Miêu đại nhân hồi hộp, ngượng ngùng ngồi vào dục dũng, ngay cả đầu cũng không dám nâng, tay chân đều không biết nên để hướng nào ( Miêu đại nhân dũng khí ngươi ăn tươi Tiểu Bạch đi đâu rồi?!!!). Cho đến khi thùng nước lại một lần nữa vâng lên thanh âm “ rầm “, Triển Chiêu kinh hãi, nhất thời giật mình một cái mới ngẩng đầu lên. Thế nhưng tầm mắt lại vừa vặn đối diện với bộ vị ngay giữa thân của Bạch Ngọc Đường vừa mới trần như nhộng nhảy vào bồn tắm.
“Tiểu Hùng, ngươi sao lại chảy máu mũi nữa rồi? Không phải chỉ là tắm rửa một cái thôi sao? Không đến nỗi hồi hộp, khẩn trương như vậy chứ? Ai, hài tử này…” Đối với những chuyện như vậy, tập mãi thành quen, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, lại liên tưởng đến thân thế đáng thương của đứa nhỏ này: Cũng đúng, đứa nhỏ này, ngay từ nhỏ đã không cha, phải tập thói quen tự lập ngay từ nhỏ, đại khái là không có thói quen để người khác giúp hắn tắm a
Để tránh máu mũi của Triển Tiểu Hùng nhuộm bẩn nước trong bồn, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nâng cái đầu nhỏ nhắn của hắn đặt ở trên thành dục đũng, tránh cho máu mũi chảy vào trong bồn tắm mà chảy hết ra ngoài.= =||| Sau đó mới ôm thân thể Miêu Miêu vì mất máu quá nhiều mà trở nên hư nhuyễn, lau rồi đứng lên.
Triển Chiêu hoảng hốt chỉ cảm thấy một đôi bàn tay to, thon dài ôn nhu chậm rãi lướt qua mỗi một tấc da thịt trên thân thể của mìn. Vốn định kháng cự, thế nhưng thân thể vì bất đắc dĩ mà suy yếu không còn chút sức lực nào, thực sự vô lực phản kháng (→→ ngươi thực sự muốn phản kháng sao, không phải là do ngươi giả bộ sao?), thế là Bạch Ngọc Đường cứ như vậy tùy ý ở trên người hắn giở trò.
Bất quá hắn nhiên là phải tắm mà thân thể Triển Chiêu lại suy yếu, tự mình vô pháp động thủ, tự nhiên tất cả các bộ vị đều tùy ý do Bạch Ngọc Đường làm thay. Đương nhiên, cũng bao hàm cả… bộ vị đặc biệt trọng yếu kia o(≥﹏≤)o.
Triển Chiêu cho đến lúc này cuối cùng cũng ý thức được dụng tâm hiểm ác của kẻ hạ dược mình kia ──
Lúc này bàn tay ấm áp của Ngọc Đường đã đi tới, đặt trên tiểu PP trơn mềm của mình. Cảm xúc tựa hồ không sai, y liền rất thân thiết ở trên đó hung hăng nhéo hai cái, sau đó cái tay kia lại chậm rãi di chuyển đến phía trước người, rồi … Ngọc Đường hắn, hắn, hắn… Dĩ nhiên cứ như vậy cầm… tiểu jiji ( cái ấy ấy ấy mà:”>) của chính mình!!! = =bbbb, còn không ngừng xoa nắn trên dưới ( cuồng hãn Tiểu Bạch ngươi xác định thật sự không có động tâm trước Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ đó chứ?! ★★)!!! Thế nhưng hôm nay đáng thương cảm cho chính mình đó là đối mặt với ji qing mê người như vậy mà không thể tiến thêm một bước nữa a lệ… Này quả thực là bày ra với chủ ý cho hắn xem đây mà. Xem được, cũng cảm thụ được thế nhưng duy nhất không thể ăn //(ㄒoㄒ)//, chỉ có thể biến yu hỏa ( ai biết chỉ ta =.=!!) của cái thứ ngạnh ngạnh ở bụng dưới thành nhiệt huyết trong tim mà thôi… Khụ, không đúng. Phải là máu mũi = =|||!
Loại cảm giác này với hắn mà nói đơn giản, dứt khoát là sống không bằng chết. Cái đó cùng hoạn quan có cái gì khác nhau đâu a a a a ──!!!!! ( Nhân: khụ Triển đại nhân, nghiêm túc mà nói ngươi còn không bằng bị thiến nha. Bởi vì thái giám hẳn là không có cường xing yu như vậy… Miêu: ngươi đi tìm chết đi!!! Đều không phải bởi vì ngươi sao??!!! (ε(#)☆└┐o(皿///))
Triển dục miêu cuối cùng lại một lần nữa rất vô dụng ở trong vũng máu tanh suy yếu ngất đi. Cho nên nói đoạn sau ở trong bồn tắm uyên ương cùng với quá trình hắn mặc quần áo căn bản không nằm ở ý thức của hắn mà do một tay Bạch Ngọc Đường toàn quyền hành động.
Thế là sáng ngày thứ hai khi Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ ở trong lòng Bạch Ngọc Đường đại ca ca thân mến…tỉnh lại, liền phát hiện mình đã từ đầu đến chân sáng sủa hẳn lên. Thế nhưng đây hình như không phải quần áo cùng phục trang mới của hắn. ──
“A ──! Tại sao ta phải đeo vòng bạc cùng vòng trường mệnh lại còn phải mắc cái yếm uyên ương khả ái như vậy a a a a ──!!!”
…
Bên kia lúc Hãm Không Đảo nhận được thư khẩn của Bạch Ngọc Đường vừa vặn lúc Lư Mân cùng Mẫn Tú Tú lúc này vợ chồng ân ân ái ái cùng mang theo nhi tử mới ra ngoài du ngoạn. Cho nên chờ lúc bọn họ hay tin mà vội vã tới phủ Khai Phong đã là chuyện của hơn một tháng sau đó.
Bởi vì Bạch Ngọc Đường một lòng một dạ đều đặt cả vào trên người Triển Tiểu Hùng nên Phủ Khai Phong không còn người chạy việc ( một ngoại nhân hỏi tứ đại môn trụ vì sao không có người chạy việc, bốn người bọn họ liền trả lời vốn đều là tùy tùng của Miêu đại nhân. Khi không có Miêu Miêu cùng Tiểu Bạch dẫn đầu, bốn người này hiện tại cũng không có hiệu quả). Án tử mà Triển Chiêu thụ lí cũng bị gác lại = =|||. Từng ngày từng ngày lại trôi qua, ngoại trừ Triển Tiểu Hùng thường xuyên chảy máu mũi cùng Bạch Ngọc Đường đêm đêm lại xuất hiện mộng xuân thì những thứ khác coi như bình thường. ⊙0⊙.
Thế nhưng những ngày như thế này cũng không duy trì được bao lâu, Bạch Ngọc Đường liền dần dần phát hiện thân thể của chính mình tựa hồ có chút không thích hợp. Thường thường sẽ buồn nôn, ăn không ngon, không thể ăn thức ăn mặn, có dầu mỡ, khẩu vị cũng trở nên rất kỳ quái. Trước đây món cá lư hấp mình thích ăn nhất, hôm nay nghĩ đã muốn nôn. Thế nhưng bây giờ lại bắt đầu muốn ăn một ít mứt mơ mà trước đây nhìn cũng cảm thấy ghê răng. Dường như lúc nào cũng thiếu ngủ, suốt ngày mệt mỏi, rã rời không có tinh thần.
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nếu như do ăn phải cái gì đó không tốt bị đau bao tử thì ba đến năm ngày thì có thể được rồi. Cũng không đến nỗi bị thời gian dài như thế này a. Hơn nữa thân thể chính mình luôn luôn tốt, hẳn sẽ không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng chứ? Nếu phải thì sao có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này đây? Sẽ không a, đứa bé Tiểu Hùng kia rất hiểu chuyện, rất độc lập. Hơn nữa Phủ Khai Phong không phải đều có người chuẩn bị tốt ngày ba bữa cơm, hắn căn bản là không cần chính mình chiếu cố a!
Miêu đại nhân hồi hộp, ngượng ngùng ngồi vào dục dũng, ngay cả đầu cũng không dám nâng, tay chân đều không biết nên để hướng nào ( Miêu đại nhân dũng khí ngươi ăn tươi Tiểu Bạch đi đâu rồi?!!!). Cho đến khi thùng nước lại một lần nữa vâng lên thanh âm “ rầm “, Triển Chiêu kinh hãi, nhất thời giật mình một cái mới ngẩng đầu lên. Thế nhưng tầm mắt lại vừa vặn đối diện với bộ vị ngay giữa thân của Bạch Ngọc Đường vừa mới trần như nhộng nhảy vào bồn tắm.
“Tiểu Hùng, ngươi sao lại chảy máu mũi nữa rồi? Không phải chỉ là tắm rửa một cái thôi sao? Không đến nỗi hồi hộp, khẩn trương như vậy chứ? Ai, hài tử này…” Đối với những chuyện như vậy, tập mãi thành quen, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, lại liên tưởng đến thân thế đáng thương của đứa nhỏ này: Cũng đúng, đứa nhỏ này, ngay từ nhỏ đã không cha, phải tập thói quen tự lập ngay từ nhỏ, đại khái là không có thói quen để người khác giúp hắn tắm a
Để tránh máu mũi của Triển Tiểu Hùng nhuộm bẩn nước trong bồn, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nâng cái đầu nhỏ nhắn của hắn đặt ở trên thành dục đũng, tránh cho máu mũi chảy vào trong bồn tắm mà chảy hết ra ngoài.= =||| Sau đó mới ôm thân thể Miêu Miêu vì mất máu quá nhiều mà trở nên hư nhuyễn, lau rồi đứng lên.
Triển Chiêu hoảng hốt chỉ cảm thấy một đôi bàn tay to, thon dài ôn nhu chậm rãi lướt qua mỗi một tấc da thịt trên thân thể của mìn. Vốn định kháng cự, thế nhưng thân thể vì bất đắc dĩ mà suy yếu không còn chút sức lực nào, thực sự vô lực phản kháng (→→ ngươi thực sự muốn phản kháng sao, không phải là do ngươi giả bộ sao?), thế là Bạch Ngọc Đường cứ như vậy tùy ý ở trên người hắn giở trò.
Bất quá hắn nhiên là phải tắm mà thân thể Triển Chiêu lại suy yếu, tự mình vô pháp động thủ, tự nhiên tất cả các bộ vị đều tùy ý do Bạch Ngọc Đường làm thay. Đương nhiên, cũng bao hàm cả… bộ vị đặc biệt trọng yếu kia o(≥﹏≤)o.
Triển Chiêu cho đến lúc này cuối cùng cũng ý thức được dụng tâm hiểm ác của kẻ hạ dược mình kia ──
Triển dục miêu cuối cùng lại một lần nữa rất vô dụng ở trong vũng máu tanh suy yếu ngất đi. Cho nên nói đoạn sau ở trong bồn tắm uyên ương cùng với quá trình hắn mặc quần áo căn bản không nằm ở ý thức của hắn mà do một tay Bạch Ngọc Đường toàn quyền hành động.
Thế là sáng ngày thứ hai khi Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ ở trong lòng Bạch Ngọc Đường đại ca ca thân mến…tỉnh lại, liền phát hiện mình đã từ đầu đến chân sáng sủa hẳn lên. Thế nhưng đây hình như không phải quần áo cùng phục trang mới của hắn. ──
“A ──! Tại sao ta phải đeo vòng bạc cùng vòng trường mệnh lại còn phải mắc cái yếm uyên ương khả ái như vậy a a a a ──!!!”
…
Bên kia lúc Hãm Không Đảo nhận được thư khẩn của Bạch Ngọc Đường vừa vặn lúc Lư Mân cùng Mẫn Tú Tú lúc này vợ chồng ân ân ái ái cùng mang theo nhi tử mới ra ngoài du ngoạn. Cho nên chờ lúc bọn họ hay tin mà vội vã tới phủ Khai Phong đã là chuyện của hơn một tháng sau đó.
Bởi vì Bạch Ngọc Đường một lòng một dạ đều đặt cả vào trên người Triển Tiểu Hùng nên Phủ Khai Phong không còn người chạy việc ( một ngoại nhân hỏi tứ đại môn trụ vì sao không có người chạy việc, bốn người bọn họ liền trả lời vốn đều là tùy tùng của Miêu đại nhân. Khi không có Miêu Miêu cùng Tiểu Bạch dẫn đầu, bốn người này hiện tại cũng không có hiệu quả). Án tử mà Triển Chiêu thụ lí cũng bị gác lại = =|||. Từng ngày từng ngày lại trôi qua, ngoại trừ Triển Tiểu Hùng thường xuyên chảy máu mũi cùng Bạch Ngọc Đường đêm đêm lại xuất hiện mộng xuân thì những thứ khác coi như bình thường. ⊙⊙.
Thế nhưng những ngày như thế này cũng không duy trì được bao lâu, Bạch Ngọc Đường liền dần dần phát hiện thân thể của chính mình tựa hồ có chút không thích hợp. Thường thường sẽ buồn nôn, ăn không ngon, không thể ăn thức ăn mặn, có dầu mỡ, khẩu vị cũng trở nên rất kỳ quái. Trước đây món cá lư hấp mình thích ăn nhất, hôm nay nghĩ đã muốn nôn. Thế nhưng bây giờ lại bắt đầu muốn ăn một ít mứt mơ mà trước đây nhìn cũng cảm thấy ghê răng. Dường như lúc nào cũng thiếu ngủ, suốt ngày mệt mỏi, rã rời không có tinh thần.
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nếu như do ăn phải cái gì đó không tốt bị đau bao tử thì ba đến năm ngày thì có thể được rồi. Cũng không đến nỗi bị thời gian dài như thế này a. Hơn nữa thân thể chính mình luôn luôn tốt, hẳn sẽ không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng chứ? Nếu phải thì sao có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này đây? Sẽ không a, đứa bé Tiểu Hùng kia rất hiểu chuyện, rất độc lập. Hơn nữa Phủ Khai Phong không phải đều có người chuẩn bị tốt ngày ba bữa cơm, hắn căn bản là không cần chính mình chiếu cố a!
[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân - Chapter 12
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Miêu đại nhân hồi hộp, ngượng ngùng ngồi vào dục dũng, ngay cả đầu cũng không dám nâng, tay chân đều không biết nên để hướng nào ( Miêu đại nhân dũng khí ngươi ăn tươi Tiểu Bạch đi đâu rồi?!!!). Cho đến khi thùng nước lại một lần nữa vâng lên thanh âm “ rầm “, Triển Chiêu kinh hãi, nhất thời giật mình một cái mới ngẩng đầu lên. Thế nhưng tầm mắt lại vừa vặn đối diện với bộ vị ngay giữa thân của Bạch Ngọc Đường vừa mới trần như nhộng nhảy vào bồn tắm.
“Tiểu Hùng, ngươi sao lại chảy máu mũi nữa rồi? Không phải chỉ là tắm rửa một cái thôi sao? Không đến nỗi hồi hộp, khẩn trương như vậy chứ? Ai, hài tử này…” Đối với những chuyện như vậy, tập mãi thành quen, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, lại liên tưởng đến thân thế đáng thương của đứa nhỏ này: Cũng đúng, đứa nhỏ này, ngay từ nhỏ đã không cha, phải tập thói quen tự lập ngay từ nhỏ, đại khái là không có thói quen để người khác giúp hắn tắm a
Để tránh máu mũi của Triển Tiểu Hùng nhuộm bẩn nước trong bồn, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nâng cái đầu nhỏ nhắn của hắn đặt ở trên thành dục đũng, tránh cho máu mũi chảy vào trong bồn tắm mà chảy hết ra ngoài.= =||| Sau đó mới ôm thân thể Miêu Miêu vì mất máu quá nhiều mà trở nên hư nhuyễn, lau rồi đứng lên.
Triển Chiêu hoảng hốt chỉ cảm thấy một đôi bàn tay to, thon dài ôn nhu chậm rãi lướt qua mỗi một tấc da thịt trên thân thể của mìn. Vốn định kháng cự, thế nhưng thân thể vì bất đắc dĩ mà suy yếu không còn chút sức lực nào, thực sự vô lực phản kháng (→→ ngươi thực sự muốn phản kháng sao, không phải là do ngươi giả bộ sao?), thế là Bạch Ngọc Đường cứ như vậy tùy ý ở trên người hắn giở trò.
Bất quá hắn nhiên là phải tắm mà thân thể Triển Chiêu lại suy yếu, tự mình vô pháp động thủ, tự nhiên tất cả các bộ vị đều tùy ý do Bạch Ngọc Đường làm thay. Đương nhiên, cũng bao hàm cả… bộ vị đặc biệt trọng yếu kia o(≥﹏≤)o.
Triển Chiêu cho đến lúc này cuối cùng cũng ý thức được dụng tâm hiểm ác của kẻ hạ dược mình kia ──
Lúc này bàn tay ấm áp của Ngọc Đường đã đi tới, đặt trên tiểu PP trơn mềm của mình. Cảm xúc tựa hồ không sai, y liền rất thân thiết ở trên đó hung hăng nhéo hai cái, sau đó cái tay kia lại chậm rãi di chuyển đến phía trước người, rồi … Ngọc Đường hắn, hắn, hắn… Dĩ nhiên cứ như vậy cầm… tiểu jiji ( cái ấy ấy ấy mà:”>) của chính mình!!! = =bbbb, còn không ngừng xoa nắn trên dưới ( cuồng hãn Tiểu Bạch ngươi xác định thật sự không có động tâm trước Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ đó chứ?! ★★)!!! Thế nhưng hôm nay đáng thương cảm cho chính mình đó là đối mặt với ji qing mê người như vậy mà không thể tiến thêm một bước nữa a lệ… Này quả thực là bày ra với chủ ý cho hắn xem đây mà. Xem được, cũng cảm thụ được thế nhưng duy nhất không thể ăn //(ㄒoㄒ)//, chỉ có thể biến yu hỏa ( ai biết chỉ ta =.=!!) của cái thứ ngạnh ngạnh ở bụng dưới thành nhiệt huyết trong tim mà thôi… Khụ, không đúng. Phải là máu mũi = =|||!
Loại cảm giác này với hắn mà nói đơn giản, dứt khoát là sống không bằng chết. Cái đó cùng hoạn quan có cái gì khác nhau đâu a a a a ──!!!!! ( Nhân: khụ Triển đại nhân, nghiêm túc mà nói ngươi còn không bằng bị thiến nha. Bởi vì thái giám hẳn là không có cường xing yu như vậy… Miêu: ngươi đi tìm chết đi!!! Đều không phải bởi vì ngươi sao??!!! (ε(#)☆└┐o(皿///))
Triển dục miêu cuối cùng lại một lần nữa rất vô dụng ở trong vũng máu tanh suy yếu ngất đi. Cho nên nói đoạn sau ở trong bồn tắm uyên ương cùng với quá trình hắn mặc quần áo căn bản không nằm ở ý thức của hắn mà do một tay Bạch Ngọc Đường toàn quyền hành động.
Thế là sáng ngày thứ hai khi Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ ở trong lòng Bạch Ngọc Đường đại ca ca thân mến…tỉnh lại, liền phát hiện mình đã từ đầu đến chân sáng sủa hẳn lên. Thế nhưng đây hình như không phải quần áo cùng phục trang mới của hắn. ──
“A ──! Tại sao ta phải đeo vòng bạc cùng vòng trường mệnh lại còn phải mắc cái yếm uyên ương khả ái như vậy a a a a ──!!!”
…
Bên kia lúc Hãm Không Đảo nhận được thư khẩn của Bạch Ngọc Đường vừa vặn lúc Lư Mân cùng Mẫn Tú Tú lúc này vợ chồng ân ân ái ái cùng mang theo nhi tử mới ra ngoài du ngoạn. Cho nên chờ lúc bọn họ hay tin mà vội vã tới phủ Khai Phong đã là chuyện của hơn một tháng sau đó.
Bởi vì Bạch Ngọc Đường một lòng một dạ đều đặt cả vào trên người Triển Tiểu Hùng nên Phủ Khai Phong không còn người chạy việc ( một ngoại nhân hỏi tứ đại môn trụ vì sao không có người chạy việc, bốn người bọn họ liền trả lời vốn đều là tùy tùng của Miêu đại nhân. Khi không có Miêu Miêu cùng Tiểu Bạch dẫn đầu, bốn người này hiện tại cũng không có hiệu quả). Án tử mà Triển Chiêu thụ lí cũng bị gác lại = =|||. Từng ngày từng ngày lại trôi qua, ngoại trừ Triển Tiểu Hùng thường xuyên chảy máu mũi cùng Bạch Ngọc Đường đêm đêm lại xuất hiện mộng xuân thì những thứ khác coi như bình thường. ⊙0⊙.
Thế nhưng những ngày như thế này cũng không duy trì được bao lâu, Bạch Ngọc Đường liền dần dần phát hiện thân thể của chính mình tựa hồ có chút không thích hợp. Thường thường sẽ buồn nôn, ăn không ngon, không thể ăn thức ăn mặn, có dầu mỡ, khẩu vị cũng trở nên rất kỳ quái. Trước đây món cá lư hấp mình thích ăn nhất, hôm nay nghĩ đã muốn nôn. Thế nhưng bây giờ lại bắt đầu muốn ăn một ít mứt mơ mà trước đây nhìn cũng cảm thấy ghê răng. Dường như lúc nào cũng thiếu ngủ, suốt ngày mệt mỏi, rã rời không có tinh thần.
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ chính mình đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nếu như do ăn phải cái gì đó không tốt bị đau bao tử thì ba đến năm ngày thì có thể được rồi. Cũng không đến nỗi bị thời gian dài như thế này a. Hơn nữa thân thể chính mình luôn luôn tốt, hẳn sẽ không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng chứ? Nếu phải thì sao có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này đây? Sẽ không a, đứa bé Tiểu Hùng kia rất hiểu chuyện, rất độc lập. Hơn nữa Phủ Khai Phong không phải đều có người chuẩn bị tốt ngày ba bữa cơm, hắn căn bản là không cần chính mình chiếu cố a!