“Chính mắt trẫm ~ à không, là chính tai nghe được. Mặc dù lúc đó cách bình phong, nhưng con sẽ không nghe lầm.”
Thái hậu trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới đau lòng thở dài, “Ai. Ta thấy con nha, là mê man rồi. Triển hộ vệ có tốt hơn nữa, y cũng là nam nhân, sao con lại ~ ai ~~”
“Mẫu hậu, người trông con giống nói đùa sao? Sao người không tin con chứ?” Triệu Trinh gấp đến chảy mồ hôi, nhìn một chút, đột nhiên kéo qua Trương Lão Thực, “Ngươi! Mẫu hậu, lúc đó gã cũng ở đây, người không tin có thể hỏi gã!”
“Thật là chấp mê bất ngộ. Ai.” Thái hậu rất không tin tưởng chuyển sang nhìn Trương Lão Thực, Trương Lão Thực nhìn quanh, mặt sợ không còn miếng máu ~~
“Đừng sợ. Nói thật có gì mà sợ đâu.” Thái hậu cổ vũ gã ~
Triệu Trinh cũng chăm chú nhìn gã, Trương Lão Thực mấp máy miệng, rốt cuộc gào ra mấy chữ, “Không, không phải Triển đại nhân —“
“Ngươi!” Tay Triệu Trinh siết chặt kêu răng rắc ~
Trương Lão Thực nhắm mắt lại chờ chết, chuẩn bị bị đòn ~ nếu nói thật, ta lại có thêm tình địch ~ lỡ đầu Triển đại nhân thành người của Hoàng thượng thì sau này ta nhìn một cái chính là phạm pháp đó ~ còn không bằng lúc này, lén ra ngoài cũng có thể thấy mấy lần ~
“Hoàng thượng, con bớt giận đi, đánh hắn có ích gì. Con đánh chết hắn Triển hộ vệ cũng không hóa thành nữ nhân đâu!” Thái hậu lại thở dài, “Hoàng thượng, con trẻ khỏe như vậy, hậu cung giai lệ như mây ~ còn sợ sau này không con cháu sao? Chuyện này cũng không thể ngày nào cũng nghĩ, con muốn y tới cũng không được đâu. Còn thương thân ~~”
Thái hậu bắt đầu lãi nhải khuyên ~ đẩy quả đấm tròn của Triệu Trinh về, hắn hung dữ nhìn Trương Lão Thực đang giả ngu nhìn trời, khí hừ hừ đi mất ~
“Thái hậu, ngài đừng thau lòng, tiểu nhân tới nấu cháo cho ngài uống đi.” Trương Lão Thực giải quyết một tình địch, nhất thời cảm thấy mình quá vĩ đại, lời lẽ cũng lưu loát nói ra ~
“Ừ. Hoàng thượng thật là làm ta lo lắng, nó không muốn ra ngoài ta cũng muốn ra ngoài giải sầu.”
“Thật, thật sao!?” Trương Lão Thực cao hứng muốn nhảy lên ~ gã dù sao cũng biết nhịn, khuôn mặt to chợt đỏ bừng, “Tôi bồi ngài ra ngoài, trên đường có nhiều đồ ăn ngon, nhiều thứ vui chơi.”
Triệu Trinh ở xa nhìn bộ dáng gã đỡ Thái hậu nịnh nọt ~ thiếu chút nữa không đạp nát hoa viên bên cạnh.
Giận đùng đùng chạy vào thiên lao trút giận, “Tên sơn đại vương đâu! Kéo ra đây cho trẫm, trẫm muốn lăng trì hắn!”
Trong tù một trận rầm rầm xoảng, mấy người sợ run quỳ xuống đây, “Hoàng thượng, ai, ai ạ?”
“Còn tên nào nữa!? Trong thiên lao này không lẽ nhốt tới mấy sơn đại vương sao!?”
“Nhưng, bẩm hoàng thượng, gã mới, mới trốn…” Lời nức nở không dám ngẩng đầu ~ cái tên đầu tử sơn trại đáng chết kia quỷ kế đa đoan, cư nhiên dùng khói mê thuốc canh tù rồi chạy mất ~ cứ nghĩ một tên tiểu nhân vật không cần kinh động cấp trên, lén ra ngoài tóm lại là được rồi ~ không ngờ ~
“Phế vật! Các ngươi đều là phế vật sao!?”
Triệu Trinh tức quá giơ chân đạp họ ~~ hận tới mức sắp nổ tung, tại sao nhân tài giống Triển hộ vệ lại không có ở bên cạnh trẫm, cứ muốn ngày ngày coi chừng cục than đen đây? Quá bất công ~~~
Trong hoàng cung náo loạn ~ phủ Khai Phong lại cũng không quá thanh bình.
Hai tháng gần đây Giang Trữ bà bà cùng đại tẩu đang đau đầu vì chuyện bà vú ~ đáng tính tìm cách đưa Liễu nương này đi, đúng lúc Liễu nương lại lắc lư tới xin nghĩ, nói nam nhân của cô về rồi ~ thuận nước đẩy thuyền cho cô chút bạc để cô đi.
Đi rồi tìm người khác là được, tiểu tức phụ bên trong Biện Kinh này cũng không khó tìm đúng không? Chuyện làm người ta đau đầu là, những người trông đứng đắn như thế, nói tới nói lui cũng là nữ tử đàng hoàng, chỉ mới vào phủ thấy Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu thôi, ai cũng mặt đỏ tới mang tai ~~ nhìn vào cũng chả kém Liễu nương chỗ nào ~ ngươi nói, hai đại nam nhân đang lúc thanh niên, huyết khí phương cương lại cứ thích ở bên nhau như vậy thật là tội lỗi ~~
Hai người thương lượng, đành ra ngoài tìm một bà vú tuổi hơn lớn, nhìn hơi lão một chút, nhưng phụ nhân kia nhiều việc, không biết làm sao là đưa hài tử qua bú sữa mẹ ~ thật may cũng gần, tiểu oa nhi đã sắp ba tháng ~ ăn một lần cũng không đòi uống sữa mẹ nữa, buổi tối cho uống thêm mấy món khác, qua một thời gian cũng không thành vấn đề ~~
Triển Chiêu tuần nhai trở lại, thấy chính đường đầy người, cảm thấy lạ ~ tay trái Bao đại nhân, bên cạnh là tiên sinh; tay phải là Giang Trữ bà bà, bên cạnh là đại tẩu, bảo hộ đàng sau là bốn đại hán giống nhau như môn thân, chính là bốn ca ca của Bạch Ngọc Đường.
“Triển Chiêu con, con về rồi, chúng ta đều chờ con.” Giang Trữ híp mắt nhìn y, miệng không khép lại được.
“Bà bà ~” Triển Chiêu nhận lấy con từ tay bà, trong lòng ấm áp ~ lễ phép cười một tiếng, còn chưa nói lời, Bao đại nhân đã lên tiếng, “Triển hộ vệ, đứa bé này cũng ba tháng rồi, không đặt tên không được.”
“Đúng đúng.”
“Đều đang suy nghĩ.”
Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, không chỉ Giang Trữ làm mặt chờ mong, ngay cả đại một đám người đứng sau lưng đại tẩu cũng trợn mắt háo hức nhìn y ~ y lại cúi đầu nhìn tiểu oa nhi đang say ngủ, vừa định mở miệng, Công Tôn tiên sinh lại cướp lời, “Tôi cùng đại nhân cũng nghĩ thay cậu mấy ngày rồi, đứa bé này phúc tướng, cứ gọi Vân Thụy đi,” Ông cố ý ho khan, “Triển Vân Thụy.”
Giang Trữ bà bà ngược lại thông tình đạt lý, “Ừm, tên rất hay, ‘Bảo vân tường thụy’, danh tự này không tệ.”
Lô Phương, Tương Bình, Hàn Chương, Từ Khánh, ta nhìn huynh, huynh nhìn ta. Người này chọt người kia, chọt nửa ngày không ai có ý mở miệng, chỉ đưa mặt nhìn về phía Triển Chiêu ~~
Bao đại nhân cũng quay đầu nhìn Triển Chiêu, “Dĩ nhiên ~ chủ yếu xem ý tứ Triển hộ vệ.”
Triển Chiêu theo bản năng vỗ vỗ con, không lên tiếng ~ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, cửa nha môn có Bạch Ngọc Đường dẫn đám Vương Triều vào trong ~ áp giải một đám phạm nhân ~ hắn vừa đi vừa cúi người phủi bùn đất dưới tà áo, đáng tiếng một thân bạch y cũng bị dính dơ hầy ~ Triển Chiêu cảm thấy tức cười, đi cũng phải mấy ngày rồi, phải tới trăm mười dặm đường, sao không bẩn được!
Quay đầu lại nhìn con đang ôm trên tay, khuôn mặt nhỏ bé tròn trịa ~ lông mày xếch sống mũi cao, cái miệng nhỏ thật mỏng chợt nhổng lên, thật giống người nào đó ở bên ngoài ~
Trong lòng y thở dài, “Đại nhân, cứ gọi Vân Thụy đi.”
“Bạch Vân Thụy.”
Bạch Ngọc Đường đúng lúc bước vô, “Mẹ, mọi người sao ở đây hết vậy ~”
Giang Trữ không thèm để ý tới hắn, bắt lấy tay Triển Chiêu gật đầu ~ “Con, đứa bé này, bà bà biết ủy khuất con, ta sau này, ai ~~, thôi không nói nhiều nữa, tóm lại thằng nhóc này mà còn chọc giận con nữa, con phải nói cho bà bà, bà nhất định không tha cho nó!”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy bực, mặt ủy khuất, “Không phải chứ, sao mẹ bảo vệ cho Triển Chiêu như vậy. Giống như y mới là con mẹ ấy ~~”
“Cháu trai cũng là của mẹ rồi. Còn không phải con mẹ thì là ai!?”
Giang Trữ nghiêm mặt ~ Bạch Ngọc Đường không mở miệng, quay đầu lại thấy mấy ca ca nháy mắt với hắn, trong lòng chả hiểu ~~ đại tẩu kéo kéo hắn, “Ra ngoài mấy ngày, không nhìn con trai Vân Thụy của đệ sao.”
“Gì?” Lỗ tai Bạch thiếu gia xem như nhạy bén, hỏi tiếp, “Vân Thụy? Tên cũng đặt xong rồi?”
“Đúng ~ Bạch Vân Thụy. Đại nhân với Triển Chiêu vừa mới đặt cho!” Đại tẩu kéo dài giọng nói ~ hướng hắn nháy mắt ~~
“Mèo con!?”
Bạch Ngọc Đường hét to một tiếng ~ nếu không phải xung quanh có nhiều người như vậy, thật muốn ôm y hôn hai cái! Mặt mày hớn hở chen qua, men theo hải từ giấu đầu giấu mặt hôn tới ~ “Ra ngoài nhiều ngày như vậy, nhớ chết ta!”
Không biết là đang nói con mình hay là… Triển Chiêu nữa.
Thấy mọi người ai nấy nhìn trời thì nhìn trời, ho thì ho, xoay người thì xoay ~ Triển Chiêu nóng mặt ~~~
Vậy mà Bạch Ngọc Đường cũng ở trong ngực y xích tới xích lui trêu chọc hài tử, mấy lần môi cũng sượt qua người y ~
“Đừng chọc tỉnh Vân Thụy.”
Trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, vội vàng ôm hài tử về phòng ~~
Ngoài mặt tuy không để tâm, nhưng lòng Triển Chiêu vẫn có chút chua ~ mới nãy nóng đầu lên liền làm người tốt, nhưng đây cũng là hài tử của Triển gia nha. Ai. Thật thẹn với cha mẹ ~~
Ăn cơm tối xong, ôm Vân Thụy trên giường chăm chú nhìn, tiểu oa nhi gì cũng không biết, tỉnh một hồi lại ngủ ~ gương mặt đỏ hồng ngủ say sưa, vừa ngủ vừa động tay chân, trán cũng đổ mồ hôi ~~
Xoa mặt con một chút, Triển Chiêu cởi bao ra, chỉ để lại cho nó một cái yếm đỏ ~ lại lấy chăn nhỏ đắp hờ trên người nó, ru nó ngủ ~ mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại xoay người ôm lấy con ~~
Trong mộng cảm thấy nhột ~ không khỏi khẽ run ~ muốn thu tay lại, nhưng không biết bị cái gì kéo lại, động không được ~
Cảm giác nhột trên ngực ngày càng đậm, khiến y thu người lại ~~
Nhưng vẫn không được, từng trận mút vào mãnh liệt làm cảm giác tê dại càng cao ~
Giống như có gì đó bám lên ngực y cọ quậy ~ còn cào tới cào lui!
Đau ~
Y như bị giật điện, Triển Chiêu chợt mở mắt ~ hai đôi mắt mơ màng lập trức trợn to, thứ đang ngọ nguậy trong khủy tay y là Vân Thụy!
Cơ thể bánh bao uốn éo, hai chân đạp loạn ~ chăn nhỏ đã bị đá ra, cái yếm hồng cũng treo bên cạnh cổ ~ một cái chân mập mạp đang cố gắng bò lên người y, muốn bám vào ~ cái tay nhỏ chộp tới chộp lui, mặt chôn trước ngực mình liều mạng chui vào ~ trước ngực lại cảm thấy nhột ~|||||||||||||||
Hít một hơi khí, y dường như hiểu chuyện gì xảy ra! – -||||
Thân thể theo bản năng lùi ra sau một chút, mặt vân Thụy lộ ra ~ miệng nhỏ chu lên không ngừng mút ~ vì Triển Chiêu động người, nên khuôn mặt nhỏ bé đang cắn đầu v* đỏ bừng, lại cắn không được, hai tay nhỏ bé cào, bắt lại Triển Chiêu ~ vì móng tay út chưa cắt, bén nhọn cào ra mấy vết hồng trên ngực y~
Triển Chiêu vì khiếp sợ mà hành động chậm chạp, tiểu tử này gần như ấn cả lỗ mũi lên ngực y, không kịp chờ đợi mà dùng sức mút ~ phát ra tiếng chùn chụt vang dội, giống như ăn rất ngon ~ ||||| = =
Cái này…
Căn bản là chả có gì bú cả… nó…
Triển Chiêu vội vã muốn đứng lên, giờ mới phát hiện một tay bị người ta đè xuống thân, tay khác vì đang ôm Vân Thụy mà không dám làm ra động tác quá mạnh, cả người tạo thành chữ đại cố định trên giường ~
“Bạch Ngọc Đường ngươi đứng lên cho ta!”
Giận dữ dùng sức kéo ra, tay vừa rút bị kéo lại ~ quay đầu lại nhìn, Bạch Ngọc Đường căn bản không ngủ, siết tay y không cho y ngồi dậy ~
“Ngươi không ngủ?!” Triển Chiêu thấy hắn chăm chăm nhìn mình với Vân Thụy, nhất thời nóng rực ~
Bạch Ngọc Đường đè lên người y, chăn chú nhìn Vân Thụy, “Nó ăn ngon quá nhỉ!”
Một bộ bị ủy khuất ~ ||||||||||
Đầu Triển Chiêu kêu ong ong~ quyết định xử lý người nhỏ trước, một tay nắm lấy Vân Thụy kéo nó xuống người, bởi vì tiểu hài tử theo quán tính mút lại làm y co thắt một cơn ~ Vân Thụy nằm ngửa trên giường, tay nhỏ quơ quớ, miệng vẫn còn mút mút, thanh âm vang vang trong không khí làm y vừa giận vừa tức cười ~
“Ngươi làm gì!?”
Triển Chiêu khiếp sợ nhìn Bạch Ngọc Đường đang chôn trước ngực mình ~ ngậm lấy bên kia của mình gặm cắn ~ miệng lẩm bẩm cái gì không biết ~ đầu đầy hắc tuyến kéo tóc Bạch Ngọc Đường ~ “Ngươi – ô”!!
Con lớn này răng sắc quá ~ Triển Chiêu vừa cất tiếng chính là rên rỉ dồn dấp, vừa tê sưng, một mực tràn khắp toàn thân, cảm giác muốn chết này làm sao có thể so sánh với cảm giác vừa rồi!?
Da đầu Bạch Ngọc Đường bị ý kéo đâu, trông như ma cũng không muốn thả, vẫn như cũ giày xéo nhũ châu sưng đỏ ~ ngón tay thon dài đã ra tay cọ xát một một bên khác ~
Ngẩng đầu lên nhìn thấy được cằm ngửa lên của Triển Chiêu, còn có đôi môi mở ra đang thở dốc ~ đôi mắt quật cường giờ đang ngấn nước nhìn nóc nhà, nhìn qua như ngập sương ~ “Bạch Ngọc Đường, ngươi cứ thích nhìn ta xấu mặt.”
Bạch Ngọc Đường đang hỏa dục đốt người, không nghe ra sự khác lạ của y, liếm tai y trêu ghẹo, “Hài tử nguyện ý bú ngươi, ta có cách gì?”
Triển Chiêu giận mặc kệ đau đớn trước ngực, đẩy hắn ra, “Muốn đút nó ngươi đi mà đút!”
Ngươi xem ta ra cái gì! Hàm răng y cắn chặt, gân xanh cũng nổi lên ~
“Mèo con?” Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc y kỳ lạ, ôm lấy ~
“Thả ra!”
“Không thả ~~”
“Người thả hay không!” Ánh mắt Triển Chiêu cũng đỏ.
“KHông thả ~ hoặc ngươi đánh ngất ta.” Bạch Ngọc Đường gắt gao ôm chặt eo y~
Bị người chặn lấy từ sau lưng ~ Triển Chiêu giãy không nổi, nhất thời môi run rảy ~ ngực cũng lên xuống mãnh liệt, giận nhất là, hai điểm nhô lên trên ngực vì ma sát trên giường, lại càng thêm nhọn ~
Giọng Bạch Ngọc Đường mềm xuống, “Mèo con, ta biết trong lòng ngươi ủy khuất.”
Triển Chiêu run lên, cảm thấy tay hắn thả lỏng một chút, hơi thở nóng nóng chôn trên lưng mình ~ giọng nói buồn buồn vang lên, “Ta biết, nam nhân đều mong thành gia lập nghiệp, vì tổ tông truyền xuống hương khói. Hôm nay vì chuyện đặt tên cho Vân Thụy mà mẹ cũng nói với ta, bà cảm thấy có lỗi với ngươi.”
Có lỗi với ta thì ngươi mau sửa lại a, Triển Chiêu càng thêm khí chịu ~ phát tiết một loại loạn tưởng, nhưng bộ dáng ôn nhu thành thục nhu tình hiếm có của Bạch Ngọc Đường làm y không cứng rắn thay lòng đổi ý được ~
Bạch Ngọc Đường do dự một chút, lật lại người y, “Nếu đã họ Bạch rồi, thì không tiện sửa lại. Mèo con, nhưng chúng ta vẫn có cách bổ túc a.”
Triển Chiêu vừa hận mình vì thái độ hơi khá của hắn mà đã mềm lòng, thuận mồm hỏi, “Bổ túc thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt của y, liếm môi, “Vậy… đứa sau này của chúng ta, đặt họ Triển không được sao?”
Đứa ~~ sau này???!!!!
Mặt Triển Chiêu biến sắc mấy lần, mới nghĩ tới, nhất thời xanh mặt, “Ngươi đi hỏi Trương Lão Thực tìm thuốc uống đi! Uống xong tự mình sanh!”
~~~~~~~~~ HOÀN ~~~~~~~~
Phiên ngoại
Bạch Ngọc Đường đáp, “Trương Lão Thực mất phương thuốc rồi, trong khi ngươi còn có thể sanh hai. Chi bằng….”
Hai năm sau, phủ Khai Phong lại có thêm hai đứa trẻ một họ Triển, một gọi Bạch Triển
=))))))))))))))))))))))))
Xin lỗi mị đùa thôi.
Hết rồi nhé.