Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói Triển Chiêu đi lần này, hôm sau đã bị triều đình cử đi Đại Danh Phủ, bảo là ở đó bắt được một tên đạo tặc, nhưng vì án tử lại báo cho Khai Phong Phủ xử lý, nên phải áp giải phạm nhân về, đạo phỉ rất hung hãn cần phải có một người võ nghệ cao cường đi cùng quan sai Đại Danh Phủ mới an toàn.
Việc này hiển nhiên lại xui xẻo rơi xuống đầu Triển Chiêu.
Đến sáng hôm đó Đinh Nguyệt Hoa đang cùng Bạch Ngọc Đường dùng trà trên lầu hai Phan Lâu tửu điếm, bỗng nhiên nàng phát hiện người đối diện ánh mắt phiêu thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đứng dậy dựa vào bệ cửa, vì vậy nàng cũng tò mò nhìn xuống, liền thấy Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ của Khai Phong Phủ dẫn theo mấy người quan sai, mang theo hành trang, đang ngửa đầu nhìn sang, thấy Bạch Ngọc Đường, chắp tay coi như thi lễ từ biệt.
“Hừ, lại đi công vụ nữa.” Nàng nhìn thì không rõ chuyện gì, Bạch Ngọc Đường lại thoáng cái đã hiểu.
Sau đó tiếp tục trở về dùng trà.
Trà vẫn là Dương Tiễn Tử Duẫn (), hồ đào tẩm mật vẫn khiến người thèm ăn, nhưng không biết vì sao, chỉ trong vòng chớp mắt, Đinh Nguyệt Hoa liền cảm giác tình hình có chút không đúng.
()Trà Dương Tiễn: một loại trà xuất xứ tại tỉnh Giang Tô (TQ), bắt đầu được uống vào thời Đông Hán, thịnh hành vào thời Đường, phát triển nhất vào thời Tống, Minh, Thanh, thời Dân quốc bắt đầu giảm, tới nay lại tiếp tục được dùng. Vì là loại trà có hương thơm đặc biệt nên thường được đem cống cho triều đình.
Trà Dương Tiễn
Trà Dương Tiễn
Trà Tử Duẫn: một loại trà xuất xứ tại núi Cố Chử tỉnh Chiết Giang (TQ), được Lục Vũ – bậc thầy về thẩm định trà thời Đường, phát hiện và từ đó được liệt vào những loại trà cống cho triều đình từ năm SCN. Còn được mệnh danh là “Cực phẩm trong các loại trà”.
Trà Tử Duẫn
Người ngồi đối diện kia, dường như tinh thần sáng láng lại giảm bớt vài phần.
Chuyện lạ.
Nàng chống cằm nghĩ, vừa vặn một cánh hoa màu tuyết trắng nhẹ nhàng lướt qua đáp trên chiếc mâm đựng hạt hồ đào.
Hoa lê, không biết từ đâu bay tới.
Ừ thì ngày xuân.
Sau hơn nửa tháng, đáng lẽ Đinh Nguyệt Hoa từ Giang Nam xa xôi tới, Bạch Ngọc Đường thì đã coi như một nửa người bản xứ, dẫu sao cũng nên tận tình dẫn nàng dạo chơi ở nơi dưới chân thiên tử này, chẳng ngờ Phan Lâu tửu điếm lúc này lại muốn khuếch trương kinh doanh, mấy hôm trước mua một mảnh vườn hoa bên cạnh định xây thêm một tòa lâu, từ hôm đó công việc bận bịu, Bạch Ngọc Đường là đại đương gia cũng không thể không ra mặt, nên không có thời gian theo nàng.
May là nàng cũng không phải người bám dai, càng vui vẻ một mình tự do thoải mái, nói với Bạch Ngọc Đường là muốn ở tạm ở trạch viện cũ của hắn phố Phan Lâu kia, trước giờ Bạch Ngọc Đường ngại nơi đó ồn ào, nàng lại hăng hái thích thú xem náo nhiệt về đêm ở thành Biện Lương.
Lại nói hôm đó Đinh Nguyệt Hoa buổi sáng vừa bước ra cửa, từ trong ngõ hẻm đã thấy người trên phố Phan Lâu đều chạy đến hướng Phan Lâu tửu điếm, già trẻ Biện Lương thích xem náo nhiệt thì nàng biết, nhưng Phan Lâu tửu điếm có cái gì náo nhiệt hấp dẫn thì nàng mù tịt.
Đợi khi đến gần, chen vào trong đám người liền thấy một tiểu nhị của tửu điếm, mới biết mảnh vườn hoang vừa mua kia xảy ra chuyện, sáng sớm hôm nay lúc đào nền đất liền đào ra một bộ hài cốt chôn dưới gốc cây lê già, thoáng cái cả con đường đều náo động.
Nàng vốn định hỏi một chút rồi đi, nhưng nghe được sự tình xong lại không muốn đi nữa, vừa lúc thấy Bạch Ngọc Đường cùng mấy nha dịch đang đi đến chỗ mảnh vườn, nàng len qua đám đông, “Tiểu Ngũ ca.”
“Sao ngươi lại tới đây, sáng sớm gặp loại náo nhiệt này cũng không sợ xui xẻo.” Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, thấy nàng vừa nghe liền có chút ủ rũ, cũng biết là nàng có ý tốt quan tâm mình, vì vậy liền cười cười, “Có muốn vào xem một chút không?”
“Ngươi đã nói xui ta còn đi vào tự tìm xui sao…” Nhỏ giọng lẩm bẩm, nàng nhìn hắn cùng với mấy người nha dịch vào cổng vườn.
Từ cánh cổng này nhìn vào trong, chỉ thấy một gốc đại thụ to cỡ hai người ôm, dưới tàng cây vây quanh một đám nha dịch.
Nghĩ rằng có lẽ đây chính là gốc lê già đó, thế nhưng —–
Thời tiết cuối tháng ba, hoa lê trong Biện Lương đều đã rụng hơn phân nửa, nhú ra lá cây xanh biếc, thế nhưng cái cây này làm sao mà ngay cả một một đóa hoa, một mảnh lá cũng không có chứ?
Bạch Ngọc Đường không thích nàng đi cùng, nàng tất nhiên cũng sẽ không tự làm mất mặt mình, lại tách ra khỏi đám người, quyết định đi dạo ngắm nhìn xung quanh một chút, nhớ tới đêm qua nghe tiểu nha đầu phục vụ kể về những thú vui ở Biện Lương, dọc theo sông Biện có mấy cửa hàng son phấn mới mà rất đẹp, còn có mấy loại túi thơm làm bằng tơ lụa, vân vân vũ vũ đều là những thứ đồ nữ nhi thích nhất.
Nàng mặc dù xuất thân giang hồ, nhưng đời này làm gì có nữ nhi nào không thích mấy thứ đó, lập tức không chần chừ mà tiện đường đi thẳng ngay đến Ngự Nhai.
Chẳng ngờ khi ra tới bờ sông BIện, loại cửa hàng này lại không giống như tiệm ăn quán rượu, đều đợi đến qua giờ Tỵ một khắc mới mở cửa, nàng chẳng còn cách nào khác đành phải đi dạo dọc bờ sông, chỉ thấy ven sống đều trồng cây liễu, mần xanh vừa hé nở, muôn vàn nhành lá xanh biếc rũ xuống lả lướt như tơ lụa, lúc này đang sáng sớm, tuy không phải cuối tháng, nhưng dương liễu ngạn hiểu phong lãng nhật, cũng coi như cảnh sắc thi vị.
Vừa mới đi đến Ngự Kiều, nàng chợt nghe thấy phía sau có hai người đàn bà đang bàn tán chuyện xảy ra trong mảnh vườn hoang.
“Nghe nói xem hình dạng xương, là một nữ tử chưa trưởng thành.”
“Không chỉ vậy đâu, trên chân trái còn đeo một cái lắc chân bằng bạc… Đáng thương…”
“Tội nghiệt thật.”
Hai người đàn bà vừa nói chuyện vừa băng qua Ngự Kiều, Đinh Nguyệt Hoa thấy bách tính Biện Lương miệng lưỡi nhanh nhạy như thế không khỏi nghĩ đến chuyện không thể tránh được —- chuyện mới khi nãy, bây giờ đã có bài bản hẳn hoi.
Nàng phe phẩy cây quạt đi về phía trước, bên tai nghe có tiếng thuyền bè lướt nước ì oạp, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ai, nếu không có chuyện gì nữa, qua tháng tư nên trở về thôi —— nàng vốn là dự định đi du ngoạn, cũng tiện đó trốn khỏi hai vị ca ca cứ luôn nhớ tới chuyện hôn nhân đại sự của nàng, nhưng mới ra ngoài không bao lâu, lại có chút nhớ nhà.
Bên cạnh, liên tiếp có người đi sát qua vai.
“Ôi!” Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng trẻ con, nàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam tử túm lấy một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi, đứa nhỏ kia quần áo rách vụn nhếch nhác, nhìn liền biết là một đứa ăn xin, cánh tay trái ốm o gầy teo bị nam tử nắm lấy, có thể là nam tử mạnh tay, mặt mày thằng nhỏ đều nhăn lại.
“Ngươi làm gì!” Lời còn chưa dứt Đinh Nguyệt Hoa đã lao tới phía trước, định ngăn hai người, không ngờ kéo ra mà nam tử lại không nhúc nhích lấy một cái.
A, người có nghề.
Trong lòng nàng thay đổi thật nhanh, tay trái chộp thẳng tới mặt đối phương, người nọ cả kinh, trên tay buông lỏng, không nghĩ tới Đinh Nguyệt Hoa ra hư chiêu, thừa dịp hắn thả lỏng, nàng chuyển tay dùng lực, kéo thằng nhỏ ra ngoài hơn ba thước.
Đứng vững thân hình, nàng quay lại nhìn người nọ nhướn mi một cái.
Người nọ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, thần sắc mơ hồ tức giận, “Nó là thằng móc túi mà.” Vừa nói hắn vừa khom lưng nhặt một túi tiền trên đất lên.
Nàng nghe vậy ngẩn ra, trong lòng biết chính mình lỗ mãng, nhưng đứa bé ăn mày nắm vạt áo nàng khóc hu hu, nàng liếc mắt thoáng nhìn trên cánh tay trái nhỏ gầy hằn bốn vệt dấu tay, trong bụng bực bội, “Móc túi thì thế nào? Cho dù là trộm thì cũng nên để Khai Phong Phủ xử lý theo luật, nó nhỏ thế này cho dù xử phạt cũng chỉ là răn dạy một bữa, ngươi mạnh tay như vậy là muốn phế luôn cánh tay nó phải không?”
Người nọ nghe nàng nói xong lời này, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Này…” Đinh Nguyệt Hoa bình sinh rất không chịu lép vế trước loại người vênh váo tự đắc kiểu này, vừa định đuổi theo lý sự, chẳng ngờ bên cạnh có một lão hán chống gậy trúc ngăn lại, “Cô nương, cô nương dừng tay… Người nọ không thể đắc tội đâu.”
” Gia gia…” Thằng nhỏ thấy lão hán, sớm đã nức nở nhào qua, có lẽ là thân nhân.
“Thế nào, vương tôn công tử nhà ai?” Chậm chân một chút, người cũng không thấy nữa, nàng cũng bỏ ý định đuổi theo, chỉ là muốn hỏi cho rõ.”
“Vương tôn công tử gì đâu, đó là người Liêu, là quan lớn ở Đô Đình Dịch, không thể trêu vào đâu.” Lão hán vừa nói vừa đánh thằng nhỏ một chút, “Bảo con không có mắt nhìn hạ thủ bậy bạ cũng không sai, người đó mà con cũng không biết?”
Người Liêu? Biết thế đã nặng tay một chút —– nghĩ đến phụ phân mình nhiều năm trấn thủ biên cương, nàng tất nhiên là đối với những kẻ có quan hệ với một chữ “Liêu” này không hề có ấn tượng tốt.
Phục hồi tinh thần, thấy đứa nhỏ bị đánh mấy cái, nàng tiến đến khuyên, rồi lão hán kia rối rít cảm tạ nàng, tạ ơn xong lại lôi đứa nhỏ đi mất.
Nàng nhìn hay người này một già một trẻ, nghĩ đến ăn xin trộm cắp cũng chỉ là bất đắc dĩ, định bố thí chút tiền, nhưng cứu được một lần đâu cứu được một đời, chỉ chốc lát do dự đang lúc người đi đường qua lại như mắc cửi, già trẻ hai người đã mất dạng.
Khẽ thở dài một tiếng, vừa định rời đi, quay người lại liền cảm thấy không đúng, sờ sờ bên hông, ngọc bội song yến bằng tử ngọc lại không thấy đâu — hiển nhiên vừa rồi một đường đi tới đã có va chạm nhẹ.
Nghĩ đến chẳng qua bị một già một trẻ mượn gió bẻ măng, nàng lần này giận quá hóa cười, chuyện như vậy nếu là để hai vị huynh trưởng biết, còn không biết lải nhải thành bộ dạng gì nữa.
Nếu cầu khẩn Bạch Ngọc Đường chắc chắn là tìm được, nhưng nàng làm sao hạ mình kiểu này được, hơn nửa tìm về rồi thì thế nào…
Thôi thôi, tự nhận xui vậy.
Cứ như vậy vừa qua giờ Tỵ một khắc, Đinh gia Tam tiểu thư thôn Mạt Hoa ôm một bụng lửa giận đi vào cửa tiệm son phấn lớn nhất bờ sông Biện kia.
Chưởng quỹ có con mắt biết nhìn người, thấy y phục cùng cử chỉ của nàng liền biết ngay là khách hàng béo bở, vì vậy liền tươi cười tự mình đón tiếp, trái phải giới thiệu một hồi, thấy nàng hờ hững, đành hạ quyết tâm, “Mấy thứ này không đáng để tâm cũng được, có thứ này cô nương ngươi nhất định phải xem qua một cái.” nói rồi cầm một chiếc khay phủ gấm bày đầy các loại son phấn khảm trai ngọc đến, vừa mở nắp đậy đã nghe một làn hương thơm ngọt ngào ập vào mặt, Đinh Nguyệt Hoa nhìn màu đỏ tươi kiều diễm không khỏi cười cười, “Đúng thật là đồ tốt.”
“Chưa hết đâu, người Liêu đưa tới, nói là hoàng hậu quý phi trong Liêu cung đều dùng loại son này, gọi là Biệt Dạng Hồng.” Chưởng quỹ còn cố sức đè thấp giọng bảo, “Thật ra, mấy loại son tốt này đều ở phương Bắc hết, cô nương có nghe trước đây thời Đại Hán triều, người Hung Nô có câu, ‘ ‘Thất ngã yến chi (yên chi) sơn, sử ngã giá phụ vô nhan sắc ()’, cũng không phải là nói…”
( Ta mất đi son phấn, khiến ta không còn mặt mũi gả đi)
” Được rồi được rồi.” Nàng cười ngắt lời, thầm nghĩ nếu nói thêm nữa chỉ sợ điển cố nghiêng nước nghiêng thành gì gì đó cũng dùng tới. Lại nhìn loại màu sắc này nàng cũng thích, “Ta mua.”
Ký sổ sách, lấy hộp son, đầu ngón tay vuốt qua nắp hộp khảm ngọc trai hình cánh hoa đào, tuy rằng nắp hộp khít như thế, nhưng Đinh Nguyệt Hoa lại cảm thấy, vẫn không ngăn được một chút hương thơm ngọt phảng phất tỏa ra.
Mồng tám tháng tư hôm đó là lễ Dục Phật, không chỉ trong cung thỉnh cao tăng đại đức tới giảng kinh, ở dân gian cũng là nhà nhà đi bố thí, ngay cả người gõ mõ trong thành trước kia cũng được quyên tặng kha khá.
Ban ngày thì tổ chức đủ loại lễ nghi Phật Tổ, đến tối chợ đêm vẫn mở, chỉ là chợ đêm này mở ra cũng kính Phật kính tăng, mấy hàng quà vặt bên Châu Kiều đều đổi thành bán đồ chay, vừa khéo đêm nay Đinh Nguyệt Hoa vẫn nghe nói chợ đêm Châu Kiều náo nhiệt thế nào, liền định ra ngoài dạo chơi.
Nếm thức ăn chay uống rượu chay, lấy cái thẻ, nghe một hồi [Bách Dụ Kinh], nghe thấy hay hay liền nán lại lâu một chút, đến khi nàng trở về thì chợ đêm đã vắng hơn một nửa, trên con đường mọc đầy dương liễu ven sông Biện đơn giản là không gặp người nào.
Nếu là khuê nữ bình thường thì tất nhiên không dám đi một mình trên đường giữa đêm vắng thế này, có điều nàng tài cao mật lớn thì có sợ cái gì, càng mừng thầm hưởng thụ không khí thanh tĩnh.
Men theo bờ dương liễu đi một đoạn, cành liễu nhẹ nhàng theo gió đu đưa, thỉnh thoảng phất qua mặt nàng chỉ hơn ngứa một chút.
Bỗng nhiên một trận gió đêm nổi lên, thổi tan hết mây giăng trên trời, nửa vầng trăng thoáng cái lộ ra soi sáng con đường giữa đêm, nàng chợt thấy ở bờ sông cách đó mấy trượng có bóng người, lấy làm kinh hãi, trong người thấm một chút men say nhất thời đều tiêu thất.
Thần trí đang lúc tỉnh táo nhất, nàng thị lực tốt lập tức nhận ra người nọ mình đúng là có duyên gặp mặt một lần —- ngày ấy cũng là tại bờ sông Biện này, chính là người Liêu dây dưa với thằng nhỏ ăn xin nọ.
Tuy là nghi ngờ người này sao đêm khuya lại ở đây một mình, nhưng đâu có liên quan gì tới mình, đang định rẽ sang đường khác rời đi.
Ai ngờ thân hình người nọ hơi lảo đảo, cuối cùng cắm đầu xuống nước!
Biến cố xảy ra, Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy bị dọa không nhẹ, nàng biết sông BIện dùng cho tàu thuyền đi lại nên được đào khoét khá sâu, mà người phương Bắc đa phần không biết bơi, người không biết bơi mà rơi xuống nước, võ công dù cao tới đâu cũng bó tay…
Người nào đó vừa rơi xuống là ví dụ chứng minh…
Nàng sốt ruột phi nước đại đến chỗ người nọ vừa đứng, nhìn ra giữa sông tìm kiếm, lại chỉ mặt sông gợn sóng lăn tăn.
Lẽ nào người nọ đúng là chìm luôn rồi?
Đang lúc cấp bách, đột nhiên khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy một bàn tay ướt đẫm vô thanh vô thức bám lên bờ đất, nàng sợ hãi giật lùi lại vài bước, mở to mắt nhìn người nọ toàn thân ướt sũng bơi vào bờ, chậm rãi đứng lên, ánh trăng chiếu xuống vừa lúc rọi sáng gương mặt đó, đã thấy hắn híp mắt cười rộ lên.
“Tỷ tỷ, Khai Phong Phủ đi đường nào?”
Thanh âm thanh thúy, chính là tiếng nói của một đứa trẻ tóc còn để chỏm.
Lần này nàng so ra còn giật mình hơn lúc nãy, nhất thời nói không ra lời, chỉ thấy người nọ kéo kéo y phục ướt sũng trên người, cười khanh khách, “Y phục này rất kì quái.”
Lời này, quả thực là quỷ dị không gì sánh được.
Nháy mắt trong đầu Đinh Nguyệt Hoa hiện lên một ý niệm, hơi suy tư thấp giọng hỏi, “Ngươi tên gì?”
“Tiểu đậu tử.”
Một khuôn mặt nặng khí chất trang nam tử lại nở một nụ cười không hề có chút tâm cơ cộng thêm thanh âm trẻ con nói ra tên mình—–
“Phốc.” Nàng thật sự không thể không bật cười.
Cố nén cười, trong lòng nàng trấn tĩnh hơn, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm, “Ngươi, là người hay là…”
Vẫn là nụ cười không chút tâm cơ, chỉ là tự dưng thêm một chút cô đơn.
“Hì hì, ta đã sớm chết rồi, tỷ tỷ…”
“Vậy ngươi… tá thi hoàn hồn?”
“Người này chỉ là hôn mê, không phải chết, ta mượn thân thể hắn dùng một chút, ta muốn đến Khai Phong Phủ.”
” Ngươi đi Khai Phong Phủ để làm gì?” Nàng rốt cuộc cảm thấy hiếu kì.
Chỉ nghe một tiếng trẻ con thở dài, “Nha đầu ở đó, ta đi gặp nàng một lần, một mình nàng, nhất định sợ lắm.”
Nghe đến đây, Đinh Nguyệt Hoa trong lòng mơ hồ đoán được vài phần, nhưng vẫn hỏi tiếp, “Nha đầu kia là gì của ngươi? Sao ngươi lại biết nàng ở Khai Phong Phủ?”
Một câu lại một câu, trong lòng nàng biết, chuyện lạ đêm nay, đã định là Đinh gia Tam tiểu thư nàng lo liệu rồi.
Dưới gốc lê già trong vườn hoang đào được hài cốt nữ nhi, nói đúng hơn, là nha đầu.
Nha đầu chính là muội muội của Tiểu Đậu Tử.
“Năm đó mẫu thân mang theo hai chúng ta chạy nạn tới kinh thành, một hôm mẫu thân bảo chúng ta ở bờ sông chờ bà ấy, sau đó ta cùng nha đầu chơi đùa… Chơi một hồi, chuyện sau đó ta đều không hiểu được.”
‘Tiểu Đậu Tử’ cùng Đinh Nguyệt Hoa một trước một sau đi, đến đầu đường nàng vươn tay chỉ sang bên kia, nhìn người nọ cứ như đứa trẻ vừa chạy vừa đi, nàng thật chịu không nổi liền bật cười.
Nói thế nào đây? Đô Đình Dịch đại nhân đó…
Đến khi nghe xong đoạn chuyện này, trong lại có chút chua xót.
Hai đứa con nhỏ như vậy, năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Vừa định hỏi cho đến cùng, không ngờ người đi phía trước bỗng nhiên “Ôi” một tiếng dừng bước ngồi xổm người xuống.
” Làm sao vậy?” Nàng tiến nhanh đến, đã thấy người nọ nhíu mi cắn răng vẻ mặt thống khổ, mặt mày đầu cổ đầy bọt nước, cũng không biết là vừa rồi bò dưới sông lên chưa khô hẳn hay là đau đến tuôn mồ hôi lạnh.
Chần chừ chốc lát, rốt cuộc cầm chiếc khăn gấm, từ từ chậm lên trán hắn, giữa chừng lại bị hắn vươn tay cản, “Tiểu Đậu Tử?”
Người kia ngước mắt lên nhìn nàng, cắn răng không nói lời nào, ánh mắt quái dị.
Giống như cảnh giác, lại tựa như nghi vấn, lại tựa như do dự không muốn.
Một lát sau, rốt cuộc thả tay xuống, để mặt nàng cầm khăn lau trán hắn, lau hết bọt nước đi, “Làm sao vậy?”
Đinh Nguyệt Hoa nhẹ giọng hỏi.
Nhưng không ngờ —–
“Cô nương nếu tự mình nếm thừ một hồi cũng biết là tư vị gì.”
Thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên dọa nàng buông lỏng tay.
Biến, biến trở lại rồi?
Thế nào mà ngay cả một dấu hiệu cũng không có? Nghĩ đến chính mình mới vừa rồi thân thiết quan tâm vậy mà lại là tên người Liêu này nhận được, nàng không khỏi sinh lòng buồn bực.
“Ngươi… Tiểu Đậu Tử ư?”
“Ta không sao.” Người nọ lại lên tiếng, lần này lại đổi thành giọng trẻ con non nớt. Chỉ là lời tuy nói không sao, thần sắc trên mặt người kia lại vô cùng tức giận.
Nàng lớn lên ở Giang Nam, chuyện dân gian quê nhà cũng thường nghe nói đến “thỉnh thần” “phụ thể”, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng đều là chuyện lừa mình dối người nên chưa từng để ý, mà tình hình trước mắt này thật ra là lần đầu gặp phải.
Vừa quỷ dị vừa buồn cười.
” Đi thôi.” Lại là thanh âm nam tử trầm thấp.
Dứt lời hắn xoay người đi về phía Khai Phong Phủ.
Không ngờ hắn lại bằng lòng cho Tiểu Đậu Tử đi Khai Phong Phủ, có lẽ nếu tiểu quỷ kia không được toại nguyện, hắn cũng không có cách nào thoát thân đi? Đinh Nguyệt Hoa nhẹ giọng cười, không thể không đuổi theo.
Người nọ đối với đường phố trong thành so với nàng càng quen thuộc hơn, không cần chỉ dẫn, băng đường rẽ ngõ, không bao lâu hai người đã tới hậu môn Khai Phong Phủ.
“Vào bằng lối này sao?” Nàng thấy hắn đang xem xét độ cao bức tường kia, trong lòng biết hắn muốn leo tường mà vào.
“Nếu không thì làm sao? Lại không đi cửa chính được?”
“Trưởng quan Đô Đình Dịch, vào trong báo một tiếng cầu kiến không phải được rồi sao.” Nàng còn chưa dứt lời, người nọ đã trèo qua cây liễu xiêu vẹo kia nhảy lên tường phủ.
Nơi này đường đường là phủ nha kinh thành há có thể xông loạn — nàng đang định đi tới túm cái tên người Liêu không biết trời cao đất rộng kia xuống, không ngờ thân hình hắn thoắt một cái, lại ngã lộn nhào từ trên tường xuống.
Nàng nhanh như thiểm điện chuyển người nhảy lên, một chưởng đánh tới muốn hãm lực rơi của hắn, ai ngờ người nọ giữa không trung xoay người một cái, tay phải khẽ lật một chưởng cùng nàng chạm nhau, mượn ngoại lực ổn định thân hình chậm rãi đáp xuống đất.
Có điều Đinh Nguyệt Hoa lúc đầu thầm nghĩ tương trợ nên chỉ dùng ba phần lực đạo, nhưng lúc hai chưởng gặp nhau lại gặp đến bảy phần lực đạo của hắn, đáp xuống đất không khỏi lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, nhịn không được lửa giận công tâm, “Ngươi!”
Người nọ lúc đầu ngẩn ra, hình như hơi áy náy, nhưng chỉ sau nửa khắc lại khôi phục thần sắc lãnh đạm, “Ta với ngươi mỗi người bị oan một lần, sau này không thiếu nợ nhau”
Nàng biết hắn là nói chuyện bên bờ sông Biện ngày ấy, hừ một tiếng.
Hay cho cái tên người Liêu lòng dạ hẹp hòi!
Đang muốn mở miệng cãi lại, liền nghe một bên truyền đến thanh âm “Ô ô”, giống như con thú non nào đó bị thương kêu đau.
Nàng ghé mắt nhìn sang, trên trời mây giăng từng đám, ánh trăng lập loè, thật khó khăn mới nhìn ra nơi cây liễu nghiêng nghiêng kia có một đám hắc khí, tiếng nức nở chính là truyền ra từ đó.
Do dự một chút, nàng chậm rãi bước tới nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Đậu Tử?”
“Tỷ tỷ, nha môn… ta không vào được.”
Đây là oán khí cùng tà khí quanh quẩn một chỗ, nó thế này chỉ là một cô hồn yếu ớt làm sao vào được?
“…”
“Nha đầu, ở trong này.” Tiếng trẻ con trong hắc khí vừa thút thít vừa nói, “Nàng ở ngay bên trong.”
Nàng cũng không biết Tiểu Đậu Tử làm sao khẳng định được như vậy, nhưng nghĩ lại mấy chuyện thuộc âm ty thế này không phải người dương thế như nàng có thể biết, tuy rằng không thấy hình dạng của Tiểu Đậu Tử, nhưng nghe tiếng trẻ con nhàn nhạt khóc nức nở, nàng nhịn không được có chút thương cảm.
“Ta giúp ngươi tìm nàng, đừng khóc.”
Một câu nói thản nhiên, nàng liền cảm thấy có ánh mắt sắc bén bên kia phóng sang, nghĩ cũng biết là tên người Liêu, lập tức không thèm để ý tới, nàng cuộn tay áo lại, nhẹ kéo một cành liễu, xoay người nhảy lên đầu tường.
Phía dưới, là Khai Phong Phủ trông như yên bình, kì thực là một phủ nha canh phòng cực kì nghiêm ngặt.