Đôi mắt mèo to của Pitt đen nhìn thẳng Cố Tiểu Khả, nó nhìn khuôn mặt đỏ bừng như máu của cô, rồi nhìn vào cái ‘xác’ tay vịn ghế sô pha đang nằm im trên mặt đất.
[………]
Chú mèo đen nhỏ thông minh biết điều ngậm miệng lại, vành tai đầy lông hơi nhúc nhích, rồi nó nhìn lên trần nhà, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.
Pitt đen từ từ rụt lại chiếc móng vuốt của mình, đưa tay sang bên cạnh túm lấy con cá khô nhỏ trong đĩa sứ rồi lặng lẽ nhét vào chiếc miệng nhỏ của mình.
Chiếc mèo ăn thật nhanh trong im lặng, nó sợ cô sẽ tức giận đến mức trút giận lên chiếc mèo con nhỏ nhắn xinh xắn, đáng thương và bất lực như mình.
Lúc Cố Tiểu Khả định thần lại, Pitt đen đã nằm dài trên bàn cà phê, không hề nhúc nhích giống như một chú mèo chết.
“Cậu sao thế?”
Chú mèo đen nhỏ cứng đờ, run rẩy chiếc móng rồi nói: [Tôi ăn, ăn đầy bụng rồi…]
Cô chỉ nhìn thấy chiếc đĩa sứ trên bàn cà phê đã trống trơn chẳng còn miếng cá khô nào, ngăn kéo bên dưới thì bị mở ra, nguyên túi cá khô lớn đã bốc hơi mất một nửa.
Cố Tiểu Khả: “…”
[Cô giáo à, còn chuyện này nữa.] Pitt đen vội đánh trống lảng, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, khẽ nấc cụt [Hình như tui đến đây để bàn chuyện công việc với cô.]
[Cam béo vẫn còn đang đứng đợi bên ngoài hội ngân sách của chúng ta để xin được giúp đỡ. Tui quên nói nữa.]
“…” Cố Tiểu Khả đứng dậy ngay, chĩa tay nhấn vào đầu chiếc mèo đen, “Sao cậu không nói sớm hơn.”
Cô đi tới mở cửa, nhìn thấy một chiếc Cam Béo béo núc ních đang trốn dưới cây long não gần đó, nó trốn rất kĩ, chỉ thò nửa cái đầu đầy lông ra.
Hai mắt Cam Béo vừa to vừa sáng, bộ râu mép khẽ run run, nó thấy Cố Tiểu Khả nhìn mình, bèn quay đầu lại định chạy trốn.
Tiếc là Cam Béo hơi bị mất phương hướng, nó hoảng sợ chạy tông cái “rầm” vào bụi cây phía sau, cả người mập ú mềm mại ngã chỏng gọng vào bụi cây, chỉ còn lòi ra chiếc mông mũm mĩm, hai chiếc chân sau nhỏ nhắn không ngừng vẫy đạp trên không.
“Há há…”
Pitt đen theo chân Cố Tiểu Khả chen chúc ló đầu ra ngoài cửa, nó nói bằng cái giọng chế giễu: [Thật là vụng về.]
Cam Béo được mời vào nhà ngồi trên ghế sô pha, Cố Tiểu Khả rót cho nó một cốc sữa dê và một đĩa cá khô.
Pitt đen cũng muốn có sữa với cá khô, nhưng Cố Tiểu Khả lại từ chối nó một cách tuyệt tình.
Mũi Cam Béo nhúc nhích, tuy đúng là bị đồ ăn ngon cám dỗ thật, nhưng nó rất cẩn thận, bốn chân co cụm lại thật chặt, không dám mở miệng ăn bất cứ thứ gì.
Pitt đen nhìn chằm chằm đĩa sữa dê trên bàn, Cam Béo mở miệng toan nói, nhưng nó với Cố Tiểu Khả cứ bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Cố Tiểu Khả kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, Cam Béo mới ngập ngừng tiến lại gần ly sữa dê, nhưng rồi chiếc móng vuốt hậu đậu của nó lại hất đổ mất.
“Ào–”
Cam Béo giật mình, nó sợ hãi nhảy dựng lên, nhào xuống trốn dưới ghế sô pha, chỉ còn lú ra hai chiếc lỗ tai cụp lại vì quá sợ hãi.
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô bất lực thở dài, cố gắng tỏ ra ý tốt của mình, nhẹ giọng hỏi Cam Béo, “Cậu đến tìm tôi, có phải là cần giúp đỡ gì không?”
Cam Béo vẫn trốn dưới ghế sô pha rùng mình sợ hãi, nó không có trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả khẽ nhíu mày, liếc nhìn Pitt đen, nhỏ tiếng hỏi: “Hay là cậu ấy không biết nói?”
Pitt đen đành rời mắt khỏi cốc sữa dê, ngồi thẳng dậy như một thủ lĩnh.
[Đâu có? Hôm qua còn huyên thuyên với tui mà.]
Pitt đen nhìn thấy Cam Béo đang nấp túm tụm lại thành một quả bóng thì tức giận, nó nhảy từ trên ghế sô pha xuống thảm, từ từ tiến lại phía sau Cam Béo rồi dùng chân vỗ nhẹ nó–
[Cô giáo hỏi cậu kìa, hôm qua cậu còn huyên thuyên lắm mà, sao nay lại không nói gì thế?]
Pitt đen lớn tiếng nói: [Bản thân cậu còn không dám đứng lên bảo vệ cho mình, thế thì làm sao người khác có thể bảo vệ quyền lợi cho cậu được?]
Cố Tiểu Khả lau sạch vết sữa trên bàn cà phê, rót một cốc sữa dê khác cho Cam Béo rồi nhẹ nhàng đưa cho nó.
“Đừng lo, cậu có chuyện gì thì từ từ nói, nếu được thì tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu.”
[Thật sao?] Cam Béo cẩn thận thò đầu ra, lo lắng hỏi: [Nhưng cô là con người, tui có tin cô được không?]
[Cô ấy không phải là con người~] Pitt đen ngồi xổm sang một bên, rồi đột nhiên nó nói: [Cô ấy cũng là một loài mèo, nhưng cô ấy thuộc họ mèo loài lớn, còn chúng mình là loài nhỏ…]
“Hả!?”
Không chỉ mình Cam Béo bị đơ, ngay cả Cố Tiểu Khả cũng choáng luôn.
Nhưng Cố Tiểu Khả hiểu ra ngay, cô biết Pitt đen cố tình nói thế để an ủi Cam Béo, nên cô không thắc mắc hay phản bác lại câu nào.
Cam Béo nhìn Cố Tiểu Khả một cách khó tin, cảm thấy não mình hơi đơ, nó nhìn làm sao cũng không nhìn ra cô gái loài người đứng trước mặt nó lại giống một chú mèo lớn, mà cô ấy trông cũng chẳng hung dữ tí nào.
Cam Béo rất tin tưởng Pitt đen, dù gì thì nó cũng là lão đại trong tiểu khu, ngay cả những chú chó lớn cũng đánh không lại Pitt đen, cho nên những gì lão đại nói phải đúng.
[Chuyện này…] Cam Béo chui ra khỏi ghế sofa, ngoan ngoãn ngồi xổm rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình.
[Trước đây tui vốn là một chú mèo hoang. Một đêm nọ trời mưa to, tui vừa đói vừa rét, nên trốn dưới kẽ đá trú mưa.]
[Không lâu sau, có một anh trai tốt bụng cầm ô đi ngang qua, tui thấy anh ấy thì muốn trốn ngay, nhưng tui đói quá không thể đi nổi.]
[Anh ấy chống ô trên đầu tui rồi đội mưa chạy mất hút, không lâu sau anh ấy chạy lại mang về cho tui hai chiếc xúc xích siêu ngon.]
[Thế là tui sống sót qua đêm đó, để cảm tạ ơn cứu mạng của ảnh, tui chạy khắp nơi hỏi thăm nhà của anh trai đó.]
[Sau đó, cuối cùng tui cũng tìm được nơi mà anh trai đấy sống. Tui rất vui nên đã bắt ngay một con chuột to béo tặng cho ảnh.]
[Lúc nhận được quà của tui thì anh ấy rất vui, còn mời tui ăn xúc xích ngon lành.]
[Sau này, mỗi lần tui tặng quà cho anh ấy, thì anh ấy đều mời tui ăn đồ hộp ngon rồi đồ ăn giòn giòn cho mèo.]
[Nhưng bây giờ…]
Cam Béo buồn bã vùi đầu, đôi mắt vô hồn hơi bơ phờ.
[Nhưng có lần tui đi tìm anh ấy, anh ấy không chịu ra ngoài gặp tui, thay vào đó có một chị gái trẻ trẻ lại từ trong nhà đi ra.]
[Chị gái trẻ trẻ đó hung dữ lắm, hễ thấy tui là chị đó đuổi đi ầm ĩ, tui không chịu bỏ đi thì chị đó cầm chổi đánh tui rất hung dữ.]
[Cô giáo,] Cam Béo tiến lại gần Cố Tiểu Khả một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt mong đợi, [Cô có thể giúp tui được không?]
Cố Tiểu Khả thở dài, “Nếu cô gái đó không thích mèo, thì khó để cho cô ấy chấp nhận cậu lắm.”
Cam Béo lắc đầu, vành tai đầy lông của nó khẽ run lên.
[Ý của tui không phải như thế. Nếu chị gái đó không thích tui thì thôi, thì tui sẽ không đến nhà cô ấy nữa.]
[Nhưng tui lo cho anh trai đó quá. Tui đã không gặp anh ấy mấy ngày nay. Phải anh ấy bị ốm rồi không? Hay anh ấy đã chuyển nhà rồi? Hay anh ấy bị tai nạn là gì?]
[Tui chỉ muốn xin cô giáo hỏi thăm giúp tui tình hình của anh ấy thôi, xin cô làm ơn giúp tui.]
Nhớ lại động tác mà Pitt đen đã dạy cho mình, Cam Béo đã đứng thẳng người, hai bàn chân trước nhỏ lông cam nắm lại như nắm đấm, rồi nó cúi đầu sát xuống trước mặt Cố Tiểu Khả.
Cái tư thế đó khiến Cố Tiểu Khả bất ngờ.
“Được rồi, được rồi, tôi hứa với cậu,” Cố Tiểu Khả kìm nén, giống như một vị quân vương cảm động bởi thê thiếp, “Tôi hứa với cậu hết.”
Cũng may Cố Tiểu Khả sực nhớ ra, mới ba giây sau, cô giơ ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi một điều kiện.”
[Điều kiện nào? Cô giáo cô cứ nói, cô cần bao nhiêu con chuột cũng tùy thích!]
“…” Cố Tiểu Khả bèn ngưng ngay những suy nghĩ khủng khiếp trong đầu Cam Béo, “Yêu cầu của tôi là cậu phải cùng tôi đến bệnh viện thú cưng để tiêm đầy đủ vắc xin.”
Cam Béo nghiêng đầu tò mò hỏi: [Vắc xin là gì?]
Pitt đen nhếch miệng cười gian xảo, [Là một thứ rất tuyệt, không có gì ghê gớm to tát cả, tui đảm bảo cậu rất thích nó đấy~~~.]
[Ồ, được rồi, tui đồng ý!] Cam Béo nghiêm túc gật đầu.
Cố Tiểu Khả thay quần áo, đưa Pitt đen và Cam Béo đến khu 5, tìm địa chỉ nơi anh trai đó ở rồi gõ cửa.
Gõ hồi lâu mà không thấy ai trả lời.
Vì anh trai đó sống ở tầng một, nên Cam Béo đưa Cố Tiểu Khả và Pitt đen ra sau, chỗ đó họ có thể nhìn thấy phòng khách từ ban công.
Kết quả là khi Cố Tiểu Khả vừa từ ban công nhìn vào thì thấy một cô gái trẻ vội vàng đi ngang qua phòng khách, tay xách một chiếc túi rồi mở cửa, toan đi ra khỏi nhà.
Cố Tiểu Khả vội vã quay lại cửa trước, chưa kịp chào cô ấy và giải thích sự việc gì hết thì đã bị cô ấy giảng cho một bài học.
“Hóa ra cô là chủ của chú mèo màu cam này!” Cô ta chỉ vào chú mèo màu cam đang nấp sau chân Cố Tiểu Khả, giọng điệu gắt gỏng.
“Sau này mèo của ai thì người nấy chăm, đừng để nó chạy lung tung, rồi còn để nó tùy tiện vào nhà người khác nữa, nếu không thì khi có chuyện gì xảy ra, đừng trách tôi không nhắc cô trước!”
Cố Tiểu Khả vừa muốn giải thích, nhưng lại bị cô ta cướp lời.
“Tôi đang vội đi làm, chẳng có thời gian đâu mà tán dóc với cô, cô hãy lo mà đi mua chiếc dây cột mèo, rồi cột chú mèo của cô lại đi!”
Nhìn thấy bóng lưng cô gái vội vàng đi khỏi nhà, Cố Tiểu Khả cũng không đuổi theo để giải thích gì nữa, mà cô về nhà cùng với Cam Béo.
Cam Béo co cụm dưới chân Cố Tiểu Khả, do dự không nói nên lời, cuối cùng nó lấy hết can đảm đứng lên xin lỗi.
[Cô giáo, tôi xin lỗi cô, tôi làm cô bị mắng, sớm biết thế thì tôi đã không nói cho cô biết chuyện này làm chi.]
Cố Tiểu Khả đưa tay khẽ chạm vào đầu chú mèo, cô nở một nụ cười dịu dàng. Trước khi cô ấy kịp nói gì để an ủi Cam Béo, thì Pitt đen đã lên tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị: [Cậu nghĩ vì sao cô giáo lại bị mắng?]
Cam Béo cúi đầu, ôm lấy cái đuôi đầy lông, lo lắng đáp: [Vì tôi…]
[Không.] Pitt đen đến gần Cam Béo, nói: [Cậu có thể hiểu tâm trạng của cô giáo là luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu không?]
[Rõ ràng việc của cậu không liên quan gì đến việc của chúng tôi, nhưng cô giáo đã thành lập hội ngân sách để giúp đỡ mọi người.]
[Vì vậy, đừng để lòng tốt của chúng tôi lãng phí.]
Cam Béo ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ long lanh.
Tối hôm đó, Cố Tiểu Khả và hai chú mèo nằm ngủ ở sô pha, họ bày toàn đồ uống và đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê, mọi người quây quần bên nhau vừa xem TV vừa kiên nhẫn chờ cô gái trẻ kia tan sở về nhà.
Đột nhiên Bí Đao đến gõ cửa.
[Cô giáo! Chị gái kia tan sở về rồi, mau đi tìm cô ấy đi~]
Cố Tiểu Khả nhìn Bí Đao không nói nên lời, thực sự rất tò mò, “Sao cậu lại biết mọi chuyện rồi?”
Bí Đao đắc ý ưỡn chiếc ngực nhỏ: [Vì buổi sáng lúc Bí Đao đang đi dạo (hóng chuyện) thì tui nhìn thấy cô giáo đang tìm chị gái đó ~]
[Nên tui nhờ cậu Vàng là chiếc cún hàng xóm của chị gái đó, kêu cậu ấy nếu thấy chị đó về thì gọi tui ngay, cho nên lúc tui biết chị đó về, là tui chạy qua báo cho cô giáo ngay ~]
Bí Đao tự hào với vẻ mặt “cứ yên tâm giao cho tui”, đôi mắt long lanh của nó như đang muốn nói “khen tui đi, mau khen tui đi!”
“Giỏi lắm!” Cố Tiểu Khả xoa đầu chú chó, ôm hôn nồng nhiệt.
Bí Đao nheo mắt thích thú, rồi nó lẹ lẹ quay nửa bên mặt kia muốn cô hôn.
Hôn một bên má chưa đủ, Bí Đao muốn được hôn thêm nữa cơ.
Cố Tiểu Khả cười khì khì rồi ôm chú chó hôn lấy hôn để.
Sau trận hôn chó, cô ngước mặt nhìn lên, thấy rằng Mạc Thần Trạch đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị.
Cố Tiểu Khả ngập ngừng, chợt nhớ hành động cợt nhả của anh sáng nay, nên lỗ tai cô đỏ bừng, vội quay đầu đi.
Mạc Thần Trạch ngây người nhìn đôi tai đỏ bừng của Cố Tiểu Khả, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khả ôm Bí Đao không buông, vùi mặt vào lông chó, không muốn trả lời câu hỏi của Điêu tổng nào đó.
Mạc Thần Trạch nhìn quanh, thấy đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê với bia lạnh.
“Anh còn chưa ăn cơm tối, hay là…”
Mạc Thần Trạch vốn định rủ bạn gái đi ăn tối dưới ánh nến, nhưng khi anh vừa định mở lời, thì anh lại nói thành–
“Rõ ràng có một mỹ nam ở đây mà em không ngủ cùng, lại đi ôm chú chó rồi ngủ say khướt mèm ở đây. Anh buồn lắm chỉ biết khóc trong lòng, gánh nỗi cô đơn một mình.”
Đôi mắt mèo to của Pitt đen nhìn thẳng Cố Tiểu Khả, nó nhìn khuôn mặt đỏ bừng như máu của cô, rồi nhìn vào cái ‘xác’ tay vịn ghế sô pha đang nằm im trên mặt đất.
[………]
Chú mèo đen nhỏ thông minh biết điều ngậm miệng lại, vành tai đầy lông hơi nhúc nhích, rồi nó nhìn lên trần nhà, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.
Pitt đen từ từ rụt lại chiếc móng vuốt của mình, đưa tay sang bên cạnh túm lấy con cá khô nhỏ trong đĩa sứ rồi lặng lẽ nhét vào chiếc miệng nhỏ của mình.
Chiếc mèo ăn thật nhanh trong im lặng, nó sợ cô sẽ tức giận đến mức trút giận lên chiếc mèo con nhỏ nhắn xinh xắn, đáng thương và bất lực như mình.
Lúc Cố Tiểu Khả định thần lại, Pitt đen đã nằm dài trên bàn cà phê, không hề nhúc nhích giống như một chú mèo chết.
“Cậu sao thế?”
Chú mèo đen nhỏ cứng đờ, run rẩy chiếc móng rồi nói: [Tôi ăn, ăn đầy bụng rồi…]
Cô chỉ nhìn thấy chiếc đĩa sứ trên bàn cà phê đã trống trơn chẳng còn miếng cá khô nào, ngăn kéo bên dưới thì bị mở ra, nguyên túi cá khô lớn đã bốc hơi mất một nửa.
Cố Tiểu Khả: “…”
[Cô giáo à, còn chuyện này nữa.] Pitt đen vội đánh trống lảng, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, khẽ nấc cụt [Hình như tui đến đây để bàn chuyện công việc với cô.]
[Cam béo vẫn còn đang đứng đợi bên ngoài hội ngân sách của chúng ta để xin được giúp đỡ. Tui quên nói nữa.]
“…” Cố Tiểu Khả đứng dậy ngay, chĩa tay nhấn vào đầu chiếc mèo đen, “Sao cậu không nói sớm hơn.”
Cô đi tới mở cửa, nhìn thấy một chiếc Cam Béo béo núc ních đang trốn dưới cây long não gần đó, nó trốn rất kĩ, chỉ thò nửa cái đầu đầy lông ra.
Hai mắt Cam Béo vừa to vừa sáng, bộ râu mép khẽ run run, nó thấy Cố Tiểu Khả nhìn mình, bèn quay đầu lại định chạy trốn.
Tiếc là Cam Béo hơi bị mất phương hướng, nó hoảng sợ chạy tông cái “rầm” vào bụi cây phía sau, cả người mập ú mềm mại ngã chỏng gọng vào bụi cây, chỉ còn lòi ra chiếc mông mũm mĩm, hai chiếc chân sau nhỏ nhắn không ngừng vẫy đạp trên không.
“Há há…”
Pitt đen theo chân Cố Tiểu Khả chen chúc ló đầu ra ngoài cửa, nó nói bằng cái giọng chế giễu: [Thật là vụng về.]
Cam Béo được mời vào nhà ngồi trên ghế sô pha, Cố Tiểu Khả rót cho nó một cốc sữa dê và một đĩa cá khô.
Pitt đen cũng muốn có sữa với cá khô, nhưng Cố Tiểu Khả lại từ chối nó một cách tuyệt tình.
Mũi Cam Béo nhúc nhích, tuy đúng là bị đồ ăn ngon cám dỗ thật, nhưng nó rất cẩn thận, bốn chân co cụm lại thật chặt, không dám mở miệng ăn bất cứ thứ gì.
Pitt đen nhìn chằm chằm đĩa sữa dê trên bàn, Cam Béo mở miệng toan nói, nhưng nó với Cố Tiểu Khả cứ bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Cố Tiểu Khả kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, Cam Béo mới ngập ngừng tiến lại gần ly sữa dê, nhưng rồi chiếc móng vuốt hậu đậu của nó lại hất đổ mất.
“Ào–”
Cam Béo giật mình, nó sợ hãi nhảy dựng lên, nhào xuống trốn dưới ghế sô pha, chỉ còn lú ra hai chiếc lỗ tai cụp lại vì quá sợ hãi.
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô bất lực thở dài, cố gắng tỏ ra ý tốt của mình, nhẹ giọng hỏi Cam Béo, “Cậu đến tìm tôi, có phải là cần giúp đỡ gì không?”
Cam Béo vẫn trốn dưới ghế sô pha rùng mình sợ hãi, nó không có trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả khẽ nhíu mày, liếc nhìn Pitt đen, nhỏ tiếng hỏi: “Hay là cậu ấy không biết nói?”
Pitt đen đành rời mắt khỏi cốc sữa dê, ngồi thẳng dậy như một thủ lĩnh.
[Đâu có? Hôm qua còn huyên thuyên với tui mà.]
Pitt đen nhìn thấy Cam Béo đang nấp túm tụm lại thành một quả bóng thì tức giận, nó nhảy từ trên ghế sô pha xuống thảm, từ từ tiến lại phía sau Cam Béo rồi dùng chân vỗ nhẹ nó–
[Cô giáo hỏi cậu kìa, hôm qua cậu còn huyên thuyên lắm mà, sao nay lại không nói gì thế?]
Pitt đen lớn tiếng nói: [Bản thân cậu còn không dám đứng lên bảo vệ cho mình, thế thì làm sao người khác có thể bảo vệ quyền lợi cho cậu được?]
Cố Tiểu Khả lau sạch vết sữa trên bàn cà phê, rót một cốc sữa dê khác cho Cam Béo rồi nhẹ nhàng đưa cho nó.
“Đừng lo, cậu có chuyện gì thì từ từ nói, nếu được thì tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu.”
[Thật sao?] Cam Béo cẩn thận thò đầu ra, lo lắng hỏi: [Nhưng cô là con người, tui có tin cô được không?]
[Cô ấy không phải là con người~] Pitt đen ngồi xổm sang một bên, rồi đột nhiên nó nói: [Cô ấy cũng là một loài mèo, nhưng cô ấy thuộc họ mèo loài lớn, còn chúng mình là loài nhỏ…]
“Hả!?”
Không chỉ mình Cam Béo bị đơ, ngay cả Cố Tiểu Khả cũng choáng luôn.
Nhưng Cố Tiểu Khả hiểu ra ngay, cô biết Pitt đen cố tình nói thế để an ủi Cam Béo, nên cô không thắc mắc hay phản bác lại câu nào.
Cam Béo nhìn Cố Tiểu Khả một cách khó tin, cảm thấy não mình hơi đơ, nó nhìn làm sao cũng không nhìn ra cô gái loài người đứng trước mặt nó lại giống một chú mèo lớn, mà cô ấy trông cũng chẳng hung dữ tí nào.
Cam Béo rất tin tưởng Pitt đen, dù gì thì nó cũng là lão đại trong tiểu khu, ngay cả những chú chó lớn cũng đánh không lại Pitt đen, cho nên những gì lão đại nói phải đúng.
[Chuyện này…] Cam Béo chui ra khỏi ghế sofa, ngoan ngoãn ngồi xổm rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình.
[Trước đây tui vốn là một chú mèo hoang. Một đêm nọ trời mưa to, tui vừa đói vừa rét, nên trốn dưới kẽ đá trú mưa.]
[Không lâu sau, có một anh trai tốt bụng cầm ô đi ngang qua, tui thấy anh ấy thì muốn trốn ngay, nhưng tui đói quá không thể đi nổi.]
[Anh ấy chống ô trên đầu tui rồi đội mưa chạy mất hút, không lâu sau anh ấy chạy lại mang về cho tui hai chiếc xúc xích siêu ngon.]
[Thế là tui sống sót qua đêm đó, để cảm tạ ơn cứu mạng của ảnh, tui chạy khắp nơi hỏi thăm nhà của anh trai đó.]
[Sau đó, cuối cùng tui cũng tìm được nơi mà anh trai đấy sống. Tui rất vui nên đã bắt ngay một con chuột to béo tặng cho ảnh.]
[Lúc nhận được quà của tui thì anh ấy rất vui, còn mời tui ăn xúc xích ngon lành.]
[Sau này, mỗi lần tui tặng quà cho anh ấy, thì anh ấy đều mời tui ăn đồ hộp ngon rồi đồ ăn giòn giòn cho mèo.]
[Nhưng bây giờ…]
Cam Béo buồn bã vùi đầu, đôi mắt vô hồn hơi bơ phờ.
[Nhưng có lần tui đi tìm anh ấy, anh ấy không chịu ra ngoài gặp tui, thay vào đó có một chị gái trẻ trẻ lại từ trong nhà đi ra.]
[Chị gái trẻ trẻ đó hung dữ lắm, hễ thấy tui là chị đó đuổi đi ầm ĩ, tui không chịu bỏ đi thì chị đó cầm chổi đánh tui rất hung dữ.]
[Cô giáo,] Cam Béo tiến lại gần Cố Tiểu Khả một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt mong đợi, [Cô có thể giúp tui được không?]
Cố Tiểu Khả thở dài, “Nếu cô gái đó không thích mèo, thì khó để cho cô ấy chấp nhận cậu lắm.”
Cam Béo lắc đầu, vành tai đầy lông của nó khẽ run lên.
[Ý của tui không phải như thế. Nếu chị gái đó không thích tui thì thôi, thì tui sẽ không đến nhà cô ấy nữa.]
[Nhưng tui lo cho anh trai đó quá. Tui đã không gặp anh ấy mấy ngày nay. Phải anh ấy bị ốm rồi không? Hay anh ấy đã chuyển nhà rồi? Hay anh ấy bị tai nạn là gì?]
[Tui chỉ muốn xin cô giáo hỏi thăm giúp tui tình hình của anh ấy thôi, xin cô làm ơn giúp tui.]
Nhớ lại động tác mà Pitt đen đã dạy cho mình, Cam Béo đã đứng thẳng người, hai bàn chân trước nhỏ lông cam nắm lại như nắm đấm, rồi nó cúi đầu sát xuống trước mặt Cố Tiểu Khả.
Cái tư thế đó khiến Cố Tiểu Khả bất ngờ.
“Được rồi, được rồi, tôi hứa với cậu,” Cố Tiểu Khả kìm nén, giống như một vị quân vương cảm động bởi thê thiếp, “Tôi hứa với cậu hết.”
Cũng may Cố Tiểu Khả sực nhớ ra, mới ba giây sau, cô giơ ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi một điều kiện.”
[Điều kiện nào? Cô giáo cô cứ nói, cô cần bao nhiêu con chuột cũng tùy thích!]
“…” Cố Tiểu Khả bèn ngưng ngay những suy nghĩ khủng khiếp trong đầu Cam Béo, “Yêu cầu của tôi là cậu phải cùng tôi đến bệnh viện thú cưng để tiêm đầy đủ vắc xin.”
Cam Béo nghiêng đầu tò mò hỏi: [Vắc xin là gì?]
Pitt đen nhếch miệng cười gian xảo, [Là một thứ rất tuyệt, không có gì ghê gớm to tát cả, tui đảm bảo cậu rất thích nó đấy~~~.]
[Ồ, được rồi, tui đồng ý!] Cam Béo nghiêm túc gật đầu.
Cố Tiểu Khả thay quần áo, đưa Pitt đen và Cam Béo đến khu , tìm địa chỉ nơi anh trai đó ở rồi gõ cửa.
Gõ hồi lâu mà không thấy ai trả lời.
Vì anh trai đó sống ở tầng một, nên Cam Béo đưa Cố Tiểu Khả và Pitt đen ra sau, chỗ đó họ có thể nhìn thấy phòng khách từ ban công.
Kết quả là khi Cố Tiểu Khả vừa từ ban công nhìn vào thì thấy một cô gái trẻ vội vàng đi ngang qua phòng khách, tay xách một chiếc túi rồi mở cửa, toan đi ra khỏi nhà.
Cố Tiểu Khả vội vã quay lại cửa trước, chưa kịp chào cô ấy và giải thích sự việc gì hết thì đã bị cô ấy giảng cho một bài học.
“Hóa ra cô là chủ của chú mèo màu cam này!” Cô ta chỉ vào chú mèo màu cam đang nấp sau chân Cố Tiểu Khả, giọng điệu gắt gỏng.
“Sau này mèo của ai thì người nấy chăm, đừng để nó chạy lung tung, rồi còn để nó tùy tiện vào nhà người khác nữa, nếu không thì khi có chuyện gì xảy ra, đừng trách tôi không nhắc cô trước!”
Cố Tiểu Khả vừa muốn giải thích, nhưng lại bị cô ta cướp lời.
“Tôi đang vội đi làm, chẳng có thời gian đâu mà tán dóc với cô, cô hãy lo mà đi mua chiếc dây cột mèo, rồi cột chú mèo của cô lại đi!”
Nhìn thấy bóng lưng cô gái vội vàng đi khỏi nhà, Cố Tiểu Khả cũng không đuổi theo để giải thích gì nữa, mà cô về nhà cùng với Cam Béo.
Cam Béo co cụm dưới chân Cố Tiểu Khả, do dự không nói nên lời, cuối cùng nó lấy hết can đảm đứng lên xin lỗi.
[Cô giáo, tôi xin lỗi cô, tôi làm cô bị mắng, sớm biết thế thì tôi đã không nói cho cô biết chuyện này làm chi.]
Cố Tiểu Khả đưa tay khẽ chạm vào đầu chú mèo, cô nở một nụ cười dịu dàng. Trước khi cô ấy kịp nói gì để an ủi Cam Béo, thì Pitt đen đã lên tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị: [Cậu nghĩ vì sao cô giáo lại bị mắng?]
Cam Béo cúi đầu, ôm lấy cái đuôi đầy lông, lo lắng đáp: [Vì tôi…]
[Không.] Pitt đen đến gần Cam Béo, nói: [Cậu có thể hiểu tâm trạng của cô giáo là luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu không?]
[Rõ ràng việc của cậu không liên quan gì đến việc của chúng tôi, nhưng cô giáo đã thành lập hội ngân sách để giúp đỡ mọi người.]
[Vì vậy, đừng để lòng tốt của chúng tôi lãng phí.]
Cam Béo ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ long lanh.
Tối hôm đó, Cố Tiểu Khả và hai chú mèo nằm ngủ ở sô pha, họ bày toàn đồ uống và đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê, mọi người quây quần bên nhau vừa xem TV vừa kiên nhẫn chờ cô gái trẻ kia tan sở về nhà.
Đột nhiên Bí Đao đến gõ cửa.
[Cô giáo! Chị gái kia tan sở về rồi, mau đi tìm cô ấy đi~]
Cố Tiểu Khả nhìn Bí Đao không nói nên lời, thực sự rất tò mò, “Sao cậu lại biết mọi chuyện rồi?”
Bí Đao đắc ý ưỡn chiếc ngực nhỏ: [Vì buổi sáng lúc Bí Đao đang đi dạo (hóng chuyện) thì tui nhìn thấy cô giáo đang tìm chị gái đó ~]
[Nên tui nhờ cậu Vàng là chiếc cún hàng xóm của chị gái đó, kêu cậu ấy nếu thấy chị đó về thì gọi tui ngay, cho nên lúc tui biết chị đó về, là tui chạy qua báo cho cô giáo ngay ~]
Bí Đao tự hào với vẻ mặt “cứ yên tâm giao cho tui”, đôi mắt long lanh của nó như đang muốn nói “khen tui đi, mau khen tui đi!”
“Giỏi lắm!” Cố Tiểu Khả xoa đầu chú chó, ôm hôn nồng nhiệt.
Bí Đao nheo mắt thích thú, rồi nó lẹ lẹ quay nửa bên mặt kia muốn cô hôn.
Hôn một bên má chưa đủ, Bí Đao muốn được hôn thêm nữa cơ.
Cố Tiểu Khả cười khì khì rồi ôm chú chó hôn lấy hôn để.
Sau trận hôn chó, cô ngước mặt nhìn lên, thấy rằng Mạc Thần Trạch đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị.
Cố Tiểu Khả ngập ngừng, chợt nhớ hành động cợt nhả của anh sáng nay, nên lỗ tai cô đỏ bừng, vội quay đầu đi.
Mạc Thần Trạch ngây người nhìn đôi tai đỏ bừng của Cố Tiểu Khả, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khả ôm Bí Đao không buông, vùi mặt vào lông chó, không muốn trả lời câu hỏi của Điêu tổng nào đó.
Mạc Thần Trạch nhìn quanh, thấy đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê với bia lạnh.
“Anh còn chưa ăn cơm tối, hay là…”
Mạc Thần Trạch vốn định rủ bạn gái đi ăn tối dưới ánh nến, nhưng khi anh vừa định mở lời, thì anh lại nói thành–
“Rõ ràng có một mỹ nam ở đây mà em không ngủ cùng, lại đi ôm chú chó rồi ngủ say khướt mèm ở đây. Anh buồn lắm chỉ biết khóc trong lòng, gánh nỗi cô đơn một mình.”