Mạc Thần Trạch rất tri kỷ, vì cố gắng làm cho Cố Tiểu Khả thoải mái hơn, anh mặc đồ ngủ áo dài tay quần dài, còn mang cả tất, cam đoan sẽ không trực tiếp đụng chạm đến làn da Cố Tiểu Khả.
Nhưng mà, sáng sớm ngày hôm sau, chuyện kỳ lạ lại xuất hiện.
Mạc Thần Trạch có giờ sinh học rất chính xác, tới giờ sẽ tự động tỉnh lại.
Anh trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn qua, cách hai chiếc chó xù lông mềm mại không xa, là Cố Tiểu Khả đang ngủ say.
Mạc Thần Trạch dụi mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện bầy chó ngủ lăn lóc chổng vó lên trời ở khắp nơi, mà tất bên chân trái của anh lại rớt ra, không biết là ở nơi nào.
Xúc cảm ấm áp trong nháy mắt từ lòng bàn chân trực tiếp truyền lên não.
Mạc Thần Trạch vội vàng liếc mắt phát hiện —
Chân phải của Cố Tiểu Khả đang vững vàng dẫm trên mu bàn chân mình!
Gan bàn chân dán vào mu bàn chân, gắt gao chặt chẽ, da thịt trực tiếp chạm nhau!
Hai người bọn họ ngủ chung, nhưng Cố Tiểu Khả lại không phát bệnh!!!
Mạc Thần Trạch giật mình, lại chăm chú nhìn kỹ.
Đúng là không hề hoa mắt.
Ngoài cửa sổ cây cối um tùm, gió vờn tán lá.
Mạc Thần Trạch cảm thấy hương hoa phảng phất như có như không đột nhiên tràn vào khắp phòng, như là đang tới chúc phúc.
Điều này chứng tỏ bệnh của Cố Tiểu Khả là bệnh tâm lý, chỉ cần bản thân cô không biết, giống như bây giờ, hoàn toàn có thể tiếp xúc thân mật một cách bình thường với người khác.
Mạc Thần Trạch giữ nguyên chân trái, tay mòn mẫm tìn di động của mình, chụp lại sự kiện quan trọng này lại, lưu làm kỷ niệm.
Không biết vì sao đêm qua Cố Tiểu Khả lại ngủ say sưa, có thể là được một bầy lông xù vây quanh cho nên cảm thấy vô cùng an toàn, cô không hề bị tỉnh giấc như ngày thường, ngay cả Mạc Thần Trạch lén lút chụp hình cũng không phát hiện ra.
Mạc Thần Trạch không vội vã rời giường rửa mặt, mà chăm chú nhìn ngắm dung nhan Cố Tiểu Khả khi ngủ, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích không thôi.
Làn da cô thật đẹp, trắng nõn ửng hồng, hàng lông mi dài cong vút, nếu ngước mắt, nhất định có thể nhìn thấy ánh sao trong đó.
Mạc Thần Trạch vừa mới nghĩ tới đây, hàng mi của Cố Tiểu Khả giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú như phát sáng, vừa mới sáng sớm Cố Tiểu Khả đã bị nhan sắc của nam thần làm cho choáng váng, vội vàng nhắm hai mắt lại để bình tĩnh lại.
Mạc Thần Trạch ghé cằm kê trên chiếu tatami, khóe miệng mỉm cười, cảm giác cả người Cố Tiểu Khả dần dần căng chặt.
“Đã tỉnh rồi, còn không chịu rời giường?”
Mạc Thần Trạch cố ý không nhắc nhở Cố Tiểu Khả hai người bọn họ cả đêm đều ngủ chung, lúc này hai chân còn thân mật chạm vào nhau.
Cố Tiểu Khả thuận tay lật Bí Đao nằm bên cạnh, lấy cái gối ôm từ dưới người nó lên che trên mặt, cảm thấy xấu hổ chịu không nổi.
Sáng ngủ dậy chưa rửa mặt cũng chưa chải đầu, mặt mũi tèm nhem, làm sao có thể để nam thần nhìn thấy.
Thấy Cố Tiểu Khả e lệ như vậy, Mạc Thần Trạch lại chẳng muốn làm người nữa rồi, anh chầm chậm tới gần, ghé sát vào bên cạnh Cố Tiểu Khả, dụ dỗ cô: “Lấy gối ôm ra, để anh nhìn em.”
“Tiền bối, anh đừng nhìn mà.” Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: “Em còn chưa rửa mặt……”
Mạc Thần Trạch nhịn cười: “Nhưng anh vẫn muốn nhìn.”
Cố Tiểu Khả lại càng cảm thấy ngượng ngùng.
“Vậy, anh lùi ra xa một chút,” Cố Tiểu Khả thấp giọng nói, “Anh tới gần quá, em rất hổi hộp.”
“Như thế này đâu có gần.” Khóe miệng Mạc Thần Trạch nhếch lên, “Anh còn muốn lại gần thêm một chút nữa cơ.”
Cố Tiểu Khả đè chặt gối vào mặt, sống chết gì cũng không chịu buông tay, kháng nghị nói: “Đã rất gần, em đã có thể cảm nhận được hô hấp của anh!”
Mạc Thần Trạch nín cười, vươn cổ ghé sát vào tai cô, nói một câu bỉ ổi.
Trong nháy mắt, Cố Tiểu Khả từ trên khuôn mặt lan xuống dưới cổ, toàn bộ vùng da trở nên đỏ như tôm luộc.
Một lúc lâu sau vẫn chưa hết đỏ ửng.
Bí Đao bị lấy mất gối ôm lật ngược người chầm chậm tỉnh dậy, nó phun cái vớ trong miệng ra, mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài.
Nhưng ánh mắt của trùm hóng hớt tiểu khả ái Bí Đao Tiểu vô cùng sắc bén, dư quang lướt qua thấy một chỗ bất thường, lập tức cúi người xuống, lặng lẽ bò về phía chân cô giáo, trốn ở góc phòng nhìn lén.
Kết quả vừa mới đánh hơi được drama, còn chưa kịp hít vào phổi, Tiểu Pudding đã lắc lắc lắc lắc đứng lên, híp mắt đi ra ngoài, lại bị vấp phải chân của cô giáo ngã lăn, một cái mông chó đặt lên trên chân Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả sửng sốt, cả người cứng đờ, sau đó tạch một cái nhảy dựng lên, dép cũng không kịp đeo vào, vọt vào nhà vệ sinh khóa trái cửa.
Nửa tiêng sau Cố Tiểu Khả mới đi ra ngoài, tóc ướt sũng, trên mặt hắt không ít nước lạnh.
Mạc Thần Trạch đưa cho cô một ly nước ấm, hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa”
Cố Tiểu Khả cẩn thận nhận lấy ly nước, lộ ra một nụ cười khổ: “Tiền bối có phải anh đã….. đã biết?”
Mạc Thần Trạch gật đầu, lấy ảnh chụp trong di động của mình ra đưa cho Cố Tiểu Khả xem, có gì nói nấy: “Thực ra em có thể tiếp xúc bình thường với mọi người.”
Bệnh này, thật ra là do vấn đề tâm lý, mà không phải vấn đề sinh lý.
Cố Tiểu Khả nâng mắt nhìn Mạc Thần Trạch, trong nháy mắt ánh mắt như tỏa sáng.
Cô vốn tưởng rằng thân thể của mình đã từng bị cải tạo, cho nên sức lực và tốc độ mới không giống như người bình thường, mà cái giá phải trả là vĩnh viễn không thể có được cuộc sống bình thường.
Vậy mà hôm nay lại xuất hiện biến cố!
Thì ra là vấn đề tâm lý, chuyện này thì dễ dàng hơn rồi, chỉ cần tìm được cách chầm chậm vượt qua, một ngày nào đó có thể khôi phục bình thường.
Một ngày nào đó!
Cố Tiểu Khả quay đầu lại vọt vào buồng vệ sinh, một bàn tay siết chặt ly thủy tinh, bàn tay còn lại nắm thật chặt trước gương.
Cô có thể khôi phục bình thường, cô còn có cơ hội!!!
Cố Tiểu Khả ghé sát vào bồn rửa tay, gục đầu xuống, nghẹn ngào cả người run rẩy.
Mạc Thần Trạch sửng sốt, vội vàng đi tới, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, nâng tay muốn gõ cửa, cuối cùng lại buông xuống.
Anh vốn định đứng ở ngoài cửa an ủi cô gái vài câu, kết quả không ngờ giây tiếp theo Cố Tiểu Khả đã đẩy cửa đi ra.
Cô đã tự điều chỉnh lại được cảm xúc của mình, ánh mắt như được làn nước trong veo gột rửa trở nên sáng ngời, thần thái sáng láng, tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Ồ ồ,” Mạc Thần Trạch mỉm cười, yên lòng, không nhịn được lại muốn trêu chọc cô, “Thấy ảnh chụp hai chúng ta ngủ chung, em vui vẻ như vậy cơ à?”
“Không phải.” Cố Tiểu Khả vội vàng cúi đầu uống nước, che dấu ửng đỏ trên mặt.
“Không, ý em là như vậy.” Mạc Thần Trạch nở nụ cười, nói thật lòng, “Anh cũng rất vui, tối hôm qua ngủ rất ngon, từ trước tới này chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy.”
Cố Tiểu Khả trốn tránh khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hưng phấn của nam thần, mang theo các tiểu khả ái vội vàng đi xuống lầu ăn bữa sáng.
Pitt đen muốn đi tới bên hồ câu cá, tha theo cả Mạc Thần Trạch đi, để anh giúp mình mắc mồi câu, điều chỉnh cần câu cá tự động….
Đôi mắt màu hổ phách của mèo đen hội trưởng đại nhân nhìn chằm chằm vào mặt hồ không chớp, miệng khẽ kêu meo meo, dường như đang niệm một ma chú lợi hại gọi cá tới.
Mạc Thần Trạch ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trước.
Dáng người anh cao lớn, ghế dựa quá nhỏ, ngồi không thoải mái, dứt khoát đứng dậy tìm ông chủ bàn bạc về chuyện thuê thuyền du lịch.
Nhân lúc buổi sáng nắng không gắt, các tiểu khả ái chia làm hai đội chơi đá bóng trên bãi cỏ, còn rất ra dáng mà lựa chọn ra hai thủ môn.
Đám cún lông xù chạy theo trái bóng, không ngừng dùng đầu đẩy bóng về phía trước, chúng nó hoàn toàn không cần quy tắc, đặc biệt là không biết xấu hổ, quẫy đuôi, cưỡi lên người đối phương, nói lung tung để phân tán lực chú ý của đội bạn, chơi xấu đủ trò, các loại chiêu thức không thể tưởng được thì đều được sử dụng, chỉ cần có thể đưa bóng vào lưới, những thứ khác cũng không thèm để ý.
Cố Tiểu Khả ở bên cạnh xem thi đấu, cười ngặt nghẽo.
Ngay khi cô cười tới mức hai vai run rẩy, tiểu khả ái Bí Đao chầm chậm nhô cái đầu xù lông từ bên cạnh, hai giây sau, Điêu Điêu cũng học theo vươn đầu tới.
Cố Tiểu Khả: “……”
Chỉ thấy hai khuôn mặt tiểu khả ái hiện lên vẻ muốn nói lại thôi, cô nâng tay xoa xoa đầu hai đứa, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Điêu Điêu ngoan ngoãn lui ra phía sau Bí Đao, im lặng không nói.
Bí Đao lắc lắc cái đuôi bự, thử thăm dò hỏi: “Cô giáo, tui có mấy câu muốn nói với cô, lại không biết có nên nói hay không.”
Cố Tiểu Khả sững sờ, cho rằng tiểu khả ái gặp phải chuyện gì vô cùng phiền não, vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Cho dù muốn nói gì, mọi người đều có thể nói với tôi, đừng sợ.”
“Được rồi, cô giáo muốn nghe, vậy tui sẽ nói hết nhé……”
Bí Đao ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Khả, gác đầu xù lông lên đầu gối cô giáo, mặt cún nghiêm túc nói: “Cô giáo phải cẩn thận chủ nhân của Hổ Nha nha!”
Nói tới đây, Bí Đao còn lén quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Hổ Nha đang chạy như bay ở trên sân bóng, chơi đùa tới quên trời quên đất, lúc này mới thở phào một hơi, thật cẩn thận quay đầu lại tiếp tục khuyên nhủ Cố Tiểu Khả: “Dù sao thì chủ nhân của Hổ Nha, tối hôm qua ngủ chung với cô giáo đó……”
Cố Tiểu Khả vẻ mặt sững sờ, tức cười, “Hả???”
Bí Đao thấy cô giáo nghe không hiểu ám chỉ của mình, chỉ có thể tốt bụng giải thích: “Trong TV nói đó, một nam một nữ ngủ với nhau, nhất định phải cẩn thận, nếu không sau này sẽ có em bé quậy phá cả nhà!”
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô ngây ra như phỗng, sửng sốt ba giây, mới nghiến răng nghiến lợi hỏi tiểu khả ái Bí Đao: “Cậu xem cái chương trình lung tung gì vậy!?”
Bí Đao vẻ mặt vô tội trả lời: “Quảng cáo đó! Hình như là…… quảng cáo Durex!”
Cố Tiểu Khả: “……”
Bí Đao còn hiếu kì hỏi: “Cô giáo, Durex là cái gì vậy?”
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô thật sự không thể tin nổi, vì sao mình lại thảo luận một vấn đề xấu hổ như vậy với một chú chó.
Bí Đao tràn đầy lòng hiếu kỳ tiếp tục hỏi mười vạn câu hỏi vì sao.
“Cô giáo, vì sao đi ngủ cũng có nhiều quy tắc như vậy?”
“Vì sao chỉ cần không cẩn thận, sau này sẽ có em bé đáng sợ tới nhà nghịch ngợm phá phách?”
“Cô giáo, cô có biết vì sao sao không?”
Đối mặt với những câu hỏi linh hồn của Bí Đao, Cố Tiểu Khả mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt sống chẳng còn gì luyến tiếc: “……….”
Dứt khoát hãy coi như cô đã chết đi.
Bí Đao thấy cô giáo một lúc lâu không trả lời câu nào, đoán rằng có thể bản thân cô cũng không biết đáp án, thở dài, vươn chân nhỏ lông xù, vỗ nhẹ lên đầu gối Cố Tiểu Khả an ủi.
“Không biết đáp án cũng không sao hết cô giáo, quảng cáo có nói, Durex có thể cung cấp bảo vệ trên toàn phương diện, không cần phải sợ hãi.”
“Cho nên cô giáo, cô nhanh đi mua đi!”
Trên trán Cố Tiểu Khả nổi gân xanh, tay nhỏ nắm chặt, vệt đỏ ửng khả nghi lan ra từ trên mặt xuống cổ.
Cô nhịn, cô nhịn, không ngừng hít sâu, khống chế cơn tức giận, chỉ vào bãi cỏ nói với Bí Đao, hai tên quần chúng chuyên đi hóng hớt không rõ chân tướng, nói: “Đừng nói nữa!!! Hai cậu, đi đá bóng cho tôi!”
Bí Đao không rõ vì sao cô giáo đột nhiên lại trở nên rất tức giận, nhưng từ trước đến nay trực giác của nó rất chuẩn, thấy tình thế không ổn, lập tức kéo Điêu Điêu chạy.
Vừa chạy, vừa quay đầu lại lớn tiếng dặn dò Cố Tiểu Khả: “Cô giáo, cô nhất định phải bảo vệ chính mình nha ~”
Rất giống một người cha già nhọc lòng lo lắng cho con gái.
Cố Tiểu Khả: “………”
Trên mặt cô không có biểu tình, nhưng hai gò má lại đỏ ửng.
Nhưng vào lúc này, Mạc Thần Trạch bước dài đi tới, vừa định mở miệng mời Cố Tiểu Khả đi dạo quanh hồ, đã phát hiện đôi mắt cô hơi đỏ lên.
Không giống như là bị tủi thân, ngược lại như là bị chọc tức.
“Làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khả cắn răng, từ kẽ năng nói ra vài từ: “Không có gì, em rất tốt, không cần cái gì bảo vệ!”
Mạc Thần Trạch nhạy bén, thấy bản thân giống như bị giận chó đánh mèo, không hề hỏi nhiều, im lặng ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Khả, ngước mắt nhìn các tiểu khả ái đang chơi đùa.
Ánh mặt trời càng ngày càng gắt, anh vô ý thức nâng tay dụi mắt.
Cố Tiểu Khả nhìn thấy động tác của anh, nhớ tới mắt trái của anh bị thương, cảm thấy đau lòng lập tức đứng dậy.
“Đừng phơi nắng, chúng ta đi qua bên kia tránh nắng.”
Mạc Thần Trạch nhìn về phía Cố Tiểu Khả, mỉm cười, “Không sao, ở bên cạnh em sẽ không còn thấy đau.”
Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ lên, nhỏ giọng cãi lại: “Gạt người.”
“Vậy…..” Mạc Thần Trạch mỉm cười, da mặt siêu cấp dày, nói: “Em đi du hồ với anh nhé, sẽ không còn đau nữa.”
Cố Tiểu Khả rũ mắt xuống, đỏ mặt, rầu rĩ nói: “Anh không đau, nhưng mà em đau.”
“…… Đau lòng.”
Nghe cô nói vậy, Mạc Thần – lươn – Trạch chịu không nổi sợ run ba giây, sau đó đột nhiên cười, thở dài, “Làm sao bây giờ, biết em vì anh mà cảm thấy đau lòng, anh thấy rất vui.”
Trái tim Cố Tiểu Khả nóng lên, chợt nghe thấy nam thần mặt dày nói tiếp một câu: “Vậy em phải thương anh, đi du hồ với anh, nếu em sợ nước, anh có thể ôm em.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Kết quả đến cuối cùng, buổi đi chơi lãng mạn anh ‘Lươn tổng’ sắp xếp, lại bị 12 chiếc tiểu khả ái phá vỡ hoàn toàn.
Mạc Thần Trạch chở một thuyền toàn lông xù, cố gắng diễn tròn vai người chèo thuyền, chống cây gậy trúc, chậm rãi chèo vào giữa hồ.
Ánh nắng tươi sáng, mặt hồ yên ả, hồ Bích Thạch giống như tên của nó, giống một viên đá quý, đẹp không sao tả xiết.
Cố Tiểu Khả ôm một chú cún lông xù, tâm trạng thả lỏng nhẹ nhàng, nhìn về nơi xa, thấy có một chiếc thuyền khác ngồi một nam một nữ.
Đột nhiên, người phụ nữ kia giãy dụa đứng lên, lớn tiếng la lên: “Cứu mạng –”
Sau đó chỉ nghe thấy tõm một tiếng, cô ta rơi vào trong nước.