Tấm vải đen bịt mắt được tháo xuống, hàng loạt những bóng đèn sáng chói chiếu thẳng vào người phụ nữ đang mê man ở trên sân khấu. Toàn thân không còn chút sức lực nào, Tiết Đồng mấy lần đã ngất xỉu. Khuôn mặt Tiết Đồng trắng bệch không còn chút sức sống nào. Đôi môi sưng đỏ, những lọn tóc lòa xòa trước mắt cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt.
Tiết Đồng vừa đói vừa khát, nhưng điều cô lo lắng nhất chính là bản thân mình sẽ ra sao khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như này. Chân Tiết Đồng đi đôi giày cao gót màu vàng, bộ ngực được che bởi tấm vải màu đỏ, thân dưới,mặc chiếc quần lót đỏ viền dây màu vàng. Dưới sự ánh sáng của những ngọn đèn xung quanh, thân thể Tiết Đồng trở nên vô cùng chói mắt. Thân hình mỏng manh như cánh hoa.
Trên khán đài, ba phía đều được ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh dày đặc, trừ bỏ ánh sáng duy nhất chiếu vào cô gái đang lõa thể trên sân khấu thì xung quanh đều tối đen như mực, trong bóng đêm ấy, ẩn chưa không biết bao nhiêu ác ma đang nhìn chăm chú con mồi. Hai chân của Tiết Đồng sợ hãi run rẩy, cổ tay cô bị chiếc còng lại không thể cử động.
Nỗi sợ hãi cùng với sự hối hận đang lan tỏa khắp trí óc của Tiết Đồng, giờ đây, cô mới hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ: tự mình làm bậy không thể sống ( đầy đủ của câu ấy là như này: Thiên Tác Nghiệt Vui Khả Vi, Tự Tác Nghiệt Bất Khả Hoạt). Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, đời này, cô nhất định sẽ không lên chiếc xe màu đen ấy.
Đó là ngày thứ sáu, sau khi tan tầm, Tiêt Đồng rời khỏi công ty, ngoài trời trở nên u ám và những hạt mưa mỗi lúc nặng hạt hơn. Do trận mưa này quá to khiến việc bắt xe trở nên vô cùng khó khăn. Người xếp hàng đón xe ngày càng dài, những chiếc xe taxi đi qua đi lại đều có kín khách. Đột nhiên có chiếc xe màu đen đỗ trước mặt Tiết Đồng, chủ xe hạ kính xuống nói với cô: “ Cô đi xe không?”
Những chiếc oto màu đen trong thành phố không có gì là lạ, cuộc sống kiếm kế sinh nhai ngày càng khó khăn, trong lúc chờ đợi ông chủ xong việc, tài xế nhân cơ hội rảnh rỗi này chở thêm vài người kiếm thêm chút tiền cũng không có gì là ngạc nhiên.
Tiết Đồng không chần chừ, lập tức lên xe đóng cửa, nói nơi muốn đến. Bên ngoài càng lúc càng mưa lớn. Nói xong địa chỉ, chiếc xe nhanh chóng ùa vào dòng xe đông đúc. Tiết Đồng không ngờ được, ngày hôm nay, chính là ngày thay đổi vận mệnh của đời mình.
Tiết Đồng cảm nhận được không khí có chút kì quái, bên trong xe không bật đèn, cô nhớ được tài xế chở cô là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Ngửi được trong xe có mùi hương ngọt ngọt, chưa kịp phản ứng gì, trước mắt Tiết Đồng bỗng trở nên tối sầm lại.
Quay trở lại hiện tại, Tiết Đồng không ngờ được rằng, mình trở thành nhân vật chính trong cuộc đấu giá lần này.
Trong suốt hai mươi mấy năm qua, Tiết Đồng không thể tưởng tượng được, cuộc sống của mình, lại có thể trở nên khổ sở và nhục nhã đến thế. Đe dọa, đánh đập, lõa thể trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào mình. Trong thời gian bị bắt cóc, cô từng chứng kiến cảnh giết người dã man bởi những kẻ máu lạnh ở đây.
Hắn túm tóc cô gái đập mạnh đầu vào tường cho đến chết vì bể sọ, sau khi giết người xong, tên sát nhân lạnh lùng trừng mắt với cô, nói lớn: “ Đây là kết cục của kẻ không biết nghe lời.” Nói xong, hắn vẫy tay cho thuộc hạ thu dọn thi thể.
Tiết Đồng biết rằng, mình đã rời khỏi thành phố C, không biết bao nhiêu lần bị chuyển từ nơi này sang nơi khác, tại nơi giam giữ ngoài cô ra thì còn có những cô gái ngoại quốc khác cùng chung số phận với mình. Những kẻ trông coi nơi đây căn bản không phải là người.
Thỉnh thoảng, chúng bắt lấy vài cô gái ngoại quốc lôi ra làm trò đùa nghịch, dùng súng bắn nước để “ tắm rửa “, cưỡng hiếp. Nếu cảm thấy không thỏa mãn thú tính của mình, chúng liền đánh đập rất tàn bạo. Chưa hết, đôi khi chúng bắt mười mấy cô gái đến từ khắp nơi, bắt lột sạch quần áo nói rằng là để kiểm tra. Mỗi người đều được đưa tới những nơi khác nhau. Ra khỏi nơi bắt cóc, chúng đều bịt mắt còng tay lại và đẩy họ đi bộ tới nơi cần đến.
Những người sống dưới lá cờ của tổ quốc sẽ không thể nào tưởng tượng được trên thế giới này còn tồn tại những thế lực ngầm dơ bẩn, khổng lồ mà kín đáo đến thế. Hầu hết những người đến với cuộc đấu giá người này đều là những kẻ có tiền và có quyền, địa vị lớn trong xã hội.
Tiết Đồng không nhớ nổi đây là ngày thứ mấy mình bị bắt đi, những ngày đầu, cô chỉ ăn một bữa, đồ ăn đều là cháo loãng. Sáng sớm nay, Tiết Đồng bị ép mặc bộ đồ lót mỏng manh này, tại thế giới bẩn thỉu này, con người chính là hàng hóa. Không gian yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói của một người phụ nữ.
Hóa ra, người đàn bà ấy đang giới thiệu món hàng tiếp theo, chính là Tiết Đồng, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “ Vật đấu giá thứ mười tám. Một trinh nữ - hai mươi hai tuổi – Quốc Tịch Trung Quốc. Giá khởi điểm là 20.000$”.
Giọng nói mượt mà lạnh lùng đến rùng mình, hoàn toàn coi Tiết Đồng là một món hàng không hơn không kém, lời ít mà ý nhiều, sau đó, dùng tiếng Anh giới thiệu lại một lần. Với vị trí đang đứng của mình, Tiết Đồng không thể biết được khuôn mặt của những người trả giá mua cô. Đến phần chung kết, những chiếc đèn tắt ngóm, những kẻ cao to mang cô rời khỏi sân khấu, như ban đầu, cô bị chúng bịt mắt và đem đến nơi khác.
Rời khỏi nơi địa ngục tối tăm ấy, chiếc còng trên tay Tiết Đồng tạm thời được mở ra để cô thay bộ quần áo mới, sau đó, bị khóa lại. Bên cạnh cô, còn có những cô gái khác đang gào khóc thảm thiết. Cứ chừng vài quãng đường, lần lượt những cô gái trên xe được đưa đến nơi nhận hàng.
Đánh giá tổng thể, Tiết Đồng là một cô gái đẹp, không phải đẹp kiểu kiêu sa nhưng được cho nét đẹp ôn hòa, cân đối. Ngũ quan trên khuôn mặt cô khá cân xứng, nhỏ nhắn diễm lệ.
Sau khi những cô gái lần lượt được đưa tới nơi, trên xe chỉ còn lại Tiết Đồng. Bánh xe xoay tròn một vòng rồi dừng lại, Tiết Đồng bị đạp xuống xe, cô ngửi được mùi vị của biển, tiếng motor nổ vang, cô đoán đây là bến tàu. Thành phố C nơi Tiết Đồng sinh sống không gần biển, vậy hiện tại, cô đang cách thành phố của mình rất xa.
Đường đi tối và dài, cô gần như kiệt sức, bước đi có phầm chậm, ngay lập tức, những tiếng mắng chửi thô bạo lại phát ra từ đằng sau phát ra. Mấy ngày này, tâm tư của Tiết Đồng dần như chết lặng, những kẻ ở đây, có đủ mọi cách biến con người sống không bằng chết.
Kể từ ngày rơi vào tay bọn bắt cóc, tính mạng của Tiết Đồng không bằng một con kiến, chúng sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào. Tiết Đồng cắn chặt môi, lê những bước đi nặng nề theo sát. Chúng đẩy Tiết Đồng ngã xuống sàn gỗ của chiếc thuyền, tiếp tục chuyển cô đi đến một nơi khác.
Nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo, Tiết Đồng cuộn mình lại, dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng cơ thể, Tiết Đồng cảm thấy vô cùng trống trải, nước mắt theo khóe mắt từ từ chảy ra.
Đầu và dạ dày của Tiết Đồng vô cùng đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy dựa vào góc tường, nhớ lại những tin tức mình đã xem qua mạng, tương lai cô cũng chỉ là món đồ chơi qua tay rất nhiều người.
Tiết Đồng không dám tưởng tượng, cố gắng an ủi bản thân rằng bố mẹ sẽ báo cảnh sát khi cô mất tích, không lâu sau sẽ có người đến giải cứu cô. Đó cũng là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, tia hy vọng cuối cùng của Tiết Đồng.
Một hòn đảo phủ bởi màu xanh lá cây nằm giữa đại dương, những dãy núi hiểm trở, cây cối trên đảo xanh tốt um tùm. Chiếc thuyền giảm dần tốc độ, một tên trên thuyền hướng tới nơi giam giữ cô, đá mạnh vào cửa quát lớn: “ Đứng lên.”.
Hắn túm lấy Tiết Đồng sốc lên như nắm cổ một con gà con, theo sát có vài ba tên khác đi cùng. Chúng đạp Tiết Đồng ngã xấp xuống bãi cát rồi nhìn nhau cười lớn.
Trên bãi cát đã có một chiếc xe chờ từ lâu, ngoài Tiết Đồng ra thì chỉ có người trên thuyền chừng ba mươi tuổi mặc bộ vest màu xanh, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn, đầy khí chất. Hắn bước tới gần cửa xe, ngồi ở phía sau. Tiết Đồng bị đưa lên xe nhưng không phải ghế dành cho người ngồi mà cô bị nhét ở dưới cốp xe.
Oto chạy uốn lượn trên đảo, bên trong có ba người đàn ông.
“ Lăng ca, món hàng hôm nay giá bao nhiêu?”. Tên lái xe nghiêng đầu hỏi người ngồi sau.
“ 40,000$.” Người tên Lăng chính là tên đã bước xuống thuyền cùng Tiết Đồng, hắn hờ hững nói: “ Dù sao đều phải chết, mua đắt không có lời, tiền đâu dễ kiếm.”
Tên lái xe nghiêng đầu về phía tên ngồi ghế phụ, cười cười nói: “ Tống, tiếp tục cược một lần.?”
Tên gọi là Tống ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe miệng cười nhẹ: “ Cược thì cược! Đại Miêu, cùng lắm thì lần này tôi thắng, anh tặng tôi chiếc thuyền chiến kia.”
“ Vậy anh đưa xe mới và phụ nữ cùng nhau đến.”
“ Được!” A Tống cười, ngừng một lúc: “ Nếu đi vào đã bị ném ra, thì quá vô vị. Như vậy đi, bảo cô ta không được phép lên tiếng.”
“ Cho dù cô ta không hét lên, tôi cá không quá 12 tiếng.”
“ Tôi cho rằng ít nhất có thể hơn 18 tiếng.”
“ Được.” Đại Miêu cười lớn.
“ Hừ”. Người phía sau cười lạnh một tiếng: “ Chán sống rồi hả? Nếu để hắn biết, các chú lấy hắn ra làm trò cười, không sợ bị hắn ném chết sao.”
“ Ha ha.” Đại Miêu ngượng ngùng cười:" Anh cũng biết chúng tôi ở đây buồn chán đến chết, không giống như lão đại tiêu diêu tự tại. Không tự mình tìm kiếm thú vui khác gì nhảy xuống biển tự vẫn. Làm sao có thể để cho hắn biết?”
“ Làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không đến mạng muốn giữ cũng không được.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người tên Lăng.
Tên Tống nhìn Đại Miêu đang lái xe: “ Hy vọng lần này sẽ không bị ném chết, để chúng ta còn có dịp vui đùa.”
“ Đúng vậy. Đem bán cho thị trường nội tạng cũng không phải là không có lời. Nhưng con nhóc đấy cũng có chút nhan sắc.” Đại Miêu nói.
Biệt thự màu trắng trên đỉnh núi dần hiện ra, cửa chính tự động mở, tốc độ xe giảm dần từ từ đi tới. Tên A Tống xuống mở cốp xe lôi Tiết Đồng ra, vặn mạnh tay cô, thấp giọng nói: “ Nếu không muốn chết quá nhanh, tốt nhất câm miệng.”
Tiết Đồng sợ hãi gật đầu. Cô bị túm chặt lôi đi về phía cánh cửa chính.
“ Rầm “ Tiếng cửa bằng kim loại nặng trịch mở ra, tên Tống đẩy Tiết Đồng về phía trước, theo sau là Lăng ca.
Tiết Đồng không biết rõ mình đang ở đâu, bị lôi đi vòng vòng, đang đi thì ngừng lại.
Thật lâu sau, Tiết Đồng nghe được giọng nói cẩn trọng từ ai đó phát ra: “ Trạch, lão đại chuyển lời với anh, ngày ấn định sẽ là 12 và 27. Ngoài ra, lão đại có tặng anh món đồ chơi mới.”
Không có tiếng trả lời.
Giống như đây đã thành thói quen, tiếp tục nói: “ Chúng tôi không quấy rầy anh, thứ tư tuần sau chúng tôi lại đến.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lập tức có người tháo còng tay cho Tiết Đồng, tiếng bước chân dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng khóa của cánh cửa kim loại. Tiết Đồng đứng chôn chân tại chỗ, cô biết rằng mình chỉ là món đồ chơi. Nghe ngóng xung quanh vẫn im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cô bất động đứng đó, không lên tiếng. Cô căn bản không biết rõ đây là đâu, tay chân chết lặng, đầu ngón tay nắm chặt lại. Bước tiếp theo chính là địa ngục, cô đang chờ đợi địa ngục nuốt chửng cô.
Đứng chờ suốt một thời gian dài.
Dạ dày Tiết Đồng đau quặn lại, cơn đói khát tiếp tục tra tấn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người, không mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho sức chịu đựng của cô giảm sút, cô lưu luyến ánh sáng của mặt trời. Có lẽ về sau cô sẽ sống trong bóng tối, ánh sáng mặt trời là thứ xa xỉ với mình.
Thời gian từng giây từng phút cứ thể trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân của Tiết Đồng mỏi nhừ, tuy rằng không có xiềng chân còng tay nhưng cô không dám đi lại. Không biết đã qua một hay hai tiếng, hoặc có thể lâu hơn, Tiết Đồng mơ màng không nhớ nổi, trong đầu hỗn loạn không ngừng.
Không ai đến bắt cô đi nhưng cứ đứng một mình thế này cũng là một loại tra tấn. Cuối cùng, không thể chịu nổi, Tiết Đông hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhìn xung quanh vẫn im lặng. Cô không biết đây là loại trò chơi gì, hay là tên ác ma đang ở đó không xa, " thưởng thức " bộ dạng thảm hại của cô, đùa giỡn sức chịu đựng sau đó là ăn thịt cô? Một trò chơi theo kiểu mèo vờn chuột.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tiết Đồng không thể chịu nổi việc chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào. Cô chậm rãi lột tấm vải đen trùm đầu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt. Cô tháo nốt dải băng đen bịt mắt, từ từ khẽ mở hai mắt để dần thích ứng với ánh sáng. Sau khi thích ứng, Tiết Đồng mở to đôi mắt, ngay sau đó, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Cô đang nhìn thấy cái gì? Cô hận không thể lập tức đeo lại dải băng bịt mắt.
Cách đó không xa, có một người ngồi, không phải, đó là một quái vật, nói rõ hơn đó là xà nhân*, đầu người nhưng thân lại là rắn, nửa người trên là thân hình của con người, hắn không mặc áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, hắn không có chân, từ thắt lưng đi xuống, đều là thân rắn màu trắng, mềm mại, đuôi rắn thẳng tắp kéo dài chừng mười mét. Thi thoảng hơn vặn vẹo cái đuôi.
Tấm vải đen bịt mắt được tháo xuống, hàng loạt những bóng đèn sáng chói chiếu thẳng vào người phụ nữ đang mê man ở trên sân khấu. Toàn thân không còn chút sức lực nào, Tiết Đồng mấy lần đã ngất xỉu. Khuôn mặt Tiết Đồng trắng bệch không còn chút sức sống nào. Đôi môi sưng đỏ, những lọn tóc lòa xòa trước mắt cùng với những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt.
Tiết Đồng vừa đói vừa khát, nhưng điều cô lo lắng nhất chính là bản thân mình sẽ ra sao khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như này. Chân Tiết Đồng đi đôi giày cao gót màu vàng, bộ ngực được che bởi tấm vải màu đỏ, thân dưới,mặc chiếc quần lót đỏ viền dây màu vàng. Dưới sự ánh sáng của những ngọn đèn xung quanh, thân thể Tiết Đồng trở nên vô cùng chói mắt. Thân hình mỏng manh như cánh hoa.
Trên khán đài, ba phía đều được ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh dày đặc, trừ bỏ ánh sáng duy nhất chiếu vào cô gái đang lõa thể trên sân khấu thì xung quanh đều tối đen như mực, trong bóng đêm ấy, ẩn chưa không biết bao nhiêu ác ma đang nhìn chăm chú con mồi. Hai chân của Tiết Đồng sợ hãi run rẩy, cổ tay cô bị chiếc còng lại không thể cử động.
Nỗi sợ hãi cùng với sự hối hận đang lan tỏa khắp trí óc của Tiết Đồng, giờ đây, cô mới hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ: tự mình làm bậy không thể sống ( đầy đủ của câu ấy là như này: Thiên Tác Nghiệt Vui Khả Vi, Tự Tác Nghiệt Bất Khả Hoạt). Nếu ông trời cho cô một cơ hội nữa, đời này, cô nhất định sẽ không lên chiếc xe màu đen ấy.
Đó là ngày thứ sáu, sau khi tan tầm, Tiêt Đồng rời khỏi công ty, ngoài trời trở nên u ám và những hạt mưa mỗi lúc nặng hạt hơn. Do trận mưa này quá to khiến việc bắt xe trở nên vô cùng khó khăn. Người xếp hàng đón xe ngày càng dài, những chiếc xe taxi đi qua đi lại đều có kín khách. Đột nhiên có chiếc xe màu đen đỗ trước mặt Tiết Đồng, chủ xe hạ kính xuống nói với cô: “ Cô đi xe không?”
Những chiếc oto màu đen trong thành phố không có gì là lạ, cuộc sống kiếm kế sinh nhai ngày càng khó khăn, trong lúc chờ đợi ông chủ xong việc, tài xế nhân cơ hội rảnh rỗi này chở thêm vài người kiếm thêm chút tiền cũng không có gì là ngạc nhiên.
Tiết Đồng không chần chừ, lập tức lên xe đóng cửa, nói nơi muốn đến. Bên ngoài càng lúc càng mưa lớn. Nói xong địa chỉ, chiếc xe nhanh chóng ùa vào dòng xe đông đúc. Tiết Đồng không ngờ được, ngày hôm nay, chính là ngày thay đổi vận mệnh của đời mình.
Tiết Đồng cảm nhận được không khí có chút kì quái, bên trong xe không bật đèn, cô nhớ được tài xế chở cô là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Ngửi được trong xe có mùi hương ngọt ngọt, chưa kịp phản ứng gì, trước mắt Tiết Đồng bỗng trở nên tối sầm lại.
Quay trở lại hiện tại, Tiết Đồng không ngờ được rằng, mình trở thành nhân vật chính trong cuộc đấu giá lần này.
Trong suốt hai mươi mấy năm qua, Tiết Đồng không thể tưởng tượng được, cuộc sống của mình, lại có thể trở nên khổ sở và nhục nhã đến thế. Đe dọa, đánh đập, lõa thể trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào mình. Trong thời gian bị bắt cóc, cô từng chứng kiến cảnh giết người dã man bởi những kẻ máu lạnh ở đây.
Hắn túm tóc cô gái đập mạnh đầu vào tường cho đến chết vì bể sọ, sau khi giết người xong, tên sát nhân lạnh lùng trừng mắt với cô, nói lớn: “ Đây là kết cục của kẻ không biết nghe lời.” Nói xong, hắn vẫy tay cho thuộc hạ thu dọn thi thể.
Tiết Đồng biết rằng, mình đã rời khỏi thành phố C, không biết bao nhiêu lần bị chuyển từ nơi này sang nơi khác, tại nơi giam giữ ngoài cô ra thì còn có những cô gái ngoại quốc khác cùng chung số phận với mình. Những kẻ trông coi nơi đây căn bản không phải là người.
Thỉnh thoảng, chúng bắt lấy vài cô gái ngoại quốc lôi ra làm trò đùa nghịch, dùng súng bắn nước để “ tắm rửa “, cưỡng hiếp. Nếu cảm thấy không thỏa mãn thú tính của mình, chúng liền đánh đập rất tàn bạo. Chưa hết, đôi khi chúng bắt mười mấy cô gái đến từ khắp nơi, bắt lột sạch quần áo nói rằng là để kiểm tra. Mỗi người đều được đưa tới những nơi khác nhau. Ra khỏi nơi bắt cóc, chúng đều bịt mắt còng tay lại và đẩy họ đi bộ tới nơi cần đến.
Những người sống dưới lá cờ của tổ quốc sẽ không thể nào tưởng tượng được trên thế giới này còn tồn tại những thế lực ngầm dơ bẩn, khổng lồ mà kín đáo đến thế. Hầu hết những người đến với cuộc đấu giá người này đều là những kẻ có tiền và có quyền, địa vị lớn trong xã hội.
Tiết Đồng không nhớ nổi đây là ngày thứ mấy mình bị bắt đi, những ngày đầu, cô chỉ ăn một bữa, đồ ăn đều là cháo loãng. Sáng sớm nay, Tiết Đồng bị ép mặc bộ đồ lót mỏng manh này, tại thế giới bẩn thỉu này, con người chính là hàng hóa. Không gian yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói của một người phụ nữ.
Hóa ra, người đàn bà ấy đang giới thiệu món hàng tiếp theo, chính là Tiết Đồng, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “ Vật đấu giá thứ mười tám. Một trinh nữ - hai mươi hai tuổi – Quốc Tịch Trung Quốc. Giá khởi điểm là .$”.
Giọng nói mượt mà lạnh lùng đến rùng mình, hoàn toàn coi Tiết Đồng là một món hàng không hơn không kém, lời ít mà ý nhiều, sau đó, dùng tiếng Anh giới thiệu lại một lần. Với vị trí đang đứng của mình, Tiết Đồng không thể biết được khuôn mặt của những người trả giá mua cô. Đến phần chung kết, những chiếc đèn tắt ngóm, những kẻ cao to mang cô rời khỏi sân khấu, như ban đầu, cô bị chúng bịt mắt và đem đến nơi khác.
Rời khỏi nơi địa ngục tối tăm ấy, chiếc còng trên tay Tiết Đồng tạm thời được mở ra để cô thay bộ quần áo mới, sau đó, bị khóa lại. Bên cạnh cô, còn có những cô gái khác đang gào khóc thảm thiết. Cứ chừng vài quãng đường, lần lượt những cô gái trên xe được đưa đến nơi nhận hàng.
Đánh giá tổng thể, Tiết Đồng là một cô gái đẹp, không phải đẹp kiểu kiêu sa nhưng được cho nét đẹp ôn hòa, cân đối. Ngũ quan trên khuôn mặt cô khá cân xứng, nhỏ nhắn diễm lệ.
Sau khi những cô gái lần lượt được đưa tới nơi, trên xe chỉ còn lại Tiết Đồng. Bánh xe xoay tròn một vòng rồi dừng lại, Tiết Đồng bị đạp xuống xe, cô ngửi được mùi vị của biển, tiếng motor nổ vang, cô đoán đây là bến tàu. Thành phố C nơi Tiết Đồng sinh sống không gần biển, vậy hiện tại, cô đang cách thành phố của mình rất xa.
Đường đi tối và dài, cô gần như kiệt sức, bước đi có phầm chậm, ngay lập tức, những tiếng mắng chửi thô bạo lại phát ra từ đằng sau phát ra. Mấy ngày này, tâm tư của Tiết Đồng dần như chết lặng, những kẻ ở đây, có đủ mọi cách biến con người sống không bằng chết.
Kể từ ngày rơi vào tay bọn bắt cóc, tính mạng của Tiết Đồng không bằng một con kiến, chúng sẵn sàng giết chết cô bất cứ lúc nào. Tiết Đồng cắn chặt môi, lê những bước đi nặng nề theo sát. Chúng đẩy Tiết Đồng ngã xuống sàn gỗ của chiếc thuyền, tiếp tục chuyển cô đi đến một nơi khác.
Nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo, Tiết Đồng cuộn mình lại, dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng cơ thể, Tiết Đồng cảm thấy vô cùng trống trải, nước mắt theo khóe mắt từ từ chảy ra.
Đầu và dạ dày của Tiết Đồng vô cùng đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy dựa vào góc tường, nhớ lại những tin tức mình đã xem qua mạng, tương lai cô cũng chỉ là món đồ chơi qua tay rất nhiều người.
Tiết Đồng không dám tưởng tượng, cố gắng an ủi bản thân rằng bố mẹ sẽ báo cảnh sát khi cô mất tích, không lâu sau sẽ có người đến giải cứu cô. Đó cũng là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, tia hy vọng cuối cùng của Tiết Đồng.
Một hòn đảo phủ bởi màu xanh lá cây nằm giữa đại dương, những dãy núi hiểm trở, cây cối trên đảo xanh tốt um tùm. Chiếc thuyền giảm dần tốc độ, một tên trên thuyền hướng tới nơi giam giữ cô, đá mạnh vào cửa quát lớn: “ Đứng lên.”.
Hắn túm lấy Tiết Đồng sốc lên như nắm cổ một con gà con, theo sát có vài ba tên khác đi cùng. Chúng đạp Tiết Đồng ngã xấp xuống bãi cát rồi nhìn nhau cười lớn.
Trên bãi cát đã có một chiếc xe chờ từ lâu, ngoài Tiết Đồng ra thì chỉ có người trên thuyền chừng ba mươi tuổi mặc bộ vest màu xanh, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn, đầy khí chất. Hắn bước tới gần cửa xe, ngồi ở phía sau. Tiết Đồng bị đưa lên xe nhưng không phải ghế dành cho người ngồi mà cô bị nhét ở dưới cốp xe.
Oto chạy uốn lượn trên đảo, bên trong có ba người đàn ông.
“ Lăng ca, món hàng hôm nay giá bao nhiêu?”. Tên lái xe nghiêng đầu hỏi người ngồi sau.
“ ,$.” Người tên Lăng chính là tên đã bước xuống thuyền cùng Tiết Đồng, hắn hờ hững nói: “ Dù sao đều phải chết, mua đắt không có lời, tiền đâu dễ kiếm.”
Tên lái xe nghiêng đầu về phía tên ngồi ghế phụ, cười cười nói: “ Tống, tiếp tục cược một lần.?”
Tên gọi là Tống ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe miệng cười nhẹ: “ Cược thì cược! Đại Miêu, cùng lắm thì lần này tôi thắng, anh tặng tôi chiếc thuyền chiến kia.”
“ Vậy anh đưa xe mới và phụ nữ cùng nhau đến.”
“ Được!” A Tống cười, ngừng một lúc: “ Nếu đi vào đã bị ném ra, thì quá vô vị. Như vậy đi, bảo cô ta không được phép lên tiếng.”
“ Cho dù cô ta không hét lên, tôi cá không quá tiếng.”
“ Tôi cho rằng ít nhất có thể hơn tiếng.”
“ Được.” Đại Miêu cười lớn.
“ Hừ”. Người phía sau cười lạnh một tiếng: “ Chán sống rồi hả? Nếu để hắn biết, các chú lấy hắn ra làm trò cười, không sợ bị hắn ném chết sao.”
“ Ha ha.” Đại Miêu ngượng ngùng cười:" Anh cũng biết chúng tôi ở đây buồn chán đến chết, không giống như lão đại tiêu diêu tự tại. Không tự mình tìm kiếm thú vui khác gì nhảy xuống biển tự vẫn. Làm sao có thể để cho hắn biết?”
“ Làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không đến mạng muốn giữ cũng không được.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người tên Lăng.
Tên Tống nhìn Đại Miêu đang lái xe: “ Hy vọng lần này sẽ không bị ném chết, để chúng ta còn có dịp vui đùa.”
“ Đúng vậy. Đem bán cho thị trường nội tạng cũng không phải là không có lời. Nhưng con nhóc đấy cũng có chút nhan sắc.” Đại Miêu nói.
Biệt thự màu trắng trên đỉnh núi dần hiện ra, cửa chính tự động mở, tốc độ xe giảm dần từ từ đi tới. Tên A Tống xuống mở cốp xe lôi Tiết Đồng ra, vặn mạnh tay cô, thấp giọng nói: “ Nếu không muốn chết quá nhanh, tốt nhất câm miệng.”
Tiết Đồng sợ hãi gật đầu. Cô bị túm chặt lôi đi về phía cánh cửa chính.
“ Rầm “ Tiếng cửa bằng kim loại nặng trịch mở ra, tên Tống đẩy Tiết Đồng về phía trước, theo sau là Lăng ca.
Tiết Đồng không biết rõ mình đang ở đâu, bị lôi đi vòng vòng, đang đi thì ngừng lại.
Thật lâu sau, Tiết Đồng nghe được giọng nói cẩn trọng từ ai đó phát ra: “ Trạch, lão đại chuyển lời với anh, ngày ấn định sẽ là và . Ngoài ra, lão đại có tặng anh món đồ chơi mới.”
Không có tiếng trả lời.
Giống như đây đã thành thói quen, tiếp tục nói: “ Chúng tôi không quấy rầy anh, thứ tư tuần sau chúng tôi lại đến.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lập tức có người tháo còng tay cho Tiết Đồng, tiếng bước chân dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng khóa của cánh cửa kim loại. Tiết Đồng đứng chôn chân tại chỗ, cô biết rằng mình chỉ là món đồ chơi. Nghe ngóng xung quanh vẫn im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cô bất động đứng đó, không lên tiếng. Cô căn bản không biết rõ đây là đâu, tay chân chết lặng, đầu ngón tay nắm chặt lại. Bước tiếp theo chính là địa ngục, cô đang chờ đợi địa ngục nuốt chửng cô.
Đứng chờ suốt một thời gian dài.
Dạ dày Tiết Đồng đau quặn lại, cơn đói khát tiếp tục tra tấn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người, không mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho sức chịu đựng của cô giảm sút, cô lưu luyến ánh sáng của mặt trời. Có lẽ về sau cô sẽ sống trong bóng tối, ánh sáng mặt trời là thứ xa xỉ với mình.
Thời gian từng giây từng phút cứ thể trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân của Tiết Đồng mỏi nhừ, tuy rằng không có xiềng chân còng tay nhưng cô không dám đi lại. Không biết đã qua một hay hai tiếng, hoặc có thể lâu hơn, Tiết Đồng mơ màng không nhớ nổi, trong đầu hỗn loạn không ngừng.
Không ai đến bắt cô đi nhưng cứ đứng một mình thế này cũng là một loại tra tấn. Cuối cùng, không thể chịu nổi, Tiết Đông hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhìn xung quanh vẫn im lặng. Cô không biết đây là loại trò chơi gì, hay là tên ác ma đang ở đó không xa, " thưởng thức " bộ dạng thảm hại của cô, đùa giỡn sức chịu đựng sau đó là ăn thịt cô? Một trò chơi theo kiểu mèo vờn chuột.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tiết Đồng không thể chịu nổi việc chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào. Cô chậm rãi lột tấm vải đen trùm đầu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt. Cô tháo nốt dải băng đen bịt mắt, từ từ khẽ mở hai mắt để dần thích ứng với ánh sáng. Sau khi thích ứng, Tiết Đồng mở to đôi mắt, ngay sau đó, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Cô đang nhìn thấy cái gì? Cô hận không thể lập tức đeo lại dải băng bịt mắt.
Cách đó không xa, có một người ngồi, không phải, đó là một quái vật, nói rõ hơn đó là xà nhân, đầu người nhưng thân lại là rắn, nửa người trên là thân hình của con người, hắn không mặc áo, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, hắn không có chân, từ thắt lưng đi xuống, đều là thân rắn màu trắng, mềm mại, đuôi rắn thẳng tắp kéo dài chừng mười mét. Thi thoảng hơn vặn vẹo cái đuôi.