Long Trạch thích cùng Tiết Đồng thường xuyên thân mật như này, mỗi nụ hôn của hắn tượng trưng cho lòng ham muốn đối với cô, dùng nụ hôn điên cuồng của mình khiêu khích để Tiết Đồng đáp lại, hắn cố gắng khống chế chính mình, chờ đợi nơi mẫn cảm của cô đủ ẩm ướt, thích ứng với vật nóng bỏng của hắn, lúc này Long Trạch mới chậm rãi tiến vào.
Cả hai triền miên suốt đêm, đến sáng tỉnh lại Tiết Đồng phát hiện mình nằm trong vòng tay của Long Trạch, bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, Long Trạch nằm bên cạnh Tiết Đồng, im lặng chờ cô tỉnh giấc.
Da thịt trần trụi của hai người sưởi ấm cho nhau, Long Trạch ôm người đẹp đang ngủ trong ngực mình, cảm giác như hắn và cô sẽ không bao giờ rời xa, vĩnh viễn ở bên nhau sánh ngang trời đất.
Ban ngày hắn cũng thử ' dụ dỗ ' nhưng Tiết Đồng thẳng thừng từ chối, hắn cũng không miễn cưỡng cô, chỉ cần cô nằm trong vòng tay hắn chìm vào giấc ngủ vậy là hắn mãn nguyện lắm rồi.
Tiết Đồng cũng tự nhận thấy bản thân mình sa đọa, hàng đêm cho dù không có trợ giúp của ' tình dược ' cô cũng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn ở dưới thân Long Trạch.
Ánh nắng vàng ban sớm hắt thành vệt dài lên cửa sổ, Tiết Đồng chợt giật mình cựa mình rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô ngủ đến thẳng đến quá trưa mới thức dậy.
Long Trạch hôn lên hai má cô: “Tỉnh rồi? Hôm nay có muốn đi chơi không?”
Mấy ngày nay cả hai đều không ra khỏi khách sạn, khi thức dậy cũng thường đến giữa trưa. Đêm đến thì lại cùng Long Trạch triền miên đến sáng, vét cạn sức lực của cô, cả ngày chỉ quanh quẩn trong vườn hoa hay sân thượng của khách sạn.
Tiết Đồng vẫn còn ngái ngủ, hỏi: “Sao vậy, hôm nay anh không có công việc à?”
“Không có nên mới muốn ra ngoài cùng em”.
Long Trạch xoa nhẹ cánh tay Tiết Đồng: “Hai ngày sau có chút việc, sau đó vài ngày có một trận đấu lớn, em muốn đi xem không? Phần thưởng là một cây trượng* rất đẹp, chờ anh thắng, sẽ tặng nó cho em”.
Tiết Đồng không hứng thú, tối qua lại một đêm cuồng nhiệt, mỗi ngày đều tỉnh lại đều nằm gọn trong lòng hắn, mỗi lần mở mắt đều là khuôn mặt của Long Trạch, làn da trắng nõn cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn, chiếc mũi cao, lông mi cong dầy.
Thức dậy, cô cũng không hiểu sao bản thân lại nhớ lần hình ảnh hàng đêm cùng hắn dây dưa trên giường sau đó lại nghĩ xa vời hơn, Tiết Đồng như bị bắt thóp, đôi mắt mở to có chút hoảng hốt.
Long Trạch nhận thấy sự thay đổi của Tiết Đồng, nhích lại gần cô: “Nghĩ cái gì vậy? Em sợ gì?”
“Cái kia…tôi…” Tiết Đồng ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.
“Có việc gì cứ nói”.
“Tôi…tôi…” Tiết Đồng muốn hỏi nhưng lại sợ, lấy hết can đảm mới dám nói thành câu: “Tôi muốn hỏi một chút, anh…anh vì sao đột nhiên có thể biến thành hình dáng kia?”
“Em rất sợ dáng vẻ ấy sao? Ở trên đảo lâu như vậy, em vẫn chán ghét nó?” Ánh mắt Long Trạch dán chặt lên người Tiết Đồng, giọng nói có phần khó chịu.
“Không, không phải. Ý tôi là, anh có thể biến mình thành rắn?” Tiết Đồng rụt rè sợ hãi: “Nếu vậy, tôi…thật sự...chịu không nổi!”
Nếu ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện bên người là con mãng xà lớn, chắc chắc cô sẽ bị dọa đến chết.
Long Trạch sắc mặt càng khó coi, không biết nên trả lời Tiết Đồng thế nào, có phần bực dọc: “Ai nói với em anh là một con rắn?”
“Hả”
Tiết Đồng lắc đầu, hắn là nửa người nửa rắn, nếu có thề biến hoàn toàn thành người, cũng có khả năng biến thành rắn, hiểu như vậy chẳng lẽ sai sao?
Tiết Đồng bị ý nghĩ này dọa đến gần chết, cô chỉ muốn nói với hắn, cho dù thật sự có thể biến đổi thành rắn hoàn toàn, cũng đừng dùng hình dạng của một con rắn khổng lồ xuất hiện trước mặt cô.
Vậy nên Tiết Đồng mới bạo gan hỏi, nhưng nhìn biểu hiện cáu giận của Long Trạch: “Tôi đoán, anh có thể biến thành người, vậy hẳn là có thể biến…biến…”
“Anh không phải”.
Long Trạch cắt ngang lời Tiết Đồng, sắc mặt tối sầm lại: “Đừng đem anh với con rắn so sánh, nửa người dưới có thể biến thành đuôi dài, cũng có thể biến thành đôi chân, không có bộ dáng nào khác. Tuy nửa dưới tương tự như rắn nhưng anh hoàn toàn không phải rắn! Cái đuôi này cũng không phải đuôi rắn!”
Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, Tiết Đồng cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng: “Tôi chỉ là đoán lung tung, anh đừng để ý”.
“Em có thể tìm đâu được một con rắn có cái đuôi đẹp như vậy giống anh? Chỉ là hình dạng tương tự thôi, thực chất khác biệt rất lớn. Anh không phải là rắn, cũng không phải là loại bò sát gớm giếc đó”.
Thấy giọng nói của Long Trạch đầy phẫn nộ, Tiết Đồng trở nên lúng túng, cô không nên đem con rắn so sánh với hắn, càng không nên nghĩ rằng hắn là rắn.
Tiết Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng: “Xin lỗi, tại tôi không hiểu chuyện. Hơn nữa, anh cũng không kể cho tôi nghe về bản thân mình. Trong truyền thuyết cổ đại cũng có loại thần tiên bán xà, rất lợi hại, tôi cũng nghĩ anh giống như vậy, là một người rất tốt khiến ai ai cũng phải yêu mến."
Thấy Tiết Đồng khen ngợi mình, Long Trạch trở nên sáng sủa hơn: “Em cũng thích anh, phải không?”
Tiết Đồng do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Thích”.
“Vậy em hôn anh một cái”.
Tiết Đồng nhướng mày, đặt nụ hôn lên má rồi nhanh chóng rời đi.
Long Trạch hết sức vui mừng khi thấy khuôn mặt cô đỏ lên vì thẹn thùng. Hiếm có dịp khiến Tiết Đồng chủ động tới vậy đương nhiên hắn phải lợi dụng cơ hội tốt này, ban ngày hắn dù muốn gần gũi hơn với cô cũng không được, mà hắn cũng không bắt buộc cô làm điều không thích, do vậy hắn chỉ có thể theo sát cô.
Tiết Đồng đối với Long Trạch hiểu biết rất ít cho dù cả hai mỗi đêm đều quấn quít lấy nhau triền miên trên giường. Nhưng cho dù không hiểu rõ về nhau cũng không sao, bởi mỗi khi cả hai cùng nhau sa vào dục vọng, cơ thể của cô với hắn như thể sinh ra là của nhau, vô cùng hòa quyện.
Dù sao chuyện không nên hỏi cũng hỏi rồi, Tiết Đồng ngửa đầu nhìn trần nhà hỏi tiếp: “Trạch, tôi cũng không biết anh từ đâu tới đây?”
Vừa hỏi xong lại nói: “Nếu anh không thích cứ coi như tôi chưa hỏi qua”.
“Em đương nhiên có thể hỏi, dù có thích hợp hay không anh cũng nói với em hết rồi”. Long Trạch hơi xoay người, hắn rất vui khi thấy cô hỏi về lai lịch của hắn, cũng rất muốn cô cùng chia sẻ mọi thứ với hắn.
Long Trạch vòng tay ôm lấy cô, kiên nhẫn trả lời: “Em cũng biết anh rất đặc biệt, không hoàn toàn là người. Cuộc sống trước không phải như này, chỉ đến khi bị luồng ánh sáng kỳ lạ chiếu lên người, mở mắt tỉnh dậy, thế giới của anh liền biến thành thế này, cũng không biết vì sao”.
Long Trạch giải thích đơn giản, không rờm rà, nghe qua thật giống hắn xuyên không tới đây, Tiết Đồng cảm thấy hơi khó tin. Cho dù vẫn cảm thấy có điều đó khó có thể xảy ra ở thế giới hiện đại này nhưng khi tận mắt nhìn hình dáng của Long Trạch, thì có hiểu chẳng có gì là không thể xảy ra.
Như vậy cũng giải thích được vì sao hắn có bộ dạng này: “Vậy anh thích cuộc sống này sao?”
“Thích! Điều kiện cuộc sống tốt, vừa an nhàn lại yên tĩnh”.
Hắn ngừng một lát, nói tiếp: “Nhưng cũng có điều không tốt, có nhiều người ngoài mặt đối xử tốt với anh nhưng thật ra chỉ là giả tạo. Nhưng hiện tại đã có em, anh thấy rất hài lòng. Ở thế giới này, con người ở đây không nhanh nhậy bằng anh, anh học cách thích ứng với cuộc sống này cũng rất nhanh”.
Quả nhiên, Long Trạch rất thích thế giới này, Tiết Đồng không biết nguyên nhân gì mà khiến Long Trạch lại đi theo Trình Thiên, cô hỏi: “Trạch, anh tới nơi này bao lâu rồi? Như thế nào quen biết Trình tổng?”
“Bốn năm trước, vừa tới đây anh liền gặp Trình Thiên đang bị người khác đuổi giết, đúng lúc anh cũng ở đó, bọn người kia muốn giết luôn cả anh, lúc ấy anh đang rảnh tay nên thuận tiện cứu hắn. Hắn cảm kích ơn cứu mạng, nói muốn giúp anh cuộc sống tốt hơn, sau đó thì anh theo hắn làm việc”.
Long Trạch nở nụ cười: “Lúc ấy nếu anh không xuất hiện, Trình Thiên khẳng định sẽ mất mạng, em chưa nhìn thấy bộ dạng hắn lúc đó đâu!”
Thảo nào, Long Trạch ở trước mặt Trình Thiên luôn tỏ thái độ không kiêng dè gì, ra là có nguyên nhân sâu xa đến như vậy. Tiết Đồng lại nghĩ, lúc hắn vừa mới đến thế giới này đã rơi vào tay Trình Thiên, ít nhiều tư duy của Long Trạch sẽ bị ảnh hưởng bởi Trình Thiên.
Nghĩ tới Long Trạch của bốn năm trước, có lẽ lúc ấy hắn còn là cậu thiếu niên, hoàn cảnh lạ lẫm, tính cách chưa ổn định, Trình Thiên chịu đưa hắn về khẳng định là muốn lợi dụng tài năng của Long Trạch để kiếm tiền.
Tiết Đồng hỏi: “Anh khi đó có phải đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả? Sau đó đều là Trình Thiên nói quy tắc sống cho anh?”
“Cũng gần như vậy, anh thích ứng cũng rất nhanh, chỉ không thích những nơi ồn ào”.
“Vậy anh có việc gì nên làm và không nên làm không?” Tiết Đồng vội vàng hỏi.
Trình Thiên không phải tay vừa, hắn là một người biết dùng thủ đoạn, điều này hắn khác hoàn toàn với Long Trạch. Không thể không nghi ngờ về sau hắn sẽ ra tay với Long Trạch.
Long Trạch cười một tiếng: “Em cho rằng anh là ai? Anh đương nhiên biết phân biệt phải trái, đối với anh không có chuyện gì có thể làm khó được anh, chỉ có điều anh có muốn hay không thôi. Trình Thiên bảo đảm cuộc sống ở thế giới này cho anh, anh cũng chỉ giúp hắn làm những việc đơn giản."
“Vậy anh chủ yếu giúp hắn cái gì? Không đơn giản chỉ là đi đánh bạc?”
“Chủ yếu vẫn là đánh bạc, cũng có khi đi đến những nơi khác giải quyết công chuyện hoặc xử lí vài kẻ ngáng đường. Trong hai năm qua, không biết bao nhiêu lần hắn suýt mất mạng, nếu không có anh đi theo bảo vệ thì Trình Thiên chết từ lâu rồi”.
Long Trạch vỗ nhẹ mặt Tiết Đồng: “Chuyện này em không phải lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều, em ở bên cạnh anh tuyệt đối an toàn, anh sẽ bảo vệ cho em”.
Tiết Đồng thử thăm dò: “Trạch, anh có biết cuộc sống trước kia của tôi không?”
“Chắc cũng giống với những người khác. Có phải vất vả lắm không?” Long Trạch cười: “Nhưng về sau có anh bên cạnh, em muốn gì cũng có”.
Tiết Đồng giải thích: “Tôi có cha mẹ, họ rất yêu thương tôi, tuy cuộc sống không phải giàu sang nhưng cha mẹ cũng không để tôi thua thiệt gì. Tốt nghiệp đại học xong thì tôi đi làm, có rất nhiều bạn bè cùng thành phố, đôi khi cuối tuần gặp nhau ăn uống, tán gẫu.”
“Anh đối với chuyện trước kia của em không có hứng thú, anh chỉ quan tâm cuộc sống của chúng ta sau này. Nghĩ đến có em bên cạnh, anh cảm thấy vậy là quá đủ. Anh có khả năng bảo vệ em, cho nên việc gì cũng đừng suy nghĩ, cứ vui vẻ mỗi ngày giống như bây giờ”.
“Anh cảm thấy thế nào là vui vẻ?”
“Làm những điều mình muốn, không có vướng bận gì, lúc em ngủ trong lòng anh chính là thời điểm anh thỏa mãn hạnh phúc nhất”. Long Trạch bên dưới chăn vuốt ve làn da Tiết Đồng: “Chẳng lẽ em cảm thấy đi theo anh không vui sao?”
Tiết Đồng cảm thấy có điểm khó nói, nhỏ giọng đáp: "Vui."
“Nhưng mà cảm thấy cuộc sống trước đây cũng rất vui vẻ”. Cô ảm đạm nói, được sống dưới ánh mặt trời tự do mới thật sự vui vẻ.
" Nói chuyện trước kia làm gì! Về sau đừng nhắc đến nữa. Em đã thuộc về anh, thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn được. Em đi theo người khác chưa chắc hắn sẽ đối xử tốt với em, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!"
Môi trường trưởng thành của Long Trạch so với Tiết Đồng hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng bị ảnh hưởng nhiều bởi tính cách và cuộc sống của Trình Thiên, nói trắng ra là hắn sống trong thế giới của kẻ có tiền và quyền lực, cái thế giới mà người ta vẫn hay gọi là xã hội đen.
Tuy nhiên, nhân cách của Long Trạch lại không hề bị bôi đen bởi cuộc sống đấu đá đẫm máu ấy, hắn vốn vẫn chưa hiểu hết sự đời, cô vẫn có thể giúp hắn thay đổi cách nghĩ về cuộc sống.
Nếu thực sự Long Trạch thích cô, Tiết Đồng cũng không ngại giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Trình Thiên, cùng nhau từng ngày thay đổi cuộc sống trong tương lai, cô cũng không phải không thể ở cùng với Long Trạch.
Đang trong mạch suy nghĩ, Tiết Đồng cảm nhận được bàn tay Long Trạch lại không an phận trên người mình, cô vội chụp lấy tay hắn: “Không được làm loạn”.
Đứng trước Tiết Đồng, cơ thể của cô như tiết ra mùi hương dụ hoặc hắn, hoặc có lẽ hắn đã yêu cô đến tận xương tủy, không lúc nào hắn có thể kiềm chế được cảm giác muốn chiếm hữu cô. Thấy cô từ chối, Long Trạch ở bên tai cô cười khẽ, xoay người đè Tiết Đồng xuống dưới thân mình.
Tiết Đồng giãy dụa: “Đứng lên đi, tôi đói bụng”.
Dường như Long Trạch lại bỏ ngoài tai lời từ chối của cô vẫn quyết làm theo ý mình, chỉ đến khi Tiết Đồng phản ứng mạnh mẽ, hắn mới chịu xuống giường.
Long Trạch thích cùng Tiết Đồng thường xuyên thân mật như này, mỗi nụ hôn của hắn tượng trưng cho lòng ham muốn đối với cô, dùng nụ hôn điên cuồng của mình khiêu khích để Tiết Đồng đáp lại, hắn cố gắng khống chế chính mình, chờ đợi nơi mẫn cảm của cô đủ ẩm ướt, thích ứng với vật nóng bỏng của hắn, lúc này Long Trạch mới chậm rãi tiến vào.
Cả hai triền miên suốt đêm, đến sáng tỉnh lại Tiết Đồng phát hiện mình nằm trong vòng tay của Long Trạch, bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, Long Trạch nằm bên cạnh Tiết Đồng, im lặng chờ cô tỉnh giấc.
Da thịt trần trụi của hai người sưởi ấm cho nhau, Long Trạch ôm người đẹp đang ngủ trong ngực mình, cảm giác như hắn và cô sẽ không bao giờ rời xa, vĩnh viễn ở bên nhau sánh ngang trời đất.
Ban ngày hắn cũng thử ' dụ dỗ ' nhưng Tiết Đồng thẳng thừng từ chối, hắn cũng không miễn cưỡng cô, chỉ cần cô nằm trong vòng tay hắn chìm vào giấc ngủ vậy là hắn mãn nguyện lắm rồi.
Tiết Đồng cũng tự nhận thấy bản thân mình sa đọa, hàng đêm cho dù không có trợ giúp của ' tình dược ' cô cũng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn ở dưới thân Long Trạch.
Ánh nắng vàng ban sớm hắt thành vệt dài lên cửa sổ, Tiết Đồng chợt giật mình cựa mình rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô ngủ đến thẳng đến quá trưa mới thức dậy.
Long Trạch hôn lên hai má cô: “Tỉnh rồi? Hôm nay có muốn đi chơi không?”
Mấy ngày nay cả hai đều không ra khỏi khách sạn, khi thức dậy cũng thường đến giữa trưa. Đêm đến thì lại cùng Long Trạch triền miên đến sáng, vét cạn sức lực của cô, cả ngày chỉ quanh quẩn trong vườn hoa hay sân thượng của khách sạn.
Tiết Đồng vẫn còn ngái ngủ, hỏi: “Sao vậy, hôm nay anh không có công việc à?”
“Không có nên mới muốn ra ngoài cùng em”.
Long Trạch xoa nhẹ cánh tay Tiết Đồng: “Hai ngày sau có chút việc, sau đó vài ngày có một trận đấu lớn, em muốn đi xem không? Phần thưởng là một cây trượng rất đẹp, chờ anh thắng, sẽ tặng nó cho em”.
Tiết Đồng không hứng thú, tối qua lại một đêm cuồng nhiệt, mỗi ngày đều tỉnh lại đều nằm gọn trong lòng hắn, mỗi lần mở mắt đều là khuôn mặt của Long Trạch, làn da trắng nõn cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn, chiếc mũi cao, lông mi cong dầy.
Thức dậy, cô cũng không hiểu sao bản thân lại nhớ lần hình ảnh hàng đêm cùng hắn dây dưa trên giường sau đó lại nghĩ xa vời hơn, Tiết Đồng như bị bắt thóp, đôi mắt mở to có chút hoảng hốt.
Long Trạch nhận thấy sự thay đổi của Tiết Đồng, nhích lại gần cô: “Nghĩ cái gì vậy? Em sợ gì?”
“Cái kia…tôi…” Tiết Đồng ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.
“Có việc gì cứ nói”.
“Tôi…tôi…” Tiết Đồng muốn hỏi nhưng lại sợ, lấy hết can đảm mới dám nói thành câu: “Tôi muốn hỏi một chút, anh…anh vì sao đột nhiên có thể biến thành hình dáng kia?”
“Em rất sợ dáng vẻ ấy sao? Ở trên đảo lâu như vậy, em vẫn chán ghét nó?” Ánh mắt Long Trạch dán chặt lên người Tiết Đồng, giọng nói có phần khó chịu.
“Không, không phải. Ý tôi là, anh có thể biến mình thành rắn?” Tiết Đồng rụt rè sợ hãi: “Nếu vậy, tôi…thật sự...chịu không nổi!”
Nếu ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện bên người là con mãng xà lớn, chắc chắc cô sẽ bị dọa đến chết.
Long Trạch sắc mặt càng khó coi, không biết nên trả lời Tiết Đồng thế nào, có phần bực dọc: “Ai nói với em anh là một con rắn?”
“Hả”
Tiết Đồng lắc đầu, hắn là nửa người nửa rắn, nếu có thề biến hoàn toàn thành người, cũng có khả năng biến thành rắn, hiểu như vậy chẳng lẽ sai sao?
Tiết Đồng bị ý nghĩ này dọa đến gần chết, cô chỉ muốn nói với hắn, cho dù thật sự có thể biến đổi thành rắn hoàn toàn, cũng đừng dùng hình dạng của một con rắn khổng lồ xuất hiện trước mặt cô.
Vậy nên Tiết Đồng mới bạo gan hỏi, nhưng nhìn biểu hiện cáu giận của Long Trạch: “Tôi đoán, anh có thể biến thành người, vậy hẳn là có thể biến…biến…”
“Anh không phải”.
Long Trạch cắt ngang lời Tiết Đồng, sắc mặt tối sầm lại: “Đừng đem anh với con rắn so sánh, nửa người dưới có thể biến thành đuôi dài, cũng có thể biến thành đôi chân, không có bộ dáng nào khác. Tuy nửa dưới tương tự như rắn nhưng anh hoàn toàn không phải rắn! Cái đuôi này cũng không phải đuôi rắn!”
Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, Tiết Đồng cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng: “Tôi chỉ là đoán lung tung, anh đừng để ý”.
“Em có thể tìm đâu được một con rắn có cái đuôi đẹp như vậy giống anh? Chỉ là hình dạng tương tự thôi, thực chất khác biệt rất lớn. Anh không phải là rắn, cũng không phải là loại bò sát gớm giếc đó”.
Thấy giọng nói của Long Trạch đầy phẫn nộ, Tiết Đồng trở nên lúng túng, cô không nên đem con rắn so sánh với hắn, càng không nên nghĩ rằng hắn là rắn.
Tiết Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng: “Xin lỗi, tại tôi không hiểu chuyện. Hơn nữa, anh cũng không kể cho tôi nghe về bản thân mình. Trong truyền thuyết cổ đại cũng có loại thần tiên bán xà, rất lợi hại, tôi cũng nghĩ anh giống như vậy, là một người rất tốt khiến ai ai cũng phải yêu mến."
Thấy Tiết Đồng khen ngợi mình, Long Trạch trở nên sáng sủa hơn: “Em cũng thích anh, phải không?”
Tiết Đồng do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Thích”.
“Vậy em hôn anh một cái”.
Tiết Đồng nhướng mày, đặt nụ hôn lên má rồi nhanh chóng rời đi.
Long Trạch hết sức vui mừng khi thấy khuôn mặt cô đỏ lên vì thẹn thùng. Hiếm có dịp khiến Tiết Đồng chủ động tới vậy đương nhiên hắn phải lợi dụng cơ hội tốt này, ban ngày hắn dù muốn gần gũi hơn với cô cũng không được, mà hắn cũng không bắt buộc cô làm điều không thích, do vậy hắn chỉ có thể theo sát cô.
Tiết Đồng đối với Long Trạch hiểu biết rất ít cho dù cả hai mỗi đêm đều quấn quít lấy nhau triền miên trên giường. Nhưng cho dù không hiểu rõ về nhau cũng không sao, bởi mỗi khi cả hai cùng nhau sa vào dục vọng, cơ thể của cô với hắn như thể sinh ra là của nhau, vô cùng hòa quyện.
Dù sao chuyện không nên hỏi cũng hỏi rồi, Tiết Đồng ngửa đầu nhìn trần nhà hỏi tiếp: “Trạch, tôi cũng không biết anh từ đâu tới đây?”
Vừa hỏi xong lại nói: “Nếu anh không thích cứ coi như tôi chưa hỏi qua”.
“Em đương nhiên có thể hỏi, dù có thích hợp hay không anh cũng nói với em hết rồi”. Long Trạch hơi xoay người, hắn rất vui khi thấy cô hỏi về lai lịch của hắn, cũng rất muốn cô cùng chia sẻ mọi thứ với hắn.
Long Trạch vòng tay ôm lấy cô, kiên nhẫn trả lời: “Em cũng biết anh rất đặc biệt, không hoàn toàn là người. Cuộc sống trước không phải như này, chỉ đến khi bị luồng ánh sáng kỳ lạ chiếu lên người, mở mắt tỉnh dậy, thế giới của anh liền biến thành thế này, cũng không biết vì sao”.
Long Trạch giải thích đơn giản, không rờm rà, nghe qua thật giống hắn xuyên không tới đây, Tiết Đồng cảm thấy hơi khó tin. Cho dù vẫn cảm thấy có điều đó khó có thể xảy ra ở thế giới hiện đại này nhưng khi tận mắt nhìn hình dáng của Long Trạch, thì có hiểu chẳng có gì là không thể xảy ra.
Như vậy cũng giải thích được vì sao hắn có bộ dạng này: “Vậy anh thích cuộc sống này sao?”
“Thích! Điều kiện cuộc sống tốt, vừa an nhàn lại yên tĩnh”.
Hắn ngừng một lát, nói tiếp: “Nhưng cũng có điều không tốt, có nhiều người ngoài mặt đối xử tốt với anh nhưng thật ra chỉ là giả tạo. Nhưng hiện tại đã có em, anh thấy rất hài lòng. Ở thế giới này, con người ở đây không nhanh nhậy bằng anh, anh học cách thích ứng với cuộc sống này cũng rất nhanh”.
Quả nhiên, Long Trạch rất thích thế giới này, Tiết Đồng không biết nguyên nhân gì mà khiến Long Trạch lại đi theo Trình Thiên, cô hỏi: “Trạch, anh tới nơi này bao lâu rồi? Như thế nào quen biết Trình tổng?”
“Bốn năm trước, vừa tới đây anh liền gặp Trình Thiên đang bị người khác đuổi giết, đúng lúc anh cũng ở đó, bọn người kia muốn giết luôn cả anh, lúc ấy anh đang rảnh tay nên thuận tiện cứu hắn. Hắn cảm kích ơn cứu mạng, nói muốn giúp anh cuộc sống tốt hơn, sau đó thì anh theo hắn làm việc”.
Long Trạch nở nụ cười: “Lúc ấy nếu anh không xuất hiện, Trình Thiên khẳng định sẽ mất mạng, em chưa nhìn thấy bộ dạng hắn lúc đó đâu!”
Thảo nào, Long Trạch ở trước mặt Trình Thiên luôn tỏ thái độ không kiêng dè gì, ra là có nguyên nhân sâu xa đến như vậy. Tiết Đồng lại nghĩ, lúc hắn vừa mới đến thế giới này đã rơi vào tay Trình Thiên, ít nhiều tư duy của Long Trạch sẽ bị ảnh hưởng bởi Trình Thiên.
Nghĩ tới Long Trạch của bốn năm trước, có lẽ lúc ấy hắn còn là cậu thiếu niên, hoàn cảnh lạ lẫm, tính cách chưa ổn định, Trình Thiên chịu đưa hắn về khẳng định là muốn lợi dụng tài năng của Long Trạch để kiếm tiền.
Tiết Đồng hỏi: “Anh khi đó có phải đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả? Sau đó đều là Trình Thiên nói quy tắc sống cho anh?”
“Cũng gần như vậy, anh thích ứng cũng rất nhanh, chỉ không thích những nơi ồn ào”.
“Vậy anh có việc gì nên làm và không nên làm không?” Tiết Đồng vội vàng hỏi.
Trình Thiên không phải tay vừa, hắn là một người biết dùng thủ đoạn, điều này hắn khác hoàn toàn với Long Trạch. Không thể không nghi ngờ về sau hắn sẽ ra tay với Long Trạch.
Long Trạch cười một tiếng: “Em cho rằng anh là ai? Anh đương nhiên biết phân biệt phải trái, đối với anh không có chuyện gì có thể làm khó được anh, chỉ có điều anh có muốn hay không thôi. Trình Thiên bảo đảm cuộc sống ở thế giới này cho anh, anh cũng chỉ giúp hắn làm những việc đơn giản."
“Vậy anh chủ yếu giúp hắn cái gì? Không đơn giản chỉ là đi đánh bạc?”
“Chủ yếu vẫn là đánh bạc, cũng có khi đi đến những nơi khác giải quyết công chuyện hoặc xử lí vài kẻ ngáng đường. Trong hai năm qua, không biết bao nhiêu lần hắn suýt mất mạng, nếu không có anh đi theo bảo vệ thì Trình Thiên chết từ lâu rồi”.
Long Trạch vỗ nhẹ mặt Tiết Đồng: “Chuyện này em không phải lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều, em ở bên cạnh anh tuyệt đối an toàn, anh sẽ bảo vệ cho em”.
Tiết Đồng thử thăm dò: “Trạch, anh có biết cuộc sống trước kia của tôi không?”
“Chắc cũng giống với những người khác. Có phải vất vả lắm không?” Long Trạch cười: “Nhưng về sau có anh bên cạnh, em muốn gì cũng có”.
Tiết Đồng giải thích: “Tôi có cha mẹ, họ rất yêu thương tôi, tuy cuộc sống không phải giàu sang nhưng cha mẹ cũng không để tôi thua thiệt gì. Tốt nghiệp đại học xong thì tôi đi làm, có rất nhiều bạn bè cùng thành phố, đôi khi cuối tuần gặp nhau ăn uống, tán gẫu.”
“Anh đối với chuyện trước kia của em không có hứng thú, anh chỉ quan tâm cuộc sống của chúng ta sau này. Nghĩ đến có em bên cạnh, anh cảm thấy vậy là quá đủ. Anh có khả năng bảo vệ em, cho nên việc gì cũng đừng suy nghĩ, cứ vui vẻ mỗi ngày giống như bây giờ”.
“Anh cảm thấy thế nào là vui vẻ?”
“Làm những điều mình muốn, không có vướng bận gì, lúc em ngủ trong lòng anh chính là thời điểm anh thỏa mãn hạnh phúc nhất”. Long Trạch bên dưới chăn vuốt ve làn da Tiết Đồng: “Chẳng lẽ em cảm thấy đi theo anh không vui sao?”
Tiết Đồng cảm thấy có điểm khó nói, nhỏ giọng đáp: "Vui."
“Nhưng mà cảm thấy cuộc sống trước đây cũng rất vui vẻ”. Cô ảm đạm nói, được sống dưới ánh mặt trời tự do mới thật sự vui vẻ.
" Nói chuyện trước kia làm gì! Về sau đừng nhắc đến nữa. Em đã thuộc về anh, thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn được. Em đi theo người khác chưa chắc hắn sẽ đối xử tốt với em, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!"
Môi trường trưởng thành của Long Trạch so với Tiết Đồng hoàn toàn không giống nhau, hắn cũng bị ảnh hưởng nhiều bởi tính cách và cuộc sống của Trình Thiên, nói trắng ra là hắn sống trong thế giới của kẻ có tiền và quyền lực, cái thế giới mà người ta vẫn hay gọi là xã hội đen.
Tuy nhiên, nhân cách của Long Trạch lại không hề bị bôi đen bởi cuộc sống đấu đá đẫm máu ấy, hắn vốn vẫn chưa hiểu hết sự đời, cô vẫn có thể giúp hắn thay đổi cách nghĩ về cuộc sống.
Nếu thực sự Long Trạch thích cô, Tiết Đồng cũng không ngại giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của Trình Thiên, cùng nhau từng ngày thay đổi cuộc sống trong tương lai, cô cũng không phải không thể ở cùng với Long Trạch.
Đang trong mạch suy nghĩ, Tiết Đồng cảm nhận được bàn tay Long Trạch lại không an phận trên người mình, cô vội chụp lấy tay hắn: “Không được làm loạn”.
Đứng trước Tiết Đồng, cơ thể của cô như tiết ra mùi hương dụ hoặc hắn, hoặc có lẽ hắn đã yêu cô đến tận xương tủy, không lúc nào hắn có thể kiềm chế được cảm giác muốn chiếm hữu cô. Thấy cô từ chối, Long Trạch ở bên tai cô cười khẽ, xoay người đè Tiết Đồng xuống dưới thân mình.
Tiết Đồng giãy dụa: “Đứng lên đi, tôi đói bụng”.
Dường như Long Trạch lại bỏ ngoài tai lời từ chối của cô vẫn quyết làm theo ý mình, chỉ đến khi Tiết Đồng phản ứng mạnh mẽ, hắn mới chịu xuống giường.