói chủ phòng của phòng livestream này là con hổ, tui mới vào…]
[Tui cũng mới vừa vào thì thấy bóng lưng con hổ, đừng mà a a a a a—Hổ à, quay lại đi, quay lại tiếp tục live đi mà a a a a!]
Bình luận vừa mới gào khóc hai tiếng, thì Tiểu Vương Đông Bắc lại chạy vèo vèo vèo về.
[Trời ạ!!! Chẳng lẽ nó nghe hiểu được tiếng hô của chúng ta hả? Vậy cũng quá thông minh rồi đi mẹ ơi!]
Đám fan còn chưa cảm thán xong, Tiểu Vương Đông Bắc đã cúi đầu một phát cắn điện thoại di động của Đại vương, đem theo khán giả trong phòng livestream chạy ào đi nhanh như chớp.
[Oái! Suýt nữa thì quên đem bảo bối của Đại vương đi!]
Tiểu Vương Đông Bắc cắn điện thoại di động của Cố Tiểu Khả, vội vàng ‘chân chó’ chạy qua cái xe nhỏ bọc lồng sắt.
[A a a a trời ơi, con hổ lại muốn làm gì thế? Cái điện thoại trên tay tui cảm thấy kinh hồn táng đảm!]
[Cuối cùng tui cũng cảm nhận được cảm giác chạy nhảy theo gió rồi, bé hổ mập mạp đáng yêu tăng tốc xông lên–]
Chỉ một lát sau, Tiểu Vương Đông Bắc bắt đầu giảm tốc độ, kiêu ngạo từ từ đi đến bên cạnh cái xe nhỏ, phớt lờ mọi người, chạy thẳng đến chỗ Đại vương, cuối cùng đứng yên ở bên cạnh cô.
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm điện thoại di động ở trong miệng của Tiểu Vương Đông Bắc, ngẩn ra.
Cái miệng to to của con hổ cố gắng đưa về phía trước, muốn trả lại điện thoại di động đang cắn chặt trả lại cho Đại vương.
Một màn này bị camera ghi lại.
Người phụ trách khu hổ dữ: “…”
Toàn bộ người xem trong phòng livestream: “…”
Khu bình luận ‘đứng hình’ trong hai giây đồng hồ ngắn ngủi, sau đó lại bắt đầu điên cuồng bình luận!
[A a a a a trời ơi, đây là tình huống gì!? Là mắt tui mù phải không? Là đầu óc tui ‘chết máy’ rồi à?]
[Sẽ không phải là thật sự như tui đoán chứ? Không thể nào???]
[OMG! Con hổ mập mạp đáng yêu này tuyệt đối thành tinh rồi!!!]
[Trời ạ trời ạ trời ạ, cho nên chân tướng của chuyện cũ đúng là con hổ nhặt được di động của chị mị, mang về nhà chơi, thấy chị mị lái xe tìm đến, thì chủ động ngậm di động trả lại chị ý!!!???]
[Là như thế đúng không? Đúng là như vậy đúng không?]
[Ôi mịa mịa mịa, thật là hâm mộ chị của mị, thế mà lại có con hổ không nhặt của rơi, di động đã đánh mất còn có thể tìm về, chị của mị vốn là cẩm lý đúng không?] (cẩm lý là một loại cá chép nghe nói có thể cầu may)
[Thật ra tui lại cảm thấy đây là trùng hợp thôi, có thể là con hổ thấy di động chơi vui, dù sao vừa rồi một mình hổ chơi đến là vui vẻ mà.]
[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đây là trùng hợp, con hổ mập mạp đáng yêu thấy nhân viên chăm sóc đến, thì mang theo món đồ chơi mình mới nhặt được chạy tới khoe thôi.]
[Con chó nhà tui cũng vậy á, luôn ở bên ngoài nhặt mấy thứ rác rưởi về cho tui, ném đi nó còn không vui nữa chớ…]
Cố Tiểu Khả nhận lấy di động của mình từ miệng của Tiểu Vương Đông Bắc, một lời khó nói hết mà nói: “Cảm ơn.”
Con hổ nghiêng đầu kêu “Grào grào grào”, biểu cảm trên mặt rất là tự hào, lông hổ còn run run.
Không chỉ Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch, mà ngay cả người phụ trách khu thú dữ cũng đều hiểu biểu tình trên mặt này là cầu khen ngợi.
Người phụ trách: “…”
Đây không phải là bá chủ của vườn bách thú mà tôi biết, bá chủ của nhà chúng tôi không có khả năng có vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu như thế!
Tiểu Vương Đông Bắc hì hì hì đưa đầu cọ cọ trên mu bàn tay của Cố Tiểu Khả, vô cùng mong chờ hỏi:
[Lão đại, muốn vuốt lông một chút không?]
[Bản vương vừa mới tắm rồi, đảm bảo không hôi!]
Phòng livestream gần như là bị cảnh tượng đáng yêu này làm cho ‘tan chảy’ rồi.
[Ôi đệt, đây đúng là con hổ Đông Bắc hung mãnh hả? Thật sự không phải là con cún nhà tui sao?]
[Quả nhiên không hổ là họ mèo, đều thích cọ cọ, chỉ là tại sao mị nhìn lại thấy kinh hồn táng đảm thế này?]
[Làm mị sợ muốn chết, thật là sợ con hổ mập mạp đáng yêu này một phát cắn đứt tay của chị mị.]
[Mặc dù thế, nhưng mị cũng muốn được con mèo lớn cọ cọ mu bàn tay như vậy a a a a—Đắc tiếc mị đã trắng lại mềm còn nhiều thịt, mị sợ bản thân ăn quá ngon, con hổ không nhịn được!]
Cố Tiểu Khả cầm camera ngắm vào mình, hơi giật mình: “Ơ? Không phải mình đã tắt livestream rồi sao? Làm sao lại mở rồi?”
[Ha ha ha ha uầy, chị của chúng mình nhìn xa trông rộng á, cho chị biết nhé chúng em đã không cẩn thận nghe thấy được cái trường hợp nổi tiếng nào đó rồi ha ha ha ha–]
[Có đôi khi chính là thế, di động kẹt lại rồi thì cho dù tắt màn hình thì App vẫn hoạt động, cũng không có tắt thật đâu.]
Cố Tiểu Khả còn gật đầu thật, “Ồ, vậy về sau tôi đây sẽ cẩn thận xác nhận xem ứng dụng có thật sự tắt hay không.”
[Đừng mà, như vậy sẽ không thể nghe lén được những trường hợp ‘hot’ như vậy nữa rồi! Đừng mà!!!]
Cố Tiểu Khả mới mặc kệ, suýt chút nữa cô đã bị dọa ra mồ hôi lạnh cả người, may mà hôm nay Tiểu Vương Đông Bắc nhặt đi rồi, nếu không thì dưới tình huống cô không biết gì, bí mật của nam thần đã bị nhân dân cả nước nghe được rồi.
Quả đúng là quá đáng sợ mà, về sau nhất định phải xác nhận chắc chắn.
Cố Tiểu Khả nói lời tạm biệt với nhóm fan trong phòng livestream: “Vậy hôm nay livestream đến đây thôi, chúng ta gặp sau nha.”
[Chế ơi đừng mà, em còn muốn xem hổ, đừng tắt mà, em còn có thể xem tiếp, em còn có thể á!!!]
Lúc này Cố Tiểu Khả kiểm tra lại mấy lần, xác nhận ứng dụng livestream đã bị tắt sau khi tắt máy, nghĩ thử, cảm thấy chuyện sau này quá quan trọng, cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại di động.
Xác nhận không có những người khác nghe lén, Cố Tiểu Khả mới chỉ vào Tiểu Vương Đông Bắc nói với người phụ trách khu thú dữ: “Tôi có thể ở cùng nó mấy phút không?”
Đầu tiên người phụ trách nhìn Mạc tổng, sau đó mới gật đầu.
“Vì an toàn của cô mà suy nghĩ, chúng tôi cần cho con hổ vào lồng trước, sau đó mới có thể cho cô và nó ở cùng nhau.”
Có Cố Tiểu Khả ở đây, lúc Tiểu Vương Đông Bắc vào lồng đặc biệt ngoan hiền, bản thân ngoan ngoãn đi thẳng vào trong lồng sắt, mong ngóng nhìn về phía Đại vương nhà mình.
Cuối cùng có cơ hội ở cùng với con hổ, ở một phòng không bị theo dõi, cả người Cố Tiểu Khả thả lỏng xuống.
Cô vừa xoa bụng vuốt lông cho con mèo lớn, vừa tán gẫu với nó.
“Tiểu Vương, nhóc biết Trịnh Cát An không?”
Con hổ hưởng thụ mà nheo mắt lại.
[Không biết.]
“Vậy nhóc biết cái gì là USB chứ?”
[Cũng không biết.]
Con hổ phát ra những âm thanh khò khè thoả mãn.
Cố Tiểu Khả không có cách nào, nghĩ thử, mở di động ra lần nữa, tìm ra ảnh chụp của Trịnh Cát An phóng to, đưa tới trước mặt con hổ, hỏi nó: “Vậy nhóc biết người này không?”
Tiểu Vương Đông Bắc ghé lại còn nhìn thử thật, đột nhiên tức anh ách trả lời: [A! Là cô ta! Con thú hai chân này trộm đi khối đá gãi ngứa của tui! Hừ! Lại để cho tui thấy cô ta, thì đừng trách bản vương trở mặt không phải là tiểu khả ái!]
Cố Tiểu Khả thật sự rất ngượng, nói sang chuyện khác, hỏi một vấn đề mình quan tâm khác, “Kịch bản là cái gì?”
Mạc Thần Trạch giải thích đơn giản: “Giấc mơ của anh có thể báo trước cho anh thấy một vài đoạn ngắn về các tin tức tương lai, chỉ là không kỹ càng mấy.”
Cố Tiểu Khả há to miệng, chính mình tiêu hoá mất năm giây, sau đó mới nghiêm túc tự sắp xếp logic cho mình.
“Cho nên, vào một lúc nào đó trong tương lai, em và Tiểu Vương Đông Bắc sẽ biết địa điểm mà Trịnh Cát An giấu USB à?”
Mạc Thần Trạch gật đầu, cười nói: “Em cũng không nghi ngờ gì sao, nhanh như vậy đã tin anh rồi à?”
Cố Tiểu Khả sửng sốt, điều này có gì để nghi ngờ đâu, tam quan của cô đã bị xây dựng lại từ sớm rồi, dù sao thì đến cả cô đều có khả năng không phải là người mà.
Cho nên Cố Tiểu Khả lúng ta lúng túng mà hỏi lại: “Tại sao lại không tin?”
Mạc Thần Trạch bật cười, hỏi: “Tiểu Vương Đông Bắc là ai vậy?”
Nghe qua thì cái tên này rất giống một anh chàng nào đó người Đông Bắc, đẹp trai cao to còn thẳng thắn, còn là cái loại có tính hài hước.
Nhìn thái độ của Cố Tiểu Khả, thật giống như vô cùng quen thuộc với anh ta, nên anh cũng nâng cao cảnh giác.
Khóe miệng Cố Tiểu Khả giật giật, trả lời: “Tiền bối, thật ra nó là… Một con hổ Đông Bắc.”
Mạc Thần Trạch: “…”
Ghen với cả một con hổ, đúng là có hơi xấu hổ.
Nhận thấy tương lai Mạc Thần Trạch sẽ là một cổ đông lớn của vườn bách thú, người phụ trách của khu vực thú dữ cũng tương đối niềm nở, một mình chủ động lái xe chở hai người đến vườn hổ tìm chú hổ Đông Bắc.
Bọn họ đi dọc theo đường đi ngắm cảnh một lần, không phát hiện bóng dáng của Tiểu Vương Đông Bắc.
Người phụ trách cười, đột nhiên ngớ Tiểu Vương Đông Bắc là một bá chủ ở vườn bách thú, địa bàn của nó rất lớn, bình thường khu vực nghỉ ngơi quen thuộc cũng rất nhiều.
Đoàn người đành chia ra mỗi người một chỗ mà tìm, cuối cùng phát hiện con hổ ở đằng sau một tảng đá ở bên cạnh ao.
Con hổ đang livestream.
Livestream còn rất ‘high’.
Một lát nhảy tưng tưng qua, một lát lại đi vòng quanh điện thoại di động hai vòng, một lát lại tạt ngang trái phải qua lại.
Con hổ diễn vô cùng tinh thần, chơi cùng với đồng loại tưởng tượng của mình vui đến quên mình.
Xa xa, người phụ trách nhìn thấy Tiểu Vương Đông Bắc, ông ta đã biết thói xấu tuỳ tiện mở cửa xuống xe của Cố Tiểu Khả từ chỗ người lái xe, liếc mắt nhìn Mạc tổng cao ngạo lạnh lùng một cái, không dám ở trước mặt anh mà nghiêm khắc giáo dục về an toàn cho bạn gái của anh.
Người phụ trách sợ hãi mà ấn khoá cửa tự động xuống, còn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, sợ vừa không chú ý một cái thì Cố Tiểu Khả lại chạy xuống leo cây.
Chóp mũi của Tiểu Vương Đông Bắc bỗng giật giật, ánh mắt sáng lên.
Nó bỗng nhảy dựng lên, vèo một cái chạy ra xa.
Trong bình luận là một mảnh ngây ngốc.
[Con hổ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại chạy, có chuyện gì xảy ra sao? Hay là người đưa đồ ăn tới rồi?]
[A a a a chủ phòng đâu? Nghe nói chủ phòng của phòng livestream này là con hổ, tui mới vào…]
[Tui cũng mới vừa vào thì thấy bóng lưng con hổ, đừng mà a a a a a—Hổ à, quay lại đi, quay lại tiếp tục live đi mà a a a a!]
Bình luận vừa mới gào khóc hai tiếng, thì Tiểu Vương Đông Bắc lại chạy vèo vèo vèo về.
[Trời ạ!!! Chẳng lẽ nó nghe hiểu được tiếng hô của chúng ta hả? Vậy cũng quá thông minh rồi đi mẹ ơi!]
Đám fan còn chưa cảm thán xong, Tiểu Vương Đông Bắc đã cúi đầu một phát cắn điện thoại di động của Đại vương, đem theo khán giả trong phòng livestream chạy ào đi nhanh như chớp.
[Oái! Suýt nữa thì quên đem bảo bối của Đại vương đi!]
Tiểu Vương Đông Bắc cắn điện thoại di động của Cố Tiểu Khả, vội vàng ‘chân chó’ chạy qua cái xe nhỏ bọc lồng sắt.
[A a a a trời ơi, con hổ lại muốn làm gì thế? Cái điện thoại trên tay tui cảm thấy kinh hồn táng đảm!]
[Cuối cùng tui cũng cảm nhận được cảm giác chạy nhảy theo gió rồi, bé hổ mập mạp đáng yêu tăng tốc xông lên–]
Chỉ một lát sau, Tiểu Vương Đông Bắc bắt đầu giảm tốc độ, kiêu ngạo từ từ đi đến bên cạnh cái xe nhỏ, phớt lờ mọi người, chạy thẳng đến chỗ Đại vương, cuối cùng đứng yên ở bên cạnh cô.
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm điện thoại di động ở trong miệng của Tiểu Vương Đông Bắc, ngẩn ra.
Cái miệng to to của con hổ cố gắng đưa về phía trước, muốn trả lại điện thoại di động đang cắn chặt trả lại cho Đại vương.
Một màn này bị camera ghi lại.
Người phụ trách khu hổ dữ: “…”
Toàn bộ người xem trong phòng livestream: “…”
Khu bình luận ‘đứng hình’ trong hai giây đồng hồ ngắn ngủi, sau đó lại bắt đầu điên cuồng bình luận!
[A a a a a trời ơi, đây là tình huống gì!? Là mắt tui mù phải không? Là đầu óc tui ‘chết máy’ rồi à?]
[Sẽ không phải là thật sự như tui đoán chứ? Không thể nào???]
[OMG! Con hổ mập mạp đáng yêu này tuyệt đối thành tinh rồi!!!]
[Trời ạ trời ạ trời ạ, cho nên chân tướng của chuyện cũ đúng là con hổ nhặt được di động của chị mị, mang về nhà chơi, thấy chị mị lái xe tìm đến, thì chủ động ngậm di động trả lại chị ý!!!???]
[Là như thế đúng không? Đúng là như vậy đúng không?]
[Ôi mịa mịa mịa, thật là hâm mộ chị của mị, thế mà lại có con hổ không nhặt của rơi, di động đã đánh mất còn có thể tìm về, chị của mị vốn là cẩm lý đúng không?] (cẩm lý là một loại cá chép nghe nói có thể cầu may)
[Thật ra tui lại cảm thấy đây là trùng hợp thôi, có thể là con hổ thấy di động chơi vui, dù sao vừa rồi một mình hổ chơi đến là vui vẻ mà.]
[Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đây là trùng hợp, con hổ mập mạp đáng yêu thấy nhân viên chăm sóc đến, thì mang theo món đồ chơi mình mới nhặt được chạy tới khoe thôi.]
[Con chó nhà tui cũng vậy á, luôn ở bên ngoài nhặt mấy thứ rác rưởi về cho tui, ném đi nó còn không vui nữa chớ…]
Cố Tiểu Khả nhận lấy di động của mình từ miệng của Tiểu Vương Đông Bắc, một lời khó nói hết mà nói: “Cảm ơn.”
Con hổ nghiêng đầu kêu “Grào grào grào”, biểu cảm trên mặt rất là tự hào, lông hổ còn run run.
Không chỉ Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch, mà ngay cả người phụ trách khu thú dữ cũng đều hiểu biểu tình trên mặt này là cầu khen ngợi.
Người phụ trách: “…”
Đây không phải là bá chủ của vườn bách thú mà tôi biết, bá chủ của nhà chúng tôi không có khả năng có vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu như thế!
Tiểu Vương Đông Bắc hì hì hì đưa đầu cọ cọ trên mu bàn tay của Cố Tiểu Khả, vô cùng mong chờ hỏi:
[Lão đại, muốn vuốt lông một chút không?]
[Bản vương vừa mới tắm rồi, đảm bảo không hôi!]
Phòng livestream gần như là bị cảnh tượng đáng yêu này làm cho ‘tan chảy’ rồi.
[Ôi đệt, đây đúng là con hổ Đông Bắc hung mãnh hả? Thật sự không phải là con cún nhà tui sao?]
[Quả nhiên không hổ là họ mèo, đều thích cọ cọ, chỉ là tại sao mị nhìn lại thấy kinh hồn táng đảm thế này?]
[Làm mị sợ muốn chết, thật là sợ con hổ mập mạp đáng yêu này một phát cắn đứt tay của chị mị.]
[Mặc dù thế, nhưng mị cũng muốn được con mèo lớn cọ cọ mu bàn tay như vậy a a a a—Đắc tiếc mị đã trắng lại mềm còn nhiều thịt, mị sợ bản thân ăn quá ngon, con hổ không nhịn được!]
Cố Tiểu Khả cầm camera ngắm vào mình, hơi giật mình: “Ơ? Không phải mình đã tắt livestream rồi sao? Làm sao lại mở rồi?”
[Ha ha ha ha uầy, chị của chúng mình nhìn xa trông rộng á, cho chị biết nhé chúng em đã không cẩn thận nghe thấy được cái trường hợp nổi tiếng nào đó rồi ha ha ha ha–]
[Có đôi khi chính là thế, di động kẹt lại rồi thì cho dù tắt màn hình thì App vẫn hoạt động, cũng không có tắt thật đâu.]
Cố Tiểu Khả còn gật đầu thật, “Ồ, vậy về sau tôi đây sẽ cẩn thận xác nhận xem ứng dụng có thật sự tắt hay không.”
[Đừng mà, như vậy sẽ không thể nghe lén được những trường hợp ‘hot’ như vậy nữa rồi! Đừng mà!!!]
Cố Tiểu Khả mới mặc kệ, suýt chút nữa cô đã bị dọa ra mồ hôi lạnh cả người, may mà hôm nay Tiểu Vương Đông Bắc nhặt đi rồi, nếu không thì dưới tình huống cô không biết gì, bí mật của nam thần đã bị nhân dân cả nước nghe được rồi.
Quả đúng là quá đáng sợ mà, về sau nhất định phải xác nhận chắc chắn.
Cố Tiểu Khả nói lời tạm biệt với nhóm fan trong phòng livestream: “Vậy hôm nay livestream đến đây thôi, chúng ta gặp sau nha.”
[Chế ơi đừng mà, em còn muốn xem hổ, đừng tắt mà, em còn có thể xem tiếp, em còn có thể á!!!]
Lúc này Cố Tiểu Khả kiểm tra lại mấy lần, xác nhận ứng dụng livestream đã bị tắt sau khi tắt máy, nghĩ thử, cảm thấy chuyện sau này quá quan trọng, cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại di động.
Xác nhận không có những người khác nghe lén, Cố Tiểu Khả mới chỉ vào Tiểu Vương Đông Bắc nói với người phụ trách khu thú dữ: “Tôi có thể ở cùng nó mấy phút không?”
Đầu tiên người phụ trách nhìn Mạc tổng, sau đó mới gật đầu.
“Vì an toàn của cô mà suy nghĩ, chúng tôi cần cho con hổ vào lồng trước, sau đó mới có thể cho cô và nó ở cùng nhau.”
Có Cố Tiểu Khả ở đây, lúc Tiểu Vương Đông Bắc vào lồng đặc biệt ngoan hiền, bản thân ngoan ngoãn đi thẳng vào trong lồng sắt, mong ngóng nhìn về phía Đại vương nhà mình.
Cuối cùng có cơ hội ở cùng với con hổ, ở một phòng không bị theo dõi, cả người Cố Tiểu Khả thả lỏng xuống.
Cô vừa xoa bụng vuốt lông cho con mèo lớn, vừa tán gẫu với nó.
“Tiểu Vương, nhóc biết Trịnh Cát An không?”
Con hổ hưởng thụ mà nheo mắt lại.
[Không biết.]
“Vậy nhóc biết cái gì là USB chứ?”
[Cũng không biết.]
Con hổ phát ra những âm thanh khò khè thoả mãn.
Cố Tiểu Khả không có cách nào, nghĩ thử, mở di động ra lần nữa, tìm ra ảnh chụp của Trịnh Cát An phóng to, đưa tới trước mặt con hổ, hỏi nó: “Vậy nhóc biết người này không?”
Tiểu Vương Đông Bắc ghé lại còn nhìn thử thật, đột nhiên tức anh ách trả lời: [A! Là cô ta! Con thú hai chân này trộm đi khối đá gãi ngứa của tui! Hừ! Lại để cho tui thấy cô ta, thì đừng trách bản vương trở mặt không phải là tiểu khả ái!]