Trong biệt thự, có tất cả bốn tên sát thủ, trong đó có ba tên đứng thành hình tam giác, trên tay cầm vũ khí, ánh mắt chúng đều hướng về phía con mồi trong tầm kiểm soát.
Tiết Đồng bị vây hãm trong vòng vây của đám sát thủ, vóc dáng chúng ở mức trung bình, màu da rám nắng, mái tóc đều rất gọn gàng, tay phải của chúng chĩa họng súng vào huyệt thái dương của Tiết Đồng.
Tên bên phải, quàng tay qua cổ Tiết Đồng, siết chặt cô, đem cô trở thành lá chắn của mình. Đứng trước hắn, mái tóc Tiết Đồng rối loạn, khuôn mặt bám đầy tro bịu, làn da trắng nõn hiện lên những vết thương bị trầy xước vẫn còn rớm máu, toàn thân hơi run run.
Bốn tên sát thủ nhìn thấy bóng dáng Long Trạch đang ở bên ngoài tường vây, lập tức chúng triển khai hành động, một tên trong đám liền hét lớn: “ Buông vũ khí, bằng không cô ta sẽ chết.”
Giọng nói tiếng Trung lơ lớ, đặc sệt của người ngoại quốc, tên sát thủ đứng bên cạnh, trống ngực hắn đập dữ dội, trước ngực còn ẩn hiện hình xăm màu lam.
Ba tên sát thủ đều chĩa súng về phía Long Trạch, một tên nâng cằm Tiết Đồng ra vẻ uy hiếp. Tất cả bọn chúng đều có thân thủ rất nhanh nhẹn, gân xanh cũng nổi lên thấy rõ, ánh mắt tinh ranh, hành động lần này của chúng không thể để sai sót gì xảy ra, đối thủ cũng không phải là người thường, sống hay chết được quyết định vào lúc này.
Long Trạch cầm chắc cây súng trong tay, con ngươi đen sẫm lại, chiếc quần dài hắn mặc còn loang lổ vết máu, lại lấm chút đất bùn của rừng rậm, đôi mắt như ngập chìm trong máu.
Tên sát thủ đối diện nhìn thấy hắn không có bất kì hành động nào, liền nổ phát súng ngay sát bên tai Tiết Đồng, cô sợ hãi hét lên, viên đạn sượt qua đầu Tiết Đồng bắn về phía không trung, sau đó chúng tiếp tục chĩa họng súng vào sát thái dương của cô.
“ Buông vũ khí “. Tên xăm mình một lần nữa cảnh cáo, hắn nhíu mày liền nhanh chóng hướng súng về phía Tiết Đồng, đây là một canh bạc, hắn chỉ có thể đem người con gái này trở thành mối uy hiếp duy nhất với mục tiêu.
Lúc này, bọn chúng không nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ có thể lợi dụng người con gái này.
Sóng mắt của chúng gặp nhau trong không trung, Long Trạch hiểu được điều chúng muốn, khoảng cách quá xa, nếu chỉ có một tên chĩa súng vào Tiết Đồng, hắn có thể cứu cô ra, nhưng chúng có tới bốn tên. Thực sự hắn không nắm chắc phần thắng, huống chi, như vậy quá mạo hiểm.
Cánh môi Tiết Đồng mấp máy vì sợ hãi, vừa rồi tiếng súng vang lên bên tai cô, giống như có con ong chui vào lỗ tai không ngừng vo ve bên trong, móng tay cô trắng bợt, nếu nhìn kĩ, có thể thấy đầu ngón tay cô đang run rẩy.
Long Trạch ném khẩu súng sang một bên, chậm rãi đi tới đám sát thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên đang chế ngự Tiết Đồng.
“ Nhanh lên.” Tên sát thủ uy hiếp.
“ Anh đi đi.” Nhìn thấy họng súng đều chĩa vào Long Trạch, Tiết Đồng đột nhiên hét lớn tiếng: “ Tôi không cần anh cứu. Cho tới bây giờ tôi chưa từng thích anh … Anh đi đi.”
Một người chết còn hơn hai người cùng chết, huống chi đó lại là người yêu mình. Tiết Đồng ở trong khủyu tay của tên sát thủ giãy dụa không ngừng: “ Tôi không yêu anh, chưa bao giờ yêu. Anh cút ngay.”
Sức phản kháng của Tiết Đồng đối với chúng chỉ như gãi ngứa, mấy tên sát thủ không quan tâm tới cô, chỉ cầm súng chĩa vào đầu Tiết Đồng, đôi mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Long Trạch ném tiếp cây súng thứ hai ra phía xa.
Ngay sau khi thấy Long Trạch ném khẩu súng cuối cùng trong tay, chúng lập tức kéo cò, bắn đạn về phía Long Trạch, trừ hai tên đang uy hiếp Tiết Đồng thì tất cả đám sát thủ đều hướng nòng súng về phía Long Trạch.
Long Trạch tiến hai bước về phía chúng, viên đạn lập tức găm vào da thịt hắn, Tiết Đồng chứng kiến cảnh hắn trúng đạn, nước mắt cô từ hốc mắt mà rơi thành hàng dài, ở trong tay tên sát thủ giãy dụa trong nỗi tuyệt vọng.
Long Trạch tiến đến gần, trở thành mục tiêu tấn công của đám sát thủ, một vệt sáng lóe lên, tên đang chĩa súng vào Tiết Đồng bị cái đuôi màu trắng quăng ra phía xa, trong giây lát Long Trạch chạy nhanh tới bên cạnh Tiết Đồng, ôm lấy cô.
Để tránh cho cô bị trúng đạn, Long Trạch dùng đuôi quăng những tên sát thủ ra phía xa, cũng nhanh tay nhặt súng dưới đất bắn nhiều phát liên tiếp: “ Pằng Pằng Pằng …” tiếng súng vừa dứt cũng là lúc đám sát thủ trong phòng đổ quỵ xuống dưới đất.
Mọi nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, ánh nắng mặt trời như cung tên sáng bắn ra tứ phía, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào vệt nắng ấy, màu vàng của ánh nắng in bóng vào tán lá cây, không chỉ riêng những tán cây cao mà ngay cả hiên nhà của khu biệt thự cũng được nắng vàng đổ xuống.
Long Trạch nằm trên người Tiết Đồng, hắn mỉm cười rồi thở dài một tiếng, Tiết Đồng chỉ cảm thấy trước ngực mình dinh dính, nhìn xuống mới thấy là máu từ người Long Trạch đang chảy ra: “ Trạch …”
Giọng nói của cô nghẹn lại: “ Anh sao rồi?.”
“ Tiết Đồng …” Thần kinh hắn lúc này mới được thả lỏng, Long Trạch cũng không còn sức, gục trong lòng Tiết Đồng.
Tiết Đồng ngồi dưới đất, nước mắt giàn dụa, Long Trạch nằm trên sàn đất toàn thân máu chảy đầm đìa, viên đạn cắm chặt vào da thịt hắn để lại vết thương sâu hoắm, cái đuôi trắng thường ngày được thay bằng màu đỏ của máu, hắn nằm trên mặt đất bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Dòng máu trong người Tiết Đồng như đông cứng lại, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, vô cùng đau đớn: “ Tên ngốc này … Đã nói không cần anh tới cứu. Anh đến làm gì?.”
Khóe môi Long Trạch nhếch lên, nụ cười nhạt lại in trên khuôn mặt hắn, giọng nói của Tiết Đồng mơ hồ vang vẳng bên tai hắn, rất chân thật, giọng nói của hắn khó khăn lắm mới thốt lên lời: “ Tiết Đồng …. Em gạt anh …”
“ Anh sẽ chết …” Tiết Đồng vừa nói nước mắt cũng tuôn ra, cô nức nở: “ Anh biết không, nếu anh chết em cũng không sống được? Sao anh lại ngốc như vậy?.”
“ Anh sẽ không chết.” Long Trạch cúi đầu lên tiếng, hắn nâng tay thay cô lau đi những giọt nước mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới khóe mắt cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “ Đừng khóc, anh đã hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho em, anh còn chưa làm được, sao có thể chết?.”
Tiết Đồng vội vàng cầm tay hắn, nhìn thấy vết thương trên người Long Trạch không ngừng chảy máu.
“ Tiết Đồng, em gạt anh.” Đáy mắt Long Trạch lóe lên tia sáng của hạnh phúc, nỉ non trong lòng cô: “ Trước kia, em nói yêu anh cũng là giả, hôm nay nói không yêu anh cũng là giả. Anh rất vui.”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười không nhuốm chút bụi trần, lại ấm áp như ánh nắng sớm vào ngày xuân,vô cùng ấm áp, hắn cảm nhận được tình yêu của cô, thời điểm cô nói: “ Tôi không yêu anh.” Long Trạch cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù lúc này, hắn có chết, cũng rất mãn nguyện.
Mặt trời chiếu khắp nơi, chim sơn ca cất tiếng hót vang trong rừng cây, Long Trạch mở hờ đôi mắt nhìn lên bầu trời cao, trời xanh mây trắng đều hiện lên trong mắt hắn.
Những giọt nước mắt của Tiết Đồng giống như những hạt chân trâu rơi xuống ngực hắn, làm dịu đi trái tim của hắn, cũng giống như liều thuốc tê, tạm xoa dịu cơn đau thể xác lúc này, thời điểm cô bảo hắn đi, đồng nghĩa cô muốn hắn sống, cô không nghĩ đến việc mình sẽ chết. Cô yêu hắn, yêu một người ích kỉ như hắn.
Mái tóc rối bù, khuôn mặt phủ kín tro bụi, nước mắt giàn dụa, giờ phút này không thể nói cô rất xinh đẹp, nhưng Long Trạch lại cảm thấy vạn vật không thể so sánh được với vẻ đẹp của Tiết Đồng, cô là hạnh phúc cũng là hy vọng duy nhất trong cuộc đời của hắn. Hắn sống là để dùng cả đời này trở thành một người lính canh gác cuộc đời của cô.
Long Trạch thì thào: “ Em yêu anh, anh rất vui, rất vui… “
“ Nói chuyện này để làm gì!” Tiết Đồng mắng: “ Về sau nói không được sao? Được được, cho dù sau này, em cũng yêu anh, là của anh.”
Đầu đạn găm trong ngực hắn khiến máu chảy ra không ngừng, đuôi cũng bị trúng đạn, Tiết Đồng không biết rõ tình hình thương thế của hắn: “ Bây giờ em phải làm gì?.”
“ Không việc gì, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy đầu đạn ra.” Long Trạch nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“ Nên lấy đạn ra luôn, anh nói xem, em phải làm như nào.” Tiết Đồng sốt ruột đến chết, toàn thân rét run, giọng nói cũng run run: “ Có cần hay không em đỡ anh đi vào?.”
“ Không cần, em không đỡ nổi anh. Lấy dao nhỏ, cái nhíp lại đây, lấy đạn ra, anh muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Tiết Đồng bủn rủn chân tay chạy vào nhà, lục tung phòng dụng cụ để tìm hộp đựng thuốc, trong phòng chỉ toàn mảnh vỡ thủy tinh, tìm mãi không thấy.
Cuối cùng tìm được nơi đựng hòm thuốc, cô đá văng cái bàn, nhanh tay lấy hòm thuốc chạy ra ngoài, đến sofa lấy đem theo một cái gối.
Tiết Đồng kê gối cho Long Trạch, đặt hòm thuốc bên cạnh hắn. Trước nay cô không biết xử lí vết thương, cũng không biết viên đạn có làm tổn thương nội tạng hay không, miệng vết thương có nhiễm trùng hay không, đưa mắt nhìn Long Trạch: “ Làm sao bây giờ?.”
“ Anh muốn nghỉ ngơi.” Hắn đem tay Tiết Đồng nắm chặt trong bàn tay mình: “ Giúp anh, xử lí mấy vết thương đó.”
Tiết Đồng ngồi xổm bên người Long Trạch, đôi môi khẽ nhúc nhích không nói lên lời, cầm bông y tế chấm cồn rồi lau xnung quanh vết thương. Viên đạn cắm vào da thịt tạo nên vết thương trũng xuống, vừa ấn xuống máu không ngừng chảy ra.
Cũng may, viên đạn không ảnh hưởng đến nội tạng, thể chất Long Trạch khỏe mạnh, nên mới không khiến viên đạn đi sâu vào cơ thể. Với tốc độ của viên đạn bắn ra, sinh ra động năng, rất nhanh chúng sẽ tiến sâu vào da thịt của đối phương, tính sát thương không kém gì với một ngòi nổ của bom mìn cỡ nhỏ.
Thế nhưng, Long Trạch không phải người bình thường, hơn nữa súng tự động cũng không có sức công phá quá lớn.
Long Trạch nằm trên sàn đất, cầm lấy dao nhỏ với nhíp, hắn không cần nhìn miệng vết thương, chỉ đưa tay nhẹ nhàng khoét xung quanh vết thương, rồi dùng nhíp gắp đầu đạn ra, Tiết Đồng nhìn cả người phát run, cầm bông y tế thay hắn cầm máu, lo lắng hỏi: “ Không cần sát trùng sao?.”
“ Không cần, anh sẽ khỏi.” Tuy rằng, động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng quá trình vô cùng đau đớn, Long Trạch cắn chặt răng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Tiết Đồng cầm băng gạc lau mồ hôi cho chắn, viên đạn trước ngực được lấy ra, Long Trạch hơi nhích người ngồi dậy để vòng chiếc đuôi đến gần mình.
“ Vết thương trên đuôi để em xử lí.” Tiết Đồng nhỏ giọng hỏi, nhìn bộ dạng hắn vô cùng đau đớn, không đành lòng để hắn tự mình gắp đạn ra: “ Nếu đau, anh phải nói.”
“ Anh không sợ đau, em nhanh một chút là được rồi.” Giọng nói hắn trầm xuống.
Tiết Đồng cắn chặt răng, lưỡi dao cứa xuống cái đuôi màu trắng, máu ngay lập tức tứa ra, thấm đẫm cả bông băng y tế, cô cố gắng trấn tĩnh chính mình, phải hết sức cẩn thận. Cuối cùng, viên đạn cũng được gắp ra.
Trong biệt thự, có tất cả bốn tên sát thủ, trong đó có ba tên đứng thành hình tam giác, trên tay cầm vũ khí, ánh mắt chúng đều hướng về phía con mồi trong tầm kiểm soát.
Tiết Đồng bị vây hãm trong vòng vây của đám sát thủ, vóc dáng chúng ở mức trung bình, màu da rám nắng, mái tóc đều rất gọn gàng, tay phải của chúng chĩa họng súng vào huyệt thái dương của Tiết Đồng.
Tên bên phải, quàng tay qua cổ Tiết Đồng, siết chặt cô, đem cô trở thành lá chắn của mình. Đứng trước hắn, mái tóc Tiết Đồng rối loạn, khuôn mặt bám đầy tro bịu, làn da trắng nõn hiện lên những vết thương bị trầy xước vẫn còn rớm máu, toàn thân hơi run run.
Bốn tên sát thủ nhìn thấy bóng dáng Long Trạch đang ở bên ngoài tường vây, lập tức chúng triển khai hành động, một tên trong đám liền hét lớn: “ Buông vũ khí, bằng không cô ta sẽ chết.”
Giọng nói tiếng Trung lơ lớ, đặc sệt của người ngoại quốc, tên sát thủ đứng bên cạnh, trống ngực hắn đập dữ dội, trước ngực còn ẩn hiện hình xăm màu lam.
Ba tên sát thủ đều chĩa súng về phía Long Trạch, một tên nâng cằm Tiết Đồng ra vẻ uy hiếp. Tất cả bọn chúng đều có thân thủ rất nhanh nhẹn, gân xanh cũng nổi lên thấy rõ, ánh mắt tinh ranh, hành động lần này của chúng không thể để sai sót gì xảy ra, đối thủ cũng không phải là người thường, sống hay chết được quyết định vào lúc này.
Long Trạch cầm chắc cây súng trong tay, con ngươi đen sẫm lại, chiếc quần dài hắn mặc còn loang lổ vết máu, lại lấm chút đất bùn của rừng rậm, đôi mắt như ngập chìm trong máu.
Tên sát thủ đối diện nhìn thấy hắn không có bất kì hành động nào, liền nổ phát súng ngay sát bên tai Tiết Đồng, cô sợ hãi hét lên, viên đạn sượt qua đầu Tiết Đồng bắn về phía không trung, sau đó chúng tiếp tục chĩa họng súng vào sát thái dương của cô.
“ Buông vũ khí “. Tên xăm mình một lần nữa cảnh cáo, hắn nhíu mày liền nhanh chóng hướng súng về phía Tiết Đồng, đây là một canh bạc, hắn chỉ có thể đem người con gái này trở thành mối uy hiếp duy nhất với mục tiêu.
Lúc này, bọn chúng không nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ có thể lợi dụng người con gái này.
Sóng mắt của chúng gặp nhau trong không trung, Long Trạch hiểu được điều chúng muốn, khoảng cách quá xa, nếu chỉ có một tên chĩa súng vào Tiết Đồng, hắn có thể cứu cô ra, nhưng chúng có tới bốn tên. Thực sự hắn không nắm chắc phần thắng, huống chi, như vậy quá mạo hiểm.
Cánh môi Tiết Đồng mấp máy vì sợ hãi, vừa rồi tiếng súng vang lên bên tai cô, giống như có con ong chui vào lỗ tai không ngừng vo ve bên trong, móng tay cô trắng bợt, nếu nhìn kĩ, có thể thấy đầu ngón tay cô đang run rẩy.
Long Trạch ném khẩu súng sang một bên, chậm rãi đi tới đám sát thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên đang chế ngự Tiết Đồng.
“ Nhanh lên.” Tên sát thủ uy hiếp.
“ Anh đi đi.” Nhìn thấy họng súng đều chĩa vào Long Trạch, Tiết Đồng đột nhiên hét lớn tiếng: “ Tôi không cần anh cứu. Cho tới bây giờ tôi chưa từng thích anh … Anh đi đi.”
Một người chết còn hơn hai người cùng chết, huống chi đó lại là người yêu mình. Tiết Đồng ở trong khủyu tay của tên sát thủ giãy dụa không ngừng: “ Tôi không yêu anh, chưa bao giờ yêu. Anh cút ngay.”
Sức phản kháng của Tiết Đồng đối với chúng chỉ như gãi ngứa, mấy tên sát thủ không quan tâm tới cô, chỉ cầm súng chĩa vào đầu Tiết Đồng, đôi mắt sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Long Trạch ném tiếp cây súng thứ hai ra phía xa.
Ngay sau khi thấy Long Trạch ném khẩu súng cuối cùng trong tay, chúng lập tức kéo cò, bắn đạn về phía Long Trạch, trừ hai tên đang uy hiếp Tiết Đồng thì tất cả đám sát thủ đều hướng nòng súng về phía Long Trạch.
Long Trạch tiến hai bước về phía chúng, viên đạn lập tức găm vào da thịt hắn, Tiết Đồng chứng kiến cảnh hắn trúng đạn, nước mắt cô từ hốc mắt mà rơi thành hàng dài, ở trong tay tên sát thủ giãy dụa trong nỗi tuyệt vọng.
Long Trạch tiến đến gần, trở thành mục tiêu tấn công của đám sát thủ, một vệt sáng lóe lên, tên đang chĩa súng vào Tiết Đồng bị cái đuôi màu trắng quăng ra phía xa, trong giây lát Long Trạch chạy nhanh tới bên cạnh Tiết Đồng, ôm lấy cô.
Để tránh cho cô bị trúng đạn, Long Trạch dùng đuôi quăng những tên sát thủ ra phía xa, cũng nhanh tay nhặt súng dưới đất bắn nhiều phát liên tiếp: “ Pằng Pằng Pằng …” tiếng súng vừa dứt cũng là lúc đám sát thủ trong phòng đổ quỵ xuống dưới đất.
Mọi nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, ánh nắng mặt trời như cung tên sáng bắn ra tứ phía, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào vệt nắng ấy, màu vàng của ánh nắng in bóng vào tán lá cây, không chỉ riêng những tán cây cao mà ngay cả hiên nhà của khu biệt thự cũng được nắng vàng đổ xuống.
Long Trạch nằm trên người Tiết Đồng, hắn mỉm cười rồi thở dài một tiếng, Tiết Đồng chỉ cảm thấy trước ngực mình dinh dính, nhìn xuống mới thấy là máu từ người Long Trạch đang chảy ra: “ Trạch …”
Giọng nói của cô nghẹn lại: “ Anh sao rồi?.”
“ Tiết Đồng …” Thần kinh hắn lúc này mới được thả lỏng, Long Trạch cũng không còn sức, gục trong lòng Tiết Đồng.
Tiết Đồng ngồi dưới đất, nước mắt giàn dụa, Long Trạch nằm trên sàn đất toàn thân máu chảy đầm đìa, viên đạn cắm chặt vào da thịt hắn để lại vết thương sâu hoắm, cái đuôi trắng thường ngày được thay bằng màu đỏ của máu, hắn nằm trên mặt đất bên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Dòng máu trong người Tiết Đồng như đông cứng lại, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, vô cùng đau đớn: “ Tên ngốc này … Đã nói không cần anh tới cứu. Anh đến làm gì?.”
Khóe môi Long Trạch nhếch lên, nụ cười nhạt lại in trên khuôn mặt hắn, giọng nói của Tiết Đồng mơ hồ vang vẳng bên tai hắn, rất chân thật, giọng nói của hắn khó khăn lắm mới thốt lên lời: “ Tiết Đồng …. Em gạt anh …”
“ Anh sẽ chết …” Tiết Đồng vừa nói nước mắt cũng tuôn ra, cô nức nở: “ Anh biết không, nếu anh chết em cũng không sống được? Sao anh lại ngốc như vậy?.”
“ Anh sẽ không chết.” Long Trạch cúi đầu lên tiếng, hắn nâng tay thay cô lau đi những giọt nước mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm tới khóe mắt cô, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “ Đừng khóc, anh đã hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho em, anh còn chưa làm được, sao có thể chết?.”
Tiết Đồng vội vàng cầm tay hắn, nhìn thấy vết thương trên người Long Trạch không ngừng chảy máu.
“ Tiết Đồng, em gạt anh.” Đáy mắt Long Trạch lóe lên tia sáng của hạnh phúc, nỉ non trong lòng cô: “ Trước kia, em nói yêu anh cũng là giả, hôm nay nói không yêu anh cũng là giả. Anh rất vui.”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười không nhuốm chút bụi trần, lại ấm áp như ánh nắng sớm vào ngày xuân,vô cùng ấm áp, hắn cảm nhận được tình yêu của cô, thời điểm cô nói: “ Tôi không yêu anh.” Long Trạch cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù lúc này, hắn có chết, cũng rất mãn nguyện.
Mặt trời chiếu khắp nơi, chim sơn ca cất tiếng hót vang trong rừng cây, Long Trạch mở hờ đôi mắt nhìn lên bầu trời cao, trời xanh mây trắng đều hiện lên trong mắt hắn.
Những giọt nước mắt của Tiết Đồng giống như những hạt chân trâu rơi xuống ngực hắn, làm dịu đi trái tim của hắn, cũng giống như liều thuốc tê, tạm xoa dịu cơn đau thể xác lúc này, thời điểm cô bảo hắn đi, đồng nghĩa cô muốn hắn sống, cô không nghĩ đến việc mình sẽ chết. Cô yêu hắn, yêu một người ích kỉ như hắn.
Mái tóc rối bù, khuôn mặt phủ kín tro bụi, nước mắt giàn dụa, giờ phút này không thể nói cô rất xinh đẹp, nhưng Long Trạch lại cảm thấy vạn vật không thể so sánh được với vẻ đẹp của Tiết Đồng, cô là hạnh phúc cũng là hy vọng duy nhất trong cuộc đời của hắn. Hắn sống là để dùng cả đời này trở thành một người lính canh gác cuộc đời của cô.
Long Trạch thì thào: “ Em yêu anh, anh rất vui, rất vui… “
“ Nói chuyện này để làm gì!” Tiết Đồng mắng: “ Về sau nói không được sao? Được được, cho dù sau này, em cũng yêu anh, là của anh.”
Đầu đạn găm trong ngực hắn khiến máu chảy ra không ngừng, đuôi cũng bị trúng đạn, Tiết Đồng không biết rõ tình hình thương thế của hắn: “ Bây giờ em phải làm gì?.”
“ Không việc gì, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy đầu đạn ra.” Long Trạch nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“ Nên lấy đạn ra luôn, anh nói xem, em phải làm như nào.” Tiết Đồng sốt ruột đến chết, toàn thân rét run, giọng nói cũng run run: “ Có cần hay không em đỡ anh đi vào?.”
“ Không cần, em không đỡ nổi anh. Lấy dao nhỏ, cái nhíp lại đây, lấy đạn ra, anh muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Tiết Đồng bủn rủn chân tay chạy vào nhà, lục tung phòng dụng cụ để tìm hộp đựng thuốc, trong phòng chỉ toàn mảnh vỡ thủy tinh, tìm mãi không thấy.
Cuối cùng tìm được nơi đựng hòm thuốc, cô đá văng cái bàn, nhanh tay lấy hòm thuốc chạy ra ngoài, đến sofa lấy đem theo một cái gối.
Tiết Đồng kê gối cho Long Trạch, đặt hòm thuốc bên cạnh hắn. Trước nay cô không biết xử lí vết thương, cũng không biết viên đạn có làm tổn thương nội tạng hay không, miệng vết thương có nhiễm trùng hay không, đưa mắt nhìn Long Trạch: “ Làm sao bây giờ?.”
“ Anh muốn nghỉ ngơi.” Hắn đem tay Tiết Đồng nắm chặt trong bàn tay mình: “ Giúp anh, xử lí mấy vết thương đó.”
Tiết Đồng ngồi xổm bên người Long Trạch, đôi môi khẽ nhúc nhích không nói lên lời, cầm bông y tế chấm cồn rồi lau xnung quanh vết thương. Viên đạn cắm vào da thịt tạo nên vết thương trũng xuống, vừa ấn xuống máu không ngừng chảy ra.
Cũng may, viên đạn không ảnh hưởng đến nội tạng, thể chất Long Trạch khỏe mạnh, nên mới không khiến viên đạn đi sâu vào cơ thể. Với tốc độ của viên đạn bắn ra, sinh ra động năng, rất nhanh chúng sẽ tiến sâu vào da thịt của đối phương, tính sát thương không kém gì với một ngòi nổ của bom mìn cỡ nhỏ.
Thế nhưng, Long Trạch không phải người bình thường, hơn nữa súng tự động cũng không có sức công phá quá lớn.
Long Trạch nằm trên sàn đất, cầm lấy dao nhỏ với nhíp, hắn không cần nhìn miệng vết thương, chỉ đưa tay nhẹ nhàng khoét xung quanh vết thương, rồi dùng nhíp gắp đầu đạn ra, Tiết Đồng nhìn cả người phát run, cầm bông y tế thay hắn cầm máu, lo lắng hỏi: “ Không cần sát trùng sao?.”
“ Không cần, anh sẽ khỏi.” Tuy rằng, động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng quá trình vô cùng đau đớn, Long Trạch cắn chặt răng, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Tiết Đồng cầm băng gạc lau mồ hôi cho chắn, viên đạn trước ngực được lấy ra, Long Trạch hơi nhích người ngồi dậy để vòng chiếc đuôi đến gần mình.
“ Vết thương trên đuôi để em xử lí.” Tiết Đồng nhỏ giọng hỏi, nhìn bộ dạng hắn vô cùng đau đớn, không đành lòng để hắn tự mình gắp đạn ra: “ Nếu đau, anh phải nói.”
“ Anh không sợ đau, em nhanh một chút là được rồi.” Giọng nói hắn trầm xuống.
Tiết Đồng cắn chặt răng, lưỡi dao cứa xuống cái đuôi màu trắng, máu ngay lập tức tứa ra, thấm đẫm cả bông băng y tế, cô cố gắng trấn tĩnh chính mình, phải hết sức cẩn thận. Cuối cùng, viên đạn cũng được gắp ra.