” Ân…Tiểu Hùng, ngươi mới vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện cùng ai thế?” Trên giường truyền đến tiếng nói đặc biệt gợi cảm của Bạch Ngọc Đường mới ngủ dậy đang nửa tỉnh nữa mơ.
Này nếu đổi lại là lúc bình thường, Triển Miêu Miêu nhất định nhân cơ hội để ăn một bữa no đậu hủ “hương lạt ” của Ngọc Đường.( vì sao là “hương lạt” đậu hủ, xin mọi người tự tưởng tượng..) Nhưng lúc này nghe được thanh âm này làm hắn nhất thời kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh. Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi chỉ đành phải chột dạ giả bộ ngu nói:” A! Ngọc Đường ngươi đã tỉnh a?!”
Bạch Ngọc Đường duỗi thắt lưng mỏi nhừ khoác lại y phục rồi đứng dậy, không vui mà cả giận nói:” Nói nham! Các ngươi ở bên ngoài ầm ĩ như vậy! Ngũ gia làm sao có thể ngủ được.”
Triển Chiêu thấy con chuột nhà hắn đứng lên, bận rộn chạy qua chạy lại hầu hạ hắn rửa mặt, chỉnh y phục, vừa hầu hạ vừa chột dạ thử dò xét:” Kia…Vậy chúng ta nói….Ngươi, ngươi cũng nghe được hết rồi sao?!”
Bạch Ngọc Đường lúc này mới dần thanh tĩnh lại, cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua nhất thời muốn đùa dai. Vẻ mặt bị chóc tức lúc mới tỉnh dậy trong nháy mắt biến mất, nheo nheo mắt cố ý đem mặt nhích lại gần Triển Tiểu Hùng, ranh mãnh nói:” Đúng nha, ta nghe được…còn có thanh âm của nữ nhân., thì ra Tiểu Hùng ngươi là...”
Nghe được lời nói của Bạch Ngọc Đường lại nhìn cái vẻ mặt không giận không hờn, ngược lại là cười âm trầm Triển Chiêu chỉ cảm thấy phía sau lưng từng đợt lạnh cả người khuôn mặt nhỏ nhắn bị làm sợ đến nỗi trắng bệch, thầm nghĩ trong lòng: xong rồi! Ngọc Đường phát hiện rồi! Không biết mình sẽ bị y lăng trì hay ngũ mã phanh thây TAT? Triển Tiểu Miêu tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại tựa như đã thấy Diêm Vương lão gia hiền lành hòa ái hướng hắn ngoắc ngoắc… = 口 =|||...
Bạch Ngọc Đường thế nhưng tại lúc này lại đột nhiên xoay lời, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng lỗ mũi Triển Tiểu Hùng chất vấn:” Ngươi có phải hay không đem việc ta giao ngươi ra ngoài tìm nữ nhân khác giúp ngươi rửa giúp giường đệm hả?!” ( nếu như quên đi vế sau cảu hai chữ ” nữ nhân” thì lời này quả thật giống như lời LP đi chất vấn LG nhà mình có phải hay không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt…phơi phới…) Hắc hắc này bộ dạng Tiểu Hùng sợ sệt cũng thật đáng yêu! Y(≥ω≤)Y
“A!?” Vốn Triển Miêu Miêu đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ chết, thế nhưng vừa nghe những lời kia đầu nhỏ nhất thời phản ứng không kịp sao Ngọc Đường nói không phải là chuyện kla a?
Bạch Ngọc Đường đang đợi nhìn khi con mèo kia phản ứng lại, lúc đó khuôn mặt nhỏ đỏ ửng sẽ xấu hổ mà kêu to: Chán ghét, Bạch ca ca ngươi xấu lắm. Người ta mới không có! Thật là tốt quá ( trí tưởng tượng của Bạch ca ca đến trình độ HLL rồi….) lại đột nhiên nghe được một đạo giọng nữ cao vút thanh thúy ──
” U!” Ta không có nghe lầm chứ? Triển Tiểu Miêu lớn như thế mà còn đái dầm sao?”
” Đại tẩu?⊙o⊙ “
” Đại tẩu!TAT”
Miêu cùng Thử trăm miệng một lời kêu lên!
Nhưng Bạch Ngọc Đường làm ra vẻ một người cha từ ái nghiêm nghị hợp cách, khi nghe Triển Tiểu Hùng goi như thế lập tức tận chức tận trách quay đầu lại nghiêm nghị giáo dục hắn một câu:” Ngươi này con thỏ chết tiệt! Ngươi hẳn là phải gọi nàng là thẩm thẩm mới đúng!” (= 口 =|||, quả nhiên tẩu nào đệ đó a)…..
Sau đó vôi vàng chạy qua dùng móng cong của chuột chết nắm lấy bả vai tẩu tẩu cười nịnh nọt:” Đại tẩu a! Ân. Là ngọn gió nào mang ngài đến đây vậy?”
Mẫn Tú Tú thế nhưng lại không nể mặt còn liếc y một cái, trách mắng:” Tiểu tử thối. ngươi đừng có giả vờ ngu ngốc! Nếu không phải ngươi viết tin mời ta ngươi cho rằng ta nguyện ý xa lạo Đại nhà ngươi chịu mưa trôi gió thổi nắng gắt để chạy đến địa phương này sao?!”
Bạch Ngọc Đường thế nhưng cũng không tức giân vẫn như cũ cười đến cảnh xuân rực rỡ, vì nàng đấm lưng, còn tiếp tục lấy lòng:” Hắc hawsc đại tẩu cực khổ ngài ”! Không có biện pháp a. Đại trượng phu muốn co được thì dãn được! Ai kêu Ngũ gia có điều cầu đại tẩu giúp chứ (┘-└)/.
Mẫn Tú Tú lúc này mới hơi hơi nới lỏng, miệng nói:” Hừ, coi như con chuột nhỏ nhà ngươi có lương tâm. Bất quá…..
Nói đến đây lại quay lưng nhìn về phía Triển Tiểu Hùng đang núp trong góc âm um, đào hầm chuẩn bị chôn mình = =|||,, âm hiểm cười:” Miêu nhi kia thoạt nhìn bệnh không nhẹ đâu nhá! Là nên xem kĩ một chút, chẳng những chảy máu mũi còn…” Đang nói lại làm như cố ý trêu chọc đem hãi chữ” miêu nhi” kéo dài ra, không ngoài ý nhìn thấy một bóng lưng nào đó nhỉ yếu kịch liệt giật mình nếu đem bóng ma bám ở bên ngươi ra so có khi oán kí càng nặng hơn.
Nhưng Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ kia lại thấy trong lòng đau xót, không nhịn được cắt đứt lời nàng:” Ách…đại tẩu. Hắn gọi là Tiểu Hùng…không phải Tiểu Miêu.”
Bạch gia mới không nghĩ đến thôi miêu kia Ông là vì Tiểu Hùng. Tiểu Hùng hằng ngày không thích nhất là đem thối miêu kia đánh đồng một chỗ, cho nên hắn nhất định sẽ không thích ngưới khác gọi như thế.
Mẫn Tú Tú cũng không thất vọng. Lão Ngũ nhà nàng ngày thường mặc dù thoạt nhìn thông mình lanh lợi nhưng trước mặt con mèo tựa hồ đầu đã đóng hồ. Nàng nói lời kia vốn là để Triển Miêu Miêu nghe, con mèo này trước kia đường hoàng thật thà hôm nay lại là bộ dạng ngây thơ, phấn trắng nõn nà quả thực khả ái vô cùng trêu chọc hắn đã nghiền (≥ω≤)/!
Nụ cười trên mặt càng thêm gian trá vài phần, giọng nói cũng tựa như bừng tỉnh đại ngộ:” Nga, đúng, không phải là Tiểu Miêu mà là Tiểu Hùng, Hùng niệu niệu (1) sao”
“Niệu, niệu Hùng?! Phốc! ha ha ha ha ha ──!!!” Bạch Ngọc Đường lúc này cũng bất chấp hành động của mình lần này có lẽ sẽ thương tổn đến tâm hồn nhỏ bé của tiểu tổ tông xinh đẹp này hay không, cuối cùng bưng lấy bụng cười ha hả không có điểm dừng.
” Các người đều không cho cười ──!!! o(≥﹏≤)o” Tiểu Miêu đại nhân của chúng ta luôn lấy ôn văn lễ độ làm chuẩn mực sống cuối cùng cũng nổi đóa lên, nóng nảy đến nỗi có thể sẽ cắn người!!!
Nhưng hắn cũng không có bộ dạng lớn lối bệ vệ được bao lâu ──
Chỉ thấy Mẫn Tú Tú nhẹ nhàng nhíu mày:” Sao vậy, ngươi có ý kiến sao?”
“Không có TAT…”
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tiểu bộ dạng kia thì cười càng ngày càng cuồng hơn. Cuối cùng thì cười đến nỗi thắt lưng không thể đứng thẳng lên nỗi:” Ha ha ha ….. Ai nha, cười mà cũng đau bụng vậy sao ….Ha ha…”
” Cái gì?! Ngươi đau bụng!”
” Cái gì?! Ngươi đau bụng!”
” Ân…Tiểu Hùng, ngươi mới vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện cùng ai thế?” Trên giường truyền đến tiếng nói đặc biệt gợi cảm của Bạch Ngọc Đường mới ngủ dậy đang nửa tỉnh nữa mơ.
Này nếu đổi lại là lúc bình thường, Triển Miêu Miêu nhất định nhân cơ hội để ăn một bữa no đậu hủ “hương lạt ” của Ngọc Đường.( vì sao là “hương lạt” đậu hủ, xin mọi người tự tưởng tượng..) Nhưng lúc này nghe được thanh âm này làm hắn nhất thời kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh. Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi chỉ đành phải chột dạ giả bộ ngu nói:” A! Ngọc Đường ngươi đã tỉnh a?!”
Bạch Ngọc Đường duỗi thắt lưng mỏi nhừ khoác lại y phục rồi đứng dậy, không vui mà cả giận nói:” Nói nham! Các ngươi ở bên ngoài ầm ĩ như vậy! Ngũ gia làm sao có thể ngủ được.”
Triển Chiêu thấy con chuột nhà hắn đứng lên, bận rộn chạy qua chạy lại hầu hạ hắn rửa mặt, chỉnh y phục, vừa hầu hạ vừa chột dạ thử dò xét:” Kia…Vậy chúng ta nói….Ngươi, ngươi cũng nghe được hết rồi sao?!”
Bạch Ngọc Đường lúc này mới dần thanh tĩnh lại, cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua nhất thời muốn đùa dai. Vẻ mặt bị chóc tức lúc mới tỉnh dậy trong nháy mắt biến mất, nheo nheo mắt cố ý đem mặt nhích lại gần Triển Tiểu Hùng, ranh mãnh nói:” Đúng nha, ta nghe được…còn có thanh âm của nữ nhân., thì ra Tiểu Hùng ngươi là...”
Nghe được lời nói của Bạch Ngọc Đường lại nhìn cái vẻ mặt không giận không hờn, ngược lại là cười âm trầm Triển Chiêu chỉ cảm thấy phía sau lưng từng đợt lạnh cả người khuôn mặt nhỏ nhắn bị làm sợ đến nỗi trắng bệch, thầm nghĩ trong lòng: xong rồi! Ngọc Đường phát hiện rồi! Không biết mình sẽ bị y lăng trì hay ngũ mã phanh thây TAT? Triển Tiểu Miêu tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại tựa như đã thấy Diêm Vương lão gia hiền lành hòa ái hướng hắn ngoắc ngoắc… = 口 =|||...
Bạch Ngọc Đường thế nhưng tại lúc này lại đột nhiên xoay lời, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng lỗ mũi Triển Tiểu Hùng chất vấn:” Ngươi có phải hay không đem việc ta giao ngươi ra ngoài tìm nữ nhân khác giúp ngươi rửa giúp giường đệm hả?!” ( nếu như quên đi vế sau cảu hai chữ ” nữ nhân” thì lời này quả thật giống như lời LP đi chất vấn LG nhà mình có phải hay không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt…phơi phới…) Hắc hắc này bộ dạng Tiểu Hùng sợ sệt cũng thật đáng yêu! Y(≥ω≤)Y
“A!?” Vốn Triển Miêu Miêu đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ chết, thế nhưng vừa nghe những lời kia đầu nhỏ nhất thời phản ứng không kịp sao Ngọc Đường nói không phải là chuyện kla a?
Bạch Ngọc Đường đang đợi nhìn khi con mèo kia phản ứng lại, lúc đó khuôn mặt nhỏ đỏ ửng sẽ xấu hổ mà kêu to: Chán ghét, Bạch ca ca ngươi xấu lắm. Người ta mới không có! Thật là tốt quá ( trí tưởng tượng của Bạch ca ca đến trình độ HLL rồi….) lại đột nhiên nghe được một đạo giọng nữ cao vút thanh thúy ──
” U!” Ta không có nghe lầm chứ? Triển Tiểu Miêu lớn như thế mà còn đái dầm sao?”
” Đại tẩu?⊙o⊙ “
” Đại tẩu!TAT”
Miêu cùng Thử trăm miệng một lời kêu lên!
Nhưng Bạch Ngọc Đường làm ra vẻ một người cha từ ái nghiêm nghị hợp cách, khi nghe Triển Tiểu Hùng goi như thế lập tức tận chức tận trách quay đầu lại nghiêm nghị giáo dục hắn một câu:” Ngươi này con thỏ chết tiệt! Ngươi hẳn là phải gọi nàng là thẩm thẩm mới đúng!” (= 口 =|||, quả nhiên tẩu nào đệ đó a)…..
Sau đó vôi vàng chạy qua dùng móng cong của chuột chết nắm lấy bả vai tẩu tẩu cười nịnh nọt:” Đại tẩu a! Ân. Là ngọn gió nào mang ngài đến đây vậy?”
Mẫn Tú Tú thế nhưng lại không nể mặt còn liếc y một cái, trách mắng:” Tiểu tử thối. ngươi đừng có giả vờ ngu ngốc! Nếu không phải ngươi viết tin mời ta ngươi cho rằng ta nguyện ý xa lạo Đại nhà ngươi chịu mưa trôi gió thổi nắng gắt để chạy đến địa phương này sao?!”
Bạch Ngọc Đường thế nhưng cũng không tức giân vẫn như cũ cười đến cảnh xuân rực rỡ, vì nàng đấm lưng, còn tiếp tục lấy lòng:” Hắc hawsc đại tẩu cực khổ ngài ”! Không có biện pháp a. Đại trượng phu muốn co được thì dãn được! Ai kêu Ngũ gia có điều cầu đại tẩu giúp chứ (┘-└)/.
Mẫn Tú Tú lúc này mới hơi hơi nới lỏng, miệng nói:” Hừ, coi như con chuột nhỏ nhà ngươi có lương tâm. Bất quá…..
Nói đến đây lại quay lưng nhìn về phía Triển Tiểu Hùng đang núp trong góc âm um, đào hầm chuẩn bị chôn mình = =|||,, âm hiểm cười:” Miêu nhi kia thoạt nhìn bệnh không nhẹ đâu nhá! Là nên xem kĩ một chút, chẳng những chảy máu mũi còn…” Đang nói lại làm như cố ý trêu chọc đem hãi chữ” miêu nhi” kéo dài ra, không ngoài ý nhìn thấy một bóng lưng nào đó nhỉ yếu kịch liệt giật mình nếu đem bóng ma bám ở bên ngươi ra so có khi oán kí càng nặng hơn.
Nhưng Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ kia lại thấy trong lòng đau xót, không nhịn được cắt đứt lời nàng:” Ách…đại tẩu. Hắn gọi là Tiểu Hùng…không phải Tiểu Miêu.”
Bạch gia mới không nghĩ đến thôi miêu kia Ông là vì Tiểu Hùng. Tiểu Hùng hằng ngày không thích nhất là đem thối miêu kia đánh đồng một chỗ, cho nên hắn nhất định sẽ không thích ngưới khác gọi như thế.
Mẫn Tú Tú cũng không thất vọng. Lão Ngũ nhà nàng ngày thường mặc dù thoạt nhìn thông mình lanh lợi nhưng trước mặt con mèo tựa hồ đầu đã đóng hồ. Nàng nói lời kia vốn là để Triển Miêu Miêu nghe, con mèo này trước kia đường hoàng thật thà hôm nay lại là bộ dạng ngây thơ, phấn trắng nõn nà quả thực khả ái vô cùng trêu chọc hắn đã nghiền (≥ω≤)/!
Nụ cười trên mặt càng thêm gian trá vài phần, giọng nói cũng tựa như bừng tỉnh đại ngộ:” Nga, đúng, không phải là Tiểu Miêu mà là Tiểu Hùng, Hùng niệu niệu () sao”
“Niệu, niệu Hùng?! Phốc! ha ha ha ha ha ──!!!” Bạch Ngọc Đường lúc này cũng bất chấp hành động của mình lần này có lẽ sẽ thương tổn đến tâm hồn nhỏ bé của tiểu tổ tông xinh đẹp này hay không, cuối cùng bưng lấy bụng cười ha hả không có điểm dừng.
” Các người đều không cho cười ──!!! o(≥﹏≤)o” Tiểu Miêu đại nhân của chúng ta luôn lấy ôn văn lễ độ làm chuẩn mực sống cuối cùng cũng nổi đóa lên, nóng nảy đến nỗi có thể sẽ cắn người!!!
Nhưng hắn cũng không có bộ dạng lớn lối bệ vệ được bao lâu ──
Chỉ thấy Mẫn Tú Tú nhẹ nhàng nhíu mày:” Sao vậy, ngươi có ý kiến sao?”
“Không có TAT…”
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tiểu bộ dạng kia thì cười càng ngày càng cuồng hơn. Cuối cùng thì cười đến nỗi thắt lưng không thể đứng thẳng lên nỗi:” Ha ha ha ….. Ai nha, cười mà cũng đau bụng vậy sao ….Ha ha…”
” Cái gì?! Ngươi đau bụng!”
” Cái gì?! Ngươi đau bụng!”