Khi chân Tiết Đồng đã hoàn toàn hồi phục, Long Trạch vì muốn cô vui vẻ nên đã đưa cô đến công viên chơi, hắn cũng dẫn theo hai người vệ sĩ đi theo. Tiết Đồng có điểm không hiểu, hai người này không rõ ràng không phải đến để bảo vệ Long Trạch. Quên đi, dù sao cô cũng đã quen, sẽ không vì họ mà ảnh hưởng tâm trạng chơi vui vẻ hôm nay.
Trước khi dẫn Tiết Đồng đến công viên, Long Trạch đã tìm hiểu qua, chỉ cần một vé vào cửa và không hạn chế số lần tham gia các loại trò chơi. Long Trạch cũng biết được cuối tuần là khá đông đúc muốn chơi thường phải xếp hàng. Vì vậy, cho dù là ngày thường hắn cũng dẫn Tiết Đồng đến đây, vậy mà trong công viên người đến chơi cũng không ít.
Tiết Đồng bị lôi cuốn bởi những trò chơi hiện đại, cảm giác mạnh khiến người ta điên cuồng la hét, âm thanh vang tận mây xanh vô cùng kích thích nó làm cho cô cảm thấy rạo rực, Tiết Đồng thích thú đảo mắt nhìn khắp nơi, đưa tay cầm vé lôi kéo Long Trạch đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Long Trạch tới những nơi như này nên hắn để Tiết Đồng tùy ý chọn trò chơi. Hai người trước tiên chơi Quá Sơn Lượn*, trò này ở trong nước được mọi người chơi nhiều nhất, tàu xoay vòng tốc độ nhanh, gió thổi vù vù làm gương mặt ai cũng phải biến dạng, tim đập dồn dập. Tiết Đồng há to miệng hét hết cỡ.
Quá Sơn Lượn lộn ngược xuống rồi đột ngột lao lên cao, xung quanh ai cũng điên cuồng la hét đến mức xé rách cả màng nhĩ. Trong khi mọi người kích động, thần sắc Long Trạch vẫn trầm tĩnh, chỉ tròn mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
(*)Quá Sơn Lượn: tên một loại trò chơi, như tàu lượn siêu tốc ở Việt Nam. Ý nói là nó cao và dốc như núi, lại đi tốc độ nhanh nên cực kỳ kích thích thần kinh.
Khi tàu lượn dừng lại, khuôn mặt Tiết Đồng ửng hồng sau trò chơi đầy kích thích, không chỉ thấy choáng váng mà tinh thần còn lâng lâng. Long Trạch giúp Tiết Đồng cởi dây an toàn, đỡ cô đi ra, một tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng:“Chơi vui không?”.
Tiết Đồng dựa vào ngực Long Trạch, thở hắt một hơi, đưa tay vuốt ngực, ngẩng đầu đáp:“Rất vui!”
Rõ ràng bộ dạng còn đang lơ lửng trên mây vậy mà còn nói là rất vui, Long Trạch cười khẽ: “Vậy em có muốn chơi lần nữa không?”.
“Chúng ta chơi trò khác đi, còn nhiều cái thú vị hơn, đừng bỏ lỡ”.
Tiết Đồng ngồi dựa vào Long Trạch một lúc, lại lôi kéo tay hắn đi tiếp, vừa đi vừa hỏi:“Lúc nãy không nghe thấy anh hét lên, anh không thấy rất kích thích sao?”
“Không sao, cùng em chơi vui là được rồi.” Long Trạch nở nụ cười dịu dàng.
“Nhưng mà chơi trò đấy phải kêu lên thì vui hơn.” Tiết Đồng lay lay cánh tay Long Trạch, “ Anh thử xem”.
“Không cần đâu”.
“Cứ thử một lần thôi! Dù sao thì cũng là trò chơi thôi mà”. Tiết Đồng tiếp tục lay tay Long Trạch.
Long Trạch cảm thấy buồn cười, đành đồng ý với Tiết Đồng: “Được!”
Tiết Đồng vui vẻ nhún chân bật nhẹ lên. Phía đó không xa là trò Ma Luân, thấy Tiết Đồng thích thú, Long Trạch liền dẫn cô tới. Ma Luân là trò chơi đong đưa trái phải cùng lúc, theo chiều thuận kim đồng hồ rồi lại nghịch, lúc lên cao lúc xuống thấp.
Tiết Đồng tiếp tục trải nghiệm cảm giác mạnh, cô hét chói tai vì độ kích thích thần kinh của trò chơi này, Long Trạch bên cạnh cũng dùng hết sức la lớn.
Sau khi bay lên bay xuống trong không trung, Tiết Đồng vô cùng thích thú, khi xuống dưới cô không kiêng nể huých cùi trỏ vào ngực Long Trạch, hơi thở dồn dập đứt quãng hỏi: “Có phải la lên thích hơn không?”
“Uhm, rất thích”. Long Trạch xoa đầu Tiết Đồng cười, nhìn cô tràn ngập sức sống, trong lòng hắn thấy rất vui: “Có mệt không? Chúng ta dừng lại ăn chút gì đi?”
“Chúng ta chơi tiếp đi, nếu ăn no rồi thì chơi không thoải mái nữa”.
Lần đến công viên này, Tiết Đồng cùng Long Trạch tạm gác những chuyện không vui sang một bên, hiện tại, cô và hắn chỉ là hai người bình thường, đến để vui chơi thỏa thích, không phải kiêng dè điều gì.
Nếu gác lại thân phận đặc biệt của Long Trạch thì hắn là người khá hòa đồng và nhã nhặn, không có khác biệt gì với những người đang vui chơi ở đây.
“Uhm, hôm nay tôi đưa em tới đây chơi, mọi chuyện đều do em quyết định”.
Hai người lại chơi trò Hải Tặc. Chiếc thuyền leo lên cao hơn mười thước rồi đột ngột lao xướng dưới, trong nháy mắt nước xung quanh dâng cao như sóng thần, nuốt gọn du khách cùng thuyền, mạo hiểm nhưng đem lại cảm giác rất phấn khích.
Tiết Đồng lại chơi nhảy đánh y một mình. Chiếc phao tùy ý mạnh nhẹ, cao thấp mà quăng Tiết Đồng lên cao, liên tục không ngừng. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà tưởng như đã trải qua vài giờ.
Tiết Đồng bước xuống, lồng ngực bị phập phồng thở dốc, lưng mỏi rã rời, sắc mặt cô dần chuyển thành màu trắng, đứng cũng không vững. Long Trạch vội đỡ lưng cho cô, kêu vệ sĩ đi mua chai nước khoáng.
Trải qua nhiều trò chơi mang tính kích thích, Tiết Đồng không còn sức để thử qua những trò chơi cảm giác mạnh khác bèn đi xem các tiết mục biểu diễn ca múa, hay diễn hài kịch…
Tiết Đồng xem rất chăm chú, cười không ngừng. Sau đó lại đi dạo quanh công viên, mua mấy xiên thịt dê nướng, xem người Ấn Độ làm bánh rồi mua một cái. Đến chỗ có bán hạt dẻ, Tiết Đông mua một bao, nhưng không còn tay để cầm, Long Trạch trả tiền xong liền thay cô cầm, tự tay đưa từng hạt vào miệng Tiết Đồng.
Tiết Đồng cũng rất phối hợp, lâu lâu lại cầm xiên thịt đưa Long Trạch cắn một miếng.
Nhìn thấy trò chơi có thưởng, Tiết Đổng hứng thú, Long Trạch liền mua phiếu. Tiết Đồng chơi ném phi tiêu vì hứng thú với giải thưởng, đó là một món đồ chơi làm bằng da nhung, thế nhưng cô chẳng ném trúng phát nào.
Long Trạch bên cạnh thấy vậy nói:“Em muốn phần thưởng nào? Để tôi giúp em lấy”.
“Không cần đâu, tôi tự mình làm được”. Tiết Đồng hiểu rõ những chuyện này đối với Long Trạch đều dễ như trở bàn tay.
Liên tục thất bại, Tiết đồng thở dài. Long Trạch nhìn không nhịn được, cầm tay Tiết Đồng: “Tôi dạy em chơi”.
Thấy Tiết Đồng không từ chối, Long Trạch vòng ra đứng sau lưng, nắm tay phải của cô, cẩn thận nhắm mục tiêu.
“Thả lỏng một chút, ném!”
Phi tiêu không hoàn toàn trúng đích chỉ lệch khỏi hồng tâm một chút, nhưng so với lúc Tiết Đồng tự mình ném thì tốt hơn nhiều. Long Trạch tiếp tục hỗ trợ cô, tay trái đặt trên lưng, đem Tiết Đồng ôm vào trong lòng. Mải ngắm hồng tâm nên Tiết Đồng cũng không nhận thấy được Long Trạch ôm cô.
Long Trạch giúp Tiết Đồng ném trúng được hai lần, đang chìm trong cảm giác chiến thắng nên cô không so đo nhiều với hắn. Long Trạch vừa giúp Tiết Đồng ném trúng hồng tâm vừa cố gắng áp sát cơ thể mình vào lưng cô, như vậy hắn có thể ôm Tiết Đồng chặt hơn, so với việc giúp cô ném phi tiêu thì ôm cô dễ chịu hơn nhiều.
Tiết Đồng lấy được con búp bê nhỏ, bộ dáng rất đáng yêu, cầm trên tay cũng không tệ. Giải thưởng của trò chơi này đều là hàng cao cấp, hầu hết đều nhập khẩu từ nước ngoài.
Một cặp tình nhân đi ngang qua, cô gái đang ôm con thú bông rất to, dùng toàn bộ cánh tay mới ôm hết, nhìn thật là thích.
Tiết Đồng thầm nghĩ muốn có một con, liền nhìn Long Trạch: “Con gấu kia thật đáng yêu”.
“Tôi sẽ thắng nó cho em, đem đặt trong phòng em”.
“Được”.
Hai người đi tới gian hàng ném bao cát. Giải nhất là một con gấu Teddy vô cùng dễ thương. Long Trạch liên tiếp ném trúng, người ngoài ai cũng trầm trồ khen ngợi. Một ván đã qua, nhân viên gian hàng kinh ngạc đem con gấu tới, Tiết Đồng dùng hai tay ôm lấy nó, Long Trạch giúp cô cầm con búp bê, cô cười rạng rỡ gương mặt tươi như hoa đào ngày xuân.
Tiết Đồng ôm gấu Teddy còn Long Trạch ôm thắt lưng cô, cảm thấy rất mãn nguyện, đi chơi tuy rất vui nhưng so với việc được ôm người đẹp còn vui sướng hơn nhiều.
Trong công viên có rất nhiều trò chơi, Tiết Đồng đi xem từng thứ một, chỉ cần tay cô cầm xem món gì lâu một chút, Long Trạch liền mua hết. Tâm trạng đang tốt nên Tiết Đồng cũng không ngại nhận lấy, dù sao những thứ này chỉ có vài đồng, đối với Long Trạch mà nói chẳng đáng là bao.
Hai người đi chơi mua khá nhiều thứ từ các gian hàng, hai vệ sĩ đi theo ôm đồ cho vào trong xe. Nhìn thấy bên cạnh có một nhà hàng khá được, Tiết Đồng nói muốn ăn cơm xong rồi về, Long Trạch cũng không ý kiến, hiếm khi Tiết Đồng có khẩu vị tốt như vậy.
Công viên ở vị trí khá xa so với khách sạn, phải đi nửa vòng thành phố mới tới công viên, chơi ròng rã một ngày trời khiến Tiết Đồng cảm thấy mệt mỏi, trên đường về mơ màng nhắm mắt dựa vào người Long Trạch, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau đã về đến khách sạn, Tiết Đồng liền tỉnh lại, thấy trên người là áo khoác của Long Trạch. Nhìn thấy cô tỉnh lại, Long Trạch thấp giọng nói:“Tôi còn nghĩ sẽ ôm em đi lên chứ”.
Hai mắt Tiết Đồng còn đang nhập nhèm chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy gương mặt Long Trạch vô cùng dịu dàng, con ngươi nâu vàng sáng rực tự nhiên, khóe môi hơi nhếch lên để lộ hàm răng trắng bóng, phảng phất thấy được nét vương giả toát ra từ người hắn.
Tiết Đồng nở nụ cười:“Hôm nay tôi rất vui, cám ơn anh đã đưa tôi đi”.
“Không cần cảm ơn. Tôi cũng rất vui, cảm thấy ở cùng em mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn”. Long Trạch luồn tay dưới áo khoác, cầm tay Tiết Đồng, lòng bàn tay cô ấm áp mềm mại giống như chính con người của chủ nhân nó.
Trong lòng Long Trạch vô cùng thỏa mãn, hắn nói:“Ngày nào cũng được thế này thì tốt biết mấy”.
Tiết Đồng cũng muốn vui vẻ mỗi ngày, không cần phải dựa vào những trò chơi mới đem lại niềm vui trong cuộc sống. Duy chỉ có điều, cho đến nay, cô vẫn chưa buông được tảng đá đè nặng tinh thần, cô vẫn còn ấp ủ suy nghĩ muốn chạy trốn, thế nhưng dù muốn cũng không dám. Cảm giác vui vẻ như hôm nay vẫn chưa thực thỏa mãn.
Ôm chặt gấu Teddy vào khách sạn về phòng, Tiết Đồng thích cảm giác mềm mại của nó, tạo cảm giác an toàn cho cô. Cô đặt nó ở đầu giường nhằm muốn phần nào nó sẽ đem lại sự thanh thản trong tâm trí cô.
Nhưng cảm giác này không duy trì được lâu, đến chiều hôm sau đã bị phá vỡ.
Sau giấc ngủ trưa, tỉnh lại đã không thấy Long Trạch ở trong phòng. Tiết Đồng không biết hắn đi đâu, thầm nghĩ hắn sẽ nhanh chóng trở lại. Không ngờ, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.
Nghĩ đó là nhân viên phục vụ phòng, nhưng khi mở cửa lại thấy Trang Lăng bên ngoài. Tiết Đồng ngẩn người, lễ phép nói: “Long Trạch không có ở đây”.
“Tôi biết”. Trang Lăng đứng ở cửa, phía sau hắn là hai vệ sĩ, “Ông chủ muốn gặp cô”.
Mặc dù không muốn nhưng Tiết Đồng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Dọc đường Tiết Đồng cảm thấy thấp thỏm không yên, như có một luồng khí lạnh lẽo bao trùm cả người cô. Tiết Đồng bị dẫn đi không xa lắm, chỉ theo thang máy xuống lầu rồi qua vài căn phòng. Người đàn ông quyền lực - Trình Thiên ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe người bên ngoài chuyển lời.
Tiết Đồng đứng bên cạnh một lúc, đợi người chuyển lời đi ra ngoài, Trang Lăng mới đưa cô đi qua.
Từ lúc bước vào phòng, Trình Thiên chưa từng nhìn Tiết Đồng, hắn chỉ chú tâm vào bàn trà màu trắng nạm vàng, mở một chai rượu đỏ.
Đến khi đem mẩu thuốc lá di vào gạt tàn, hắn mới nghiêng đầu nhìn một cái:“Cô tên Tiết Đồng?”
“Đúng vậy”. Tiết Đồng đổ mồi hôi tay, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, cô không biết vì sao hắn muốn gặp mình, chỉ biết kính cẩn chào hỏi: “Trình tổng, xin chào”.
“Ngồi đi”. Trình Thiên hướng sô pha nói, mắt vẫn không đặt vào cô.
Tiết Đồng không dám, cẩn thận trả lời: “Không cần, tôi đứng được rồi. Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén của Trình Thiên lập tức phóng về phía Tiết Đồng, hắn chậm rãi lên tiếng: “Tôi không thích phụ nữ nhiều lời”.
Tiết Đồng bị một câu nói của hắn làm cho rùng mình, đứng chôn chân tại chỗ không biết nên làm thế nào. Nhưng khi Trình Thiên liếc mắt hướng sô pha lần nữa, Tiết Đồng mang theo tâm trạng lo sợ ngồi xuống sofa theo ý hắn, hai tay đặt ở đầu gối, chân run run.
“Mấy ngày trước người của tôi đắc tội với cô, Long Trạch vì vậy đã nổi nóng”, Trình Thiên tự rót một ly rượu, động tác của hắn vô cùng tao nhã, đưa tay nâng ly rượu nhẹ nhấp một ngụm, quay đầu hỏi Tiết Đồng: “Cậu ấy thật sự để ý cô?”.
Tiết Đồng không biết nên trả lời thế nào, dù đáp là có hay không đều cảm thấy không ổn, đầu ngón tay chợt lạnh toát.
Khi Tiết Đồng vừa bước chân vào cửa, toàn bộ đều lọt vào mắt Trình Thiên. Xem bộ dáng khẩn trương đến run rẩy của cô rồi mọi động tác đều vô cùng cẩn trọng, hắn sớm đã biết đây là một người phụ nữ đơn giản, mọi cảm xúc đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt, quả thật rất vừa lòng hắn với cô.
“Tôi coi trọng Long Trạch, vì cậu ấy là một nhân tài. Hôm nay, gọi cô đến là muốn nhắc nhở cô, bình thường ít nói một chút, chuyên tâm làm việc, làm người phụ nữ biết điều là được”.
“Tôi biết”. Kỳ thật Tiết Đồng không hiểu rõ ý của Trình Thiên, đại khái là nhắc cô phải biết nghe lời, hầu hạ Long Trạch thật tốt.
“Biết là tốt. Long Trạch lát nữa sẽ tới đây gặp tôi cho nên cô không cần khẩn trương”.
Hắn nâng ly rượu trên tay, nheo mắt lại nhìn Tiết Đồng, hỏi một câu mà hắn thấy có hứng thú:“Long Trạch bình thường ở với cô vẫn là hình dạng bán xà?”
“A?” Tiết Đồng khẽ hé môi, trong đầu suy nghĩ ý của hắn là gì, khóe miệng run run, ấp úng nói: “Cái đó…”
Tiết Đồng lắp bắp không nói nên lời.
Trình Thiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Đồng, nghe thấy câu hỏi liền cúi thấp đầu, hai má ửng hồng, tuy không trả lời nhưng nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi này, hắn lập tức hiểu được:“Có phải cô và Long Trạch chưa xảy ra chuyện gì?”
Tiết Đồng không dám trả lời thẳng vấn đề này chỉ nhẹ gật đầu.
Trình Thiên bật cười thành tiếng: “Long Trạch này thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào”.
Trình Thiên mân mê ly rượu trong tay, thật lâu sau, hắn nhìn Tiết Đồng, nói đầy hàm ý: “Nếu vậy tôi sẽ tặng cho cậu ấy một món quà”.
Trình Thiên quay đầu, Trang Lăng cúi người lại, hắn thấp giọng nói gì đó, Tiết Đồng nghe không rõ, chỉ biết hắn dặn dò Trang Lăng đi làm việc.
Trang Lăng nghe xong liền đi ra ngoài, Trình Thiên khẽ nhếch khóe miệng mang ý cười. Tiết Đồng không biết Trình Thiên định làm gì, càng thêm lo lắng, trong lòng chỉ mong Long Trạch nhanh tới đây giải vây cho cô.
Vài phút sau Trang Lăng quay trở lại, trên tay cầm một thứ rất nhỏ. Trình Thiên liếc nhìn Trang Lăng sau đó hắn cúi người cầm một cái ly rỗng trên bàn trà, động tác rất thành thục lấy ra một viên thuốc màu trắng, bỏ vào ly, rót rượu rồi đem đến để trước mặt Tiết Đồng.
Trình Thiên giơ ly rượu trên tay, hướng Tiết Đồng, nói: “Tiết tiểu thư, mời uống một ly”.
Sắc mặt Tiết Đồng trắng bệch, nhìn ly rượu trước mặt, viên thuốc màu trắng khi nãy nhanh chóng tan vào rượu rồi biến mất. Ánh mắt Trình Thiên hiện lên ý trêu cười, tiếp tục giơ ly rượu mời cô. Tay Tiết Đồng cứng đờ, lồng ngực đột nhiên thít lại, cảm giác không thể hít thở nổi.
“Tiết tiểu thư! Thật không nể mặt!” Giọng nói uy hiếp từ miệng Trình Thiên phát ra.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Trình Thiên, Tiết Đồng biết, ngay sau khi hắn nói câu đó cô chỉ còn đường chết. Tiết Đồng từ từ vươn tay, cầm lấy ly rượu thủy tinh mỏng manh mà lạnh lẽo như hàn băng, cứ như tiết trời đang vào tháng Giếng, toàn thân cô đông cứng lại.
Trình Thiên chậm rãi hạ ly rượu xuống, nhìn Tiết Đồng, than nhẹ:“Xem ra vẫn chưa học được cách nghe lời. Trang Lăng, đem cô ta tới Cung Đêm”.
“Không cần”. Tiết Đồng ngập ngừng, khẽ mở miệng, “Thật xin lỗi! Cảm ơn Trình Tổng để mắt”.
Tiết Đồng nâng ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ theo cuống họng từ từ chảy xuống, cô không nhận ra hương vị gì, chỉ biết rất lạnh, lạnh đến thấu tim.
Tiết Đồng không biết bên trong ly rượu kia là thứ gì, dù sao cô cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù đây là rượu độc, cô cũng chỉ biết nghe lời uống cạn.
Khi chân Tiết Đồng đã hoàn toàn hồi phục, Long Trạch vì muốn cô vui vẻ nên đã đưa cô đến công viên chơi, hắn cũng dẫn theo hai người vệ sĩ đi theo. Tiết Đồng có điểm không hiểu, hai người này không rõ ràng không phải đến để bảo vệ Long Trạch. Quên đi, dù sao cô cũng đã quen, sẽ không vì họ mà ảnh hưởng tâm trạng chơi vui vẻ hôm nay.
Trước khi dẫn Tiết Đồng đến công viên, Long Trạch đã tìm hiểu qua, chỉ cần một vé vào cửa và không hạn chế số lần tham gia các loại trò chơi. Long Trạch cũng biết được cuối tuần là khá đông đúc muốn chơi thường phải xếp hàng. Vì vậy, cho dù là ngày thường hắn cũng dẫn Tiết Đồng đến đây, vậy mà trong công viên người đến chơi cũng không ít.
Tiết Đồng bị lôi cuốn bởi những trò chơi hiện đại, cảm giác mạnh khiến người ta điên cuồng la hét, âm thanh vang tận mây xanh vô cùng kích thích nó làm cho cô cảm thấy rạo rực, Tiết Đồng thích thú đảo mắt nhìn khắp nơi, đưa tay cầm vé lôi kéo Long Trạch đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên Long Trạch tới những nơi như này nên hắn để Tiết Đồng tùy ý chọn trò chơi. Hai người trước tiên chơi Quá Sơn Lượn, trò này ở trong nước được mọi người chơi nhiều nhất, tàu xoay vòng tốc độ nhanh, gió thổi vù vù làm gương mặt ai cũng phải biến dạng, tim đập dồn dập. Tiết Đồng há to miệng hét hết cỡ.
Quá Sơn Lượn lộn ngược xuống rồi đột ngột lao lên cao, xung quanh ai cũng điên cuồng la hét đến mức xé rách cả màng nhĩ. Trong khi mọi người kích động, thần sắc Long Trạch vẫn trầm tĩnh, chỉ tròn mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
()Quá Sơn Lượn: tên một loại trò chơi, như tàu lượn siêu tốc ở Việt Nam. Ý nói là nó cao và dốc như núi, lại đi tốc độ nhanh nên cực kỳ kích thích thần kinh.
Khi tàu lượn dừng lại, khuôn mặt Tiết Đồng ửng hồng sau trò chơi đầy kích thích, không chỉ thấy choáng váng mà tinh thần còn lâng lâng. Long Trạch giúp Tiết Đồng cởi dây an toàn, đỡ cô đi ra, một tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng:“Chơi vui không?”.
Tiết Đồng dựa vào ngực Long Trạch, thở hắt một hơi, đưa tay vuốt ngực, ngẩng đầu đáp:“Rất vui!”
Rõ ràng bộ dạng còn đang lơ lửng trên mây vậy mà còn nói là rất vui, Long Trạch cười khẽ: “Vậy em có muốn chơi lần nữa không?”.
“Chúng ta chơi trò khác đi, còn nhiều cái thú vị hơn, đừng bỏ lỡ”.
Tiết Đồng ngồi dựa vào Long Trạch một lúc, lại lôi kéo tay hắn đi tiếp, vừa đi vừa hỏi:“Lúc nãy không nghe thấy anh hét lên, anh không thấy rất kích thích sao?”
“Không sao, cùng em chơi vui là được rồi.” Long Trạch nở nụ cười dịu dàng.
“Nhưng mà chơi trò đấy phải kêu lên thì vui hơn.” Tiết Đồng lay lay cánh tay Long Trạch, “ Anh thử xem”.
“Không cần đâu”.
“Cứ thử một lần thôi! Dù sao thì cũng là trò chơi thôi mà”. Tiết Đồng tiếp tục lay tay Long Trạch.
Long Trạch cảm thấy buồn cười, đành đồng ý với Tiết Đồng: “Được!”
Tiết Đồng vui vẻ nhún chân bật nhẹ lên. Phía đó không xa là trò Ma Luân, thấy Tiết Đồng thích thú, Long Trạch liền dẫn cô tới. Ma Luân là trò chơi đong đưa trái phải cùng lúc, theo chiều thuận kim đồng hồ rồi lại nghịch, lúc lên cao lúc xuống thấp.
Tiết Đồng tiếp tục trải nghiệm cảm giác mạnh, cô hét chói tai vì độ kích thích thần kinh của trò chơi này, Long Trạch bên cạnh cũng dùng hết sức la lớn.
Sau khi bay lên bay xuống trong không trung, Tiết Đồng vô cùng thích thú, khi xuống dưới cô không kiêng nể huých cùi trỏ vào ngực Long Trạch, hơi thở dồn dập đứt quãng hỏi: “Có phải la lên thích hơn không?”
“Uhm, rất thích”. Long Trạch xoa đầu Tiết Đồng cười, nhìn cô tràn ngập sức sống, trong lòng hắn thấy rất vui: “Có mệt không? Chúng ta dừng lại ăn chút gì đi?”
“Chúng ta chơi tiếp đi, nếu ăn no rồi thì chơi không thoải mái nữa”.
Lần đến công viên này, Tiết Đồng cùng Long Trạch tạm gác những chuyện không vui sang một bên, hiện tại, cô và hắn chỉ là hai người bình thường, đến để vui chơi thỏa thích, không phải kiêng dè điều gì.
Nếu gác lại thân phận đặc biệt của Long Trạch thì hắn là người khá hòa đồng và nhã nhặn, không có khác biệt gì với những người đang vui chơi ở đây.
“Uhm, hôm nay tôi đưa em tới đây chơi, mọi chuyện đều do em quyết định”.
Hai người lại chơi trò Hải Tặc. Chiếc thuyền leo lên cao hơn mười thước rồi đột ngột lao xướng dưới, trong nháy mắt nước xung quanh dâng cao như sóng thần, nuốt gọn du khách cùng thuyền, mạo hiểm nhưng đem lại cảm giác rất phấn khích.
Tiết Đồng lại chơi nhảy đánh y một mình. Chiếc phao tùy ý mạnh nhẹ, cao thấp mà quăng Tiết Đồng lên cao, liên tục không ngừng. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà tưởng như đã trải qua vài giờ.
Tiết Đồng bước xuống, lồng ngực bị phập phồng thở dốc, lưng mỏi rã rời, sắc mặt cô dần chuyển thành màu trắng, đứng cũng không vững. Long Trạch vội đỡ lưng cho cô, kêu vệ sĩ đi mua chai nước khoáng.
Trải qua nhiều trò chơi mang tính kích thích, Tiết Đồng không còn sức để thử qua những trò chơi cảm giác mạnh khác bèn đi xem các tiết mục biểu diễn ca múa, hay diễn hài kịch…
Tiết Đồng xem rất chăm chú, cười không ngừng. Sau đó lại đi dạo quanh công viên, mua mấy xiên thịt dê nướng, xem người Ấn Độ làm bánh rồi mua một cái. Đến chỗ có bán hạt dẻ, Tiết Đông mua một bao, nhưng không còn tay để cầm, Long Trạch trả tiền xong liền thay cô cầm, tự tay đưa từng hạt vào miệng Tiết Đồng.
Tiết Đồng cũng rất phối hợp, lâu lâu lại cầm xiên thịt đưa Long Trạch cắn một miếng.
Nhìn thấy trò chơi có thưởng, Tiết Đổng hứng thú, Long Trạch liền mua phiếu. Tiết Đồng chơi ném phi tiêu vì hứng thú với giải thưởng, đó là một món đồ chơi làm bằng da nhung, thế nhưng cô chẳng ném trúng phát nào.
Long Trạch bên cạnh thấy vậy nói:“Em muốn phần thưởng nào? Để tôi giúp em lấy”.
“Không cần đâu, tôi tự mình làm được”. Tiết Đồng hiểu rõ những chuyện này đối với Long Trạch đều dễ như trở bàn tay.
Liên tục thất bại, Tiết đồng thở dài. Long Trạch nhìn không nhịn được, cầm tay Tiết Đồng: “Tôi dạy em chơi”.
Thấy Tiết Đồng không từ chối, Long Trạch vòng ra đứng sau lưng, nắm tay phải của cô, cẩn thận nhắm mục tiêu.
“Thả lỏng một chút, ném!”
Phi tiêu không hoàn toàn trúng đích chỉ lệch khỏi hồng tâm một chút, nhưng so với lúc Tiết Đồng tự mình ném thì tốt hơn nhiều. Long Trạch tiếp tục hỗ trợ cô, tay trái đặt trên lưng, đem Tiết Đồng ôm vào trong lòng. Mải ngắm hồng tâm nên Tiết Đồng cũng không nhận thấy được Long Trạch ôm cô.
Long Trạch giúp Tiết Đồng ném trúng được hai lần, đang chìm trong cảm giác chiến thắng nên cô không so đo nhiều với hắn. Long Trạch vừa giúp Tiết Đồng ném trúng hồng tâm vừa cố gắng áp sát cơ thể mình vào lưng cô, như vậy hắn có thể ôm Tiết Đồng chặt hơn, so với việc giúp cô ném phi tiêu thì ôm cô dễ chịu hơn nhiều.
Tiết Đồng lấy được con búp bê nhỏ, bộ dáng rất đáng yêu, cầm trên tay cũng không tệ. Giải thưởng của trò chơi này đều là hàng cao cấp, hầu hết đều nhập khẩu từ nước ngoài.
Một cặp tình nhân đi ngang qua, cô gái đang ôm con thú bông rất to, dùng toàn bộ cánh tay mới ôm hết, nhìn thật là thích.
Tiết Đồng thầm nghĩ muốn có một con, liền nhìn Long Trạch: “Con gấu kia thật đáng yêu”.
“Tôi sẽ thắng nó cho em, đem đặt trong phòng em”.
“Được”.
Hai người đi tới gian hàng ném bao cát. Giải nhất là một con gấu Teddy vô cùng dễ thương. Long Trạch liên tiếp ném trúng, người ngoài ai cũng trầm trồ khen ngợi. Một ván đã qua, nhân viên gian hàng kinh ngạc đem con gấu tới, Tiết Đồng dùng hai tay ôm lấy nó, Long Trạch giúp cô cầm con búp bê, cô cười rạng rỡ gương mặt tươi như hoa đào ngày xuân.
Tiết Đồng ôm gấu Teddy còn Long Trạch ôm thắt lưng cô, cảm thấy rất mãn nguyện, đi chơi tuy rất vui nhưng so với việc được ôm người đẹp còn vui sướng hơn nhiều.
Trong công viên có rất nhiều trò chơi, Tiết Đồng đi xem từng thứ một, chỉ cần tay cô cầm xem món gì lâu một chút, Long Trạch liền mua hết. Tâm trạng đang tốt nên Tiết Đồng cũng không ngại nhận lấy, dù sao những thứ này chỉ có vài đồng, đối với Long Trạch mà nói chẳng đáng là bao.
Hai người đi chơi mua khá nhiều thứ từ các gian hàng, hai vệ sĩ đi theo ôm đồ cho vào trong xe. Nhìn thấy bên cạnh có một nhà hàng khá được, Tiết Đồng nói muốn ăn cơm xong rồi về, Long Trạch cũng không ý kiến, hiếm khi Tiết Đồng có khẩu vị tốt như vậy.
Công viên ở vị trí khá xa so với khách sạn, phải đi nửa vòng thành phố mới tới công viên, chơi ròng rã một ngày trời khiến Tiết Đồng cảm thấy mệt mỏi, trên đường về mơ màng nhắm mắt dựa vào người Long Trạch, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau đã về đến khách sạn, Tiết Đồng liền tỉnh lại, thấy trên người là áo khoác của Long Trạch. Nhìn thấy cô tỉnh lại, Long Trạch thấp giọng nói:“Tôi còn nghĩ sẽ ôm em đi lên chứ”.
Hai mắt Tiết Đồng còn đang nhập nhèm chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy gương mặt Long Trạch vô cùng dịu dàng, con ngươi nâu vàng sáng rực tự nhiên, khóe môi hơi nhếch lên để lộ hàm răng trắng bóng, phảng phất thấy được nét vương giả toát ra từ người hắn.
Tiết Đồng nở nụ cười:“Hôm nay tôi rất vui, cám ơn anh đã đưa tôi đi”.
“Không cần cảm ơn. Tôi cũng rất vui, cảm thấy ở cùng em mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn”. Long Trạch luồn tay dưới áo khoác, cầm tay Tiết Đồng, lòng bàn tay cô ấm áp mềm mại giống như chính con người của chủ nhân nó.
Trong lòng Long Trạch vô cùng thỏa mãn, hắn nói:“Ngày nào cũng được thế này thì tốt biết mấy”.
Tiết Đồng cũng muốn vui vẻ mỗi ngày, không cần phải dựa vào những trò chơi mới đem lại niềm vui trong cuộc sống. Duy chỉ có điều, cho đến nay, cô vẫn chưa buông được tảng đá đè nặng tinh thần, cô vẫn còn ấp ủ suy nghĩ muốn chạy trốn, thế nhưng dù muốn cũng không dám. Cảm giác vui vẻ như hôm nay vẫn chưa thực thỏa mãn.
Ôm chặt gấu Teddy vào khách sạn về phòng, Tiết Đồng thích cảm giác mềm mại của nó, tạo cảm giác an toàn cho cô. Cô đặt nó ở đầu giường nhằm muốn phần nào nó sẽ đem lại sự thanh thản trong tâm trí cô.
Nhưng cảm giác này không duy trì được lâu, đến chiều hôm sau đã bị phá vỡ.
Sau giấc ngủ trưa, tỉnh lại đã không thấy Long Trạch ở trong phòng. Tiết Đồng không biết hắn đi đâu, thầm nghĩ hắn sẽ nhanh chóng trở lại. Không ngờ, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.
Nghĩ đó là nhân viên phục vụ phòng, nhưng khi mở cửa lại thấy Trang Lăng bên ngoài. Tiết Đồng ngẩn người, lễ phép nói: “Long Trạch không có ở đây”.
“Tôi biết”. Trang Lăng đứng ở cửa, phía sau hắn là hai vệ sĩ, “Ông chủ muốn gặp cô”.
Mặc dù không muốn nhưng Tiết Đồng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Dọc đường Tiết Đồng cảm thấy thấp thỏm không yên, như có một luồng khí lạnh lẽo bao trùm cả người cô. Tiết Đồng bị dẫn đi không xa lắm, chỉ theo thang máy xuống lầu rồi qua vài căn phòng. Người đàn ông quyền lực - Trình Thiên ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe người bên ngoài chuyển lời.
Tiết Đồng đứng bên cạnh một lúc, đợi người chuyển lời đi ra ngoài, Trang Lăng mới đưa cô đi qua.
Từ lúc bước vào phòng, Trình Thiên chưa từng nhìn Tiết Đồng, hắn chỉ chú tâm vào bàn trà màu trắng nạm vàng, mở một chai rượu đỏ.
Đến khi đem mẩu thuốc lá di vào gạt tàn, hắn mới nghiêng đầu nhìn một cái:“Cô tên Tiết Đồng?”
“Đúng vậy”. Tiết Đồng đổ mồi hôi tay, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, cô không biết vì sao hắn muốn gặp mình, chỉ biết kính cẩn chào hỏi: “Trình tổng, xin chào”.
“Ngồi đi”. Trình Thiên hướng sô pha nói, mắt vẫn không đặt vào cô.
Tiết Đồng không dám, cẩn thận trả lời: “Không cần, tôi đứng được rồi. Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Ánh mắt sắc bén của Trình Thiên lập tức phóng về phía Tiết Đồng, hắn chậm rãi lên tiếng: “Tôi không thích phụ nữ nhiều lời”.
Tiết Đồng bị một câu nói của hắn làm cho rùng mình, đứng chôn chân tại chỗ không biết nên làm thế nào. Nhưng khi Trình Thiên liếc mắt hướng sô pha lần nữa, Tiết Đồng mang theo tâm trạng lo sợ ngồi xuống sofa theo ý hắn, hai tay đặt ở đầu gối, chân run run.
“Mấy ngày trước người của tôi đắc tội với cô, Long Trạch vì vậy đã nổi nóng”, Trình Thiên tự rót một ly rượu, động tác của hắn vô cùng tao nhã, đưa tay nâng ly rượu nhẹ nhấp một ngụm, quay đầu hỏi Tiết Đồng: “Cậu ấy thật sự để ý cô?”.
Tiết Đồng không biết nên trả lời thế nào, dù đáp là có hay không đều cảm thấy không ổn, đầu ngón tay chợt lạnh toát.
Khi Tiết Đồng vừa bước chân vào cửa, toàn bộ đều lọt vào mắt Trình Thiên. Xem bộ dáng khẩn trương đến run rẩy của cô rồi mọi động tác đều vô cùng cẩn trọng, hắn sớm đã biết đây là một người phụ nữ đơn giản, mọi cảm xúc đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt, quả thật rất vừa lòng hắn với cô.
“Tôi coi trọng Long Trạch, vì cậu ấy là một nhân tài. Hôm nay, gọi cô đến là muốn nhắc nhở cô, bình thường ít nói một chút, chuyên tâm làm việc, làm người phụ nữ biết điều là được”.
“Tôi biết”. Kỳ thật Tiết Đồng không hiểu rõ ý của Trình Thiên, đại khái là nhắc cô phải biết nghe lời, hầu hạ Long Trạch thật tốt.
“Biết là tốt. Long Trạch lát nữa sẽ tới đây gặp tôi cho nên cô không cần khẩn trương”.
Hắn nâng ly rượu trên tay, nheo mắt lại nhìn Tiết Đồng, hỏi một câu mà hắn thấy có hứng thú:“Long Trạch bình thường ở với cô vẫn là hình dạng bán xà?”
“A?” Tiết Đồng khẽ hé môi, trong đầu suy nghĩ ý của hắn là gì, khóe miệng run run, ấp úng nói: “Cái đó…”
Tiết Đồng lắp bắp không nói nên lời.
Trình Thiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Đồng, nghe thấy câu hỏi liền cúi thấp đầu, hai má ửng hồng, tuy không trả lời nhưng nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi này, hắn lập tức hiểu được:“Có phải cô và Long Trạch chưa xảy ra chuyện gì?”
Tiết Đồng không dám trả lời thẳng vấn đề này chỉ nhẹ gật đầu.
Trình Thiên bật cười thành tiếng: “Long Trạch này thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào”.
Trình Thiên mân mê ly rượu trong tay, thật lâu sau, hắn nhìn Tiết Đồng, nói đầy hàm ý: “Nếu vậy tôi sẽ tặng cho cậu ấy một món quà”.
Trình Thiên quay đầu, Trang Lăng cúi người lại, hắn thấp giọng nói gì đó, Tiết Đồng nghe không rõ, chỉ biết hắn dặn dò Trang Lăng đi làm việc.
Trang Lăng nghe xong liền đi ra ngoài, Trình Thiên khẽ nhếch khóe miệng mang ý cười. Tiết Đồng không biết Trình Thiên định làm gì, càng thêm lo lắng, trong lòng chỉ mong Long Trạch nhanh tới đây giải vây cho cô.
Vài phút sau Trang Lăng quay trở lại, trên tay cầm một thứ rất nhỏ. Trình Thiên liếc nhìn Trang Lăng sau đó hắn cúi người cầm một cái ly rỗng trên bàn trà, động tác rất thành thục lấy ra một viên thuốc màu trắng, bỏ vào ly, rót rượu rồi đem đến để trước mặt Tiết Đồng.
Trình Thiên giơ ly rượu trên tay, hướng Tiết Đồng, nói: “Tiết tiểu thư, mời uống một ly”.
Sắc mặt Tiết Đồng trắng bệch, nhìn ly rượu trước mặt, viên thuốc màu trắng khi nãy nhanh chóng tan vào rượu rồi biến mất. Ánh mắt Trình Thiên hiện lên ý trêu cười, tiếp tục giơ ly rượu mời cô. Tay Tiết Đồng cứng đờ, lồng ngực đột nhiên thít lại, cảm giác không thể hít thở nổi.
“Tiết tiểu thư! Thật không nể mặt!” Giọng nói uy hiếp từ miệng Trình Thiên phát ra.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Trình Thiên, Tiết Đồng biết, ngay sau khi hắn nói câu đó cô chỉ còn đường chết. Tiết Đồng từ từ vươn tay, cầm lấy ly rượu thủy tinh mỏng manh mà lạnh lẽo như hàn băng, cứ như tiết trời đang vào tháng Giếng, toàn thân cô đông cứng lại.
Trình Thiên chậm rãi hạ ly rượu xuống, nhìn Tiết Đồng, than nhẹ:“Xem ra vẫn chưa học được cách nghe lời. Trang Lăng, đem cô ta tới Cung Đêm”.
“Không cần”. Tiết Đồng ngập ngừng, khẽ mở miệng, “Thật xin lỗi! Cảm ơn Trình Tổng để mắt”.
Tiết Đồng nâng ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ theo cuống họng từ từ chảy xuống, cô không nhận ra hương vị gì, chỉ biết rất lạnh, lạnh đến thấu tim.
Tiết Đồng không biết bên trong ly rượu kia là thứ gì, dù sao cô cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù đây là rượu độc, cô cũng chỉ biết nghe lời uống cạn.