Đầu dây bên kia chỉ có tiếng động cơ máy vọng lại, nhưng bốn chữ Long Trạch vừa nói Tiết Đồng đều nghe rõ, hắn còn định nói thêm nhưng chưa kịp nghe thì tín hiệu đã bị cắt đứt.
Tiết Đồng ngây người nắm chặt điện thoại trong tay, cô nhớ lại bốn chữ hắn vừa nói với cô: “ Tiết Đồng! Chạy mau!”.
Cẩn thận suy nghĩ lại lời cảnh báo vừa rồi của Long Trạch, giọng nói của hắn như sét đánh ngang tai cô, phát sinh loại tình huống này chỉ có một khả năng – Long Trạch đã xảy ra chuyện.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ hắn ra sao? Tại sao hắn lại gọi điện kêu cô chạy trốn vội vàng như vậy, từ trước đến nay hắn luôn bảo vệ cô, vậy còn bây giờ?.
Tiết Đồng không suy nghĩ nhiều, chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng lại nhớ tới điều gì đó, quay người chạy vào phòng của Long Trạch, mở cửa đi vào phòng sách, mở ngăn kéo cầm khẩu súng, rồi đem băng đạn dắt vào túi quần, chạy nhanh xuống dưới lầu.
Tiết Đồng vừa chạy xuống dưới phòng khách nghe được tiếng cửa chính mở ra, cô hốt hoảng, người có thể tự do ra vào biệt thự ngòai cô và Long Trạch ra thì chỉ còn Đại Miêu và A Tống, không cần phải nghĩ nhiều, mục đích chúng đến đây Tiết Đồng hiểu rõ.
Cô nhanh chóng vòng ra cửa sau, tiến vào vườn hoa chạy thẳng ra ngoài. Trước đây từng bỏ trốn một lần nên Tiết Đồng nắm rõ địa hình ở đây, cô tìm cách trèo tường ra ngoài.
Ở trong tình huống khẩn cấp như thế này, Tiết Đồng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì, cũng may hôm nay Tiết Đồng mặc chiếc quần bò mới mua, không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy, cô nhanh chóng chạy về phía bức tường thấp nhất.
Tiết Đồng dắt khẩu súng vào thắt lưng, không chút do dự, cô dồn hết sức vào hai cánh tay, trèo nhanh lên thân cây cổ thụ ở bên cạnh, mượn độ cao của cây để trèo lên bức tường.
Mọi sợ hãi giờ đây đối với Tiết Đồng đều như mây khói, cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài. Tiết Đồng vừa trèo lên bức tường thì cô nghe được tiếng A Tống nói: “ Tìm xem cô ta đang ở đâu, chẳng lẽ lại chạy trốn?.”
Bọn chúng hướng đi ra phía sau vườn hoa, vừa đi vừa nói những lời ghê tởm, Tiết Đồng trèo nhanh lên bức tường, nhìn thấy bóng dáng chúng ở phía xa, cô không chút do dự, nhún chân nhảy xuống.
Long Trạch xảy ra chuyện, chúng đến đây không phải bắt cô mà để diệt trừ hậu họa. Tiết Đồng nhảy xuống nền đất, cây súng dắt ở thắt lưng bị rơi ra, cô nhanh chóng nhặt lại súng rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu rừng, lúc này không còn thời gian để nghĩ chỉ muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để thoát thân.
Trống ngực đập dồn dập như muốn nổ tung, khí quản như tắc nghẹn lại nhưng Tiết Đồng không dừng bước mà chỉ gia tăng sức chân chạy thật nhanh, ở phía sau cô nghe được giọng nói của chúng mỗi lúc một gần: “ Tiện nhân! Lại chạy, lần này thì chết chắc rồi!.”
Cô nghe được tiếng người đàn ông chửi thề, trong lòng lo sợ chúng sẽ đuổi kịp mình, Tiết Đồng gia tốc chạy nhanh hơn, chỉ có điều với sức của cô căn bản không thể so bì với sức chạy của hai người đàn ông khỏe mạnh.
Nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một rõ rệt, cô nép người vào gốc cây cổ thụ, trực tiếp rút súng ra, nhắm về hướng chúng đang chạy tới, thở gấp nói: “ Đừng, đừng lại đây …”
Việc Tiết Đồng có súng trong tay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của A Tống và Đại Miêu, chúng lập tức dừng bước.
Tiết Đồng thở dốc, hết sức chăm chú nhìn hai người đàn ông trước mắt, đưa tay mở chốt bảo hiểm, lớn tiếng nói: “ Cút ngay.”
“ Lại đây, cô trốn không thoát đâu.” A Tống uy hiếp, hắn nhìn tay Tiết Đồng run run, đi về phía trước hai bước.
“ Pằng” một tiếng súng vang lên, Tiết Đồng nổ phát súng đầu tiên, cô không nhắm chính xác mà chỉ bắn bừa, bởi vì chạy nhanh mà gương mặt cô đỏ ửng rồi cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch vì sợ hãi, Tiết Đồng lớn tiếng: “Cút ngay, xa một chút.”
Bên kia, Đại Miêu cùng với A Tống lùi hai bước, chúng liếc nhìn nhau như vẻ ra hiệu điều gì đó.
Cánh môi run rẩy vì sợ hãi, cô hít sâu một hơi, chĩa nòng súng về chúng, cố gắng nhắm chính xác, Tiết Đồng không muốn giết người, nhưng cô không có lựa chọn, chúng đều là những kẻ khát máu, nếu không ra tay trước thì người chết sẽ là cô.
Tiết Đồng muốn sống, cô nhẫn nhục sống tạm bợ lâu như vậy chỉ vì muốn bào trì mạng sống của mình, cô chĩa súng vào A Tống, đưa tay bóp cò súng liên tục.
Theo tiếng súng vang lên, mấy viên đạn bay ra, có viên đạn xẹt qua thân cây, cũng có viên đạn bắn trúng người, A Tống rên lên một tiếng, rồi quỳ rạp xuống đất, vội vàng núp sau thân cây cổ thụ né đạn lạc, sắc mặt Đại Miêu lập tức thay đổi, cuống quít chạy ra phía sau.
Bọn chúng nhận được chỉ thị của Trình Thiên: Xử lí người phụ nữ này, Long Trạch đã không còn, chúng cũng không cần phải sống trên đảo hoảng. Chúng nghĩ người phụ nữ này yếu đuối không sức kháng cự, không ngờ cô ta lại sớm có phòng bị, càng không nghĩ tới khả năng Long Trạch sẽ đưa súng cho cô ta, tình thế trước mắt, vô cùng bất lợi với bọn chúng.
Mặc dù kĩ năng bắn súng của Tiết Đồng không tốt nhưng nếu bắn liên tiếp nhiều phát cũng phải trúng một lần, hai mắt cô thẫn thờ nhìn cảnh A Tống quằn quại dưới mặt đất, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, cô đã quá hiểu thủ đoạn của chúng.
Nếu rơi vào tay chúng, cô không chỉ chịu mọi cực hình tra tấn nhục nhã, mà ngay cả tính mạng cũng không thể giữ lại được, Tiết Đồng tiếp tục giơ súng lên nhắm bắn vào Đại Miêu.
Đại Miêu nhanh chóng đổ người ra hướng khác, động tác của hắn rất linh hoạt, ngay lập tức né được viên đạn của Tiết Đồng. Đại Miêu không nghe được tiếng súng nổ thêm nữa, hắn cũng đoán được súng đã hết đạn.
Tiết Đồng nhanh chóng lấy ra băng đạn mới, nhanh chóng nạp đạn rồi tiếp tục nã súng về phía Đại Miêu, cũng may, trước đây Long Trạch đã dạy qua cô cách sử dụng súng cơ bản.
Đại Miêu lấp ló ở phía sau thân cây lớn, Tiết Đồng cũng nạp đạn mới, cô quát lớn: “ Tôi còn đạn. Tôi không sợ anh!.”
Nói xong, Tiết Đồng tiếp tục nổ súng, Đại Miêu vội vàng lẩn trốn.
Tuy rằng thân cây không lớn nhưng Tiết Đồng biết cô không có khả năng bắn trúng Đại Miêu, cô chĩa súng về phía A Tống cách đó không xa nổ súng vào hắn, ngay lập tức tiếng kêu đau đớn của A Tống vang lên. Nghĩ thấy đạn cũng không có nhiều, cô không thể lãng phí, không nên ở đây giằng co với chúng, Tiết Đồng quay người bỏ chạy.
Tiết Đồng vừa chạy vừa quay đầu lại xem Đại Miêu có đuổi theo hay không, chỉ biết cắm đầu về phía trước mà chạy không quan tâm đến phương hướng. Những nhánh cây rậm rạp trong rừng cào rách chiếc quần bò của Tiết Đồng, hai bên đùi đều rớm máu tươi, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn.
Chạy được một quãng xa, xác định không có ai đuổi theo, Tiết Đồng chạy chậm lại, tim như bị bóp nghẹt, hô hấp trở nên đứt quãng. Đối với địa hình trên đảo, Tiết Đồng hoàn toàn mù mịt, cô chỉ biết chạy mà không suy nghĩ đến những chuyện khác, nếu không chạy thì có lẽ tử thần sẽ đến và cướp đi sinh mạng của cô bất cứ lúc nào.
Không biết chạy bao lâu, Tiết Đồng nghe được tiếng sóng vỗ, bước chân cũng chậm lại, mỗi bước đi trở nên nặng nề khó khăn hơn, có lẽ cơ bắp đã hoạt động quá tải.
Tiết Đồng chạy trên bờ cát, dọc theo bờ biển vẫn là rừng cây, cô muốn nghỉ một chút nhưng trước mắt cần phải tìm được nơi ẩn náu.
Tiếp tục chạy về phía trước, đến khi những hang đá hiện ra trước mắt, Tiết Đồng dừng lại rồi leo lên. Hang đá dựng đứng sừng sững trước mặt biển, cách khu rừng không xa, địa thế khá cao và hiểm trở nhưng có lợi thế là có thể quan sát được xung quanh.
Với tình hình hiện tại, Tiết Đồng không có nhiều lựa chọn, nếu có người tới gần hang đá chắc chắn sẽ nhìn thấy, nơi đây rất thích hợp để trú ngụ.
Tiết Đồng đi vào trong hang đá, ngồi xuống dưới, tay chân bủn rủn vô lực, cây súng đặt bên cạnh, hai chân mỏi nhừ đau nhức, hai mắt nhìn xuyên qua khe hở, cố gắng quan sát tình hình xung quanh.
Chờ cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhìn màu trắng của sóng biển, màu xanh của hàng thông vun vút, tự hỏi bản thân mình nên làm gì?
Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hắn có thể quay trở về đảo không? Nếu hắn không trở lại, cô phải làm gì bây giờ?
Toàn thân Tiết Đồng run run, Long Trạch khỏe mạnh như vậy, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn nói hắn yêu cô, hắn nhất định sẽ trở về tìm cô.
Lúc này, Tiết Đồng mới hiểu được, bản thân mình dựa dẫm vào Long Trạch nhiều đến thế nào, cho dù chỉ coi hắn là chỗ dựa, cô cũng không hy vọng hắn sẽ gặp phải chuyện không may.
Sóng biển đánh vào phiến đá tạo ra âm thanh ghê người, màn đêm chậm rãi buông xuống, Tiết Đồng ôm gối dựa vào vách đá, cô biết phải làm gì bây giờ?
Ở trong ngăn kéo Long Trạch có súng, chắc chắn Đại Miêu cũng sẽ có, hôm nay là cô gặp may mắn, trùng hợp bọn họ không mang súng trên người, cũng chỉ còn lại một băng đạn, cộng với số đạn còn lại trong súng thì tất cả còn hai mươi bảy viên.
Có điều, kĩ thuật bắn súng của cô quá kém cỏi, nếu gặp phải đấu súng với người khác, nhất định cô sẽ bỏ mạng. Cô thậm chí không thấy rõ vết thương của A Tống, chỉ thấy máu trên người hắn chảy ra, Tiết Đồng không biết hắn sống hay chết, người như hắn không đáng để thương hại.
Lúc này, điều duy nhất Tiết Đồng phải làm chính là bảo toàn mạng sống, nhớ lại những ngày gian khổ trước đây, cô từng có ý nghĩ tự sát nhưng nay đã khác, những ngày đen tối nhất đã qua đi, lúc này cô nhất định phải sống!
Còn về Long Trạch, Tiết Đồng không ngừng cầu nguyện hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gặp được hắn là điều vô cùng may mắn. Long Trạch đã giúp cô giữ lại tính mạng, luôn che chở và bảo vệ cho cô, không ngừng yêu thương cô. Hắn tuy là người ngoại tộc nhưng tâm địa không xấu vì vậy hắn nhất định phải sống sót.
Buổi sáng, Long Trạch gọi điện nói rằng hắn đang trên đường trở về, sao bỗng nhiên mọi chuyện lại chuyển biến xấu đến vậy. Chưa lúc nào, cô lại nhớ Long Trạch như lúc này, bọn họ sống chung với nhau lâu như vậy, tuy rằng có mâu thuẫn nhưng đều vui vẻ sống qua mỗi ngày.
Hình ảnh Long Trạch cười, hắn ôm eo cô, ở bên tai cô nỉ non, hắn cũng không để tâm liệu cô có thích hắn không, hai người hàng đêm cùng nhau thân mật, hắn sao có thể không trở về gặp cô?
Mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, lúc ngủ lúc tỉnh, đến trưa khi nghe được tiếng chim hót vang trong hang đá, cô mới tỉnh giấc. Tiết Đồng cảm thấy khát, cô không rõ địa hình trên đảo nên không dám đi cách hang đá quá xa, chỉ có thể thu thập sương sớm để giảm bớt cơn khát, hái vài quả trái cây rừng ăn lót dạ, hai mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh, tìm đủ thức ăn Tiết Đồng nhanh chóng trở về hang đá.
Ở trong hang đá, Tiết Đồng cầm súng lên luyện tập, hai mắt mệt mỏi nhìn mặt biển đến ngẩn người, phóng tầm mắt về phía xa, tự hỏi, hy vọng của cô ở đâu?
Cô hy vọng sẽ có chiếc thuyền nào đó xuất hiện sẽ cứu vớt cô rời khỏi đảo. Thoát khỏi đảo rồi sao, liệu chúng có phái người đến giết hại gia đình cô không? Tiết Đồng rất sợ điều đó sẽ xảy ra.
Niềm tin hoàn toàn không có, người duy nhất có thể dựa vào nay không rõ sống chết, cô hy vọng trên mặt biển sẽ xuất hiện hình ảnh của Long Trạch, cái đuôi dài của hắn vung lên cao tạo nên những bọt nước trắng xóa. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng!
Tiết Đồng nhặt những viên đá nhỏ ném đi xa, cô cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Long Trạch, dòng nước mắt không biết tự lúc nào đã tràn ra.
“ Trạch, anh nhất định phải sống!” Tiết Đồng cúi đầu nói.
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng động cơ máy vọng lại, nhưng bốn chữ Long Trạch vừa nói Tiết Đồng đều nghe rõ, hắn còn định nói thêm nhưng chưa kịp nghe thì tín hiệu đã bị cắt đứt.
Tiết Đồng ngây người nắm chặt điện thoại trong tay, cô nhớ lại bốn chữ hắn vừa nói với cô: “ Tiết Đồng! Chạy mau!”.
Cẩn thận suy nghĩ lại lời cảnh báo vừa rồi của Long Trạch, giọng nói của hắn như sét đánh ngang tai cô, phát sinh loại tình huống này chỉ có một khả năng – Long Trạch đã xảy ra chuyện.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ hắn ra sao? Tại sao hắn lại gọi điện kêu cô chạy trốn vội vàng như vậy, từ trước đến nay hắn luôn bảo vệ cô, vậy còn bây giờ?.
Tiết Đồng không suy nghĩ nhiều, chạy nhanh xuống dưới lầu, nhưng lại nhớ tới điều gì đó, quay người chạy vào phòng của Long Trạch, mở cửa đi vào phòng sách, mở ngăn kéo cầm khẩu súng, rồi đem băng đạn dắt vào túi quần, chạy nhanh xuống dưới lầu.
Tiết Đồng vừa chạy xuống dưới phòng khách nghe được tiếng cửa chính mở ra, cô hốt hoảng, người có thể tự do ra vào biệt thự ngòai cô và Long Trạch ra thì chỉ còn Đại Miêu và A Tống, không cần phải nghĩ nhiều, mục đích chúng đến đây Tiết Đồng hiểu rõ.
Cô nhanh chóng vòng ra cửa sau, tiến vào vườn hoa chạy thẳng ra ngoài. Trước đây từng bỏ trốn một lần nên Tiết Đồng nắm rõ địa hình ở đây, cô tìm cách trèo tường ra ngoài.
Ở trong tình huống khẩn cấp như thế này, Tiết Đồng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì, cũng may hôm nay Tiết Đồng mặc chiếc quần bò mới mua, không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy, cô nhanh chóng chạy về phía bức tường thấp nhất.
Tiết Đồng dắt khẩu súng vào thắt lưng, không chút do dự, cô dồn hết sức vào hai cánh tay, trèo nhanh lên thân cây cổ thụ ở bên cạnh, mượn độ cao của cây để trèo lên bức tường.
Mọi sợ hãi giờ đây đối với Tiết Đồng đều như mây khói, cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài. Tiết Đồng vừa trèo lên bức tường thì cô nghe được tiếng A Tống nói: “ Tìm xem cô ta đang ở đâu, chẳng lẽ lại chạy trốn?.”
Bọn chúng hướng đi ra phía sau vườn hoa, vừa đi vừa nói những lời ghê tởm, Tiết Đồng trèo nhanh lên bức tường, nhìn thấy bóng dáng chúng ở phía xa, cô không chút do dự, nhún chân nhảy xuống.
Long Trạch xảy ra chuyện, chúng đến đây không phải bắt cô mà để diệt trừ hậu họa. Tiết Đồng nhảy xuống nền đất, cây súng dắt ở thắt lưng bị rơi ra, cô nhanh chóng nhặt lại súng rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu rừng, lúc này không còn thời gian để nghĩ chỉ muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để thoát thân.
Trống ngực đập dồn dập như muốn nổ tung, khí quản như tắc nghẹn lại nhưng Tiết Đồng không dừng bước mà chỉ gia tăng sức chân chạy thật nhanh, ở phía sau cô nghe được giọng nói của chúng mỗi lúc một gần: “ Tiện nhân! Lại chạy, lần này thì chết chắc rồi!.”
Cô nghe được tiếng người đàn ông chửi thề, trong lòng lo sợ chúng sẽ đuổi kịp mình, Tiết Đồng gia tốc chạy nhanh hơn, chỉ có điều với sức của cô căn bản không thể so bì với sức chạy của hai người đàn ông khỏe mạnh.
Nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một rõ rệt, cô nép người vào gốc cây cổ thụ, trực tiếp rút súng ra, nhắm về hướng chúng đang chạy tới, thở gấp nói: “ Đừng, đừng lại đây …”
Việc Tiết Đồng có súng trong tay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của A Tống và Đại Miêu, chúng lập tức dừng bước.
Tiết Đồng thở dốc, hết sức chăm chú nhìn hai người đàn ông trước mắt, đưa tay mở chốt bảo hiểm, lớn tiếng nói: “ Cút ngay.”
“ Lại đây, cô trốn không thoát đâu.” A Tống uy hiếp, hắn nhìn tay Tiết Đồng run run, đi về phía trước hai bước.
“ Pằng” một tiếng súng vang lên, Tiết Đồng nổ phát súng đầu tiên, cô không nhắm chính xác mà chỉ bắn bừa, bởi vì chạy nhanh mà gương mặt cô đỏ ửng rồi cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch vì sợ hãi, Tiết Đồng lớn tiếng: “Cút ngay, xa một chút.”
Bên kia, Đại Miêu cùng với A Tống lùi hai bước, chúng liếc nhìn nhau như vẻ ra hiệu điều gì đó.
Cánh môi run rẩy vì sợ hãi, cô hít sâu một hơi, chĩa nòng súng về chúng, cố gắng nhắm chính xác, Tiết Đồng không muốn giết người, nhưng cô không có lựa chọn, chúng đều là những kẻ khát máu, nếu không ra tay trước thì người chết sẽ là cô.
Tiết Đồng muốn sống, cô nhẫn nhục sống tạm bợ lâu như vậy chỉ vì muốn bào trì mạng sống của mình, cô chĩa súng vào A Tống, đưa tay bóp cò súng liên tục.
Theo tiếng súng vang lên, mấy viên đạn bay ra, có viên đạn xẹt qua thân cây, cũng có viên đạn bắn trúng người, A Tống rên lên một tiếng, rồi quỳ rạp xuống đất, vội vàng núp sau thân cây cổ thụ né đạn lạc, sắc mặt Đại Miêu lập tức thay đổi, cuống quít chạy ra phía sau.
Bọn chúng nhận được chỉ thị của Trình Thiên: Xử lí người phụ nữ này, Long Trạch đã không còn, chúng cũng không cần phải sống trên đảo hoảng. Chúng nghĩ người phụ nữ này yếu đuối không sức kháng cự, không ngờ cô ta lại sớm có phòng bị, càng không nghĩ tới khả năng Long Trạch sẽ đưa súng cho cô ta, tình thế trước mắt, vô cùng bất lợi với bọn chúng.
Mặc dù kĩ năng bắn súng của Tiết Đồng không tốt nhưng nếu bắn liên tiếp nhiều phát cũng phải trúng một lần, hai mắt cô thẫn thờ nhìn cảnh A Tống quằn quại dưới mặt đất, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, cô đã quá hiểu thủ đoạn của chúng.
Nếu rơi vào tay chúng, cô không chỉ chịu mọi cực hình tra tấn nhục nhã, mà ngay cả tính mạng cũng không thể giữ lại được, Tiết Đồng tiếp tục giơ súng lên nhắm bắn vào Đại Miêu.
Đại Miêu nhanh chóng đổ người ra hướng khác, động tác của hắn rất linh hoạt, ngay lập tức né được viên đạn của Tiết Đồng. Đại Miêu không nghe được tiếng súng nổ thêm nữa, hắn cũng đoán được súng đã hết đạn.
Tiết Đồng nhanh chóng lấy ra băng đạn mới, nhanh chóng nạp đạn rồi tiếp tục nã súng về phía Đại Miêu, cũng may, trước đây Long Trạch đã dạy qua cô cách sử dụng súng cơ bản.
Đại Miêu lấp ló ở phía sau thân cây lớn, Tiết Đồng cũng nạp đạn mới, cô quát lớn: “ Tôi còn đạn. Tôi không sợ anh!.”
Nói xong, Tiết Đồng tiếp tục nổ súng, Đại Miêu vội vàng lẩn trốn.
Tuy rằng thân cây không lớn nhưng Tiết Đồng biết cô không có khả năng bắn trúng Đại Miêu, cô chĩa súng về phía A Tống cách đó không xa nổ súng vào hắn, ngay lập tức tiếng kêu đau đớn của A Tống vang lên. Nghĩ thấy đạn cũng không có nhiều, cô không thể lãng phí, không nên ở đây giằng co với chúng, Tiết Đồng quay người bỏ chạy.
Tiết Đồng vừa chạy vừa quay đầu lại xem Đại Miêu có đuổi theo hay không, chỉ biết cắm đầu về phía trước mà chạy không quan tâm đến phương hướng. Những nhánh cây rậm rạp trong rừng cào rách chiếc quần bò của Tiết Đồng, hai bên đùi đều rớm máu tươi, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn.
Chạy được một quãng xa, xác định không có ai đuổi theo, Tiết Đồng chạy chậm lại, tim như bị bóp nghẹt, hô hấp trở nên đứt quãng. Đối với địa hình trên đảo, Tiết Đồng hoàn toàn mù mịt, cô chỉ biết chạy mà không suy nghĩ đến những chuyện khác, nếu không chạy thì có lẽ tử thần sẽ đến và cướp đi sinh mạng của cô bất cứ lúc nào.
Không biết chạy bao lâu, Tiết Đồng nghe được tiếng sóng vỗ, bước chân cũng chậm lại, mỗi bước đi trở nên nặng nề khó khăn hơn, có lẽ cơ bắp đã hoạt động quá tải.
Tiết Đồng chạy trên bờ cát, dọc theo bờ biển vẫn là rừng cây, cô muốn nghỉ một chút nhưng trước mắt cần phải tìm được nơi ẩn náu.
Tiếp tục chạy về phía trước, đến khi những hang đá hiện ra trước mắt, Tiết Đồng dừng lại rồi leo lên. Hang đá dựng đứng sừng sững trước mặt biển, cách khu rừng không xa, địa thế khá cao và hiểm trở nhưng có lợi thế là có thể quan sát được xung quanh.
Với tình hình hiện tại, Tiết Đồng không có nhiều lựa chọn, nếu có người tới gần hang đá chắc chắn sẽ nhìn thấy, nơi đây rất thích hợp để trú ngụ.
Tiết Đồng đi vào trong hang đá, ngồi xuống dưới, tay chân bủn rủn vô lực, cây súng đặt bên cạnh, hai chân mỏi nhừ đau nhức, hai mắt nhìn xuyên qua khe hở, cố gắng quan sát tình hình xung quanh.
Chờ cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhìn màu trắng của sóng biển, màu xanh của hàng thông vun vút, tự hỏi bản thân mình nên làm gì?
Long Trạch đã xảy ra chuyện gì? Hắn có thể quay trở về đảo không? Nếu hắn không trở lại, cô phải làm gì bây giờ?
Toàn thân Tiết Đồng run run, Long Trạch khỏe mạnh như vậy, hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn nói hắn yêu cô, hắn nhất định sẽ trở về tìm cô.
Lúc này, Tiết Đồng mới hiểu được, bản thân mình dựa dẫm vào Long Trạch nhiều đến thế nào, cho dù chỉ coi hắn là chỗ dựa, cô cũng không hy vọng hắn sẽ gặp phải chuyện không may.
Sóng biển đánh vào phiến đá tạo ra âm thanh ghê người, màn đêm chậm rãi buông xuống, Tiết Đồng ôm gối dựa vào vách đá, cô biết phải làm gì bây giờ?
Ở trong ngăn kéo Long Trạch có súng, chắc chắn Đại Miêu cũng sẽ có, hôm nay là cô gặp may mắn, trùng hợp bọn họ không mang súng trên người, cũng chỉ còn lại một băng đạn, cộng với số đạn còn lại trong súng thì tất cả còn hai mươi bảy viên.
Có điều, kĩ thuật bắn súng của cô quá kém cỏi, nếu gặp phải đấu súng với người khác, nhất định cô sẽ bỏ mạng. Cô thậm chí không thấy rõ vết thương của A Tống, chỉ thấy máu trên người hắn chảy ra, Tiết Đồng không biết hắn sống hay chết, người như hắn không đáng để thương hại.
Lúc này, điều duy nhất Tiết Đồng phải làm chính là bảo toàn mạng sống, nhớ lại những ngày gian khổ trước đây, cô từng có ý nghĩ tự sát nhưng nay đã khác, những ngày đen tối nhất đã qua đi, lúc này cô nhất định phải sống!
Còn về Long Trạch, Tiết Đồng không ngừng cầu nguyện hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gặp được hắn là điều vô cùng may mắn. Long Trạch đã giúp cô giữ lại tính mạng, luôn che chở và bảo vệ cho cô, không ngừng yêu thương cô. Hắn tuy là người ngoại tộc nhưng tâm địa không xấu vì vậy hắn nhất định phải sống sót.
Buổi sáng, Long Trạch gọi điện nói rằng hắn đang trên đường trở về, sao bỗng nhiên mọi chuyện lại chuyển biến xấu đến vậy. Chưa lúc nào, cô lại nhớ Long Trạch như lúc này, bọn họ sống chung với nhau lâu như vậy, tuy rằng có mâu thuẫn nhưng đều vui vẻ sống qua mỗi ngày.
Hình ảnh Long Trạch cười, hắn ôm eo cô, ở bên tai cô nỉ non, hắn cũng không để tâm liệu cô có thích hắn không, hai người hàng đêm cùng nhau thân mật, hắn sao có thể không trở về gặp cô?
Mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, lúc ngủ lúc tỉnh, đến trưa khi nghe được tiếng chim hót vang trong hang đá, cô mới tỉnh giấc. Tiết Đồng cảm thấy khát, cô không rõ địa hình trên đảo nên không dám đi cách hang đá quá xa, chỉ có thể thu thập sương sớm để giảm bớt cơn khát, hái vài quả trái cây rừng ăn lót dạ, hai mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh, tìm đủ thức ăn Tiết Đồng nhanh chóng trở về hang đá.
Ở trong hang đá, Tiết Đồng cầm súng lên luyện tập, hai mắt mệt mỏi nhìn mặt biển đến ngẩn người, phóng tầm mắt về phía xa, tự hỏi, hy vọng của cô ở đâu?
Cô hy vọng sẽ có chiếc thuyền nào đó xuất hiện sẽ cứu vớt cô rời khỏi đảo. Thoát khỏi đảo rồi sao, liệu chúng có phái người đến giết hại gia đình cô không? Tiết Đồng rất sợ điều đó sẽ xảy ra.
Niềm tin hoàn toàn không có, người duy nhất có thể dựa vào nay không rõ sống chết, cô hy vọng trên mặt biển sẽ xuất hiện hình ảnh của Long Trạch, cái đuôi dài của hắn vung lên cao tạo nên những bọt nước trắng xóa. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng!
Tiết Đồng nhặt những viên đá nhỏ ném đi xa, cô cố gắng tìm kiếm hình ảnh của Long Trạch, dòng nước mắt không biết tự lúc nào đã tràn ra.
“ Trạch, anh nhất định phải sống!” Tiết Đồng cúi đầu nói.