Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh sáng nhạt le lói rọi vào phòng qua khe hở của rèm cửa được kéo kín mít. Trên chiếc giường rộng lớn, Tiết Đồng hơi giật mình thức giấc, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phát hiện có người ôm chặt làm cô không thể động đậy. Vừa hé mi mắt liền đập vào mắt là làn da của một người đàn ông, gần đến mức ngay cả những sợi lông tơ rất nhỏ đều thấy rõ ràng. Người đàn ông nằm nghiêng, đem Tiết Đồng ôm gọn trong lòng, tay chân đều đặt trên người cô.
Tiết Đồng nhắm mắt lại, toàn thân đau nhức, khó chịu. Tuy rằng bị ' tình dược' làm mê muội, không khống chế được bản thân, nhưng cô vẫn nhớ rõ hôm qua đã trải qua cơn trầm luân như thế nào, dưới thân mình hắn cầu xin gì, trong lúc cao trào đã kêu lên ra sao, biết rõ đó không phải lỗi mình vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn không bao giờ tỉnh lại.
“Tỉnh?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn khàn.
Tiết Đồng hoảng hồn, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, đến cái chớp mắt cũng không dám làm. Toàn thân như bị đóng băng.
Long Trạch kéo cô sát vào lồng ngực mình, giọng nói trầm thấp có phần mơ hồ: “Ngủ thêm một lúc”.
Chân hắn cọ cọ lên đùi Tiết Đồng, thân thể nhích sát lại gần, đem ngực cô dán vào thân thể hắn, ôm cô vào trong lòng, kéo chăn ngủ tiếp.
Tiết Đồng làm sao có thể ngủ được, hai người trần truồng dây dưa một chỗ, làn da kề sát, ngay lúc này cô chỉ muốn bỏ chạy, không dám đối mặt với bất cứ ai, toàn thân cứng ngắc lại.
Long Trạch cảm nhận được sự bất an của Tiết Đồng, đưa tay vuốt ve tấm lưng láng mịn của cô. Hắn mở mắt ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán: “Có phải đói bụng rồi không?”
Tiết Đồng hôm qua bị ép uống ' tình dược ' quá liều, thời gian cô sống chung với Long Trạch không thể nói là quá lâu nhưng hôm qua lại cùng hắn triền miên dây dưa từ chiều cho tới đêm khuya. Trên giường giờ là một đống hỗn độn, Tiết Đồng bải hoải vô lực, Long Trạch bế cô vào phòng tắm qua rồi đặt cô lên giường, bấy giờ Tiết Đồng mới chịu chìm vào giấc ngủ.
Long Trạch chưa từng có khoái cảm mãnh liệt đến vậy, khoảnh khắc nơi mềm mại của cô bao chặt lấy vật nóng bỏng của hắn, đã dấy lên một cảm giác vui sướng không thốt thành lời, hắn ở trong cơ thể cô rong ruổi sung sướng đến cực hạn, đến khi cải hai cùng đạt tới đỉnh của thiên đường, khoái cảm dồn thẳng đến não bộ đem lại cảm giác như được bay bổng giải thoát, cho dù chết để đạt được cảm giác này hắn cũng cam tâm.
Long Trạch cúi đầu hôn Tiết Đồng, nhích xuống một chút mặt đối mặt với cô, mũi chạm mũi, nhìn hàng lông mi run rẩy, biết cô đã tỉnh nhưng còn giả vờ ngủ, hắn cười ra tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn lại cúi đầu đặt nụ hôn môi cô.Tiết Đồng theo bản năng nghiêng đầu nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Long Trạch.
Hắn xoay mặt Tiết Đồng lại, tiếp tục nhấm nháp đôi môi sưng tấy kia, Tiết Đồng né ra, lấy tay đẩy hắn: “Không cần, buông ra”.
Giọng nói của Tiết Đồng khàn khàn lại cảm giác như vẫn đang còn vương lại hương vị của dục vọng, Tiết Đồng xấu hổ khuôn mặt ửng hồng, Long Trạch khẽ cười, cọ vào má cô, hơi thở ấm áp: “Tiết Đồng, anh rất thích em”.
Hắn thích cô, yêu thương cô điều này hắn luôn khẳng định.
Thời điểm hai thân thể hòa hợp, hắn đột nhiên hiểu rằng cô giống như thân thể thứ hai của hắn, Long Trạch cầm tay Tiết Đồng, đặt lên môi rồi hé miệng mút vào, cùng thân thể nhỏ bé triền miên một chỗ thật thoải mái, làm hắn một khắc cũng không muốn rời đi, chân vẫn cọ xát trên người cô.
Tiết Đồng cảm nhận có vật cứng đang ngóc đầu dậy nhiệt độ dần dần nóng lên, cô căng thẳng đứng lên: “Anh buông ra, đừng đụng vào tôi”.
Long Trạch không quan tâm đến từ chối của cô, tiếp tục cọ lên người Tiết Đồng, ôm lấy cô: "Như vậy rất thoải mái, không phải em cũng thích sao? Tối qua cứ quấn quít lấy anh”.
Dứt câu, vật nam tính nóng bóng của hắn hơi cọ qua nơi mềm mại ấm áp của Tiết Đồng.
“Không được nói”. Tiết Đồng vừa sợ vừa thẹn thùng, tránh ra không được, phía dưới hai chân đau đớn, cô nói. “Tôi đau, không tiếp tục được”.
Nghe vậy Long Trạch dừng hẳn động tác, trên giường vẫn còn lưu lại dấu máu đỏ như bông hoa nở rộ, tối hôm qua hắn thay cô tắm rửa khi hắn liền phát hiện nơi mẫn cảm của cô sưng đỏ, so với những người đàn ông khác trên thế giới này, Long Trạch hoàn toàn khác biệt. Cơ địa cũng như cấu tạo của hắn đều khác người, đương nhiên, vật nam tính của hắn cũng lớn hơn bình thường, có thể lúc gấp gáp tiến vào đã khiến cô đau đớn.
Long Trạch vẫn nằm úp lên người Tiết Đồng: " Anh sẽ làm không đau em, em nghỉ ngơi cho tốt. Anh gọi đồ ăn mang lên, cũng không còn sớm nữa, chắc em đã đói bụng."
“Vậy anh đi kêu đồ ăn trước đi, tôi rất đói. Nhanh đứng lên”. Tiết Đồng chỉ mong Long Trạch nhanh biến mất trước mặt cô.
“Được, anh đi kêu cho em ít cháo”.
Nói xong, Long Trạch vẫn nằm trong chăn vuốt ve cô một lúc lâu rồi mới chịu đứng dậy. Xuống giường, Long Trạch đem chăn kéo lại cho Tiết Đồng, đứng bên cạnh nói: “Nếu cảm thấy mệt thì đừng đứng lên, đợi anh đem đến giường là được rồi”.
Tiết Đồng biết hắn không mặc quần áo, cô đem mặt giấu vào trong chăn, không trả lời. Đến khi thấy tiếng đóng cửa, xác định rõ hắn đã ra ngoài, Tiết Đồng mới thở phào một hơn. Tiết Đồng cảm thấy khó hiểu, cô không hiểu nổi vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, cùng với Long Trạch phát sinh mối quan hệ gần gũi đến như vậy, điều đáng nói là cô không hề có ý bài xích hắn.
Nhớ lại chuyện hôm qua, Tiết Đồng vô cùng bứt rứt, đúng là cô đã nức nở cầu xin hắn, càng nghĩ càng loạn, Tiết Đồng trùm kín chăn để xua tan đi dòng suy nghĩ rối rắm này.
Tiết Đồng vẫn nằm trong chăn, cửa lại mở ra, Long Trạch mặc áo ngủ, xem ra tinh thần hắn vô cùng sảng khoái, tắm rửa, gọi điện thoại kêu thức ăn, sau đó trở lại giường.
Tiết Đồng ló đầu ra, nhưng vẫn trùm kín chăn, cảnh giác nhìn Long Trạch: “Anh lại định làm gì?”
“Anh muốn ôm em.” Ánh mắt trong suốt chờ đợi.
“Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn rời giường.”
“Em cứ đứng lên đi, anh ra ngoài làm gì, dù sao chúng ta cũng đã thân mật, nếu không để anh giúp em, nhìn em có vẻ không được thoải mái”. Long Trạch đề nghị.
“Anh đi ra ngoài trước”. Tiết Đồng cầu khẩn: “Tôi tự mình mặc được”.
Long Trạch nhìn vẻ mặt xấu hổ có phần giận dữ của cô, hắn cũng không muốn ép buộc cô làm những chuyện không thích, xoay người lấy bộ quần áo đặt ở đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Tiết Đồng cảm thấy khó nghĩ, cô không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào, cô cũng sớm biết tình huống như này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Mặc dù Long Trạch không miễn cưỡng cô thân mật vượt giới hạn với mình, chuyện này do cô tự chuốc lấy. Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, triền miên suốt một đêm với một người bán xà, cô cũng không thể trách móc hay đổ lỗi cho hắn, nghĩ kĩ lại, càng cảm thấy bất lực.
Sự việc cũng đã xảy ra, chẳng lẽ cô giả vờ khóc lóc, đòi lại công bằng? Nghĩ lại thấy buồn cười, Tiết Đồng cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Giữa hai chân thật khó chịu, trên người đầy vết xanh tím, nhưng vẫn tốt hơn so với lần trước. Tiết Đồng lấy quần áo, chầm chậm mặc quần áo xuống giường. Cô không ra cửa ngay, mà tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng chan hòa chiếu vào phòng, bên ngoài là một mảng màu xanh rộng lớn.
Long Trạch mở cửa ra thấy cô ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, hỏi cô muốn ra ngoài ăn hay ăn ở trong phòng. Tiết Đồng không muốn gây thêm rắc rối liền nói ở trong phòng.
Tiết Đồng đi rửa mặt rồi ra phòng khách, Long Trạch nhìn cô bước đi có vẻ khó khăn, mặc kệ cô đồng ý hay không, liền ôm cô đến bàn ăn, giúp cô lấy cháo rồi đưa đồ ăn tới trước mặt cô. Từ trước tới nay, Long Trạch luôn quan tâm đến Tiết Đồng, hôm nay Long Trạch mặt mày tươi cười, khóe miệng không tự giác cong lên, nhìn Tiết Đồng bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Tiết Đồng cúi đầu không dám nhìn hắn, tập trung quấy tô cháo, múc một muỗng đưa lên miệng, không cẩn thận làm rơi một giọt lên cổ tay trái, Long Trạch vội nói: “Cẩn thận”.
Cháo đã nguội rồi, còn cẩn thận cái gì!
Long Trạch cầm tay Tiết Đồng, cẩn thận dùng khăn mềm thay cô lau sạch, sau đó cười mỉm xem cô ăn cơm, không ngừng gấp rau cho cô. Tiết Đồng từ từ ăn hết chén cháo, nhìn Long Trạch gắp thức ăn cho mình, nói: “Anh hôm nay ăn cơm rất chậm”.
“Nhìn em ăn”. Long Trạch tươi cười nói, vẫn chậm rì ăn cơm, lâu lâu ngẩng đầu nhìn cô, cho dù là cúi đầu ăn cũng vẫn liếc về phía Tiết Đồng.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Long Trạch buông bát đũa hỏi: “Em muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay ra ngoài chơi một chút?”
Tiết Đồng làm thế nào còn sức lực mà đi ra ngoài? Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Cũng tốt, ngủ nhiều một chút. Có cần anh gọi bác sĩ cho em?”
Tiết Đồng vội vàng lắc đầu, giọng khàn khàn: “Tôi tự nghỉ ngơi là tốt rồi”. Ngừng một lát lại nói thêm: “Để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi, anh đừng vào”.
Long Trạch gật gật đầu, bế cô trở về phòng ngủ. Tiết Đồng khẩn trương cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Long Trạch cũng tưởng cô quá mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, kéo chăn đắp lại giúp cô: “Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không làm phiền em”.
Long Trạch thay cô kéo rèm cửa sổ, rồi đi ra ngoài. Long Trạch nói không quấy rầy cô, hắn đã thực hiện đúng với lời hứa, cả một ngày hắn đều không làm phiền cô.
Giữa trưa Trình Thiên gọi điện cho Long Trạch, khẽ cười: “Lễ vật tôi đưa cậu có thích không? Nghe nói tối hôm qua đến cả cơm chiều cũng không gọi?.”
Long Trạch cầm điện thoại, ánh mắt dịu dàng, giọng nói rõ vẻ hài lòng: “Tốt lắm, cám ơn!”
“Tôi còn lo lắng cậu có khiến Tiết tiểu thư đến chết, không ngờ Trạch như vậy lại biết dịu dàng”.
“Anh gọi điện là quan tâm đến tôi?”
“Tôi không phải thường xuyên quan tâm cậu sao? Có điều đúng là xảy ra chút việc, bọn người bên địa bàn phía Bắc luôn tìm tôi gây phiền toái, tôi đã bố trí hết người vào trong đó, cần cậu hỗ trợ một chút trong vài ngày, giúp tôi giải quyết địa bàn của bọn họ”. Trình Thiên biết tâm trạng Long Trạch hôm nay rất tốt, nhân cơ hội này yêu cầu hắn.
“Mỗi lần đều là tôi thay anh giải quyết. Tôi không rảnh”. Long Trạch hiện tại chỉ muốn giành thời gian ở bên Tiết Đồng.
“Cậu thì có chuyện gì? Chỉ muốn ở nhà thôi sao? Tôi nói cho cậu hiểu, phụ nữ là loại ham tiền, nếu cậu không có tiền không có thế lực, sẽ không giữ được phụ nữ, hiện tại cậu là người đàn ông thành công, đừng hành động vì sở thích”.
Trình Thiên khuyên bảo Long Trạch, cốt muốn hắn thay mình làm việc: “Cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu”.
Long Trạch tâm tình đang tốt, việc này dù sao với hắn cũng đơn giản, hắn cũng muốn đem tặng cho Tiết Đồng những gì tốt nhất, thế lực của Trình Thiên phải thực vững chắc thì hắn mới có thể bảo đảm cuộc sống cho Tiết Đồng, Long Trạch liền đồng ý. Không có chuyện gì khác, hắn cũng không muốn dong dài, nói vài câu rồi cúp máy.
Nhìn cửa phòng đóng chặt của Tiết Đồng, hắn cũng không dám tự ý mở cửa bước vào, mà cứ ở phòng khách chờ cô tỉnh giấc. Tiết Đồng ngủ thẳng giấc đến chiều, buổi tối hai người gọi vài món ăn đơn giản, cô vẫn chưa có đủ tự tin để đối mặt với Long Trạch, luôn tìm cách né tránh hắn, Long Trạch cũng hiểu chuyện, thi thoảng chỉ hỏi han vài câu.
Đến tối đi ngủ, Long Trạch vào phòng Tiết Đồng, đóng cửa trực tiếp nằm xuống chiếc giường lớn. Tiết Đồng hoảng sợ, đứng bên cạnh bàn trang điểm: “Anh trở về phòng mình mà ngủ”.
Long Trạch xoay người đứng lên: “Chúng ta đã phát sinh quan hệ, em đã là của anh, vậy anh có thể ngủ cùng em, dù sao anh ngủ cùng với em, em cũng rất thoải mái."
Hắn đi qua, vươn tay ôm lấy cô, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Nên ngủ thôi”.
“Anh buông ra”. Tiết Đồng giãy giụa, trong lòng thẹn thùng: “Tôi không cần…”
Long Trạch ôm Tiết Đồng ngồi xuống giường, tay đặt lên người cô: “ Anh biết em còn sợ, đừng lo, đêm nay anh sẽ không động đến em. Em vẫn chưa khỏe hẳn, anh chỉ muốn ôm em ngủ, đừng nói gì nữa mặc dù anh rất muốn em”.
Tiết Đồng không dám động đậy, cô biết sau hôm qua, hắn nhất định làm vậy, quay mặt sang hướng khác, không nhìn hắn.
Long Trạch nhẹ nhàng vuốt ve: “ Anh thích em, thích được ôm em ngủ, nhất định không làm em đau”.
Nhìn Tiết Đồng cắn môi tràn đầy vẻ xấu hổ, Long Trạch đứng dậy tắt đèn trong phòng, kéo Tiết Đồng vào trong ngực mình, để cô vùi đầu vào gáy mình, hai tay sau lưng cô vuốt ve. Ôm cô thế này thật thoải mái, hắn muốn da thịt của hai người dính sát vào nhau, cùng ôm nhau dây dưa. Nhưng lúc này thì không được, hắn tự khống chế chính mình.
Toàn thân Tiết Đồng cứng ngắc, khắp nơi tràn ngập hơi thở nam tính, cơ bắp rắn chắc lần lượt chạm lên da thịt non mịn, cô không thể ngủ yên tâm mà chìm vào giấc ngủ được: “Như vậy tôi ngủ không được”.
Long Trạch điều chỉnh tư thế, làm cho cô thoải mái hơn. Một tay sau lưng vỗ nhẹ, dỗ dành: “Ngủ đi, anh bên cạnh em, không cần sợ gì hết...”
Lời nói nhỏ như đang nỉ non, ngữ khí dịu dàng dễ dàng đi vào lòng người, Tiết Đồng nhắm mắt lại, từ sau lần cô bị bắt tới Cung Đêm xảy ra, Long Trạch luôn là người bên cạnh mọi thời điểm.
Tiết Đồng luôn hiểu, không nên quá tin tưởng vào đàn ông, nhưng Long Trạch là người duy nhất cô có thể dựa dẫm vào lúc này. Tuy rằng Long Trạch không giống với người bình thường, nhưng ở bên cạnh hắn, cô luôn tìm được cảm giác an tâm. Nếu so với lòng dạ của con người bình thường, Long Trạch khác, khác rất nhiều. Hắn là một người lương thiện, có đôi chút ngờ ngệch không hiểu sự đời.
Tiết Đồng biết suy nghĩ của mình là ích kỷ, dù sao tự do và tính mạng cũng không nằm trong tay cô, cô luôn tự nhắc bản thân không được suy nghĩ đến tình cảm giữa cô với Long Trạch. Càng nghĩ càng mâu thuẫn, tâm trí Tiết Đồng rối loạn như tơ vò, cũng có thể quá mệt mỏi vì phải nghĩ ngợi mà bất giác cô chìm vào giấc ngủ.
Tâm trạng Long Trạch thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên dịu dàng, vui vẻ đều lộ rõ trên mặt. Hắn thích cô ở trong lòng hắn, thích cùng cô điên cuồng triền miên, cô với hắn là một khối hợp nhất, hắn không muốn rời xa cô.
Đêm nay, Long Trạch hoàn toàn không chạm vào Tiết Đồng, nhưng có thời điểm đêm hắn không nhịn được, nhẹ nhàng đặt nụ hôn khi cô đang ngủ say, càng về sau cơ thể hắn càng gào thét ham muốn, nhiệt độ mỗi lúc một nóng lên.
Cơ thể mềm mại không xương của Tiết Đồng ở trong lòng hắn đầy vẻ dụ hoặc. Không nhịn được, Long Trạch luồn tay vào áo ngủ, vuốt vẹ da thịt non mềm, dừng lại ở nơi mẫn cảm trước ngực, sau đó lại thay cô chỉnh chu lại áo ngủ.
Tiết Đồng tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, cơ thể bị hắn khiêu khích dần có phản ứng. Long Trạch cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào thơm ngọt, từng chút dụ dỗ, dịu dàng mà kiên nhẫn, thủ thỉ bên tai cô, dỗ dành cô từ từ thả lỏng.
Tiết Đồng mơ màng theo bản năng, không phân biệt thật hay mơ, toàn thân nhanh chóng rũ ra giương cờ đầu hàng, cùng hắn sa vào cơn khát mang tên dục vọng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh sáng nhạt le lói rọi vào phòng qua khe hở của rèm cửa được kéo kín mít. Trên chiếc giường rộng lớn, Tiết Đồng hơi giật mình thức giấc, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phát hiện có người ôm chặt làm cô không thể động đậy. Vừa hé mi mắt liền đập vào mắt là làn da của một người đàn ông, gần đến mức ngay cả những sợi lông tơ rất nhỏ đều thấy rõ ràng. Người đàn ông nằm nghiêng, đem Tiết Đồng ôm gọn trong lòng, tay chân đều đặt trên người cô.
Tiết Đồng nhắm mắt lại, toàn thân đau nhức, khó chịu. Tuy rằng bị ' tình dược' làm mê muội, không khống chế được bản thân, nhưng cô vẫn nhớ rõ hôm qua đã trải qua cơn trầm luân như thế nào, dưới thân mình hắn cầu xin gì, trong lúc cao trào đã kêu lên ra sao, biết rõ đó không phải lỗi mình vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn không bao giờ tỉnh lại.
“Tỉnh?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn khàn.
Tiết Đồng hoảng hồn, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, đến cái chớp mắt cũng không dám làm. Toàn thân như bị đóng băng.
Long Trạch kéo cô sát vào lồng ngực mình, giọng nói trầm thấp có phần mơ hồ: “Ngủ thêm một lúc”.
Chân hắn cọ cọ lên đùi Tiết Đồng, thân thể nhích sát lại gần, đem ngực cô dán vào thân thể hắn, ôm cô vào trong lòng, kéo chăn ngủ tiếp.
Tiết Đồng làm sao có thể ngủ được, hai người trần truồng dây dưa một chỗ, làn da kề sát, ngay lúc này cô chỉ muốn bỏ chạy, không dám đối mặt với bất cứ ai, toàn thân cứng ngắc lại.
Long Trạch cảm nhận được sự bất an của Tiết Đồng, đưa tay vuốt ve tấm lưng láng mịn của cô. Hắn mở mắt ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán: “Có phải đói bụng rồi không?”
Tiết Đồng hôm qua bị ép uống ' tình dược ' quá liều, thời gian cô sống chung với Long Trạch không thể nói là quá lâu nhưng hôm qua lại cùng hắn triền miên dây dưa từ chiều cho tới đêm khuya. Trên giường giờ là một đống hỗn độn, Tiết Đồng bải hoải vô lực, Long Trạch bế cô vào phòng tắm qua rồi đặt cô lên giường, bấy giờ Tiết Đồng mới chịu chìm vào giấc ngủ.
Long Trạch chưa từng có khoái cảm mãnh liệt đến vậy, khoảnh khắc nơi mềm mại của cô bao chặt lấy vật nóng bỏng của hắn, đã dấy lên một cảm giác vui sướng không thốt thành lời, hắn ở trong cơ thể cô rong ruổi sung sướng đến cực hạn, đến khi cải hai cùng đạt tới đỉnh của thiên đường, khoái cảm dồn thẳng đến não bộ đem lại cảm giác như được bay bổng giải thoát, cho dù chết để đạt được cảm giác này hắn cũng cam tâm.
Long Trạch cúi đầu hôn Tiết Đồng, nhích xuống một chút mặt đối mặt với cô, mũi chạm mũi, nhìn hàng lông mi run rẩy, biết cô đã tỉnh nhưng còn giả vờ ngủ, hắn cười ra tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn lại cúi đầu đặt nụ hôn môi cô.Tiết Đồng theo bản năng nghiêng đầu nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Long Trạch.
Hắn xoay mặt Tiết Đồng lại, tiếp tục nhấm nháp đôi môi sưng tấy kia, Tiết Đồng né ra, lấy tay đẩy hắn: “Không cần, buông ra”.
Giọng nói của Tiết Đồng khàn khàn lại cảm giác như vẫn đang còn vương lại hương vị của dục vọng, Tiết Đồng xấu hổ khuôn mặt ửng hồng, Long Trạch khẽ cười, cọ vào má cô, hơi thở ấm áp: “Tiết Đồng, anh rất thích em”.
Hắn thích cô, yêu thương cô điều này hắn luôn khẳng định.
Thời điểm hai thân thể hòa hợp, hắn đột nhiên hiểu rằng cô giống như thân thể thứ hai của hắn, Long Trạch cầm tay Tiết Đồng, đặt lên môi rồi hé miệng mút vào, cùng thân thể nhỏ bé triền miên một chỗ thật thoải mái, làm hắn một khắc cũng không muốn rời đi, chân vẫn cọ xát trên người cô.
Tiết Đồng cảm nhận có vật cứng đang ngóc đầu dậy nhiệt độ dần dần nóng lên, cô căng thẳng đứng lên: “Anh buông ra, đừng đụng vào tôi”.
Long Trạch không quan tâm đến từ chối của cô, tiếp tục cọ lên người Tiết Đồng, ôm lấy cô: "Như vậy rất thoải mái, không phải em cũng thích sao? Tối qua cứ quấn quít lấy anh”.
Dứt câu, vật nam tính nóng bóng của hắn hơi cọ qua nơi mềm mại ấm áp của Tiết Đồng.
“Không được nói”. Tiết Đồng vừa sợ vừa thẹn thùng, tránh ra không được, phía dưới hai chân đau đớn, cô nói. “Tôi đau, không tiếp tục được”.
Nghe vậy Long Trạch dừng hẳn động tác, trên giường vẫn còn lưu lại dấu máu đỏ như bông hoa nở rộ, tối hôm qua hắn thay cô tắm rửa khi hắn liền phát hiện nơi mẫn cảm của cô sưng đỏ, so với những người đàn ông khác trên thế giới này, Long Trạch hoàn toàn khác biệt. Cơ địa cũng như cấu tạo của hắn đều khác người, đương nhiên, vật nam tính của hắn cũng lớn hơn bình thường, có thể lúc gấp gáp tiến vào đã khiến cô đau đớn.
Long Trạch vẫn nằm úp lên người Tiết Đồng: " Anh sẽ làm không đau em, em nghỉ ngơi cho tốt. Anh gọi đồ ăn mang lên, cũng không còn sớm nữa, chắc em đã đói bụng."
“Vậy anh đi kêu đồ ăn trước đi, tôi rất đói. Nhanh đứng lên”. Tiết Đồng chỉ mong Long Trạch nhanh biến mất trước mặt cô.
“Được, anh đi kêu cho em ít cháo”.
Nói xong, Long Trạch vẫn nằm trong chăn vuốt ve cô một lúc lâu rồi mới chịu đứng dậy. Xuống giường, Long Trạch đem chăn kéo lại cho Tiết Đồng, đứng bên cạnh nói: “Nếu cảm thấy mệt thì đừng đứng lên, đợi anh đem đến giường là được rồi”.
Tiết Đồng biết hắn không mặc quần áo, cô đem mặt giấu vào trong chăn, không trả lời. Đến khi thấy tiếng đóng cửa, xác định rõ hắn đã ra ngoài, Tiết Đồng mới thở phào một hơn. Tiết Đồng cảm thấy khó hiểu, cô không hiểu nổi vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này, cùng với Long Trạch phát sinh mối quan hệ gần gũi đến như vậy, điều đáng nói là cô không hề có ý bài xích hắn.
Nhớ lại chuyện hôm qua, Tiết Đồng vô cùng bứt rứt, đúng là cô đã nức nở cầu xin hắn, càng nghĩ càng loạn, Tiết Đồng trùm kín chăn để xua tan đi dòng suy nghĩ rối rắm này.
Tiết Đồng vẫn nằm trong chăn, cửa lại mở ra, Long Trạch mặc áo ngủ, xem ra tinh thần hắn vô cùng sảng khoái, tắm rửa, gọi điện thoại kêu thức ăn, sau đó trở lại giường.
Tiết Đồng ló đầu ra, nhưng vẫn trùm kín chăn, cảnh giác nhìn Long Trạch: “Anh lại định làm gì?”
“Anh muốn ôm em.” Ánh mắt trong suốt chờ đợi.
“Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn rời giường.”
“Em cứ đứng lên đi, anh ra ngoài làm gì, dù sao chúng ta cũng đã thân mật, nếu không để anh giúp em, nhìn em có vẻ không được thoải mái”. Long Trạch đề nghị.
“Anh đi ra ngoài trước”. Tiết Đồng cầu khẩn: “Tôi tự mình mặc được”.
Long Trạch nhìn vẻ mặt xấu hổ có phần giận dữ của cô, hắn cũng không muốn ép buộc cô làm những chuyện không thích, xoay người lấy bộ quần áo đặt ở đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Tiết Đồng cảm thấy khó nghĩ, cô không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào, cô cũng sớm biết tình huống như này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Mặc dù Long Trạch không miễn cưỡng cô thân mật vượt giới hạn với mình, chuyện này do cô tự chuốc lấy. Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, triền miên suốt một đêm với một người bán xà, cô cũng không thể trách móc hay đổ lỗi cho hắn, nghĩ kĩ lại, càng cảm thấy bất lực.
Sự việc cũng đã xảy ra, chẳng lẽ cô giả vờ khóc lóc, đòi lại công bằng? Nghĩ lại thấy buồn cười, Tiết Đồng cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Giữa hai chân thật khó chịu, trên người đầy vết xanh tím, nhưng vẫn tốt hơn so với lần trước. Tiết Đồng lấy quần áo, chầm chậm mặc quần áo xuống giường. Cô không ra cửa ngay, mà tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng chan hòa chiếu vào phòng, bên ngoài là một mảng màu xanh rộng lớn.
Long Trạch mở cửa ra thấy cô ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, hỏi cô muốn ra ngoài ăn hay ăn ở trong phòng. Tiết Đồng không muốn gây thêm rắc rối liền nói ở trong phòng.
Tiết Đồng đi rửa mặt rồi ra phòng khách, Long Trạch nhìn cô bước đi có vẻ khó khăn, mặc kệ cô đồng ý hay không, liền ôm cô đến bàn ăn, giúp cô lấy cháo rồi đưa đồ ăn tới trước mặt cô. Từ trước tới nay, Long Trạch luôn quan tâm đến Tiết Đồng, hôm nay Long Trạch mặt mày tươi cười, khóe miệng không tự giác cong lên, nhìn Tiết Đồng bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Tiết Đồng cúi đầu không dám nhìn hắn, tập trung quấy tô cháo, múc một muỗng đưa lên miệng, không cẩn thận làm rơi một giọt lên cổ tay trái, Long Trạch vội nói: “Cẩn thận”.
Cháo đã nguội rồi, còn cẩn thận cái gì!
Long Trạch cầm tay Tiết Đồng, cẩn thận dùng khăn mềm thay cô lau sạch, sau đó cười mỉm xem cô ăn cơm, không ngừng gấp rau cho cô. Tiết Đồng từ từ ăn hết chén cháo, nhìn Long Trạch gắp thức ăn cho mình, nói: “Anh hôm nay ăn cơm rất chậm”.
“Nhìn em ăn”. Long Trạch tươi cười nói, vẫn chậm rì ăn cơm, lâu lâu ngẩng đầu nhìn cô, cho dù là cúi đầu ăn cũng vẫn liếc về phía Tiết Đồng.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Long Trạch buông bát đũa hỏi: “Em muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay ra ngoài chơi một chút?”
Tiết Đồng làm thế nào còn sức lực mà đi ra ngoài? Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Cũng tốt, ngủ nhiều một chút. Có cần anh gọi bác sĩ cho em?”
Tiết Đồng vội vàng lắc đầu, giọng khàn khàn: “Tôi tự nghỉ ngơi là tốt rồi”. Ngừng một lát lại nói thêm: “Để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi, anh đừng vào”.
Long Trạch gật gật đầu, bế cô trở về phòng ngủ. Tiết Đồng khẩn trương cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Long Trạch cũng tưởng cô quá mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, kéo chăn đắp lại giúp cô: “Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không làm phiền em”.
Long Trạch thay cô kéo rèm cửa sổ, rồi đi ra ngoài. Long Trạch nói không quấy rầy cô, hắn đã thực hiện đúng với lời hứa, cả một ngày hắn đều không làm phiền cô.
Giữa trưa Trình Thiên gọi điện cho Long Trạch, khẽ cười: “Lễ vật tôi đưa cậu có thích không? Nghe nói tối hôm qua đến cả cơm chiều cũng không gọi?.”
Long Trạch cầm điện thoại, ánh mắt dịu dàng, giọng nói rõ vẻ hài lòng: “Tốt lắm, cám ơn!”
“Tôi còn lo lắng cậu có khiến Tiết tiểu thư đến chết, không ngờ Trạch như vậy lại biết dịu dàng”.
“Anh gọi điện là quan tâm đến tôi?”
“Tôi không phải thường xuyên quan tâm cậu sao? Có điều đúng là xảy ra chút việc, bọn người bên địa bàn phía Bắc luôn tìm tôi gây phiền toái, tôi đã bố trí hết người vào trong đó, cần cậu hỗ trợ một chút trong vài ngày, giúp tôi giải quyết địa bàn của bọn họ”. Trình Thiên biết tâm trạng Long Trạch hôm nay rất tốt, nhân cơ hội này yêu cầu hắn.
“Mỗi lần đều là tôi thay anh giải quyết. Tôi không rảnh”. Long Trạch hiện tại chỉ muốn giành thời gian ở bên Tiết Đồng.
“Cậu thì có chuyện gì? Chỉ muốn ở nhà thôi sao? Tôi nói cho cậu hiểu, phụ nữ là loại ham tiền, nếu cậu không có tiền không có thế lực, sẽ không giữ được phụ nữ, hiện tại cậu là người đàn ông thành công, đừng hành động vì sở thích”.
Trình Thiên khuyên bảo Long Trạch, cốt muốn hắn thay mình làm việc: “Cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu”.
Long Trạch tâm tình đang tốt, việc này dù sao với hắn cũng đơn giản, hắn cũng muốn đem tặng cho Tiết Đồng những gì tốt nhất, thế lực của Trình Thiên phải thực vững chắc thì hắn mới có thể bảo đảm cuộc sống cho Tiết Đồng, Long Trạch liền đồng ý. Không có chuyện gì khác, hắn cũng không muốn dong dài, nói vài câu rồi cúp máy.
Nhìn cửa phòng đóng chặt của Tiết Đồng, hắn cũng không dám tự ý mở cửa bước vào, mà cứ ở phòng khách chờ cô tỉnh giấc. Tiết Đồng ngủ thẳng giấc đến chiều, buổi tối hai người gọi vài món ăn đơn giản, cô vẫn chưa có đủ tự tin để đối mặt với Long Trạch, luôn tìm cách né tránh hắn, Long Trạch cũng hiểu chuyện, thi thoảng chỉ hỏi han vài câu.
Đến tối đi ngủ, Long Trạch vào phòng Tiết Đồng, đóng cửa trực tiếp nằm xuống chiếc giường lớn. Tiết Đồng hoảng sợ, đứng bên cạnh bàn trang điểm: “Anh trở về phòng mình mà ngủ”.
Long Trạch xoay người đứng lên: “Chúng ta đã phát sinh quan hệ, em đã là của anh, vậy anh có thể ngủ cùng em, dù sao anh ngủ cùng với em, em cũng rất thoải mái."
Hắn đi qua, vươn tay ôm lấy cô, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Nên ngủ thôi”.
“Anh buông ra”. Tiết Đồng giãy giụa, trong lòng thẹn thùng: “Tôi không cần…”
Long Trạch ôm Tiết Đồng ngồi xuống giường, tay đặt lên người cô: “ Anh biết em còn sợ, đừng lo, đêm nay anh sẽ không động đến em. Em vẫn chưa khỏe hẳn, anh chỉ muốn ôm em ngủ, đừng nói gì nữa mặc dù anh rất muốn em”.
Tiết Đồng không dám động đậy, cô biết sau hôm qua, hắn nhất định làm vậy, quay mặt sang hướng khác, không nhìn hắn.
Long Trạch nhẹ nhàng vuốt ve: “ Anh thích em, thích được ôm em ngủ, nhất định không làm em đau”.
Nhìn Tiết Đồng cắn môi tràn đầy vẻ xấu hổ, Long Trạch đứng dậy tắt đèn trong phòng, kéo Tiết Đồng vào trong ngực mình, để cô vùi đầu vào gáy mình, hai tay sau lưng cô vuốt ve. Ôm cô thế này thật thoải mái, hắn muốn da thịt của hai người dính sát vào nhau, cùng ôm nhau dây dưa. Nhưng lúc này thì không được, hắn tự khống chế chính mình.
Toàn thân Tiết Đồng cứng ngắc, khắp nơi tràn ngập hơi thở nam tính, cơ bắp rắn chắc lần lượt chạm lên da thịt non mịn, cô không thể ngủ yên tâm mà chìm vào giấc ngủ được: “Như vậy tôi ngủ không được”.
Long Trạch điều chỉnh tư thế, làm cho cô thoải mái hơn. Một tay sau lưng vỗ nhẹ, dỗ dành: “Ngủ đi, anh bên cạnh em, không cần sợ gì hết...”
Lời nói nhỏ như đang nỉ non, ngữ khí dịu dàng dễ dàng đi vào lòng người, Tiết Đồng nhắm mắt lại, từ sau lần cô bị bắt tới Cung Đêm xảy ra, Long Trạch luôn là người bên cạnh mọi thời điểm.
Tiết Đồng luôn hiểu, không nên quá tin tưởng vào đàn ông, nhưng Long Trạch là người duy nhất cô có thể dựa dẫm vào lúc này. Tuy rằng Long Trạch không giống với người bình thường, nhưng ở bên cạnh hắn, cô luôn tìm được cảm giác an tâm. Nếu so với lòng dạ của con người bình thường, Long Trạch khác, khác rất nhiều. Hắn là một người lương thiện, có đôi chút ngờ ngệch không hiểu sự đời.
Tiết Đồng biết suy nghĩ của mình là ích kỷ, dù sao tự do và tính mạng cũng không nằm trong tay cô, cô luôn tự nhắc bản thân không được suy nghĩ đến tình cảm giữa cô với Long Trạch. Càng nghĩ càng mâu thuẫn, tâm trí Tiết Đồng rối loạn như tơ vò, cũng có thể quá mệt mỏi vì phải nghĩ ngợi mà bất giác cô chìm vào giấc ngủ.
Tâm trạng Long Trạch thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên dịu dàng, vui vẻ đều lộ rõ trên mặt. Hắn thích cô ở trong lòng hắn, thích cùng cô điên cuồng triền miên, cô với hắn là một khối hợp nhất, hắn không muốn rời xa cô.
Đêm nay, Long Trạch hoàn toàn không chạm vào Tiết Đồng, nhưng có thời điểm đêm hắn không nhịn được, nhẹ nhàng đặt nụ hôn khi cô đang ngủ say, càng về sau cơ thể hắn càng gào thét ham muốn, nhiệt độ mỗi lúc một nóng lên.
Cơ thể mềm mại không xương của Tiết Đồng ở trong lòng hắn đầy vẻ dụ hoặc. Không nhịn được, Long Trạch luồn tay vào áo ngủ, vuốt vẹ da thịt non mềm, dừng lại ở nơi mẫn cảm trước ngực, sau đó lại thay cô chỉnh chu lại áo ngủ.
Tiết Đồng tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, cơ thể bị hắn khiêu khích dần có phản ứng. Long Trạch cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào thơm ngọt, từng chút dụ dỗ, dịu dàng mà kiên nhẫn, thủ thỉ bên tai cô, dỗ dành cô từ từ thả lỏng.
Tiết Đồng mơ màng theo bản năng, không phân biệt thật hay mơ, toàn thân nhanh chóng rũ ra giương cờ đầu hàng, cùng hắn sa vào cơn khát mang tên dục vọng.