Trên núi gió rất lớn, Thản Đồ đi bên phía có gió che chắn cho Tô Sách, tay nắm chặt tay Tô Sách không buông, gió thổi lay động tóc hai người, thế nhưng quả thực có chút hương vị hẹn hò của người hiện đại.
Tô Sách đi tới, cảm thấy có chút muốn cười.
Cũng không biết làm sao, từ lúc kết hôn với Thản Đồ, sinh mệnh vốn chỉ gắng liền với văn tự và công tác dường như được nhuộm một sắc thái hoàn toàn bất đồng. Cậu bắt đầu có cảm giác ‘gia đình thật sự’, loại cảm giác này thực trần ổm nhưng lại có sức nặng, giống như có thể làm cậu cam tâm tình nguyện trả bất cứ cái giá nào mà cậu có khả năng.
Hơn nữa, Thản Đồ đối xử với cậu rất tốt.
Tô Sách nhìn người cao lớn đối mặt với mình luôn ngốc hề hề, trái tim đột nhiên nảy lên nhanh hơn một chút.
Cậu thực thích Thản Đồ, càng lúc càng thích.
Cây cối xung quanh thực xum xuê, từng mảng từng mảng đan xen trên nền đất bằng phẳng, bởi vì trên núi có rất nhiều động vật, cả ngọn núi chỉ có vài tàng đá lớn, phần lớn lớp đất đều bị thảm cỏ che phủ, còn có rất nhiều loại rau dại cùng nấm dại quen thuộc sinh trưởng trong đó.
Có lẽ đã qua mùa hoa nở nên hoa trên núi rất ít, chính là trên cây lại có từng chùm quả chín, chỉ có vài quả non, nhưng màu xanh mượt vẫn vô cùng đẹp mắt.
Tô Sách hít một ngụm không khí trên núi, so với bên dưới lại càng mát rượi khoan khoái hơn một ít… Quả nhiên, nguyên nhân chính vì gió cùng môi trường sạch sẽ.
Thản Đồ nắm tay Tô Sách, cảm giác như mình đang nắm giữ hết thảy—— đây là giống cái y yêu quý, là người sẽ cùng y vượt qua cả đời. Y có thể hiến dâng hết thảy của mình cho cậu, chỉ cần cậu có thể luôn vui vẻ, hạnh phúc… cùng y ở cùng một chỗ. Tên của bọn họ viết lên tảng đá không thể phá vỡ, linh hồn cũng vĩnh viễn gắng bó.
Về phương diện theo đuổi y có chút ngốc nhưng Thản Đồ không phải người ngu, Tô Sách tới bây giờ cũng không hề dấu diếm điều gì… Y có thể nhìn ra, A Sách của y, bầu bạn của y ngày càng nhu hòa hơn. Y vẫn rất để tâm nhưng so với trước kia thì đỡ bất an hơn rất nhiều.
Hai người yên lặng đi một đoạn, bầu không khí thân thiết lưu chuyển quanh cơ thể hai người, nhưng sau đi quẹo vào một con đường núi, cánh tay cùng cơ thể Thản Đồ đột nhiên siết chặt.
Tô Sách ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặc người cao lớn bên cạnh có chút nghiêm túc.
Hơi thở dũng mãnh của dã thú ngày càng đậm, ngọn núi này rất lớn, nhóm giống đực trong bộ lạc bọn họ rất nhiều thế hệ đều săn thú ở đây, ngẫu nhiên không săn được mới đi tới nơi xa hơn.
Bất quá này cũng là một ngọn núi rất nguy hiểm, năng lực sinh sản của dã thú ở đây rất mạnh, cũng vì nguồn tài nguyên sung túc mà các giống loài đều có thể sinh tồn—— này quả thực làm nhóm giống đực trong bộ lạc có thể nuôi sống bản thân rất tốt, nhưng cũng chính nó treo sinh mệnh bọn họ lên một sợi dây thép không hề chắc chắn. Mỗi ngày đều phải săn thú—— không chỉ vì có thịt ăn, còn vì sợ đám dã thú tụ tập thành đàn—— nếu không, đến lúc đó chúng nó sẽ chạy tới công kích bộ lạc.
Thử nghĩ một chút, nếu mấy trăm con, thậm chí mấy ngàn dã thú từ trên núi cuồn cuộn lao xuống, giẫm đạp ruộng đất trong bộ lạc, tổn thương bầu bạn mà giống đực yêu thương nhất, nuốt chửng nhóm ấu tể trân quý… Hết thảy những điều đó đối với một bộ lạc mà nói chính là tổn thương vô cùng nghiêm trọng!
Tựa như Thản Đồ hiện tại, trong tay y đang nắm lấy bầu bạn, đương nhiên sẽ càng cẩn thận thêm. Vì thế lúc tới gần khi vực trong núi thần kinh y lập tức căn cứng.
Y phải bảo hộ A Sách của y.
Tô Sách cũng từ bỏ ý tưởng lúc trước, cậu lần đầu tiên theo Thản Đồ ra ngoài đi săn, cũng không biết tình huống nơi này rốt cuộc thế nào, mặc dù trước khi tới bộ lạc bọn họ từng ngây ngốc trong rừng vài ngày, nhưng có lẽ vì may mắn nên không gặp nhiều mãnh thú. Cho dù gặp cũng bị Thản Đồ dễ dàng giết ăn luôn. Nhưng hiện tại Thản Đồ lại khẩn trương như vậy… chẳng lẽ gặp phải thứ gì đó càng đáng sợ hơn sao?
Được rồi, cậu thật sự không ngờ này chính là vì cậu mà tới.
Tô Sách mặc dù đã hiểu được phương thức sinh tồn trong thế giới này, nhưng hiển nhiên cậu không co khả năng giống như các giống cái vẫn luôn sinh tồn ở nơi này, tự nhiên xem mình là quần thể yếu ớt—— tự tôn của nam nhân làm cậu cho dù hiểu được quan điểm này nhưng không có biện pháp nào chân chính dung hợp. Cho dù cậu thật sự còn yếu hơn cả giống cái nhưng lại không cảm thấy mình hoàn toàn vô lực. Vì thế, cậu tự nhiên không đoán được sở dĩ Thản Đồ kì quái như vậy chính vì sợ cậu bị thương tổn.
Thản Đồ từ nắm tay Tô Sách chuyển thành ôm cậu, vừa đi tới vừa cúi đầu nói: “A Sách, lát nữa không cần rời ta quá xa.”
Tô Sách gật gật đầu: “Hảo.” Cậu sẽ không đem sinh mệnh mình ra đùa giỡn.
Lúc đang nói chuyện, hai người đi vào một mảnh rừng rậm, Thản Đồ không ngừng giới thiệu với Tô Sách: “Đây là nơi ta thường tới nên khá quen thuộc, hôm nay chúng ta săn thú ở đây đi?”
Tô Sách đương nhiên đồng ý, đối với cậu mà nói, nên bắt đầu tìm kiếm từ những nơi quen thuộc.
Vì thế Thản Đồ đột nhiên ôm lấy Tô Sách, nhấc chân phóng như bay vào trong rừng.
Cây cối hai bên lao vun vút bên hông, gió ập tới cũng không quá lớn, Tô Sách biết đây vẫn chưa phải tốc độ nhanh nhất của Thản Đồ, có lẽ vì muốn để cậu quan sát cảnh vật xung quanh.
Cây cối rất rậm rạp, cây cùng cây cơ hồ san sát mọc chen chúc nhau, dưới gốc cây cỏ dại cùng nấm mọc xum xuê, theo màu sắc cùng đám giun đất bò lúc nhúc thì hẳn không có độc.
Tô Sách quyết định tý nữa phải hái một ít mang về.
Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị đám côn trùng rắn rít trên cây rũ xuống làm bị thương đến bầu bạn của y, Thản Đồ dọc theo đường đi phá lệ cẩn thận. Nhưng vẫn khó tránh những nhánh cây quẹt trúng, Tô Sách cũng chú ý tránh né. Dần dần rừng cây chật hẹp bắt đầu có chút khe hở, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách truyền tới.
Sâu trong núi, tới gần con suối chính là một loại dã thú tương đối ôn hòa, chúng nó có chiếc sừng rất sắc bén, da lông dày cùng thân hình khổng lồ nhưng không quá mạnh mẽ, nhưng chúng có thích quần cư vì thế mới có thể kéo dài chủng tộc giữa đám dã thú. Nhưng mặc dù chúng nó tộc đàn nhưng vẫn chưa đủ cường đại.
Thản Đồ vì sự an toàn của bầu bạn, chọn lựa đầu tiên chính là loại dã thú này.
Y mang theo Tô Sách nhảy lên một chạc cây thô to, từ trên cao nhìn xuống dòng suối cách đó không xa, nước suối va phải những tảng đá lớn nhỏ phát ra âm thanh tuyệt vời.
Một đám dã thú kết hợp giữa trâu và sơn dương đang ở đó uống nước, số lượng không nhiều, ước chừng khoảng mười con. Những con không uống nước thì đang gặm cỏ ở bên cạnh, chúng nó hẳn là loại động vật ăn cỏ.
Thản Đồ tạm thời không nhảy xuống, bởi vì Tô Sách tựa hồ rất hứng thú nhìn qua bên kia, y giải thích: “Loại này gọi là ‘liệp xỉ dương’, đừng thấy chúng nó ăn cỏ, hàm răng chúng nó rất sắc bén.”
Tô Sách cũng thật có hứng thú, cậu thấy vài con ngậm thứ gì đó thô to đi tới, sau đó thả vào trong dòng suối, có chút tò mò hỏi: “Chúng nó đang làm gì?”
Thản Đồ đáp lại: “Lấy nước.”
Tô Sách cẩn thận xem lại, quả nhiên đám liệp xỉ dương kia ngậm khúc xương ra, lắc lắc đầu một chút giống như đang kiểm tra xem bên trong có đủ nước hay không.
Thật là là loài động vật thông minh.
Tô Sách nhìn một chốc, phát hiện lại có một con liệp xỉ dương nhảy vào vùng nước cạn, số còn lại cũng vây tới gần, tạo thành một vòng tròn giam con kia ở bên trong, đám sừng sắc bén quay ra ngoài, hệt như đang bảo hộ. Mà con kia cúi đầu vào nước, qua một hồi thì tiến lên bờ, trong miệng cũng ngậm một khúc xương nứt một đầu.
Quả thực rất thông minh.
Tô Sách nhìn say sưa, thẳng đến khi có hai con liệp xỉ dương đi cùng một hướng về phía rừng cây bên kia mới lấy lại tinh thần, hỏi bầu bạn của mình: “Thản Đồ, chúng nó lại muốn làm gì?”
Thản Đồ cao hứng nhìn biểu tình sinh động trên mặt Tô Sách, cười nói: “Chúng nó đưa nước cho ấu tể trong hang. Liệp xỉ dương là một trong những loại dã thú yếu nhớt nhất, nhưng cũng là loài có linh tính. Bởi vì lúc gặp phải địch nhân chúng nó sẽ tập hợp lại bảo hộ đồng bạn, vì thế lúc ra ngoài tìm kiếm thức ăn chúng sẽ không mang theo ấu tể không có khả năng phòng hộ…”
Răng nanh chúng nó có lực cắn rất lớn, thậm chí có thể cắt nát xương cốt, đáng tiếc lại không đủ bén nhọn nên không thể đâm thủng da thú, hơn nữa sức mạnh ‘thú’ của chúng rất nhỏ, không thể chiếm cứ vị trí trong hàng động vật ăn thịt, vì thế khi tiến hóa liền lựa chọn phương hướng càng có nhiều tài nguyên hơn—— thực vật.
Trong nhiều năm tiến hóa, răng nanh vẫn bảo trò lực cắn cường đại, làm chúng nó có thể an toàn dưỡng dục ấu tể, cam đoan sự sinh sôi nảy nở của tộc đàn—— đoàn kết cũng là một trong những tư chất đặc biệt của chúng.
Tô Sách trong lòng thầm suy nghĩ cách thức sinh tồn của loại động vật này, lại hỏi: “Chúng nó bày trận như vậy, ngươi phải làm thế nào mới bắt giữ được?”
Thản Đồ mỉm cười một chút, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện tầm nhìn khá rộng, liền nói: “Bây giờ ngươi cứ nhìn chúng nó đã, đừng lên tiếng.”
Tô Sách gật đầu.
Cậu nhìn thấy hai liệp xỉ dương ngậm xương cốt chứa nước đi về phía rừng cây xong thì những con khác cũng lục đục đi theo, lúc chỉ còn lại hai ba con, Thản Đồ đột nhiên xông ra ngoài, đồng thời cơ thể y biến hóa thành một con sư tử hoàng kim khổng lồ, mạnh mẽ nhào tới người con liệp xỉ xương cuối cùng, hung hăng cắn lên gáy cổ nó!
Con liệp xỉ dương kia kêu thảm một tiếng, trong lúc nó giãy dụa, Thản Đồ dùng móng vuốt dùng lực xé bụng nó, phản ứng của nó lập tức ngừng lại, mềm nhũn ngã xuống đất.
Sư tử hoàng kim phát ra một tiếng gầm rú, ngẫm lấy thi thể liệp xỉ dương nhìn về phía Tô Sách, nhưng vừa nhìn qua thì ánh mắt nó đột nhiên trợn to, lập tức dùng tộc độ cực nhanh phóng trở về! Thế nhưng ngay cả xác liệp xỉ dương vừa săn được cũng bỏ lại…
Trên núi gió rất lớn, Thản Đồ đi bên phía có gió che chắn cho Tô Sách, tay nắm chặt tay Tô Sách không buông, gió thổi lay động tóc hai người, thế nhưng quả thực có chút hương vị hẹn hò của người hiện đại.
Tô Sách đi tới, cảm thấy có chút muốn cười.
Cũng không biết làm sao, từ lúc kết hôn với Thản Đồ, sinh mệnh vốn chỉ gắng liền với văn tự và công tác dường như được nhuộm một sắc thái hoàn toàn bất đồng. Cậu bắt đầu có cảm giác ‘gia đình thật sự’, loại cảm giác này thực trần ổm nhưng lại có sức nặng, giống như có thể làm cậu cam tâm tình nguyện trả bất cứ cái giá nào mà cậu có khả năng.
Hơn nữa, Thản Đồ đối xử với cậu rất tốt.
Tô Sách nhìn người cao lớn đối mặt với mình luôn ngốc hề hề, trái tim đột nhiên nảy lên nhanh hơn một chút.
Cậu thực thích Thản Đồ, càng lúc càng thích.
Cây cối xung quanh thực xum xuê, từng mảng từng mảng đan xen trên nền đất bằng phẳng, bởi vì trên núi có rất nhiều động vật, cả ngọn núi chỉ có vài tàng đá lớn, phần lớn lớp đất đều bị thảm cỏ che phủ, còn có rất nhiều loại rau dại cùng nấm dại quen thuộc sinh trưởng trong đó.
Có lẽ đã qua mùa hoa nở nên hoa trên núi rất ít, chính là trên cây lại có từng chùm quả chín, chỉ có vài quả non, nhưng màu xanh mượt vẫn vô cùng đẹp mắt.
Tô Sách hít một ngụm không khí trên núi, so với bên dưới lại càng mát rượi khoan khoái hơn một ít… Quả nhiên, nguyên nhân chính vì gió cùng môi trường sạch sẽ.
Thản Đồ nắm tay Tô Sách, cảm giác như mình đang nắm giữ hết thảy—— đây là giống cái y yêu quý, là người sẽ cùng y vượt qua cả đời. Y có thể hiến dâng hết thảy của mình cho cậu, chỉ cần cậu có thể luôn vui vẻ, hạnh phúc… cùng y ở cùng một chỗ. Tên của bọn họ viết lên tảng đá không thể phá vỡ, linh hồn cũng vĩnh viễn gắng bó.
Về phương diện theo đuổi y có chút ngốc nhưng Thản Đồ không phải người ngu, Tô Sách tới bây giờ cũng không hề dấu diếm điều gì… Y có thể nhìn ra, A Sách của y, bầu bạn của y ngày càng nhu hòa hơn. Y vẫn rất để tâm nhưng so với trước kia thì đỡ bất an hơn rất nhiều.
Hai người yên lặng đi một đoạn, bầu không khí thân thiết lưu chuyển quanh cơ thể hai người, nhưng sau đi quẹo vào một con đường núi, cánh tay cùng cơ thể Thản Đồ đột nhiên siết chặt.
Tô Sách ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặc người cao lớn bên cạnh có chút nghiêm túc.
Hơi thở dũng mãnh của dã thú ngày càng đậm, ngọn núi này rất lớn, nhóm giống đực trong bộ lạc bọn họ rất nhiều thế hệ đều săn thú ở đây, ngẫu nhiên không săn được mới đi tới nơi xa hơn.
Bất quá này cũng là một ngọn núi rất nguy hiểm, năng lực sinh sản của dã thú ở đây rất mạnh, cũng vì nguồn tài nguyên sung túc mà các giống loài đều có thể sinh tồn—— này quả thực làm nhóm giống đực trong bộ lạc có thể nuôi sống bản thân rất tốt, nhưng cũng chính nó treo sinh mệnh bọn họ lên một sợi dây thép không hề chắc chắn. Mỗi ngày đều phải săn thú—— không chỉ vì có thịt ăn, còn vì sợ đám dã thú tụ tập thành đàn—— nếu không, đến lúc đó chúng nó sẽ chạy tới công kích bộ lạc.
Thử nghĩ một chút, nếu mấy trăm con, thậm chí mấy ngàn dã thú từ trên núi cuồn cuộn lao xuống, giẫm đạp ruộng đất trong bộ lạc, tổn thương bầu bạn mà giống đực yêu thương nhất, nuốt chửng nhóm ấu tể trân quý… Hết thảy những điều đó đối với một bộ lạc mà nói chính là tổn thương vô cùng nghiêm trọng!
Tựa như Thản Đồ hiện tại, trong tay y đang nắm lấy bầu bạn, đương nhiên sẽ càng cẩn thận thêm. Vì thế lúc tới gần khi vực trong núi thần kinh y lập tức căn cứng.
Y phải bảo hộ A Sách của y.
Tô Sách cũng từ bỏ ý tưởng lúc trước, cậu lần đầu tiên theo Thản Đồ ra ngoài đi săn, cũng không biết tình huống nơi này rốt cuộc thế nào, mặc dù trước khi tới bộ lạc bọn họ từng ngây ngốc trong rừng vài ngày, nhưng có lẽ vì may mắn nên không gặp nhiều mãnh thú. Cho dù gặp cũng bị Thản Đồ dễ dàng giết ăn luôn. Nhưng hiện tại Thản Đồ lại khẩn trương như vậy… chẳng lẽ gặp phải thứ gì đó càng đáng sợ hơn sao?
Được rồi, cậu thật sự không ngờ này chính là vì cậu mà tới.
Tô Sách mặc dù đã hiểu được phương thức sinh tồn trong thế giới này, nhưng hiển nhiên cậu không co khả năng giống như các giống cái vẫn luôn sinh tồn ở nơi này, tự nhiên xem mình là quần thể yếu ớt—— tự tôn của nam nhân làm cậu cho dù hiểu được quan điểm này nhưng không có biện pháp nào chân chính dung hợp. Cho dù cậu thật sự còn yếu hơn cả giống cái nhưng lại không cảm thấy mình hoàn toàn vô lực. Vì thế, cậu tự nhiên không đoán được sở dĩ Thản Đồ kì quái như vậy chính vì sợ cậu bị thương tổn.
Thản Đồ từ nắm tay Tô Sách chuyển thành ôm cậu, vừa đi tới vừa cúi đầu nói: “A Sách, lát nữa không cần rời ta quá xa.”
Tô Sách gật gật đầu: “Hảo.” Cậu sẽ không đem sinh mệnh mình ra đùa giỡn.
Lúc đang nói chuyện, hai người đi vào một mảnh rừng rậm, Thản Đồ không ngừng giới thiệu với Tô Sách: “Đây là nơi ta thường tới nên khá quen thuộc, hôm nay chúng ta săn thú ở đây đi?”
Tô Sách đương nhiên đồng ý, đối với cậu mà nói, nên bắt đầu tìm kiếm từ những nơi quen thuộc.
Vì thế Thản Đồ đột nhiên ôm lấy Tô Sách, nhấc chân phóng như bay vào trong rừng.
Cây cối hai bên lao vun vút bên hông, gió ập tới cũng không quá lớn, Tô Sách biết đây vẫn chưa phải tốc độ nhanh nhất của Thản Đồ, có lẽ vì muốn để cậu quan sát cảnh vật xung quanh.
Cây cối rất rậm rạp, cây cùng cây cơ hồ san sát mọc chen chúc nhau, dưới gốc cây cỏ dại cùng nấm mọc xum xuê, theo màu sắc cùng đám giun đất bò lúc nhúc thì hẳn không có độc.
Tô Sách quyết định tý nữa phải hái một ít mang về.
Bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị đám côn trùng rắn rít trên cây rũ xuống làm bị thương đến bầu bạn của y, Thản Đồ dọc theo đường đi phá lệ cẩn thận. Nhưng vẫn khó tránh những nhánh cây quẹt trúng, Tô Sách cũng chú ý tránh né. Dần dần rừng cây chật hẹp bắt đầu có chút khe hở, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách truyền tới.
Sâu trong núi, tới gần con suối chính là một loại dã thú tương đối ôn hòa, chúng nó có chiếc sừng rất sắc bén, da lông dày cùng thân hình khổng lồ nhưng không quá mạnh mẽ, nhưng chúng có thích quần cư vì thế mới có thể kéo dài chủng tộc giữa đám dã thú. Nhưng mặc dù chúng nó tộc đàn nhưng vẫn chưa đủ cường đại.
Thản Đồ vì sự an toàn của bầu bạn, chọn lựa đầu tiên chính là loại dã thú này.
Y mang theo Tô Sách nhảy lên một chạc cây thô to, từ trên cao nhìn xuống dòng suối cách đó không xa, nước suối va phải những tảng đá lớn nhỏ phát ra âm thanh tuyệt vời.
Một đám dã thú kết hợp giữa trâu và sơn dương đang ở đó uống nước, số lượng không nhiều, ước chừng khoảng mười con. Những con không uống nước thì đang gặm cỏ ở bên cạnh, chúng nó hẳn là loại động vật ăn cỏ.
Thản Đồ tạm thời không nhảy xuống, bởi vì Tô Sách tựa hồ rất hứng thú nhìn qua bên kia, y giải thích: “Loại này gọi là ‘liệp xỉ dương’, đừng thấy chúng nó ăn cỏ, hàm răng chúng nó rất sắc bén.”
Tô Sách cũng thật có hứng thú, cậu thấy vài con ngậm thứ gì đó thô to đi tới, sau đó thả vào trong dòng suối, có chút tò mò hỏi: “Chúng nó đang làm gì?”
Thản Đồ đáp lại: “Lấy nước.”
Tô Sách cẩn thận xem lại, quả nhiên đám liệp xỉ dương kia ngậm khúc xương ra, lắc lắc đầu một chút giống như đang kiểm tra xem bên trong có đủ nước hay không.
Thật là là loài động vật thông minh.
Tô Sách nhìn một chốc, phát hiện lại có một con liệp xỉ dương nhảy vào vùng nước cạn, số còn lại cũng vây tới gần, tạo thành một vòng tròn giam con kia ở bên trong, đám sừng sắc bén quay ra ngoài, hệt như đang bảo hộ. Mà con kia cúi đầu vào nước, qua một hồi thì tiến lên bờ, trong miệng cũng ngậm một khúc xương nứt một đầu.
Quả thực rất thông minh.
Tô Sách nhìn say sưa, thẳng đến khi có hai con liệp xỉ dương đi cùng một hướng về phía rừng cây bên kia mới lấy lại tinh thần, hỏi bầu bạn của mình: “Thản Đồ, chúng nó lại muốn làm gì?”
Thản Đồ cao hứng nhìn biểu tình sinh động trên mặt Tô Sách, cười nói: “Chúng nó đưa nước cho ấu tể trong hang. Liệp xỉ dương là một trong những loại dã thú yếu nhớt nhất, nhưng cũng là loài có linh tính. Bởi vì lúc gặp phải địch nhân chúng nó sẽ tập hợp lại bảo hộ đồng bạn, vì thế lúc ra ngoài tìm kiếm thức ăn chúng sẽ không mang theo ấu tể không có khả năng phòng hộ…”
Răng nanh chúng nó có lực cắn rất lớn, thậm chí có thể cắt nát xương cốt, đáng tiếc lại không đủ bén nhọn nên không thể đâm thủng da thú, hơn nữa sức mạnh ‘thú’ của chúng rất nhỏ, không thể chiếm cứ vị trí trong hàng động vật ăn thịt, vì thế khi tiến hóa liền lựa chọn phương hướng càng có nhiều tài nguyên hơn—— thực vật.
Trong nhiều năm tiến hóa, răng nanh vẫn bảo trò lực cắn cường đại, làm chúng nó có thể an toàn dưỡng dục ấu tể, cam đoan sự sinh sôi nảy nở của tộc đàn—— đoàn kết cũng là một trong những tư chất đặc biệt của chúng.
Tô Sách trong lòng thầm suy nghĩ cách thức sinh tồn của loại động vật này, lại hỏi: “Chúng nó bày trận như vậy, ngươi phải làm thế nào mới bắt giữ được?”
Thản Đồ mỉm cười một chút, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện tầm nhìn khá rộng, liền nói: “Bây giờ ngươi cứ nhìn chúng nó đã, đừng lên tiếng.”
Tô Sách gật đầu.
Cậu nhìn thấy hai liệp xỉ dương ngậm xương cốt chứa nước đi về phía rừng cây xong thì những con khác cũng lục đục đi theo, lúc chỉ còn lại hai ba con, Thản Đồ đột nhiên xông ra ngoài, đồng thời cơ thể y biến hóa thành một con sư tử hoàng kim khổng lồ, mạnh mẽ nhào tới người con liệp xỉ xương cuối cùng, hung hăng cắn lên gáy cổ nó!
Con liệp xỉ dương kia kêu thảm một tiếng, trong lúc nó giãy dụa, Thản Đồ dùng móng vuốt dùng lực xé bụng nó, phản ứng của nó lập tức ngừng lại, mềm nhũn ngã xuống đất.
Sư tử hoàng kim phát ra một tiếng gầm rú, ngẫm lấy thi thể liệp xỉ dương nhìn về phía Tô Sách, nhưng vừa nhìn qua thì ánh mắt nó đột nhiên trợn to, lập tức dùng tộc độ cực nhanh phóng trở về! Thế nhưng ngay cả xác liệp xỉ dương vừa săn được cũng bỏ lại…