Long Trạch mang theo túi xách vừa mua ra khỏi cửa hàng, lại dạo quanh siêu thị một vòng, mua một cái ô, hắn mua khá nhiều đồ ăn vặt cho Tiết Đồng, mỗi một món đều là do đích thân lựa chọn.
Tuy rằng những thứ thức ăn vặt này chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ có người mang đến tận phòng nghỉ, nhưng dù sao đi nữa cũng không phải là do đích thân hắn chọn. Hắn dần dần thích những việc này … dù là những việc nhỏ nhặt đơn giản nhưng rất ấm áp, đó mới đích thực là dáng dấp bắt đầu cuộc sống. Hắn mang theo mấy túi đồ thật to trở về, mưa phùn như tơ vươn vào trên quần áo của hắn dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn rất rộng, xa xa hắn lại nhìn thấy Tả Thần Dật, vừa lúc nãy khi xuống lầu hắn cũng không để ý thì ra người này vẫn chưa rời khỏi đây.
Tả Thần Dật đứng ở chỗ thang bộ của khách sạn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong tay anh ta cầm xấp văn kiện về hạng mục nào đó, bìa xấp văn kiện bằng da với những hoa văn rất tinh tế, hắn đây không phải là lần đầu tiên đứng chờ người như vậy, vẻ lo lắng trên mặt hắn cũng bị thời tiết làm cho lạnh đi thêm vài phần.
Vài người tuổi độ trung niên say rượu lần lượt đi ra, cả người bọn họ đều mang theo mùi rượu, đứng ở đường lớn mà chào tạm biệt nhau. Tinh thần Tả Thần Dật cũng theo đó mà tỉnh táo lại.
Chăm chú mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, đó là người mà hôm nay hắn chờ đợi, Lưu tổng của tập đoàn Thành Trí.
Những lời lẽ khách sáo không ngừng tuôn ra, rốt cuộc vài người cuối cùng cũng rời đi, trợ lý của Lưu tổng đứng ở cửa khách sạn chờ tài xế mang xe đến đây. Tả Thần Dật nhanh chóng bước về phía trước, cúi chào thật lễ phép nói: “Lưu tổng, Ngài vẫn khỏe chứ ạ, làm chậm trễ chút thời gian của Ngài…”
Lưu tổng đứng phía sau trợ lý có chút sửng sốt, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Tả Thần Dật đã hai tay đưa văn kiện đến trước mặt, lời nói lưu loát như mây bay nước chảy: “Lưu tổng, đây là văn kiện kế hoạch hạng mục nâng cao đường truyền Internet cho người sử dụng an toàn, nhanh và tiện…”
Lưu tổng không tiếp nhận văn kiện của hắn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, “Những việc này liên hệ với công ty hạng mục.”
Tả Thần Dật vẫn đang cố gắng giới thiệu về hạng mục có thể mang đến hiệu quả và lợi ích gì, hy vọng có thể xin được quỹ đầu tư, Lưu tổng nghe chẳng lọt lỗ tai, trợ lý bên cạnh ông ta cầm lấy văn kiện của hắn rồi nói có lệ: “Chúng tôi về sẽ từ từ nghiên cứu.”
Tài xế đã mang ô tô của họ đến, người trợ lý vội vàng ngăn lại, “Chúng tôi còn có việc, nếu thích hợp sẽ trả lời sau…”
Lưu tổng nhanh chóng đi đến bên ô tô, người trợ lý không muốn cùng hắn mất thời gian, vội nói một câu, “Chúng tôi phải đi về.”
Tả Thần Dật thấy không có cơ hội lên tiếng đành lễ phép nói: “Đã phiền Ngài, giá cả này cũng có công ty trong nước làm nhưng cũng không… hoàn thiện.”
Hai người kia đã không còn kiên nhẫn, “Được được, chúng tôi sẽ xem.”
Nói xong liền rất nhanh chóng mà đi vè hướng ô tô, cũng nhanh chóng mà mở cửa xe ngồi vào trong, ô tô cững vàng mà chạy đi.
Tả Thần Dật nhìn ô tô chạy đi xa mà thở dài, hắn không phải không đi tìm bộ phận hạng mục để đưa bản kế hoạch này, nhưng là đá chìm đáy biển, đến một chút tin tức cũng không có. Hắn cũng chủ động tới cửa mà hỏi, những người khác khinh bỉ mà cho một câu: “Ông chủ chúng tôi không có hứng thú.”
Giống như hôm nay vậy, chủ động đi tìm đối tác, đối với Tả Thần Dật đây không phải là lần đầu tiên, hắn không có người hậu thuẫn, không có quan hệ, không có người dẫn đường, không ai tiến cử hắn, gặp mặt ông chủ lớn quả thật nói dễ hơn là làm. Chính là một nhân viên của tập đoàn Thành Trí tiết lộ cho hắn chút hành tung của ông chủ thật không dễ dàng gì, hắn phải nghĩ ra biện pháp.
Mặt Tả Thần Dật bao phủ cả một tầng cô đơn, hắn mất hai năm trời hoàn thiện hệ thống của hắn, còn khảo sát thị trường rất kỹ càng.
Xem xét, lập ra phương án phát triển thật trọn vẹn, nhưng toàn bộ kế hoạch của đều cần tài chính để duy trì nhưng cho đến nay không có công ty nào cảm thấy hứng thú, không có ai muốn tiếp quản.
Không công ty nào muốn mua ý tưởng đó, cũng không có ý duy trì trọn vẹn kế hoạch này. Giấc mộng trước mắt này không biết làm sao mà duy trì được, đây đích thực là sáng tạo thinh thần của hắn.
Sinh lòng nghi hoặc, ông trời vốn không xót thương hắn, có lẽ hắn nên chuyên tâm làm một kỹ thuật viên mà thôi.
Nhưng cái hắn muốn chính là cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, nên chỉ có một phần ngàn hy vọng hắn cũng không buông bỏ vì vậy mà ngồi ở đây chờ cả đêm.
Bất quá thì chờ xem tình hình nhưng hy vọng cũng thật là xa vời, mưa phùn kéo đến làm tăng thêm khí lạnh, Tả Thần Dật cúi đầu bước những bước nặng nề rời đi, càng bước càng đều.
Đến trước mặt thì Long Trạch mới chú ý đến hắn, khẽ ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười, “Khéo vậy sao, lại gặp rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy thật là giả dối.” Long Trạch thản nhiên cười, một màn vừa rồi phát sinh ở cửa khách sạn thật sự hắn đã chứng kiến hết.
Tả Thần Dật quay đầu nhìn lại khách sạn năm sao ngay sau lưng, “Anh ở khách sạn này sao?”
“Trước mắt là vậy.”
“Tiết Đồng đâu? Cũng ở đây sao?”
“Không, cô ấy ở nhà mình.”
Nét cô đơn trên khuôn mặt của Tả Thần Dật cũng dần được hắn dấu đi, “Ở nhà tốt hơn so với khách sạn rồi.”
Đương nhiên là ở nhà tốt hơn khách sạn nhiều, đối với việc này Long Trạch đã được thể nghiệm, “Đúng vậy, một mình ăn cơm chẳng ngon lành gì.”
Nhắc tới ăn cơm, Tả Thần Dật vẫn còn chưa ăn cơm tối đã đến đây ngồi đợi cả đêm, bụng trống trơn, “Nếu không ngại, cùng nhau đi ăn khuya đi. Lần trước trên xe lửa, cũng là anh mời cơm trưa, thật vừa vặn bây giờ tôi có cơ hội mời lại anh.”
“Chỉ có điều,” Tả Thần Dật tạm ngừng một lát “Tôi có thể mời nổi những món địa phương không quá đắt tiền.”
Long Trạch thật ra cũng đói bụng, cơm tối vừa rồi cũng ăn không ngon miệng, một mình ăn khuya không tránh khỏi buồn bã, hắn cùng Tả Thần Dật lại có hoàn cảnh giống nhau, tình cảnh của hai người như vậylại sinh ra điểm tương đồng lẫn nhau , Long Trạch cười ấm áp: “Nơi này tôi không quen thuộc, không biết ăn khuya ở chỗ nào ngon, để anh chọn địa điểm nhất định là tốt rồi.”
“Hay lắm, đi thôi.” Tả Thần Dật tâm tình không được tốt mới muốn tìm một người bạn mà tâm sự, hắn biết như thế nào mới có thể cân bằng lại cảm xúc của chính mình dù có oán trời đất cũng không thay đổi được gì. Hắn cùng Long Trạch cũng không thân quen chỉ là nhiều lần có duyên mà gặp, cảm thấy thực khéo, cũng như bèo nước gặp nhau cứ xem là bạn bè.
Long Trạch trên tay vẫn xách một đống thứ vừa mua, “Chờ một chút, tôi mang mấy thứ này cất đi đã.”
Hắn cũng không tự mình mang lên phòng nghỉ mà ở trước sảnh đưa cho nhân viên khách sạn, liền xoay người rời đi. Hai người họ ra bên ngoài gọi một chiếc xe cho thuê.
Đi thật xa mới đến điểm dùng bữa khuya. Cửa hàng ăn này cũng không rộng lớn nhưng rất sạch sẽ, cũng có rất nhiều thực khách đang dùng cơm, mà người bán hàng cũng không trẻ tuổi.
Cô bé phục vụ cũng không mặc đồng phục, một người phụ nữ luống tuổi bước đến tiếp đãi với bộ dáng tươi cười hòa ái thật dễ gần như bác gái nhà hàng xóm.
Tùy tiện gọi vài món ăn, Tả Thần Dật rót trà cho hắn, “Ở đây đúng là phục vụ không được chu đáo nhưng thức ăn cũng không quá tệ.”
Trước tiên dọn lên một âu cháo nhuyễn, sau đó xào một đĩa rau, đơn giản như đĩa rau xào trong bữa cơm gia đình không phải như những món ở nhà hàng sang trọng, nhưng hương vị tỏa ra ngào ngạt, nêm nếm cũng rất vừa miệng, hai người đều không khách sáo mà trực tiếp ăn luôn.
Đàn ông dùng bữa có thức ăn ngon lành lại không có rượu dĩ nhiên là thiếu thiếu chút gì đó, Tả Thần Dật hỏi: “Uống chút rượu nhé? Nơi này cũng không có rượu đỏ đắt tiền, chỉ có bia và rượu trắng, anh xem muốn uống loại nào?”
“Tùy ý thôi.” Long Trạch cũng tùy ý, uống cũng được mà không uống cũng được.
Tả Thần Dật gọi người bán hàng mở một bình rượi trắng tầm nửa cân, đặt trước mặt Long Trạch một chén rượu nhỏ đã rót đầy, nhưng không vội vàng uống vì đây không phải là tiệc rượu tiếp khách.
Tiệc rượu, từ từ dùng thì tốt hơn không cần phải người rót rượu.
Long Trạch cầm thìa khuấy bát cháo trước mặt, cháo hầm vừa đặc rất ngon, ăn trước khi ngủ rất dễ tiêu hóa, hắn ăn hai thìa liền hỏi: “Anh gặp phiền toái gì sao, có việc gì phải cầu xin người ta? Cần đẩy mạnh tiêu thụ gì sao?”
“Tôi làm việc trong lĩnh vực máy tính, tìm ra một phương pháp hoàn thiện công nghệ nâng cao đường truyền Internet, nhưng không đành lòng bán đi bản quyền, dự định chính mình phát triển nó nên đi tìm một công ty để hợp tác.”
Tả Thần Dật nói xong vẻ mặt thật lãnh đạm, giơ ly rượu lên, “Mời anh một ly, xem như chúng ta có duyên gặp nhau, bèo nước tương phùng”
Long Trạch cùng hắn chạm cốc, một hơi uống cạn, “Có công ty chịu cùng anh hợp tác, anh liền có thể cùng bạn gái sống chung?”
“Có lẽ vậy.” Tả Thần Dật đặt ly rượu xuống, “Gia cảnh của cô ấy cũng không tệ, họ hàng giới thiệu cho cô ấy vài đối tượng, không phải người có quyền thì là ông chủ có tiền, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng nhiều một chút. Kỳ thật tôi biết mình nói chính bản thân mình mở công ty làm ông chủ quả thật là hy vọng xa vời, chắc là tôi buông tay, có lẽ tôi và cô ấy vốn không có hy vọng.”
Tả Thần dật tự mình uống cạn một ly, “Con người ta có đôi khi vì hy vọng của chính mình mà kiên trì.”
“Con người đều có số mệnh, anh có lẽ cần vài năm nữa mới có thành tựu, có phải hay không cảm thấy số mệnh thật không công bằng?” Long Trạch nói.
Dò hỏi tâm ý.
“Có cái gì mà không công bằng?” Tả Thần Dật cười nhạt, “Còn sống chính là một loại ban ơn rồi, còn có rất nhiều người so với tôi càng thiếu may mắn hơn. Vô luận là giàu hay nghèo mỗi người đều có cái khổ của mình, cũng như anh về mọi phương diện đều tốt nhưng vẫn là gặp phải khó khăn giống như tôi.”
“Đúng vậy.” Long Trạch gật đầu, tựa như trời sinh hắn ra đã ưu việt, chỉ tại thế giới này mang đến cho hắn phú quý quá nhanh nhưng đồng thời hiện tại cũng mang đến cho hắn những trở ngại cùng uy hiếp. Không có thế lực bất quá chỉ là tương đối thôi.
Tả Thần Dật cảm thấy khí chất của Long Trạch rất tốt nhưng lại không giống kẻ nhà giàu tệ bạc, có tiền nhưng lại không sống cuộc sống quá mức sa hoa, đoán không ra Long Trạch làm công việc gì nên hỏi: “Anh làm gì?”
“Trước đây rất tùy tiện mà làm việc cho người khác, hiện tại thì không, rảnh rỗi một thời gian rồi nói.” Long Trạch không nói cụ thể.
Tả Thần Dật cũng không hỏi thêm, vì Long Trạch không phải người ở đây nên hắn giới thiệu về thành phố C: dạo phố nơi nào thì thích hợp, lại có các món ăn đặc sắc. Không phải là người quen thuộc để tán gẫu, đã thể hiện là một người bản địa rất nhiệt tình cũng sẽ dễ dàng đặt quan hệ.
Long Trạch đối với nơi đây cũng cảm thấy hứng thú, Tiết Đồng ở đây, hắn cũng sẽ yên ổn mà ở lại đây nên hỏi: “Nơi này hoàn cảnh sống có tốt không, các mặt khác cũng không phức tạp?”
“Anh muốn tìm nơi ở cho anh sao? Muốn nhà cao tầng hay là biệt thự?”
“Đương nhiên là nhà cho tôi ở rồi, tốt nhất là biệt thự riêng. Dù sao gần đây cũng không có việc gì lớn, mua cho Tiết Đồng một nơi ở, có nơi ở tốt ổn định gia đình sẽ cảm thấy yên tâm hơn.” Long Trạch là không thích cuộc sống trọ ở khách sạn, thật muốn cuộc sống gia đình.
“Đi đến phía bắc thành phố xem thử, ở đó có hồ thiên nhiên, có không ít biệt thự xây ở đó, khu ở không quá náo nhiệt, các phương tiện khác cũng không khác biệt.” Tả Thần Dật nói cho hắn biết tên của hai công ty giao dịch bất động sản có tiếng, xây dựng mấy tòa nhà cũng không tệ, lợi nhuận của họ chủ yếu dựa vào số đông.
“Nếu không..” Tả Thần Dật lại nói thêm, “Tốt nhất là anh đặt quan hệ với một vài người bên xây dựng có lẽ về phương diện này họ quen biết nhiều, những căn nhà tốt đã sớm có tin tức nội bộ, hoặc là đã để dành cho những người khác, ở bên ngoài rất khó mua được,-chúng ta dù sao cũng đang sống trong một xã đề cao mối quan hệ.”
Long Trạch cũng biết trong xã hội này quen biết cùng với chuyện thiết lập mối quan hệ rất là quan trọng, dùng vũ lực chỉ là chuyện tối nghĩa, cho nên hắn mới thử cùng Tả Thần Dật nói chuyện nhiều hơn, cố gắng giảm bớt tính cao ngạo của chính mình.
Hai người hàn huyên một lúc cũng không đề cập đến chuyện của đối phương nhưng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho đến khi rượu uống đã đủ, cơm ăn đã đầy, hai người mới rời khỏi quán ăn.
Bên ngoài mưa phùn vẫn còn chưa ngớt, Long Trạch ăn cơm thật sự rất thoải mái, hắn nhìn Tả Thần Dật chào tạm biệt, “Cảm ơn bữa ăn khuya của anh, nếu anh thấy tôi có thể giúp anh thì cứ đến tìm tôi.”
Một câu nói này của Long Trạch xem như đã đồng ý làm bạn cùng Tả Thần Dật, dù sao trước đây hắn là người chỉ biết làm việc rồi nhận thù lao.
Tả Thần Dật cười nhẹ nhàng, chỉ là bèo nước gặp nhau lại kết thành bạn, nếu có việc nhờ vả phải chăng là vụ lợi.
Long Trạch mang theo túi xách vừa mua ra khỏi cửa hàng, lại dạo quanh siêu thị một vòng, mua một cái ô, hắn mua khá nhiều đồ ăn vặt cho Tiết Đồng, mỗi một món đều là do đích thân lựa chọn.
Tuy rằng những thứ thức ăn vặt này chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ có người mang đến tận phòng nghỉ, nhưng dù sao đi nữa cũng không phải là do đích thân hắn chọn. Hắn dần dần thích những việc này … dù là những việc nhỏ nhặt đơn giản nhưng rất ấm áp, đó mới đích thực là dáng dấp bắt đầu cuộc sống. Hắn mang theo mấy túi đồ thật to trở về, mưa phùn như tơ vươn vào trên quần áo của hắn dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn rất rộng, xa xa hắn lại nhìn thấy Tả Thần Dật, vừa lúc nãy khi xuống lầu hắn cũng không để ý thì ra người này vẫn chưa rời khỏi đây.
Tả Thần Dật đứng ở chỗ thang bộ của khách sạn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong tay anh ta cầm xấp văn kiện về hạng mục nào đó, bìa xấp văn kiện bằng da với những hoa văn rất tinh tế, hắn đây không phải là lần đầu tiên đứng chờ người như vậy, vẻ lo lắng trên mặt hắn cũng bị thời tiết làm cho lạnh đi thêm vài phần.
Vài người tuổi độ trung niên say rượu lần lượt đi ra, cả người bọn họ đều mang theo mùi rượu, đứng ở đường lớn mà chào tạm biệt nhau. Tinh thần Tả Thần Dật cũng theo đó mà tỉnh táo lại.
Chăm chú mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, đó là người mà hôm nay hắn chờ đợi, Lưu tổng của tập đoàn Thành Trí.
Những lời lẽ khách sáo không ngừng tuôn ra, rốt cuộc vài người cuối cùng cũng rời đi, trợ lý của Lưu tổng đứng ở cửa khách sạn chờ tài xế mang xe đến đây. Tả Thần Dật nhanh chóng bước về phía trước, cúi chào thật lễ phép nói: “Lưu tổng, Ngài vẫn khỏe chứ ạ, làm chậm trễ chút thời gian của Ngài…”
Lưu tổng đứng phía sau trợ lý có chút sửng sốt, còn chưa kịp nói lời từ chối thì Tả Thần Dật đã hai tay đưa văn kiện đến trước mặt, lời nói lưu loát như mây bay nước chảy: “Lưu tổng, đây là văn kiện kế hoạch hạng mục nâng cao đường truyền Internet cho người sử dụng an toàn, nhanh và tiện…”
Lưu tổng không tiếp nhận văn kiện của hắn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, “Những việc này liên hệ với công ty hạng mục.”
Tả Thần Dật vẫn đang cố gắng giới thiệu về hạng mục có thể mang đến hiệu quả và lợi ích gì, hy vọng có thể xin được quỹ đầu tư, Lưu tổng nghe chẳng lọt lỗ tai, trợ lý bên cạnh ông ta cầm lấy văn kiện của hắn rồi nói có lệ: “Chúng tôi về sẽ từ từ nghiên cứu.”
Tài xế đã mang ô tô của họ đến, người trợ lý vội vàng ngăn lại, “Chúng tôi còn có việc, nếu thích hợp sẽ trả lời sau…”
Lưu tổng nhanh chóng đi đến bên ô tô, người trợ lý không muốn cùng hắn mất thời gian, vội nói một câu, “Chúng tôi phải đi về.”
Tả Thần Dật thấy không có cơ hội lên tiếng đành lễ phép nói: “Đã phiền Ngài, giá cả này cũng có công ty trong nước làm nhưng cũng không… hoàn thiện.”
Hai người kia đã không còn kiên nhẫn, “Được được, chúng tôi sẽ xem.”
Nói xong liền rất nhanh chóng mà đi vè hướng ô tô, cũng nhanh chóng mà mở cửa xe ngồi vào trong, ô tô cững vàng mà chạy đi.
Tả Thần Dật nhìn ô tô chạy đi xa mà thở dài, hắn không phải không đi tìm bộ phận hạng mục để đưa bản kế hoạch này, nhưng là đá chìm đáy biển, đến một chút tin tức cũng không có. Hắn cũng chủ động tới cửa mà hỏi, những người khác khinh bỉ mà cho một câu: “Ông chủ chúng tôi không có hứng thú.”
Giống như hôm nay vậy, chủ động đi tìm đối tác, đối với Tả Thần Dật đây không phải là lần đầu tiên, hắn không có người hậu thuẫn, không có quan hệ, không có người dẫn đường, không ai tiến cử hắn, gặp mặt ông chủ lớn quả thật nói dễ hơn là làm. Chính là một nhân viên của tập đoàn Thành Trí tiết lộ cho hắn chút hành tung của ông chủ thật không dễ dàng gì, hắn phải nghĩ ra biện pháp.
Mặt Tả Thần Dật bao phủ cả một tầng cô đơn, hắn mất hai năm trời hoàn thiện hệ thống của hắn, còn khảo sát thị trường rất kỹ càng.
Xem xét, lập ra phương án phát triển thật trọn vẹn, nhưng toàn bộ kế hoạch của đều cần tài chính để duy trì nhưng cho đến nay không có công ty nào cảm thấy hứng thú, không có ai muốn tiếp quản.
Không công ty nào muốn mua ý tưởng đó, cũng không có ý duy trì trọn vẹn kế hoạch này. Giấc mộng trước mắt này không biết làm sao mà duy trì được, đây đích thực là sáng tạo thinh thần của hắn.
Sinh lòng nghi hoặc, ông trời vốn không xót thương hắn, có lẽ hắn nên chuyên tâm làm một kỹ thuật viên mà thôi.
Nhưng cái hắn muốn chính là cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, nên chỉ có một phần ngàn hy vọng hắn cũng không buông bỏ vì vậy mà ngồi ở đây chờ cả đêm.
Bất quá thì chờ xem tình hình nhưng hy vọng cũng thật là xa vời, mưa phùn kéo đến làm tăng thêm khí lạnh, Tả Thần Dật cúi đầu bước những bước nặng nề rời đi, càng bước càng đều.
Đến trước mặt thì Long Trạch mới chú ý đến hắn, khẽ ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười, “Khéo vậy sao, lại gặp rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy thật là giả dối.” Long Trạch thản nhiên cười, một màn vừa rồi phát sinh ở cửa khách sạn thật sự hắn đã chứng kiến hết.
Tả Thần Dật quay đầu nhìn lại khách sạn năm sao ngay sau lưng, “Anh ở khách sạn này sao?”
“Trước mắt là vậy.”
“Tiết Đồng đâu? Cũng ở đây sao?”
“Không, cô ấy ở nhà mình.”
Nét cô đơn trên khuôn mặt của Tả Thần Dật cũng dần được hắn dấu đi, “Ở nhà tốt hơn so với khách sạn rồi.”
Đương nhiên là ở nhà tốt hơn khách sạn nhiều, đối với việc này Long Trạch đã được thể nghiệm, “Đúng vậy, một mình ăn cơm chẳng ngon lành gì.”
Nhắc tới ăn cơm, Tả Thần Dật vẫn còn chưa ăn cơm tối đã đến đây ngồi đợi cả đêm, bụng trống trơn, “Nếu không ngại, cùng nhau đi ăn khuya đi. Lần trước trên xe lửa, cũng là anh mời cơm trưa, thật vừa vặn bây giờ tôi có cơ hội mời lại anh.”
“Chỉ có điều,” Tả Thần Dật tạm ngừng một lát “Tôi có thể mời nổi những món địa phương không quá đắt tiền.”
Long Trạch thật ra cũng đói bụng, cơm tối vừa rồi cũng ăn không ngon miệng, một mình ăn khuya không tránh khỏi buồn bã, hắn cùng Tả Thần Dật lại có hoàn cảnh giống nhau, tình cảnh của hai người như vậylại sinh ra điểm tương đồng lẫn nhau , Long Trạch cười ấm áp: “Nơi này tôi không quen thuộc, không biết ăn khuya ở chỗ nào ngon, để anh chọn địa điểm nhất định là tốt rồi.”
“Hay lắm, đi thôi.” Tả Thần Dật tâm tình không được tốt mới muốn tìm một người bạn mà tâm sự, hắn biết như thế nào mới có thể cân bằng lại cảm xúc của chính mình dù có oán trời đất cũng không thay đổi được gì. Hắn cùng Long Trạch cũng không thân quen chỉ là nhiều lần có duyên mà gặp, cảm thấy thực khéo, cũng như bèo nước gặp nhau cứ xem là bạn bè.
Long Trạch trên tay vẫn xách một đống thứ vừa mua, “Chờ một chút, tôi mang mấy thứ này cất đi đã.”
Hắn cũng không tự mình mang lên phòng nghỉ mà ở trước sảnh đưa cho nhân viên khách sạn, liền xoay người rời đi. Hai người họ ra bên ngoài gọi một chiếc xe cho thuê.
Đi thật xa mới đến điểm dùng bữa khuya. Cửa hàng ăn này cũng không rộng lớn nhưng rất sạch sẽ, cũng có rất nhiều thực khách đang dùng cơm, mà người bán hàng cũng không trẻ tuổi.
Cô bé phục vụ cũng không mặc đồng phục, một người phụ nữ luống tuổi bước đến tiếp đãi với bộ dáng tươi cười hòa ái thật dễ gần như bác gái nhà hàng xóm.
Tùy tiện gọi vài món ăn, Tả Thần Dật rót trà cho hắn, “Ở đây đúng là phục vụ không được chu đáo nhưng thức ăn cũng không quá tệ.”
Trước tiên dọn lên một âu cháo nhuyễn, sau đó xào một đĩa rau, đơn giản như đĩa rau xào trong bữa cơm gia đình không phải như những món ở nhà hàng sang trọng, nhưng hương vị tỏa ra ngào ngạt, nêm nếm cũng rất vừa miệng, hai người đều không khách sáo mà trực tiếp ăn luôn.
Đàn ông dùng bữa có thức ăn ngon lành lại không có rượu dĩ nhiên là thiếu thiếu chút gì đó, Tả Thần Dật hỏi: “Uống chút rượu nhé? Nơi này cũng không có rượu đỏ đắt tiền, chỉ có bia và rượu trắng, anh xem muốn uống loại nào?”
“Tùy ý thôi.” Long Trạch cũng tùy ý, uống cũng được mà không uống cũng được.
Tả Thần Dật gọi người bán hàng mở một bình rượi trắng tầm nửa cân, đặt trước mặt Long Trạch một chén rượu nhỏ đã rót đầy, nhưng không vội vàng uống vì đây không phải là tiệc rượu tiếp khách.
Tiệc rượu, từ từ dùng thì tốt hơn không cần phải người rót rượu.
Long Trạch cầm thìa khuấy bát cháo trước mặt, cháo hầm vừa đặc rất ngon, ăn trước khi ngủ rất dễ tiêu hóa, hắn ăn hai thìa liền hỏi: “Anh gặp phiền toái gì sao, có việc gì phải cầu xin người ta? Cần đẩy mạnh tiêu thụ gì sao?”
“Tôi làm việc trong lĩnh vực máy tính, tìm ra một phương pháp hoàn thiện công nghệ nâng cao đường truyền Internet, nhưng không đành lòng bán đi bản quyền, dự định chính mình phát triển nó nên đi tìm một công ty để hợp tác.”
Tả Thần Dật nói xong vẻ mặt thật lãnh đạm, giơ ly rượu lên, “Mời anh một ly, xem như chúng ta có duyên gặp nhau, bèo nước tương phùng”
Long Trạch cùng hắn chạm cốc, một hơi uống cạn, “Có công ty chịu cùng anh hợp tác, anh liền có thể cùng bạn gái sống chung?”
“Có lẽ vậy.” Tả Thần Dật đặt ly rượu xuống, “Gia cảnh của cô ấy cũng không tệ, họ hàng giới thiệu cho cô ấy vài đối tượng, không phải người có quyền thì là ông chủ có tiền, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng nhiều một chút. Kỳ thật tôi biết mình nói chính bản thân mình mở công ty làm ông chủ quả thật là hy vọng xa vời, chắc là tôi buông tay, có lẽ tôi và cô ấy vốn không có hy vọng.”
Tả Thần dật tự mình uống cạn một ly, “Con người ta có đôi khi vì hy vọng của chính mình mà kiên trì.”
“Con người đều có số mệnh, anh có lẽ cần vài năm nữa mới có thành tựu, có phải hay không cảm thấy số mệnh thật không công bằng?” Long Trạch nói.
Dò hỏi tâm ý.
“Có cái gì mà không công bằng?” Tả Thần Dật cười nhạt, “Còn sống chính là một loại ban ơn rồi, còn có rất nhiều người so với tôi càng thiếu may mắn hơn. Vô luận là giàu hay nghèo mỗi người đều có cái khổ của mình, cũng như anh về mọi phương diện đều tốt nhưng vẫn là gặp phải khó khăn giống như tôi.”
“Đúng vậy.” Long Trạch gật đầu, tựa như trời sinh hắn ra đã ưu việt, chỉ tại thế giới này mang đến cho hắn phú quý quá nhanh nhưng đồng thời hiện tại cũng mang đến cho hắn những trở ngại cùng uy hiếp. Không có thế lực bất quá chỉ là tương đối thôi.
Tả Thần Dật cảm thấy khí chất của Long Trạch rất tốt nhưng lại không giống kẻ nhà giàu tệ bạc, có tiền nhưng lại không sống cuộc sống quá mức sa hoa, đoán không ra Long Trạch làm công việc gì nên hỏi: “Anh làm gì?”
“Trước đây rất tùy tiện mà làm việc cho người khác, hiện tại thì không, rảnh rỗi một thời gian rồi nói.” Long Trạch không nói cụ thể.
Tả Thần Dật cũng không hỏi thêm, vì Long Trạch không phải người ở đây nên hắn giới thiệu về thành phố C: dạo phố nơi nào thì thích hợp, lại có các món ăn đặc sắc. Không phải là người quen thuộc để tán gẫu, đã thể hiện là một người bản địa rất nhiệt tình cũng sẽ dễ dàng đặt quan hệ.
Long Trạch đối với nơi đây cũng cảm thấy hứng thú, Tiết Đồng ở đây, hắn cũng sẽ yên ổn mà ở lại đây nên hỏi: “Nơi này hoàn cảnh sống có tốt không, các mặt khác cũng không phức tạp?”
“Anh muốn tìm nơi ở cho anh sao? Muốn nhà cao tầng hay là biệt thự?”
“Đương nhiên là nhà cho tôi ở rồi, tốt nhất là biệt thự riêng. Dù sao gần đây cũng không có việc gì lớn, mua cho Tiết Đồng một nơi ở, có nơi ở tốt ổn định gia đình sẽ cảm thấy yên tâm hơn.” Long Trạch là không thích cuộc sống trọ ở khách sạn, thật muốn cuộc sống gia đình.
“Đi đến phía bắc thành phố xem thử, ở đó có hồ thiên nhiên, có không ít biệt thự xây ở đó, khu ở không quá náo nhiệt, các phương tiện khác cũng không khác biệt.” Tả Thần Dật nói cho hắn biết tên của hai công ty giao dịch bất động sản có tiếng, xây dựng mấy tòa nhà cũng không tệ, lợi nhuận của họ chủ yếu dựa vào số đông.
“Nếu không..” Tả Thần Dật lại nói thêm, “Tốt nhất là anh đặt quan hệ với một vài người bên xây dựng có lẽ về phương diện này họ quen biết nhiều, những căn nhà tốt đã sớm có tin tức nội bộ, hoặc là đã để dành cho những người khác, ở bên ngoài rất khó mua được,-chúng ta dù sao cũng đang sống trong một xã đề cao mối quan hệ.”
Long Trạch cũng biết trong xã hội này quen biết cùng với chuyện thiết lập mối quan hệ rất là quan trọng, dùng vũ lực chỉ là chuyện tối nghĩa, cho nên hắn mới thử cùng Tả Thần Dật nói chuyện nhiều hơn, cố gắng giảm bớt tính cao ngạo của chính mình.
Hai người hàn huyên một lúc cũng không đề cập đến chuyện của đối phương nhưng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho đến khi rượu uống đã đủ, cơm ăn đã đầy, hai người mới rời khỏi quán ăn.
Bên ngoài mưa phùn vẫn còn chưa ngớt, Long Trạch ăn cơm thật sự rất thoải mái, hắn nhìn Tả Thần Dật chào tạm biệt, “Cảm ơn bữa ăn khuya của anh, nếu anh thấy tôi có thể giúp anh thì cứ đến tìm tôi.”
Một câu nói này của Long Trạch xem như đã đồng ý làm bạn cùng Tả Thần Dật, dù sao trước đây hắn là người chỉ biết làm việc rồi nhận thù lao.
Tả Thần Dật cười nhẹ nhàng, chỉ là bèo nước gặp nhau lại kết thành bạn, nếu có việc nhờ vả phải chăng là vụ lợi.